Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng

Chương 64

Một đêm kia, gió nhẹ lay động màn cửa.

Chiếc giường đó có giếng trời nho nhỏ [1] nhìn được bốn hướng, ánh mắt Ôn Noãn mê ly nhìn bầu trời điểm đầy sao. Cô có thể cảm giác được lúc nhẹ nhàng lúc sóng trào mãnh liệt từ bốn phương tám hướng ập đến, nhấn chìm toàn bộ thân thể và linh hồn cô.

[1] giếng trời: cửa sổ trên trần nhà

Trong khoảnh khắc cơn sóng bao trùm dãy đá ngầm đó, tay cô gắt gao nắm chặt tấm chăn mềm mại, mu bàn chân duỗi thẳng, từng đợt sóng điện tê dại chạy dọc sống lưng, bùng nổ trong đầu.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Cô mơ mơ hồ hồ thiếp đi mấy lần, lại tỉnh giấc mấy lần, không hay biết gì, thậm chí cô còn nghi ngờ Giang Trác thức trắng cả đêm, điên cuồng giày vò cô.

Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Ôn Noãn cảm nhận được có đầu ngón tay lành lạnh ôm lấy cô, nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, đến sức lực để mở mắt cũng không có, lại nặng nề chìm vào cơn mộng mị.

…….

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu rọi, Ôn Noãn mở mắt ra, liền nhìn thấy ngũ quan anh tuấn của cậu gần trong gang tấc.

Chàng trai ôm lấy cô trong tư thế chiếm giữ, như thể coi cô là một con mồi cậu chiếm đoạt được.

Ôn Noãn thử đẩy cậu ra, nhưng lại không được, ngược lại còn bị cậu ôm chặt hơn. Cậu khẽ rên một tiếng, âm thanh khàn khàn gợi cảm.

Ôn Noãn lập tức ngừng lại, không dám lộn xộn, sợ đánh thức cậu, cô cũng không dám đánh thức cậu dậy.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Cô rút tay từ trong ổ chăn ra, bừng tỉnh nhìn ngón tay áp út của mình, phát hiện giữa ngón tay đang đeo một chiếc nhẫn màu bạc.

Dưới tia nắng ban mai nhàn nhạt, chiếc nhẫn sáng lấp lánh.

Chiếc nhẫn kia đeo trên ngón tay thon dài của cô, vừa khít, cô đặt tay trái lên cửa sổ, ngắm nhìn nó dưới ánh mặt trời một lúc lâu, nhoẻn miệng cười.

Quay đầu lại, không biết từ khi nào, Giang Trác cũng đã tỉnh lại, đang ngắm nhìn cô, không biết đã nhìn được bao lâu rồi.

Ôn Noãn bị cậu nhìn đến ngượng ngùng, vươn tay che mắt cậu lại.

“Thích không?”

“Đây là cái gì?”

“Nhẫn.”

“Em biết nó là nhẫn.” Ôn Noãn thử tháo nó ra, đáng tiếc lại không thành công: “Ý của em là... Anh còn chưa cầu hôn mà đeo nhẫn cho em làm gì?”’

“Anh hỏi em rồi.” Cậu vươn tay nhéo cái mũi nhỏ của cô, nhíu mày nói: “Bây giờ muốn đổi ý?”

“Anh hỏi em rồi?” Ôn Noãn ngơ ngác nhìn cậu: “Anh hỏi em lúc nào?”

“Đêm qua, em quên em đã gọi anh là gì sao?”

Ôn Noãn hồi tưởng một hồi, mới bừng tỉnh nhớ tới, đêm qua, dưới tình huống đó, cô thật sự đã gọi rất nhiều danh xưng.

Từ “Giang Trác” đến “anh trai”, cuối cùng hình như còn thét lên “ông xã” gì đó nữa.

A a a!

Nhớ lại tình cảnh tối qua, da đầu Ôn Noãn như muốn nổ tung.

“Em… lúc đó đã như thế rồi, không tính!”

Giang Trác lật người đè cô dưới thân: “Sao không tính?”

Hai má cô càng lúc càng đỏ, nói năng lộn xộn: “Nếu như tính cái đó, vậy lỡ em la lên ba ơi, không lẽ anh còn muốn làm ba em, nuôi em cả đời sao?”

“Em, con mẹ nó đáng yêu quá đi mất.”

Giang Trác buông cô ra, nằm trên giường, cánh tay gác giữa trán, che khuất đôi mắt, cười tươi như hoa đào.

“Nuôi em cả đời, ba đồng ý.”

Ôn Noãn nhấc chân đạp cậu.

……

Quãng thời gian sau đó trôi qua rất chậm, rất chậm, Ôn Noãn vừa đi làm, vừa thuận lợi thi đỗ nghiên cứu sinh của trường.

Lúc học đại học, Diệp Thanh có đăng truyện tranh lên mạng, nay đã trở thành họa sĩ có chút danh tiếng, cũng có tác phẩm độc lập của riêng mình. Hôm tốt nghiệp, dưới kế hoạch tỉ mỉ của anh em và Ôn Noãn, Diệp Thanh đã quỳ gối xuống bờ cỏ xanh bên bờ sông trường học, cầu hôn Triệu Ninh Manh.

Triệu Ninh Manh cảm động đến nói không nên lời, chỉ biết liên tục lau nước mắt.

Cô không gả cho người cô thích cả thời niên thiếu, hơn nữa còn cho rằng mình sẽ vĩnh viễn bảo vệ người đó. Cô rơi nước mắt đồng ý lời cầu hôn của Diệp Thanh, bởi vì chàng trai ở trước mặt cô mới là đàn ông thật sự làm bạn với cô suốt cả thời thanh xuân.

Mà cô cũng biết, cậu vẫn sẽ ở bên cạnh cô, đi tiếp đời người dài đằng đẵng phía sau.

Ôn Hàn dùng thời gian hai năm, cuối cùng cũng thoát khỏi nỗi đau thất tình, dồn tất cả tâm trí vào sự nghiệp, bắt đầu theo cha học kiến thức quản lý kinh doanh công ty, bất luận là vẻ bề ngoài hay nội tâ m đều càng thêm điềm tĩnh thành thục.

Hôm tốt nghiệp, trong quán bar, anh nói đùa với Ôn Noãn, nói bản thân cũng coi như là người có thanh xuân, Ôn Noãn còn cười anh: “Nói cứ như là không ai có thanh xuân giống anh vậy."

“Cái đó không giống nhau, em biết thanh xuân là gì không?”

“Là gì?”

“Thanh xuân là nuối tiếc, là không cam lòng, là bỏ lỡ, là let it go.”

Ôn Noãn bật cười.

Ôn Hàn rất có nghi thức, uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, gục lên bàn khóc giống như đứa trẻ không có nhà để về.

Từ nay về sau, anh sẽ mặc vest mang giày da, ra vào trung tâm tài chính thương nghiệp và tòa nhà văn phòng, một lòng theo đuổi sự nghiệp, không còn tàn tích của ký ức, giống như đã chôn vùi toàn bộ thanh xuân của mình.

Năm Giang Trác tốt nghiệp, ông hai của nhà họ Giang mất, mà ngoài dự đoán của mọi người chính là di chúc của ông, vậy mà lại để lại tất cả sản nghiệp của nhà họ Giang cho Giang Trác.

Đám con cháu nhà họ Giang đều không hiểu, vì cái gì mà ông làm vậy, rõ ràng Giang Trác là người ông ít gặp nhất, thậm chí trong lòng mấy người thân thích đều không thèm quan tâm đến cậu, không xem cậu như người nhà.

Ai cũng không ngờ ông Giang lại có hành động long trời lở đất như vậy.

Di chúc này có hiệu lực pháp lý, trong một đêm, Giang Trác trở thành người thừa kế trẻ tuổi nhất toàn bộ Bắc Thành.

Tất cả thân thích đều cho rằng, cậu sẽ nở mày nở mặt, sẽ tiểu nhân đắc chí, hoặc là sẽ báo thù những trưởng bối trong nhà đã từng ác miệng đối với cậu, nhưng mà Giang Trác không làm gì cả, chỉ bình tĩnh tham gia tang lễ, sau đó bình tĩnh tiếp nhận toàn bộ món quà ông Giang đã tặng.

Ôn Noãn biết, chỉ là cậu không quan tâm mà thôi.

Ông Giang muốn dùng tất cả mọi thứ để bù đắp toàn bộ những tổn thương mà cậu đã phải chịu từ lúc sinh ra, bởi vì giữa ranh giới sống chết, trong lòng ông không được yên.

Mà lòng Giang Trác lắng đọng từ lâu rồi.

Trước kia Ôn Noãn đã từng hỏi cậu, tại sao cậu không bình tĩnh, Giang Trác nói, cậu muốn, nhưng không làm được.

Mà bây giờ cậu đã có được tất cả ánh sáng ấm áp mà cậu mong muốn.

…..

Lễ tốt nghiệp của Giang Trác, có một trận luyện binh đấu võ lớn, Ôn Noãn ngồi ở bên khán đài, nghe các bạn học chung quanh hò hét hết đợt này đến đợt khác.

Cuối cùng Giang Trác sát hạch môn ngắm bắn, cậu mặc đồ ngụy trang, lưng cõng ba lô cồng kềnh, mạnh mẽ vượt qua bờ tường cản đường, nhanh chóng xác định vị trí tầm nhìn, nằm sấp xuống, đeo kính bảo vệ mắt lên.

Ở đằng xa trên sân tập có người mặc trang phục riêng, nhanh nhẹn di chuyển tới, môn sát hạch của Giang Trác chính là ngắm “bắn trúng” bọn họ.

Đối với xạ kích mà nói, Ôn Noãn là người ngoài nghề, không rõ quy tắc sát hạch, chỉ nghe Lý Hàng Hi ở bên tai lải nhải giảng giải với cô cái sát hạch này cao cấp đến cỡ nào, khó khăn đến đâu.

“Muốn đánh giá độ nhạy cảm của lính bắn tỉa với môi trường thì chọn vị trí là quan trọng nhất. Nếu không chọn được vị trí có tầm nhìn tốt nhất, cho dù tỉ suất trúng mục tiêu cao đi nữa, cũng đều phí công.”

“Trừ cái này ra, còn phải tính toán chính xác hướng gió, tốc độ gió, tốc độ đối thủ di chuyển, đây cũng tương đương với khảo nghiệm độ kiên nhẫn của tay súng, muốn ở vị trí tốt nhất, một phát bắn trúng, không phải ai cũng có thể làm được.”

Sau khi đeo kính bảo vệ mắt, ánh mắt chim ưng của cậu gắt gao nhìn chằm chằm mục tiêu đang di chuyển.

Động tác của mục tiêu lúc nhanh lúc chậm, rất khó đoán trước đường đi tiếp theo là gì, nhắm bắn khó khăn rất nhiều, Ôn Noãn âm thầm đổ mồ hôi thay Giang Trác.

Thành tích luyện binh đấu võ lần này sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến tiền đồ của mỗi người, vì vậy vô cùng quan trọng.

“Mục tiêu” của Giang Trác trốn ở phía sau một tảng đá, thường thường ngoi đầu nhìn xung quanh, mà vị trí cậu ta đang trốn vừa khéo tạo thành một độ cong với chỗ Giang Trác đang ẩn nấp, viên đạn rất khó trực tiếp bắn trúng vào cậu ta.

Lý Hàng Hi nhìn thời gian trên đồng hồ, lắc đầu nói: “Xong rồi, vị trí không đúng, đàn em Giang Trác sắp không xong rồi.”

Ôn Noãn nói: “Sao Giang Trác lại không xong.”

“Em xem, vị trí của cậu ấy vốn dĩ không phải đường thẳng với mục tiêu, viên đạn sẽ không cong xuống được, cậu ấy bắn không trúng.” Lý Hàng Hi giải thích nói:  "Người làm bia ngắm chính là đàn anh ưu tú nhất của khoa tụi anh, anh ấy thật sẽ tìm yểm hộ, trước nay chưa từng sai lầm, Giang Trác gặp anh ấy, coi như xui xẻo.”

Nhưng lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng “pằng” vang lên, trong khoảnh khắc mục tiêu của Giang Trác ngoi đầu khỏi chướng ngại vật, cậu liền bóp cò.

Mọi người trơ mắt nhìn viên đạn bay chệch tuyến đường ở trong không trung, vậy mà bay thẳng về phía mục tiêu, trúng ngay giữa chiếc mũ giáp phòng hộ của mục tiêu.

Mọi người nghẹn họng trân trối nhìn.

Viên đạn của cậu lại... vẽ ra một đường cong!

“Sao… Tại sao lại như vậy?” Lý Hàng Hi không tin nổi nhìn “mục tiêu” bị bắn trúng, không dám tin vào mắt mình.

Cơn gió thổi tóc Ôn Noãn bay tán loạn, cô duỗi tay, cảm giác được gió nhẹ lướt qua lòng bàn tay mình.

“Là gió.”

Cậu mượn cơn gió này, làm cho viên đạn bay chệch quỹ đạo, mặc dù chỉ có chút sai số, nhưng mà cậu làm được rồi.

Lý Hàng Hi lắc đầu: “Lợi hại quá!”

Giang Trác đi ra khỏ chướng ngại vật, nhận lấy tiếng hoan hô của mọi người, cậu nhìn về phía Ôn Noãn.

Ôn Noãn nhìn Giang Trác, khóe mắt khẽ híp lại, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tin tưởng kiên định.

Cậu vẫn là chàng trai nhiệt huyết kia trong trí nhớ của cô.

……

Sau khi luyện binh đấu võ kết thúc, Ôn Noãn chờ Giang Trác ở cổng trường. Cậu thay áo sơ mi trắng, khí phách hăng hái chạy đến chỗ cô.

“Anh lợi hại không?” Câu đầu tiên mở miệng, cậu đã đòi cô khen.

Ôn Noãn đưa khuỷu tay lên lau mồ hôi cho cậu, không chút bủn xỉn mà khen: “Siêu cấp lợi hại!”

Khóe miệng Giang Trác giương lên, nắm tay cô đi ra khỏi cổng trường.

Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn lá hương chương, giống như quay về những năm tháng cấp ba.

Cô quay đầu nhìn cậu, năm đó chàng trai này vẫn một đầu tóc trắng, ngỗ nghịch không biết kiềm chế, cười đến ngạo mạn phóng túng - - 

“Giang Trác, thích anh, thật tốt."
Bình Luận (0)
Comment