Giả Yêu Làm Thật

Chương 71

“ Lý Sâm cùng Vưu Dữu…”

Cửa phòng Vip bị dùng sức đẩy ra, dẫn đầu là Huống Tử dẫn theo bạn gái và một đám người bước vào, lời nói cứng rắn đến khóe miệng bị Phó Nhiễm miễn cưỡng nuốt trở về.

“ A! “.

Huống Tử giống như phát hiện ra một tin tức lớn vội buông tay bạn gái ra. Hắn đi đến trước mặt hai người, giọng nói nhấn mạnh.

"Chị dâu!"

Hai chữ đủ để phá vỡ tai Phó Nhiễm.

Cô đem cái bật lửa của Minh Thành Hữu đặt lại trên bàn, đứng dậy đi qua hắn bước ra ngoài.

Phó Nhiễm vừa định nói cô không phải là chị dâu của hắn.

“ Ai u!”

Huống Tử làm động tác như bừng tỉnh hiểu ra, vỗ trán một cái .

"Tôi thế nào lại quên, cô đã sớm cùng Tam Thiếu phủi sạch quan hệ, sao chúng tôi phải gọi cô là chị dâu."

Huống Tử đi tới ngồi bên cạnh Minh Thành Hữu.

"Tam Thiếu! "

Phó Nhiễm nhìn tay hai người cùng nhau cụng ly. Khi Minh Thành Hữu thất thế, Huống Tử đã cho hắn nếm không ít mùi nhục nhã và chế nhạo. Phó Nhiễm lùi lại sang bên cạnh.

Huống Tử uống cạn ly rượu để cái cốc lại trên bàn. Lúc ngẩng đầu lên nhìn về phía Phó Nhiễm.

"Ban đầu nếu như cô nghĩ đến Tam Thiếu sẽ có hôm nay, cô sẽ rời đi hắn sao?"

"Chuyện của chúng tôi không liên quan đến anh."

Chỉ có thể nói, cô cùng Huống Tử ban đầu cũng không có một chút thiện cảm với nhau.

Minh Thành Hữu đứng dậy, dập tắt điếu thuốc trong tay vào gạt tàn. Hắn quay mặt sang nhìn Phó Nhiễm, nói một câu làm cho cô chưa kịp phòng bị.

"Tôi và cô còn chưa đủ đến mối quan hệ đó."

Mọi người trong phòng liền cười ầm lên.

Vì cô tự mình đa tình.

Phó Nhiễm cô đơn lẻ loi xuyên qua sau lưng những người đó. Cô xoay người, trong nháy mắt cảm thấy tim mình từng đợt đau đớn. Đứng dậy cầm lấy túi xách cùng áo khoác rời đi.

Minh Thành Hữu lại không cho cô cơ hội để trốn tránh.

"Đợi chút."

Tiếng nói của hắn phá vỡ sự ồn ào, mấy người đang nói chuyện liền im bặt. Tầm mắt lười biếng của hắn nhìn về Phó Nhiễm.

"Cô không phải là muốn nói chuyện sao? Chờ tôi ở đây. Sau khi cùng mọi người giải tán, chúng ta sẽ cùng nói chuyện.”

Phó Nhiễm thu bước chân mình lại, cô giấu mình ở một góc để mọi người không chú ý đến.

Huống Tử cùng Minh Thành Hữu cùng không thèm để ý đến cô nữa.

Hắn cùng mọi người bắt đầu cuộc vui. Nhóm người bắt đầu, đàn ông ôm phụ nữ trực tiếp lăn trên ghế sa lon bắt đầu sờ mó lại hôn. Một đôi nam nữ ôm nhau nằm ngay bên cạnh Phó Nhiễm. Người phụ nữ kia không cố kỵ chút nào bắt đầu rên rỉ hừ hừ a a, thậm chí còn gối đầu lên đầu gối Phó Nhiễm.

Cô vội vàng đẩy ra, đứng dậy nhường chỗ.

Bọn họ tốt xấu cũng nghĩ đến những người ở đây, lấy tay chỉnh sửa lại trang phục rồi cả hai cùng tới uống rượu.

“ Chị dâu cũ !”

Huống Tử sợ Phó Nhiễm nhàm chán một mình.

"Nghe nói gần đây cô hay gặp Cố Diệp Thừa ? Tôi gặp hắn mấy lần. Hắn nói cô rụt rè quá, không cho hắn đụng chạm, không cho hắn ôm, hôn nhẹ cũng không được, có phải như vậy không?"

Phó Nhiễm hơi nhếch khóe môi không muốn để ý tới, cô làm sao sẽ không nhìn ra Huống Tử cố ý gây khó khăn cho mình.

Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn Minh Thành Hữu.

"Đây là chuyện riêng của tôi. Cuối cùng tôi cũng có thể nói, việc này không liên quan đến anh!”

Huống Tử xem thường.

"Thật ra thì cô nên tìm chỗ cao mà đi. Chị dâu cũ, thế nào lại ‘nước chảy hướng chỗ thấp’?"

Minh Thành Hữu nhìn qua, đoạn đối thoại của bọn họ cũng không hắn có mấy hứng thú.

"Huống Tử ! Uống rượu của cậu đi. “

Phó Nhiễm lấy điện thoại ra xem giờ, không còn sớm, cô vì tìm Minh Thành Hữu nên đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm. Đói bụng đến mức ngực dán sau bụng, hơn nữa mùi thuốc lá vấn vít nồng nặc làm cô chỉ thấy buồn nôn.

"Khiêu vũ đi …"

Có người đề nghị.

Một người đàn ông bước ra sân khấu.

Minh Thành Hữu thờ ơ ngồi nhìn. Trong này ngoài hắn và Phó Nhiễm, mọi người đều muốn giở trò nên đề nghị khiêu vũ. Phó Nhiễm đem tay ôm bụng. Trong phòng lúc sáng lúc tối, ánh đèn chiếu nên mặt mỗi người đều như đeo mặt nạ.

Cô nhìn Mình Thành Hữu, phát hiện hắn giống như mặt người dạ sói.

Một bài vũ khúc xong, Huống Tử ngả người xuống ngay bên cạnh Minh Thành Hữu.

“ Tam Thiếu, sao không ra khiêu vũ? “

Minh Thành Hữu hài hước.

“ Mọi người nhảy với cậu còn có bản lĩnh ra khiêu vũ? “

"A”.

Có người la lên vẻ không phục.

“ Tam Thiếu thì sao? “

Huống Tử bắt đầu ồn ào.

Phó Nhiễm ngồi xem giờ, chỉ mong cho bọn họ mau mau kết thúc sớm một chút.

Minh Thành Hữu đột nhiên ngẩng đầu lên, ngón tay chỉ về phía Phó Nhiễm.

“ Ở đây đã có sẵn sư phụ. Để cho cô ấy làm mẫu chỉ dạy các người.

Phó Nhiễm phát hiện mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người mình. Cô không chút khách khí cự tuyệt.

“ Tôi sẽ không nhảy.”

“ Như thế nào lại không nhảy ? “

Huống Tử như bắt được cơ hội.

“5% cổ phần của Hào Khôn không phải là bị thua bởi cô sao? ”

“ Tôi không có hứng thú”.

“ Rất tốt!! “

Minh Thành Hữu không giận mà cười, giọng nói xen chút khinh thường, hắn không hề nhìn Phó Nhiễm.

“Bây giờ tôi cũng không còn hứng thú nói chuyện của người khác nữa. Cô không cần ở đây chờ tôi.”

Phó Nhiễm đã đợi được khoảng chừng hai tiếng, cuối cùng chỉ nhận được câu nói này.

Huống Tử nhất thời im lặng, cùng bạn bè cụng ly uống rượu.

Phó Nhiễm đứng dậy bước lên sân khấu, tùy ý chọn một điệu nhảy, xoay tròn chân. Đoạn nhảy không kéo dài, nhưng động tác cuối cùng vô cùng đẹp mắt.

Không có mấy người chú ý đến cô.

“ Được chưa?”

Phó Nhiễm cất giọng lạnh lùng hỏi, hướng đến Minh Thành Hữu ngồi cách đó không xa.

Lúc này hắn mới đưa tầm mắt liếc nhìn cô, rồi quay sang hỏi mọi người.

“ Xem có hiểu không?”

“ Không có!”

Không có ai ngoại lệ, tất cả đều lắc đầu.

Hắn không nói thêm lời nào, nhưng ý tứ rất rõ ràng, muốn cô tự hiểu.

Sau đó, Phó Nhiễm tiếp tục khiêu vũ ước chừng khoảng nửa giờ.

Minh Thành Hữu không nói thêm, cũng chẳng nói có thể. Càng không hỏi mọi người xem có hiểu hay không? Đám người chơi vui vẻ xong lần lượt rời đi.

Phó Nhiễm vừa mới ngồi xuống, Minh Thành Hữu đã đứng dậy muốn rời đi. Cô vội vàng cầm lấy túi xách đi sát bên cạnh.

Ở Mê Tính ai ai cũng biết Minh Thành Hữu, hắn vừa mở cửa đi ra ngoài mọi người thấy đã liên tục đến chào hỏi. Phó Nhiễm bỏ qua mọi ánh mắt khác thường khi họ nhìn về phía cô nhìn chăm chú phía trước, chỉ sợ Minh Thành Hữu rời đi.

Cô xông lên trước, chặn ở trước mặt Minh Thành Hữu.

“ Bây giờ anh không thể cùng tôi nói chuyện một chút sao? “

"Nói chuyện gì?"

“ Tôi muốn bên Lý gia dừng tay lại !”

Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn xượt qua đỉnh đầu cô.

“ Tôi không biết cô đang nhắc đến chuyện gì ở đây?”

"Tôi không tin. Mấy ngày nay tin tức liên tục đưa tin về chuyện này. Gia đình Vưu Dữu là bị hại. Anh….”

"Phó Nhiễm, chớ kiếm cớ lần lượt xuất hiện trước mặt tôi.”

Minh Thành Hữu đi lướt qua Phó Nhiễm hướng về chỗ đậu xe.

“Cô cho rằng chuyện này là Lý gia gây ra. Vậy cô tìm tôi được coi là thế nào?”

Cô vẫn cho rằng, chuyện này cùng với chuyện Lý Sâm đều giống nhau, đều do hắn đứng đằng sau điều khiển?

Phó Nhiễm nhìn hắn ngồi vào xe.

“ Tôi cho rằng tìm anh, anh có thể ra mặt để chuyện này trở lại bình thường.”

Minh Thành Hữu cũng không trả lời lấy một câu, hắn nhếch môi cười lạnh. Ánh mắt hiện lên tia đùa cợt.

“ Chuyện chẳng có liên quan đến tôi, tôi mặc kệ.”

Xe thể thao điên cuồng gào thét rời đi, bánh xe chỉ cách chân Phó Nhiễm mấy centimet, ngay cả sức lực để đuổi theo cô cũng không có.

Phó Nhiễm kinh ngạc đứng tại chỗ, cảm thấy đau đớn do dạ dày gây ra, cô chỉ có thể ngồi xổm xuống đưa hai tay đè lại bụng mới cảm thấy bớt đau hơn.

Cố Diệp Thừa gọi điện thoại tới, tiếng chuông vang lên từng hồi, Phó Nhiễm xách túi đi về hướng đậu xe. Cô không còn tâm trạng nào để ý đến chiếc điện thoại đang đổ chuông kia, đem túi xách cùng di động ném về ghế ngồi phía sau.

Phó Nhiễm lái xe về đến nhà, Phó Tụng Đình cùng Phạm Nhàn đang ăn khuya ở

"Cha, mẹ."

"Ăn cơm tối chưa?"

"Vẫn chưa ạ !”

Má Trần đem chén đũa đến cho cô, dạ dày Phó Nhiễm đang đau nên cô cũng không ăn được nhiều. Phạm Nhàn nhìn thấy mấy ngày nay sắc mặt cô có vẻ không tốt.

"Tiểu Nhiễm, có phải ngày nào con cũng đến Vưu gia? "

"Không phải! Con có việc nên mới về trễ."

"Hai năm trước, mẹ đã dặn con đừng nên dính vào chuyện này. Lý gia xem con như kẻ thù, nhất là Vưu Dữu cùng con không hề có quan hệ máu mủ. Con xem tin tức mấy ngày nay đưa tin con dùng cả chổi để đuổi phóng viên ra ngoài. Dáng vẻ như vậy có phải là dáng vẻ của một thiên kim đại tiểu thư? Lại nói bây giờ Minh Thành Hữu muốn quyền có quyền, con thế nào lại đi chọc vào người nhà hắn?"

Lời Phạm Nhàn nói quả thực rất đúng, bà đi ra ngoài gặp không dưới mười người hỏi, có thật là con gái bà dùng chổi đuổi người không ?

"Mẹ! "

Phó Nhiễm đang bị đau dạ dày lúc này càng cảm thấy khó chịu.

" Con cùng Vưu Dữu xem nhau như chị em, con sống ở Vưu Gia chẳng có mấy người đối xử tốt. Chú thím năm đó không hề chê cười gia đình con nghèo, chẳng lẽ bây giờ như vậy con liền vứt bỏ không để ý đến bọn họ? “

Nghe nói như vậy, Phạm Nhàn im lặng một lúc lại nghĩ đến hoàn cảnh khó khăn của Phó Nhiễm trước lúc được nhận về Phó gia, liền cảm thấy áy náy.

"Nhưng mọi việc đều có chừng mực, chỉ sợ con không giúp được bọn họ”.

" Con có thể ! Chỉ cần cố gắng hết sức mình là đủ rồi”.

Phó Tụng Đình nhìn Phạm Nhàn ý bảo bà đừng nói thêm nữa.

"Tiểu Nhiễm, chuyện này chỉ có biện pháp duy nhất là giải quyết riêng. Con khiến Lý gia ra mặt cùng truyền thông lên tiếng, chỉ e càng về sau sẽ càng gây ra tổn thương lớn hơn."

"Cha! Con biết rõ."

" Haizzz!"

Phạm Nhàn thở dài.

"Thật là một người cứng đầu."

Phó Nhiễm đến bên cạnh.

"Mẹ, dù cứng đầu nhưng cũng là con của mẹ"

"Đúng là vậy sao?"

Nét lo lắng trên mặt Phạm Nhàn tan đi, bà đưa tay vỗ vỗ vai Phó Nhiễm.

" Nên bảo bối thật vất vả mới trở lại bên cạnh ta”.

Bà chưa từng nói qua những lời này với Phó Nhiễm.

Phó Nhiễm cảm thấy mũi mình chua xót, áp lực cẩn thận đè nén bao lâu nay cũng giảm bớt đi. Trong lòng cũng cảm thấy khuây khỏa hơn.

Chú xin nghỉ để ở nhà. Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, tốt hơn vẫn nên có đàn ông ở nhà.

Phó Nhiễm mang theo nhiều thứ đứng ở dưới lầu nhà Vưu gia. Đi qua cầu thang thấy trên tường dán đầy giấy A4 tố cáo lớn nhỏ, lời nói hết sức khó nghe.

Cụ thể là nói Vưu gia không biết xấu hổ, lợi dụng sự an ủi liền lừa tiền. Ni làm việc của chú ai cũng đều biết, ngay cả trường tiểu học và trung học Vưu Dữu theo học cũng bị đào bới.

Sức mạnh của internet quả thật khó mà lường được. Phó Nhiễm tức giận đến mức hai tay run rẩy, cô nhìn thấy hộp thư bị nhét rất nhiều tờ giấy lớn nhỏ nội dung tương tự, nhiều quá không hết đến một nửa nằm cả bên ngoài.

Phó Nhiễm đi tới rút ra từng tờ, sau đó xé nát toàn bộ ném vào thùng rác.

Đến khi đã xác định thu dọn sạch sẽ, Phó Nhiễm mới mang theo tâm tình nặng nề bước lên lầu.

Đến cửa nhà Vưu gia, thấy một màn đang xảy ra tâm tình càng thấy đau như bị ai xé rách.

Sơn màu đỏ viết đầy dưới nền.

“ Trả tiền lại! Đồ lừa gạt! Không biết xấu hổ……”.

Phó Nhiễm nắm chặt bàn tay, vì đó mà túi màu trắng đựng những thứ mang đến cắt bàn tay cô thành hai đường. Ở cửa dọc hành lang cũng đầy những tờ giấy giống ở lầu dưới, cô không nghĩ tới Vưu Dữu không nên gánh chịu hậu quả như thế này. Hiển nhiên là Lý gia muốn trả thù Vưu Dữu.

Phó Nhiễm đặt túi lớn túi nhỏ xuống đất, vừa định nhấn chuông đã nghe được tiếng mở cửa từ trong. Chú từ từ mở cửa ra.

"Là Tiểu Nhiễm, mau vào đi."

"Chú! Làm sao người biết con tới đây?"

" Chú vừa lúc muốn nhìn thử có ai ngoài cửa hay không? “

Phó Nhiễm xách đồ bước vào nhà.

"Bọn họ lại tới?"

"Haiz! Mỗi ngày đều đến gây náo loạn, cũng không biết khi nào mới kết thúc. Mỗi lần đến đều ở bên ngoài chửi mắng ầm ĩ."

" Vưu Dữu! Con ơi đừng hù dọa mẹ. Con không muốn cho mẹ sống hay sao?"

Trong phòng đột nhiên truyền đến thím kêu la. Phó Nhiễm cùng chú vội vàng chạy vào, thấy thím cùng Vưu Dữu cả người đều là máu. Hai mẹ con đang ôm nhau khóc.

"Sao lại thế này?"

Giọng nói của chú có chút run rẩy.

"Vưu Dữu muốn cắn lưỡi”.

Phó Nhiễm kinh hãi, chạy tới ôm lấy Vưu Dữu.

"Nói cho chị biết tại sao?".

“ Chị ! Chị nói xem em đã chịu đau đớn như vậy, phải sợ bọn hắn làm gì. Không thể thế này được. Bọn họ nói muốn làm cho em khổ sở hơn so với vết thương trên mặt. Em thật sự không sống nổi nữa….”

"Vưu Dữu, con muốn nghĩ đến tự sát. Mẹ cũng sẽ chết theo con!”

Phó Nhiễm ngồi ở mép giường an ủi, thật vất vả mới khiến cho Vưu Dữu ổn định.

" Em ở nhà đợi chị. Đến chiều chị sẽ đến đón em qua nhà chị, dù gì bên kia kín cổng cao tường sẽ an toàn hơn. Bọn họ ai đừng nghĩ sẽ vào trong được”.

"Thật không chị?”

Trên mặt Vưu Dữu đầy nước mắt.

Phó Nhiễm dùng khăn giấy lau nước mắt trên mặt Vưu Dữu.

"Thật! Chị nhất định sẽ không lừa

Bên trong biệt thự, Lý Vận Linh mang bao tay tưới nước cây cỏ trong vườn. Tiêu quản gia từ cửa đi ra vườn.

"Phu nhân."

"Chuyện gì?"

"Phó tiểu thư ở bên ngoài muốn gặp ngài."

Lý Vận Linh không ngẩng đầu lên.

"Để cho nó đứng bên ngoài."

Bà ở trong vườn bận rộn gần nửa ngày. Phó Nhiễm đứng trước cổng lớn, nhìn thấy Lý Vận Linh đang tưới nước trong vườn. Chân cô nhức mỏi muốn dựa vào vách tường nghỉ chân một chút.

"Tiêu quản gia! Khi nào rảnh đi tìm cây Hoa Quế. Chúng ta trồng trong vườn đến khi nó lớn khẳng định sẽ không tệ”.

" Vâng, thưa phu nhân”

Lý Vận Linh rửa tay sạch sẽ đi về phía đình nghỉ mát, ở giữa bày mười mấy khóm hoa hồng mới.

"Vẫn là hoa ở tiệm bán hoa ở ngoại ô tốt hơn, ta lại trồng không ra như vậy."

Tiêu quản gia ngẩng đầu lên.

"Thưa phu nhân! Phó tiểu thư vẫn còn đứng đợi bên ngoài”.

Lý Vận Linh cầm kéo lên cắt mấy cây hoa.

“ Cũng làm khó cho nó đứng đợi mấy giờ đồng hồ. Để nó vào cửa đi”.

Phó Nhiễm đi theo sau Tiêu quản gia, đi vào bên trong cô không cảm thấy chút xa lạ. Lý Vận Linh nhìn qua cùng không có gì thay đổi, vẫn là bộ sườn xám được là ủi cẩn thận, từng hạt ngọc trong chuỗi vòng cổ trân châu rất to.

Tiêu quản gia biết ý rời đi.

"Ngài khỏe chứ??”

Lý Vận Linh không ngẩng đầu lên.

"Ngồi đi."

Phó Nhiễm ngồi vào đối diện bà. Ban đầu không ai mở miệng nói trước. Lý Vận Linh biết mục đích cô đến đây, cũng không nói không rằng đem cắt bỏ từng nhánh hoa hồng đặt cạnh bên tay.

Phó Nhiễm đến là xin làm hòa, suy nghĩ trong chốc lát mở miệng nói trước.

“ Tôi muốn cùng phu nhân nói chuyện một lúc.”

"Nói chuyện gì?"

"Về chuyện của Vưu Dữu và Lý Sâm”.

Lý Vận Linh nâng tầm mắt lên.

"Lần này lại muốn lừa gạt cái gì? Hay cảm thấy Lý Sâm không đủ oan uổng hay sao?”

"Chuyện này đã phai dần sau hai năm. Tôi cảm thấy không cần thiết đem chuyện này lật lên nữa.’’

Giọng nói Phó Nhiễm khẩn cầu.

"Theo tình hình bây giờ, Lý Sâm cũng không tránh khỏi bị liên lụy.”

"Thành Hữu, sao hôm nay lại đến chào ta? “

Ánh mắt Lý Vận Linh lướt qua Phó Nhiễm nhìn về phía sau c

Phó Nhiễm trở nên cứng nhắc, nghe thấy tiếng bước chân lúc càng gần hơn.

Minh Thành Hữu đi lướt qua Phó Nhiễm, đến ngồi bên cạnh Lý Vận Linh.

"Không phải nói hôm nay cùng ăn tối với mẹ sao?”

"Đúng đúng! Ta đúng là đãng trí.”

Giọng nói Lý Vận Linh trở nên vui vẻ.

"Mẹ sẽ bảo Tiêu quản gia chuẩn bị mấy món con thích.”

Phó Nhiễm thấy hai người như không để ý đến mình, cô không kiên nhẫn cắt đứt lời nói của Lý Vận Linh.

"Tôi hy vọng Lý phu nhân có thể suy nghĩ lời nói của tôi.”

“ Có gì đáng suy nghĩ? Ban đầu, Vưu Dữu một mực chắc chắn chính Sâm Tử hủy hoại khuôn mặt nó. Không phải cô cũng cảm thấy Thành Hữu bí mật giúp đỡ Sâm Tử hay sao? Hôm nay nó mới chịu khổ như Sâm Tử trước kia phải chịu phạt, ra cửa không dám lái xe, đi đâu cũng đều phải đeo kính che mặt. Năm đó nó cũng chỉ mới hai mươi tuổi.”

Lý Vận Linh tỏ thái độ trước sau hoàn toàn khác biệt, cầm lấy nhánh hoa hồng ném xuống đất, nhìn những cánh hoa rơi rớt xung quanh.

“ Ít nhất, Vưu Dữu là người bị hại nhiều nhất. Lý Sâm cưỡng bức con bé là sự thật. Đến cuối cùng đối với hai bên đều không có lợi.”

“ Cô nói cưỡng bức chính là cưỡng bức sao? Cô có chứng cứ không? Ta nghĩ nha đầu kia là tự nguyện mới phải, coi như đi giám định thử xem như thế nào? Chuyện hai năm trước có ai tận mắt chứng kiến không? Không biết chừng nó có bao nhiêu người đàn ông !!”

“ Bà ………..”

Phó Nhiễm không nghĩ những lời vừa rồi là từ miệng Lý Vận Linh, một phụ nữ luôn tụng kinh niệm Phật nói ra.

“ Xin phu nhân nói chuyện hãy tôn trọng người khác một chút!”

“ Phó Nhiễm! Ta cho cô vào đây cũng coi như khách khí đối với cô. Cũng không uổng công cô ngủ bên cạnh Minh Thành Hữu mấy tháng. Dù sao lúc rời đi cũng không dễ gì tìm được chỗ tốt hơn.”

Trước khi bước vào biệt thự, Phó Nhiễm đã nghĩ đến những tình huống xấu nhất. Nhưng nhất thời những lời nói chanh chua vừa rồi của Lý Vận Linh giống như làm cho cô không thể nói lại. Cô mím chặt môi, thấy Minh Thành Hữu tỏ vẻ hờ hững, thỉnh thoảng cùng Lý Vận Linh nói vài câu.

“ Ý của các người muốn làm lớn chuyện này?”

Lý Vận Linh trả lời một câu.

“ Muốn Lý gia chúng ta dừng lại, cô đáp ứng cho tôi một điều kiện.”

“ Điều kiện gì? “

“ Cô quỳ gối ở đây một giờ đồng hồ, tôi sẽ suy nghĩ xem có nên để chuyện này trở lại bình thường không.”

Vẻ mặt Phó Nhiễm cứng ngắc, thần sắc khó có thể tin. Minh Thành Hữu nhìn Lý Vận Linh, tựa như cũng muốn nhìn xem Phó Nhiễm có thể cuối đầu chịu nhục hay không? Khóe miệng Lý Vận Linh chứa nụ cười lạnh, nhìn chằm chằm cô.

Sắc mặt cô tái nhợt.

Bọn họ cũng muốn nhìn cô chịu khổ, nhìn cô bị giẫm đạp đầy nhục nhã. Minh Thành Hữu nhiều lần coi cô như trò đùa, Lý Vận Linh mở miệng trực tiếp muốn cô quỳ xuống

Phó Nhiễm chỉ muốn tìm đối phương thương lượng giải quyết thỏa đáng. Nhưng rất dễ nhận thấy, bọn họ không chấp nhận.

Hai tay cô chống giữ trên bàn, lúc này mới đứng lên.

“ Tôi không có khả năng ứng phó với mấy lời lật lọng của các người. Nếu không đồng ý chỉ có thể nói tiếc nuối, còn nếu là xảy ra chuyện gì thêm nữa, tôi chỉ nói trước một tiếng xin lỗi.”

Lý Vận Linh sắc mặt âm trầm nhìn bộ dáng Phó Nhiễm rời đi, bực tức ném cây kéo trong tay ra ngoài.

Nãy giờ im lặng ở bên cạnh, cuối cùng Minh Thành Hữu cũng mở miệng.

“ Mẹ. con nói rồi mọi người đừng nên bận tâm vào chuyện này. Huống chi Sâm Tử vẫn còn ở nước ngoài. Mẹ cùng cậu làm ra chuyện này mới nhất định vui vẻ sao?”

"Thành Hữu, chúng ta chỉ là bực bội thôi!"

"Phó Nhiễm có nói một câu. Vưu Dữu bị biến thành như vậy vẫn là trách nhiệm của Sâm Tử.”

"Cưỡng bức là chuyện rất khó nhận định, ai biết là sự thật hay giả chứ!”

Lý Vận Linh tỏ vẻ khinh thường. Nhưng khi nghĩ đến lúc Phó Nhiễm quyết định rời đi, vẫn không tránh khỏi lo lắng.

" Sẽ không ảnh hưởng đến Sâm Tử thật chứ?”

Minh Thành Hữu trả lời chắc chắn.

"Sẽ không! Trước mắt Vưu gia muốn một cuộc sống bình yên. Phó Nhiễm lúc này sẽ không hành động một mình nữa, cô ta còn không bảo vệ được Vưu Dữu. Hơn nữa, cô ta cũng biết rõ là chuyện cưỡng bức không có bằng chứng. Nếu hiện tại muốn kiện thì chỉ mang phiền toái đến cho Vưu gia

“ Vậy là tốt nhất!! “

Lý Vận Linh lượm từng cánh hoa hồng lên.

" Mẹ ngược lại muốn nhìn xem Phó Nhiễm giải quyết ra sao?”

Chuyện đã đến nước này, Minh Thành Hữu cũng không nghĩ là Phó Nhiễm sẽ tìm được biện pháp giải quyết.

Ra khỏi Minh gia, Phó Nhiễm trở lại đón Vưu Dữu như lời đã hứa. Thím đã chuẩn bị xong đồ đạc bỏ vào trong va li. Lúc gần rời đi, lần nữa nhắc nhở cô để ý đến cảm xúc của con bé, sợ trong đầu nó nghĩ quẩn.

Phó Nhiễm đậu xe ở gần hành lang. Chú xuống nhìn xung quanh xác định không có ai gần đây mới lên lầu dắt Vưu Dữu xuống.

Mãi đến lúc ngồi trong xe, Vưu Dữu vẫn im lặng. Theo thường lệ, dùng khăn quàng cổ che đến trên mặt.

"Vưu Dữu đừng sợ. Chúng ta về đến nhà sẽ tốt thôi”

Đưa Vưu Dữu vào trong Phó gia. Má Trần đang chuẩn bị cơm. Phạm Nhàn đang rót trà cho Phó Tụng Đình, hai người ngồi uống trà nói chuyện phiếm về tin tức. Nghe có tiếng động ngoài cửa, Phạm Nhàn tay cầm ly trà ra mở cửa thiếu chút nữa làm rơi.

Phó Tụng Đình cũng ngẩn ra.

Phó Nhiễm chỉ sợ Phạm Nhàn trước mặt Vưu Dữu nói lời không hay. Cô vội kéo tay Vưu Dữu đi trước.

“ Cha mẹ.”

Vưu Dữu khéo léo đứng một bên cất tiếng chào.

“ Bác trai, bác gái

"Này. . . . . . Này. . . . . ."

Phạm Nhàn không biết nên nói gì.

"Mẹ! Con đưa Vưu Dữu về ở nhà ta mấy ngày. Không cần chuẩn bị phòng khách, con và em sẽ ngủ cùng nhau.’’

Phó Nhiễm giúp Vưu Dữu đem hành lý đặt ở cầu thang.

Vưu Dữu cúi thấp đầu không dám nói chuyện. Mặc dù không thấy được mặt, nhưng Phạm Nhàn xuyên qua ánh mắt đen láy có thể cảm thấy gương mặt con bé đầy nước mắt.

“ Còn không mau vào ăn tối “.

Vưu Dữu đi phía sau theo sát Phó Nhiễm. Phó Nhiễm đi tới kia, cô cũng tới ngồi cạnh bên đó. Lúc ăn cơm, cô cẩn thận đem khăn quàng cổ vén lên. Phó Nhiễm thấy thế, đi tới đứng sau lưng Vưu Dữu.

“ Không thể che hết mặt như vậy được. Lấy khăn ra có được hay không?”

Đầu tiên Vưu Dữu do dự, lúc này nghe lời khuyên của Phó Nhiễm mới gật đầu.

Cô thấp thỏm nhìn về phía Phạm Nhàn cùng Phó Tụng Đình, thấy thần sắc trong mắt họ trước sau không thay đổi. Lúc này mới yên tâm bắt đầu ăn cơm.

Ăn cơm xong, Phó Nhiễm đưa Vưu Dữu lên lầu.

Phạm Nhàn nhân cơ hội này kéo Phó Nhiễm lại nói riêng mấy câu.

“ Tiểu Nhiễm, con làm như vậy có được không? Không chừng nhà chúng ta cũng sẽ bị tai vạ.”

“ Mẹ, thật xin lỗi. Nhưng Vưu Dữu ở lại Vưu gia khẳng định không chịu thêm được nữa, hôm nay con bé thiếu chút nữa cắn lưỡi tự sát….”

“ Cái gì???”

Phạm Nhàn thở dài.

“ Đúng là số khổ!!”

“ Mẹ! Chuyện này mấy ngày nữa sẽ trôi qua. Con sẽ nghĩ cách.”

“ Thôi…. Được rồi!”

Phó Nhiễm ngồi trước bàn trang điểm, nhìn Vưu Dữu ngủ thiếp đi. Cô chống cằm trong lòng suy nghĩ hỗn loạn, thấy Vưu Dữu nằm lăn qua lộn lại, trong lòng cô càng thêm khó chịu.

Dưới áp lực dư luận, không phải bọn họ trốn tránh là có thể thoát ra. Cũng không phải thời gian sẽ làm chúng biến mất, những lời nói thêm phần kích động, Phó Nhiễm chỉ sợ họ sẽ ngày càng chỉ trích mạnh hơn.

Biện pháp duy nhất chính là đối mặt và thừa nhận sai lầm. Nhưng đây là một cách nguy hiểm, một khi đi nhầm sẽ….

Phó Nhiễm lo lắng, hai đầu lông mày nhíu chặt. Cô chỉ sợ truyền thông đuổi tận không tha, cô phải nghĩ biện pháp nào mới có thể một chiêu chiến thắng.

[Edit: MiKa

Beta: Ying]

Minh Thành Hữu đứng ở ban công lầu hai, cùng một bầu trời, bọn họ cũng đã phân chia thành hai nơi.

Hắn không tán thành làm lớn chuyện, mặc dù đã cùng Lý Vận Linh nói qua, nhưng sau lưng hắn bà vẫn ban bố tin tức, hơn nữa còn tìm người đến Vưu gia náo loạn.

Trong lòng Minh Thành Hữu thường nhớ tới hai năm trước Vưu Dữu xinh xắn cởi mở như vậy, cô hướng về phía hắn nóiể, em đem biệt hiệu bạn bè đặt cho em là trái bưởi nhỏ đặt cho anh thôi.

Minh Thành Hữu dựa vào lan can nhìn ánh trăng đêm. Hắn vừa ăn tối với Lý Vận Linh xong. Người đã đáp ứng sẽ không làm to chuyện lên nữa. Từ ngày Minh Vân Phong qua đời, Minh Thành Hữu cũng không ở lại qua đêm. Nghĩ đến di chúc của Minh Vân Phong, hắn vẫn không thể nào trực tiếp đối diện được. Nó như đâm thẳng vào ngực hắn, vừa đau vừa sâu nặng.

Sau hai ba ngày, chuyện không dừng lại như hắn đoán. Ngược lại, ngày càng có chiều hướng nghiêm trọng hơn.

Phó Nhiễm tìm đến tập đoàn Hào Khôn. Thư kí trực tiếp đưa cô vào phòng làm việc của Minh Tranh.

Trong phòng làm việc có một chỗ mô phỏng sân Golf mini. Minh Tranh vóc người cao lớn, đứng ở phía cửa sổ đánh thẳng, gậy golf nhẹ nhàng nảy lên, trái banh nhỏ màu trắng chậm rãi lăn.

Phó Nhiễm chầm chậm bước đến, ánh mặt trời chiếu một bên vai cô.

" Thật là nhàn hạ!!"

MinhTranh đem gậy đặt về chỗ cũ.

" Dạo này, Vưu Dữu gặp chuyện lớn, hẹn em ăn cơm cũng nói không rảnh. Thế nào hôm nay lại đến Hào Khôn chơi ??"

" Ca ca! Tôi có một việc muốn nhờ anh giúp một tay".

Minh Tranh lấy khăn lau sạch hai bàn tay mình.

" Chuyện gì ?"

" Anh yên tâm, chỉ cần nhấc tay một cái thôi mà. Tôi đảm bảo có thể đem chuyện tốt đến cho anh."

" Có chuyện tốt gì sao??"

Phó Nhiễm không nói rõ.

Chỉ khiến cho Minh Tranh suy nghĩ điều tra chuyện tốt gì.

Phạm Nhàn đứng trước cửa phòng Phó Nhiễm không nhúc nhích. Cô chủ động đi lên.

" Mẹ đứng ở đây có chuyện gì sao?"

Phạm Nhàn chỉ về phía bên trong.

" Từ lúc con đi đến giờ, con bé không chịu ăn uống gì cả. Mẹ sợ con bé suy nghĩ dại dột nên đứng ở đây canh chừng.’’

Vưu Dữu ngồi ở phía trước cửa sổ, mặt quấn khăn quàng cổ đồng thời quần áo gấp lại gọn gàng đặt bên cạnh, hai tay Phó Nhiễm nhẹ nhàng đặt trên vai Vưu Dữu, cô nghiêng người xuông.

"Nhìn gì vậy?"

"Chị, em đang đợi tuyết rơi."

"Tháng này nếu muốn thấy tuyết có thể vẫn còn sớm."

"Chị, sau này chị đã từng gặp Lý Sâm sao?"

"Em hỏi chuyện này làm gì?"

Phó Nhiễm kéo ghế ngồi bên cạnh Vưu Dữu.

"Hắn xuất ngoại, hai năm qua chị đều chưa từng gặp qua."

"Chị, em muốn về nhà."

"Ngày mai chị sẽ dẫn em trở về."

"Thật không?"

Vưu Dữu khó nén được vui mừng, suy nghĩ một chút, thần sắc lại ảm đ

"Những người đó vẫn sẽ đến nhà náo loạn, em không dám ở trong nhà."

"Vưu Dữu, ngày mai trong nhà sẽ có rất nhiều người đến, chúng ta không buộc khăn quàng cổ, dũng cảm đối mặt có được không?"

Ánh mắt Vưu Dữu hiện ra hoảng hốt.

"Tại sao lại có thật nhiều người? Em không muốn."

"Ngày mai đi qua, cuộc sống của chúng ta có thể khôi phục lại bình thường, em đã đáp ứng chị là sẽ không lùi bước, đến lúc đó chị ở bên cạnh em, ai cũng đừng nghĩ là làm tổn thương em. . . . . ."

Phó Nhiễm thương yêu Vưu Dữu, cô đã nói, Vưu Dữu giống như là em gái ruột của cô.

Chú thím không thuyết phục được chuyện này, Vưu Dữu lại chịu nghe Phó nhiễm, trong vô thức cô biết Phó Nhiễm đều là vì tốt cho cô, sẽ bảo vệ cô.

Sáng sớm hôm sau, Phó Nhiễm đưa Vưu Dữu trở về nhà.

Cô giúp đỡ thím quét dọn vệ sinh, trời u ám cũng không tốt, ánh mặt trời núp phía sau tầng mây đen tối không ra được, ngoài cửa sổ gió lạnh xào xạc, gió cuốn lá cây khô rơi xuống đất.

Có người tới cửa muốn phỏng vấn, Phó Nhiễm không ngăn cản nữa.

Chú thím ngồi cùng Vưu Dữu trên ghế sa lon nhỏ bên trong phòng khách, mấy nhà báo cùng ký giả đài truyền hình không nghĩ tới Phó Nhiễm sẽ chủ động mời bọn họ phỏng vấn. Vưu Dữu không hề mang khăn quàng cổ, tóc rất ngắn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bằng bàn tay.

Ký giả đi theo Phó Nhiễm vào phòng của Vưu Dữu, trên bàn bày đầy đủloại văn bằng, còn có một bộ ảnh nghệ thuật mà Vưu Dữu chụp trước khi gặp chuyện không may, thanh xuân rạng rỡ, lại nghĩ đến hoàn cảnh cô gặp phải hôm nay, không khỏi làm người ta thương tiế

Phó Nhiễm không chắc mười phần thắng, biện pháp duy nhất của cô lúc này là tỏ ra thân tình, hi vọng dư luận có thể hiểu được thống khổ của Vưu gia bây giờ, từ đó buông tha cho họ.

Trong nhà gọn gàng sạch sẽ, mặc dù là thiết bị lắp đặt đã cũ kỹ, nhưng không khó để nhìn ra cuộc sống của Vưu gia.

Phó Nhiễm nhìn về bình hoa bày trên cửa sổ, bên trong cắm hoa bách hợp trắng cô mua, cô phải nói cho mọi người biết, Vưu Dữu đang tích cực thoát khỏi tổn thương, từng bước một đi tới hôm nay rất gian khổ, cũng đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng chửi mắng rất lớn, phương pháp cũ, tới gây chuyện trừ mắng chửi là tên lừa gạt không biết xấu hổ thì còn có thể mắng gì nữa chứ?

Thím ôm lấy Vưu Dữu run lẩy bẩy, chú cũng không nhúc nhích.

Phó Nhiễm xông ra kéo cửa chính ra.

Người ở bên ngoài cửa không ngờ là cửa sẽ mở, cầm đầu là một phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi, sau phút chốc ngẩn ra, trong miệng lại bắt đầu mắng.

"Quả nhiên là ở nhà, ý tứ khá tốt trở về thị trấn Nghênh An, lừa người khác đồng tình không tính lại còn lừa tiền!"

"Muốn mắng vậy sao?"

Phó Nhiễm hướng ra một nhóm người phía ngoài vẫy vẫy.

"Đi vào uống chén nước rồi mắng tiếp."

Mấy người hai mặt nhìn nhau, Phó Nhiễm đứng ở cửa.

"Tôi mở cửa các người lại không nói, thích mắng chửi sau lưng người khác như vậy sao? Không, tôi nên đổi lại phương thức, diễn viên quần chúng từ đâu tới vậy? Một giờ được bao nhiêu tiền?"

Mấy người sắc mặt xám xịt, đi theo vào phòng.

Bên trong phòng khách chật hẹp căn bản là phải chen chúc, có mấy người phải đứng ở cửa phòng của Vưu Dữu cùng chú thím.

Phó Nhiễm đi tới trước sô pha, chú đem chỗ ngồi tránh ra, Phó Nhiễm nhận lấy micro từ một ký giả trong đó đưa tới.

"Mọi người cũng nhìn thấy, phải mất hai năm Vưu Dữu mới khôi phục thành bộ dáng bây giờ, trị liệu tiếp theo lại không ai biết, may mắn, có thể khôi phục đến chín, mười phần, nhưng nếu bất hạnh, có thể sẽ tạo thành vết sẹo mãi mãi không có cách nào chữa trị."

"Đối với chuyện của Vưu Dữu, chúng tôi bày tỏ đồng tình."

Sau đó ký giả này nói tiếp.

"Nhưng không có nghĩa là cô ấy có thể nói dối, rất nhiều người có cảm giác mình bị lừa gạt, cho là Vưu Dữu là một người lợi dụng chuyện này lừa gạt sự đồng cảm của người khác, từ đó đạt được mục đích lừa gạt tiền thuốc thang."

Phó Nhiễm sớm nghĩ tới bọn họ sẽ nói lên vấn đề như vậy.

"Lừa gạt sự đồng cảm sao? Xin hỏi, vết thương trên mặt Vưu Dữu vẫn là giả vờ vẽ ra hay sao? Ai cũng biết, khuôn mặt của một người con gái đôi khi là tính mạng của cô ấy."

Phó Nhiễm lấy ra mấy tấm hình lúc Vưu Dữu đang trong thời kỳ dưỡng bệnh.

"Mỗi lần bôi thuốc, cô ấy đều đau đến chết đi sống lại, cũng nghĩ tới muốn tự sát, ai nguyện ý dùng cảnh ngộ của mình gặp phải để đổi lấy sự đồng cảm đây?"

"Nếu như vậy, về sau cảnh sát cũng tra rõ chuyện Vưu Dữu bị nạn không liên quan tới Lý gia, nhưng ban đầu vì sao Vưu Dữu một mực chắc chắn là

Phó Nhiễm cảm thấy Vưu Dữu lo lắng, cô đưa tay tới cầm tay của cô.

"Hai ngày trước mấy người có đưa tin chuyện Lý gia từng đưa hai trăm vạn cho chúng tôi. . . . . ."

"Xem ra, thật sự có chuyện này?"

"Đúng."

Phó Nhiễm gật đầu.

Xung quanh truyền đến tiếng xôn xao.

Người phụ nữ trung niên gây chuyện châm chọc.

"Như vậy còn nói không phải là để gạt tiền? Giả bộ gì chứ!"

Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh có hồn mà sắc lạnh.

"Bà ở đây náo loạn nửa ngày đơn giản là muốn nói chúng tôi cầm tiền của Lý gia, tôi thừa nhận quả thật Lý gia có phái luật sư tới để thương lượng, nhưng tôi lại xin hỏi, nếu thật sự là Lý gia không thẹn với lương tâm thì tại sao lại đưa ra hai trăm vạn? Là nhiều tiền mà không có nơi làm từ thiện sao? Nếu như các người muốn nói Lý gia là muốn dùng tiền để mua sự bình yên, hà tất không cần phải như vậy, chuyện này không thể nói rõ ra. "

Phó Nhiễm quay ra nói với một ký giả đài truyền hình trong đó.

"Anh là ký giả mục tin tức xã hội, tôi muốn hỏi, anh mỗi ngày đưa tin có liên quan đến tai nạn giao thông cũng không ít phải không? Chưa từng thấy có người cầm tiền đến nhà của người bị thương nói chớ đem chuyện công khai ra ngoài hay sao?"

Phân tích này đã rất rõ ràng, rất nhiều lý do tự nhiên đứng không vững nữa.

Nhưng thật ra truyền thông quan tâm cũng không phải là điều mà họ cho là sự thật.

"Vậy làm sao cô giải thích chuyện Vưu gia đã nhận hai trăm vạn đây?"

"Các người nghe nói tiền này là của Lý gia hay sao?"

Phó Nhiễm hỏi ngược lại.

"Theo thực tế thì Vưu gia muốn có số tiền kia quả thật rất khó . . . . ."

Một ký giả khéo léo nói.

"Không!!"

Phó Nhiễm thẳng thừng phủ nhận.

"Là không có khả năng như vậy.”

Cô lấy trong túi một tập hồ sơ, giọng nói hơi ảm đạm đôi chút mang theo mười phần chân thành.

"Vưu Dữu có thể được như hôm nay, người tôi muốn cảm ơn nhất chính là người đảm nhiệm vị trí giám đốc Hào Khôn ngày hôm nay, Minh Tranh."

"À?"

"Chuyện này cùng tập đoàn Hào Khôn có liên quan sao?”

Phó Nhiễm lấy ra một bản photocopy.

"Đây là khoản mục Từ thiện của Hào Khôn, hàng năm Minh tổng sẽ giao cho kế toán trích một khoản để hoạt động từ thiện ".

Phó Nhiễm đưa ra tờ biên lai ghi từ hai năm trước.

"Các người có thể thấy rõ ràng thời gian nhận được số tiền này. 200 vạn, là Hào Khôn sau khi biết tin đã ủng hộ cho Vưu Dữu. Tôi vẫn nhắc lại câu nói trước kia, chúng tôi từ đầu đến cuối không nhận một xu nào của Lý gia!!

Mọi người như bừng tỉnh hiểu ra.

Cũng có người chất vấn.

"Tin tức này chính xác sao?"

"Nếu các người không tin tưởng lời tôi nói có thể tới Hào Khôn điều tra, số tiền này hằng năm sẽ được ủng hộ cho Hội Chữ Thập Đỏ, cũng như ủng hộ giúp đỡ cá nhân Vưu Dữu vậy. Hôm nay, nếu không phải là chuyện ồn ào trở thành như thế này, tôi sẽ theo ý Minh tổng cùng giao ước là sẽ không công khai chuyện này. Vưu Dữu gặp chuyện không may đêm đó là đầu năm, vào buổi tối, con bé loáng thoáng thấy một bóng đen tạt dầu hỏa vào mặt mình, tình cảnh lúc ấy ai cũng sợ hãi. Đau đớn làm cho con bé bất tỉnh, căn bản không còn kịp nhìn kỹ mặt của đối phương. Mà Vưu Dữu ở phòng cấp cứu ICU điều trị đã hôn mê bất tỉnh thì Lý gia sớm an bài cho luật sư tới đây đàm phán, thử hỏi, nếu lâm vào tình cảnh này ai sẽ nghĩ tới còn có sự thật khác? Tôi muốn hỏi một câu, nếu Lý gia thật không thẹn với lương tâm, cần gì không để chúng tôi kháng án?”

Vưu Dữu bị cưỡng bức, Phó Nhiễm không nói.

Cô chỉ có thể giấu chuyện này đi, Lý gia không muốn rước họa vào thân nữa thì sẽ lựa lời nói để mọi chuyện trở lại bình thường.

Phó Nhiễm giơ tờ giấy lên, không riêng gì số tài khoản của Hào Khôn còn có chữ ký của tổng giám đốc Minh Tranh.

Tất nhiên sẽ không làm giả được.

Phó Nhiễm nói xong những lời này, miệng lưỡi đã khô đắng. Ký giả đặt câu hỏi rõ ràng không còn công kích nữa, phần lớn cũng quan tâm đến chuyện Vưu Dữu điều trị.

Mấy người gây chuyện không đạt được mục đích, chỉ đành ảo não lặng lẽ rời đi.

Dưới lầu, bên trong xe Limosine màu đen, người đàn ông giơ cổ tay lên nhìn thời gian.

"Không chậm trễ lắm,ôi!”

La Văn Anh cùng hắn lấy ra chuẩn bị xong quà tặng đã chuẩn bị trước đi lên nhà Vưu Dữu. Phó Nhiễm nghe được chuông cửa, đứng dậy đi mở cửa.

"Minh tổng?"

Thanh âm tràn đầy vui mừng. Minh Tranh thiếu chút nữa cười ra tiếng, người phụ nữ này không làm diễn viên quả thật là uổng phí.

"Mau vào trong nhà ngồi.”

Minh Tranh cùng la Văn Anh tiến vào phòng khách, thấy gian phòng chật ních đám ký giả, không thể không giả vờ bày ra bộ dáng giật mình. Nhân vật anh hùng xuất hiện thì đương nhiên là được đối xử đặc biệt. Toàn bộ sự chú ý ban dầu của mấy người dành cho Vưu gia bây giờ chuyển hết sang Minh Tranh.

La Văn Anh đi tới đưa quà tặng cho Vưu Dữu.

"Mở ra xem một chút."

"Cám ơn."

Phó Nhiễm giúp Vưu Dữu mở quà ra, là một quả cầu thủy tinh tuyệt đẹp, bên trong có bọt bông tuyết màu trắng, nhấn chốt mở sau liền có thể thấy cảnh tuyết rơi.

"Chị, là tuyết rơi!!”

Tổng giám đốc của Hào Khôn hạ mình trực tiếp đến thăm cô gái bị huỷ gương mặt. Hình tượng đẹp này được nhiều người cảm động.

Hơn nữa Minh Tranh xuất hiện khi lời nói dối của Vưu Dữu bị vạch trần. Nếu tin tức này được công bố chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng lớn hơn.

Lý Vận Linh xem tin tức đang chiếu trên tivi, không khỏi nóng giận ném ly trà xuống đất.

" Tổng giám đốc Hào Khôn?? Hừ, lấy tiền của Minh gia chúng ta làm người tốt không tính, còn có mặt mũi lên TV? Thành Hữu, con ra đây xem không phải ban đầu hai đứa này thông đồng với nhau giỏ trò với di chúc, nói ra ai sẽ tin??"

Minh Thành Hữu ngồi ở ghế salon xem tivi, che giấu cảm xúc rất tốt. Hắn nghe tin tức không ngớt lời khen tặng Minh Tranh, Phó Nhiễm lần này không chỉ nhờ truyền thông phản kích lại Lý gia mà còn quảng bá việc ủng hộ của Hào Khôn.

Một mũi tên trúng hai đích.

Hơi thở Lý Vận Linh dồn dập, đập tay trái xuống ghế salon.

" Thành Hữu! Chẳng lẽ con để cho bọn chúng phách lối vậy sao?"

" Mẹ chuyện Vưu Dữu, con đã khuyên mẹ thu tay lại..."

Minh Thành Hữu không kiên nhẫn đứng dậy, đi đến trước tivi, đôi mắt đào hoa hẹp dài đầy lửa giận.

Đến chiều, toàn bộ kí giả mới rời đi, Phó Nhiễm đưa thím ra ngoài mua thức ăn bận rộn chuẩn bị tới 8h bàn đằy ắp món ăn. Chú lấy rượu ra chiêu đãi Minh Tranh và La Văn Anh.

Vưu Dữu thấy khó chịu khi ngồi ăn cơm với nhiều người.

Chú thím hết lời cảm ơn Minh Tranh. Sau giờ ăn tối, Phó Nhiễm tiễn hai người xuống nhà.

" Tôi đã nói rồi, cuộc trao đổi này sẽ có lợi với anh!!"

" Anh không nghĩ em sẽ dùng cách này. Cũng đúng, bằng chứng cụ thể tốt hơn lời đồn đại. Lý gia chi bằng há miệng cũng không thể tạo sóng gió nữa."

Phó Nhiễm khoanh hai tay trước ngực, như thế này mới cảm thấy đỡ lạnh.

" Thật ra hôm nay tôi không nắm chắc phần thắng, chỉ sợ nói hồ đồ làm cho sự việc trở nên nghiêm trọng hơn. Gởi tin nhắn bảo anh đến là để cho ký giả không có thời gian tính toán nguồn gốc hai trăm vạn anh vừa xác nhận kia. Cũng may mọi lo lắng đều đã qua."

Đôi mắt Minh Tranh như đang cười.

"Là em đang lợi dụng anh?"

" Không, chúng ta hỗ trợ nhau thôi mà!!"

La Văn Anh ngẩng đầu, không khỏi tò mò nhìn Phó Nhiễm.

Trong suy nghĩ của mình, Phó Nhiễm bây giờ rất thay đổi. Nhớ lại lúc hai bên gia đình gặp nhau, cô rất ít nói chuyện. Hoàn toàn ngược lại hôm nay tranh luận với ký giả.

Phó Nhiễm tiễn hai người ra xe, khi họ rời đi cô mới trở về nhà.

Chiếc xe Audi màu đỏ của cô đậu ở ven đường, Phó Nhiễm vùi đầu suy nghĩ, hy vọng ngày mai thức dậy sẽ không đọc thấy tin tức gây tổn thương Vưu Dữu nữa. Cô chậm chạp lấy chìa khóa xe trong túi xách ra.

Nhanh mắt thấy một bóng dáng mông lung, Phó Nhiễm dừng chân đứng tại chỗ. Ánh sáng đèn đường chiếu sau lưng người đàn ông này, khuôn mặt chìm trong bóng tối nhưng cô vẫn nhận ra người đã cùng cô hợp rồi tan.

Hai người nhìn nhau.

Cô không nghĩ mình sẽ gặp hắn ở đây.

Phó Nhiễm bước tới, Minh Thành Hữu nghiêng người. Đôi chân lười biếng dựa vào đầu xe màu đỏ.

Phó Nhiễm chú ý tới xe hắn đậu sát phía sau xe mình, cô giả vờ không để ý từng bước khó khăn bước tới trước cửa xe.

Lòng bàn tay khẩn trương toát nhiều mồ hôi, Phó Nhiễm đưa tay mở cửa xe.

" Cấu Kết??"

Người đàn ông đột nhiên gọi, gò má hướng tới Phó Nhiễm, đôi mắt nhìn cô. Hai chữ Cấu Kết khắc sâu tận trong xương tuỷ.

Trừ hắn ra, chưa từng có giọng nói của ai lưu luyến mê hoặc gọi cô như vậy.
Bình Luận (0)
Comment