Giá Trị Thù Hận Của Nam Chính Không Dễ Kiếm

Chương 32



Lăng Vân Ninh mặt mũi đỏ bừng, cậu dùng hết sức lực đẩy Nhược Ý ra.

Đỏ mặt sờ sờ khóe môi đau rát, sững sờ khi nhìn thấy vết máu trên tay mình.

Con mẹ nó, Nhược Ý là chó hay sao mà cắn người thành ra như vậy thế hả.

Không! Chó còn không cắn người lung tung như hắn!
" Cháu bị điên sao?" Cậu tặng cho Nhược Ý một cú đấm đầy thân thương.
Nhược Ý ăn đau nhưng lại không phản kháng, để mặc cho cậu trút giận.

Hắn chợt phát hiện, đôi môi này của chú út hắn rất đẹp, mỏng mà nhạt.

Lúc này lại nhiễm thêm chút màu đỏ tươi của máu càng làm đôi môi ấy kiều diễm hơn bất cứ lúc nào.

Thật đẹp!
" Chú việc gì phải tỏ ra ngại ngùng như vậy? Không phải chú vẫn hay phóng túng như vậy sao? Tôi nói có đúng không, Lăng tổng?"
Á đù!!!
Thằng oắt này dám nói chuyện với cậu như vậy sao? Cái thứ láo toét! Đáng bị vả vỡ mồm!
Mặt Lăng Vân Ninh tái đi, cậu thấy lòng mình quặn đau.

Không chỉ là vì lời nói đầy châm chọc của Nhược Ý mà còn thái độ của hắn.

Đau lòng chết đi được.

Ông đây còn chưa được nắm tay cô gái nào chứ càng đừng nói lăn giường, đàn ông lại càng không.


Giờ phút này Nhược Ý nói thẳng như vậy chẳng khác nào đang chê cậu vừa già vừa ế.
" Đúng vậy! Tôi ngày ngày phóng túng, phụ nữ trèo lên giường tôi đều rất thỏa mãn.

Vừa lòng cháu chưa, Nhược Ý thiếu gia?"
Cậu cười nhạt, thái độ bất cần làm người khác ngứa mắt.

Cậu mở cửa nhà vệ sinh, không muốn hít thở chung một chỗ với Nhược Ý nữa.
Lần này Nhược Ý lại không ngăn cản Lăng Vân Ninh nữa, hắn trầm mặc nhìn theo bóng lưng của cậu.

Tại sao trên đời lại có một người đáng ghét như Lăng Vân Ninh chứ? Không chỉ làm người khác thấy ghét, mà còn biết dụ dỗ người khác.

Cậu có khác gì yêu tinh hay không?
...
Lăng Vân Ninh rất sửng sốt khi nhìn thấy Yến Du trước cửa quán bar, hắn đang dựa lưng vào tường nhìn vào bên trong.

Cậu nghĩ, có lẽ người mà Yến Du đang đợi chính là mình.

Không phải cậu tự ảo tưởng đâu, bởi Yến Du vừa thấy cậu đi ra đã cười vui vẻ bước tới.
Yến Du đúng là không có chỗ nào để chê cả, khuôn mặt đẹp trai cộng thêm khí chất ngời ngời, đã vậy tính tình còn rất tốt.

Nếu cậu mà là phụ nữ chỉ sợ đã xiêu lòng trước cái tên ngốc này rồi.
" Cười gì mà trông mặt ngu vậy?" Lòng thì nghĩ một đằng nhưng khi lời ra khỏi cửa miệng của cậu lại một nẻo.
Yến Du xụ mặt, hắn dùng ánh mắt ai oán nhìn cậu.
" Có biết rằng vừa rồi tôi đã cứu sống bao nhiêu sinh mạng rồi không? Tôi chính là đại anh hùng của thế giới đấy biết không?" Yến Du hếch mũi khoe khoang.
" Ồ, vậy xin hỏi đại anh hùng, vừa rồi cậu đã cứu những ai?" Lăng Vân Ninh cười khinh thường.
" Dòng máu quý hiếm lại ngọt ngào của tôi vừa được tiếp tế cho những người bạn muỗi nhỏ xinh của chúng ta.

Nếu không có tôi thì có lẽ chúng đã chết vì đói hoặc bị người tàn nhẫn nào đấy đập phát chết tươi rồi."
Haha, nói hắn ngốc quả nhiên không sai mà.

Hắn không chỉ ngốc mà thần kinh cũng không được bình thường cho lắm.

Cái đồ thiểu năng trí tuệ này.
Bất chợt, nụ cười trên mặt Yến Du chợt tắt hẳn.

Hắn đăm đăm nhìn vào mặt cậu.
Lăng Vân Ninh thầm than không ổn rồi lấy tay che lại miệng.

Xong lại ảo não bỏ tay xuống, cậu làm vậy có khác gì đang chột dạ đâu.

Dù sao cũng là bạn thân, cậu bị cháu trai hôn một cái có gì không thể kể với hắn đâu.

Cậu chột dạ làm cái gì?
" Ờ...cái này, là do tôi bất cẩn va phải Nhược Ý.

Tôi nói vậy...cậu tin không?" Cậu e dè hỏi hắn, thái độ có phần nhận sai.
" Va phải miệng hắn sao? Va đến rách cả miệng?" Yến Du thở dài, lời nói của hắn có phần nặng nề.
Đây là lần đầu tiên Yến Du nói chuyện như vậy với Lăng Vân Ninh, từ trước tới giờ hắn luôn rất chiều chuộng cậu.

Lần này e là hắn thật sự không vui rồi.
" Yến Du, không phải như cậu đang nghĩ đâu.


Tôi và Nhược Ý không phải như vậy." Lăng Vân Ninh yếu ớt giải thích với Yến Du, cũng giống như đang giải thích với chính mình.
" Lăng Vân Ninh, trước giờ cậu chưa từng hiểu tôi!" Yến Du nặng nề nói.
Thái độ cứng rắn của hắn làm Lăng Vân Ninh ngây người trong giây lát, cậu không biết phải làm sao.

Trong lúc nhất thời tay chân cậu không biết nên đặt đâu cho đúng, miệng nên nói như thế nào để hóa giải được bầu không khí ngượng ngập này.
" Tôi đứng ở ngoài này đợi cậu vì sợ cậu chịu thiệt thòi từ chỗ thằng nhóc họ Nhược kia.

Còn cậu thì sao? Cậu lại ở trong nhà vệ sinh cùng hắn răng môi dây dưa.

Cậu làm như vậy có từng nghĩ đến tôi hay không?"
" Rốt cuộc cấu tạo con người của cậu là như nào vậy? Tôi chờ đợi 14 năm mà sao cậu vẫn không động lòng? Tôi đối xử với cậu vẫn chưa đủ tốt sao? Tôi vứt bỏ tất cả chạy về nước, cậu biết rõ lí do mà.

Vậy thì tại sao cậu cứ luôn lẩn tránh?"
" Giờ phút này cậu hãy cho tôi câu trả lời đi."
Những lời nói của Yến Du mạnh mẽ vạch trần quan hệ giữa hai người, lột sạch hoàn toàn.
Lăng Vân Ninh cười ngượng ngùng hai tiếng rồi im lặng cúi đầu, mái tóc mềm mại của cậu rủ xuống trước trán.

Cậu không biết nên đối mặt như thế nào với Yến Du, cậu sợ quan hệ của hai người sẽ vì một câu nói của cậu mà tan vỡ trong không vui.

Cậu không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, mới vừa nãy thôi, quan hệ của hai người lúc nãy vẫn còn rất tốt đẹp.

Vậy thì tại sao bây giờ lại lâm vào bế tắc như vậy?
" Yến Du, tôi..." Cậu ấp úng nói.
" Cậu nói đi."
" Trước kia tôi đúng là có đoán được đôi chút, nhưng tôi không nghĩ cậu lại...lại thật sự thích tôi.

Yến Du, tôi vẫn luôn coi cậu là người bạn thân thiết nhất.

Tôi...Chúng ta cứ tạm thời cách xa nhau đi, có lẽ sẽ giúp cậu quên đi người xấu xa như tôi."
" Tiểu Ninh, giờ tôi không còn thích cậu nữa.

Chúng ta vẫn có thể như trước không?" Yến Du gấp gáp nói, hắn lúng ta lúng túng như một đứa trẻ làm sai.
" Yến Du, cậu không cần phải làm vậy đâu.

Làm gì có ai trong giây lát hết thích một người được, đặc biệt là cậu."
" Yến Du, thực ra trên đời còn rất nhiều người tốt hơn tôi gấp trăm ngàn lần.

Cậu hà tất phải treo cổ trên một cái cây là tôi, tôi không xứng đáng đâu."
" Tôi rõ ràng biết cậu thích tôi nhưng lại im lặng, đấy là lỗi của tôi.

Không những như vậy, tôi còn không ít lần lợi dụng cậu điều tra một số chuyện mà tôi không thể."
" Yến Du, tôi không hề tốt đẹp như cậu đã nghĩ đâu."
Yến Du bỗng dưng bật cười, hắn cười nhưng vì sao hốc mắt lại đỏ bừng như vậy.

Tại sao lòng lại đau thế này, rõ ràng đã biết rõ câu trả lời rồi mà.

Vậy thì tại sao lại thấy đau khổ như vậy?
Lăng Vân Ninh hơi xoay đầu sang hướng khác không dám đối diện với ánh mắt của Yến Du.

Ánh mắt bi thương của hắn làm cậu thấy khó chịu vô cùng, lại thấy hổ thẹn.


Yến Du luôn đối xử với cậu rất tốt, nhưng cậu không chỉ lợi dụng hắn mà còn tổn thương hắn.

Nếu như hắn không gặp phải người xấu xa như cậu thì tốt rồi, hắn nên được người khác yêu thương, chăm sóc chứ không phải đi chăm sóc người khác.
" Tiểu Ninh, tôi...tôi có thể ôm cậu một chút không?" Yến Du khàn khàn nói.
" Được."
Hai người ôm nhau, như những người bạn thân thiết nhất, không nhiễm chút tư tình hay hư vinh nào.

Hai người giống như hai anh em sát cánh bên nhau thật nhiều năm, bỗng nhiên phải xa cách nên ôm nhau chào tạm biệt.

Người khác nhìn vào chỉ thấy hai người đàn ông đang ôm nhau thật thân mật.
Lăng Vân Ninh cảm nhận được đầu vai mình ẩm ướt, cậu biết đấy là nước mắt của Yến Du.

Đây là lần đầu tiên Yến Du khóc kể từ khi hai người quen biết nhau, vậy mà lại là vì cậu mà khóc.

Cậu thở dài trong lòng, cảm thấy không đáng thay Yến Du.

Cậu có cái gì tốt mà được hắn thích như vậy chứ, cậu chẳng qua chỉ là một kẻ lạnh lùng với lòng dạ xấu xí mà thôi.
" Sau này gặp mặt, hi vọng cậu đã tìm được người thật sự yêu cậu.

Yến Du, chúc cậu luôn hạnh phúc." Cậu nhẹ nhàng vỗ lưng rồi lại nhẹ nhàng thì thầm bên tai hắn.
Yến Du không đáp lời cậu, hắn một mực siết chặt vòng tay đang ôm lấy cậu.

Hắn nghĩ, đây có lẽ là lần cuối cùng hắn được ôm lấy người này rồi.

Hắn biết rằng, cho dù sau này có gặp được người nào đẹp hơn Tiểu Ninh, tốt hơn Tiểu Ninh thì hắn vẫn sẽ thích cậu.

Đơn giản vì cậu là Tiểu Ninh, là người mà hắn thích.
" Tôi...ngày mai tôi sẽ quay về California, có lẽ...có lẽ sau này sẽ không về nước nữa."
Lời Yến Du nói đã nằm trong dự liệu của Lăng Vân Ninh, cậu gật nhẹ đầu.

Hắn rời đi sẽ tốt cho cả hai, cậu đã không thể cho hắn tình yêu mà hắn muốn thì nên để hắn rời đi đi tìm một tình yêu mới.

Mong sao dưới sự bảo vệ của gia tộc hắn, hắn có thể trưởng thành hơn, không bị những người như cậu che mắt nữa.
" Lên đường bình an." Bốn chữ này là lời mà cậu có thể nói lúc này.
" Sau này gặp khó khăn gì thì cứ gọi cho tôi.

Cho dù không thể làm người yêu nhưng chúng ta vẫn là bạn thân, cậu có thể thoái mái lợi dụng tôi.

Còn nữa...sau này chú ý cháu trai của cậu, cậu không phải đối thủ của hắn ta." Yến Du dặn dò cậu.
" Được."
Tạm biệt cậu! Tạm biệt người bạn thân thiết nhất của tôi! Cảm ơn cậu vì đã làm bạn với tôi suốt bao nhiêu năm qua! Cảm ơn cậu đã luôn bao dung với tôi! Yến Du, cảm ơn cậu vì tất cả!


Bình Luận (0)
Comment