Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng

Chương 17

Tần Dã lấy bút và giấy nháp ra, bắt đầu nghiêm túc làm bài tập.


 


Ôn Noãn quan sát dáng vẻ của cậu khi làm bài tập.


 


Một đề toán vô cùng phức tạp mà cậu ta chỉ cần vài phút đã tính ra đáp án.


 


 


“Xem ra thành tích của cậu không tệ nhỉ, là một tên nhóc có triển vọng ra phết, sao lại nghĩ quẩn học cách giết người như vậy.”


 


Tần Dã cố chấp nhấn mạnh: “Tôi nói lại một lần nữa, tôi chỉ nhận lời người ta đi dạy dỗ cậu mà thôi, ai biểu cậu chống cự nên mới bị thương.”


 


“Nói gì kỳ cục vậy… không lẽ tôi không được chống cự, cậu coi tôi là con gà con vịt đấy phỏng!”


 


“Trong mắt tôi cậu với chúng nó chẳng có gì khác nhau cả, đều là con mồi mà thôi.”


 


Ôn Noãn đập bàn: “Tàn nhẫn! Phát rồ phát dại! Sư phụ cậu dạy cậu học võ là để ức hiếp người khác đấy hả.”


 


“Tôi chỉ là vì muốn trở nên xuất sắc thôi.”


 


“Đánh tôi là trở nên xuất sắc được chắc?”


 

 


Giang Trác dụi dụi khóe mắt, cuối cùng đêm nay cậu cũng được diện kiến trình độ ba xàm ba láp của Ôn Noãn, để hai người này đối đáp nhau e là phải cãi qua cãi lại cả đêm mất.


 


Cậu xách ghế lên, ngồi trước mặt Tần Dã: “Rốt cuộc cậu ta đã làm gì mà khách hàng của cậu phải làm to chuyện như vậy.”


 


Tần Dã tiếp tục giải đề: “Mắc cười, đương sự bên cạnh cậu đó, hỏi cậu ta đi, hỏi tôi làm gì.”


 


Lời vừa dứt, quyển đề thi trong tay bị Giang Trác giật lấy, vứt qua một bên.


 


Cậu xách cổ áo cậu lên, vẻ mặt lạnh lẽo, gằn từng chữ một: “Cậu tưởng tôi đang đùa với cậu đấy à?”


 


Đêm nay Giang Trác tràn đầy khí thế đại ca, khỏi phải nói, những người có sức chịu đựng tâm lý yếu… có khi không chịu nổi thật.


 


Tần Dã ngượng nghịu nói: “Không phải muốn lấy mạng, chỉ là dạy dỗ cậu một trận mà thôi.”


 


“Nói rõ ràng.”


 


Tần Dã nhìn Ôn Noãn đứng bên cạnh: “Khách hàng của tôi bảo tôi đập cậu một trận, tiện thể chuyển lời cho cậu. Hay là cậu qua đây để tôi đấm một cái, coi như là tôi hoàn thành nhiệm vụ, rồi chuyển lời cho cậu sau?”


 


Ôn Noãn đi tới, đưa mặt cho cậu ta: “Nè, người anh em nhắm thẳng vào chỗ này này, đừng khách sáo nhá.”


 


Tần Dã vung nắm đấm tới, đúng lúc này, một chiếc đũa nhắm thẳng vào đồng tử của cậu, chỉ cách vài milimet nữa là chạm vào.


 


Tần Dã vội vàng thu nắm đấm, giơ hai tay lên: “Bình-tĩnh.”


 


Cậu ta thậm chí còn không nhìn thấy Giang Trác cầm đũa lên để đâm về phía mắt mình từ lúc nào.


 


Tốc độ của cậu không còn nằm trong phạm vi nhìn thấy của mắt thường nữa.


 


“Thử động vào một cọng lông của cậu ta xem.”


 


Mặt cậu tuy không hiện bất cứ cảm xúc nào nhưng lại vô cùng có tính uy hiếp.


 


Ôn Noãn ung dung ngồi cạnh bàn uống trà.


 


Hôm nay cô có đại ca bảo kê rồi!


 


Giang Trác tiếp tục truy hỏi: “Khách hàng của cậu là ai?”


 


Tần Dã: “Tôi không nói cho cậu đâu, đây là đạo đức nghề nghiệp của tôi.”


 


“Đạo đức nghề nghiệp cơ à.” Giang Trác tiện tay lật sách bài tập của cậu ra, xé trang bìa có tên của cậu: “Bạn học Tần Dã lớp 1 khối 12 ở trường Thất Trung của Bắc Thành, hẹn gặp lại vào thứ 2 tuần sau.”


 


Tần Dã: “…”


 


Cậu ta rành mạch nói với Ôn Noãn: “Khách hàng của tôi họ Trương, cổ nói đại thiếu gia của nhà họ Ôn chỉ có thể là Ôn Thừa Nghiệp, cậu hãy mau chóng từ bỏ đi, nếu không lần sau sẽ không chỉ đơn giản là gãy một ngón tay như ngày hôm nay đâu.”


 


“À đúng rồi, cổ còn bảo tôi bẻ một ngón tay của cậu.”


 


Ôn Noãn: “…”


 


Tần Dã: “Tôi chỉ nói được bấy nhiêu thôi, còn về chuyện khách hàng của tôi là ai thì tôi tuyệt đối sẽ không nói cho cậu, đây là đạo đức nghề nghiệp của tôi!”


 


Ôn Noãn: “…”


 


Cậu đúng là có đạo đức nghề nghiệp thật đó.


 


Ôn Noãn: “Trương Y Tuyết đưa cậu bao nhiêu tiền đánh tôi, tôi trả gấp đôi, cậu giúp tôi đi xử bà ta.”


 


Tần Dã sắp khóc tới nơi: “Anh ơi tha cho em hộ cái, sau này em sẽ không sống kiểu này nữa đâu! Em chỉ muốn tập trung học hành thi cử thôi.”


 


Ôn Noãn cũng biết Tần Dã tuyệt đối sẽ không ra mặt xử lý nữa, nếu như giao dịch giữa cậu ta và Trương Y Tuyết bại lộ, phải vào đồn cảnh sát thì đây sẽ là vết nhơ cả đời.


 


“Được rồi.”


 


Ôn Noãn lấy điện thoại ra lắc lắc: “Những gì nên nói tôi đều đã ghi âm hết rồi, nếu sau này cậu còn tới tìm tôi gây rắc rối hoặc là đầu óc tôi bị hỏng hóc chỗ nào thì cậu sẽ phải chịu trách nhiệm, tốt nhất cậu hãy hy vọng tôi được bình an đi.”


 


Tần Dã: “…”


 


Ban đầu lúc cậu nhận nhiệm vụ, không phải nói đối phương là một thằng đần sao! Vì là thằng đần nên mình còn đặc biệt giảm giá nữa.


 


Đây mà gọi là thằng đần hả?


 


Mrs. Trương ơi bà hiểu sai nghĩa của từ đần rồi!


 


“Cậu tìm được tôi coi như là tôi xui.” Tần Dã thu dọn sách vở, rời đi: “Tôi sẽ không làm chuyện này nữa đâu, sau này chúng ta đường ai nấy đi, giang hồ không gặp lại.”


 


Ôn Noãn không làm khó Tần Dã.


 


Ngày hôm sau sau khi tan học, Ôn Noãn đi thẳng tới trụ sở tập đoàn Duyệt San.


 


Hồi trước, tập đoàn Duyệt San là công ty mỹ phẩm do mẹ cô kinh doanh, sau này gia tộc phá sản, công ty cũng bị cha cô chiếm lấy, tặng cho mối tình đầu của mình làm quà.


 


Hiện giờ công ty này thuộc về Trương Y Tuyết.


 


Ôn Hàn lúc nào cũng canh cánh trong lòng về Trương Y Tuyết, cho rằng bà ta đã huỷ hoại gia đình mình.


 


Một đứa trẻ ngoan bỗng chốc biến thành một thiếu niên hư hỏng cha không thương, mẹ không quản, còn nói muốn làm chuyện lớn gì gì đó để cha phải nhìn mình với ánh mắt khác xưa.


 


Đúng là đần độn hết chỗ nói, không lẽ anh thực sự cho rằng lý do cha không thích mình chỉ là vì anh không đủ thông minh sao?


 


Ôn Hàn chấp niệm quá sâu, khao khát muốn được cha công nhận nên mới đối đầu với Trương Y Tuyết.


 


Nhưng Trương Y Tuyết là người như thế nào chứ, là nhân vật phản diện cấp quý phi được trang điểm đậm trong phim cung đấu. Còn Ôn Hàn chỉ là vai diễn vật hi sinh nhỏ bé ngốc nghếch, đấu lại mới lạ!


 


Ôn Noãn nhất định phải làm chuyện này thay cho anh trai.


 


Cô bị chặn lại ở quầy tiếp tân của công ty Duyệt San.


 


Không có hẹn trước, cô không được gặp Trương Y Tuyết.


 


Mà Trương Y Tuyết dường như cũng có ý né tránh, năm lần bảy lượt đều cáo vắng.


 


Ôn Noãn không sợ bà ta né mình, cô có cách ép Trương Y Tuyết chủ động gặp mình.


 


Cô gọi cho các anh chị em trong gia tộc ung thư, yêu ma quỷ quái cả một đường bật nhạc xập xình phải vang đến tận nông thôn.


 


“Hàn ca, hiếm hoi lắm được một hôm cậu chủ động mời mọi người đi quay video nha.” Tâm trạng Phương Triết Hàn rất tốt, đặc biệt cột một chùm tóc xoăn tự nhiên để tạo kiểu: “Từ lúc gia tộc chúng ta đổi phong cách, lượt xem video liền tăng vọt lên, hot lắm luôn.”


 


Hồi trước, dưới sự chỉ đạo của Ôn Noãn, bọn họ học được vài thế võ cơ bản vô cùng đẹp mắt, các video của gia tộc từ đó được thay đổi diện mạo mới, từ kiểu thanh niên mới lớn buồn đời đến đại hiệp giang hồ vì tình mà đổ máu.


 


Vậy mà lại vô cùng hút mắt.


 


“Hôm nay chúng ta sẽ quay video review.”


 


Ôn Noãn nhảy xuống xe máy, lấy ra một bộ mỹ phẩm dưỡng da mới ra của tập đoàn Duyệt San, đưa cho đồng bọn: “Cố hết sức để cho sản phẩm này trở nên nổi tiếng nhá!”


 


Mọi người đều biết ân oán tình thù giữ Ôn Hàn và tập đoàn Duyệt San, tức khắc hiểu được ý của cô.


 


“Ok! Cứ giao cho anh em!”


 



 


Vài ngày sau, video của gia tộc ung thư được lên hot search---


 


Trong nền nhạc “I miss you”, thanh niên đầu undercut mặc áo sơ mi hoa, cởi vài nút trên ngực áo ra, ngồi ở ngã ba đường lớn giao giữa thành thị và nông thôn, có một chiếc xe tải chạy qua thổi tung bụi đường.


 


Cậu lặng lẽ châm cho mình một điếu thuốc.


 


Đúng lúc này một cô gái mặt mộc để tóc mái che mắt đi tới bên cạnh cậu: “Anh không cho được tình yêu mà em cần, từ nay về sau em sẽ không yêu anh nữa.”


 


Thanh niên đầu undercut viền mắt vẽ eyeliner, trên môi đeo khuyên, vẻ mặt lạnh nhạt.


 


Cậu ta cầm bộ mỹ phẩm của Duyệt San, vứt tới trước mặt cô gái: “Hãy đem sự sủng ái cuối cùng mà tôi dành cho em đi đi, cút ra khỏi thế giới của tôi!”


 


Chuyển cảnh, cô nàng mặt mộc trang điểm theo style mắt khói đậm lè, ngồi lên chiếc xe mô tô cùng một anh đầu xù mặc vest, chạy đi.


 


Thanh niên đầu undercut nhìn lên bầu trời theo một góc 45 độ ở bên bờ ruộng, độc thoại nội tâm — “Đến cuối cùng, tôi vẫn mất đi em ngây thơ thuần khiết.”


 


Bộ mỹ phẩm của Duyệt San bị vứt ở bên đường, cảnh này còn được đặc tả.


 



 


Video này ra lò, được các thành viên trong gia tộc share ầm ầm, cư dân mạng được phen cười rung rốn—


 


“Tưởng gia tộc mấy người đổi phong cách rùi mừ, sao còn quay loại video này dạ.”


 


“Lạy mấy người luôn há há há há há.”


 


“Mấy người mà dùng mỹ phẩm của Duyệt San thiệt thì tôi đây xin phép không dùng nữa, cảm ơn.”


 


“Có gì nói đó, chất lượng nhà mấy người vốn dĩ đã tệ, giờ muốn thay đổi hình tượng cho sang hơn, nhưng tiếc là không có cửa nè.”


 



 


Ôn Noãn tiếp tục tung ra vài video nữa nhân lúc còn hot, danh tiếng gia tộc ung thư lập tức được tăng lên, có điều Trương Y Tuyết thì lại mất ăn mất ngủ.


 


Vài ngày nay, doanh số bán hàng của Duyệt San giảm sút, lúc trước bỏ một số tiền lớn mời đỉnh lưu về làm người đại diện, thế mà trong vài ngày ngắn ngủi lại đã flop dập mặt.


 


Thế nhưng pháp luật không thể can thiệp vào chuyện này, bởi lẽ trong nội dung video không có lấy một từ hạ thấp sản phẩm, hơn nữa nó còn nằm ở một đoạn không có gì đáng kể.


 


Tại đại sảnh của trụ sở tập đoàn Duyệt San, Ôn Noãn ngồi trên ghế sofa, từ tốn uống trà.


 


Anh giai đầu undercut và chị gái có tóc mái che mắt ngồi hai bên trái phải như hộ pháp, xung quanh có không ít đối tác đi qua đi lại, nhìn thấy tình huống này, sắc mặt ai cũng rất khó coi.


 


Trương Y Tuyết đi giày cao gót, tức giận đùng đùng ra khỏi thang máy, lạnh giọng hỏi: “Ôn Hàn, rốt cuộc cậu muốn làm gì hả!”


 


Ôn Noãn ngồi trên ghế sofa, cánh tay đặt lên tay vịn, tay áo xắn lên, lộ ra cổ tay gầy gò.


 


Cô biếng nhác nói: “Tổng giám đốc Trương cuối cùng cũng có thời gian gặp tôi rồi.”


 


Trương Y Tuyết nhìn những người xung quanh, hạ thấp giọng: “Có chuyện gì vào văn phòng hẵng nói.”


 


“Vậy không được đâu à.” Khoé miệng Ôn Noãn cong cong: “Tôi sợ có mạng vào mà không có mạng ra lắm, hôm nay nói rõ ràng sự việc ở đây đi.”


 


Nói xong cô lấy điện thoại ra, mở đoạn ghi âm giữa mình và Tần Dã—


 


“Khách hàng của tôi họ Trương, cổ nói đại thiếu gia của nhà họ Ôn chỉ có thể là Ôn Thừa Nghiệp, cậu hãy mau chóng từ bỏ đi, nếu không lần sau sẽ không chỉ đơn giản là gãy một ngón tay như ngày hôm nay đâu.”


 


Vừa nghe thấy đoạn ghi âm, Trương Y Tuyết liền sợ xanh mặt, vội vàng xông tới giật lấy điện thoại hòng xóa đoạn ghi âm đi.


 


Ôn Noãn bật cười: “Bà tưởng tôi không lưu lại bản sao cho đoạn ghi âm này à.”


 


Mặt Trương Y Tuyết trắng như vậy, hận không thể băm vằm “Ôn Hàn” ra từng mảnh: “Chỉ dựa vào đoạn ghi âm giả này mà cậu cũng đòi vu cáo tôi?”


 


Ôn Noãn dĩ nhiên cũng sẽ không trực tiếp đi báo cảnh sát, dù sao bây giờ vẫn còn đang giấu mọi người chuyện anh trai hôn mê, một khi để bên cảnh sát nhúng tay vào thì sẽ không giấu nổi thân phận của cô nữa.


 


“Tôi chỉ đến nhắc nhở bà, lần sau lo mà biết điều với tôi một chút, đừng có giở mấy trò chuột bọ này sau lưng tôi, muốn giết tôi hả, bà không có trình đâu.”


 


Cô chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh Trương Y Tuyết, nhanh nhẹn rút lấy điện thoại trong tay bà ta ra, cao giọng nói với những người xung quanh: “Vậy xin các vị ở đây làm chứng cho, sau này tôi – đứa con của vợ đầu, nếu xảy ra bất trắc gì thì người mẹ kế này chính là thủ phạm!”


 


Cô chỉ vào mặt Trương Y Tuyết.


 


Mọi người ồn ào bàn tán, ánh mắt nhìn Trương Y Tuyết… trở nên đầy ẩn ý.


 


Ôn Noãn đã đạt được mục đích, khóe miệng khẽ nhếch, chậm rãi bước ra khỏi tập đoàn.


 


Đầu undercut và chị gái tóc mái che mắt đi bên cạnh Ôn Noãn, làm ra động tác cắt cổ và giơ ngón giữa với Trương Y Tuyết để tăng khí thế.


 


Khoé miệng Ôn Noãn giật giật, cô nghiêm túc nói: “Cái này… cũng không cần thiết.”

Bình Luận (0)
Comment