Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 79


Hai người ngồi bên cạnh bàn không đầy một lát, ngoài cửa sổ liền truyền đến tiếng trống nặng nề, đánh thức toàn bộ Võ Xương Thành từ trong bóng đêm quỷ tỉnh lại.

Lý Hoài gần như một đêm chưa ngủ, vẫn còn đang không ngừng loay hoay miếng ngọc kia, không có một tia ủ rũ.

Hắn không chỉ lo lắng vị Nữ Đế trăm năm bất hủ này có phải còn mơ ước hoàng vị, còn lo lắng cho trái tim của Uất Trì Thiện Quang trên người nàng ta.

Nếu như Uất Trì Thiện Quang là một nam tử bình thường cũng liền thôi, hắn có thể cùng Vưu Tam Nương qua lại một thời gian cũng không có gì.

Nhưng chết một nỗi Uất Trì Thiện Quang là Tả Lang tướng Long Võ Quân, nắm quyền cấm quân trong hoàng cung cực lớn, phụ thân hắn, tổ phụ hắn cũng đều là trọng thần trong triều, Lý Hoài khó tránh khỏi sinh lòng nghi ngờ, Vưu Tam Nương có phải đang lợi dụng Uất Trì Thiện Quang hay không?
Nguyên Tư Trăn cầm miếng ngọc từ trong tay hắn về, nhét về trong túi tiền, dự định đợi chút nữa đi tìm Hoa Lân hỗ trợ khâu lại trả về, nàng đưa mắt nhìn thần sắc Lý Hoài ưu sầu, cũng đoán được hắn đang lo lắng cái gì.

Chỉ là chẳng biết tại sao, nàng luôn cảm thấy Vưu Tam Nương có thể chẻ ngọc tỉ truyền quốc trọng yếu như vậy thành miếng nhét vào túi tiền tặng người, đủ để thấy cái phân lượng của người này trong lòng nàng ta cực nặng, có lẽ nàng ta đối với Uất Trì Thiện Quang thật là tình thâm nghĩa trọng.

Còn nữa, Vưu Tam Nương tất nhiên biết Long khí của ngọc tỉ có thể áp chế cương thi trong Hoàng Lăng, nếu như nàng ta thật sự có tâm tư lợi dụng cương thi làm loạn, sao lại để Uất Trì Thiện Quang đem nó đến Võ Xương?.

Nguyên Tư Trăn không đem ý nghĩ trong lòng nói cho Lý Hoài, dù sao chỉ là suy đoán đơn phương của nàng mà thôi, nàng thậm chí có chút hoài nghi, có phải mình quá mang lòng nữ nhi, nên dùng tình yêu để ước đoán lòng người phức tạp.

Chưa qua bao lâu, Lý Hoài lại muốn đi vào phòng nghị sự, Nguyên Tư Trăn chợp mắt trong phòng chốc lát, liền đi nhà kho tìm Hoa Lân.

Vào ban ngày, nàng ngược lại không cảnh giác giống ban đêm vậy, quang minh chính đại đi vào, chỉ thấy Hoa Lân đã gần như lột sạch cái con cương thi kia, cả tóc cũng kéo xuống, chỉ còn thiếu mổ bụng ra luôn thôi.


"Ngươi làn như vậy thì tìm được cái gì?" Nguyên Tư Trăn nhìn cảnh tượng ngán ngẩm trước mắt, nhíu mày nói.

Hoa Lân có chút thất vọng lắc đầu, ánh mắt còn dừng lại trên người cương thi.

Nguyên Tư Trăn nhảy lên ngồi lên bàn, kéo Hoa Lân qua nói: "Vẫn là chúng ta đọc sách không nhiều, Lý Hoài đúng là biết rất nhiều về chuyện tiền triều từng có Nữ Hoàng đế."
Nàng đem mấy suy đoán cùng Lý Hoài ban nãy trong phòng nói ra, sau khi Hoa Lân nghe xong, mày cũng nhíu lại như gặp khó khăn gì, thật lâu cũng không đáp lời.

"Ngươi nghĩ gì thế?" Nguyên Tư Trăn mất kiên nhẫn, nhịn không được hỏi.

Hoa Lân giống như có điều suy nghĩ nghiêng đầu sang chỗ khác, rồi lại như là nghĩ thông suốt chuyện cực kỳ trọng yếu gì đó, nói khẽ: "Khó trách cương thi nam bên trong Bách Linh Cung là nam tử."
Nguyên Tư Trăn nhất thời không hiểu, lộ ra biểu tình nghi hoặc, lại nghe Hoa Lân nói: "Là trai lơ của nàng ta."
"Cái này...!Cũng có chút ít khả năng." Nguyên Tư Trăn sững sờ, không nghĩ tới Hoa Lân lại nghĩ đến thân phận này.

"Con cương thi mỗi đêm đi tìm Tài Nhân, cũng không phải là cố ý, chỉ giống như là theo đúng trách nhiệm đến tẩm cung hầu hạ." Hoa Lân nói nói, khóe miệng còn lộ ra một tia cười bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Nguyên Tư Trăn nghĩ nghĩ, lại nói: "Nhưng con cương thi Cao Quý Phi ngộ nhận là quỷ, lại có bộ dáng nữ tử."
"Nếu Tiểu Chủ Chu trước làm Thái hậu nhiếp chính, lại đoạt vị, chắc chắn sẽ có một hai hậu phi quan hệ chặt chẽ giúp đỡ, hay là, Tiểu Chủ Chu này nam nữ ăn sạch?" Hoa Lân nghiêng đầu nói.

Mắt thấy suy nghĩ của nàng ta càng ngày càng nhảy xa, Nguyên Tư Trăn vội vàng ngắt ngang, "Bất luận như thế nào, Tiểu Chủ Chu này ngược lại là một nhân vật khó lường.

Trong Hoàng Lăng của nàng ta, quan tài hậu phi tuẫn táng đều là trống không, ta còn tưởng rằng vì nàng ta là nữ tử, cho nên không có phi tần, nhưng nếu nàng ta có trai lơ, chẳng lẽ là không nỡ để bọn hắn chôn cùng?"

Hoa Lân lắc đầu, kéo xiêm y cương thi trên bàn đắp kín lại cho nó, nói khẽ: "Ta thấy không giống, Tiểu Chủ Chu đã có tâm đế vương không thua nam tử, sao lại không có nhẫn tâm của đế vương được chứ? Sư tỷ xem, từ xưa đến nay bá chủ hùng tài, khi tuổi già đều không ngoại lệ, đều cầu tiên hỏi thuốc, lấy được trường sinh."
Sắc mặt Nguyên Tư Trăn trầm xuống, lập tức nghe ra ám chỉ trong lời nói của Hoa Lân, nhớ tới đủ chuyện trong Hoàng Lăng, nàng cau mày nói: "Ý của ngươi là, trận pháp trên đỉnh mộ thất, là trận pháp cầu trường sinh của nàng ta?"
"Còn có núi thây trong Hoàng Lăng nữa, nói không chừng đều là bút tích của nàng ta." Trên mặt Hoa Lân trầm tĩnh, trong mắt lại hiện lên một tia gợn sóng, nàng không thể không thừa nhận, mình thật sự tâm sinh bội phục đối với vị Tiểu Chủ Chu này, thậm chí còn nổi lên tâm tư muốn đi gặp Vưu Tam Nương một lần.

Nguyên Tư Trăn sờ sờ miếng ngọc gồ ghề trong tay, suy nghĩ loạn hơn, nếu thật sự đều là âm mưu của Tiểu Chủ Chu, lại vì sao nàng ta lại đem miếng ngọc này tặng cho Uất Trì Thiện Quang?
Chẳng lẽ nàng ta trường sinh, và chỉ muốn mỗi bản thân mình trường sinh, chưa từng nghĩ tới cái hoành đồ bá nghiệp gì, thậm chí còn định mượn tay Uất Trì Thiện Quang, diệt trừ những con cương thi đi theo mình?
Tất cả những khúc mắc này, có lẽ phải đợi đến khi gặp gỡ Vưu Tam Nương, để nàng ta tự mình giải đáp, mới có thể sáng tỏ.

Hoa Lân giúp nàng khâu lại miếng ngọc vào túi tiền xong, Nguyên Tư Trăn liền định đem túi tiền trả lại trước, sau đó mới cùng Hoa Lân đi điều tra chuyện đêm qua cương thi xếp hàng vào phường Lý.

Nàng vừa ra ngoài phòng, còn chưa đi vào lầu chính quan dịch, liền luôn cảm giác có chút không đúng, mãi đến khi đặt chân lên thang lầu, mới ý thức được hình có cái gì đang nhìn chăm chú mình.

Nguyên Tư Trăn không lập tức xoay người sang chỗ khác, mà giả vờ như điềm nhiên như không có việc gì đi lên lầu, sau khi qua chỗ rẽ thì lập tức làm cái thuật che mắt, trốn vào phía sau cây cột xem xét.

Lúc này, bên trong quan dịch có không ít người đi lại, ngược lại cũng nhìn không ra ai đang ngó chừng nàng, nàng đợi trong chốc lát không thấy gì khác thường, liền dán vách tường nhanh chóng đi về hướng trong phòng Uất Trì Thiện Quang.

Sau khi nàng biến mất không lâu, ở chỗ rẽ lầu một liền xuất hiện một người, bộ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm lầu hai, thẳng đến khi bên cạnh hắn có người gọi, thì hắn mới phục hồi tinh thần lại.

"Mạnh giáo úy, Vương Gia cho tìm." Người hầu đứng cạnh hắn vội vã nói.


Mạnh Du gật đầu nhẹ, không quay đầu lại mà đi thẳng về hướng phòng nghị sự.

Lúc này bên trong sảnh chỉ còn mỗi Lý Hoài một, hắn mới vừa bố trí công việc một phen, liền định điều động ảnh vệ trong thành Trường An, nhìn chằm chằm hành động cử chỉ của Vưu Tam Nương kia.

Nhưng Mạnh Du vừa tới nhận lệnh, lại cúi đầu nhìn hắn bẩm báo nói: "Có một chuyện, là thuộc hạ thất trách."
"Nói." Lý Hoài nhìn hắn một cái, âm thanh lạnh lùng nói.

"Thời gian này thuộc hạ vẫn chưa bẩm báo với Vương Gia, tên thái giám lúc trước Vương Gia bảo thuộc hạ chú ý, cũng theo tới Võ Xương." Mạnh Du cúi đầu hồi bẩm.

Lý Hoài có chút nhíu mày, sắc mặt lạnh hơn, ra hiệu hắn nói tiếp.

"Thái giám này đêm qua cả đêm không về, hôm nay ta lại nhìn thấy hắn cùng..." Mạnh Du sửa sang tìm từ trong lòng một chút, mới nói: "Cùng cận vệ của Vương Gia cận vệ từ trong nhà kho ra tới, thuộc hạ luôn cảm thấy trong đó có kỳ quặc, mong Vương Gia lưu ý nhiều."
Khi vừa nghe được câu "Cả đêm không về, trong lòng Lý Hoài liền trào ra một dự cảm không tốt, lại nghe xong nửa câu sau của Mạnh Du, trong lòng càng như dời sông lấp biển.

Mạnh Du không biết nguyên nhân Lý Hoài muốn hắn nhìn chằm chằm tiểu thái giám kia, chỉ cảm thấy hai người này lén lút có cái cấu kết gì, nhưng trong mắt Lý Hoài, chuyện này cũng không phải đơn giản như vậy!
Lúc trước ở trong vương phủ, Lý Hoài chỉ là có chút hoài nghi thân phận tên tiểu thái giám này, không nghĩ tới người này còn theo tới tận Võ Xương, đêm qua còn cùng Nguyên Tư Trăn trắng đêm không về, hắn cho dù muốn bản thân đừng nghĩ lung tung, nhưng trong đầu vẫn nảy ra suy nghĩ không thể tưởng tượng, quấy rầy tâm thần hắn đến nhất thời rối loạn.
"Vương Gia?" Mạnh Du thấy sắc mặt Lý Hoài thay đổi liên tục, lại không trả lời, nên không nhịn được gọi một tiếng.

Lý Hoài lúc này mới lộ ra lạnh lùng trong đáy mắt, nhìn hắn nói: "Tiếp tục nhìn chằm chằm."
Mạnh Du thấy thần sắc hắn lạnh lùng, tưởng rằng rốt cục hắn cũng nổi lên tâm phòng bị đối với tên tiểu hộ vệ kia, không khỏi trong lòng nhẹ nhàng thở phào, liền xoay người rời khỏi phòng nghị sự trong bầu không khí có chút quỷ dị.

Nhưng hắn mới đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên nghĩ đến, Vương Gia phản ứng như vậy, không chỉ có giận mà còn có một tia oán trách, không phải là Vương Gia chẳng những không sinh lòng hoài nghi, còn ăn giấm với tên tiểu thái giám đó đi!
Nghĩ tới đây, Mạnh Du hận không thể quay trở lại nuốt lấy lời vừa nói của mình, hắn nhe răng trợn mắt gãi gãi đầu, suýt chút nữa là kéo lỏng luôn cả búi tóc, trong lòng càng cảm thấy có lỗi với Vương phi nơi Trường An xa xôi, còn cảm thấy mình không những không khuyên được người, còn lửa cháy thêm dầu!
Hắn không khỏi căm giận, càng quyết tâm tra cái tên tiểu thái giám kia đến đầu đuôi ngọn ngành, nhất định chứng minh cho Vương Gia thấy hai người bọn họ không chỉ có gian tình, còn mưu đồ cái chuyện gì không thể cho ai biết được, để Vương Gia sớm ngày quay đầu là bờ!

"Ắt xì!" Hoa Lân cùng Nguyên Tư Trăn đang đi trên đường cái thành Võ Xương Thành, lại không hiểu sao cùng hắt hơi một cái.

"Có người mắng ngươi hả?" Nguyên Tư Trăn nhìn khu chợ phường đang rộn rộn ràng ràng, không yên lòng hỏi.

Hoa Lân nghe lời này, móc từ trong tay áo ra quạt xếp, nhìn ba cánh hoa rồi nói: "Có lẽ là Lăng Tiêu, đang mắng hai ta đều nhìn thấy giọt máu đầu tâm của hắn muốn khô cạn, còn lần lữa không đi cứu."
Nói đến chuyện này, trong lòng Nguyên Tư Trăn trầm xuống, hai nàng cũng không phải là không muốn đi cứu, mà một chút đầu mối phương hướng cũng không có, chỉ biết hắn từng nói sẽ tới Võ Xương, nhưng đến tột cùng có tới Võ Xương hay không, nếu tới rồi thì lại đi đến nơi nào, thật sự không biết được.

"Ta thấy giọt máu này chỉ là khô cạn, còn chưa đến mức tróc ra khỏi mặt quạt, người hẳn là mới nửa chết nửa sống thôi." Nguyên Tư Trăn tức giận nói, cái tên Lăng Tiêu này, cho tới bây giờ đều thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, còn chưa kịp mò ra trong lòng của hắn đang đánh chủ ý quỷ quái gì, bây giờ xảy ra chuyện, một chút manh mối cũng không để lại, làm hai nàng chỉ có thể lo lắng suông.

Hoa Lân cũng gật đầu nhẹ, "Ừ, vậy cứ để hắn nửa chết nửa sống phơi ở đó đi!"
"Dù sao tai họa sống ngàn năm, nhất định là không chết được!" Nguyên Tư Trăn kéo Hoa Lân bước nhanh hơn, vội vàng xuyên qua đám người chen chúc, hướng về phía phường Lý đêm qua mà đi.

Trong lòng Hoa Lân sao có thể không biết, Nguyên Tư Trăn cũng giống như nàng ta, đều cực kỳ lo lắng cho an nguy của Lăng Tiêu.

Hiện nay lại không có chút manh mối nào, chỉ có thể lần quần lùng sục trong cái thành Võ Xương không lớn không nhỏ này, xem trong thành có bất kỳ chỗ nào không bình thường hay không, nói không chừng có thể tìm được dấu vết Lăng Tiêu để lại.

Phường xã bên trong thành Võ Xương không được chia đồng đều như ở thành Trường An, cái phường Lý này thật nhỏ hơn mấy phường bên cạnh không ít, phần lớn đều là dân chúng địa phương trong thành cư ngụ, không chỉ không có mấy cửa hàng, ngay cả tiểu thương hay đi khắp hang cùng ngõ hẻm cũng không thấy mấy người.

Hai người quanh đi quẩn lại, cuối cùng nhìn thấy toà nhà hôm qua đóng chặt cửa lớn bọn họ gặp ở bên kia phường, đội cương thi tối qua là từ cửa ngầm mà nhảy vào bên trong toà nhà này.

"Đây là..." Hoa Lân nhìn người ra ra vào vào trong viện, trên mặt hiếm khi lộ ra kinh ngạc, "Y quán?"
Nguyên Tư Trăn cũng nghe được trong không khí tràn ngập mùi thuốc, nàng chỉ tay vào đèn lồng có hình thuỳ hoa treo bên cạnh cửa, nói: "Còn là y quán của quan gia."
Trên cái đèn lồng hai bên trái phải, một bên viết "Võ", một bên viết "Xương", chính là chế thức dành cho phủ nha thành Võ Xương..

Bình Luận (0)
Comment