Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 17


Nguyên Tư Trăn đi ở phía trước nhịn không được trợn trắng mắt, một cái tên bị quỷ dán vào mặt mà có thể cười được, vậy mà không biết xấu hổ dám nói nơi này dọa người.

"Sư muội không để ý tới ta sao, sư huynh thật sự sợ hãi mà, ngươi xem trên đỉnh đầu đi, dọa người hay không chứ?"
Ngữ khí Lăng Tiêu thập phần khoa trương, lại không chút nào giống như đang sợ hãi, Nguyên Tư Trăn vốn không muốn để ý tới, còn theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng lên trên, ai ngờ lại thật sự gặp phải cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.

Trên mấy tán cây lệch nãy giờ đều treo đầy những bộ da người hoàn chỉnh, có cái đã hong gió khô, còn có cái vẫn có thể nhìn ra màu hồng nhạt mới mẻ.

Một trận âm phong thổi qua, những bộ da người trên cây lung lay, chợt vừa thấy thật giống như một hàng quỷ thắt cổ, thật quá doạ người.

Nếu ai nhát gan, chỉ sợ sẽ sợ hãi đến mức ngất xỉu tại chỗ.

Nguyên Tư Trăn ngẩng đầu, trong chớp mắt cũng có chút bị dọa chút, nhưng thực mau liền bình tĩnh lại, nàng thổi cháy lên đèn hoa sen, nương theo ánh nến đánh giá mấy bộ da trên đỉnh đầu.

"Mấy bộ da còn mới này, nhìn giống mấy cô nương trong Hàm Hương Các, trên mặt vẫn còn phấn mặt này." Nguyên Tư Trăn thấp giọng nói.

Lăng Tiêu gật gật đầu nói: "Nói vậy hồ yêu dùng da xong đều treo ở nơi này."
Nguyên Tư Trăn nhíu mày, "Hồ yêu giỏi nhất là thuật biến hóa, vì sao phải khoác da người?"
Lăng Tiêu khẽ cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn Nguyên Tư Trăn vẻ mặt nghi hoặc, nói: "Có một số việc, biết một chút và không biết gì cũng giống nhau, sư muội vẫn cần phải học nhiều thêm mới được."
Nguyên Tư Trăn vừa muốn cãi lại, nghĩ nghĩ, lại lấy lòng Lăng Tiêu nói: "Sư muội kiến thức hạn hẹp, thỉnh sư huynh giải thích nghi hoặc."
"Ngươi trở mặt cũng rất nhanh, đáng tiếc ta vẫn còn thấy được vẻ xem thường, nên ta không muốn nói." Lăng Tiêu chống dù giấy tiếp tục đi về phía trước đi, không thèm đánh giá mấy bộ da người trên đỉnh đầu nữa.

Nguyên Tư Trăn bĩu môi, cũng vội vàng đuổi kịp bước chân Lăng Tiêu, tiếp tục bước vào trong rừng cây.

Hai người đã đi được tới chỗ sâu trong rừng cây, đường càng ngày càng khó đi, thỉnh thoảng phải duỗi tay đẩy mấy cành cây chắn đường ra.

"Ngươi......" Nguyên Tư Trăn vừa định nói Lăng Tiêu đừng có đẩy ra cành ra rồi liền lập tức buông tay nữa, bằng không tất cả đều đánh vào trên người nàng mất thôi, lại đột nhiên ngửi được một tia mùi hồ ly quen thuộc.

Lăng Tiêu cũng dừng bước, tự mình nhìn về phía trước, thấp giọng nói: "Rốt cuộc cũng đến."
Nguyên Tư Trăn vòng qua hắn vừa nhìn, chỉ thấy trước mắt là một nấm mộ địa có cỏ dại mọc thành cụm, nấm mồ này là một mộ cổ có bia bị đứt gãy, bên cạnh còn tụ có mấy nấm mộ nhỏ, có thể đây từng là mộ địa của một thị tộc nhỏ.

Nhưng mà phía trên mỗi nấm mộ đều sáng lên mấy đôi mắt xanh hồ ly mơn mởn.
Nguyên Tư Trăn đếm sơ sơ, ít nhất có hai ba mươi con hồ ly, bất quá yêu khí loãng, đạo hạnh không sâu, nàng và Lăng Tiêu dư dả đối phó.

"Chia thế nào đây?" Nguyên Tư Trăn dùng khuỷu tay chọc chọc Lăng Tiêu, thấp giọng nói: "Ngươi nửa trái ta nửa phải?"
Lăng Tiêu vừa định trả lời, lại nghe bên dưới nấm mộ lớn kia truyền đến tiếng "Cốc cốc cốc", hình như có cái gì muốn từ dưới đất chui ra.

Hồ ly bốn phía nghe thấy tiếng động này, liền không còn nhìn bất động chằm chằm hai người như lúc nãy, mà bắt đầu nhe răng trợn mắt, nhảy động bốn phía.

"Hóa ra là còn con lớn nga." Nguyên Tư Trăn thấy yêu khí bốn phía dần dần dày lên, hơn siết đèn hoa sen trong tay, cảnh giác nhìn chằm chằm nấm mồ.

Tiếng động quái dị dừng lại, chỉ thấy một cái thân ảnh cao bằng nửa người bình thường từ phía sau nấm mồ thong thả đi ra, đợi đến khi hai người thấy rõ, lại phát hiện đó là một bà lão tóc trắng xóa.

"Hình như cũng không phải khoác da người." Lăng Tiêu nhẹ giọng nói một câu.

Nguyên Tư Trăn cũng thấy rõ, bà lão này là hồ yêu biếnthành, không phải khoác da người.

Chỉ là con hồ yêu này cũng như hình dạng bà lão nó biến thành, đều hơi thở mong manh, giống như nỏ mạnh hết đà, nhưng Nguyên Tư Trăn lại không dám thả lỏng cảnh giác, hồ yêu vô cùng giảo hoạt, giỏi nhất là chơi ám chiêu.

Đôi mắt của con hồ ly già kia đã trắng đục, có vẻ như không còn thấy được, nó đứng bên cạnh nấm mồ hồi lâu, mới khàn khàn nói: "Nhị vị đạo trưởng hạ thủ lưu tình."
Lăng Tiêu nhướng mày, nghiền ngẫm mà nói: "Tại sao?"
"Mấy đồ tử đồ tôn đó của ta vẫn chưa hại người." Hồ ly già nói.

"Lột da người còn không tính là hại người?" Nguyên Tư Trăn hỏi, nghĩ thầm cũng không biết con hồ ly già này đang chơi trò gì.

Hồ ly già lắc đầu, nắm nắm quải trượng trong tay, thở dài nói: "Chúng nó bất quá chỉ là mấy con non đáng thương chưa thể hóa hình, lại muốn được dùng hình người hành tẩu, mới làm vụ mua bán này."
"Mua bán?" Nguyên Tư Trăn nhíu mày hỏi.

"Muốn phủ thêm lớp da của những người này, cần phải hoàn thành tâm nguyện của người hiến da."
"Vậy thì thật có chút kỳ lạ nga, những người tình nguyện lột da mình để đổi lấy một tâm nguyện được hoàn thành, cũng không nhiều lắm đâu." Nguyên Tư Trăn nhớ tới mấy người trúng cái cổ da người kia, cũng không có vẻ giống như vì ám sát Ngô Vương mà muốn hy sinh tánh mạng mình.
Hồ ly già nghiêng nghiêng đầu, làm như thính lực không tốt lắm, hồi lâu mới đáp: "Hiến da người không nhất định phải là chủ nhân của bộ da, chỉ cần có thể hạ cổ, là có thể hiến da."
Nó thấy hai người không đáp lời, lại tiếp tục khẩn cầu nói: "Lão phụ tuy mắt mù, nhưng sống đã hơn một trăm năm, cũng biết nhị vị là nhân vật lợi hại.

Mong rằng nhị vị nể tình con cháu ta không phải cố ý hại người, tha cho bọn nó một mạng."
Lăng Tiêu nghe vậy cười lạnh một tiếng, "Chỉ cần không phải cố ý hại người thì liền không phải là làm ác sao?"
Hắn vừa mới nói xong, hồ ly già liền phát ra một tràng cười quỷ dị, bà ta vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi khô cạn, sâu kín nói: "Nếu muốn xét đến cùng, bọn hài nhi của ta không thể hóa hình, cũng là vì con người các ngươi không muốn điểm hóa, mới làm cho bọn nó đạo hạnh tẫn hủy, bất đắc dĩ mới phải nghĩ ra biện pháp như vậy."
Hồ yêu hóa hình, nhất thiết phải vào đêm trăng tròn tìm một người đi đường, hỏi hắn xem mình nhìn giống người hay không, nếu người này nói giống, con hồ ly kia liền được điểm hóa, có thể hóa hình, nếu nói không giống, thì đạo hạnh tẫn hủy.


Tuy Nguyên Tư Trăn biết việc này, nhưng lại không nghĩ đến cái đàn hồ ly chưa được điểm hóa này lại nghĩ ra chuyện khoác da người để hóa hình người.

Lăng Tiêu không hề dao động chút nào trước lời nói của con hồ ly già, khóe miệng hắn mỉm cười, ngữ khí lại lạnh băng, "Ta chán ghét nhất là yêu vật sắp chết còn giảo biện, hại người còn muốn nói mình thân bất do kỷ, buồn cười."
Hồ ly già dừng một chút, còn nói thêm: "Có lòng hại người chính là kẻ hạ cổ kia.

Trên người bọn hài nhi của ta có cổ mẫu, trên da người là cổ tử, nếu không hoàn thành ước định, cổ mẫu cũng sẽ phệ thể."
Nghe xong lời này, Nguyên Tư Trăn liền nghĩ thông suốt, vì sao con hồ yêu ám sát Lý Hoài lại đi nói những lời ngay cả hắn cũng không hiểu.

Có thể những lời này nguyên bản là chuẩn bị để nói cho Ngô Vương Lý Mộc, nhưng nó mới vừa phủ thêm da người, đã bị trời xui đất khiến mà đưa đến Tấn Vương phủ, con tiểu hồ ly kia vội vã muốn hoàn thành ước định của cổ độc, lại không biết rõ bộ dáng của Lý Mộc, liền vội vàng nhảy ra ám sát, việc này tính ra cũng giống như Lý Hoài suy đoán.

"Ngươi biết người hạ cổ?" Nguyên Tư Trăn hỏi.

Hồ ly già lộ ra nụ cười, tròng mắt màu trắng đục xoay chuyển, "Lão phụ tất nhiên là biết, nếu có thể thả cho tôn tử của ta đi, ta liền nói cho các người biết người hạ cổ."
Lăng Tiêu nhìn nhìn Nguyên Tư Trăn, thấy nàng cau mày suy tư, có chút kinh ngạc mà nói: "Ngươi sẽ không thật sự bị lời này lừa gạt, định thả đám hồ ly nhỏ này đi đó chứ?"
Nguyên Tư Trăn không để ý đến hắn, mà nhìn con hồ ly già nói: "Ta làm sao biết ngươi nói là thật hay giả, hồ yêu giỏi nhất là gạt người."
"Đại nạn buông xuống, lão phụ phút cuối cùng bất quá chỉ muốn che chở cho mấy tôn tử hài nhi đáng thương còn chưa thể hóa hình, không cần phải lừa đạo cô." Con hồ ly già ngữ khí thành khẩn nói, "Lão phụ nguyện dâng lên yêu đan, đổi cho con cháu một mạng."
Trong lòng Nguyên Tư Trăn vừa động, con hồ ly già này đạo hạnh trăm năm, tất nhiên lợi hại hơn đám tiểu hồ ly chưa thể hóa hình này nhiều, nếu còn có thể biết được chân tướng của người hạ cổ, còn có thể có được yêu đan của nó, thật là mua bán có lời.

Nhưng xưa nay nàng không phải là người đi tin mấy chuyện ma quỷ của đám yêu quái, chu toàn cùng nó chỉ là muốn xem xem có thể nhìn ra được cái gì không.

Lăng Tiêu thấy biểu tình của Nguyên Tư Trăn, cho rằng nàng có chút dao động, không khỏi nhếch miệng cười, "Biết sư huynh vì sao lại lợi hại hơn ngươi không? Bởi vì sư huynh không lo trước lo sau, thứ có thể được thì tất cả đều lấy."
Lăng Tiêu dứt lời liền thu dù giấy lại, ném về phía con hồ ly già kia, dù giấy bỗng bùng lên một luồng sáng vàng, chọc thẳng vào trán con hồ ly kia.

Hồ ly già trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, màn trắng mịt mờ trong mắt nó biến mất, ngược lại thay thế chính là một đôi tròng mắt xanh sáng quắc, nó liền hiện nguyên hình, khó khăn lắm mới né được thế công của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu hất hất đầu, cười nhạo Nguyên Tư Trăn: "Ngươi xem, mắt mù là giả, xem cái thân thủ của nó kìa, cũng không phải là đang kéo dài hơi tàn nha."
Nguyên Tư Trăn thật tức giận, mới vừa rồi nàng chỉ là giả tình giả ý chu toàn với nó, Lăng Tiêu lại nương theo việc này trào phúng nàng, còn chiếm trước tiên cơ tấn công nó.

Nàng vội vàng tế ra đèn hoa sen, tay phải nhanh chóng bắt thành pháp quyết, thổi một hơi vào bấc đèn, một con hỏa long màu tím từ trong đèn phóng ra, đuổi theo Hồ ly già mà đi.


Con hồ ly già kia cực kỳ nhanh nhẹn, dù bị hai pháp khí đuổi theo sau lưng, nhưng cũng có thể mượn địa thế né tránh.

Nguyên Tư Trăn cùng Lăng Tiêu lần này cho dù có không có thu nó thì cũng hủy hoại phần mộ ẩn thân của nó, ngọn lửa màu đỏ tím bùng mạnh lên trên nấm mồ, thiêu ra một màn khói đen nồng đậm.

Trong lòng Nguyên Tư Trăn cả kinh, nàng luôn luôn có cảm ứng nhanh nhạy với âm khí, nhìn thấy cảnh này liền biết nấm mồ này đã bị con hồ yêu chiếm giữ trăm năm, che giấu không ít oan hồn sát nghiệt, cho nên ngọn lửa tím mới bùng lên dữ dội như vậy.

Cho dù không có chuyện cổ da người, thì con hồ ly già này cũng nhất định phải tru diệt.

Lăng Tiêu ngửi được mùi khói, một tay che lại mũi, ghét bỏ nói: "Cái mùi hồ ly tanh rình thế này, sư muội không thể thiêu từ từ một chút sao?"
"Thật ngại quá, hiện giờ sư muội tu hành có thành quả, cho nên lửa mới bùng lên được mạnh mẽ như vậy đấy." Nguyên Tư Trăn tùy ý trả về câu, lại tiếp tục đuổi theo con hồ ly già.

Lăng Tiêu lại đứng bất động tại chỗ, hắn thu dù giấy lại trong tay, lại căng dù ra, trên mặt dù, con mảng xà màu xanh lục khổng lồ trên dù bỗng uốn mình thoát ra khỏi dù, tản ra yêu khí cực kỳ khủng bố.

Mấy con hồ lý nhỏ vốn đang chạy tứ tán đều bị này khí này trấn trụ, những con đạo hạnh quá cạn thậm chí còn bị ép đến bò lê trên mặt đất.

Con mãng xà khổng lồ xoay quanh trên không trung, tựa như đang chọn lựa, đánh giá đám hồ ly nằm đầy trên mặt đất.

Đãi nó chọn được con mồi, liền phun lưỡi rắn, nhào tới mục tiêu trên mặt đất.

Con hồ ly già kia vốn đang chạy trốn hỏa long của Nguyên Tư Trăn, cảm nhận được hơi thở của con mãng xà khổng lồ liền quay đầu trở về nấm mồ, bất chấp mà xông tới chỗ con mãng xà nhe răng táp tới.

Ngay khi nó muốn cắn vào chỗ bảy tấc của con mãng xà, thì thân ảnh khổng lồ của con mãng xà kia bỗng nhiêu tiêu biến vào trong không trung, hóa thành một sợi khói nhe, mà chờ con hồ ly già tiến đến, thì chính là cái dù giấy của Lăng Tiêu đang xoay tròn giữa không trung.

Mắt thấy mình rơi vào bẫy, thân thể đã bị dính vào dù, không có khả năng trốn thoát, trong mắt con hồ ly già chợt lóe lên ánh sáng xanh, lộ ra một tia tàn nhẫn.

"Cẩn thận nó bạo yêu đan!" Nguyên Tư Trăn vội vàng hô.

Lăng Tiêu vội vàng thu dù, dù giấy tuy đã ngăn lại hơn phân nửa sức mạnh của vụ nổ yêu đan, nhưng hắn vẫn bị yêu khí sắc bén đánh sâu vào, phải lùi về phía sau mấy bước mới khó khăn lắm ổn định thân thể.

Đợi yêu khí tan đi, bạch y của Lăng Tiêu đã cháy đen một mảnh, mồ mả bốn phía cũng bị nổ tang hoang đến không còn nhìn ra hình dạng gì.

Nguyên Tư Trăn cách đó xa, chỉ bị vài miếng đất đá bắn lên mặt, nàng cũng không để trong lòng mà vội vàng chạy tới bên cạnh Lăng Tiêu xem xét.

"Có bị thương không?" Nguyên Tư Trăn hỏi.
Lăng Tiêu lắc đầu, mặt lộ vẻ ghét bỏ mà kéo kéo góc áo cháy đen thui, tự giễu nói: " Hồ ly già này đủ tàn nhẫn, ta đúng là hơi xem nhẹ nó rồi."
Nguyên Tư Trăn thấy hắn không bị thương, hừ lạnh một tiếng nói: "Còn nói hồ ly gian trá, ngươi cũng có kém cạnh gì với nó đâu, vậy mà dùng biện pháp đó dẫn dụ nó."
Mặt Lăng Tiêu lộ vẻ đắc ý, căng dù giấy trong tay ra, giơ lên trước mặt Nguyên Tư Trăn trước mặt xoay chuyển, "Ngươi xem con hồ ly này đi, là con ba đuôi nha, màu sắc cũng thật xinh đẹp."
Nguyên Tư Trăn nhìn thấy công đức đến tay đã bị Lăng Tiêu đoạt đi như vậy, trong lòng thầm mắng hắn đê tiện, hận không thể gỡ con hồ ly ra khỏi dù hắn.


Nhưng yêu vật đã họa lên mặt dù có nghĩa là đã bị luyện hóa, không thể nào hiện thân lại, vậy làm sao có thể gỡ ra được.

Nhưng Lăng Tiêu mới vừa rồi rõ ràng thả ra yêu khí của xà yêu, chẳng lẽ hắn vẫn chưa thể luyện hóa con xà yêu đó hoàn toàn hay sao?
"Con xà yêu kia sao ngươi không luyện hóa đi?" Nguyên Tư Trăn trực tiếp hỏi.

Mặt Lăng Tiêu lộ vẻ giảo hoạt mà nhìn nàng một cái, duỗi tay sờ sờ hoa văn hình con rắn khổng lồ màu xanh lục trên mặt dù, nhẹ nhàng nói: "Nếu như luyện hóa rồi, mới vừa rồi làm sao dụ con hồ yêu kia quay trở lại?"
Nguyên Tư Trăn vốn còn tưởng rằng là do con xa yêu ngàn năm kia đạo hành quá sâu, tu vi Lăng Tiêu không thể luyện hóa hoàn toàn, nghe hắn nói như vậy, hóa ra là hắn cố tình à?
Nàng không khỏi nhíu mày nói: "Pháp khí này là sư phụ cho ngươi để thu yêu, không phải để ngươi chứa yêu vật để sử dụng, cẩn thận chơi với lửa có ngày chết cháy."
Lăng Tiêu ngoan ngoãn gật gật đầu, dùng cán dù nhẹ nhàng gõ gõ trán Nguyên Tư Trăn, "Không nhọc sư muội bận tâm."
Nguyên Tư Trăn liếc hắn liếc mắt một cái, lười đáp lời với hắn, hồ ly già đã bị hắn thu đi, tiểu hồ ly cũng chạy trốn không còn được mất con, nàng chỉ có thể cẩn thận tìm kiếm trong nấm mồ xem còn gì có thể lấy được hay không.

Ngọn lửa tím trên phần mộ còn chưa tắt, nhưng khói đen lại càng lúc càng mờ nhạt.

Dưới công sức đào ba thước đất của Nguyên Tư Trăn, khắp nấm mồ đã bị nàng thanh trừ từ trong ra ngoài thật sạch sẽ, không còn một tia hơi thở âm tà nào.

Nàng nhìn trên mặt đèn xuất hiện mấy con tiểu hồ ly lóc nhóc như hạt đậu cùng tiểu quỷ, chỉ có thể mất mát mà thở dài.

Trên đường về, Nguyên Tư Trăn ôm một bụng ghen ghét với Lăng Tiêu, lạnh mặt đi ở phía trước, hoàn toàn không muốn nói chuyện cùng hắn.

Nhưng Lăng Tiêu lại cứ thích khơi chuyện với nàng, Nguyên Tư Trăn thật sự cảm thấy, tên này đúng là được lợi còn khoe mẽ.

"Lý Hoài không biết ngươi tu đạo sao?" Lăng Tiêu lại hỏi một câu Nguyên Tư Trăn không muốn trả lời, nàng rốt cuộc nhịn không được quay đầu lại nói: "Ngươi đủ chưa?"
Lăng Tiêu cười cười, hắn thích nhất là chọc cho người ta tức chết, lại tiếp tục hỏi: "Hay là nói, hắn đơn thuần cho rằng ngươi là một nữ tử thương hộ?"
Nguyên Tư Trăn không trả lời hắn, quan hệ của nàng cùng Lý Hoài hiện nay quá mức phức tạp, thật sự là không muốn nhiều lời cùng Lăng Tiêu, để tránh nói sai cái gì, làm hắn hoài nghi.

"Cũng đúng một người là Vương gia cưới một nữ tử thương hộ đã đủ chấn động, nếu còn là một đạo cô nữa, quả thực làm người kinh ngạc rớt cằm." Lăng Tiêu lẩm bẩm.

Hắn thấy Nguyên Tư Trăn không để ý tới hắn, gợi một bên khóe miệng lên, sâu kín nói: "Ngươi nói xem, nếu ta đem chuyện ngươi là đạo cô nói cho hắn, sẽ như thế nào nhỉ?"
Nguyên Tư Trăn rốt cuộc dừng bước, làm như bị lời này của hắn hù doạ, thật lâu sau mới đáp: "Vậy mạng nhỏ của ngươi sợ là khó giữ được."
Lăng Tiêu lại thấy hứng thú, "Thế nào, ngươi muốn giết ta diệt khẩu?"
"Không phải ta." Nguyên Tư Trăn lắc đầu, "Lý Hoài sẽ giết ngươi diệt khẩu."
Lăng Tiêu nghe vậy cười khẽ ra tiếng, truy vấn nói: "Ủa, tại sao?"
Nguyên Tư Trăn xoay người, mặt hướng về phía Lăng Tiêu, đôi mắt đẹp chớp động ánh sáng tươi rói, nụ cười trên mặt nàng vừa chắc chắn lại thản nhiên, "Nếu Lý Hoài biết ta là đạo cô thì như thế nào, bất quá chỉ giận dỗi ta chưa nói hết sự thật cho hắn thôi, chẳng lẽ còn đi giết thê tử sao? Bất quá đối với người có mưu đồ lấy chuyện này ra áp chế hắn, hắn sẽ không hạ thủ lưu tình, cho dù người đó có là sư huynh ta."
Sắc mặt Lăng Tiêu trầm xuống, nhìn chằm chằm Nguyên Tư Trăn hồi lâu mới lên tiếng nói: "Lý Hoài đối với ngươi thật đúng là si tâm, đừng nói ngươi sử cái thuật pháp gì đi?"
"Vậy ngươi đi hỏi hắn một chút chẳng phải sẽ biết ngay sao." Vẻ mặt Nguyên Tư Trăn không sao cả mà xoay người tiếp tục đi đường, trong lòng lại nghĩ, mình nói vậy hẳn có thể lừa được Lăng Tiêu đi? Nếu hắn thật sự dám đảm đưa mặt ra nói mấy chuyện quỷ quái đó cho Lý Hoài, cũng không cần lo lắng quá mức, rốt cuộc sau khi Lý Hoài mất trí nhớ, lòng phòng bị vô cùng mạnh mẽ, sẽ không lộ sơ hở trước mặt người ngoài đâu......

Bình Luận (0)
Comment