Vừa đọc xong Giang Sách liền hối hận, anh ấy liếc nhìn người bên cạnh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lý Dịch, lạnh lùng, hờ hững, khuôn mặt vô cảm.
Cái kiểu im lặng mà đối mặt này.
Rất giống kiểu nhìn “muốn chết à”*.
*Nguyên gốc: 死亡凝视 – ánh nhìn chết chóc, trừng mắt nhìn chằm chằm vào một người, trong khoảnh khắc dùng ánh mắt quét sạch khí thế của đối phương.
Giang Sách che miệng lại.
Lý Dịch khịt mũi khinh thường.
Anh nhìn về hướng người cô gái kia, cô gái dường như vẫn chưa phát hiện ra anh, gửi tin wechat xong lại đút tay vào túi quần rồi nói chuyện với Tiêu Mục, nói chuyện đến mức phải gọi là mải mê.
Lý Dịch nghiêng đầu, nói với Giang Sách: “Đi mua thêm một vé cho Đào Túy.”
Giang Sách sững sỡ: “Hở?”
“Đi.”
Lý Dịch lại gạt măng sét ra xem đồng hồ.
Giang Sách phản ứng lại, lập tức quay người đi làm.
Thật ra lúc này hơi trễ rồi, không thể không gọi điện thoại liên lạc với người ta. Lý Dịch lục điện thoại tìm wechat của dì Lưu, soạn một đoạn tin gửi đi. Sau đó lại gửi wechat cho giám đốc kinh doanh của Lưu Quang.
Sau khi làm xong tất cả.
Lý Dịch vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ chứ chưa đi, hướng về phía Tiêu Mục gật đầu.
Tiêu Mục mỉm cười đáp lại, liếc nhìn Đào Túy, Đào Túy biết Lý Dịch ở nơi không xa nhưng cô giả vờ không nhìn thấy, vừa nói chuyện với Tiêu Mục vừa xếp hàng cùng anh ấy.
Tốc độ kiểm tra an ninh ngày càng nhanh, rất nhanh đã đến Tiêu Mục. Đào Túy giúp Tiêu Mục nhấc túi đựng laptop đặt lên cửa kiểm tra an ninh xong thì đứng ở chỗ cũ nhìn anh ấy.
Tiêu Mục vươn tay xoa đầu Đào Túy, ở nơi đông người, Đào Túy bĩu môi, vỗ nhẹ tay anh ấy:
“Được rồi, mau lên máy bay đi, đến nơi thì nhắn tin cho em.”
Tiêu Mục cười phá lên, ánh mắt dịu dàng nói: “Có chuyện gì có thể nhắn tin cho anh.”
“Còn có, suy nghĩ thật kỹ chuyện với anh Lý Dịch.”
“Em biết rồi.” Đào Túy đẩy anh ấy một chút. Tiêu Mục đành đi về phía trước, bước vào cổng kiểm tra an ninh.
Mãi đến khi không còn thấy bóng lưng của anh ấy nữa, Đào Túy mới xoa mũi, nhìn cũng chẳng dám nhìn qua cổng vào VIP ở bên kia, lẫn vào dòng người rời đi.
Dường như Lý Dịch cũng không nhìn cô, cúi đầu xem điện thoại. Sân bay nhộn nhịp tấp nấp, hai người họ giống như đã lỡ nhau, cô đi giày cao gót ra ngoài không bao lâu.
Ngón tay Lý Dịch tạm ngưng, đôi mắt híp lại.
Sau khi Đào Túy đi, thở phào một hơi nhưng nghĩ đến dáng vẻ vừa nãy mình làm bộ làm tịch không nhìn thấy người ta, lại cảm thấy hơi giả.
Cô cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi xe công nghệ.
Liền trông thấy Giang Sách đẩy một cái vali và đang cầm một tấm vé trong tay đi đến trước mặt cô, đã gặp mặt rồi thì Đào Túy cũng không tiếp tục giả vờ không thấy nữa.
Cô mỉm cười chuẩn bị gọi.
Giang Sách nhìn thấy cô lại thở phào, vội vàng nhét vé vào trong tay cô rồi nói luôn:
“Đi thôi, mau lên máy bay, đừng để lỡ.”
Đào Túy lặng người.
“Cái gì cơ?”
“Lên máy bay đó.” Giang Sách vỗ vali, lúc này Đào Túy mới nghiêm túc nhìn, đệch mợ, đây chẳng phải là vali của cô à? Tổng cộng cô có ba cái vali, cái này là nhỏ nhất, lúc nãy cô vội trốn đi nên cũng không để ý.
Cô hoàn toàn đơ rồi.
“Tôi… tôi lên máy bay gì chứ?”
Giang Sách nhìn cô, ánh mắt như mang theo một tia thông cảm: “Cô bé ngốc à, sếp Lý sắp xếp, có thể là muốn cô đi công tác với anh ấy.”
Đào Túy kinh ngạc.
“Không, tôi không đi.” Đang nói thì cô liền muốn rời đi, đột nhiên một bàn tay to lớn ôm lấy eo cô từ phía sau, người đàn ông nói thầm ở bên tai cô:
“Bên phía công ty anh xin nghỉ giúp em rồi.”
Mùi thuốc lá trên người đàn ông loang đến, Đào Túy quay đầu đi, Lý Dịch nhìn xuống cô, cảm xúc trong mắt rất mờ nhạt, anh nói:
“Đi thủ đô bao giờ chưa?”
“Bên đó chơi vui lắm.”
Nói xong, anh dời tay ra khỏi eo cô rồi bắt lấy tay cô, quay người dẫn người đi đến cổng vào phòng chờ VIP.
Đào Túy bị anh kéo đi, đôi giày cao gót giẫm ken két trên sàn nhà, cô phản ứng lại, gào lên trong đau khổ:
“Anh trai, ngày mai em phải livestream, anh có biết không? Em phải bán hàng, kỳ kiểm tra đánh giá lần thứ tư ấy, sao mà em đi được chứ.”
“Anh… anh hãy thông cảm cho con người nhỏ bé như em đi.”
Lý Dịch đi về phía trước, cười khẽ rồi nói: “Lưu Quang cũng có chi nhánh ở thủ đô, ở bên đó làm là xong.”
Đào Túy thật sự rất muốn ngồi xổm xuống đất khóc lóc ăn vạ hoặc là bò ra lau sàn, nhưng mà cô không dám, ở chỗ này người đến người đi nhiều, làm thế thì khó nhìn lắm. Sau khi bước vào phòng chờ VIP, Đào Túy thật sự không thiết sống nữa, cô liếc nhìn Giang Sách, Giang Sách sờ mũi giả vờ không nhìn thấy. Đào Túy trừng mắt với Lý Dịch.
Sau đó, kéo vali qua, đặt nằm phẳng ở trên mặt đất, cúi đầu kiểm tra lại xem dì Lưu có lấy đủ đồ không.
Trong vali của cô gái cái gì cũng có, mỹ phẩm dưỡng da, quần áo, còn có một vài bộ đồ lót, tất cả lục qua một lần, dì Lưu chọn đồ quá tốt, cô thế mà lại chẳng tìm ra được lý do chỗ nào không tốt để từ chối. Cuối cùng Đào Túy đã cam chịu số phận, cô ngồi chồm hổm cầm điện thoại lên, gửi wechat cho cô Tần.
Đào Túy: “Cô Tần, tôi qua bên thủ đô livestream có được không ạ?”
Cô Tần: “Có thể, không vấn đề gì cả.”
Cô thở phào, đặt điện thoại xuống, sau đó gom đồ lại.
Một bàn tay lớn vươn qua nhận lấy công việc của cô.
Lý Dịch ngồi xổm xuống, gom đồ lại, làm quen tay lắm, giọng điệu hờ hững: “Đồ mà không mang đủ thì sau khi hạ cánh mua.”
Sau đó, anh bấm khóa kêu “răng rắc”.
Lý Dịch đẩy vali qua bên cạnh, kéo cô ngồi lên ghế sofa.
Nhận lấy ly nước trái cây mà phục vụ bưng qua rồi chuyển cho cô.
Đào Túy nhận lấy, ngậm ống hút, mạnh mẽ uống một ngụm.
Lý Dịch còn có việc phải xử lý, anh lật mở văn kiện, nhìn xuống đọc nhanh như gió, nhận ra cơn giận dữ lập lờ của người con gái, Lý Dịch lại lật một trang văn kiện rồi nói:
“Vừa nãy giả vờ không nhìn thấy anh?”
Đào Tuy suýt nữa bị sặc nước trái cây.
Cô quay đầu, khuôn mặt kinh ngạc nhìn Lý Dịch: “Anh, lúc nãy anh nhìn thấy em á?”
Ngón tay Lý Dịch chợt dừng, đóng văn kiện lại, chẳng nói chẳng rằng ngước mắt lên nhìn cô. Đào Túy bị anh nhìn đến mức có hơi chột dạ, Lý Dịch cười giễu một tiếng, mấy giây sau, anh tiến lại gần chỗ cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô:
“Cô bé đứng xếp hàng ở trong đó, rõ rành rành trước mắt như thế.”
“Anh cũng không bị mù mà.”
Hơi thở của anh gần bên tai cô.
Giống như lướt qua dái tai làm cô rùng mình, Đào Túy cứng đờ, sau đó, cô cúi đầu trả lời:
“Anh, anh đã từng khá là mù đấy.”
Lý Dịch đột nhiên ngưng lại.
Đào Túy điềm nhiên như không ngồi trở lại, cầm ống hút lên, tiếp tục cắn. Không dám nhìn anh, giấu đôi tai đã phiếm hồng vào trong tóc.
Lý Dịch chống tay lên đầu gối nhìn cô gái bên cạnh.
Qua một lúc, anh mới cười rồi thu tầm mắt về.
Đương nhiên anh biết cô đang nói chuyện gì.
Đó là những ngày tháng mà cô quyến rũ anh ấy mà.
Lý Dịch liếc mắt nhìn đôi chân trắng nõn như ngọc nhưng không có vòng đeo chân.
Thật ra cái chuông đeo chân kia.
Cũng coi như là một ngòi nổ.
Giang Sách ngồi ở đằng sau, lặng lẽ nhìn hai người ngồi phía trước mấy lần, anh qua em lại đặc sắc như thế, càng làm anh ấy kinh ngạc hơn nữa là cái anh già sếp Lý này, cả người mang theo một luồng hormone không thể tả được, rõ ràng là đang dụ dỗ Túy Túy. Tuy rằng anh không có biểu cảm gì, giọng điệu cũng hờ hững nhưng từng hành động lại là…
Cợt nhả.
Giang Sách: “…” Nhìn không ra đấy nha, sếp Lý à.
Đào Túy mới đi máy bay có mấy lần, lần này tính ra là lần thứ ba đi. Đãi ngộ của khoang hạng nhất rất tốt, chỗ ngồi khá rộng rãi, Đào Túy ngồi xuống liền cảm nhận được cảm giác khoan khoái không giống với khoang phổ thông.
Cô khom người loay hoay với cái ghế, nhìn trái ngó phải. Nơi khóe mắt trông thấy một cô tiếp viên hàng không đi đến, đôi chân dài, đồng phục của tiếp viên hàng không, vô cùng đẹp.
Cô tiếp viên hàng không mang một cái chăn nhỏ cho Đào Túy, khẽ cúi người, vô cùng dịu dàng chu đáo. Đào Túy mỉm cười nói cảm ơn, cô tiếp viên hàng không cười mỉm gật đầu, sau đó cô ấy quay người, vươn tay chuyển qua ấn nút bên phía Lý Dịch và hỏi thăm anh:
“Anh dùng cà phê không ạ?”
Lý Dịch vẫn đang đọc văn kiện, anh đáp lại một tiếng.
Người đàn ông cúi đầu, mái tóc rất ngắn, mang theo một loại quyến rũ. Cô tiếp viên hàng không cười mỉm, ánh mắt dừng lại trên người anh thêm vài giây, Lý Dịch vuốt sống mũi ngẩng đầu lên lại nhìn về hướng Đào Túy trước.
Anh nhướng mày hỏi: “Ở đây có bánh tart trứng, đợi lúc nữa bảo tiếp viên hàng không mang cho em một phần nhé.”
Đào Túy “ờ” một tiếng, thu hồi tầm mắt.
Lý Dịch ngừng một lát rồi sau đó đứng dậy đi đến trước mặt Đào Túy, giữ cằm cô rồi chuyển người đến cúi xuống cắn một phát bên khóe miệng cô.
“Từ nãy giờ vẫn tức giận anh không ngừng thế, khi nào mới giận xong?”
Đào Túy lặng người.
Một giây sau che mặt hỏi: “Anh làm gì thế?”
“Ở nơi công cộng anh chú ý hình tượng một chút đi.” Đào Túy xém chút thì gào thét rồi.
Lý Dịch nhướng mày, một lúc sau anh cười khẽ, sau đó ngồi trở về.
Đào Túy ‘bụp’ một tiếng, trực tiếp nằm bò lên trên bàn trước mặt giả chết.
Cô tiếp viên hàng không đứng kế bên, hơi có chút ngượng ngùng, cô ấy liếc nhìn cô gái cả người mang hơi thở của thanh xuân, tóc xõa trên bả vai, bỗng nhiên có phần hiểu rõ, người đàn ông nay trông có vẻ im lặng nghiêm túc, không nói cười tùy tiện nhưng trong lúc đó lại hôn cô gái này. Đáng yêu lại xinh đẹp, rất dễ làm người ta mất khống chế.
Cô ấy quay người rời đi, đi chuẩn bị cà phê.
Lý Dịch chống cằm nhìn Đào Túy vẫn đang nằm bò ra, trong mắt chứa đựng vài phần ý cười.
Giang Sách ở đằng sau thật sự là đã nhìn đủ rồi.
Thời gian ba tiếng đồng hồ từ Lê Thành đến thủ đô. Đào Túy ngoài ăn ra thì chính là ngủ, điện thoại cũng không thể chơi, Lý Dịch ở bên cạnh vẫn đang xem văn kiện.
Anh rất bận.
Tuy khóe miệng Đào Túy không bị cắn quá mạnh nhưng vẫn luôn có cảm giác tê tê, cô nằm bò trên bàn, thỉnh thoảng nhìn Lý Dịch, nhìn Giang Sách, còn chơi oẳn tù tì với Giang Sách, hai người một trên một dưới chơi với nhau, vô cùng trẻ con. Lúc Lý Dịch nghỉ ngơi, vuốt sống mũi liếc nhìn cô.
Đào Túy vèo cái thu tay về, rồi lại ôm cánh tay nằm bò trên bàn.
Lý Dịch: “…”
Đây là còn tức giận?
Máy bay đáp đến thủ đô.
Đúng vào buổi tối.
Sương mù rất dày, không nhìn thấy bầu trời.
Lúc Đào Túy ở trên máy bay trông thì đã ngủ khá nhiều nhưng cảm giác sau khi xuống máy bay càng buồn ngủ hơn. Một chiếc Mercedes lái đến đón bọn họ, tài xế đội mũ lưỡi trai.
Vừa nhìn thấy Đào Túy, chỉnh mũ lưỡi trai một chút để lộ ra một đôi mắt hí, có hơi u ám.
Đào Túy bị dọa nhảy dựng lên.
Sau khi lên xe, cô với Lý Dịch ngồi ở ghế sau.
Người tài xế kia nói: “Tôi từng gặp cô.”
Đào Túy kinh ngạc.
Người tài xế lại nói: “Vợ tương lai của anh tôi.”
Mặt Lý Dịch đen đi.
Anh ngậm điếu thuốc chậm rãi nói: “Vợ, tương lai, của anh cậu?”
Người tài xế kia “a” một tiếng, liếc nhìn Lý Dịch, sau khi hai người nhìn nhau, tài xế cong khóe miệng, ngồi ở trên ghế cười phá lên:
“Anh Lý Dịch, anh là trâu già muốn gặm cỏ non đấy à?”
Lý Dịch không trả lời.
Anh vân vê điếu thuốc.
Một lúc sau.
Người tài xế mới vẫy tay nói: “Được được được, em sai, em sai.”
Anh ấy nhanh chóng giẫm chân ga.
Lý Dịch lại gần Đào Túy, nói khẽ bên tai cô: “Em trai của Tiêu Mục, Tiêu Nhiên.”
Đào Túy “a” một tiếng, muốn nhìn lần nữa lại không thấy được mặt của tài xế, chỉ nhìn thấy mũ lưỡi trai của anh ấy nhưng nó không cản trở việc anh ấy lái xe nhanh. Lý Dịch lại kề vào bên tai cô, trầm giọng hỏi:
“Em cảm thấy, em là vợ tương lai của ai?”
Đào Túy xoắn tay lại, lưỡng lự.
“Của chồng tương lai của em thôi.”
Đang nói, cô lại che mặt: “Ôi chao, chồng tương lai có thể còn đang học trung học phổ thông.”
Lý Dịch: “…”
Em nói lại lần nữa xem?