Giá Trị Khác Loại

Chương 4

Cân nhắc đến vị trí, hoàn cảnh hiện tại cũng như vấn đề vệ sinh, khi ra tay Lê Sầm rất cẩn thận, không để cà phê dính lên tóc cậu, lau rửa cũng không quá khó.

Còn thứ mà Đường Gian bắn ra, hắn không có ý định lau dọn.

Sau khi thu dọn đơn giản, hắn cởi cái áo vest màu xám nhạt khoác lên người cậu, che đi vết bẩn lớn trên áo rồi bế Đường Gian vẫn chưa lấy lại tinh thần ra xe bay của mình.

Lúc bấy giờ, cậu mới hoàn hồn, ngón tay siết chặt tấm áo không thuộc về mình, dáng vẻ rõ ràng không nỡ buông tay.

Cậu đỏ mặt, hỏi nhỏ: "Lê tiên sinh?"

Lê Sầm vươn tay xoa đầu cậu, nói: "Ừ, ngoan."

Đường Gian gần như chìm trong sự dịu dàng của hắn.

Lê tiên sinh tốt vô cùng, thậm chí còn tốt hơn cả người bạn đời mà cậu tưởng tượng. Tấm áo dịu dàng phủ bên ngoài bản chất tàn bạo, đúng là... Dom mà cậu hằng khao khát.

Cuối cùng, Đường Gian cũng mỉm cười, lấy hết can đảm hỏi: "Lê tiên sinh, ngài có thể làm chồng em cả đời không?"

Lê Sầm suy tư vài giây, "Có lẽ cậu vẫn chưa hiểu rõ làm bạn đời của tôi phải trả cái giá như thế nào. Tôi đề nghị..."

"Không, em có thể!" Lần đầu tiên, cậu ngắt lời hắn, "Em có thể trả giá tất cả, chỉ cần em có."

Hắn dịu dàng nhìn cậu, "Tôi đề nghị ngày mai cậu đến nhà tôi, tôi sẽ cho cậu nhìn thấy một tôi khác. Nếu cậu vẫn đồng ý theo tôi, vậy chúng ta có thể kết làm bạn đời."

"Em đồng ý!"

Lê Sầm bật cười, bật hệ thống lái tự động của xe bay, "Chuyện này tạm dừng, đợi đến ngày mai lại nói tiếp. Còn bây giờ, nói cho tôi biết địa chỉ của cậu, đã hơn tám giờ rồi, cậu cần phải về."

Đường Gian nghe hiểu lời hắn, nháy mắt cả người đều phủ kín cảm giác mong đợi cho cuộc gặp ngày mai. Cậu báo địa chỉ, nơi cậu học là trường Đại học Tổng hợp Đế quốc. Hệ thống tự động lái xác định vị trí, chuyển hướng chở hai người đến địa điểm đã định.

Hắn hơi ngạc nhiên khi nghe đến tên trường, Đại học Tổng hợp Đế quốc là một trường đại học rất tốt, xem ra đối tượng ghép đôi của hắn là người giỏi về học thuật.

Hắn liếc nhìn hệ thống trong xe bay, ước lượng thời gian. "Đến trường mất khoảng hai mươi phút. Trong hai mươi phút này, chúng ta cần tính toán chút sai lầm vừa rồi của cậu."

Đường Gian khẽ bất ngờ, nhớ lại ít phút trước cậu vừa ngắt lời Lê tiên sinh, hóa ra ngài ấy vẫn luôn để tâm đến việc đó.

"Lê tiên sinh, em xin lỗi. Em không nên ngắt lời khi ngài nói chuyện, phải đợi ngài nói xong mới được phép trả lời."

Hắn bóp mặt cậu, ngón tay vuốt ve bờ môi cậu, cười nói: "Đúng là thông minh. Nếu cậu đã làm sai nói sai thì phải bị phạt, đầu lưỡi không tiện, vậy dùng mặt cậu thay thế."

"Đây là lần đầu tiên tôi phạt cậu, mười cái tát. Cho cậu quyền lựa chọn, hoặc là cậu tự làm hoặc là tôi ra tay."

Chọn bản thân hay chọn Lê Sầm, nhìn thì có vẻ là một câu hỏi nhưng với Đường Gian mà nói, đáp án luôn luôn chỉ có một.

Hai mắt cậu đỏ hoe, hơi thở gấp gáp, "Em muốn ngài. Xin ngài trừng phạt em."

Hắn hài lòng gật đầu, không thể không nói đáp án này rất hợp ý hắn, bởi hắn thích là người thực hiện.

"Quỳ xuống và ngẩng đầu."

Đường Gian nghe lời, lần thứ hai quỳ xuống dưới chân Lê Sầm, dựa theo yêu cầu của hắn ngẩng đầu. Từ dưới nhìn lên, hắn như một vị thần tối cao.

Và hiện tại, vị thần ấy sẽ trừng phạt tín đồ của mình.

Trên mặt Lê Sầm hiện lên ý cười, hắn nâng tay phải, tát thẳng xuống mặt cậu.

Khuôn mặt của Đường Gian nghiêng sang một bên, gò má vừa đau vừa nóng. Cậu hít sâu một hơi, quay mặt về vị trí cũ tiện cho hắn tiếp tục.

Hắn sờ năm dấu tay đỏ hồng trên mặt cậu, mở miệng khen: "Ngoan, rất tốt."

Tay nâng lên, cái tát thứ hai rơi xuống. Lần này động tác cũng không dừng lại, cái sau nối tiếp cái trước, đến khi đủ mười cái mới buông tay.

Hai bên má của Đường Gian đều sưng đỏ, khong rõ là đau hay là sướng mà trong mắt cậu phủ kín sương mù.

Hắn xoa nhẹ khuôn mặt nong nóng đó, thở dài, "Sao lại bắn? Xem ra sau này phải quản lý tốt thứ này của cậu."

Bình Luận (0)
Comment