Giá Trị Khác Loại

Chương 11

Hô hấp Lê Sầm rõ ràng rối loạn, "Cậu có biết mình vừa nói gì không?"

Đường Gian ngẩng đầu, không chút sợ hãi, "Em biết."

Hắn nhẫn nại, quyết tâm khai sáng cho cậu, "Chúng ta đều biết bản chất thật sự của cuộc hôn nhân này sau khi chấp nhận là gì, nhưng bây giờ cậu vẫn còn một cơ hội, cậu hiểu không?"

"Dù là nô lệ hay là chó, cậu có thể tự đặt câu hỏi trước khi biến thành loại người đó. Chẳng hạn như cậu thích gì? Cậu không chấp nhận điều gì?"

"Cậu không nên, cũng không thể bỏ qua cơ hội này."

Đường Gian gật đầu, "Em hiểu ý của ngài. Nhưng nói đến thứ em không thể chấp nhận cũng chỉ có một, đó là ngoài ngài ra không tiếp nhận ai khác. Mà ngài lại là một Alpha có ý thức lãnh địa cực kì mạnh mẽ, chắc chắn ngài sẽ không đưa bạn đời của mình cho người khác. Vậy nên, không có điều gì quan trọng cả."

Cậu cúi sát người xuống đất, "Ngoại trừ điều đó, em chấp nhận mọi mong muốn của ngài."

Tóc cậu bị Lê Sầm nắm lấy, siết chặt kéo lên, da đầu đau đớn. Cậu ngẩng đầu, rọi vào mắt là hai mắt đỏ rực của hắn.

Lê Sầm ác độc nói: "Đường Gian à, cậu vừa ngoan lại vừa tiện thế này, tôi thật sự muốn hủy hoại cậu từng chút một."

"Lê tiên sinh... Đợi đã..."

Hắn cho rằng cậu đã nghĩ thông suốt bèn buông tóc cậu ra, "Ừ, nói đi."

Đường Gian nhỏ giọng thở hổn hển, cười. "Xin lỗi Lê tiên sinh, em lại bắn."

Lê Sầm chợt cảm thấy nụ cười này có chút chói mắt, "Ừ, ngoài thời gian trò chơi, không liên quan."

Đường Gian: "..." Yêu cầu trừng phạt thất bại.

Lê Sầm đặt quang não của cậu trước mặt cậu, nói: "Một cơ hội cuối, hai lựa chọn. Một, từ chối lần cưỡng chế ghép đôi này, lấy đồ của cậu rời đi. Hai, đồng ý cưỡng chế ghép đôi, hoàn toàn trở thành vật sở hữu của tôi. Sau này sẽ không còn cái gọi là thời gian trò chơi, hoặc có thể nói là trò chơi bắt đầu lúc cậu chọn đồng ý ghép đôi và kết thúc khi cuộc sống của tôi hoặc cậu chấm dứt."

Đường Gian nhận quang não của mình, vừa vào hệ thống ghép đôi kết hôn vừa nhân lúc hắn chưa đồng ý mà trêu chọc vài câu: "Lê tiên sinh à, cách cầu hôn của ngài thật đúng là không giống người thường."

Lê Sầm cúi đầu nhìn cậu, không đáp.

Cậu nhấn chọn "đồng ý", sau đó chọn trình đơn lên hệ thống, lòng không chút gợn sóng.

Tuy chỉ mới gặp Lê Sầm một thời gian ngắn nhưng cậu tình nguyện trao lòng tin của mình cho hắn. Lựa chọn của cậu đã được định ra từ lâu.

Quang não nhanh chóng trả lại câu trả lời: "Hai bên đồng ý kết quả ghép đôi. Chúc mừng các bạn."

Đường Gian bất ngờ ngẩng đầu, "Lê tiên sinh?"

Lê Sầm cười, đáp: "Ừ."

"Ngài đồng ý lúc nào?"

Hắn không trả lời cậu, ngược lại cười, nói: "Về phương diện pháp luật, hiện tại chúng ta là bạn đời hợp pháp."

Đề tài thay đổi có hơi nhanh, suýt chút nữa cậu đã theo không kịp: "Dạ."

Lê Sầm đứng dậy, nghiêng người bế cậu trở về phòng ngủ.

Đường Gian đỏ mặt, "Ngài muốn làm sao? Em, em, em đi tắm trước?"

Hắn ném cậu xuống giường, quỳ một chân, vén áo choàng tắm trên người cậu ra, một vật lạnh cứng bằng kim loại được gắn vào "cậu nhỏ" của cậu. Đường Gian ngửa đầu nhìn, phát hiện đó là một cái khóa trinh tiết. Anh ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh.

"Lê tiên sinh, em có thể hôn ngài không?"

"Dùng cái miệng đã hôn giày của tôi?" Lê Sầm giễu cợt, "Tất nhiên không được."

Đường Gian có chút thất vọng, cậu vừa định đề nghị mình sẽ đi súc miệng thì mùi hương từ Lê Sầm đã ập vào mặt cậu, bao phủ hai cánh môi. Mùi da thuộc nồng nàn xâm nhập vào hơi thở, môi và răng gắn bó chặt chẽ phát ra tiếng nước. Cậu sợ mình bị sặc sẽ không cẩn thận cắn trúng môi hắn, bèn dứt khoát nuốt sạch thứ nước dâm mỹ đó xuống bụng.

Nụ hôn kết thúc, Đường Gian thở hổn hển. Lê Sầm thản nhiên đè ngón tay lên môi cậu, để nó phủ thêm sắc đỏ kích tình.

"Em không thể nhưng tôi thì được."

"Còn nữa, về sau gọi tôi là 'tiên sinh'."

Không cần gọi họ.

Bình Luận (0)
Comment