Đối diện với đôi mắt sâu xa của Lý Dịch, Đào Túy xấu hổ đến mức đâu thể gọi tiếp tiếng nữa, cô vùi đầu lên vai anh, lắc đầu.
Lý Dịch nghiêng đầu, rũ mắt nhìn cô, sau đó thấp giọng hỏi: “Không gọi?”
“Không…” Đào Túy lại lắc đầu, đầu cọ tới cọ lui trên vai anh, giống như động vật nhỏ.
Lý Dịch: “Vậy… trả lại điếu thuốc của chồng em.”
Giờ Đào Túy mới phản ứng được, tay cô còn cầm một điếu thuốc đang cháy, cô hơi ngẩng đầu nhìn, sau đó “ồ” một tiếng, đưa đến bên miệng anh.
Lý Dịch hơi há miệng, cắn.
Sau đó, anh nhìn mấy người cô Tần, một tay đỡ hông Đào Túy, một tay mở cửa ghế lái phụ, hơi khom người, để cô ngồi vào.
Chỗ cửa ra của sân bay, dòng người tấp nập.
Xe cộ cũng nhiều, không thích hợp đậu lâu, sau khi anh cài xong đai an toàn cho Đào Túy, gỡ điếu thuốc trong miệng xuống, trở tay đóng cửa lại.
Nói với cô Tần: “Cô ấy không đến công ty.”
Cô Tần “à” một tiếng, lập tức cho người đưa vali đến cốp xe của SUV màu đen. Lý Dịch dập tắt điếu thuốc, trở lại chỗ ghế lái, anh đặt một tay lên trên tay lái, nhìn Đào Túy.
Đào Túy vốn đã đỏ mặt, sau khi bị nhìn, thì che mặt: “Nhìn cái gì.”
Lý Dịch giơ tay, cầm cổ tay cô, kéo cổ tay mà cô đang che mặt xuống, sau đó anh nghiêng người sang, hôn xuống khóe môi cô.
Nhẹ nhàng, ấm áp.
Lúc lui ra, cốp xe đúng lúc đóng lại.
Lý Dịch nói: “Về nhà.”
Đào Túy thấy anh lui ra, bèn nghiêng người, gò má đỏ lên: “Trở về nhà nào?”
Không phải cô về ký túc xá sao?
Còn một tuần nữa là Quốc khánh mùng 1 tháng 10.
Lý Dịch cầm tay lái, thản nhiên nhìn cô, nói: “Về biệt thự…”
“Sáng sớm ngày mai đưa em đến trường.”
“Tiết thứ nhất học rất sớm, em không dậy nổi.”
“Anh đưa em đi.”
Đào Túy không kháng nghị được, bĩu môi.
Lý Dịch liếc cô, thấy cô bĩu môi, anh dùng ngón tay vén cổ áo sơ mi, đẩy sang hai bên một chút, hỏi: “Em không nhớ anh?”
Hỏi xong.
Không đợi Đào Túy trả lời, Lý Dịch nói: “Anh nhớ em.”
Gương mặt Đào Túy đang đỏ, còn muốn nói điều gì đó thì bị lời nói của anh chặn lại, đột nhiên cảm thấy không từ chối được. Cô cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho các bạn cùng phòng của mình.
Nói: [Ông xã bảo tớ về nhà.]
Ông xã.
Hai chữ nổ tung trong nhóm bạn cùng phòng.
Khâu Viện: [Ở bên nhau rồi?]
Lâm Lâm: [Đẹp trai như vậy, ra tay lại rộng lượng, cậu còn kéo dài lâu thế mới bên nhau.]
Tiêu Ai: [Chúc mừng chúc mừng, chúng tớ đều xem livestream rồi, nếu không phải lúc ấy anh ấy đỡ cậu, thật quá nguy hiểm, người đàn ông này quá được.]
Khâu Viện: [Đúng, quá được, vóc dáng cũng ngon.]
Lâm Lâm: [Đúng đó, chúc mừng chúc mừng, cậu biết bây giờ trên internet có bao nhiêu người đang liếm vóc dáng của anh ấy không, mặc dù không thấy gương mặt của anh ấy, nhưng mà đã có rất nhiều người xem tự động ghép mặt rồi.]
Nói xong, Lâm Lâm lập tức gửi mấy tấm hình đến.
Hình ảnh trong đó là ảnh chụp màn hình trong phòng livestream.
Cũng không thể nói là hoàn toàn không ló mặt, còn lộ chút cằm.
Ngoài ra, chủ yếu vẫn là vóc dáng của anh, lúc ấy anh mặc áo sơ mi hệ màu tối, cổ áo mở rộng, xương quai xanh và vết sẹo đều lộ ra, quan trọng nhất là còn lộ chút chút da thịt, chỗ đó rất hấp dẫn, cũng rất có sức mạnh.
Sau đó.
Bây giờ những hình này.
Toàn bộ đều bị photoshop nhiều gương mặt.
Là mặt của các ngôi sao.
Có Cố Viêm, có Tần Tuyển, còn có một tấm là Chu Dương?
Ha ha ha ha ha ha ha…
Đào Túy thấy tấm cuối cùng thì bật cười, mắt chữ a mồm chữ ô, sau khi phóng lớn tấm hình này, nhân lúc đèn đỏ thì cô giơ sang bên cạnh Lý Dịch.
“Anh nhìn xem, có phải anh Chu Dương không.”
Lý Dịch liếc nhìn, sau đó khóe môi hơi cong.
Đào Túy ở bên cạnh anh bật cười: “Hàng kém chất lượng, ha ha ha, ông xã ơi anh xem, hình này còn photoshop lệch rồi… Ha ha, miệng của anh Chu Dương giống như cũng lệch vậy.”
Lý Dịch nhìn cô cười cong mắt như vậy, nụ cười trên khóe môi cũng sâu theo.
“Bà xã, gửi hình cho anh.”
“Được.” Đào Túy biết anh muốn gửi cho Chu Dương, nên lập tức gửi hình đến wechat của anh.
Điện thoại của Lý Dịch đặt ở bàn điều khiển, sau khi gửi đi, màn hình điện thoại của anh liền sáng lên, Đào Túy tùy ý liếc mắt nhìn, không ngờ lại thấy chú thích của cô.
“Cô bé của tôi.”
Cô bé.
Của tôi.
Cô bé của tôi.
A a a a…
Tim Đào Túy đập rộn lên mà thu hồi tầm mắt.
Anh ấy… người đàn ông này chú thích lúc nào?
Thế cũng xấu hổ quá.
Nhất Vịnh Sơn Thủy.
Từ xa đã thấy Dì Lưu đứng ở cửa, gương mặt đầy vui vẻ. Xe chậm rãi đến nơi, Đào Túy cười mà đẩy cửa xe ra: “Dì Lưu, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu rồi, cũng sắp gần một tháng.” Dì Lưu vươn tay, cầm tay Đào Túy, quan sát từ trên xuống dưới: “Nghe nói cháu đến núi Hổ Lan à? Hoàn cảnh bên đó khá hẻo lánh nhỉ, cháu gầy rồi.”
Đào Túy cười nói: “Vẫn tốt, vẫn tốt ạ.”
Sau lưng truyền tới tiếng cửa xe đóng lại, Đào Túy quay đầu nhìn lại, Lý Dịch xách vali, đi tới chỗ họ, anh giơ một tay nhẹ nhàng ôm eo cô.
Đào Túy kinh ngạc.
Lại nhìn dì Lưu, dì Lưu nhìn họ, cười cười, sau đó bà ấy nhận lấy vali, nói với Đào Túy: “Dì chưa từng thấy cậu ấy như vậy, ôm ôm ấp ấp.”
Đào Túy “á” một tiếng.
“Anh ấy… anh ấy trước đây…”
Trước đây đối xử với Dương Nhu thế nào?
Thật ra thì cô luôn rất tò mò về vấn đề này, từ trước lúc bị kích thích theo đuổi anh đã tò mò rồi.
Dì Lưu “suỵt” một tiếng, mỉm cười rồi vào trong nhà trước. Đào Túy ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, Lý Dịch đang nghe điện thoại, anh nhìn cô, hôn lên trán cô.
Đào Túy suy nghĩ giây lát, thôi đừng hỏi nữa.
Dường như Lý Dịch cũng chẳng thích nói tới vợ trước, sau khi vào cửa. Thay giày, Đào Túy ngồi lên ghế sofa vươn vai, Lý Dịch đi tới ôm lấy cô, bế lên đùi, tiếp tục nói điện thoại.
Đào Túy rất bất đắc dĩ, tựa vào trong lòng anh, ngáp một cái.
Anh đang nói gì.
PE.
VC.
Hình như là liên quan tới chuyện đầu tư. Đại học mà Đào Túy học là truyền thông mới, mặc dù đầu tư không phải môn chính, nhưng mà ít nhiều vẫn hiểu biết một chút.
Nhưng mà cô không có hứng thú.
Mơ màng buồn ngủ.
“Ông xã, em muốn ngủ rồi.” Cô thấp giọng nói.
Lý Dịch dừng nói chuyện, cúi đầu nhìn cô, sau đó nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Cô ấy muốn ngủ, đợi lát nữa tôi trả lời cậu.”
Văn Trạch Lệ ở bên kia kinh ngạc: “Cô ấy vừa mới gọi cái gì?”
Lý Dịch nhướng mày: “Cậu không nghe thấy.”
“Đậu má, đến giờ tôi còn chưa từng nghe cô chủ Thẩm gọi tôi là ông xã!” Văn Trạch Lệ tức đến mức sắp hộc máu.
Lý Dịch “ồ” một tiếng: “Không đủ năng lực.”
Văn Trạch Lệ nhanh chóng cúp điện thoại.
Lý Dịch ném điện thoại lên bàn trà, bế ngang Đào Túy lên, đi lên cầu thang. Cô ôm cổ anh, dáng vẻ rất muốn ngủ, Lý Dịch vỗ sau lưng cô, nói: “Thay áo ngủ rồi ngủ tiếp.”
“Không, em tỉnh rồi thay sau.” Đào Túy lắc đầu, nũng nịu.
Lý Dịch không lên tiếng, vào cửa phòng của cô, đặt cô lên giường. Đào Túy vừa dính lên giường thích nhất là cuốn chăn, nhưng mà cái váy trên người cô là kiểu váy ren hoa không có quy tắc, trên người là loại váy ren hoa màu đen, kiểu dáng đẹp đẽ, nhưng mà siết da.
Lý Dịch xoay người lại, đóng cửa.
Anh đi lấy một bộ đồ ngủ mới mua cũng giặt xong, quay lại, ngồi ở mép giường, nhỏ giọng nói: “Thay rồi ngủ tiếp.”
“Không.” Đào Túy lắc đầu.
Cô buồn ngủ đến mức không phân rõ bốn phương tám hướng.
Da cô rất trắng, váy ren đen trên người, siết đến nỗi da cô đỏ lên, vô cùng đau mắt. Lý Dịch đem ôm cô từ trong chăn ra.
Bế vào trong lòng.
Sau đó, đầu ngón tay “soạt” một tiếng, kéo dây khóa trên áo của cô xuống.
Đào Túy giật mình tỉnh lại, cô ôm cổ Lý Dịch: “Anh, anh làm gì?”
Một tay Lý Dịch đè sau ót cô, giọng nói rất thấp: “Ngủ.”
“Anh thay quần áo cho em.”
Nói xong, anh đưa tay tới, kéo dây khóa ra, dưới tình huống khoan dung mà kéo cánh tay trắng nõn của cô ra khỏi tay áo.
Đào Túy giùng giằng muốn động đậy, sau khi bị giữ chặt, thì xấu hổ đến nhỏ máu, giọng nói cầu xin.
“Anh…”
Giọng điệu của Lý Dịch trầm thấp: “Gọi ông xã.”
Nói xong, anh kéo cánh tay còn lại của cô ra ngoài, trong thời gian này, mu bàn tay của anh còn nhẹ nhàng trượt qua da thịt của cô, Đào Túy run lên.
Mang theo chút tiếng khóc: “Tự em làm…”
“Được rồi.”
Anh cầm váy ngủ lên, mặc qua đầu cô, kéo xuống, để tự cô xỏ tay vào. Đào Túy tựa ở cổ anh, đỏ mặt mà tự đưa tay của mình vào.
Váy bông thoải mái mặc lên người dễ chịu hơn nhiều.
Đi tới eo.
Đào Túy tự giơ tay kéo khóa váy, Lý Dịch lại đẩy tay cô ra, nói: “Để anh làm.”
Tiếp đó, anh kéo dây khóa.
Eo thon lộ ra.
Đào Túy “loạt soạt” kéo váy xuống, lại che váy ngủ. Cô đã xấu hổ cộng thêm tim đập nhanh đến mức sắp thiếu dưỡng khí, sau khi cô mặc xong thì xoay mình ôm chăn.
Lý Dịch kéo cô lại, tiếp đó nghiêng đầu, chặn lại môi của cô.
Môi mỏng tùy ý xâm phạm.
Đào Túy co rụt bả vai, theo bản năng ôm chặt cổ anh.
Tay anh đặt ngang hông, rất nóng bỏng. Đào Túy cảm thấy váy ngủ cũng rất dễ dàng vén lên, nhưng mà từ đầu đến cuối anh không trượt xuống, chỉ luôn hôn môi cô mà thôi.
Cuối cùng, nụ hôn của anh đi lên, rơi vào giữa trán cô, nói: “Đi ngủ.”
Đào Túy: “Ừm.”
Sau đó, cô chui vào trong chăn, bao bọc bản thân.
Tim đập thình thịch.
Lý Dịch đứng lên, nhặt váy và áo vừa cởi xuống lên, đặt trên cái ghế bên cạnh. Sau đó, anh nắm bàn chân trần lộ ra ngoài của cô, bỏ vào trong chăn.
Xoay người rời đi.
Áo sơ mi trên người anh hơi xốc xếch, sau khi đóng cửa, anh đứng ở cửa châm điếu thuốc. Mồ hôi từ trán chảy xuống.
Lướt qua gò má, đi tới cằm.
Cầu thang truyền đến tiếng bước chân, dì Lưu bưng trái cây lên, liếc nhìn Lý Dịch, đang muốn nói chuyện thì dừng lại.
Sau đó bà ấy lặng lẽ đặt đĩa trái cây trên tủ ở cửa cầu thang.
Trước khi đi còn liếc mắt nhìn Lý Dịch.
Dì Lưu có hơi chần chừ.
Vừa nãy ở trong phòng xảy ra chuyện gì sao?
Ngay cả sau áo sơ mi của cậu ấy cũng ướt.
Trở lại phòng ở tầng ba, Lý Dịch cởi áo sơ mi xuống, lộ ra chỗ ngực có vết sẹo và cái lưng dày rộng, da thịt thấm một tầng mồ hôi, trước khi anh đi vào phòng tắm, cầm điện thoại nhìn.
Trong nhóm.
Chu Dương: [Ai gửi hình photoshop? Xấu quá, đậu má.]
Hứa Điện: [Thật xấu.]
Giang Úc: [Miệng cũng lệch ha ha ha ha.]
Lý Dịch: [Vẫn rất được, lúc nào photoshop vóc dáng phụ nữ cho cậu.]
Chu Dương: [Lý Dịch, cậu dám! Cậu lớn lối lắm, còn gọi bà xã? Ha ha ha ha ha…. Chúc cậu mãi mãi không ăn được thịt.]
Lý Dịch: [Cút.]
Chu Dương: [Ô? Xem ra tôi nói trúng rồi, ai ôi, có phải một giây trước vẫn còn âu yếm bé đáng yêu, kết quả phát hiện quá nhỏ nên không tiện ra tay? À, có phải một giây này cậu định tắm nước lạnh không?]
Lý Dịch đặt mạnh điện thoại lên bồn rửa tay, đóng cửa phòng tắm, chống lên bồn rửa tay, cắn hàm răng.
Cái tên Chu Dương không thể nói ra những lời tử tế này.