Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 62


Nguyên Tư Trăn ngủ qua loa một giấc, đợi đến đêm ngày thứ hai, lại thay dạ hành xuất phủ, đi bày hai cái tụ dương trận còn lại.

Tâm tư nàng lúc này toàn bộ đều đặt vào việc bày trận, tuyệt đối không lưu ý tìm kiếm tung tích trận cũ nữa, bởi vậy tốc độ nhanh hơn so với ngày hôm trước rất nhiều, khi đến đỉnh thành lâu cửa Kim Quang đã ước định với Hoa Lân, cách giờ Tý còn có non nửa khắc.

Nàng nằm ngửa trên mái thành lâu chờ Hoa Lân đến, ban đêm gió mát thổi đến vân vê trên mặt rất thích, nàng nhịn không được bắt đầu thưởng thức cảnh đêm của thành Trường An.

"Sư tỷ thật nhàn nhã." Nguyên Tư Trăn đợi đã lâu, bên tai rốt cục vang lên tiếng Hoa Lân.

"Ngươi sao lại còn chậm hơn cả ta vậy?" Nàng tiện tay thi thuật nặc âm, bĩu môi, trêu chọc mà nhìn Hoa Lân nói: "Trận pháp không phải ngươi lợi hại hơn ta sao, vậy mà còn để ta đợi lâu như vậy?"
Hoa Lân mặt không biểu tình, dưới bóng đêm khuôn mặt nàng ta lại càng nhìn không rõ ràng, giọng nói của nàng ta lạnh nhạt: "Mới gặp phải chút chuyện nên chậm trễ."
"Ồ? Ngươi cũng phát hiện?" Nguyên Tư Trăn cho là nàng ta cũng nhìn thấy trận cũ, vội vàng ngồi dậy hỏi.

"Hả? Sư tỷ cũng bị người đi theo?" Hoa Lân khẽ nhíu mày nói.

"Có người đi theo ngươi?" Nguyên Tư Trăn liền giật mình, hướng về phương hướng nàng ta đến mà nhìn lại.

Hoa Lân khoát khoát tay, cũng ngồi vào bên cạnh nàng, "Cắt đuôi rồi."
"Có biết là người phương nào không?" Trong lòng Nguyên Tư Trăn nghi hoặc, Hoa Lân ở Ngự Y Viện làm tiểu thái giám, có thể gây ra oán cừu gì chứ?
"Không biết, ta mới ra cung liền theo đuôi, mấy lần định quay ngược lại bắt hắn, đều vồ được không khí thôi, chắc người này cực kỳ am hiểu trò theo đuôi, võ công hay khinh công cũng đều là thượng thừa." Hoa Lân nhìn về hướng hoàng thành híp híp mắt, tỉnh táo phân tích nói.

"Có biết đạo pháp không?" Nguyên Tư Trăn lại hỏi, "Nếu như không phải người trong Đạo môn, có bản lãnh này, chỉ sợ là người trong Hoàng thành thôi.

Không phải là thân phận của ngươi lộ tẩy rồi chứ? Để Kim Ngô Vệ trong cung để mắt tới rồi?"
Hoa Lân hừ nhẹ một tiếng, "Không có khả năng, ta cực kỳ cẩn thận, mấy ngày nay trong cung cũng không có gì khác thường, xác định là người ngoài cung."
Nguyên Tư Trăn nhíu mày nghĩ nghĩ, lại tiếp tục cười nói: "Đến mai là phải đi Võ Xương, nếu ngươi đã nghĩ được biện pháp đi, vậy người kia có thể sẽ không còn theo đuôi được nữa.


Chỉ là không biết, sư muội đến tột cùng muốn dùng biện pháp gì?"
Khoé miệng Hoa Lân có hơi câu lên, chỉ nhìn nàng một cái, lại không tiếp lời, ý chính là để Nguyên Tư Trăn tự mình đoán.

"Không thú vị." Nguyên Tư Trăn thở dài một hơi, "Ngươi và Lăng Tiêu đều không thú vị, còn không thú vị bằng Lý Hoài!"
"Nếu sư tỷ đây không cảm thấy hắn thú vị, thì làm sao lại cùng hắn thành thân?" Hoa Lân như có điều suy nghĩ, nói: "Sư tỷ thành thân rồi, vẫn còn muốn thừa kế đạo thống của tổ sư sao?"
Nguyên Tư Trăn nhếch miệng cười một tiếng, "Tất nhiên rồi."
"Chúng ta đều biết, kế thừa đạo thống tổ sư, chính là kế thừa chức chưởng môn của sư phụ.

Từ ngày khai phái đến nay, chưởng môn đều là người không dính hồng trần, sư tỷ đã như vậy còn tranh thế nào?" Hoa Lân nghi hoặc hỏi, lời này nghẹn trong lòng nàng ta hồi lâu, một mực không dám hỏi ra.

Nguyên Tư Trăn nghĩ thầm, cái này còn không dễ dàng sao, đến lúc công đức viên mãn, nàng liền một chân đạp Lý Hoài, trở lại môn phái, còn không phải giống như Lăng Tiêu, Hoa Lân, không có hôn nhân thế tục ràng buộc sao.

Chỉ là ngoài mặt, nàng vẫn nói với Hoa Lân là: "Phép tắc đều là dùng để đánh vỡ thôi.

Lại nói, công đức là ta muốn góp nhặt, nói không chừng đến lúc đó Vương Gia chán ghét vứt bỏ ta, ta còn có cái đường lui."
"Ta thấy không giống." Hoa Lân trịnh trọng lắc đầu, "Tấn Vương điện hạ đối với sư tỷ rất tốt, không giống người có mới nới cũ."
Nguyên Tư Trăn khẽ cười một tiếng, cũng không phản bác, "Đây còn không phải do sư tỷ của ngươi có bản lĩnh, nắm trái tim hắn vào lòng bàn tay."
Trong lòng nàng lại nghĩ là, Lý Hoài tất nhiên sẽ không vứt bỏ nàng, sau khi hắn khôi phục được ký ức, sợ là muốn nắm nàng trong tay, tra tấn một phen thì có...!
Hai người không trò chuyện thêm việc này nữa, lại cùng nhau vòng quanh thành Trường An kiểm tra lại tám cái trận pháp một lần.

Khi đến cửa Xuân Minh, Nguyên Tư Trăn dẫn Hoa Lân đến chỗ nàng làm dấu trên mảnh ngói, chỉ vào trận cũ hỏi: "Ngươi nhìn ra được đây là trận pháp nào không?"
Hoa Lân cúi người xuống cẩn thận xem xét, hồi lâu mới lắc đầu, "Chưa từng thấy."
"Ngay cả ngươi cũng không biết?" Nguyên Tư Trăn nhíu mày nói, " xem ra cái trận này cũng có chút lợi hại nha."
"Không đúng." Hoa Lân từ trong tay áo móc ra một cây đao nhỏ, cạo cạo chu sa trên ngói, đưa đến dưới mũi ngửi ngửi, sắc mặt ngưng trọng nói: "Là máu người."

Trong lòng Nguyên Tư Trăn giật mình, trận pháp được vẽ bằng máu người phần lớn đều hung hãn, có không ít trận là dùng trong tà môn ma đạo.

Hai người liếc nhau, Nguyên Tư Trăn liền khẳng định ý nghĩ trong lòng Hoa Lân cũng giống như nàng.

Trận máu người lại bố tại một nơi thiết yếu như thế, người đứng sau lưng nhất định có mưu đồ, nhưng hai nàng đều phải rời thành Trường An, tụ linh trận không thể phá hư, cũng chỉ có thể chờ sau khi từ Võ Xương trở về, mới đem xốc cả cái đỉnh thành lâu này lên điều tra.

- ------------------------------------
Mấy canh giờ sau, tiếng trống từ cửa Trọng Huyền truyền khắp thành Trường An, một trăm mười cổng Phường lần lượt mở ra.

Hoài Nam Ký mấy ngày nay buôn bán thịnh vượng vừa mới mở cửa chính ra, tiểu nhị liền khiếp sợ nhìn bóng lưng cao lớn đứng thẳng bên ngoài nói: "Lang quân, còn chưa tới canh giờ tiểu điếm đón khách."
Nam tử cao lớn xoay người lại, tiểu nhị liền thấy vậy mà là khách quen Uất Trì Thiện Quang, vội vàng tạ lỗi nói: "Hoá ra là Uất Trì lang quân! Xin mời ngào đi vào, ta vào gọi Tam Nương."
Uất Trì Thiện Quang tuy không nói gì nhưng ngày ngày đều đến, thỉnh thoảng gọi đều có mặt, còn thường xuyên gõ mấy tên lưu manh gây chuyện trong tiệm, mà cô nương quản sự Vưu Tam Nương lại không hề chối từ, còn làm chút món ăn đáp tạ hắn, một tới hai đi, tiểu nhị trong tiệm cũng nhìn ra được, giữa hai người có một chút ý tứ như vậy.

Vưu Tam Nương vẫn chỉ mang một cây trâm gỗ như thường ngày, mỉm cười ra đón Uất Trì Thiện Quang nói: "Lang quân đến sớm như vậy làm gì? Chỉ có thể uống nước lạnh!"
Uất Trì Thiện Quang cũng nhếch miệng cười một tiếng, cao giọng đáp: "Nước lạnh thì nước lạnh."
Vưu Tam Nương khẽ vuốt cằm, tự mình châm trà cho Uất Trì Thiện Quang, "Đùa lang quân thôi, chỗ ta dù sao cũng là quán cơm, sao lại không có nước trà?"
"Đa tạ Tam Nương." Uất Trì Thiện Quang nhìn ánh mắt nàng ôn nhu, nhất thời có chút ngượng ngùng dời mặt đi.

"Có chuyện gì gấp vậy? Cũng không thể chỉ là đến dùng bữa sáng?" Vưu Tam Nương lại hỏi.

Uất Trì Thiện Quang lúc này mới nhớ lại nguyên do mình tới đây, trong mắt lóe lên một tia thất lạc, trầm giọng nói ra: "Ta sắp rời khỏi thành Trường An một thời gian, hôm nay liền phải lên đường, nên tới để cáo từ Tam Nương."
"Gấp như vậy?" Vưu Tam Nương hơi sững sờ, lại hỏi: "Là định đi đâu?"
"Theo Tấn Vương điện hạ cùng nhau đi Võ Xương." Uất Trì Thiện Quang đáp.

Ai ngờ tay đang thêm nước trà của Vưu Tam Nương lại lắc một cái, làm nước nóng hất tới trên áo bào của Uất Trì Thiện Quang.


"A nha!" Vưu Tam Nương vội vàng buông bình trà trong tay xuống, lấy khăn ra lau lau cho hắn, "Là ta lỗ mãng!"
"Không sao!" Uất Trì Thiện Quang vốn định phủi phủi tay áo một chút, nhưng thấy Vưu Tam Nương lau cho hắn, liền không rút tay ra.

Vưu Tam Nương vừa lau vừa hỏi: "Đi Võ Xương, là vì chuyện lũ lụt sao?"
Ánh mắt Uất Trì Thiện Quang đều nằm trên khăn lụa trên tay nàng, thật lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu.

"Nhưng lang quân không phải Tả tướng Long Võ Quân sao, chuyện này sao lại vòng lên trên người của ngươi được?" Vưu Tam Nương sau khi lau khô nước liền thu lại khăn lụa, không hiểu mà hỏi.

Uất Trì Thiện Quang dù không muốn giấu giếm gì đối với Vưu Tam Nương, nhưng chuyện quan trọng cơ mật, xác thực không được tùy ý lộ ra, nên chỉ hàm hồ nói: "Chắc là sợ tình hình tai nạn lại xảy ra nhiễu loạn."
"Ra vậy." Vưu Tam Nương như có điều suy nghĩ, hạ giọng nói: "Ta nghe người ta nói, nơi đó mới lộ ra hoàng lăng tiền triều, thế nào cũng sẽ có dư nghiệt tiền triều đến, cho nên mới bảo các ngươi đi?"
Uất Trì Thiện Quang không nghĩ tới nàng vừa đoán là ra, đành phải trong mắt chứa vui vẻ nhìn nàng, cũng không đáp lời.

Vưu Tam Nương thấy vậy thở dài, trong đôi mắt như làn thu thuỷ bày lên ưu sầu, "Vậy lang quân cũng phải cẩn thận, cái Hoài Nam Ký này của ta không thể không có lang quân tọa trấn."
Lời này của nàng vừa ra, trong lòng Uất Trì Thiện Quang không khỏi vì đó mà thất lạc, hắn tự giễu trong lòng, Vưu Tam Nương tất nhiên là lo lắng hắn không ở đây thì không ai có thể cản đám đạo chích kia, chẳng lẽ lại còn lo lắng cho an nguy của hắn hay sao?
"Tam Nương không cần lo lắng, ta sẽ bàn giao cho phủ nha, những ngày ta không có ở đây, sẽ đến tuần tra nhiều lần hơn." Uất Trì Thiện Quang trầm giọng nói ra: "Ta chính là đến thông báo Tam Nương một tiếng, hiện giờ cũng phải trở về thu thập hành trang."
Dứt lời, hắn ngay cả ly nước trà kia cũng không uống hết, liền đứng dậy đi ra ngoài tiệm.

Vưu Tam Nương không nghĩ tới hắn đi vội vàng như vậy, cuống quít đuổi theo sau lưng kêu: "Lang quân chờ chút!"
Uất Trì Thiện Quang lúc này mới khó khăn lắm dừng bước, chờ lời kế tiếp của nàng.

Vưu Tam Nương vịn khung cửa thở dốc một hơi, từ trong ngực móc ra một cái túi thơm nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Đây là túi thơm ta tự tay thêu, bên trong có đặt một lá bùa bình an, tặng lang quân, mong ngươi lên đường bình an, sớm ngày về Trường An."
Uất Trì Thiện Quang nhận cái túi thơm kia, thấy đường may bên ven chỉnh tề tinh mịn, trên mặt thêu một đoá hoa nghênh xuân, cạnh góc bên trên còn có một chữ "Huy" nho nhỏ, không khỏi lộ ra một nụ cười vừa lòng thỏa, nhét vào trong vạt áo.

"Ta nhất định sẽ bình an trở về, Tam Nương chờ ta." Hắn trịnh trọng nói.

Vưu Tam Nương cười nhạt một tiếng, đẩy hắn ra hướng ngoài tiệm, "Mau đi đi, còn phải thu thập hành trang."
Uất Trì Thiện Quang lúc này mới chậm rãi từng bước đi rời đi, Vưu Tam Nương nhìn theo bóng lưng đi xa của hắn, trong mắt lóe lên một tia bi thương, lẩm bẩm nói: "Lần này, chàng chắc chắn trở về."
Tấn vương phủ sáng sớm nay cũng vội vàng bận bịu, Nguyên Tư Trăn lần đầu thu xếp hành lý cho Lý Hoài, không khỏi có chút sai sót, Ngọc Thu cùng quản sự Vương phủ ở một bên càng không ngừng nhắc nhở nàng.


Tâm tư nàng chỉ có một nửa nằm trong đồ đạc hành nghề, một nửa khác là làm thế nào bố trí tốt chuyện nữ giả nam trang đi theo.

Việc này càng ít người biết càng tốt, nhưng nha hoàn thiếp thân như Ngọc Thu thì lại không thể giấu diếm.

Sau khi thu thập hành qua loa xong, Nguyên Tư Trăn liền kéo Ngọc Thu vào trong phòng dặn dò.

Nàng cùng Lý Hoài đã thảo luận, mấy ngày nữa sẽ tuyên bố với phía ngoài rằng Tấn Vương phi bận bịu lo âu, nhiễm bệnh phong hàn có thể lây cho người khác.

Mà Quốc Công phu nhân cũng sẽ thỉnh thoảng tới thăm, đem cái màn kịch này diễn cho đầy đủ một chút.

"Vương phi, người nữ giả nam trang thật sự sẽ không bị phát hiện?" Ngọc Thu lo âu hỏi.

Nguyên Tư Trăn thu thập mấy bộ nam trang cho chính mình, tùy ý nói ra: "Sợ cái gì? Ta đi theo bên cạnh Vương Gia, lại không mấy khi lộ diện."
Nàng có thuật pháp che mắt mà, đến lúc đó người bên ngoài nhìn vào, chỉ cảm thấy bên cạnh Lý Hoài có thêm một hạ nhân nhớ không rõ hình dạng.

"Nhưng lỡ như..." Ngọc Thu vẫn có chút lo lắng.

Nguyên Tư Trăn vỗ vỗ bờ vai của nàng ta, "Chỉ cần Vương phủ không xảy ra nhiễu loạn, liền không lộ tẩy, ngươi có việc liền tìm Quốc Công phu nhân thảo luận, trò này đều là bà đưa ra trước! Nếu như hết thảy thuận lợi, ta trở về liền tăng tiền tiêu vặt cho ngươi!"
Ngọc Thu lúc này mới lộ ra một nụ cười, giúp đỡ nàng thu thập đồ đạc.

Đợi hết thảy sẵn sàng, Nguyên Tư Trăn thay xong một thân y phục hộ vệ, tràn đầy phấn khởi ngồi trong xe ngựa chờ Lý Hoài đến.

Chờ rốt cục nghe được tiếng bước chân Lý Hoài tiếng, Nguyên Tư Trăn vội vàng cung cung kính kính mở cửa xe ra, dịch ra một bên, cong eo uốn gối nói: "Thỉnh an Vương Gia!"
Lý Hoài đang muốn tiến vào xe thì người liền dừng lại, ngắm nghía mặt hạ nhân này, thẳng đến người kia nhìn hắn trừng mắt lên, hắn mới phản ứng được, người này chính là Vương phi hắn.

Nguyên Tư Trăn quỳ hồi lâu cũng không thấy hắn có ý đi vào, thậm chí ánh mắt còn phiêu lãng liếc nhìn ngoài xe, trên mặt dường như còn có một tia không tình nguyện, thầm nghĩ Lý Hoài làm đến lúc này lại còn kiếm chuyện như vậy chứ!
Nàng đành phải cực kỳ nịnh hót nói thêm một tiếng: "Vương Gia, mời!".

Bình Luận (0)
Comment