Giả Tiên Nô

Chương 8

Edit: Ngọc Phúc

Vừa tỉnh lại, Hồng Tụ cảm thấy chính mình như bị một sợi dây tháo ra rồi buộc chặt lại nhiều lần, toàn thân đau nhức giống như bị sét đánh vậy, cảm giác này, nàng càng khắc cốt ghi tâm hơn so với lúc vừa mới bắt đầu học võ.

Mở mắt ra, nhìn về phía bên giường, người nọ sớm không ở bên cạnh, khẽ sờ vị trí hắn ngủ, cũng không thấy một chút độ ấm nào, lại nhìn về hướng cửa sổ, giật mình thấy ánh mặt trời như đã sắp gần trưa, Hồng Tụ sợ tới mức vội vàng đứng dậy, mặc quần áo, tiện tay buộc mái tóc mình lại, sau đó liền chạy ra bên ngoài.

Gặp hạ nhân trong Lao Nguyệt Các, nàng vội hỏi: “Gia, người đang ở đâu?”

“Gia ở phòng khách vẽ tranh.”

“Cám ơn.” Nàng lập tức chạy tới ngay khách phòng, đẩy cửa mở, liền nghe thấy một giọng nói nhỏ–

“Đóng cửa lại.”

“Vâng.”

Hồng Tụ thuận tay đóng lại, bước vào phòng khách, nhìn hướng bên phải liền thấy một nữ tử trên giường, lộ ra bộ ngực, trang phục cơ hồ không đủ che thân.

“Gia, người đang làm gì?!” Nàng thét chói tai.

“Vẽ tranh.” Doãn Tử Liên chậm rãi trả lời, tay trái vận dụng ngòi bút nhanh như bay, con ngươi sắc bén như dao, không chút sắc dục, nhìn nữ tử trước mắt như phong cảnh chứ không phải là một người phụ nữ.

“Người!” Nàng buồn bực tiến tới che trước mặt nàng kia.

“… Tụ nhi?”

“Đừng vẽ.” Nàng mở hai tay ra, không cho phép hắn nhìn nữ tử bên ngoài, huống chi là tiếp cận nữ tử trần trụi này: “Người vốn không cần nhìn người thật cũng có thể vẽ tranh, sao lại còn muốn nàng ta ăn mặc như vậy? Cho dù muốn vẽ, cũng là vẽ ta mới đúng, như thế nào lại vẽ nàng ta?” Chỉ mặc cái tiết khố, thành ra cái thể thống gì?!

Doãn Tử Liên lộ ra nụ cười, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu, nữ tử kia lập tức nhanh chóng mặc áo rời đi.

“Nàng đang ghen sao?” Hắn gác bút cười hỏi.

“Hừ!”

Hắn kéo nàng vào trong lòng: “Đó chỉ là vẽ tranh.”

“Xuân cung đồ?” Nàng hí mắt.

“Không phải sao?”

“Như thế nào không thấy nam tử ở đây?”

Doãn Tử Liên cười hí mắt, thích nhìn thấy nàng mở to miệng giận dữ chất vấn hắn để thấy được nàng thương hắn bao nhiêu: “Ta biết nàng thức dậy nhất định sẽ tìm đến ta, làm sao có thể để cho một người nam nhân trần truồng xuất hiện ở trước mặt nàng?”

“Vậy người là có thể thoải mái nhìn thân thể nữ tử khác sao?!”

“Như vậy nàng có biết nàng so sánh ta với nam nhân khác khiến cho ta khó chịu bao nhiêu không.”

“A?” Nàng dừng lại, chớp mắt, không rõ trong lời nói của hắn có mấy phần là thật, mấy phần là giả: “Ta không phải nói rồi sao? Nam nhân kia tục tằng như vậy, ta lại không thích! Mặc dù vẽ rất được nhưng ta thà rằng vẽ người.”

“Sao bây giờ không vẽ?”

“Đó là xuân cung đồ làm sao bây giờ?” Nói được như vậy thật thoải mái, giống như mười hai bức họa tội ác tày trời kia đều đã hoàn thành.

Hắn lại nhún vai: “Nàng đuổi người đi rồi, ta cũng không có cách nào.”

“Người có thể vẽ ta.” Nàng xoa thắt lưng.

Có sẵn một người ngay trước mặt, còn không biết tận dụng, chẳng phải là quá lãng phí?

“Không.” Hắn lắc đầu.

“Vì sao?” Nàng đổi khẩu khí.

“Nàng nói đi?”

“… Người không thích ta?” Nhanh như vậy? Qua một đêm, hắn liền trở mặt không cần nàng?

Doãn Tử Liên không khỏi trừng mắt: “Nói đi đâu vậy? Bây giờ phải vẽ là xuân cung đồ, nàng nghĩ rằng ta sẽ vẽ nàng lên tranh, mặc cho nam nhân khác có ý phóng túng với nàng?” Đừng ngốc quá, hắn cũng không có khoan hồng độ lượng như vậy.

Hồng Tụ kinh ngạc phát ra một tiếng nhẹ, lập tức lại chớp nhanh mắt: “Vậy người liền đồng ý làm cho ta vẽ người?” Làm cho hắn trở thành đối tượng để các thiên kim tiểu thư chưa lấy chồng có mơ tưởng phóng túng?

“Ngươi muốn vẽ cũng không phải đông cung đồ.”

Nàng mím môi, miễn cưỡng xem như có lý: “Nhưng mà, trước đây người vẽ tranh, rất ít khi lấy vật thật để vẽ.”

“Vị cô nương vừa rồi kia là hoa nương của Túy Nguyệt Lâu, là một vị mà thế tử yêu thích.” Hắn giải thích đơn giản,”Đến lúc đó, đợi vẽ xong, nàng có thể làm bản khắc, chúng ta làm bộ sách bìa cứng đưa ra thị trường, tức chết hắn.”

Đôi môi hồng thắm của Hồng Tụ hé mở: “Thì ra là thế a…”

“Dù sao vô cớ bị người ức hiếp, làm cho hắn như vậy là còn tốt với hắn quá.” Hắn ‘hừ’ một tiếng.

“Ừ. Làm như vậy rất đúng!” Lúc này Hồng Tụ mới cười hì hì gật đầu: “Nhưng mà, gia hẳn đã nhớ rõ khuôn mặt của hoa nương kia rồi, không cần bảo nàng đến đây nữa, đúng không?”

“Quả thật là như thế.”

“Như vậy, tiếp tục vẽ đi.”

“Dù sao cũng làm cơm trưa cho ta ăn trước đi?”

“Được, ta đến phòng bếp chuẩn bị, thuận tiện lại sắc một thang thuốc cho người, sau khi ăn xong, người phải bắt đầu vẽ.” Nàng nói xong, bắt đầu tính thời gian.

“Thế nào lại nôn nóng như vậy?”

“Ta làm bản khắc cũng cần thời gian.” Hồng Tụ bấm đốt ngón tay: “Bức tranh như thế, một ngày ít nhất gia cũng phải hoàn thành một bức, mà ta phải nghĩ biện pháp vượt qua tiến độ mới được.”

Động tác làm bản khắc của nàng không nhanh, hơn nữa phải đợi cho gia hoàn thành một bức trước rồi nàng mới có biện pháp khắc, muốn chuẩn bị xong bản khắc vào cuối năm, hẳn là không có khả năng, nhưng ít ra phải xong bức họa trước.

“Xem ra, tối hôm qua những gì ta dạy cho nàng, nàng tương đối không hài lòng.” Hắn bất ngờ nói.

Hồng Tụ thật sự không hiểu: “Ta không hiểu ý tứ của gia..”

“Nàng không muốn ở chung phòng với ta nữ, cho nên mới cố ý để cho ta làm nhiều việc như vậy?”

Nàng nhịn không được trừng hắn: “Gia, xuân cung đồ, là người đồng ý, phải làm tranh khắc bản, cũng là người nói, việc này là ta muốn người làm sao?”

“Vậy coi như ta chưa nói.” Muốn nàng làm bản khắc, muốn nàng ở lại Lao Nguyệt Các, đều có dụng ý của hắn, nhưng cũng không muốn nàng bận bịu đến độ không rảnh để ý tới hắn.

“Không, ta cảm thấy làm tranh khắc bản vô cùng tốt, cho nên…” Nàng hơi đẩy hắn ra: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, làm cho kịp năm sau đưa ra thị trường đi.”

Doãn Tử Liên không khỏi bắt đầu hối hận chính mình tội gì lắm mồm như vậy.

“Đúng rồi, ta còn phải dành thời gian ra phố.”

“Để làm gì?”

“Tìm đại phu.” Nàng mất tự nhiên phồng quai hàm.

“Đề làm gì? Người nàng không thoải mái?” Hắn vội vàng muốn vén y phục của nàng lên để kiểm tra.

“Không phải!” Nàng giữ lấy tay hắn, xấu hổ đến ngay cả vành tai đều phiếm hồng: “Ta hỏi đại phu, dựa vào tình trạng của người, rốt cuộc có thể sinh hoạt vợ chồng hay không, nếu không sau này không được làm như vậy nữa.”

“… cơm trưa ăn sau đi.” Hắn đột nhiên kéo nàng trở về phòng.

“Vì sao?”

“Bởi vì ta cảm thấy rất nhiều việc phải có bằng chứng thấy tận mắt, còn dựa vào lời nói của người khác, căn bản chính là một phỏng đoán.” Đem nàng trở về phòng, đặt trên giường, Doãn Tử Liên cười đến âm nhu tà mị: “Chỉ có ta tự thể nghiệm, nàng mới có thể chân chính hiểu được, sức khỏe của ta không hề có vấn đề gì.”

“Đợi chút, đợi chút –” Hồng Tụ cầu xin tha thứ, cũng rất nhanh âm thanh cũng không thể phát ra được, rốt cục hiểu được, cái gì gọi là tự chui đầu vào rọ.

Liên tục vài ngày kế tiếp, Doãn Tử Liên cùng Hồng Tụ đều ở trong Lao Nguyệt Các vẽ tranh.

Tại thư phòng, có hai cái bàn, hắn vẽ tranh, nàng làm bản khắc, hai người tập trung tinh thần, ít nói chuyện với nhau, nhưng cách một đoạn thời gian, luôn luôn xuất hiện —

“Trời ạ, trời ạ, người như thế nào có thể vẽ ra loại tranh này?!” Hồng Tụ che đôi mắt sắc kêu lên, không dám nhìn bức tranh.

“Tư thế này cũng không tệ, lần khác chúng ta thử xem.”

“Người câm miệng cho ta!” Nàng trừng mắt nhìn vào tư thế đó, lại một lần nữa cảm thấy chính mình cũng sắp bùng nổ.

Doãn Tử Liên cười ha ha, căn bản không cho đó là cãi nhau.

Mỗi lần, khi nàng cảm thấy chính mình sắp sụp đổ, hắn còn có thể cho nàng kinh ngạc lớn hơn nữa, làm cho nàng khó mà tin được thì ra kỹ thuật trong phòng lại giống như một trò chơi xảo diệu lại không dễ dàng như vậy, chỉ là động tác của người trong tranh càng lúc càng quỷ dị, nàng cũng bắt đầu hoài nghi đây căn bản không phải là lạc thú khuê phòng, mà là khiêu chiến cực hạn!

“Oa, ta có nghe nhầm hay không, giọng nói thô lỗ lại hung hãn như vậy là của tiểu Hồng Tụ sao?”

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Tống Nguyên Hi, Hồng Tụ không nói hai lời đem mấy bức tranh đặt ở dưới bản khắc, mới đứng dậy đi đến bên cửa, dịu dàng hạ thấp người.

“Kính chào đại nhân.”

“Nha, kém đi rất nhiều nha, xảy ra chuyện gì? Vừa mới nghe ngươi mắng đó, căn bản không xem chủ tử ra gì, nô tỳ hung hãn bậc này thì đến nha môn, ta có thể phán quyết.” Tống Nguyên Hi cười như vô lại, nghênh ngang đi vào.

“Nàng không phải gia nhân, là thê tử sắp cưới của ta.”

“Ờ?” Hắn đi đến trước bàn, thoáng nhìn bức tranh đang vẽ được một nửa của bạn tốt, không khỏi hơi che miệng: “Trời ạ, trời ạ, ngươi có thể nào lại vẽ ra loại tranh này?!”

Rốt cục hắn hiểu được Hồng Tụ mới vừa rồi là đang la thét gì, ngay cả hắn cũng bị dọa!

“Không được sao?”

“Này thôi…” Hắn híp mắt đánh giá bức tranh: “Ngươi vẽ mỹ nhân đồ phong cách thật hoa lệ thanh nhã, nhưng mà xuân cung đồ có vẻ yêu diễm dị thường, ta cảm thấy cũng khá tốt, nhớ rõ giữ lại cho ta hai bản.”

“Yên tâm, ta tính nhờ Tụ nhi làm bản khắc, đến lúc đó có thể thành sách đưa ra thị trường.”

“A –” Tống Nguyên Hi kéo dài âm cuối, liếc về phía Hồng Tu đang có dáng vẻ không tự nhiên đứng bên cạnh cửa, nói: “Wa, phu xướng phụ tùy, cùng nhau làm chung đại tác phẩm xuân cung đồ, đây thật sự là một niềm vui lớn của nhân gian nha, Tử Liên.”

“Cũng không phải sao?” Doãn Tử Liên giương mắt, nhìn thấy Tống Nguyên Hi lặng lẽ nháy mắt, liền biết hắn có việc muốn nói cho hắn ta biết,”Tụ nhi, đi chuẩn bị trà Long Tĩnh thượng đẳng.”

“Vâng, ta đã biết.” Hồng Tụ nhanh chóng rời khỏi.

Nàng đi rất nhanh, không mất thời gian bao lâu đã vào phòng bếp của Túy Nguyệt lâu, sau khi đặn dò việc cho nữ đầu bếp xong, đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại nói: “Đợi pha trà xong, lập tức đưa đến thư phòng đông sương của Lao Nguyệt Các.”

“Vâng.” Đầu bếp nữ trả lời.

” Nếu gia hỏi ta đi đâu, thì nói ta về phủ lấy bản khắc.”

“Đã biết.”

Gật đầu vừa lòng, nàng lập tức đi về hướng thiên viện của Túy Nguyệt Lâu mà rời khỏi đại sảnh.

Từ khi hai người bắt đầu vẽ tranh, nàng vẫn ở trong Lao Nguyệt Các, ngay cả bản khắc cũng bảo hạ nhân trong phủ đưa tới cho nàng, nhưng mà mới vừa rồi nàng quên tính, số lượng bản khắc thiếu mất một bản, đúng lúc nàng thừa dịp này trở về phủ một chuyến.

Dù sao, gia có đại nhân ở cùng, hẳn sẽ không có xảy ra chuyện gì. Suy nghĩ, vừa mới bước ra Túy Nguyệt lâu, liền thấy một chiếc xe ngựa dừng lại. Chu Trấn Bình xuống xe ngựa, nhìn thấy nàng, đầu tiên là sửng sốt, lập tức nở nụ cười.

“Như thế nào mà bây giờ ngươi đổi nghề thành hoa nương?”

Hồng Tụ chỉ có thể thầm than vận khí của mình không tốt, trên mặt vẫn giữ nụ cười duyên dáng: “Thế tử nói đùa, nô tỳ chỉ về phủ lấy vài thứ cho gia.”

“Phải không?” Chu Trấn Bình đánh giá nàng, chung quy cảm thấy giai nhân trước mắt hết sức mê người, gương mặt trắng hồng tinh tế, thân hình đầy đặn giống như đóa hoa xuân mới nở ngọt ngào phong tình, làm cho lòng ngực của hắn ngứa ngáy: “Mấy ngày trước đây phụ thân từ kinh thành trở về, dẫn theo một danh y, hắn đã chữa hết căn bệnh đau đầu nhiều năm của phụ thân ta.”

Hồng Tụ đề phòng nhìn hắn, cười nhạt: “Vương gia vạn phúc, đương nhiên sẽ gặp được quý nhân.”

“Chẳng lẽ, nàng không hy vọng tên danh y kia cũng có thể loại trừ hết độc trên người chủ tử nhà nàng sao?” Hắn bỏ lại mồi, chờ nàng mắc câu.

“Sức khỏe của gia gần đây vô cùng tốt, nô tỳ nghĩ rằng hẳn là không cần thiết.” Nàng hơi hạ thấp người: “Đa tạ thế tử quan tâm gia, nhưng nô tỳ có việc, cáo lui trước.”

“Ai quan tâm tới hắn?” Chu Trấn Bình giữ lấy cổ tay nàng. Ngày ấy giữ chặt nàng, liền cảm thấy da thịt của nàng thật nhẵn mịn, làm cho lồng ngực hắn ngứa ngáy, nay gặp lại, lại khó có thể nhịn xúc động muốn vuốt ve: “Ta quan tâm nàng, nàng còn nhớ rõ những lời mà ta đã từng nói với nàng?”

Edit: Ngọc Phúc

Hồng Tụ nheo mắt lại, cố gắng nở nụ cười: “Xin thế tử tự trọng.”

“Ừ, trái lại hôm nay lại hơi có chút nóng nảy? Vậy thật đúng lúc, ta cũng không thích loại nha hoàn nhẫn nhục chịu đựng, tính nết hiện giờ có chút thích hợp với khẩu vị của ta.” Hắn kéo nàng vào trong lòng ngực.

Mà nàng không chút suy nghĩ dùng tất cả sức lực của mình đẩy hắn ra, hắn nhất thời không để ý bị đẩy vào trong xe ngựa, phát ra tiếng vang, làm cho hoa nương cùng khách khứa trong và ngoài đều nhìn về phía hắn, cũng có người dựa vào vài phần mem say, nhìn hắn chỉ trỏ giễu cợt.

Hắn có khi nào chịu qua loại sỉ nhục này? Sau đó Chu Trấn Bình đứng vững, thẹn quá hóa giận xông về phía Hồng Tụ tính kéo nàng lên xe ngựa, thật bất ngờ lại bị nàng né tránh, thậm chí khuỷu tay cũng bị nàng nắm lấy, bẻ ra sau lưng.

“A!” Hắn bị đau kêu lên đau đớn.

“Thế tử, xin lỗi nô tỳ thất lễ.” Gương mặt nàng rất bình tĩnh mà nói.

“Ngươi, đây chỉ là thất lễ thôi sao? Quả thực là tội đáng chết vạn lần! Ngươi dám động đến ta, có tin là ta sẽ làm cho cả Doãn phủ phải trả giá lớn hay không?!” Hắn gào thét, khí thế lấn người.

Hồng Tụ nghe vậy, không khỏi có chút do dự, bản thân mình làm vậy rốt cuộc có nên hay không.

Gia nói qua, nàng là thê tử của người, đương nhiên không thể để cho người khác mạo phạm, nhưng cha hắn lại là vương gia, một khi trách tội xuống dưới, có phải thật sự liên lụy Doãn phủ hay không?

Nàng nghĩ kĩ, đang muốn buông tay ra, lại nghe một giọng nam vang lên.

“À? Muốn toàn bộ Doãn phủ trả giá lớn? Ta cũng thật muốn nhìn xem Vương gia làm sao cho ta một lời giải thích.”

Hồng Tụ quay đầu: “Nhị gia.”

“Buông hắn ra, Hồng Tụ.” Doãn Thiếu Trúc vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt hắn phát ra sự tà ác khiến người khác phải run sợ.

“Vâng.” Nàng buông tay ra, lập tức lui ra phía sau một bước.

Chu Trấn Bình bị buông ra, quay đầu gào thét, đã thấy Doãn Thiếu Trúc gần ngay trước mắt, thân hình cao lớn từ trên nhìn xuống hắn chằm chằm, khiến cho hắn giống như bị một con sư tử nhìn chòng chọc mà không dám làm bậy.

“Doãn phủ xưng bá một phương, ngay cả Vương gia cũng phải nhường, ngươi một thế tử Vương gia nhưng lại như vậy ra uy, nếu ta đem việc này báo cho Vương gia, không biết hắn xử trí ngươi như thế nào?” Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng được phát ra từ từ giữa các kẽ răng, mỗi chữ mỗi câu đều như đao như kiếm, làm cho Chu Trấn Bình thoáng chốc trắng mặt.

Hắn không khỏi lui ra phía sau từng bước, khí thế giảm vài phần, nhưng ngoài miệng lưỡi vẫn như trước, không buông tha cho người: “Tốt, hôm nay ngươi dám đối xử với ta như vậy, nhưng ngàn vạn lần đừng để rơi vào tay ta, nếu không ta chắc chắn cho ngươi biết, hôm nay làm nhục ta như thế, cho dù ngươi dâng lên toàn bộ tài sản của Doãn phủ, ta cũng sẽ không tha!”

“Đừng ngu ngốc nữa, không có ngày như vậy đâu.” Doãn Thiếu Trúc nở nụ cười lạnh: “Ta thà rằng tự tay hủy đi sản nghiệp, cũng không có khả năng dâng đến trước mặt ngươi.”

“Doãn Thiếu Trúc, ngươi nhớ kỹ cho ta!”

“Nhớ kỹ như thế nào? Muốn ta cho ngươi một trận sao?” Nói xong, hắn đi nhanh về phía trước.

Chu Trấn Bình thấy thế, nhanh chóng xoay người nhảy lên xe ngựa, gào thét: “Đi, còn ở đây làm gì?!”

Mã phu nghe vậy, lập tức điều khiển xe ngựa rời đi.

Doãn Thiếu Trúc lộ ra sát khí trừng mắt nhìn hắn rời đi, cho đến khi phát hiện Hồng Tụ đề phòng canh giữ bên cạnh hắn, hắn mới tức giận liếc ngang: “Đây là thế nào? Sợ ta nhất thời không khống chế được xông lên, phân hắn thành tám miếng?”

“Thay vì thêm một chuyện, không bằng bớt đi một chuyện.”

“Vậy cũng phải tùy tình huống.” Hắn hừ lạnh,“Hồng Tụ, ta nói cho ngươi, có vài loại người không cần phải chịu đựng, nhịn sẽ chỉ làm đối phương được đằng chân lân đằng đầu, nếu lần sau hắn dám can đảm mạo phạm ngươi nữa, không cần khách khí, ngươi chỉ cần vứt tay hắn đi là được, nếu Vương gia trách tội, còn có anh trai ta gánh vác.”

“Nếu cánh tay là nhị gia muốn ta ném xuống, vì sao là gia gánh vác?” Hồng Tụ nheo mắt nhìn hắn.

Doãn Thiếu Trúc nghe vậy, cười ha ha:” Nha đầu thông minh, vừa nghe là biết ta đang nói cái gì, nếu là Mật Nhi, khẳng định nàng ấy sẽ ngây ngốc mà không dám.”

“Đúng rồi, như thế nào mà nhiều ngày rồi không thấy Chu Mật?”

“Nàng ấy à.” Hắn cười ha ha, đột nhiên thu lại nụ cười, lộ ra vẻ mặt ngoan độc: “Ta nhốt nàng tại Tẩm Trúc đường.”

“Vì sao?”

“Bởi vì nếu ta không nhốt nàng ấy trong viện của ta, rất có thể ta sẽ lỡ tay bóp chết nàng.” Nghĩ đến nha đầu kia lấy tiền của hắn làm tuyết vung ra, hắn thường xuyên nằm mơ thấy chính mình cắt nàng thành mười tám đoạn, để phòng tỉnh lại, ác mộng trở thành sự thật.

Nhìn sắc mắt nghiêm trọng của Doãn Thiếu Trúc, Hồng Tụ đổ mồ hôi lạnh, trong thâm tâm vui mừng thời điểm năm đó chính mình gặp gia mà không phải nhị gia.

“Đúng rồi, ngươi làm sao có thể ở trong này? Ngươi không phải là cùng đại ca ở trong Lao Nguyệt các vẽ tranh?”

“Nô tỳ phải về phủ lấy bản khắc.”

“Thật đúng lúc ta cũng muốn hồi phủ một chuyến, ta đưa ngươi đi.” Doãn Thiếu Trúc mới nói hết, xe ngựa của Doãn phủ đã dừng lại ở cửa, hắn dẫn đầu lên xe ngựa, vẫy tay về phía nàng.

“Không cần.” Nàng đột nhiên lắc đầu.

Ngồi chung một xe ngựa với gia, đó là gia yêu thương nàng mới cho phép, hành động ấy đã xem như là vượt qua khuôn phép, có thể nào lại ngồi chung với nhị gia?

“Thôi, đi lên, ta không có nhiều tính nhẫn nại đâu.” Doãn Thiếu Trúc trầm mặt xuống, thúc giục.

Nhìn vẻ mặt tà ác của hắn, Hồng Tụ lại do dự gật đầu: “Vâng.” Nàng nhanh chóng tiến vào, ngồi đối diện với vị trí của hắn, xe ngựa lập tức lao về phía trước.

“Đã nhiều ngày, ngươi đều cùng ngủ với đại ca của ta ở Lao Nguyệt các?”

Hồng Tụ sợ run, lộ ra khuôn mặt đỏ hồng, nghĩ kĩ muốn như thế nào giải thích: “Cái kia là… Ách…”

“Được, cũng là đã ngủ cùng một chỗ, đại ca của ta có hứa hẹn gì với ngươi không?”

“Đã có…” Mặt của nàng càng cúi càng thấp, ngay cả lưng cũng cong xuống, thậm chí có ý đồ đem chính mình thu càng nhỏ như không thấy.

“Đại ca của ta từ trước đến nay rất thích khiêu khích người khác, muốn ở lại bên cạnh hắn, thì phải lọt vào mắt hắn mới được.” Doãn Thiếu Trúc khoanh tay trước ngực, giống như nhắm mắt dưỡng thần: “Tính tình và sức khỏa của huynh ấy không tốt, cần ngươi chăm sóc nhiều.”

“… Nhị gia cho rằng ta là nha hoàn, xứng đôi với gia sao?” Nói quanh co nửa ngày, Hồng Tụ mới cẩn thận mở miệng hỏi.

“Không xứng.”

Nhất thời bả vai của nàng sụp xuống: “Cũng là như thế, nhị gia vì sao…”

“Chỉ cần là đại ca chọn, ta cũng không ý kiến.” Hắn chậm rãi mở mắt ra, màu mắt vẻ mệt mỏi, làm người ta khó có thể bỏ qua uy hiếp: “Đại ca là người làm theo thói quen, từ trước đến nay không ai có thể thao túng hắn, hơn nữa sức khỏe của huynh ấy không tốt, cho nên huynh ấy muốn làm cái gì, chúng ta đều tùy huynh ấy, chỉ cầu huynh ấy vui vẻ là tốt.”

Thế này nàng mới hiểu được: “Nhị gia đối với gia thật tốt.” Nàng ở bên cạnh gia, tiếp xúc cũng không nhiều với hai vị gia khác, cùng lắm mơ hồ biết được tình cảm của ba người Doãn gia này rất tốt.

“Có thể không tốt với huynh ấy sao)? Ai bảo xương cốt của huynh ấy kém như vậy?” Doãn Thiếu Trúc nhịn không được thở dài: “Khi còn bé, huynh ấy luyện võ liền ngất, học cưỡi ngưạ cũng cưỡi đến ngất, nhưng kỳ quái là, một ngày huynh ấy cao hứng muốn đọc sách, đọc một mạch ba ngày ba đêm cũng không ngất, chuyện này thật là ngạc nhiên.”

Hồng Tụ không khỏi bật cười, hoài nghi gia từ nhỏ thông minh hơn người, có lúc lựa chọn tính ngất cũng là trời cho.

“Bởi vì sức khỏe của huynh ấy không tốt, ta chỉ có thể mệt mỏi gánh vác sản nghiệp, thuỷ vận, thuế nông nghiệp, thuyền nghiệp, tiền lương thực, dệt tơ tằm, tửu lâu, hoa lâu, trà lâu… Thật sự là gặp quỷ! Ta một người làm việc của ba người, bốn, năm ngày cũng không cần ngủ, vì sao lớn như vậy, chưa từng bệnh qua?!” Doãn Thiếu Trúc thở dài đến tức giận: “Ta luôn hy vọng đại ca có thể chia bệnh cho ta, làm cho ta có thể lấy cớ tranh thủ thời gian, đáng tiếc dường như ông trời đối nghịch với ta vậy, ngay cả phong hàn ta cũng chưa nhiễm qua.”

“Ta cũng không có.”

“À, thật sự?”

“Ta lớn như vậy, từ khi có ấn tượng tới nay, chưa từng sinh bệnh.”

“Như vậy thật tuyệt vời?” Doãn Thiếu Trúc cảm thấy hứng thú nhất mày. Hắn sở dĩ có được thân thể khỏe mạnh, là vì sau khi đại ca ra đời, xương cốt không tốt, cho nên cha mẹ sinh hắn ra bồi bổ thân thể của hắn, làm cho thân thể hắn tốt vô cùng: “Là trời sinh số mệnh nha hoàn, cho nên mới đặc biệt khỏe mạnh sao?”

“Không biết nha, nhưng mà lúc còn nhỏ, cha ta thích làm đủ loại thuốc cho ta ăn, có lẽ là như vậy, cho nên ta mới không sinh bệnh.”

“Hóa ra cha ngươi là đại phu?”

“Hẳn là không phải đâu?”

“Hẳn là không phải?”

“Bởi vì từ khi ta có ấn tượng cho tới nay ta chưa từng thấy cha ta chữa bệnh bao giờ, cha vẫn trông coi bên cạnh nương.” Nàng hồi tưởng, cho tới bây giờ mới phát hiện cha đối nương tình ý sâu đậm: “Cha ta có khi đã quên ta, nếu ta không gọi ông ấy, ông ấy sẽ không quay đầu, ta thường bị nương mắng đấy.”

Doãn Thiếu Trúc khẽ nhếch mày, nhớ tới từng nghe đại ca nói qua thân thế của nàng.

“Quần áo của cha ta lúc nào cũng vá rồi lại vá, đó là bởi vì cha ta muốn cho nương ta có việc để làm, cho nên đem quần áo xé rách là muốn nương vá lại, về sau quần áo của mình vá khắp nơi, ông ấy liền xé của ta, muốn nương ta vá… Ta hiện tại mới biết được, ông ấy muốn cho nương ta vướng bận, đừng bỏ chúng ta lại, nhưng mà cuối cùng nương cũng đi rồi…” Mà ông ấy cũng không cần nàng.

Năm ấy, vì chôn cất nương, nàng bán vào Doãn phủ, nhưng nàng thật sự rất sợ cha không cần nàng, quả nhiên, mới có vài ngày mà ông ấy đi không chút lưu luyến nào, hình như ông ấy không có nàng thì cũng chẳng sao, làm cho nàng rất thương tâm.

“Khá là si tình.”

“Nha?” Doãn Thiếu Trúc thấp gọi.

“Sẽ không thấy nhiều điều quan trọng khác.” Cha rất si tình, mới có thể đã quên ông ấy còn có cái nữ nhi, nàng tuyệt đối không muốn giống ông ấy, không muốn phạm sai lầm mà ông ấy đã mắc phải.

Cũng bởi vì như thế, gia đối xử tốt với nàng như vậy nàng vẫn xem nhẹ, cũng không để tâm suy nghĩ, chỉ sợ chính mình lún quá sâu, nhưng trên thực tế, lòng của nàng đã sớm cho hắn.

Doãn Thiếu Trúc không có trả lời, nghĩ có lẽ vì nguyên nhân như thế, nàng mới có thể biến những thâm tình của đại ca xem thành sỏi đá mà ngu ngốc không nhận ra.

Có lẽ nên tìm thời gian, đem chuyện này nói cho đại ca, muốn hắn đừng hiểu sai về Hồng Tụ nữa thì tốt.

Hồng Tụ xuống xe ngựa đầu tiên, lơ đãng nghiêng đầu tìm kiếm, liền nhìn thấy cạnh tường có một hình ảnh quen thuộc đang ngồi, không khỏi kinh ngạc.

“Chu Mật?”

Thân hình bé nhỏ kia nghe tiếng nhìn về phía nàng: “Hồng Tụ.”

“Ngươi ở nơi này làm cái gì? Tuyết rơi, ngươi sao không lấy ô để che?” Hồng Tụ chạy nhanh về phía nàng.

Sau khi Doãn Thiếu Trúc nghe thấy, vô cùng tức giận, quay sang lấy ô của mã phu, lập tức đi nhanh đuổi kịp.

“Ta không còn cách nào khác trở về lấy ô, bởi vì nơi này có người.” Chu Mật dùng hai tay che đầu người kia, không cho tuyết làm người kia đông cứng.

“Nàng ngốc?! Quay đầu đi lấy ô đâu cần tốn nhiều thời gian? Thế nào lại cùng ở trong này chịu lạnh cơ chứ?!” Doãn Thiếu Trúc thấp giọng bảo,“Còn nữa, chẳng phải ta muốn nàng đợi ở Tẩm Trúc đường, không cho phép bước ra nửa bước sao?!”

Chu Mật nghe vậy, khiến cho gương mặt vui mừng trong nháy mắt ủ rũ: “Ô ô ô… Nhị gia mắng ta…”

“Không được khóc!”

“Ô… Oa… Nhị gia dữ với ta!”

“Nàng!”

Hồng Tụ không có cách nào mà nhìn hai người như thế, quay đầu nhìn về phía đàn ông đang dựa vào tường mà ngồi, nhẹ đẩy tuyết trên mặt hắn xuồng, bất ngờ mở to mắt.

“… Cha?!”
Bình Luận (0)
Comment