Giả Yêu Làm Thật

Chương 150

Thành Hữu, Minh Thành Hữu!

Đột nhiên Phó Nhiễm thức tỉnh, lúc này mới cô phát hiện ra là cô đang ngồi ở trên máy bay đi đến California.

Giọng nói vẫn như còn vang vọng bên tai, đầu đau như muốn nứt tung ra, Lý Vận Linh không chịu nổi kích động này té xỉu ngay tại chỗ, Minh Vanh nói muốn mang Minh Thành Hữu trở về, nhưng Phó Nhiễm nói cô muốn tới đó.

Người đàn ông của cô, côự mình đón anh trở lại.

Vất vả mệt mỏi đi tới California, lúc Phó Nhiễm đi đến bệnh viện thì Minh Vanh vẫn đang ở đây, cô gần như là chạy tới bên cạnh anh.

"Thành Hữu đâu?"

"Tôi nhờ người giúp, mới giữ nó lại ở bên trong phòng bệnh đến bây giờ được, Phó Nhiễm, cô không nên vào đi đó, tôi sẽ lo hậu sự cho nó."

Minh Vanh nói ra hai chữ hậu sự làm đột nhiên Phó Nhiễm trợn tròn mắt, giọng nói của cô khẽ run.

"Anh ấy đang ở đâu, đưa tôi tới gặp anh ấy."

Minh Vanh đưa Phó Nhiễm tới trước một phòng bệnh.

Cô sinh con còn chưa hết tháng ở cữ nên bây giờ cơ thể vẫn yếu ớt, Phó Nhiễm mở cửa phòng đi vào, bên trong phòng bệnh lớn như vậy, trong mắt cô cũng chỉ có một chiếc giường.

Minh Vanh muốn đi vào cùng, Phó Nhiễm giơ mu bàn tay lên lau nước mắt.

"Để cho tôi nói chuyện một mình với anh ấy có được không?"

Người đàn ông nghe vậy, bước chân bỗng dừng lại.

"Vậy tôi chờ cô ở bên ngoài."

Phó Nhiễm đóng lại cửa phòng, cô dựa phần lưng vào cánh cửa, đôi chân cứng ngắc không bước đi nổi, người đàn ông trên giường bị vải trắng che mặt, Phó Nhiễm cắn chặt khóe môi, trong hốc mắt vẫn có chất lỏng ấm áp chảy xuống.

Cô bước tới bên cửa sổ, đem cánh cửa sổ đang khép chặt mở ra.

"Thành Hữu, nơi này quá kín không có không khí lưu thông cũng không tốt, anh có muốn về nhà

Thỉnh thoảng Minh Vanh lại đứng dậy, xuyên qua lớp cửa kính có thể nhìn thấy hình ảnh bên trong.

Phó Nhiễm nằm ở bên giường, tiếng khóc thê lương truyền ra ngoài, làm cho người ta rất đau lòng.

Cô cùng Minh Thành Hữu vẫn phải đi tới bước này, sống hay chết, thì ra cũng chỉ là cách một lớp vải trắng mà thôi.

Khoảng chừng nửa giờ sau, Minh Vanh mở cửa.

"Phó Nhiễm, cô vẫn còn đang ở cữ nên chú ý tới sức khỏe của mình, chúng ta đưa Thành Hữu về thôi."

Phó Nhiễm nắm chặt bả vai người đàn ông nằm trên giường bệnh, vải trắng chỗ cô áp đầu lên bị nước mắt thấm ướt một mảng lớn.

Cô đi theo Minh Vanh đi tới hành lang, Minh Vanh đưa tay vỗ vỗ trên vai Phó Nhiễm.

"Cô nên đi về trước đi."

Đôi tay Phó Nhiễm che mặt.

"Anh ấy vốn là gầy, sắc mặt bây giờ trông càng khó coi."

Minh Vanh không nói gì, lúc Minh Thành Hữu bị tuyên bố tử vong, bác sĩ cũng đã nói anh ta đi vào xác nhận, tất nhiên là anh ta sẽ không nhìn lầm, rời đi như vậy, mang theo tiếc nuối cùng quyến luyến sâu đậm, nhất định là chết không nhắm mắt.

Phó Nhiễm ngồi ở trên ghế, khom lưng xuống, đôi tay đặt lên trên đầu gối, tự cuộn tròn mình lại.

Minh Vanh ngồi xuống bên cạnh cô.

"Tôi sẽ thu xếp ngay lập tức, đưa Thành Hữu về Nghênh An."

Phó Nhiễm đứng dậy

"Tôi không muốn anh ấy phải mệt mỏi thêm nữa, cứ để cho anh ấy an tâm mà ra đi, sau khi trở về mẹ thấy được chỉ càng thêm khó chịu, ngộ nhỡ đến lúc đó lại bị truyền thông phát hiện, chắc chắn sẽ không được sống yên ổn, hay là cứ hỏa táng tại đây sau đó mới đưa về."

Minh Vanh nghe vậy, nếu đây là ý của Phó Nhiễm, liền gật đầu.

Lúc cầm hũ tro cốt trong tay, ngón tay Phó Nhiễm không khỏi vuốt ve hoa văn trên chiếc hộp, dưới bầu trời đầy mưa phùn, mu bàn tay cùng gương mặt cũng bị nhòe bởi nước mắt.

Sau khi con người ta chết đi, thì ra để lại cũng chỉ là những thứ này.

Phó Nhiễm cùng Minh Vanh mang theo hũ tro cốt trở lại Minh gia, Tiêu quản gia cài bông hoa màu trắng trên đầu, mới đi vào liền nghe thấy tiếng khóc của đứa bé.

Tiêu quản gia chú ý tới chiếc hộp trong ngực Phó Nhiễm, bà lau nước mắt, giọng nói khẽ nghẹn ngào.

"Hai ngày nay tiểu thiếu gia cứ khóc mãi."

Phó Nhiễm ngẩng đầu, thấy một bóng người lảo đảo đi ra ngoài.

Lý Vận Linh mặc một bộ đồ màu đen, bước chân lảo đảo, Minh Vanh vội vàng tiến lên đỡ bà.

"Thành Hữu đâu rồi, Thành Hữu ở đâu?"

Bà đưa mắt nhìn lại, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở hũ tro cốt trong tay Phó Nhiễm.

"Mẹ, Thành Hữu ở đây."

Đôi mắt Lý Vận Linh bỗng nhiên trợn tròn, bà bước nhanh lên phía trước.

"Ai cho cô đem nó hỏa táng? Ta còn không thấy mặt nó một lần cuối, cô cố ý có phải không?"

Một cái tát mạnh mẽ rơi trên gương mặt Phó Nhiễm.

Hằn lên dấu năm ngón tay nhìn thấy mà ghê.

Minh Vanh vội vàng kéo tay của bà.

"Mẹ, mang về thì có ích lợi gì? Mẹ nhìn thì không phải trong lòng càng khó chịu hơn sao? Thành Hữu đã đi rồi, mẹ đừng như vậy!"

"Hai người đều cũng gạt ta!"

Đột nhiên Lý Vận Linh ra sức đẩy Minh Vanh ra, ngón tay chỉ hướng hai người.

"Các người đang làm trò quỷ có phải không, Phó Nhiễm, đừng cho là ta không biết cô đang có ý định gì!"

Phó Nhiễm đưa tay che mặt, mặc dù rất đau, nhưng vẫn cắn chặt răng như cũ.

Tiêu quản gia cũng khuyên Lý Vận Linh.

"Phu nhân, bà đừng tức giận nữa, để thiếu phu nhân mang Tam Thiếu vào trước đi đã."

Phó Nhiễm giữ chặt hũ tro cốt trong tay, ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời, thì ra là bầu trời ở đâu cũng đều giống như nhau.

Lo lắng dồn nén, giống như làn không khí độc tràn đầy không có cách nào xua tan đi được, Phó Nhiễm nghẹn ngào, nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống.

"Thành Hữu, em đưa anh về nhà."

Lý Vận Linh ôm ngực ngồi ở trong phòng khách, Tiêu quản gia bưng cho bà tách trà, Lý Vận Linh ngẩng đầu nhìn Minh Vanh ngồi ở phía đối diện.

"Minh Vanh à, lúc nãy mẹ quá kích động, con đừng để ở trong lòng."

Minh Vanh cúi đầu.

"Con biết rõ."

Phó Nhiễm nhận lấy đứa bé trong tay bảo mẫu, có lẽ là vết sưng đỏ trên mặt làm đứa bé sợ, hay là không khí trong nhà bị đè nén quá mức, bảo bảo không ngừng khóc rống, Phó Nhiễm ôm nó đi tới phòng khách.

Tiêu quản gia muốn đi lấy gạc băng lại cho cô, Phó Nhiễm giao đứa bé vào trong tay bà.

"Không cần đâu."

Ánh mắt Lý Vận Linh căm hận nhìn chăm chú về phía cô.

"Mẹ, chúng ta chọn ngày tốt hạ táng cho Thành Hữu thôi."

Lý Vận Linh càng cảm thấy trái tim như bị dao cắt.

" Phó Nhiễm, cô sẽ ở lại Minh gia sao?"

"Sẽ." Phó Nhiễm trả lời không chút do dự. "Nơi này là nhà của con."

Lý Vận Linh khẽ nhắm mắt, giống như mệt mỏi.

Ngón tay Minh Vanh day day giữa hai đầu lông mày.

"Mẹ, chuyện của Thành Hữu có muốn công bố với truyền thông không?"

Phó Nhiễm đắn đo mãi sau đó mới mở miệng.

"Mẹ, nếu không thì cứ giấu đi, lần trước MR trải qua khủng hoảng, nếu lần này tin tức về Thành Hữu truyền ra ngoài. . . . . ."

Lý Vận Linh không nghe cô

"Phó Nhiễm, cô tính toán tới đây sẽ thu xếp chuyện MR như thế nào?"

Minh Vanh cũng đưa mắt hướng sang cô.

Trong lòng Phó Nhiễm khó chịu không nói ra được, giống như bị người khác chặn họng.

"Mẹ, những chuyện này chờ sau khi Thành Hữu hạ táng lại nói tiếp có được không?"

Lý Vận Linh không nói tiếp, đứng lên đi về phía gian phòng của mình.

Đi qua phòng khách, Lý Vận Linh thấy tấm ảnh của Minh Vân Phong, bà bước đi tới trước kệ sách, ánh mắt ngắm nhìn gương mặt trong bức hình.

Hai người đàn ông trong cuộc đời này mà bà yêu nhất, đều đã đi rồi.

Mang theo lừa gạt cùng lời nói dối, Minh Vân Phong giấu diếm bà cả đời, để cho bà đối với Minh Thành Hữu là đứa con bà nuôi từ nhỏ - có muốn hận cũng không hận nổi.

Phó Nhiễm vòng hai tay ôm chặt bả vai sau đó đè lên chân, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn chăm chú về phía mặt đất.

Hũ tro cốt của Minh Thành Hữu hạ táng, chọn ở trong khuôn viên lăng mộ của Minh gia, Thanh Sơn.

Phó Nhiễm mặc bộ quần áo màu đen đứng ở trước bia mộ, mấy ngày hôm nay thời tiết rất khác thường, mưa cũng không thấy mưa lớn, vẫn là mưa phùn mênh mông, trên mặt đất có thể nhìn đến một lớp ẩm ướt, mặc dù có thể không cần che dù, nhưng đứng một lúc, đã cảm thấy giống toàn thân như ướt nhẹp, hết sức khó chịu.

Tin Minh Thành Hữu chết cho tới bây giờ vẫn giấu diếm bên ngoài, nghĩa trang của Minh gia lại không người nào có thể đi vào, Phó Nhiễm nhìn bia mộ, sau đó nhìn ra một nơi xa.

Lý Vận Linh khóc đến nỗi ngã ở bên cạnh, Triệu Lan cùng Minh Tranh cũng tới, bên tai khóc hư vô, so với tiếng gió rét trong trời đông giá lạnh còn thê lương hơn gấp trăm ngàn lần.

Nước mắt chảy qua gương mặt, là lạnh như băng, lạnh làm người ta nhìn thấy mà giật mình.

Minh Tranh đứng ở bên cạnh Phó Nhiễm, ánh mắt nhìn bia mộ chằm chằm, phía trên không có hình của Minh Thành Hữu, chỉ có một hàng chữ đơn giản.

Phó Nhiễm nghe được một tiếng thở dài truyền vào trong tai. Cô lau khô nước mắt, xoay người.

Tiêu quản gia đưa Lý Vận Linh đi ra bên ngoài trước, đến cửa, lại thấy Tiêu quản gia quay ngược trở lại kêu Triệu Lan đi về.

Dù sao, đây cũng là nghĩa trang của Minh gia, nếu như không phải bởi vì quan hệ với Minh Thành Hữu, Lý Vận Linh sẽ tuyệt đối không thể nào cho Triệu Lan vào đó.

"Tiểu Nhiễm, đi thôi."

Minh Tranh ở bên cạnh nói.

"Ca ca, tôi muốn ở nơi này cùng Thành Hữu một chút, mọi người đi về trước đi."

Đoàn người lần lượt rời đi, Phó Nhiễm đứng ở trước mộ nhìn theo từ xa, mỗi người đều mặc trang phục màu đen, đè nén làm người ta không thở nổi.

Đợi sau khi nghĩa trang khôi phục lại sự yên lặng, lúc này Phó Nhiễm mới ngồi vào trước ngôi mộ, trên đất thật lạnh, bàn tay cô vuốt ve dòng tên khắc trên tấm bia, vẻ mặt bỗng bình tĩnh, cô dựa đầu vào bia mộ, có một loại đau thương, đến cuối cùng, là muốn khóc mà cũng không khóc được nữa.

Phó Nhiễm cong hai đầu gối, ôm chặt chân sau đó mất hồn nhìn chăm chú về phía mặt đất. Mưa rơi xuống càng lúc càng lớn, dần dần có thể cảm thấy hạt mưa rơi trên mặt đất, Phó Nhiễm bỗng rụt vai lại, Minh Tranh cầm ô ngồi xổm bên cạnh cô.

"Em tội gì phải đem thân thể mình

Phó Nhiễm đưa tay lau đi nước đọng bên gò má.

"Ca ca, anh yên tâm, tôi nghĩ thoáng rồi, chỉ là muốn ngồi một lúc với anh ấy mà thôi."

Minh Tranh vươn tay nắm chặt cổ tay Phó Nhiễm.

"Đi thôi."

Anh dùng lực lôi cô đứng dậy, Phó Nhiễm đi theo sau anh, những người khác cũng đã rời đi,

Minh Tranh lái xe đưa Phó Nhiễm về Minh gia, Lý Vận Linh nhìn thấy anh, vội vàng tiến lên.

"Minh Tranh, ở nhà ăn cơm xong rồi đi chứ?"

Minh Tranh lấy chiếc ô từ chỗ ngồi phía sau xe đưa cho Phó Nhiễm.

"Tiểu Nhiễm, từ nhỏ anh đã đi theo mẹ anh, thật ra thì cũng không khác gì với em và đứa bé, chuyện cũ đã qua, em nên quan tâm tới đứa bé nhiều hơn chút nữa."

Minh Tranh không nói ra được lời an ủi nào khác, Phó Nhiễm nhận lấy chiếc ô, không nói tiếng nào đi vào bên trong nhà.

Lý Vận Linh cố gắng nói mấy câu với Minh Tranh.

"Minh Tranh."

Người đàn ông mở cửa xe, đóng phịch cửa lại sau đó khởi động xe ô-tô đi mất.

Phòng làm việc trên tầng cao nhất ở Hào Khôn.

Sau khi La Văn Anh biết được tin Minh Thành Hữu đã chết, không khỏi giật mình, Minh Tranh đứng tựa tại cửa sổ, ánh mắt nhìn chăm chú về phía bên ngoài mất hồn .

"Hiện tại trong giai đoạn rối ren, trước kia còn do Minh Vanh tạm thời điều hành chờ sau đó Minh Thành Hữu trở về, Lão Đại, anh thấy thế nào?"

Minh Tranh không có phản ứng.

"Cái gì mà thấy thế nào?"

"Nếu như anh còn muốn đối đầu với MR, không phải hiện tại là thời cơ tốt nhất sao."

La Văn Anh buông cây bút trong tay xuống bàn, hiện giờ Phó Nhiễm đang mắc kẹt trong đó, La Văn Anh cũng không muốn Minh Tranh lại chen chân vào đó, nhưng dựa theo tình trạng tranh giành một mất một còn trước kia của hai công ty, cũng không biết Minh Tranh có chịu dừng lại hay không.

Anh khoanh hai tay ở trước ngực, La Văn Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía bóng lưng Minh Tranh, bởi vì Minh Tranh đưa lưng về phía cô, nên cô không thể thấy rõ thần sắc trên khuôn mặt anh.

Một hồi lâu sau, mới thấy anh xoay người đi tới, kéo chiếc ghế ngồi vào chỗ đối diện La Văn Anh.

"Người đã không còn, tranh giành còn có ích lợi gì chứ?"

Nét mặt La Văn Anh hơi giãn ra.

"Vốn là Hào Khôn cùng MR tranh giành nhau chưa xong, tổn thất đối với chúng ta cũng rất lớn, thật ra thì, Hào Khôn phủi sạch mọi thứ cũng chưa chắc đã tốt, nội bộ trong MR tranh đấu, sợ là sẽ kéo dài thật lâu, cũng không biết phần thắng sẽ vào tay ai."

"MR là do một tay Minh Thành Hữu tạo dựng, nên thu xếp như thế nào, chắc chắn đã sớm thu xếp rồi."

Ngón tay La Văn Anh gõ gõ trên mặt bàn.

"Nhà giàu tranh giành nhau từ trước đến giờ không phức tạp bằng chuyện quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu, tôi thấy chuyện sẽ không hề đơn giản."

Sau khi Phó Nhiễm trở về từ Thanh Sơn liền khóa trái mình ở trong phòng, Lý Vận Linh cũng không ăn gì, đứa bé là giao cho bảo mẫu toàn quyền chăm sóc.

Phó Nhiễm ngồi ở trước máy tính, trong màn hình là tập tin cá nhân của Minh Thành Hữu, lúc nhạc nền phát ra làm cô lại không nhịn được rơi nước mắt.

Cho tới bây giờ trái tim cô lúc nào cũng thấy thấp thỏm lo lắng, giống như cảm giác bị mất mát lúc trước, người khác trải sau cơn đau có lẽ còn có thể từ từ khép lại, nhưng cô không giống như vậy, mỗi ngày đều phải nén chịu cảm giác như lửa đốt trong lòng.

Phó Nhiễm nằm ở trên bàn để máy vi tính, Tiêu quản gia đi tới gọi cô không chỉ một lần, cuối cùng Lý Vận Linh lên tiếng, mặc kệ cô thôi.

Bên trong căn phòng rộng rãi trống trải, Phó Nhiễm ngủ thẳng tới rạng sáng mới tỉnh lại, bên trong phòng tối tới mức đưa tay không nhìn thấy được năm ngón, Phó Nhiễm chạm vào con chuột, lúc này màn hình máy vi tính mới chiếu sáng trước mắt.

Tay có chút không cẩn thận, một dòng chữ nhỏ giống như làn sóng hiện lên trên màn hình.

Ánh mắt cô nhìn theo, ánh mắt lại nhòe đi một lần nữa, đó là bài hát mà ban đầu khi cô quyết định ở chung một chỗ cùng Minh Thành Hữu, dùng bút viết ra trên giấy A4“Đoán không ra”.

Thấy cuối cùng, là hai câu như vậy:

Cuộc sống con người chỉ là một cuộc lưu lạc

Chỉ vì tìm kiếm cuộc sống thích hợp nhất cho mình…

Phó Nhiễm không biết là Minh Thành Hữu nhìn thấy lúc nào, lại nhớ kĩ và cho vào trong máy vi tính từ bao giờ, cuộc đời của cô, thật sự là một cuộc lưu lạc, 20 năm phiêu bạt bên ngoài, mờ mịt quay đầu lại, thật vất vả tìm được cuộc sống của chính mình, nhưng ngay cả người bảo vệ cô đều đã đi rồi.

Cả đêm Phó Nhiễm không ngủ, hơi thở của Minh Thành Hữu vẫn như phảng phất quanh đây, người đàn ông này, khi còn sống thì bá đạo quá mức, luôn lấy một loại mạnh mẽ không có cách nào ngăn cản nổi tiến vào cuộc sống của người khác, hôm nay, cô ngẩng đầu, duỗi tay, giống như cũng có thể cảm giác được là anh vẫn tồn tại.

Phó Nhiễm ở trong phòng hai ngày liền, Tiêu quản gia dặn bảo mẫu bưng đồ ăn lên lầu, vốn là vẫn trong thời gian ở cữ, không nên đi lại nhiều.

Chuyện như vậy, nhất định là bản thân mình quyết định, cho dù người khác có nói cũng sẽ không quan tâm.

Mấy ngày sau, Phó Nhiễm nói bảo mẫu ôm đứa bé trở về phòng ngủ chính, lúc này Hãn Hãn đã có thể vui đùa, đứa nhỏ có thể coi là niềm an ủi lớn nhất của mọi người.

Hàn Tuyển đã gọi điện thoại tới không chỉ một lần, biết là Phó Nhiễm đang trong tháng nên cũng không gọi lại nữa.

Nhưng Phó Nhiễm biết rõ, MR cần người điều hành, mặc dù trái tim còn chưa khôi phục, nhưng thực tế lại làm cho cô không thể không ngẩng đầu lên.

Sau một tháng tiếp theo, Phó Nhiễm chuẩn bị đi làm.

Cô ăn mặc chỉnh tề đứng ở trước gương, sau khi giao đứa bé cho bảo mẫu lại không yên tâm, dặn dò thêm mấy câu.

Xuống lầu thấy Minh Vanh cùng Lý Vận Linh đang ăn sáng, Phó Nhiễm đặt túi xách lên trên ghế sa lon.

"Mẹ."

Lý Vận Linh ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô ăn mặc như vậy hơi giật mình.

"Làm sao cô ăn mặc như vậy?"

"Hôm nay con bắt đầu tới MR làm."

Lý Vận Linh nắm chặt chiếc đũa trong tay.

"Cô đi MR

Phó Nhiễm kéo chiếc ghế ra ngồi xuống, chống lại ánh mắt giống như nghi ngờ của Minh Vanh.

"Trước kia Thành Hữu đã ủy thác giao MR cho con quản lý, bây giờ con cũng hết thời gian ở cữ rồi, trải qua chuyện lần trước MR đã tốn thất rất nặng nề, con muốn giải quyết chuyện công ty thay Thành Hữu."

Lý Vận Linh cau mày, định để đũa xuống.

" Phó Nhiễm, đây thật sự là ý của Thành Hữu?"

Phó Nhiễm gật đầu.

"Đúng."

Lý Vận Linh đứng dậy, ý bảo hai người đi đến phòng khách.

Phó Nhiễm ăn hai chiếc bánh, rồi đi theo ở phía sau.

Lý Vận Linh ngồi ở trên ghế sa lon hướng Nam, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc.

"Tiểu Nhiễm, vậy ta cũng không ngại nói thật với cô, ta sẽ không cho cô đi vào công ty của Thành Hữu, cô nên có chút tự biết rõ, còn muốn làm con dâu của Minh gia chúng ta, cô cứ ở nhà chăm cho Hãn Hãn thật tốt, sau này ta cũng không bạc đãi cô. Nếu có ý định khác, cô nên từ bỏ đi."

Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn thẳng vào Lý Vận Linh, trái tim lạnh đi một nửa, Minh Thành Hữu đã nói để cho cô biết ngoại trừ bản thân mình ra cũng chớ nên tin ai, cô nghĩ có lẽ còn có Minh Thành Hữu ở giữa, Lý Vận Linh sẽ không đến mức đối xử với cô như thế, xem ra hiện nay, vẫn là muốn chặt đứt mối ràng buộc này.

"Mẹ, con là vợ của Thành Hữu, con có quyền tiếp quản MR."

Minh Vanh ngồi ở bên cạnh từ đầu đến cuối không nói câu nào.

Lý Vận Linh liếc sang Phó Nhiễm

"Tiểu Nhiễm, cô đối với chuyện của công ty một chữ cũng không biết, lại nói bây giờ là lúc cần nghỉ ngơi, theo ta thấy, cứ như lúc trước đi, MR tạm thời do Minh Vanh xử lý."

Phó Nhiễm vẫn chừng mực, thấy Minh Vanh cũng không có ý muốn nói tiếp.

"Mẹ, lúc trước Thành Hữu ngã bệnh, chúng con rất cảm ơn Nhị ca đã giúp đỡ, nhưng chuyện của công ty sớm hay muộn vẫn phải làm, con hi vọng có thể mau chóng bắt đầu."

Lý Vận Linh lên tiếng hừ lạnh.

"Thành Hữu tạo dựng MR đã trải qua bao nhiêu gian khổ cô có biết không? Hiện tại tro cốt của nó còn chưa lạnh, cô liền muốn công ty, Tiểu Nhiễm, rốt cuộc là có cô lương tâm hay không?"

"Con biết MR là tâm huyết của Thành Hữu, nên mới có thể làm như vậy."

Lý Vận Linh xua tay một cái, đặt ngón tay lên trán.

"Nói gì ta cũng sẽ không đồng ý."

Phó Nhiễm muốn đứng dậy.

"Đợi chút."

Lý Vận Linh gọi cô lại.

"Ta nói cho cô biết một lần cuối cùng,

tất cả tài sản của Thành Hữu đều không có liên quan tới cô, Tiểu Nhiễm, ta cũng không muốn nói với cô việc này."

Phó Nhiễm đứng thẳng người, ánh mắt nhìn Lý Vận Linh từ trên cao.

"Mẹ, con là người vợ hợp pháp của Thành Hữu, cho nên, con cũng sẽ không buông tha."

Lý Vận Linh cười lạnh, may là bà có chút chuẩn bị từ trước.

"Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không cần thiết lừa gạt cô nữa, Tiểu Nhiễm, cô cùng Thành Hữu còn chưa kết hôn, đừng trách ta độc ác, ta cũng là sợ sẽ có một ngày như thế này. . . . . ."

Bàn tay Phó Nhiễm để xuôi ở bên người không khỏi nắm chặt lại.

"Mẹ, có phải mẹ chưa bao giờ coi con là người một nhà?"

"Tiểu Nhiễm."

Ánh mắt Lý Vận Linh hơi ủ dột.

"Hiện tại Thành Hữu không có ở đây, con đường sau này của cô còn dài, ai có thể bảo đảm cô sẽ không gả cho người khác? Ta có thể thay Hãn Hãn bảo vệ cũng chỉ có mỗi MR thôi."

"Nhưng Hãn Hãn cũng là con của con."

"Bây giờ còn coi là như vậy, sau này thì sao đây?"

Chóp mũi Phó Nhiễm chua xót, màn kịch này cô đã sớm ngờ tới, đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc đối diện vẫn cảm thấy rất tàn nhẫn.

Hôm nay Minh Thành Hữu không có ở đây, ngôi nhà này, đã sớm không phải nhà của cô.

"Minh Vanh."

Lý Vận Linh hướng người con bên cạnh, nói.

"Từ hôm nay trở đi, con sẽ tiếp quản MR."

"Mẹ."

Mở miệng trước cả Minh Vanh, Phó Nhiễm cảm thấy giọng nói của cô mang theo sự tỉnh táo không thể tưởng tượng nổi.

"Con đã đi lấy giấy đăng kí kết hôn với Thành Hữu rồi."

Lý Vận Linh không quan tâm.

"Tiểu Nhiễm, cô coi mình là Vưu Ứng Nhụy thứ hai sao?"

Bóng dáng Phó Nhiễm lướt qua khay trà đi lên lầu, Lý Vận Linh nhìn thấy bóng lưng của cô biến mất trong tầm mắt.

"Con xem một chút, con xem một chút, rõ ràng thật sự sẽ có ngày này, ta đã sớm nói qua cô ta trở lại bên cạnh Thành Hữu lần nữa, động cơ không hề đơn giản."

Minh Vanh như có suy nghĩ, nhìn chỗ đi lên lầu hai.

Khi Phó Nhiễm đi xuống, Lý Vận Linh nghe được tiếng bước chân, buông tay chống trán ra, nâng tầm mắt lên thấy cô, sắc mặt thay đổi.

"Thì thế nào?"

Phó Nhiễm đi tới trước mặt bà, đem lấy giấy đăng kí kết hôn của cô và Minh Thành Hữu đưa cho Lý Vận Linh.

"Ngày Thành Hữu xuất viện, bọn con đi dân chánh cục đăng kí rồi, ngài không tin có thể đi điều tra."

Tay phải Lý Vận Linh còn dừng lại bên cạnh gương mặt, bà nheo mắt lại, nhận lấy tờ giấy màu đỏ trong tay Phó Nhiễm.

Minh Vanh cũng không khỏi giật mình, Lý Vận Linh mở giấy đăng kí kết hôn ra, nhưng trên nét mặt cũng không có bất kỳ thay đổi nào.

"Các người đã lĩnh chứng, tại sao không nói cho trong nhà biết?"

Phó Nhiễm ngồi trở lại chỗ đối diện bà.

"Mẹphải mẹ nói Lý luật sư sẽ làm sao? Nếu cũng thừa nhận quan hệ của con và Thành Hữu, cũng không cần thiết phải làm như vậy."

Lý Vận Linh ném giấy đăng kí kết hôn đi, trong tay Phó Nhiễm còn cầm một phần tài liệu khác.

"Đây là văn bản khi đó Thành Hữu đã kí, sau này chuyện của công ty cũng giao cho con toàn quyền xử lý."

Phó Nhiễm đem những văn bản đó bỏ vào trong túi.

"Nếu không có chuyện gì khác, con đi MR trước."

Lý Vận Linh nhức đầu nhắm mắt lại, một hồi lâu sau mới mở miệng.

"Như vậy còn dám nói trước đó cô ta không bày mưu tốt sao?"

Sắc mặt Minh Vanh cũng u ám, lên tiếng an ủi.

"Mẹ, công ty của Thành Hữu giao cho cô ta, hiện tại là danh chính ngôn thuận, mẹ cũng đừng quá quan tâm."

Đến rất khuya Phó Nhiễm mới trở về, thay xong giày ở cửa trước đi vào phòng khách, Tiêu quản gia khoác áo ngủ ra đi ngoài.

"Thiếu phu nhân, tôi cho chuẩn bị đồ ăn khuya cho cô."

"Không cần đâu."

Phó Nhiễm không yên tâm, cô lên lầu đi đến phòng trẻ, đứa bé đang ngủ ngon lành, Phó Nhiễm không nhịn được cúi xuống hôn, cô cẩn thận ôm con trở về gian phòng của mình, tắm rửa xong đi ra ngoài, cô đứng ở trước cửa sổ sát đất, đã hơn một tháng.

Hẳn là, đã có tin tức.

Mỗi đêm đều ở đây vượt qua đau khổ dày vò, trái tim Phó Nhiễm đã sớm mệt mỏi đến nỗi quên đập lên, trong tay nắm chặt chiếc điện thoại lúc trước Mạch Sanh Tiêu đưa cho cô, gần như chưa bao giờ rời khỏi người cô.

Nhưng đã lâu như vậy, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.

Cô mở ra, đem tất cả chức năng lật qua xem một lần.

Đột nhiên lòng bàn tay cảm thấy rung rung, đầu tiên cô cho là ảo giác, cố nén xúc động sau đó nhìn thấy một dãy số xa lạ trên màn hình.

Trái tim Phó Nhiễm đập rộn ràng, ngón tay run rẩy ấn hướng nút trả lời.

"Alo?"

Bên trong là một giọng nam cảm thấy xa lạ, vô cùng chân thật, anh hướng về phía Phó Nhiễm nói một câu.

Tay trái cô che miệng, khó có thể miêu tả nét mặt cô lúc này, đối phương đã sớm ngắt điện thoại, Phó Nhiễm lảo đảo, dựa lưng ào cửa sổ sát đất sau đó từ từ ngồi xuống, điện thoại di động cũng đánh rơi bên chân.

Đôi tay cô ôm chặt đầu gối, nhưng đứa bé còn trong phòng, cô không dám khóc thành tiếng.

Ai ở cữ cũng mập, kể từ khi mang thai Phó Nhiễm cũng không mập lên, hiện tại càng thêm gầy, có lúc cả đêm không ngủ được, trong lòng thủy chung có nhớ thương, cô nhìn về Hãn Hãn nằm trên giường, từ lúc nó ra đời cho đến nay, ngay cả ba cũng không được gặp một lần.

Phó Nhiễm không ngừng nghẹn ngào, cô há miệng dùng sức cắn đầu gối, dùng sức rất mạnh, nước mắt như vỡ đê, đau đớn nơi da thịt làm các dây thần kinh càng ngày càng rõ ràng, ý thức cũng bình tĩnh trở lại.

Người khác nhìn vào, có thể sẽ cho là cô vì chuyện của Minh Thành Hữu mà đau lòng.

Nhưng chỉ có Phó Nhiễm biết rõ, cô đang, là rất vui mà khóc!
Bình Luận (0)
Comment