Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng

Chương 35

Buổi chiều Ôn Noãn nghỉ ngơi thật tốt rồi lại đấu mấy hiệp với Diệp Thanh. Tuy cô vẫn không phải là đối thủ của cậu ta, nhưng mỗi một hiệp, cô đều khiến Diệp Thanh tức giận đến mức mắt nổ đom đóm.

Tốc độ tiến bộ quá nhanh.

Diệp Lan đứng dưới tàng cây, giống như thần tiên không nhiễm bụi trần, đôi mắt màu ngọc bích nhìn Ôn Noãn.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Tiểu vương bát đản Tạ Tu lại có thể thu được một đồ đệ có thiên phú như vậy cũng là may mắn của ông ta.

Ông nhìn Giang Trác đang làm bài kiểm tra toán bên cạnh, hỏi: “Con nghĩ không thông đến mức nào mới có thể tìm được bạn gái biết đánh nhau như vậy?”

Giang Trác ngẩng đầu, nghiêm nghị trả lời: “Còn chưa phải."

Còn… chưa phải là bạn gái.

Diệp Lan hiểu được ý tứ trong mắt cậu, ôm tay tiếp tục nói: “Chú vẫn luôn lo lắng tương lai Thanh Nhi nhà chúng ta cưới vợ thì vợ nó nhất định sẽ không vui vì nó suốt ngày đi theo bảo vệ con. Giờ thì tốt rồi, con bé kia còn lợi hại hơn Thanh Nhi..."

Đương nhiên, ý tứ này ngược lại không cần phải nói quá rõ ràng. Diệp Lan kết thúc cuộc trò chuyện, bước tới cao giọng chỉ điểm cho Ôn Noãn vài chỗ.

Ôn Noãn được chỉ điểm lập tức thông suốt suýt chút nữa đã chế trụ được Diệp Thanh.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Tất nhiên là Diệp Thanh rất không vui, thu chưởng lại lẩm bẩm với Diệp Lan: “Chú sao lại giúp cậu ta rồi?”

"Trên võ đài thì phải dựa vào bản lĩnh của mình, dưới võ đài thì đều là công phu mình luyện chú nói mấy câu thì thay đổi được gì?"

Nói có lý như vậy nhưng mà Diệp Thanh vẫn có chút cuống cuồng.

Ôn Noãn giống hệt như một con bọt biển, cứ đánh một trận xong là rút ra được một bài học. Lúc đầu cậu ta còn có thể chiếm thế thượng phong, nhưng càng về sau muốn áp chế được cô lại càng khó khăn hơn.

Cậu ta thực sự bắt đầu mất tự tin.

Cơm mà ông trời ban [1] cho thật sự rất khiến người ta phải ghen tỵ!

[1] cơm trời ban: tài năng bẩm sinh

Suốt một tuần lễ trời còn chưa sáng Ôn Noãn đã chạy đến tứ hợp viện đến tối mặt trời lặn mới về.

Diệp Thanh luyện chung với cô tất nhiên cũng có lợi. Hoạt động mùa đông nhất định sẽ không buồn chán xíu nào.

Những giao dịch "chợ đen" riêng tư này mà để Diệp Lan biết nhất định sẽ cắt đứt cái chân chó của cậu ta, vì vậy trong quá trình so chiêu Diệp Thanh và Ôn Noãn đã có thể trao đổi bằng mắt rất ăn ý với nhau.

Diệp Lan nhìn từng chiêu thức của Ôn Noãn đều có bóng dáng của Tạ Tu.

Thật ra thì Tạ Tu là người theo con đường nhàn tản, không thích hợp để đối đầu với người ta. Nếu thực sự muốn đấu tay đôi một trận thì trái lại cách quyết liệt của Diệp Lan phù hợp hơn cả.

Tuy nhiên, nếu như người theo con đường nhàn tản có thể đạt được cảnh giới lấy mềm thắng cứng thì sẽ trăm trận trăm thắng.

Làm được điều này không phải là dễ, còn phải phụ thuộc vào thiên phú và tâm tính người đó nữa. Nếu có tính tình háo thắng thì sẽ không bao giờ luyện tới cảnh giới đó được.

Tạ Tu là cá muối số một trên thế giới cho nên vô cùng thông suốt đối với cảnh giới cá muối này.

Hai ngày nay cô bé Ôn Noãn này có chút nóng nảy, có thể nhìn ra được con bé thật sự rất muốn thắng, cho nên đến mép cảnh giới cũng không thể chạm tới được, nhưng may mà thiên phú của con bé lại cao.

Muốn học cấp tốc đương nhiên cũng có cách học cấp tốc. Diệp Lan cũng vô tình chỉ điểm cho Ôn Noãn nhiều chỗ.

Nói cho cùng thì cô vẫn là đồ đệ của ông ấy.

Nhiều năm như vậy rồi nhưng Tạ Tu cũng chưa từng gửi cho ông một tin, hơn nữa còn chặn tất cả các số điện thoại WeChat QQ của ông. Giờ phút này lại vì đồ đệ bé bỏng này mà tự mình viết một phong thư ân cần hỏi thăm, thậm chí cả cha mẹ, cô chú Diệp Lan đều hỏi thăm một lần.

Diệp Lan thỉnh thoảng chỉ điểm cho cô gái này, một là vì con bé là đồ đệ nhỏ của Tạ Tu, hai là vì con bé thực sự có tài.

Năm đó, ông và Tạ Tu nắm tay khiêu chiến các môn phái võ lâm, coi như cũng thấy không ít thế hệ trẻ có thiên phú.

Nhưng chưa từng thấy ai lại liều mạng như con bé này.

Diệp Lan thích những đứa trẻ biết nỗ lực lại có chí tiến thủ nên không nhịn được liền muốn giúp cô.

Diệp Thanh đương nhiên không vui, nhưng lại không nói được gì. Chú của cậu ta nói đúng, dạy giống nhau nhưng trên võ đài thì đều phải dựa vào bản lĩnh của chính mình.

Suốt một tuần, Ôn Noãn đã sớm không nhớ nổi mình đã bị Diệp Thanh đánh ngã bao nhiêu lần, toàn thân bầm dập, nhưng cuối cùng cô cũng có thể thắng hiểm một lần.

Đó là chiêu cô với hai vị sư huynh nửa đêm hôm qua mới học được, không ngờ cuối cùng cũng đánh bất ngờ khiến cho Diệp Thanh không kịp tránh rồi giành chiến thắng.

Diệp Thanh không phục nói: “Lại lần nữa! Tôi không tin!”

Ôn Noãn li ếm môi dưới khô khốc tái nhợt: “Đừng có mà không phục, lần này chính là bước ngoặt của tôi. Từ nay về sau, cậu đừng mơ mà thắng được tôi. ”

Hai mắt Diệp Thanh đỏ lên, rất không cam lòng. Cậu ta luyện võ hơn mười năm nay, chưa từng thua, chưa từng!

“A!” Cậu ta hét lên vung nắm đấm về phía Ôn Noãn, nhưng chưa kịp đến gần thì mắt Ôn Noãn đã trợn trắng rồi hôn mê bất tỉnh.

Diệp Thanh mở to hai mắt, nhìn nắm đấm của mình, lại nhìn Ôn Noãn đang hôn mê.

"Cái đệch..." 

Không phải là cậu ta luyện được Kamehameha [2] đấy chứ?

[2] kamehameha: là một chiêu của Songoku trong Bảy viên ngọc rồng.

Giang Trác vừa đi làm thêm về, vừa vào sân liền nhìn thấy Diệp Thanh đang siết chặt nắm đấm của mình đứng đờ ra đó còn Ôn Noãn thì bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất.

"Có chuyện gì vậy?"

“Tôi… tôi cũng không biết. Tôi còn chưa chạm vào thì cậu ta đã ngất đi rồi.”

Giang Trác sải bước đến, lật mắt cô lên xem sau đó lại bấm vào huyệt nhân trung - giữa mũi và miệng cô.

"Có được không vậy?” Diệp Thanh nghi ngờ hỏi.

Giang Trác lắc đầu: “Không biết, trên tivi người ta làm như thế này.”

Diệp Thanh: “Bình thường trên tivi đều làm hô hấp nhân tạo cậu có muốn thử chút không?"

Giang Trác liếc cậu ta một cái: "Cậu biết sao không tự mình thử đi?"

Diệp Thanh gãi gãi sau ót cười nói: "Tôi thử xong rồi sau này cậu ta nhìn thấy tôi một lần đánh một lần thì ai sẽ bảo vệ tôi đây. Đổi lại cậu thử thì không phải còn có tôi có thể bảo vệ cậu à."

Giang Trác lười đấu võ mồm với Diệp Thanh, đẩy cậu ta ra, bế cô về phòng, kêu Diệp Thanh gọi chú cậu ta tới.



Diệp Lan ngồi ở bên giường bắt mạch cho Ôn Noãn, sắc mặt đột nhiên có chút lúng túng nhìn Diệp Thanh: “Cháu với con bé luyện tập bao lâu rồi?”

“Hả?” Diệp Thanh đếm ngón tay tính toán một chút: “Buổi sáng cậu ta không tới, buổi chiều đánh mấy hiệp.” 

Chuyện bị cô đánh gục, cậu không thể không biết xấu hổ nói ra được.

“Chú Diệp, cô ấy thế nào?” 

“Không sao đâu, mệt lả người thôi.” Diệp Lan thu tay về, bỏ ống tay áo của cô xuống, nói với Diệp Thanh: "Trong hai ngày hành kinh này không được đấu với con bé."

Giang Trác và Diệp Thanh đồng thời mở to hai mắt.

Mấy đứa con trai cùng nhau lớn lên… Ba chữ "kỳ kinh nguyệt" đối với họ mà nói là rất bí ẩn, nhưng tốt xấu gì thì họ vẫn biết được một số kiến ​​thức về sức khỏe nên hiểu ngay tại sao Ôn Noãn lại ngất xỉu.

Giang Trác liếc nhìn Diệp Thanh trách móc, hai má Diệp Thanh đỏ bừng: “Tôi, tôi, tôi… Tôi thật sự không biết. Nếu biết tôi nhất định sẽ không đấu với cậu ta."

Diệp Lan bảo Diệp Thanh đi tới nhà thuốc lấy thuốc an thần định khí [3] đút cho Ôn Noãn sau đó còn không quên nói: “Con bé này là con gái con đứa mà sao suốt ngày cứ như một đứa con trai vậy? Kỳ kinh nguyệt của mình còn không thèm để ý.” 

[3] an thần định khí: tên loại thuốc Đông y có tác dụng an thần và làm dịu thần kinh.

Không biết tên Tạ Tu kia dạy dỗ thế nào.

Diệp Thanh nói: "Còn không phải vậy sao? So với cậu ta thì anh trai của cậu ta còn giống như con gái hơn. Ôn Hàn thậm chí còn ngồi yên xe đạp mà còn ngồi nghiêng một bên, bình thường lúc ngồi thì bắt chéo chân ngẩng cao đầu, lúc đứng thì khép nép."

Giang Trác liếc mắt nhìn cậu ta: “Sao lại quan sát kỹ như vậy?”

Diệp Thanh lấy tập vẽ của mình từ trong cặp, mở ra, đắc ý nhìn Giang Trừng: “Xin hãy gọi tôi là Diệp đại thần, nghệ thuật gia biết đánh nhau nhất thế giới.”

Trong tập vẽ có rất nhiều bức chân dung Ôn Hàn, từ đạp xe, úp rổ bằng một tay, còn có ngồi trên bàn học cất tiếng cười to...

Ngũ quan của con người có thể giống nhau, nhưng giọng nói, động tác trong tiềm thức và thậm chí là cả biểu hiện không có khả năng hoàn toàn giống nhau như đúc.

Trong lòng Giang Trác dường như đã sáng tỏ cho nên cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Diệp Lan rời khỏi phòng không được bao lâu thì Diệp Thanh cũng bị kêu đi hỗ trợ.

Hai mươi phút sau, Ôn Noãn mơ hồ tỉnh lại, nhưng đôi môi vẫn tái nhợt, gương mặt không còn chút máu, mí mắt yếu ớt mở ra.

Vừa mở mắt cô liền thấy thiếu niên ngồi ở bên giường bệnh.

Nước da trắng trẻo, tóc mái xõa xuống trước mắt, đôi mắt đen láy.

Ánh mắt Ôn Noãn di chuyển dọc theo tầm mắt của cậu rơi trên tập vẽ bên tay cậu, những ngón tay thon dài trắng nõn lật từng bức tranh phác họa khi họ ở bên nhau.

Lúc này, trong mắt cậu dường như có một tia sáng không thể xóa nhòa.

“Đang nhìn cái gì vậy?” Ôn Noãn yếu ớt hỏi.

Giang Trác đưa bức tranh vẽ cho cô: “Anh trai của cậu.”

Ôn Noãn nhìn bức tranh, trong tranh cô với Giang Trác và đám Lục Vũ ngồi dưới khung bóng rổ, ngẩng đầu uống Coca.

Trở về đúng thân phận ban đầu của mình, nhìn lại những bức tranh này, cô luôn cảm thấy dường như đã qua mấy đời rồi.

Có hơi chút chột dạ.

“Khi nào thì cậu ấy về?” Giang Trác hỏi.

“Uh, chắc là lúc khai giảng, sao thế? Cậu nhớ anh ấy à?”

Giang Trác nhếch miệng nghiền ngẫm nhìn cô còn trưng ra một dáng vẻ "Tôi muốn xem xem cậu giả bộ được tới lúc nào".

Ôn Noãn xoa xoa bụng, lại nhìn Giang Trác.

Giang Trác như hiểu ra, hỏi: “Cậu muốn uống nước nóng?”

Khóe miệng Ôn Noãn giật giật: “Không cần.”

Giang Trác đi tới, sờ lên cái trán đầy mồ hôi của cô, lại thử trán mình.

Ôn Noãn: "...Tôi không bị sốt."

Giang Trác "Ồ" lên một tiếng rồi rút tay ra, tay chân có vẻ luống cuống, hỏi: "Đói không?" 

Ôn Noãn uể oải nói: "Tôi không thấy đói."

Giang Trác li ếm môi, tức giận hỏi: "Cũng không cảm thấy đau sao?" 

"Thân thể tôi vẫn luôn tốt, trước giờ chưa bao giờ đau." Ôn Noãn kéo chăn đắp lên người: "Có lẽ hôm nay hơi quá sức."

"Rốt cuộc thì cậu có phải là con gái không vậy?” Giang Trác xoay người lấy cái ly từ trong tủ bát ra, rửa xong liền rót một ly nước nóng đặt ở đầu giường cho Ôn Noãn.

Ôn Noãn bĩu môi. Lúc trước cô đóng giả Ôn Hàn, Giang Trác vẫn luôn nói cô có phải là con trai hay không, nhưng bây giờ cậu lại chất vấn hỏi cô có phải là con gái không.

Đúng là khó hầu hạ mà.

Cô ủ rũ cầm ly nước nóng lên uống một hớp mới cảm giác khá hơn một chút.

Giang Trác nhướng mắt nhìn cô.

Để tỏ ra mình là con gái, cô có rất nhiều tư thế tinh tế, khoanh chân ngồi trên giường, cầm ly nước nhấp từng ngụm, giống như đóa hoa ủ rũ, rất khác so với lúc đánh nhau.

Giang Trác cầm bút đánh một cái ghi nhớ trên lịch: "Trong hai ngày này, cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Không có chuyện gì thì đừng có chạy lung tung, cũng đừng đến đây, nếu không tôi sẽ ném cậu ra ngoài."

"Đừng cho là tôi đang ở trong kỳ hành kinh, là cậu...có thể tùy tiện ném tôi ra ngoài.” Ôn Noãn hung hổ uy hiếp cậu: “Tôi còn chưa đến mức đó đâu.”

Cô gái này có thể đánh bại Diệp Thanh trong thời gian hành kinh quả thật khiến cho Giang Trác không dám xem thường cô.

Cậu cười cười, bước đến bên giường, tóm lấy cái đầu đang lắc nguầy nguậy của cô: “Cậu muốn thế nào?”

"Tôi… tôi đánh cậu!” Ôn Noãn vung nắm đấm lung tung, nhưng mà thật ra vẫn canh chừng để không đánh trúng cậu.

"Cậu nỡ đánh tôi sao?" 

Cậu đột nhiên hỏi ngược lại, nghe vậy nắm đấm của Ôn Noãn dừng lại sau đó ỉu xìu bỏ xuống.

Ừm... Thật sự là có chút không nỡ.

Giang Trác sửa lại chăn đắp lên cho cô, bước ra hành lang thay giày —

“Tôi ra ngoài mua đồ, cậu nằm yên đừng có lộn xộn.”

Ôn Noãn nằm trên giường cứng nói: “Bây giờ cho dù muốn nhúc nhích cũng không còn sức nữa."

Giang Trác vừa đi tới cửa, nghe thấy cô vừa trở mình vừa lẩm bẩm nói: “Giường cứng quá rồi!"



Giang Trác vừa đi trên đường, vừa lấy điện thoại ra đặt một chiếc nệm êm ái hơn.

Cậu bước đến quán cháo cuối phố, mua một tô cháo cá cà chua đặc đem về, quay đầu nhìn cửa hàng tiện lợi bên cạnh, do dự vài phút rồi bước vào.

Giang Trác đi tới kệ băng vệ sinh thì không khỏi băn khoăn một hồi, đủ loại kiểu dáng và chức năng, có cánh hay không cánh, hắn không biết chính xác nên mua cái nào liền cảm thấy mình đã phạm phải một chuyện cực kỳ ngu xuẩn. Sao cậu có thể làm những chuyện ngu ngốc này chứ?

Lúc cô giả trai đã không cần cậu thì lúc trở về hình dạng con gái cô lại càng không cần.

Giang Trác xoay người bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, nhưng nghĩ lại, lỡ như tối nay cô gái này định ở lại qua đêm… hay là mua một ít.

Cậu quay trở lại cửa hàng tiện lợi rồi đi tới kệ băng vệ sinh một lần nữa.

Cô nhân viên bán hàng thấy cậu đã đi rồi lại quay lại thì cũng đoán được một chút, bước tới giới thiệu cho cậu: “Đây là sản phẩm đặc biệt, chỉ dùng cho ngày hôm nay.”

“Đừng đặc biệt.” Ánh mắt Giang Trác lướt qua một lúc rồi chọn loại đắt nhất đi thanh toán.

Cô nhân viên bán hàng nhìn theo bóng lưng của cậu bất đắc dĩ cười cười, cô ấy vừa nhìn đã biết đây là cậu bé chưa từng có kinh nghiệm yêu đương,

... 

Tới nhà, Giang Trác nhìn thấy hai vị sư huynh của Ôn Noãn đi ra, cô gái đi sau lưng Lục Tử Yến đi ra đường tắt.

“Anh Giang Trác, sư huynh tới đón tôi.” Ôn Noãn vẫy tay với anh: “Tôi về nhà nhé.”

Hai tay Giang Trác nắm chặt túi quần, trong lồng ngực có một cỗ trống rỗng khó giải thích được, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm: "Ừ.”

Văn Trạm nhìn xuống, trên tay Giang Trác còn đang xách bát cháo nóng hổi và…

Giang Trác chuyển túi ni lông ra sau giấu đi.

Lúc đi ngang qua, Văn Trạm thản nhiên nói: “Cảm ơn cậu đã chăm sóc cho con bé, thêm phiền phức cho cậu rồi.”

Khóe miệng Giang Trác hiện lên tia trào phúng: "Không cần, cậu ấy không có miệng sao?"

Ôn Noãn không biết Giang Trác bị bệnh thần kinh gì, vừa rồi trước khi ra ngoài còn rất tốt, bây giờ lại xụ mặt cho ai xem chứ.

Văn Trạm ung dung mỉm cười nói: "Tiểu sư muội, nói cám ơn với anh Giang Trác đi."

Ôn Noãn đương nhiên vẫn nghe lời của đại sư huynh nói. Vừa định mở miệng thì ánh mắt lạnh như băng của Giang Trác quét về phía cô khiến cô rùng mình.

Hung dữ cái gì mà hung dữ chứ?

“Ngày mai có thời gian, tôi sẽ nhờ chú Diệp Lan kê một ít thuốc cho cậu.” Cậu không cảm xúc nói xong liền xoay người bước vào nhà.

“Ồ.” Ôn Noãn như một chú chim cánh cụt nhỏ dựa vào lưng Lục Tử Yến, ngoan ngoãn trả lời.

Khi Giang Trác về đến nhà, bát cháo vẫn còn bốc khói nghi ngút, trong lòng có chút khô khốc khó chịu. Cậu lấy băng vệ sinh trong túi ra, chuẩn bị ném vào thùng rác.

Do dự một lúc cậu lại không vứt đi nữa mà cất vào tủ của mình.
Bình Luận (0)
Comment