Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng

Chương 32

Trong sân sau nhà Ôn Noãn có thêm hai cây cọc, đây là do nhị sư huynh Lục Tử Yến của cô mang từ Nam Sơn Môn ngàn dặm xa xôi đến đặt bên cạnh chuồng chó.

Sáng sớm, Lục Tử Yến ở trong sân luyện quyền cước, sau đó đạp một cú vào nóc chuồng chó Golden Retriever.

Chú chó Golden tức giận bắt đầu sủa ầm lên.

Lục Tử Yến cười khiêu khích: “Mày có thể sủa lớn thêm chút nữa!"

"Gâu gâu gâu!"

"Trưa hôm nay ông sẽ làm món giả cầy để bồi bổ thân thể."

"Gâu gâu gâu!"

Ôn Noãn đi tới đánh ra hai ba chiêu phá vỡ quyền cước của Lục Tử Yến rồi ghì chặt, ép anh ta lên nóc chuồng chó: "Đến một con chó anh cũng có thể cãi nhau với nó, nhị sư huynh à anh cũng thật là đáng yêu đấy!"

Lục Tử Yến không phải đối thủ của Ôn Noãn, cùi chỏ bị cô bẻ ngược ra sau đau đớn: “A, đau! Đau quá!“

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

"Mau xin lỗi Kim Bảo nhà chúng ta mau lên!"

"Ngài Kim Bảo, tôi xin lỗi vì đã phá nhà của ông. Tôi sẽ xây lại một căn hộ có ba phòng ngủ sang trọng cho ông có được không?” 

Chú chó lấy hai chân sau gãi đầu, nằm trên bãi cỏ nheo mắt lười biếng phơi nắng, không thèm để ý đến anh ta.

Ôn Noãn lúc này mới buông Lục Tử Yến ra: "Anh không thể cắm hai cái cọc ở chỗ nào trống trải hả? Tại sao lại cứ cắm vào địa bàn của Kim Bảo nhà chúng ta chứ?"

Lục Tử Yến bất mãn nói: "Được thôi! Anh không màng ngàn dặm xa xôi mang hai cái cọc nặng mấy chục cân để cho em luyện công, vậy mà cái phần tình nghĩa đồng môn này đối với em hoàn toàn không thể bằng một con chó."

"Kim Bảo là chó cưng của anh trai em nên em phải chăm sóc nó thật tốt."

"Trước đây cũng không thấy em thương yêu anh trai em như vậy đấy, không phải em luôn miệng mắng anh ta là đồ ngu xuẩn hay sao?"

"Ngu xuẩn thì cũng là anh ruột của em. Em đánh, em mắng thì không sao nhưng người khác thì không được.”

Ôn Noãn nói xong liền cởi áo khoác ngoài, bên trong mặc một chiếc áo nỉ rộng rãi, trẻ trung xinh đẹp.

Cô bước đến cọc gỗ bắt đầu luyện công.

Ôn Noãn được coi là người có tài năng nhất trong các sư huynh đệ đồng môn. Nhưng mà tính cô ham chơi, không thể tĩnh tâm cũng không chăm chỉ chịu khó cho nên công phu không được tính là nổi bật trong các sư huynh đệ đồng trang lứa.

Theo lời sư phụ cô mà nói, nếu như Ôn Noãn chịu chuyên tâm nghỉ ngơi và tu luyện võ nghệ thì với tài năng và năng lực của mình thì cô đã sớm xuất sư.

Tuy nhiên, xuất sư cũng không thể khiến cho Ôn Noãn chăm chỉ thêm chút nào mà ngược lại cá muối [2] thêm. Tại sao cô lại phải xuất sư? Xuất sư không phải là không còn được tự do tự tại ở Nam Sơn nữa hay sao?!

[2] Cá muối là một thuật ngữ trên internet, là một ẩn dụ cho những người không làm việc, không muốn di chuyển và không có ước mơ.

Không, không, không! Cô tuyệt đối sẽ không xuất sư, được làm cá muối hạnh phúc biết bao!

Nhưng mà lần này chuyện Ôn Hàn bị thương đã kích thích cô. Nếu không luyện công thật tốt thì ngay cả người mình thương yêu nhất cô cũng không bảo vệ được. Nếu vậy thì cô tập võ nhiều năm như vậy có ích gì chứ?!

Văn Trạm cầm một trái bắp luộc đi tới hành lang, sau đó bẻ trái bắp ra vừa ăn vừa xem Ôn Noãn luyện quyền cước.

Nhẹ nhàng và khỏe khoắn, bốn hai đòn nặng ngàn cân, từng chiêu từng thức đều là do sư phụ truyền lại. Nghe nói sư phụ rất yêu thương tiểu sư muội nên truyền dạy cho cô tất cả bản lĩnh của mình.

Nhưng mà... còn thiếu một chút nữa.

"Xem ra phải nghĩ cách.” Văn Trạm nói: “Để Diệp Lan sư thúc chỉ điểm cho em mấy chiêu.” 

Ôn Noãn chưởng một cái vào cái cọc gỗ sau đó quay đầu nói: “Tự em cũng có thể thắng được.”

Văn Trạm ném cùi bắp vào thùng rác, đi tới trước mặt cô rồi đè cọc gỗ lại: “Em đã từng tỷ thí với thằng nhóc nhà họ Diệp rồi sao?”

"Cậu ta tên là Diệp Thanh.” Ôn Noãn dừng động tác lại nói: “Còn chưa có cơ hội. Em giả thành Ôn Hàn nên cũng không dám quá phô trương, chỉ nói là học được vài chiêu quyền cước mèo cào từ em gái."

Văn Trạm nói: "Nếu có cơ hội, em có thể so tài với cậu ta một chút, chưa chắc em có thể đánh thắng cậu ta."

Lục Tử Yến ngồi xổm trên bãi cỏ, trong miệng ngậm một cọng cỏ: "Sư huynh, tại sao anh lại tâng bốc năng lực của người khác diệt uy phong của mình vậy?"

“Nếu không tin tôi thì cậu có thể thử xem.” Khóe miệng Văn Trạm nhếch lên: "Sư phụ chúng ta lại có thể bị vị Diệp Lan sư thúc kia đè ở dưới thân như vậy. Hai người thử nghĩ xem với cái tính tình bạo liệt của sư phụ thì chuyện này có thể do ông ấy cam tâm tình nguyện sao, chắc chắn là do đánh không lại người ta nên mới bị ép buộc..."

Ôn Noãn:…

Nghe có chút hợp lý.

Văn Trạm nói tiếp: "Sư phụ nói Diệp Lan không bao giờ thu nhận đồ đệ. Bản lĩnh của ông ấy chỉ truyền cho hai người. Một người là cháu trai của ông ấy, người còn lại... là một cậu bé mà ông ấy nhặt về, chắc chắn là cái đồ ngu xuẩn hôm qua đòi làm ba của anh."

Ôn Noãn nhạy cảm liếc nhìn anh ấy: "Này! Ý anh là ai vậy?"

Văn Trạm nhướng mày cười: "Làm sao vậy? Đúng là người ở đầu quả tim của tiểu sư muội đấy."

Ôn Noãn thu chưởng lại, ổn định cọc gỗ nói: "Cũng mệt anh nghĩ nhiều như vậy, cậu ta với em chỉ là...bạn chí cốt vào sinh ra tử mà thôi."

Lục Tử Yến cười tủm tỉm đi tới: "Nếu đã là vào sinh ra tử thì tại sao em lại không lấy thân báo đáp đi?"

"Em..."

Thật ra thì cô cũng muốn làm vậy mà!

Văn Trạm nhìn bộ dạng nghẹn khuất muốn nói lại thôi của cô cuối cùng cũng hiểu rõ: "Hóa ra tiểu sư muội yêu đơn phương."

Lục Tử Yến lắc đầu: “Quá đáng thương.”

"Anh mới đáng thương! Cả nhà anh mới đáng thương đấy!" Ôn Noãn hung hăng chém lên cọc gỗ: "Đó là do cậu ấy không có mắt! Cậu ấy nhất định sẽ hối hận!"

Văn Trạm nói: "Cậu ta có hối hận hay không thì sau này hãy nói đi, chuyện quan trọng trước mắt là nghĩ cách thắng được giải đấu này đã!"

Ôn Noãn bây giờ thật sự không có tâm trạng để lo lắng chuyện của Giang Trác, việc quan trọng nhất lúc này là phải khiến anh trai cô sớm tỉnh lại.

Lục Tử Yến nói: "Nếu Diệp Lan sư thúc không chịu giúp đỡ chúng ta thì thôi quên đi. Chúng ta quay về Nam Sơn Môn luyện công hai tháng cho tốt rồi tham gia giải đấu mùa xuân. Đến lúc đó hươu về tay ai còn chưa biết được!"

Ôn Noãn lập tức bác bỏ: “Hiện tại em không thể đi được. Em đi rồi, anh em không có ai theo dõi, lỡ có chuyện gì xảy ra nữa thì sao đây?"

"Ơ, nói cũng đúng!"

Sư phụ cũng vì nghĩ đến chuyện này nên mới tự tay viết thư nhờ Diệp Lan sư thúc hỗ trợ. Ai ngờ rằng sư thúc lại có thể không cho bọn họ mặt mũi như vậy.

Ôn Noãn thở dài.

Cô biết giải đấu này là cơ hội ngàn năm có một. Hơn nữa cô chỉ được thắng không được phép thất bại.

"Anh có cách rồi.” Văn Trạm nhìn Ôn Noãn nói: “Vì em và hai đồ đệ của Diệp Lan sư thúc là bạn thân, hơn nữa còn là bạn chí cốt. Vậy thì tại sao em không tìm cơ hội học lén?"

"Học lén sao?" Ôn Noãn nhíu mày: "Có được không?"

Văn Trạm vỗ vai Ôn Noãn: "Sư huynh tin tưởng thiên phú của em." 

Cô đi theo sư phụ học công phu, mấy chiêu thức mới cô chỉ cần xem một cái là có thể hiểu đại khái được bảy tám phần. Sau giờ học lại ôn tập một lần nữa, không sai biệt lắm là có thể hiểu rõ.

Lục Tử Yến cũng nói: "Em và Diệp Thanh chắc chắn không tránh khỏi phải đánh với nhau một trận. em đi thăm dò tình hình địch trước, biết người biết ta để còn có cách đối phó."

"Học lén là điều tối kỵ của tất cả các môn phái. Nếu như bị phát hiện nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn."

Văn Trạm cười nói: "Cùng lắm là đánh gãy chân thôi. Tiểu sư muội không sợ trời không sợ đất mà lại sợ cái này sao?"

Ôn Noãn:... 

Người khác thì không sao nhưng mà Diệp Lan là người có thể đè sư phụ dưới thân đấy, cô quả thật có chút sợ.

**

Ôn Noãn lấy điện thoại di động mới dự phòng của cô ra do dự một lát rồi gửi tin nhắn cho Giang Trác.

"Anh Giang Trác, tôi là Ôn Noãn. Tôi không làm được bài toán, tôi có thể hỏi cậu một chút được không?” 

Sau khi gửi tin nhắn đi, cô liền cảm thấy rất căng thẳng. 

Nhắc mới nhớ, mặc dù cô và Giang Trác đã rất thân với nhau nhưng đây là lần đầu tiên cô dùng thân phận của mình để gửi tin nhắn cho cậu.

Vốn dĩ cô có thể dùng số điện thoại cũ của anh trai để nhờ cậu nhưng sau một hồi do dự thì Ôn Noãn đành bỏ cuộc.

Giang Trác có tình cảm đặc biệt với Ôn Hàn, Ôn Noãn làm sao dám dùng danh nghĩa anh trai để nhờ cậu chứ.

Nghĩ đến đây, Ôn Noãn lại cảm thấy chán nản và thất vọng.

Cái này gọi là gì?

Khi Giang Trác nhận được tin nhắn, cậu đang luyện công cùng Diệp Thanh ở trong sân.

Động tác của Diệp Thanh cực nhanh, nhưng Giang Trác còn nhanh hơn. Qua vài hiệp, Diệp Thanh mệt mỏi thở hổn hển cũng không thể đến gần Giang Trác.

"Cũng may là xương cốt của cậu dễ gãy, nếu không thì một thân khinh công lại thêm độ chính xác này hoàn toàn có thể đứng đầu võ lâm.”

Trong ánh nắng ban mai, đôi mắt đen của Giang Trác lộ ra một chút lạnh lẽo, miễng cưỡng đẩy sau ót của Diệp Thanh một cái-

"Đứng đầu ông nội cậu!"

Diệp Thanh ngửa đầu ra sau, lòng bàn tay khép lại chuẩn bị đánh một lần nữa thì đúng lúc này, điện thoại của Giang Trác vang lên, cậu nhận điện thoại.

Nắm đấm của Diệp Thanh khó khăn dừng ở bên tai cậu.

"Con mẹ nó! Cậu có thể quan sát tình huống trước rồi nghe điện thoại hay không?" Diệp Thanh hết hồn hét lên: "Suýt nữa ông đây đã lấy mạng của cậu rồi!"

Giang Trác bình tĩnh trả lời cuộc gọi lạ— -

“Ai?”

"Anh Giang Trác, là tôi.” 

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ đầu dây bên kia.

Đúng lúc một cơn gió sáng sớm thổi vài sợi tóc đang rủ xuống mắt Giang Trác lên.

Cậu lấy khăn lau mồ hôi trên tóc mai lẩm bẩm: “Có chuyện gì vậy?”

“Hôm qua tôi nhắn tin cho cậu nhưng cậu không trả lời.”

“Ồ, không thấy.” Giang Trác đặt điện thoại di động xuống. Trong một đống quảng cáo và tin nhắn chuyển phát nhanh cậu tìm thấy tin nhắn của Ôn Noãn.

Diệp Thanh nhìn thấy cậu đứng ở một góc trả lời điện thoại cũng hứng thú, nhón chân đi tới phía sau Giang Trác, liếc nhìn tin nhắn trên tay cậu rồi đọc--

"Anh Giang Trác, tôi không biết làm toán, tôi có thể hỏi cậu được không?”

Cậu ta bật cười: “Không phải chứ! Lý do tệ như vậy cũng có thể lôi ra, rõ ràng là muốn đến đây học lén thì có. Giang Trác, cậu lạnh lùng từ chối cậu ta đi!"

Ôn Noãn còn chưa cúp điện thoại:...

Giang Trác liếc cậu một cái, im lặng làm dấu "câm miệng" rồi quay người trả lời điện thoại: "Bài toán gì?"

Ôn Noãn vội vàng đọc cho Giang Trác nghe một bài toán hàm số lượng giác phức tạp, đọc xong liền thành khẩn giải thích: "Thật ra tôi chỉ đặt câu hỏi, không phải muốn học lén. Anh Giang Trác, nếu bên cậu không tiện thì chúng ta có thể giảng qua điện thoại cũng được.”

Giang Trác dừng lại một chút rồi trầm giọng nói: "Trong điện thoại không giảng được. Cậu tới đây đi."

Ôn Noãn cúp máy suýt chút nữa đã nhảy lên cây.

"Yes! Yes! Yes!"

Văn Trạm và Lục Tử Yến ở bên cạnh há miệng em có cần phởn như vậy không, lúc trước sư phụ dạy em chiêu mới cũng chưa từng thấy em phởn như vậy một giây nào.



Giang Trác cúp điện thoại, quay đầu lại liền thấy Diệp Thanh đứng ở phía sau, dùng ánh mắt lạnh lẽo thăm hỏi cậu ta -

"Quy củ của giang hồ là lén học nghệ sẽ bị đánh gãy chân, đến lúc đó con bé bị gãy tay gãy chân thì cậu lấy gì để ăn nói với anh con bé hả?"

“Vào phòng tôi. Cái chân này có đánh gãy được không là do tôi quyết định.”

Giọng điệu của Giang Trác vẫn có lệ như cũ, giọng điệu lười biếng có chút thiếu đòn.

Nửa tiếng sau Ôn Noãn đạp xe đạp leo núi của anh trai vội vã đến tứ hợp viện.

Xe dừng lại dưới gốc cây ngô đồng bên cửa, nhiệt liệt chào hỏi Diệp Thanh đang đánh cọc gỗ—

"Hello, Tiểu Diệp Thanh.” 

Diệp Thanh còn tưởng Ôn Hàn gọi mình, nhưng khi nhìn lại thì thấy đó là Ôn Noãn đang mặc đồ nữ.

Dưới ánh mặt trời, cô nở một nụ cười rạng rỡ, mặc dù mái tóc ngắn và nét mặt đẹp trai giống Ôn Hàn, nhưng cử chỉ của cô rất nữ tính và duyên dáng.

Cả hai anh em nhà này mỗi người đều có khí chất riêng nhưng đều là nhân gian tuyệt sắc.

“Tuy rằng anh trai cậu là bạn học của tôi, nhưng chúng ta sẽ là đối thủ trên võ đài.” Diệp Thanh nói thẳng: “Nếu cậu dám lẻn học nghệ, tôi sẽ không khách sáo đâu.”

“Tiểu Diệp Thanh à, lời này của cậu sai rồi. Cậu và anh trai tôi cũng là đối thủ trong kỳ thi tuyển sinh đại học, khi cậu chép bài tập của anh ấy còn mừng rỡ như một con chó nặng một trăm tám mươi ký, chuyện này tính như thế nào đây?"

Khuôn mặt già nua của Diệp Thanh đỏ bừng: "Chuyện này cậu cũng biết!"

"Anh của tôi kể hết cho tôi nghe." Ôn Noãn cười rạng rỡ: "Tôi cũng biết cuối tuần cậu sẽ đi nội soi đại tràng. Nhân tiện nhớ chọn cái không đau nha." 

Nội soi đại tràng thực sự là bí mật lớn nhất của Diệp Thanh. Ngoài Giang Trác và Ôn Hàn ra thì không ai biết, bây giờ cô gái này lại biết chuyện này khiến cho hai má Diệp Thanh nóng như bình nước nóng, ôm mặt chạy về phòng, lấy tay áo lau nước mắt.

Ôn Noãn không ngờ cậu ta lại phản ứng dữ dội như vậy, biết mình khơi chuyện trước vội vàng nói: "Đừng! Đừng chạy, tôi không nói ra là được chứ gì."

Diệp Thanh ôm mặt đỏ bừng trốn vào trong phòng, tuyệt đối không đi ra ngoài nữa.

Ôn Noãn quay đầu lại liền đụng phải Giang Trác đang ôm cánh tay của mình xem kịch vui.

Khóe môi cậu hơi cong lên như đang cười nhạo sự xấu hổ của cô: “Thần kinh của Diệp Thanh mỏng manh, cậu cũng không phải không biết làm sao còn đi kích thích cậu ta?”

“Làm sao tôi có thể biết được con hàng này lại như vậy chứ…”

Ôn Noãn đang định nói, đột nhiên ý thức được có điều gì không ổn, Giang Trác đang muốn bẫy cô!

Làm sao cô có thể biết được thần kinh của Diệp Thanh mỏng manh, những lời này muốn lừa cô thì có, Ôn Noãn vội vàng nói: “Tôi… Tôi không quá thân với cậu ta."

"Phải không?"

"Đúng vậy. Tôi chỉ nghe anh tôi nói nhiều chuyện của các cậu thôi.”

Giang Trác chậm rãi đi tới bia ngắm lấy một chiếc phi tiêu lông vũ xuống.

Ôn Noãn vuốt ngực một cái.

Nguy hiểm thật, suýt chút nữa đã bị cậu lừa.

Ánh mắt cô di chuyển theo bóng dáng của Giang Trác, có vẻ như cậu ta chỉ tùy tiện ném phi tiêu, nhưng tất cả đều trúng hồng tâm. Ồ không, hồng tâm đã bị phi tiêu của cậu đâm rách rồi, phi tiêu xuyên qua lỗ thủng đâm vào bức tường phía sau.

Chẳng lẽ cậu đang nghi ngờ gì sao?

Sau khi ném vài cái phi tiêu, Giang Trác quay đầu hỏi: “Không phải cậu tới hỏi bài sao?”

“Đúng, đúng, đúng!” Ôn Noãn vội vàng bỏ ba lô xuống, lấy sách bài tập từ trong túi ra, đi tới bàn đá cạnh cây ngô đồng: “Anh Giang Trác, cậu giúp tôi xem bài này với.”

Giang Trác cất phi tiêu lông vũ về vị trí ban đầu, bước tới xem qua bài toán lạnh lùng nói: “Bài này không giống bài cậu đã đọc trên điện thoại."

Ôn Noãn có chút ngẩn người, lúc đó cô tiện tay cầm đại một bài, bây giờ làm sao có thể nhớ lại là bài nào.

Nhưng mấu chốt là lúc đó cô đọc nhanh như vậy, Giang Trác là trí nhớ thần tiên nào vậy!!!

Nhưng mà, việc đã đến nước này Ôn Noãn chỉ có thể cố chấp đến cùng: “Là bài này mà!”

Giang Trác bình tĩnh nói: “Không phải.”

"Phải!"

"Không phải!"

"Phải!" Ôn Noãn nắm cổ áo Giang Trác uy hiếp nói: “Phản bác thêm một lần nữa thử xem.”

Cô gái nhỏ hung hăng dọa cậu rất giống biểu hiện của Ôn Hàn lúc hù dọa người ta.

Gương mặt Giang Trác đột nhiên đỏ lên, cậu mím môi: “Cậu muốn như thế nào?”

"Tôi...”

Ôn Noãn biết Giang Trác da mặt mỏng, hiện tại vành tai cũng đỏ bừng rồi.

Cô mỉm cười, ghé sát vào đôi môi mỏng gợi cảm của cậu, giọng điệu thương lượng hỏi cậu: "Cậu đẹp trai như vậy nên cho tôi hôn cậu một cái nhé?"

"..."

Giang Trác cúi đầu suy nghĩ một chút nhưng vẫn im lặng.

Diệp Thanh khoanh tay đứng ở cửa, trợn tròn mắt nhìn cô gái đang nắm chặt cổ áo của Giang Trác.

Cậu ta vừa rồi nhẹ nhàng tránh đòn tấn công của mình như vậy tại sao lúc đối mặt với cô gái này lại giống như rất khó khăn vậy?
Bình Luận (0)
Comment