Lan Stark đứng trong văn phòng, đột nhiên nhớ ra hôm qua mình cũng đứng ở vị trí này.
Hắn giật mình bước qua hai bước rồi xoay người lại, lo lắng cửa phòng đã khóa chưa.
Hoặc là có bom gì không…
Có lẽ phải đi mua khẩu súng…
Tiếng gõ cửa làm hắn giật mình, người mở cửa làm hắn thở ra.
Lam Mộc Ân nở nụ cười áy náy bước vào, “Xin lỗi đã dọa cậu.”
Lan lắc đầu, bước nhanh tới ôm Lam Mộc Ân, “Cũng may cậu không sao, khi tôi biết tôi thật sự rất sợ.”
“Tôi mới sợ nè.” Lam Mộc Ân cười khổ, vươn tay sờ băng gạc trên đầu Lan, “Đau lắm không?”
“Không sao, vài hôm là ổn.” Lan cười, bảo hắn ngồi xuống, “Sao xuất viện nhanh vậy?”
“Ừm… Thật ra cũng không tính là được xuất viện.” Lam Mộc Ân cười khổ.
Lan thở dài, “Cậu không nghỉ ngơi đàng hoàng được hả?”
Lam Mộc Ân nhún vai, sau đó trầm mặc một lúc mới nói, “Tôi mơ thấy San.”
Lan có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, đây là lần đầu tiên Lam Mộc Ân chủ động nhắc tới San, Lan mỉm cười hỏi, “Giấc mơ đẹp không?”
“Chắc là có.” Lam Mộc Ân nở nụ cười, vẻ mặt vô cùng thoải mái, “Sau khi tỉnh lại, tôi về nhà gặp Kevin ngay, bảo ông ấy nói cho tôi biết nơi mai táng họ.”
Lam Mộc Ân ngẩng đầu nhìn Lan, “Tôi đi thăm mẹ, cũng đi thăm San, tôi cũng nói với họ rất nhiều thứ.”
“Thật không, nói gì vậy?” Lan nhìn hắn mỉm cười, cảm giác vô cùng vui mừng.
“Rất nhiều.” Lam Mộc Ân nở nụ cười, “Chuyện của Mai Lâm và Kevin, lúc học đại học có quen một anh vô cùng đẹp trai, cậu tiếp nhận vị trí của Hughes, còn có chuyện của Haier, chuyện gì tôi cũng kể cả.”
Lam Mộc Ân có chút ngượng ngùng, hắn vươn tay cào tóc, “Haier… Tôi nghĩ, tôi sẽ quen hắn.”
Lan cười lắc đầu, “Nếu cậu có thể buông hết mọi thứ, cho dù là Haier hay là ai khác cũng không có khả năng làm cậu tổn thương.”
Lam Mộc Ân cười, nhìn Lan sau đó hít một hơi thật sâu, “Có nhớ trò đọc từ theo chữ cái chúng ta hay chơi không?”
Lan gật đầu, cười nói, “Tôi vẫn luôn thấy cậu rất giỏi, cậu chưa từng nói từ nào không tốt cả.”
Lam Mộc Ân nhún vai, “Vì trò này của Hughes mà hồi nhỏ tôi đã giành được quán quân đánh vần.”
Hai người cùng nhau nở nụ cười, sau đó trầm mặc một lúc, Lam Mộc Ân mới lên tiếng trước, “Bây giờ tôi có 4 từ muốn dùng.”
Lan nhìn hắn, ôn nhu nói, “Nói đi.”
“Suicidal (tự sát), Evade (trốn tránh), Resist (chống cự) và Free (tự do).” Lam Mộc Ân nhìn Lan nghiêm túc, “Bốn từ này là cuộc đời của tôi.”
Lan bật cười, “Cho nên cậu được tự do.”
Lam Mộc Ân cũng chưa từng cười thoải mái như vậy, “Đúng vậy, tôi tự do rồi.”
Lan đứng dậy ôm hắn, vì bạn mình mà cảm thấy hạnh phúc, mười mấy năm trôi qua, hắn nhìn Lam Mộc Ân đau khổ giãy dụa, trốn tránh, bây giờ cũng được giải thoát rồi, hắn thật sự thấy vui cho bạn mình.
“Cám ơn cậu, Lan.” Lam Mộc Ân cũng ôm lấy Lan.
Lan cười buông ra, “Tôi có một thứ cho cậu.”
Hắn bước qua bàn làm việc, mở ngăn kéo ra lấy hồ sơ, “Bây giờ tôi có thể ký vào rồi.”
Lam Mộc Ân bật cười, “Bây giờ tôi lại không muốn cậu ký, cậu ký rồi tôi sẽ không được tư vấn miễn phí mỗi tháng nữa, sau này tôi phải trả phí hả?”
“Tôi sẽ giảm giá cho.” Lan phá lên cười, ký xuống tờ giấy, bỏ vào xấp hồ sơ, “Ngày mai tôi sẽ chuyển đi gấp.”
Lam Mộc Ân cười, đứng dậy, “Có rảnh thì cùng nhau uống rượu.”
Lan khoanh tay, cười vui vẻ, “Vì cậu, lúc nào tôi cũng rảnh.”
Lam Mộc Ân phất tay chào hắn, mười mấy năm qua, mỗi lần ra khỏi văn phòng này, hắn đều mang tâm trạng phẫn nộ và đau khổ, bây giờ rốt cuộc cũng có thể sung sướng rời khỏi đây.
Bước ra khỏi tòa nhà, Haier vẫn còn ngồi trong xe chờ hắn.
Hắn hớn hở bước về phía Haier, chờ bắt đầu lại một cuộc sống mới.
Hoàn.