Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng

Chương 13

Ôn Noãn lúc ngủ rất không ngoan, lúc thì đặt tay lên mặt Giang Trác, lúc thì duỗi chân gác lên eo cậu, làm cậu tỉnh giấc mấy lần, đẩy hoài không ra.


 


Sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy, cậu phát hiện cả người “Ôn Hàn” đã bám dính vào người mình.


 

 


Theo phản ứng bản năng, Giang Trác định đá tên này ra ngoài.


 


Thế nhưng… lại không làm vậy.


 


Ánh mắt cậu dời xuống, nhìn thấy khuôn mặt mềm mại và yên ả của “cậu” khi ngủ, dáng mắt khẽ hếch lên, lông mi vừa dày vừa dài, cái mũi nhỏ xinh, đôi môi hồng nhuận.


 


Con trai có ngũ quan thế này thì quá mềm mại, còn với con gái thì lại hiện ra mấy phần anh khí, tựa như loại tuyệt sắc thứ ba trong ánh trăng và ánh tuyết [1].


 


[1]: Đây là một câu thơ. Ánh trăng và tuyết luôn được thi ca ca ngợi vì vẻ đẹp của mình. Còn vẻ đẹp của người trong lòng chính là vẻ đẹp thứ 3


 


Ánh mắt lại nhìn xuống nữa, dáng người mảnh khảnh nhanh nhẹn, vòng eo thon nhỏ, đôi chân dài miên man.


 


Giang Trác khẽ cau mày, lại một lần nữa không khống chế được suy nghĩ nguy hiểm trong đầu kia—Nếu như “cậu ta” là con gái…


 


Có lẽ do tác dụng của đồng hồ sinh học của học sinh, lúc này Ôn Noãn cũng chầm chậm mở mắt ra, hai người ma xui quỷ khiến nhìn nhau vài giây.


 

 


Ôn Noãn hét ầm lên, vội vàng đẩy cậu ra, cầm chăn che người lại một cách thần tốc, ánh mắt lộ ra sự đề phòng vô cùng rõ ràng.


 


Giang Trác cạn lời—


 


“Sao, sợ tôi à?”


 


“Đều… đều là con trai, tôi có gì mà phải sợ.” Ôn Noãn làm ra vẻ bình tĩnh trả lời: “Còn lâu mới sợ, haha.”


 


Nói xong câu này, cô chột dạ nhìn đi chỗ khác.


 


“Mẹ nó, nhiều lúc tôi thực sự nghi ngờ cậu là con gái.”


 


Lúc nói câu này, Giang Trác nhìn cô chằm chằm, mang theo một loại biếng nhác nào đó vào buổi sáng, đồng thời… cũng che giấu d/ục vọng khó nói nên lời.


 


Ôn Noãn dù gì cũng là người có tâm lý cứng, khóe miệng cô nở ra một nụ cười nhạt: “Cậu uống lộn thuốc à, ông đây sao là con gái được.”


 


“Vậy sao?”


 


“Không thì cậu test thử đi?” Cô nắm tay Giang Trác, muốn kéo đến chỗ nào đó.


 


Ngay lúc sắp chạm vào, Giang Trác dùng sức hất cô ra, sắc mặt trầm xuống, đáy mắt mang theo sự khó chịu: “Cách tôi xa một chút.”


 


Đuôi mắt Ôn Noãn cong lên ý cười: “Đều là con trai với nhau mà có sờ cũng không dám à.”


 


“Không phải không dám, mà là ghê tởm.” Giang Trác khôi phục lại thái độ lạnh lùng băng giá lúc trước với cô: “Tôi không có hứng thú với một đứa con trai như cậu.”


 


“Tốt nhất là thế.” Ôn Noãn nhún vai: “Tôi cũng không thích bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ nói là gay đâu.”


 


Giang Trác nghe cô nói vậy, không chỉ không nguôi ngoai, ngược lại sắc mặc còn sa sầm hơn, đáy mắt cất giấu sự tức giận lờ mờ.


 


Ôn Noãn quan sát cậu, ngũ quan của cậu thực sự rất đẹp, lúc nổi giận hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến nhan sắc.


 


Đặc biệt là đôi mắt hoa đào kia, viền mắt sâu, lông mi dài và dày, đuôi mắt hếch lên tự nhiên, cặp mắt như vậy cho cảm giác giống như nhân vật tiên hiệp xinh đẹp được vẽ trong game bước vào hiện thực vậy.


 


Hồn phách sắp bị đôi mắt này của cậu câu đi rồi.


 


Người con trai này… sao mà đẹp dữ vậy!


 


Ngoài cửa sổ, không biết Diệp Thanh đã tới từ lúc nào, cậu đứng ở hành lang, dựng giá vẽ, bắt đầu phác hoạ hai con người mắt to mắt bé nhìn nhau trên giường.


 


Giang Trác đi tới bên cửa sổ, “xoạt” một tiếng, kéo rèm che lại, sau đó bắt đầu thay quần áo.


 


Cậu cũng không kiêng kị gì, trực tiếp lột quần ngay trước mặt cô.


 


Ôn Noãn vội vàng dùng chăn che mắt: “Chưa nói chưa rằng cậu đã cởi đồ rồi, có ý tứ chút đi.”


 


Giang Trác bực mình lấy đồng phục ném lên đầu cô: “Cậu có bị gì không đấy.” 


 


Con trai với nhau cần gì phải xấu hổ về những việc này.


 


Ngược lại trong mắt con trai, dáng vẻ Ôn Noãn sợ này sợ kia mới là kỳ lạ.


 


Ôn Noãn nhìn trộm cơ thể cậu một cái, hai má đỏ rần lên.


 


Lúc mặc đồ thì thấy cậu gầy, nhưng khi cở/i quần áo ra… cơ bắp rắn chắc, không ngờ dáng người lại đẹp đến vậy.


 


“Tôi phải đi học rồi.” Cậu thay đồ, lạnh nhạt nói: “Cậu tự thu dọn đồ đạc rồi phắn lẹ đi.”


 


Ôn Noãn cầm đồng phục lên, xuống giường, phần eo vẫn còn hơi tê, lúc đi đều phải vịn tường.


 


Động tác này… cực kỳ giống với tình cảnh khó nói nào đó.


 


Cả người Giang Trác cảm thấy bức bối—


 


“Cậu có thể đứng đắn một chút không!”


 


Ôn Noãn ngoảnh đầu, hùng hồn nói: “Tôi là người bệnh!”


 


Vốn eo đã méo có sức rồi, nguời ta đi vịn tường mà cũng không cho là sao?


 


Ôn Noãn đi vào nhà vệ sinh thay đồ, sau khi vệ sinh cá nhân xong, Giang Trác đã khoác túi, cùng với Diệp Thanh chuẩn bị đạp xe đến trường.


 


“Ê ê, Tiểu Diệp Thanh, đợi đã!” Ôn Noãn vịn tay vịn xuống lầu, la lên với Diệp Thanh đang ở trong viện: “Giang hồ khẩn cấp, đưa tôi đến trường cùng với.”


 


Diệp Thanh nhìn Giang Trác bên cạnh một cái: “Tự nhiên kêu tôi chi.”


 


“Tại xe của cậu đẹp.”


 


Ôn Noãn đi tới một cách khó khăn, híp mắt cười đánh giá xe của cậu, đây là một chiếc xe đạp màu vàng cam của nữ, nhỏ nhắn xinh xắn, hoàn toàn khác với chiếc xe đạp leo núi của Giang Trác.


 


“Đây là xe của con gái mà.”


 


Diệp Thanh bực bội.


 


Đây là con xe mà chú cậu mua giúp, bị cậu ta “thất sủng” trong một thời gian dài, học sinh nam trong lớp đều lấy chuyện này ra chọc cậu nửa năm trời, đây là chiếc xe đạp mà tất cả nam sinh đều ghẻ lạnh.


 


Tên “Ôn Hàn” này là đứa con trai đầu tiên đánh giá cao chiếc xe đạp này.


 


“Cậu buê đuê thật đấy.” Diệp Thanh không khách khí nhận xét một câu.


 


“Cảm ơn, mọi người đều nói thế.” Ôn Noãn cười hehe, mặt dày ngồi ở yên sau của Diệp Thanh.


 


Thế nhưng “cậu ta” lại… ngồi nghiêng.


 


Hai chân khép lại, tư thế vô cùng thục nữ.


 


Giang Trác trợn mắt, khô lời.


 


Khóe miệng Diệp Thanh giật giật, đèo tên “bóng lộn” này đến trường có khi còn mất mặt hơn việc mình đạp xe đạp nữ.


 


“Cậu đứng dậy đi, ngồi gì kỳ vậy.”


 


“Bình thường mà.” Ôn Noãn cảm thấy ngồi nghiêng có vấn đề gì đâu, có điều cô vẫn đứng dậy.


 


Diệp Thanh thấy cô rời khỏi yên xe, lập tức điên cuồng dẫm bàn đạp tẩu thoát—


 


“Bái bai nhớ!”


 


Ôn Noãn: …


 


Cô lại nhìn sang Giang Trác, đương nhiên, ông nội này càng lười để ý tới cô, đạp xe rời đi luôn.


 


Ôn Noãn bất lực nhún vai, cũng không để bụng, không đèo thì thôi.


 


So với việc Giang Trác ra sức cứu mình đêm qua, chút việc nhỏ này cô sẽ không để trong lòng.


 


Trong làn sương sớm ban mai, Ôn Noãn vịn tường, chầm chậm đi trong con ngõ nhỏ.


 


Mặt trời từ tốn nhô lên, con ngõ nhỏ cũng theo đó thức giấc sau cơn say ngủ, dần dần xuất hiện khói lửa thức ăn, những gánh hàng rong bên đường mở lồng hấp ra, khói trắng tỏa nghi ngút, có thể ngửi thấy mùi màn thầu.


 


Lúc này, sau lưng vang lên tiếng chuông lanh lảnh, một người con trai đạp xe đạp tới, vững vàng dừng bên cạnh Ôn Noãn.


 


“A Hàn, lên xe.”


 


Ôn Noãn ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu niên mặc đồng phục, nở nụ cười chói chang với cô.


 


Thiếu niên để tóc húi cua, mặt mũi vô cùng cương trực, vừa nhìn là biết thuộc kiểu chính trực, môi hồng răng trắng, nhìn rất nghiêm nghị đoan chính.


 


Cô đương nhiên nhận ra người này, ảnh của cậu ta được treo ở bảng tuyên truyền trước toà dạy học, vinh dự đứng đầu bảng, là học sinh ba tốt đứng top 10 toàn quốc, thứ hạng hàng năm luôn duy trì trước top 10, Lục Tự Dương.


 


Ôn Noãn chớp chớp mắt, nhớ ra rồi, hình như Lục Tự Dương là anh em tốt của anh trai cô, trong phòng anh còn để hình chụp chung của ổng với cậu ta.


 


Ôn Hàn thường rủ rê Lục Tự Dương đi quán net chơi game, dẫn dắt cậu leo rank. Thỉnh thoảng Lục Tự Dương cũng sẽ bổ túc bài vở cho Ôn Hàn, mặc dù điều này chẳng khác gì nước đổ lá khoai, điểm số của Ôn Hàn vẫn nát bét như ngày nào.


 


Hai người giao du với nhau một cách âm thầm, học sinh trong trường không hề hay biết, ngay cả người tuỳ tùng Phương Triết Hàn của Ôn Hàn cũng bị giấu kín.


 


Điều này cũng không có gì khó hiểu, trong mắt thầy cô và bạn học, Lục Tự Dương là một học sinh xuất sắc tiêu biểu, là “con nhà người ta” điển hình, là chủ tịch hội học sinh, là tấm gương và hình mẫu của tất cả học sinh.


 


Kiểu học sinh như cậu ta rất khó để liên tưởng với con chim công học hành be bét, thích ăn diện như Ôn Hàn.


 


Ở trong trường, hai người này hoàn toàn thuộc về hai thế giới khác nhau.


 


Thế nhưng, bọn họ lại xây dựng nên một tình bạn kỳ diệu.


 


Đương nhiên, mọi sự giao du đều tiến hành ở sau lưng thầy cô và bạn học.


 


Chủ yếu là vì suy nghĩ cho… thân phận chủ tịch hội học sinh và tổ trưởng giám sát kỷ luật của Lục Tự Dương.


 


Nếu để thầy cô bạn bè biết cậu ta cũng đi quán net chơi game, thậm chí thỉnh thoảng còn cùng Ôn Hàn trốn trong hẻm hút thuốc lá, đây sẽ trở thành chuyện long trời lở đất, là điều Lục Tự Dương không thể nào chấp nhận.


 


Vì thế, hai người tựa như một đôi chim cu lén lén lút lút yêu sớm, ở trường chẳng ai để ý tới ai, nước sông không phạm nước giếng.


 


Ra khỏi cổng trường, tình cảm của hai người liền tốt tới mức có thể mặc cùng một cái quần.


 


“Đực ra đó làm gì.” Lục Tự Dương nở nụ cười với Ôn Noãn: “Lên xe, tôi đèo cậu đến trường.”


 


Nếu đã có lái xe miễn phí thì ngu gì không lên.


 


Ôn Noãn vui vẻ ngồi lên yên sau xe đạp của Lục Tự Dương.


 


Lục Tự Dương giẫm lên bàn đạp, nghiêng đầu hỏi cô: “Cậu bị gì à, sao nhìn cứ như bị người khác ch!ch thế.”


 


Ôn Noãn:…


 


Nói chuyện hay lắm người anh em.


 


Đột nhiên cô nhớ tới ánh mắt kỳ quái Giang Trác nhìn mình ban nãy, không lẽ là nghĩ bậy?


 


Tâm trạng cô đột nhiên trở nên hơi phức tạp.


 


Lục Tự Dương cười ấm áp: “Tư thế cậu vịn tường ban nãy, rất cám dỗ.”


 


“Nếu như lỡ cám dỗ cậu thì tui xin lỗi.”


 


Thực ra Ôn Noãn vẫn luôn nghi ngờ tình hữu nghị kỳ quặc giữa Lục Tự Dương và anh trai, hai người họ không đơn giản, hẳn phải có chuyện gì đó.


 


Không ngờ, Lục Tự Dương nói thẳng luôn: “Cậu muốn cám dỗ tôi thì còn phải tu luyện thêm mấy năm nữa. Nói thật nhé, chừng nào em gái cậu về nhà vậy, không phải nói là muốn giới thiệu làm bạn gái cho tôi sao?”


 


Ôn Noãn suýt nữa bị sặc nước, ho khù khụ mấy tiếng: “Tôi nói lúc nào?”


 


“Còn giả bộ mất trí nhớ.” Lục Tự Dương khinh thường nói: “Tháng trước, cậu bảo cậu phải đi làm một chuyện lớn, có thể rất nguy hiểm, nói cậu có một cô em gái, thành tích tôi lại tốt, tương lai có tiền đồ, muốn gửi gắm em ấy cho tôi, đây đều là những gì cậu nói.”


 


Ôn Noãn: …


 


Chưa chi đã bán người ta đi, Ôn Hàn đã hỏi ý kiến cô chưa!


 


“Tôi có nói với cậu tôi đi làm chuyện lớn gì không?” Ôn Noãn vội vàng hỏi.


 


Lục Tự Dương nghĩ nghĩ, nói: “Cậu nói đã phát hiện ra một bí mật rất lớn, nếu chuyện này thành công, ba cậu sẽ phải nhìn cậu với con mắt khác gì gì đó, tôi quên mất hỏi… rốt cuộc đó là chuyện gì? Có liên quan tới việc cậu bị tập kích lần trước không?”


 


Nghe Lục Tự Dương hỏi lại, Ôn Noãn cũng không rõ Ôn Hàn rốt cuộc muốn làm gì.


 


Nhưng có thể khẳng định, chuyện này nhất định rất nguy hiểm, chắc chắn có liên quan tới những sự cố xảy ra dạo gần đây.


 


Xem ra, chân tướng sự việc phải bắt đầu từ thanh niên mặt sẹo kia.


 


Lục Tự Dương vừa đèo Ôn Noãn ra khỏi con ngõ, liền nhìn thấy hai người Giang Trác và Diệp Thanh bước ra từ tiệm bánh bao, cô vẫy vẫy tay với bọn họ: “Ê, các anh em, tôi đi trước nhé, hẹn gặp lại ở trường.”


 


Giang Trác cầm một túi bánh bao nóng hổi trong tay, tầm mắt lạnh nhạt chầm chậm nhìn theo bóng lưng hai người, sắc mặt trở nên sa sầm.


 


Diệp Thanh dắt xe đạp, nhìn thấy bọn họ liền đơ ra không phản ứng kịp.


 


Giang Trác lề mề ăn sáng trong tiệm bánh bao là vì muốn đợi tên nhãi kia, thế mà… người ta hoàn toàn không thiếu bạn.


 


“Sao Lục Tự Dương lại đèo cậu ta đi học nhỉ.” Diệp Thanh tò mò nói: “Hồi trước đâu thấy bọn họ thân nhau như vậy.”


 


Giang Trác lạnh mặt, quay người ném bịch bánh bao nóng hổi trong tay vào thùng rác bên đường.

Bình Luận (0)
Comment