Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 96


Nguyên Tư Trăn chống lan can nhảy ra bên ngoài lâu, giẫm xuống một tầng mái cong, nàng nhìn thủy triều dần dâng lên trên mặt sông, nói khẽ với Hoa Lân nói: "Lúc Vương Gia hủy thành, cái con cá sấu yêu này chắc chắn có động tác, chúng ta cho dù không thể thu phục được nó, cũng phải níu lấy nó một trận."
"Sư tỷ từ khi nào lại khiếp nhược như vậy, còn chưa đối đầu, đã nói trước là đánh không lại?" Hoa Lân ngữ khí bình thản nói: "Nếu đã như vậy, sư muội cũng sẽ không nhường yêu đan cho sư tỷ."
Dứt lời, nàng ta còn trở tay vung quạt xếp lên, cố ý để Nguyên Tư Trăn nhìn về mặt quạt sắp vẽ đầy của mình, không đợi Nguyên Tư Trăn nói lại câu nào, liền thả người nhảy xuống, cưỡi gió lướt về hướng bờ sông.

Nguyên Tư Trăn hừ nhẹ một tiếng, tất nhiên là không thể để cho Hoa Lân chiếm được tiên cơ, theo sát sau lưng nàng ta, rơi xuống đất, hai tay nhanh chóng bấm pháp quyết, dẫn Tử Long ra khỏi đèn, công kích thẳng hướng cá sấu yêu.

Cho dù yêu đan của cá sấu yêu chưa toàn bộ luyện thành, nhưng nàng cũng không dám khinh thường, lần này liền dùng tám phần khí lực, gió sông thổi làm chân hoả quanh thân Tử Long keng keng rung động, vừa nhiễm phải yêu khí cá sấu yêu, liền thiêu ra sương mù đen nồng nặc.

Hoa Lân cũng không chịu yếu thế, bổ đao gió vào mặt sông, chém về hướng cá sấu yêu, nhưng cũng không định thương tổn đến Sầm phu nhân, tận lực tránh phương hướng của nàng ta.

Hai người cùng nhau công tới, cá sấu yêu cũng sẽ không dám cứng rắn chống đỡ, mí mắt trong suốt của nó khẽ nháy, đuôi cá sấu khổng lồ lớn đập vào mặt sông tạo nên sóng lớn, thân thể lộ ra trên mặt sông chìm xuống dưới.

Trên lưng nó, Sầm phu nhân còn đắm chìm trong sững sờ phu quân bỗng nhiên mang theo nàng ta nhảy sông, mà nàng ta lại không biết vì sao đang ngồi lên trên thân một con cá sấu khổng lồ, mắt thấy cá sấu muốn chìm xuống sông, nước sông đã tràn qua chân nàng ta, Sầm phu nhân kinh hoảng hô lớn: "Đừng mà! Cứu ta!"
Lại nghe bên dưới truyền đến thanh âm quen thuộc: "Phu nhân đừng sợ."
"Phu...!Phu quân?" Sầm phu nhân không thể tin được nhìn xuống dưới thân, trong nháy mắt còn tưởng rằng Sầm Ngọc bị cá sấu nuốt vào trong bụng, nhưng lúc này con cá sấu dưới thân đã ngưng chìm xuống, mang theo nàng ta nổi lên trên mặt sông, bơi về giữa dòng sông lớn.

Sầm phu nhân bị dọa đến tê liệt ngã ngửa ra, sắc mặt trắng bệch, hơn nửa ngày mới lúng ta lúng túng: "Phu quân, là chàng sao?"
Cá sấu yêu không trả lời, chỉ tiếp tục chở nàng ta,tránh thoát chân hoả cùng lưỡi đao gió từ trên bờ công kích tới.

Nguyên Tư Trăn làm sao có thể để nó chạy đi như thế, nàng giẫm xuống bờ nhảy lên, đèn hoa sen đốt ra làn khói xanh, tay kết pháp quyết, mấy bước liền lượn ra khỏi tầm tấn công của cái đuôi cá sấu lớn đang vung vẩy, một bước cuối cùng liền thả người nhảy xuống, trực tiếp nhảy đến trên lưng cá sấu yêu.


"Sư tỷ cẩn thận!" Hoa Lân muộn một bước so với nàng, thấy đầu nhọn đuôi cá sấu nhô lên đang công kích về hướng sau lưng Nguyên Tư Trăn, vội vàng đứng trên bờ hô lớn.

Nguyên Tư Trăn phản ứng cực nhanh, một luồng chân hoả nhanh chóng bảo vệ phía sau, lại đập ba tấm phù chú vào thanh kiếm gỗ đào, đâm vào trên cái đuôi của cá sấu, đáng tiếc da nó dày như giáp, chỉ khó khăn lắm mới dừng lại ngay tại cái đuôi, sau đó kiếm gỗ đào liền rơi vào trong nước.

Muốn thu cá sấu yêu, nhất định phải mang Sầm phu nhân đi trước đã, nhưng Nguyên Tư Trăn vừa định kéo Sầm phu nhân đi, trên cá sấu liền toát ra khói độc, vây lấy nàng ngay tại chỗ.

Không giống với mê hồn sương nó tạo ra trong lầu vừa rồi, ống tay áo Nguyên Tư Trăn hơi dính phải sương mù này, liền bị ăn mòn hơn phân nửa, nàng giật mình trong lòng, không nghĩ tới cá sấu yêu chưa khôi phục yêu lực cũng đã lợi hại như thế, vội vàng làm chân hoả trong đèn hoa sen quấn lên trên người, ngăn cản khói độc ăn mòn.

Cũng may lúc này Hoa Lân đã ở giữa không trung, nàng ta thấy tình cảnh này, liền giũ ra một làn thuốc bột bên trong tay áo, theo lưỡi đao gió quét về phía lưng cá sấu yêu.

Nguyên Tư Trăn biết cái này nhất định là thuốc giải độc của nàng ta, đợi bột phấn phủ đầy lên trên người xong, liền đi ra khỏi màn khói độc, nhìn Sầm phu nhân hô: "Con cá sấu yêu này ngụy trang Sầm Thái thú nhiều năm, phu nhân chớ có bị lừa, cùng ta về trên bờ đi."
Ánh mắt Sầm phu nhân khẽ biến, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, dường như không muốn tin tưởng, hoảng hốt lắc đầu: "Làm sao có thể, phu quân sao có thể là yêu quái được chứ."
"Cái con yêu quái này chẳng những hại tính mạng Sầm Thái thú, còn muốn hại luôn cả dân chúng vô tội ở trong thành, ngay cả chuyện vỡ đê lần này cũng là do nó gây nên!" Nguyên Tư Trăn liếc mắt thấy Hoa Lân sắp đến gần, liền cố ý nói lời này, một là cảnh tỉnh Sầm phu nhân, hai là nhìn xem có thể kích thích cá sấu yêu, để nó lộ ra sơ hở hay không.

Sầm phu nhân nghe lời này trong lòng liền lạnh hơn, nhất thời nghẹn ngào không dám lên tiếng, ngón tay không ngừng cào lên lưng cá sấu.

Cá sấu yêu quả nhiên không muốn để Nguyên Tư Trăn nhiều lời, thân hình nó đột nhiên nhoáng một cái, muốn hất Nguyên Tư Trăn về phía trước, đầu cá sấu từ trong nước quơ lên, mở cái miệng to như chậu máu táp về hướng Nguyên Tư Tran đang bay tới sau lưng.

Nhưng khi thực hiện động tác này, nó vẫn không quên dựng thẳng vảy trên lưng che chở Sầm phu nhân, không để nàng ta rơi xuống nước.


Yêu khí bên trong miệng cá sấu lao thẳng tới mặt Nguyên Tư Trăn, mắt thấy răng nanh của nó sắp khép xé nát nàng, Nguyên Tư Trăn vậy mà không thèm chống đỡ, kiên quyết vung chân hoả tấn công vào họng nó.

Cá sấu yêu lập tức phát giác nàng đang muốn trực lấy yêu đan, nó cố gắng chịu đựng đau nhức kịch liệt trong bụng, cứng rắn muốn cắn tên đạo sĩ thúi phiền toái này thành mấy mảnh, răng nanh nó vừa sắp đụng tới Nguyên Tư Trăn, một lưỡi đao gió sắc bén lại chém đứt nó một cái răng nanh của nó.

Hoa Lân đã đặt chân lên đến trên lưng cá sấu, một tay quơ quạt xếp, một tay bóp pháp quyết, dùng đao gió túm Nguyên Tư Trăn từ bên trong miệng cá sấu ra tới.

Nguyên Tư Trăn lảo đảo một cái, có chút chật vật quỳ trên mặt đất, thở phì phò nhìn Hoa Lân nói: "Thúi muốn chết, tử khí bên trong yêu đan bên đang muốn nổ luôn rồi, nó vẫn chưa hoàn toàn hấp thu, thừa dịp này thu nó trước, kéo dài sẽ càng khó làm."
Mới rồi chân hoả của nàng đã đốt tới yêu đan, làm cho cá sấu yêu trọng thương, lần này nó nhất định sẽ không lại tuỳ tiện há miệng nữa, chỉ có thể tìm nhược điểm khác trên cái sống lưng này thôi.

Cá sấu yêu không nghĩ tới đạo sĩ kia lại liều mạng như thế, dám ở trong miệng nó mà công kích thẳng đến yêu đan, hiện giờ trong bụng nó bị tổn thương, nhất thời có chút chậm chạp không chống nổi, liền lên tiếng kéo dài thời gian, nói: "Ta đạo hạnh trăm năm, há lại để cho hai đạo sĩ nhãi nhép các ngươi có thể tru diệt được m."
Nhưng nó vừa dứt lời, lại nghe Sầm phu nhân lạnh giọng hỏi: "Vì sao ngươi muốn hại dân chúng trong thành?"
Cá sấu yêu trầm mặc hồi lâu mới nói: "Luyện chế yêu đan."
Hoa Lân nghe vậy cười lạnh một tiếng, luyện chế yêu đan thì chỉ cần dùng tử khí, nhưng còn chuyện nó dùng sinh khí để cứu mạng Sầm phu nhân nó lại giấu không nói, chắc là sợ Sầm phu nhân áy náy trong lòng, không nghĩ tới con yêu quái này cũng chung tình như vậy.

Sầm phu nhân chỉ cảm thấy quanh thân như rơi vào hầm băng, nàng ta vốn chỉ tưởng rằng phu quân đổi tính, hai người không còn nhìn nhau đã ghét giống như trước đây, ngược lại thời gian này càng có chút nhu tình mật ý, lại không nghĩ rằng vị phu quân cùng nàng ta chung giường chung gối, lại là một con cá sấu yêu sát hại dân chúng vô tội.

"Từ lúc nào?" Sầm phu nhân rũ đôi mắt xuống, dần dần bình tĩnh lại, thân thể mong manh như liễu rũ trong gió cũng không còn run rẩy.


Cá sấu yêu không đáp, Sầm phu nhân lại hỏi: "Là lần yến Trùng Dương đó sao? Phu quân muốn chèo thuyền du ngoạn, kết quả không may mắn rơi vào trong nước, lúc lên bờ, cũng đã trở thành ngươi đi."
Nàng ta nhớ lại tình cảnh khi đó, trong yến Trùng Dương năm đó, nữ quyến của quan viên toàn thành đều tấm tắc khen ngợi phu quân của nàng ta, tuổi còn trẻ đã là thái thú Võ Xương, còn phong độ nhẹ nhàng, văn thải xuất chúng, nàng ta trước mặt người khác cũng chỉ có thể đè nỗi khổ trong lòng xuống, giả vờ như cầm sắt hòa minh.

Lúc trên thuyền nhỏ, hai người còn cạnh khoé nhau không vui, nàng ta ngồi trên thuyền tức giận, lại cảm giác có thứ gì đang nhìn mình.

Nhưng từ ngày đó về sau, nàng liền cảm giác phu quân ẩn ẩn có chút thay đổi, không còn trêu hoa ghẹo nguyệt, không còn ghét bỏ nàng ta không hiểu phong tình, còn đối với nàng ta che chở trăm bề, hai người giống như là rốt cục tâm ý tương thông, thời gian đó thật sự là trôi qua thư thái thoải mái.

m
Mà hết thảy chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, đều bị phá nát bởi tối nay.

"Phu quân của ta, là ngươi ăn." Lời này của Sầm phu nhân không phải đang hỏi, mà là trần thuật, lại không nghe ra đến tột cùng cảm xúc như thế nào.

Cá sấu yêu mở to mắt, con ngươi khẽ nhúc nhích, mới lên tiếng: "Ta thấy hắn khi nhục nàng, liền nuốt hắn."
Nguyên Tư Trăn lập tức ngắt ngang, "Chớ tin yêu quái điêu ngoa nói ngon nói ngọt, nó thay thế Sầm Thái thú, chẳng qua là muốn cải biến thành trì tạo nên lò luyện đan, muốn luyện chế bách tính thành đan dược mà thôi."
Không thể để cho cá sấu yêu kéo dài thêm thời gian, nàng nhìn Hoa Lân đưa mắt liếc một cái, không đợi Sầm phu nhân hỏi câu tiếp theo, liền thừa dịp nó mở mắt nhìn Sầm phu nhân, kiếm gỗ đào bay ra đâm thẳng vào con ngươi nó, lại bị mí mắt ngăn trở, mà Hoa Lân liền đưa tay kéo Sầm phu nhân cưỡi gió mà lên.

Cá sấu yêu vô ý thức liền nhắm mắt lại, nhưng thấy được Sầm phu nhân bị mang đi, lại lập tức mở mắt ra muốn đi cắn Hoa Lân, không nghĩ rằng Nguyên Tư Trăn còn có một cây kiếm gỗ đào khác chờ nó, lần này liền bị đâm thẳng vào trong mắt.

Nguyên Tư Trăn nhân lúc nó cùng Sầm phu nhân đối thoại, liền thừa cơ tìm kiếm nhược điểm trên sống lưng, lưu ý thấy cá sấu yêu không phải đến lúc cần thiết thì kiểu gì cũng sẽ đóng chặt hai mắt lại, nên thử một lần tấn công vào mắt nó xem thế nào.

Cá sấu yêu cực kỳ đau nhức, nhưng vẫn đuổi theo Hoa Lân không thả, Tử Long cuốn lấy thân thể của nó, Nguyên Tư Trăn còn muốn thừa dịp này công kích vào con mắt còn lại của nó, lại không nghĩ đến một luồng sóng lớn đánh trên thân cá cá sấu yêu, trực tiếp làm Nguyên Tư Trăn bị đập vào trong nước.

Cũng may nàng kịp thời bắt lấy ngón chân cá sấu yêu, bám theo thân thể của nó, leo ra khỏi mặt nước, Nguyên Tư Trăn nhổ ngụm nước sông ra, nhìn mặt sông chảy cuồn cuộn, trong lòng run lên, nhất thời không để ý, sóng gió trên mặt sông đã dữ dội như thế rồi, cái tình thế này, chẳng lẽ lại muốn dâng nước lên sao?

Cuồng phong gào thét trên mặt sông, Hoa Lân mang theo Sầm phu nhân đứng trên không trung, suýt chút cũng bị thổi rớt xuống, nàng ta cắn răng hướng vào bờ mà đi, quay đầu nhìn lại, đã thấy cá sấu yêu không còn tiếp tục đuổi theo.

Nguyên Tư Trăn cũng thấy quái dị, sau đợt sóng lớn này, toàn bộ thân thể cá sấu yêu đều căng thẳng lên, thuận theo dòng chảy mà trôi về hướng giữa sông, nàng lại leo lên trên lưng cá sấu yêu, bén nhạy ngửi được một chút cảm giác áp bách từ nơi khác đến, lập tức sinh lòng cảnh giác.

Lúc này, giữa sông đã đổ mưa to, cảnh tượng trước mắt cũng rất khó nhìn rõ, lại nghe cách đó không xa truyền đến một tiếng gào quái dị, xuyên qua tiếng mưa rơi, bay thẳng vào trong tai Nguyên Tư Trăn.

Vảy giáp trên sống lưng cá sấu yêu lập tức dựng thẳng lên, toàn bộ thân thể đều trồi lên khỏi mặt nước, yêu đan dường như đã bị nó hấp thu hơn phân nửa, tử khí nồng nặc từ trong kẽ răng nó tràn ra ngoài.

Chỉ thấy cách đó không xa, trên bờ sông có một con chim khổng lồ hình thái quỷ dị đang mở một bên cánh, mắt lộ ra hung quang mà nhìn chằm chằm vào cá sấu yêu.

Đợi khi gần lại một chút lúc, Nguyên Tư Trăn mới nhìn rõ con chim khổng lồ kia có đến hai cái đầu, nhưng lại chỉ có một cái cánh.

Trong lòng nàng kinh hãi, bộ dáng như vậy, đúng là Man Man điềm dữ rồi, theo lời đồn của thế nhân, Man Man là một cánh một mắt, khi hợp lại mới có thể bay.

Hiện nay chính là hai con Man Man bỉ dực song phi (Editor: hai con chim liền cánh, cùng bay lượn trên bầu trời), mà một con trong đó chẳng biết tại sao thiếu mất cánh.

Man Man chính là điềm thiên hạ lũ lụt, nó xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ bên cạnh thành Võ Xương lại sắp bị tai nương một lần nữa?
Nàng thấy Man Man gắt gao nhìn chằm chằm cá sấu yêu, thầm nghĩ không ổn, dù không biết nguyên do, nhưng cũng biết nàng không thể đứng ở chỗ này nữa, miễn cho bị vạ lây.

Nhưng khi nàng đang suy tư biện pháp thoát đi, phía chân trời lại truyền tới một giọng khàn khàn quen thuộc.

"Độc phụ! Rốt cục để Long gia gia tìm được ngươi rồi!".

Bình Luận (0)
Comment