Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 133

Hoa Lân không trả lời, nàng ta đứng nghịch ánh trăng nên không thấy rõ mặt, nhưng Nguyên Tư Trăn cũng có thể đoán được, nhất định là bộ mặt không có biểu tình gì giống thường ngày thôi.

Thật lâu, Hoa Lân mới móc từ trong tay áo ra lá bùa quơ quơ, nói khẽ: "Trong thành thả pháo dễ đả thương người, ta dùng phù chú thôi."

Câu trả lời này hoàn toàn lệch trọng điểm, Nguyên Tư Trăn bất đắc dĩ nhếch miệng, nhìn cái mặt quạt cũng trống không của Hoa Lân, nói: "Ngươi ngày đó công đức viên mãn xong, cũng gặp sư phụ ở tháp Nhạn sao?"

Hoa Lân khẽ gật đầu, nhưng không tiếp tục nói tỉ mỉ, Nguyên Tư Trăn thấy nàng ta ngồi chỗ kia cũng xem như khá kín, liền đưa mắt nhìn quanh bốn phía hai lần, liền xoay người một cái, cũng nhảy lên tháp, ngồi xuống bên cạnh Hoa Lân.

Nếu đều gặp trong tháp Nhạn, vậy đám yêu ma trong quạt của Hoa Lân chắc hẳn cũng nhập vào bích hoạ, Nguyên Tư Trăn thầm suy đoán, Sơn Hà Xã Tắc đồ có lẽ giấu ở một góc nào đó trong tháp Nhạn.

Mà ắt hẳn không chỉ có ở mỗi Nhạn, thế gian này còn rất nhiều nơi hẻo lánh có thể tìm được tung tích của Sơn Hà Xã Tắc đồ.

"Đây chính là lý do ngươi chậm chạp không quay về núi sao? Muốn thăm dò xem sư phụ nói chuyện với hai ta có gì khác nhau à?" Nguyên Tư Trăn bỏ đèn hoa sen lên trên mái hiên, nhẹ giọng hỏi.

Lấy hiểu biết của nàng đối với Hoa Lân, như thế mới hợp với tính tình của tiểu sư muội này, mới ban nãy còn vì nàng đánh lạc hướng Võ Hầu, thật sự là lo lắng cho nàng sao?

Hoa Lân trầm tư trong chốc lát, mới đáp nàng: "Xem như vậy đi."

"Ta cũng không nghĩ đến, cái công đức này vậy mà có quan hệ với Sơn Hà Xã Tắc đồ." Nguyên Tư Trăn trực tiếp nói thẳng, nàng vừa ngắm cảnh đêm thành Trường An, thở dài nói: "Chẳng qua cái này cũng không khác chúng ta trước đây bao nhiêu. Không phải đều là tiếp tục khu yêu trừ sát sao, chỉ là không còn lấy công đức viên mãn làm hạn định, sợ là cả đời đều phải bỏ công vào chuyện này. Không đúng, vốn chính là cả đời đều muốn bỏ công vào chuyện này rồi chứ!"

Nàng nói đến chỗ này lại nhớ ra cái gì đó, mắt mang vui vẻ nhìn Hoa Lân, "A! Ngược lại thì ngươi nha, trừ cái sự tình này, còn phải gánh vác đạo thống tổ sư, dốc lòng tu đạo, phát triển môn phái, quả nhiên là vất vả!"

Hoa Lân hiếm khi oán trách nhìn nàng một chút, quay đầu sang chỗ khác không muốn nhìn bộ dáng Nguyên Tư Trăn trêu chọc mình.

"Nếu ngươi ngại nặng gánh, sư tỷ đây cũng vui lòng..." Nguyên Tư Trăn còn muốn tiếp tục trêu đùa nàng ta, liền thấy dáng vẻ Hoa Lân như có điều suy nghĩ, liền đem nửa câu sau nuốt xuống.

Đêm hè gió mát thổi về hướng hai người, xua tan đi nóng bức, mang đến một tia nhẹ nhàng khoan khoái hiếm có. Nguyên Tư Trăn lặng tiếng chờ trong chốc lát, Hoa Lân rốt cục mở miệng nói: "Ngươi sẽ ở lại thành Trường An sao?"

"Ừm?" Nguyên Tư Trăn nghiêng đầu một chút, quay đầu lại nhìn về phương hướng hoàng cung, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy đèn đuốc trên Long Thủ Sơn, chắc hẳn Lý Hoài còn đang phê tấu chương, còn chưa chìm vào giấc ngủ ha?

"Có lẽ có một ngày sẽ rời đi, nhưng không phải hiện tại." Khóe miệng nàng mang theo nụ cười thản nhiên, nghiêm túc nói.

Hoa Lân cũng khẽ gật đầu, "Xác thật như thế, nếu muốn tiếp tục góp nhặt công đức, thành Trường An là một nơi thật đáng lưu lại, chỉ là bây giờ sư tỷ thành hoàng hậu rồi, làm việc cũng không còn được tuỳ ý như lúc trước."

"Có gì đâu chứ?" Nguyên Tư Trăn cười khẽ hai tiếng, "Lúc nãy ta không phải ghé vào trên nóc nhà tránh Võ Hầu sao?"

Bây giờ nghĩ lại, nếu thật sự bị người nhìn thấy, truyền đến trên phố, hoàng hậu của tân đế đêm khuya khoắt nằm sấp trên nóc tháp, chỉ sợ là nói ra cũng không ai tin.

"Cũng đúng." Hoa Lân bất đắc dĩ nhìn cái sư tỷ tuỳ ý hay làm theo ý mình này một chút, chút xoắn xuýt trong lòng kia không biết sao lập tức thoải mái hơn.

Nguyên Tư Trăn nhìn bộ dạng này của nàng ta, bỗng nhiên nhíu mày hỏi: "Ngươi chẳng lẽ... Là không nỡ xa ta hở?"

Lời này cũng làm cho gương mặt một biểu tình của Hoa Lân sinh động hơn chút, nàng ta còn chưa kịp trả lời, lại nghe Nguyên Tư Trăn nói tiếp: "Ta biết ngay mà, nếu không phải thì ngươi làm sao ở lì trong thành lâu như vậy còn chưa đi, hiện tại cũng không hỏi sư phụ đến tột cùng đã nói gì với ta, chỉ lo hỏi những chuyện như thế này."

Hoa Lân nhìn thẳng ánh mắt giảo hoạt của nàng, ngữ khí rất bất đắc dĩ hỏi: "Vậy sư phụ ngoài chuyện Sơn Hà Xã Tắc đồ, còn nói với sư tỷ cái gì nữa?"

"Không nói cho ngươi." Nguyên Tư Trăn có chút vô sỉ cười cười, trừ Sơn Hà Xã Tắc đồ, chuyện thân thế của mình, Nguyên Tư Trăn vốn cũng không dự định nói cho những người khác, thậm chí bao gồm cả Lý Hoài, chắc hẳn trong lòng Hoa Lân cũng không phải để ý việc này.

Sư phụ cũng không cần phải giấu diếm cái gì trong chuyện Sơn Hà Xã Tắc đồ, điểm duy nhất có thể là khác biệt giữa ba sư huynh muội bọn họ, chính là ba người thân mang tội nghiệt đi...

"Ngươi mang tội gì vậy?" Nguyên Tư Trăn trực tiếp  hỏi, nàng thấy ánh mắt Hoa Lân khẽ biến, liền biết mình nhất định là nói trúng chuyện nàng ta đang xoắn xuýt, "Xem ra sư phụ tuyệt đối không nói quá, ba người chúng ta, đều là như thế."

Mệnh cách Hoa Lân cũng không phải có gì khác thường, không phải giống như nàng, vậy tội lỗi của nàng ta đến tột cùng ra sao?

"Kỳ thật trước kia, khi sư phụ còn chưa nói với ta, ta liền mơ hồ có chút ký ức." Hoa Lân hơi cúi đầu, khẽ thở dài: "Chẳng qua ta một mực xem như giấc mộng Hoàng Lương, ai ngờ lại là thật."

"Nếu ngươi không muốn nói cho ta, cũng không cần nói tỉ mỉ." Nguyên Tư Trăn ngắt ngang lời Hoa Lân nói, nếu là chính bản thân nàng, cũng không muốn để việc này cho người ta biết, cho dù có là sư huynh muội thân thiết, nói ra chẳng qua cũng chỉ làm cho người ta lo lắng mà thôi.

Hoa Lân như có điều suy nghĩ nhìn Nguyên Tư Trăn một chút, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Cũng không có gì phải giấu diếm, chuyện của sư tỷ, ta cũng có thể đoán được tám chín phần. Dựa vào mệnh của sư tỷ, tuyệt đối không sống được đến trưởng thành, nghịch thiên cải mệnh, còn không phải là thân mang tội nghiệt? Ta đoán đúng không?"

Nguyên Tư Trăn nhịn không được nhếch miệng, thầm nghĩ cái người này quá mức thông minh, đúng thật là không thú vị!

"Nếu nói như vậy, sư tỷ có thể xem là nửa người nửa quỷ." Hoa Lân tiếp tục nói, giọng nói nghe không ra cảm xúc, phảng phất như đang tường thuật cái gì cực kỳ bình thường, "Mà ta, có lẽ vốn cũng không phải là người."

Hoa Lân nhìn thấy Nguyên Tư Trăn trợn to hai mắt, khóe miệng khẽ cười, chỉ vào chân trời nói: "Ta từng mộng thấy mình sinh ra dưới toạ Phật Tổ, là một gốc diệu liên vô tâm, được Phật Tổ phổ độ, sinh ra linh trí, ngó sen biến thành thân người, nhưng vì nhất thời tham niệm, ăn vụng Phật bảo, bị phạt xuống thế gian chịu khổ."1

Nguyên Tư Trăn nghe xong trầm mặc một hồi, thật lâu mới nhỏ giọng nói: "Cái này nghe cũng quá giống thoại bản đi."

"Còn không phải sao, cho nên ta luôn cho là mình nằm mơ." Hoa Lân lại phẩy phẩy quạt xếp trong tay, sắc mặt có chút bất đắc dĩ, "Ai ngờ lại là thật."

Nguyên Tư Trăn lại lầm bầm một câu: "Trách không được ngươi luôn luôn mang cái mặt người chết này." Diệu liên vô tâm, lấy ngó sen làm thân, trưởng thành rồi, nhưng vẫn vô tâm như cũ?

"Không đúng, hiện thế này ngươi đã trải qua luân hồi, ngươi phải có thân xác, không còn chỉ là hoa sen nữa." Nàng nắm chặt cánh tay Hoa Lân, lại che cặp mắt của nàng ta, dò về linh đài, đúng thật không hề khác chút nào với người bình thường, "Ở kiếp này, ngươi chính là phàm nhân thôi, dốc lòng tu hành, góp nhặt công đức, đều là chuyện ngươi tự mình quyết định, chuyện hoàn lại tội nghiệt kiếp trước chẳng qua là thuận đường mà thôi."

Hoa Lân nhẹ nhàng đẩy tay Nguyên Tư Trăn từ trên mặt mình ra, trong đôi mắt bình tĩnh như nước của nàng ta cũng ẩn ẩn gợn sóng lăn tăn.

Trong giấc mộng kia, nàng ta nhìn thấy có mây mù lượn lờ, có cá chép vàng ở bên, tuy ngày ngày được tưới trong phật kinh diệu pháp, chưa từng nhìn thấy nhân gian muôn màu, hiện giờ xem ra, chẳng qua chỉ là hư vô mờ mịt, ngược lại thật sự giống như một giấc chiêm bao, mộng tỉnh thì gì cũng quên.

Mà một đời này, mới là đời nàng ta thật sự sống, thật sự có một xác phàm, nàng ta cũng thích ứng rất tốt, mà cũng rất lưu luyến. Nếu đã sớm hạ quyết tâm dốc lòng tu đạo, vậy liền tuân theo bản tâm, không còn dao động.

"Sư tỷ hiểu lầm rồi, ta cũng không phải xoắn xuýt, chẳng qua hơi xúc động thôi." Ý cười mong manh trên mặt Hoa Lân vẫn không biến mất, ngược lại nhìn Nguyên Tư Trăn nói: "Ta ở chỗ này, chỉ là lo lắng sư tỷ bị đả kích, là lo lắng mà thôi."

"Ngưng." Nguyên Tư Trăn hừ nhẹ một tiếng, lời này của Hoa Lân cũng coi như năm phần là thật, nàng ta đúng là người rất thẳng thắng, có lẽ trong số những cảm khái trong lòng, cũng có thực sự lo lắng cho nàng.

Nguyên Tư Trăn lòng thì hiểu rõ như gương, nhưng ngoài miệng lại không nói toạc ra, mà chỉ hỏi: "Vậy  bây giờ ngươi thấy ta không bị chút đả kích nào thế này, chắc hẳn sắp rời đi sao?"

"Không vội, ta ở thêm mấy ngày, lại tích lũy thêm chút công đức." Ngữ khí Hoa Lân lạnh nhạt nói.

"Ngươi không chạy về nhanh đi, định bắt sư phụ chờ ngươi hay sao..." Nguyên Tư Trăn nói được phân nửa, bỗng nhiên ý thức được, sư phụ có lẽ đã không còn trong núi, Hoa Lân trở về, sợ là chỉ nhìn thấy pháp tướng sư phụ lưu lại.

Nghĩ đến đây, bi thương vẫn luôn đè nén trong lòng Nguyên Tư Trăn lại nổi lên, liền thử thăm dò hỏi Hoa Lân: "Ngươi nói xem, sư phụ đến tột cùng là đắc đạo phi thăng, hay là thân vẫn đạo tiêu, bỏ mình?"

Hoa Lân lắc đầu, "Nhìn trộm Thiên Cơ, vốn sẽ gặp phản phệ, huống chi, hắn còn ra tay làm chuyện nghịch thiên. Chúng ta cũng đều biết, sư phụ mặc dù tu vi rất cao, nhưng còn chưa tới cảnh giới có thể chống lại thiên đạo.

Nguyên Tư Trăn dập tắt hi vọng may mắn trong lòng, có lẽ sư phụ hiện nay còn chưa bị phản phệ, nhưng những kiếp số ông thôi diễn ra đều đã từng cái bị phá giải, ngày phản phệ sợ là không còn lâu.

Hoa Lân cũng trầm mặc hồi lâu, đợi cho một đội Võ Hầu đi tuần tra qua khỏi bên dưới tháp xong, nàng ta mới đứng lên ngắm nhìn cả tòa thành Trường An, nói khẽ: "Khi ba người chúng ta xuống núi, mỗi người đi một đường, nhưng cuối cùng đều tụ lại thành Trường An, sư tỷ nói xem, đây không phải cũng là sư phụ tính ra chứ?"

"Có lẽ vậy." Nguyên Tư Trăn cũng đứng lên theo, nàng trở về Trường An, quả thật là do cẩm nang sư phụ để lại sắp xếp, nhưng cho dù không có chuyện này, lấy suy nghĩ nhất quán của ba người bọn họ, có thể đều sẽ cảm giác thành Trường An là một nơi rất tốt để góp nhặt công đức, cuối cùng cũng sẽ tụ tại một chỗ.

"Không còn sớm nữa, ngươi không trở về cũng được?" Trong lời Hoa Lân mang đầy hàm ý.

Ánh mắt nàng ta nhìn Nguyên Tư Trăn không quá mức chấn động, lại làm cho Nguyên Tư Trăn cảm thấy nàng ta đang nhạo báng mình, Nguyên Tư Trăn không tự giác lại nhìn về phía hoàng cung, nơi đó đèn đuốc vẫn còn chưa tắt, "Đúng là không còn sớm."

Nguyên Tư Trăn thu đèn hoa sen lại, xoay người một cái nhảy xuống tháp, lại phất phất tay áo về hướng Hoa Lân, định rời đi.

Nhưng nàng vừa đi hai bước, lại nhớ ra cái gì đó, quay người hỏi: "Vậy ngươi có đoán được Lăng Tiêu mang tội gì không?"

Hoa Lân đưa mắt nhìn nàng, chỉ do dự trong chớp mắt, mới giương quạt xếp lên, chỉ vào mặt quạt nói: "Sư tỷ cũng có thể đoán được đại khái chứ? Sư huynh có thể dẫn yêu vật đã thu vào trong dù ra, tự dùng cho chính mình."

Nguyên Tư Trăn nhíu mày, trong mắt lóe lên thần sắc hiểu rõ, "Ra thế, cũng giống như ta đoán."

Không cần bất cứ vật dẫn nào, Lăng Tiêu vẫn có thể dẫn đám yêu ma trong dù ra, cũng không thấy hắn sợ bị yêu lực phản phệ, nếu không phải là người vốn có yêu lực hộ thể, Nguyên Tư Trăn thực sự nghĩ không ra còn có khả năng gì khác.

Nhưng Lăng Tiêu lại thật sự chỉ là phàm thai, cho nên xem ra, chỉ sợ... nên trong cốt nhục của hắn, có một tia yêu huyết chảy xuôi.

Nguyên Tư Trăn khẽ thở dài một hơi, Sư Môn truyền thừa từ thượng cổ, dù cho từng giao hữu với nao nhiêu thứ khác loài, khoác lông mang sừng, thân nở ra từ trứng, nhưng chuyện thu nhận vào trong môn phái thì lại khác. Truyền thừa cho đến ngày hôm nay, sớm đã có thêm rất nhiều chế ước, không có nghĩ tới sư phụ còn thu ba người bọn họ nhập môn, trách không được ông còn than một câu tạo nghiệt.

Mà ba người bọn họ, bởi vì sinh ra liền mang theo nhân quả, con đường tu hành sợ là trùng điệp trở ngại.

Nhưng Nguyên Tư Trăn cũng bất quá cảm khái trong chớp mắt, bất luận là Lăng Tiêu hay là Hoa Lân, đều không phải là người tâm trí không kiên cường, có lẽ sau này bọn họ sẽ đi con đường đạo duyên khác biệt, nhưng cũng là con đường mà bản thân mình muốn đi, người ngoài sao có thể nhúng tay vào?

Nàng không tiếp tục nhìn về phương hướng Hoa Lân nữa, mà xoay người tiếp tục đi lên phía trước, quen thuộc tiến vào một cái cửa cung nhỏ bên cạnh tường vây hoàng thành, thi thủ thuật che mắt, cực kỳ thuần thục ngự khói nhảy qua.
Bình Luận (0)
Comment