Giả Thiết Rỗng S.e.r.f

Chương 19

Sau khi Lam Mộc Ân xem xong bản báo cáo khám nghiệm, hắn quay lại văn phòng vừa lúc gặp Annetta mới trở về.

“Phiên tòa thế nào?” Lam Mộc Ân nhìn sắc mặt cô không đến nỗi quá tệ, có thể dễ dàng hỏi vài câu.

“Cũng được, may là luật sư của đối phương là một tên ngốc.” Annetta vắt áo khoác lên tay, vươn tay rót ly nước.

Lam Mộc Ân nhớ lại cuộc trò chuyện với Danny giữa trưa, hắn chần chờ hỏi, “An, cô từng gặp… vợ trước của Haier chưa?”

Annetta liếc mắt nhìn hắn, gật đầu, “Rồi, năm mười bốn mười lăm tuổi cũng xem như là gặp thường xuyên.”

“Cô ta trông như thế nào? Nhỏ xinh, đầy đặn, tóc nâu?” Lam Mộc Ân nhớ tới nụ cười ngọt ngào của Julia Peter, không biết vợ của Haier có phải cũng giống như thế không?

“Miêu tả rất chân thật… Cậu gặp rồi hả?” Annetta nghi hoặc liếc nhìn Lam Mộc Ân.

Lam Mộc Ân chỉ nhún vai cười cười, Annetta cũng không hỏi nhiều, đặt ly nước xuống, “Cơ mà hoàn toàn ngược lại với những gì cậu tả, cô ấy rất cao, gầy, ăn bao nhiêu cũng không mập, tóc màu vàng nâu, một bà chị dũng cảm hoạt bát sáng sủa, anh tôi nói cô ấy có cơ bắp nữa.”

Cô nhớ tới Julia, trong lòng chỉ cảm thấy hoài niệm và tiếc nuối, còn Lam Mộc Ân thì rất khó hiểu, nếu vợ của Haier và Julia Peter ngoại trừ cái tên ra thì không còn gì giống nhau, vậy tại sao Haier lại phản ứng kì lạ như vậy?

“Nhắc mới nhớ, lần đầu tiên tôi gặp cậu, trong đầu liền nhớ tới Julia.” Annetta cầm gói trà bỏ vào ly, đổ nước nóng vào.

“Hả?” Lam Mộc Ân sợ run, không nghe Annetta vừa nói gì.

“Lúc đó cậu còn về nhà ba mẹ thường xuyên nhỉ? Trên người có mùi thơm của bánh quy, còn có hương vị mềm mại nữa.” Annetta nói, “Trên người Julia cũng có mùi này, Haier cũng thế, lúc đó hắn thường bị anh tôi trêu chọc.”

Annetta liếc nhìn Lam Mộc Ân, “Mấy năm nay hình như ít về nhà hơn đúng không?”

Lam Mộc Ân nở nụ cười miễn cưỡng, sau khi đi theo Haier, lúc nào cũng bận tối mặt tối mũi, về nhà ngủ một giấc là xong, nào dám xách cái bản mặt đầy quầng thâm về gặp Mai Lâm.

“Nhưng mà cứ yên tâm, Haier không phải loại người vì điều đó mà nhận cậu.” Annetta vỗ vai Lam Mộc Ân.

Lam Mộc Ân liếc cô, cái đó hắn chưa từng lo lắng, nếu bản thân không làm việc được thì đã sớm bị Haier đá đi từ lâu rồi.

“Julia được dạy rất tốt, mỗi khi ăn cơm đều trải khăn ăn, chén dĩa dao muỗng chưa từng phát ra âm thanh.” Annetta nhấp một ngụm trà, nói thêm một câu, “Giống y như cậu vậy.”

Lam Mộc Ân lơ đễnh, điều này chỉ có thể nói vợ của Haier rất giống Mai Lâm.

Mai Lâm vô cùng để ý tới lễ nghi khi ăn uống, lúc Kevin đưa đồng nghiệp về nhà chơi, mọi người đều khá dè chừng, nhưng sau đó ai cũng khen tay nghề của Mai Lâm rất tốt, còn thường xuyên đòi cuối tuần qua nhà chơi.

Hồng Lâm luôn kiên nhẫn dạy hắn cách dùng cơm thế nào cho đúng, dùng trình tự thế nào lấy đồ ăn để không phát ra âm thanh. Cũng luôn giúp hắn giặt quần áo thơm tho, ủi còn đẹp hơn cả tiệm giặt ủi. Lúc hắn còn trong cảnh cục, cũng thường xuyên bị cười nhạo là không thoát khỏi mẹ mình.

Lam Mộc Ân biết Annetta có mục đích riêng mới nói vậy, hắn khoanh tay dựa vào bàn trà nhìn cô, “Muốn nói cái gì thì nói đi.”

Annetta liếc nhìn hắn, nhún vai, “Cậu biết tôi muốn nói cái gì mà.”

“Không, tôi không biết cô muốn nói gì hết.” Lam Mộc Ân cười khổ.

Đặt ly trà xuống, Annetta tự hỏi một lúc rồi trả lời, “Cậu cũng biết Haier không phải đối tượng thích hợp để yêu đương.”

“Tôi bảo chúng tôi quen nhau hồi nào?” Lam Mộc Ân cười bất đắc dĩ.

“Vậy tôi đổi câu khác.” Vẻ mặt của Annetta có chút ảo não và lo lắng, “Cậu không thích hợp với một người chỉ tìm bạn giường.”

Trầm mặc chừng năm giây, Annetta lại giành nói trước, “Tôi biết đó là đề nghị của tôi nhưng tôi không nghĩ cậu lại đi tìm Haier thật, tôi nghĩ cậu sẽ tìm người nào đó…”

“Bộ tôi bất hạnh hay thiếu năng lực lắm hả?” Lam Mộc Ân nở nụ cười, hắn biết Annetta đang lo lắng, “An, tôi biết tôi đang làm gì, cô không cần lo lắng.”

Annetta muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng vẫn chỉ thở dài, “Tôi không phải nghĩ cậu không biết mình đang làm gì, mà là lo cậu vẫn chưa đủ hiểu Haier… Tôi chỉ hy vọng cậu sẽ không bị tổn thương.”

Lam Mộc Ân chỉ cười, hôn nhẹ lên mặt cô, “Yên tâm, tôi sẽ không sao.”

Annetta không hiểu ý Lam Mộc Ân là sẽ không tổn thương hay là không sợ bị tổn thương, nhìn thấy Lam Mộc Ân cười dịu dàng bước ra ngoài, cô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ quay lại văn phòng.

Còn Lam Mộc Ân thật ra cũng không mấy thoải mái, hắn chỉ không muốn làm Annetta lo lắng. Hắn không biết bản thân có phải viết hết tình cảm lên trên mặt hay không mà Danny với Annetta ai cũng lo cho hắn cả.

Hắn đương nhiên biết Haier không phải đối tượng tốt, hắn cũng không ý đó.

Huống hồ hắn không tin Haier sẽ nảy sinh tình cảm khác ngoài tình bạn với mình.

Sau lần hắn qua đêm ở nhà Haier, cứ một tuần sẽ có ba đêm hắn ngủ lại. Có khi là Haier mở miệng, có khi là do hắn chủ động, hắn cũng không muốn biến chuyện này thành thói quen, chỉ là khi bắt đầu nó đã trở thành cơn nghiện khó bỏ được.

Mà trên thực tế, hắn bắt đầu như thế nào cả hắn cũng không xác định được. Hắn cảm thấy hôm đó chắc bản thân bị điên rồi mới có thể mang ý nghĩ lên giường với Haier.

Hắn không phủ nhận là mình muốn, hắn vẫn luôn muốn đó chứ, nhưng hắn không biết tại sao Haier lại muốn hắn, có lẽ bệnh cuồng kiểm soát lại tái phát, có lẽ vì tiện lợi.

Cho dù là lý do gì cũng được, hắn biết mình không thể chống cự nổi sự hấp dẫn của Haier.

Cảm giác ở trên giường với Haier còn hơn cả những gì hắn trải qua trong quá khứ, không thể nào kiểm soát được.

Cho dù là tâm hồn hay thân thể, hắn không có cách nào ngăn bản thân không quên đi tất cả khuất phục dưới thân người kia.

Tuy rằng lý trí không ngừng nhắc nhở hắn không thể, nhưng hắn không biết làm sao để dừng lại.

Hít một hơi thật sâu, hắn dùng sức lắc đầu để những suy nghĩ kia văng ra khỏi óc.

Bước vào văn phòng, Lam Mộc Ân phát hiện Haier đã về.

Bước về phía bàn làm việc của mình, hắn muốn hỏi rõ điều hắn băn khoăn trong lòng từ sáng tới giờ, “Anh đi tìm Julia Peter phải không?”

“Ừ.” Haier thuận miệng đáp, tay lật xem một xấp hồ sơ cũ.

Lam Mộc Ân đợi một lúc lâu, thấy Haier không có ý định giải thích, mới mở miệng hỏi, “Kết quả thế nào?”

Haier ngẩng đầu nhìn hắn, ngữ khí bình thường, “Tôi sẽ xử lý, tra bên người chứng kiến sao rồi?”

Lam Mộc Ân nhướn mày, vẫn nhẫn nhịn đáp, “Có một gã có thể xem là nhân chứng, nhưng trước mắt đã tới Anh không thể liên lạc, lần tới hắn quay lại tôi sẽ xin số điện thoại.”

“Ừ, cứ bám chặt đi, còn tra xung quanh Tim Heller tới đâu rồi?” Haier tiếp tục chuyển ánh mắt về tập hồ sơ.

“Danny đang xử lý.” Lam Mộc Ân đáp, đứng tại chỗ nhìn Haier, mãi cho Haier ngẩng đầu, dùng ánh mắt “Còn muốn gì nữa?” nhìn hắn, hắn mới nói, “Anh định xử lý Julia Peter thế nào?”

“Chẳng phải tôi mới bảo sẽ xử lý à.” Haier nhìn thẳng vào mắt Lam Mộc Ân, không chờ hắn trả lời đã cúi đầu xem hồ sơ tiếp, “Đây là mệnh lệnh, cậu chú ý Tim Heller là được rồi, đừng quan tâm tới chuyện của Julia Peter.”

Lam Mộc Ân cảm thấy có chút mất hứng, nhưng nếu Haier đã nói “đây là mệnh lệnh” thì có cãi gì cũng vô ích.

Hắn không muốn thử tranh luận thêm lần nữa, xoay người rời khỏi văn phòng.

Không phải có gì không vui, mà là có gì đó nghẹn ngay ngực, khiến cho hắn không thoải mái.

Hắn không biết tại sao Haier lại để ý tới Julia Peter, nhưng hắn cảm thấy đó không chỉ là về cái tên.

Vốn định xuống phòng giám định dưới lầu thì gặp Danny bước từ trong thang máy ra, “Đi đâu đó?”

“Tôi xuống xem chứng cứ liên quan tới Tim Heller xử lý tới đâu rồi.” Lam Mộc Ân trả lời, cơ mà nhìn Danny có vẻ vừa mới từ phòng giám định lên.

“Khỏi đi, hôm nay chưa có kết quả. Di động bị ngâm nước có vẻ có gì đó, bọn họ đang xử lý, mai mới xong.” Danny đáp, quay lại văn phòng.

Lam Mộc Ân thầm than, xem ra ngoài chuyện Haier bảo hắn “đừng động vào” thì cái gì cũng phải chờ.

Hắn tựa vào tường, nghĩ bản thân không nên lên giường với Haier. Nếu chuyện đó không xảy ra, có lẽ hắn sẽ không quá để ý tới Julia Peter, nhưng bây giờ hắn biết hắn rất để tâm.

Có lẽ điều đó chứng minh rằng, bản thân cuối cùng cũng chỉ là một người làm ấm giường mà thôi.

Nếu nói với Lan, đảm bảo tên đó sẽ nói, thấy chưa, đã nói Haier không phải đối tượng tốt rồi không nghe hoặc linh tinh gì đó.

Hắn nhớ tới buổi sáng cãi một trận với Lan, tuy rằng biết mấy tháng qua mình luôn dùng thái độ đó đối xử với Lan, nhưng hắn thật ra không có giận, ngoại trừ đồng nghiệp, bản thân cũng chỉ có Lan là bạn, thật sự không nên làm vậy, có lẽ…

Có lẽ nói chuyện với Lan là cách tốt nhất.

Hắn cầm di động, trước khi nhấn số của Lan thì dừng lại, mỗi khi bản thân rơi vào trạng thái rối ren thì luôn tìm Lan, như vậy đối với Lan rất không công bằng.

Hắn nhíu mày, nắm chặt điện thoại rồi lại bỏ vào túi, định quay lại văn phòng thì điện thoại đột nhiên reo lên.

Hắn giật mình móc di động ra xem, phát hiện là Lan gọi.

“Hi, tôi đang định gọi cho cậu.” Lam Mộc Ân mỉm cười, bắt máy.

“Á? Muốn xin lỗi gì hả?”

“Vốn là vậy nhưng tôi ghét cái kiểu cậu lúc nào cũng đoán trúng, cho nên bây giờ hết muốn rồi.” Lam Mộc Ân cười đáp.

“Tôi xong việc rồi, có muốn đi uống vài ly không?” Lan cũng cười nói.

Lam Mộc Ân tự hỏi, cũng không do dự lắm, “Cũng được, có lái xe không?”

“Tôi qua đón cậu, khoảng hai mươi phút nữa tới, cậu tan chưa?”

Lam Mộc Ân nâng cổ tay xem đồng hồ, “Cũng hết giờ rồi, tôi xuống dưới chờ cậu, lát nữa gặp.”

Cúp điện thoại, Lam Mộc Ân quyết định kệ hết, hắn muốn tạm quên đi chuyện của Haier, đi uống vài ly với thằng bạn thân.

Quay về văn phòng lấy áo khoác, “Nếu không còn việc gì thì tôi về trước.”

Haier không có phản ứng, Lam Mộc Ân cũng kệ, lấy chìa khóa xuống lầu.

Ra khỏi tòa nhà, Lan đã lái tới trước cửa, hắn leo lên xe, không tự chủ nở một nụ cười, quen biết nhau nhiều năm, bọn họ rất ít khi cãi nhau hoặc có tranh chấp, cho dù có giận dỗi gì, hai người đều mặc kệ hết, luôn gặp mặt nói chuyện vài câu.

Vì thế hắn vui vẻ leo lên xe cùng Lan hàn huyên mấy câu, không chú ý Haier đi theo đằng sau.

Haier chờ Lam Mộc Ân ra thang máy xuống dưới lầu, ban đầu hắn định cùng về nhà, kết quả vừa bước ra khỏi thang máy thì thấy Lam Mộc Ân tươi cười leo lên xe của Lan. Nhìn chiếc xe chạy đi, hắn chỉ có thể nhăn mày, sau đó mang tâm trạng hờn giận quay lại văn phòng.

Hai người tới quán bar thường đi, Lam Mộc Ân cảm thấy lâu rồi mình không được thoải mái như vậy.

Nói chuyện hơn hai tiếng, Lam Mộc Ân buông ly rượu màu hổ phách, hít một hơi nghiêng đầu nhìn Lan, “Tôi đúng là đã lên giường với Haier.”

“Rồi có quen nhau không?” Lan cũng không có biểu hiện gì, chỉ dùng biểu tình ôn hòa đáp lại người bạn thân của mình.

Lam Mộc Ân lắc đầu, “Không có, chỉ lên giường với nhau thôi.”

“Lam, cậu có chắc là sẽ giữ được mối quan hệ này với Haier không?” Lan cầm ly rượu lên.

“Tôi không biết.” Lam Mộc Ân thật sự không biết mối quan hệ này có thể kéo dài trong bao lâu, có lẽ chờ tới lúc Haier chán đi.

“Tôi không muốn thấy cậu tổn thương.” Lan nhìn Lam Mộc Ân chân thành.

“Ngày hôm nay cậu là người thứ hai nói câu này đó.” Lam Mộc Ân cười khổ.

Tạm dừng một lát, Lan nói, “Là cậu không muốn đi hay hắn không cho cậu đi?”

Biểu tình của Lam Mộc Ân là câu trả lời rõ ràng nhất.

Lan cười khổ, “Lam… tôi không muốn tự tiện thay cậu quyết định, cho nên cậu phải tự hiểu rõ, thứ cậu dành cho Haier là yêu hay chỉ muốn dựa dẫm vào hắn thôi.”

Lan cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể, hắn biết Lam Mộc Ân sẽ hiểu.

Lam Mộc Ân đương nhiên hiểu.

Hắn luôn bị những người mạnh mẽ và tự tin hấp dẫn, hắn biết bản thân thích cảm giác bị người ta kiểm soát, hắn sẽ không phản kháng, khi hắn không chịu nổi hành vi của đối phương nữa, hắn mới phản kích.

Bởi vậy qua hai lần yêu, cả hai lần đều lặp lại một hình thức giống nhau, hắn không muốn để bản thân rơi vào tình trạng như vậy nữa nên hai năm qua hắn cũng chưa từng quen thêm ai.

Cho dù là bây giờ, hắn cũng chỉ lên giường với Haier thôi.

Bọn họ chỉ đơn giản là bạn giường, hắn có thể dứt bỏ bất cứ lúc nào, chỉ cần hắn muốn.

Thở dài, lặp đi lặp lại cách an ủi này cũng vô nghĩa, hắn biết bản thân không thể nói bỏ là bỏ liền được, Haier không giống những người hắn từng quen.

Huống chi bọn họ còn không quen nhau.

Lam Mộc Ân dường như lại cường điệu thêm lần nữa.

Nhưng di động lại cứ như nhắc nhở vang lên, Lam Mộc Ân thở dài bắt máy.

“Phải… phải… Chẳng phải cậu nói ngày mai mới có kết quả sao?… Được rồi, tôi qua ngay.”

Cúp điện thoại, Lam Mộc Ân nốc hết ly rượu, sau đó nở nụ cười xin lỗi với Lan, “Xin lỗi, tôi có vụ án.”

Lan mỉm cười chẳng để ý, “Không sao, hôm nào lại gặp.”

“Ừ.” Lam Mộc Ân đáp lại, lúc xoay người đi thì lại xoay đầu lại nói với Lan, “Cám ơn, Lan.”

Lan nở nụ cười, “Cám ơn điều gì?”

“Cám ơn vì tất cả.” Lam Mộc Ân mỉm cười, phất tay bước đi.

Dùng tốc độ nhanh nhất quay lại cảnh cục, hắn thật sự không hiểu chẳng phải bảo ngày mai mới xong sao, tại sao mới ba giờ sáng đã làm xong nhanh vậy…

Cơ mà nghe giọng điệu bất đắc dĩ của Danny, ngoại trừ Haier thì chẳng có lý do nào khác.

Quay về văn phòng, vừa mở cửa ra, Danny đã ném cho hắn áo chống đạn, “Hàng của Tim Heller đã tới, bây giờ chắc vẫn chưa giao dịch đâu.”

Lam Mộc Ân cởi áo khoác, mặc áo chống đạn vào, “Sao bên khoa giám định làm việc nhanh vậy?”

Danny bất đắc dĩ nhún vai, “Chả biết boss bị cái gì, hồi nãy tưởng hắn về nhà, kết quả tự nhiên quay trở lên buộc Polly phải xử lý chiếc di động đó.”

Lam Mộc Ân nhăn mày, còn chưa mở miệng nói đã nghe thấy tiếng bước chân của Haier từ bên ngoài, liếc mắt nhìn hắn, “Uống nhiều không vậy?”

Lam Mộc Ân run sợ, “Mấy ly thôi, không thành vấn đề.”

Haier cũng không hỏi lại, chỉ cầm áo khoác, “Xuất phát.”

Lam Mộc Ân đuổi theo Haier, trong lòng nghi hoặc sao Haier biết hắn đi uống rượu?

Nhìn thấy biểu tình của Haier tuy vẫn thản nhiên, nhưng trên thực tế thì không mấy vui vẻ, Lam Mộc Ân quyết định đừng hỏi là an toàn nhất.
Bình Luận (0)
Comment