Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 129


Đại điển kế vị của Lý Hoài là sau quốc tang sau ba mươi sáu ngày, đoạn thời gian này hắn ban ngày thay hoàng thượng đi nghị sự mưu chính, ban đêm tế lăng thủ lăng, gần như không có có thể thời gian nào rảnh rỗi.

Để chuẩn bị cho đại điển kế vị này, Nguyên Tư Trăn cũng bận tối mày tối mặt, hoàng cung lớn như vậy không thể quản lý như Tấn vương phủ, có mấy quản sụ đắc lực liền có thể chuẩn bị tốt.

Hoàng hậu là phải chưởng quản tam cung lục viện, cho dù tam cung lục viện của Lý Hoài vẫn trống không, hiện nay cũng phải thu xếp cho phi tần của Tiên Hoàng, lại làm quen với các chức trách các cung các viện cùng cách điều phối, dọn đi mấy đồ trang trí cũ, lại thay cách bày biện mới vào.

Bởi vì chuyện của La Sát quỷ ảnh kia, Nguyên Tư Trăn càng ước gì thay hình đổi dạng trong cung hoàn toàn, không lưu lại chút gì vết tích của Tiên Hoàng.

Ngoại trừ cái đó ra, nàng còn đi khắp hoàng cung, chui vào mấy cung điện, tiểu viện đại viện khu âm trừ ma, sợ còn lưu lại hậu hoạn gì.

Nhất là trên Vọng Tiên Đài ở Long Thủ Sơn kia, chỗ Long Mạch của Long khí màu đen kia cho dù đã khô kiệt, nhưng cũng không thể bỏ mặc, Nguyên Tư Trăn phí hết mấy đêm bày trận tính toán, đào sâu ba thước, mới đào được trên sườn dốc phía Tây Nam của Long Thủ Sơn ra một cái hộp phủ đầy sơn đen phủ đầy bùa chú yêu tà, bảo vệ cho trận pháp nuôi cổ khắc như hoa văn bên ngoài hộp.

Bùa chú phủ trên hộp cũng đã tàn tạ không chịu nổi, lại không còn một chút linh lực, trong hộp kia đựng một cái đầu người, hai ba khối xương cốt, khi vừa mới mở hộp ra một cái, liền biến thành bụi phấn phiêu tán theo gió.

Nguyên Tư Trăn đoán xương cốt trong này thuộc về tiền thân của La Sát quỷ ảnh, chính là Hoàng Đế khai quốc của triều này.

Hắn tìm kiếm phương pháp trường sinh, lấy thân xác mình làm trận nhãn, bày ra sát trận nuôi cổ, sau khi chết lại đoạt xá con ruột của mình.

Có ai nuôi cổ mà không bị nó phản phệ? Hắn cho dù lại làm Hoàng đế thêm một đời, nhưng cũng đã đọa thành ác Quỷ La sát, chiếm vị trí hoàng đế nhân gian, nguy hại cho quốc vận, xã tắc bất ổn.

Không nói đến cái chuyện mơ hồ như vận khí thế này, đơn thuần mà nói, làm như vậy, giữa các hoàng tử căn bản không còn cái gì tình huynh đệ trên dưới một lòng, để có được hoàng vị, không từ thủ đoạn, đánh đến ngươi chết ta sống, vậy thì làm gì còn được thiên hạ thái bình?

Nguyên Tư Trăn suy nghĩ cẩn thận, Lý Hoài có mười vị huynh đệ, thật đúng là không có một ai có tình cảm sâu sắc gì với hắn, ngược lại thì Uất Trì Thiện Quang không hề có quan hệ máu mủ lại cùng hắn xưng huynh gọi đệ.

Nghĩ đến đủ mọi chuyện ác của quỷ La Sát này, nếu không phải sợ động tĩnh quá lớn bị quần thần nghị luận, nàng suýt chút muốn cho đào luôn cả Long Thủ Sơn này lên.

Nhưng để phòng vạn nhất, nàng vẫn tìm lý do trong lúc quốc tang, muốn tu sửa lại hết toàn bộ mái hiên trên tất cả tường thành ở thành Trường An một lần, còn có cửa cung và Bồng Lai Điện, phàm là nơi trận pháp từng xuất hiện, đều không thể bỏ qua.

Nàng luôn cảm thấy khi Lý Hoài kế vị, những cái tà ma ngoại đạo nguy hại xã tắc phải thanh lý cho sạch sẽ, miễn làm xấu đi long vận của hắn.

Mà sau khi mang Khí Linh giao cho Hoa Lân xong, nói với bên ngoài là Uất Trì Tài Nhân bệnh cũ tái phát, không bao lâu liền hương tiêu ngọc vẫn, dù đã nói chuyện Khí Linh giả làm Uất Trì tiểu thư cho Uất Trì gia, nhưng Uất Trì phu nhân vẫn chịu đả kích lớn, tinh thần uể oải một hồi lâu.

Nguyên Tư Trăn có khi trong cung nhìn thấy Uất Trì Thiện Quang, cũng sẽ nói cùng hắn một hai câu, nhưng chuyện liên quan tới thân thế của nàng, nàng một câu cũng không hỏi nhiều, một là nàng cũng chưa hỏi sư phụ cho rõ, hai là không muốn lại gây thêm loạn cục gì.

Nàng không có chấp niệm gì muốn nhận tổ quy tông, mười bảy năm nay từ lâu bên mình vốn không có ràng buộc, nhưng hôm nay thân nhân ở ngay bên người, có khi nghe được Uất Trì phu nhân thương tâm, nhìn thấy Uất Trì Thiện Quang lơ đãng lại hơi có vẻ thất lạc, nàng đã từng có xúc động muốn tới mình nơi mình sinh ra là Uất Trì gia, lại hỏi rõ tình tiết một phen xem sao.

Nhưng hiện giờ không phải thời cơ tốt nhất, có lẽ không lâu sau, đợi hết thảy bình tĩnh trở lại, nàng sẽ tìm một cơ hội nói ra, mà cũng có lẽ, nàng sẽ đem bí mật này vĩnh viễn chôn giấu trong lòng.

Nguyên Tư Trăn và Lý Hoài mỗi người bận bịu việc của mình, từ ngày ấy tách ra ở Vọng Tiên Đài, cũng không có cơ hội thân mật nói mấy câu.

Mãi cho đến khi đại điển kế vị long trọng diễn ra xong, Nguyên Tư Trăn mới giác chân chính thở dài một hơi.

Nàng một mình ngồi trên giường lớn ở kim loan ngự viện, lễ phục nặng nề phức tạp vừa mới thay xong, đầu đầy châu ngọc còn chưa kịp gỡ xuống, búi tóc Kim Phượng hoàn mỹ cao cao cắm trâm ngọc phượng tinh xảo, từ gương bạc nhìn lại, giống như một con chim phượng sinh động muốn vỗ cánh bay.


Cái tẩm điện này lớn hơn phòng ngủ trong Tấn vương phủ rất nhiều, trên xà ngang đều treo đầy lụa đỏ, mà bên cạnh chiếc giường khắc hoa khảm ngọc còn đốt hai cây nến đỏ long phượng hòa minh, giống như đêm động phòng hoa chúc.

Nguyên Tư Trăn đoán cái này nhất định là Lý Hoài thu xếp, khi hai người bọn họ thành thân dù cũng được bái đường vào động phòng, nhưng bên trong phòng thì mỗi người ngủ một đầu, đừng nói gì đến lễ hợp cẩn.

Nàng không nghĩ tới Lý Hoài da mặt mỏng lại lạnh lùng như thế còn có tâm tư vậy, không khỏi cong cong khóe miệng, trong lòng cũng có chút khẩn trương cùng chờ mong, xua tan tất cả mệt mỏi trên người.

Chớ qua gần nửa canh giờ, rốt cục nghe được ngoài điện truyền đến tiếng bước chân Lý Hoài, Nguyên Tư Trăn liền vội vàng đặt chén rượu đang thưởng thức trong tay xuống, thật giống như tân nương tử thẹn thùng, nghiêng người ngồi trên cạnh giường.

Chỉ là động tác này mặc dù có vẻ thận trọng, nhưng đôi mắt đẹp của nàng không chút nào né tránh nhìn về phía Lý Hoài, ánh mắt hai người quấn vào nhau giữa không trung, trong nháy mắt cái tẩm điện lớn như vậy tràn đầy kiều diễm, không khí vi diệu nói không rõ nên lời.

Có lẽ do cây nến đỏ này đốt đến lòng người hơi nóng, bên tai Lý Hoài lại nhuộm lên đỏ nhạt, trên người hắn vẫn còn long bào vàng kim sáng lấp lánh, lại có chút không biết làm sao, nghiêng nghiêng đầu.

Nguyên Tư Trăn thấy hắn như thế, ý cười trong mắt càng tăng lên, nàng đứng dậy nâng váy đi đến hướng hắn, cũng không nói nhiều, ngón tay thon dài như ngọc kéo lấy ngọc bội cài bên hông hắn, nhẹ nhàng kéo hắn về hướng bên trong trướng đỏ.

"Tối nay động phòng hoa chúc, nên làm lễ hợp cẩn nha." Nguyên Tư Trăn một tay ôm lấy hắn, tay kia giơ bầu rượu lên, rót rượu vào trong chén, chuyện này vốn nên là Lý Hoài làm, nàng lại không hề cố kỵ đoạt lấy.

Đợi rượu rót đầy, hai người mới bưng chén lên, dưới ánh sáng nến đỏ chiếu rọi, choàng qua tay nhau, uống rượu hợp cẩn.

Khi rượu hết chén rơi, đôi mắt thâm thuý của Lý Hoài như có hào quang sáng rực, ngược lại thì trong lòng Nguyên Tư Trăn như bị phỏng, không tự giác liền cúi đầu, tay nàng còn móc lấy ngọc bội bên hông Lý Hoài ngượng ngùng giật giật một chút, không nghĩ tới lại trực tiếp kéo rớt luôn của thắt lưng của hắn xuống.


"A...?" Nguyên Tư Trăn vừa kinh vừa thẹn thùng nhìn Lý Hoài, hoàn toàn không còn dáng vẻ thong dong của nàng mới rồi vừa đối mặt với người trước mắt ánh mắt, nàng càng không biết nên nói cái gì mới đúng, phảng phất như người mới kéo đai lưng kia căn bản không phải nàng.

Ngay khi nàng muốn nhặt đai lưng kia lên, đã thấy Lý Hoài đưa tay gỡ trâm phượng trên đầu nàng xuống, tóc xanh như suối, rũ xuống đầu vai.

"Để tự ta làm là..." Nguyên Tư Trăn vừa muốn mở miệng, lại bị Lý Hoài một phát ôm vào trong ngực, vội vàng lại êm ái ấn lên môi của nàng, không cho nàng cơ hội thở dốc.

Nguyên Tư Trăn tâm hoảng ý loạn, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng không thể hô hấp, vừa mở mắt tất cả đều là màng trướng đỏ rực, người đã bị Lý Hoài đặt ở trên giường.

Cánh tay kiên cố ôm chặt vòng eo của nàng, bốn mắt nhìn nhau, môi lưỡi giao hòa, giữa ý xuân hoà hợp vui vẻ, sẽ không có gì có thể cản trở hai người.

...!
Nến trong điện sắp đốt hết, Nguyên Tư Trăn đã cảm giác không còn chút sức lực nào, không muốn nâng cả một ngón tay, trong lòng nàng có chút phiền muộn, Lý Hoài rõ ràng chính là...!
"Rõ ràng chính là thân đồng tử, sao lại như thế..." Nàng lơ đãng lỡ nói ra miệng lời trong lòng.

"Hử?" Lý Hoài còn dán ở sau lưng nàng, nghe lời này rõ rõ ràng ràng, cực kỳ nghi hoặc, thanh âm hắn có chút khàn khàn, nghe vào tai Nguyên Tư Trăn liền ngứa.

Dường như cố ý chọc giận hắn, Nguyên Tư Trăn hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Sau ngày hôm nay, chàng đứng trước mặt quỷ quái chỉ có luống cuống."
"Máu trên đầu ngón tay không phải có thể giúp ta nhìn thấy vật âm sát sao?" Lý Hoài trầm giọng hỏi, không hiểu sao nàng lại muốn nói đến việc này.

"Biện pháp này chỉ có hiệu quả đối với đồng nam đồng nữ mà thôi, chàng phá thân rồi." Nguyên Tư Trăn lúc này mới xoay người lại, trong mắt lại tràn đầy trêu chọc giảo hoạt.

Lý Hoài nghe vậy sững sờ thật lâu, mới sắc mặt ửng hồng nhíu mày lại, chuyện này chẳng phải là nói, mỗi một lần Nguyên Tư Trăn chấm cho hắn một giọt máu giữa lông mày, đều mang ý nghĩa là hắn lại bại lộ sự tình này trước mặt nàng? Trách không được lần đầu tiên chấm thì ánh mắt Nguyên Tư Trăn nhìn hắn đã không thích hợp...!
Hoàng tử lên đến niên kỷ như hắn đây, cho dù còn chưa thành thân, cũng không ít thị thiếp theo hầu hạ, nhưng hắn một lòng đổ vào chính vụ, lại có lòng phòng bị cực nặng, mới mãi mà không có tâm tư này.


Tuy nói cái này không tính là việc không thể lộ ra ngoài, nhưng để lộ chuyện hắn không biết chút nào sớm như vậy, vẫn còn có chút lúng túng.

Nguyên Tư Trăn thấy bên tai Lý Hoài đã đỏ muốn nhỏ máu, lại nghĩ đến cái tên này lúc nãy còn mạnh mẽ khi dễ mình, ý tứ trả thù trong lòng đã được thỏa mãn, lại nhịn không được xoa xoa bên mặt Lý Hoài, mị nhãn như tơ, lại cố ý dùng ngữ khí nghiêm túc nói: "Cũng may lúc ấy không có bị người ngoài phát hiện ra, nếu không chuyện chúng ta làm phu thê giả liền giấu không được."
"Chẳng qua hiện nay cũng không cần lo lắng cái này..." Nàng dán vào bên tai Lý Hoài, hơi thở mang theo mùi thơm mập mờ phất qua gương mặt của hắn.

Nguyên Tư Trăn thuận theo sóng mũi anh tuấn của hắn nhìn lên, lại đối diện với ánh mắt Lý Hoài, ngượng ngùng trong mắt hắn đã trút bỏ, chỉ còn thâm thuý làm lòng người hoảng sợ, nàng hơi sững sờ, không đợi nói xong câu này, lại rơi vào trong lòng ngực Lý Hoài.

Nến đỏ lung linh, long phượng hòa minh.

Ánh nến chập chờn dần dần dập tắt, một vầng sáng cuối cùng dường như mang Lý Hoài về cái ngày hội Nguyên Tiêu đèn đuốc tưng bừng đó, trong chớp mắt hắn ngoái nhìn lại, Nguyên Tư Trăn hồng y như lửa liền chạm vào trong lòng của hắn.

Khi đó hắn không biết mình sẽ rơi vào loạn cục quỷ quyệt như thế nào, lại phảng phất biết được sẽ cùng nữ tử này dây dưa không giải được.

Có lẽ từ đó trở đi, hắn cũng không ý thức được, mình dần dần thiết hạ bẫy để Nguyên Tư Trăn từng chút từng chút lúng sâu vào.

Nếu không.

chẳng qua chỉ muốn Nguyên Tư Trăn bảo vệ hắn chu toàn, sao lại cần phải kết thành phu thê giả? Cho dù là muốn chê dấu mũi nhọn, đâu phải chỉ có một cái sa vào sắc đẹp này là cớ?
Lý Hoài ôn nhu liếc nhìn người bên cạnh ngủ say, có lẽ việc này, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không nói cho Nguyên Tư Trăn.

- -------
TOÀN VĂN HOÀN
Editor: Cảm ơn các bạn đã theo dõi đến đây, mình lấy nguồn bản convert trên Wikidich trước, xong nó chạy chương tứ tung hà, nếu có bạn nào thấy bản convert ở chỗ khác có 130 chương mà bên mình chỉ có 129 thì là bị chạy chương í nhen, mình làm đến 1/2 rồi mới biết nên lười quá không có đảo lại, hì hì...!Các bạn thông cảm nha! Chúc mọi người một ngày vui vẻ!^^.

Bình Luận (0)
Comment