Giả Yêu Làm Thật

Chương 9

Trong phòng VIP Thiên Tự, sau khi cơm nước no nê, đoàn người lần nữa trở về ghế sô pha, quản lý phụ trách biết mấy vị này yêu thích, đã sớm dẫn mấy cô gái vào phòng tiếp khách, bởi vì tác dụng rượu cồn, ai cũng chọn lấy cô gái của mình, trừ đi âm nhạc kích thích nhiệt tình thì còn có người nào tâm tư đi ca hát nữa.

Nằm ở ngực Minh Thành Hữu là cô gái chỉ tầm 20 tuổi, miệng nói tiếng Giang Nam thỏ thẻ, còn thích kéo dài giọng ra.

"Tam Thiếu, Tam Thiếu. . . . . ."

Huống Dịch ở bên không chịu nổi chỉ vào lỗ tai.

" Con mẹ nó ta xương cũng nhũn ra rồi."

Minh Thành Hữu hớp một ngụm rượu, tầm mắt rơi vào Huống Dịch đang bị một con tay ngọc thon thon vuốt ve lồng ngực.

"Cứ như vậy sờ vào, bông cũng phải cứng rắn."

Lời nói vừa dứt nhất thời bên cạnh ồn ào cười to, cô gái cúi mặt vào cổ Huống Dịch tựa hồ là xấu hổ, dừng tay hướng từ trong ngực hắn cũng nói ra.

"Dịch thiếu, anh nghe một chút, nghe một chút. . . . . ."

"Đừng.. . . . ."

Huống Dịch cười dùng khuỷu tay ôm vai cô gái, nói khôi hài, hắn một Đại lão gia không sợ trời không sợ đất, lại sợ nhất là nhột.

"Đừng làm nữa, coi chừng anh ở nơi này đem em làm..."

"Ai"

Hắn thấy Minh Thành Hữu không đếm xỉa đến, tất nhiên khó chịu, Huống Dịch lấy mắt ý bảo cô gái Giang Nam.

"Cái người này làm trò không thể được, thấy nhiều bên ngoài, nhiều lắm kêu mấy tiếng dễ nghe."

"Vậy sao?"

Hai tay cô gái ôm vai Minh Thành Hữu, mặt mũi mỹ lệ chen đến bên cạnh hắn.

"Ca ca..."

Cánh tay cuốn lấy hắn cơ hồ khó có thể hô hấp, sắc đèn kiều diễm hư ảo trên đầu người đàn ông, giữa răng môi mát lạnh mùi rượu, cô gái cẩn thận chu đáo trước mặt gương mặt này, người đàn ông này quả thật không hổ danh, đẹp mắt đến tinh xảo cùng hấp dẫn những từ này đều không đủ để hình dung, không trách được bên ngoài đều có tin đồn, nếu muốn ôm lòng của Minh Thành Hữu không dễ dàng. Bởi vì một cực phẩm là rất khó coi trọng những thứ kém hơn so với mình, nhưng loại vẻ thùy mị này, lại phải đi nơi nào mới có thể tìm thấy?

Con mắt Minh Thành Hữu khẽ nhíu lại, trong đầu tựa như ở trở về chỗ hai chữ ca ca kia, hắn nghĩ trên gương phòng tắm lưu lại hai chữ kia, quanh co mơ hồ, lại chân thực tồn tại.

"Biết ca ca cô am hiểu nhất cái gì không?"

Huống Dịch ở bên không ngừng quạt gió thổi lửa.

" Kỹ thuật nhảy của hắn phải là tuyệt nhất, hướng phía sau cô như vậy dán lên, bảo đảm cô sẽ mất hồn chân đứng không vững."

"Thật sao? Ca ca, anh sẽ khiêu vũ? Tới một đoạn sao?"

Bàn tay MinhThành Hữu dính vào thắt lưng cô gái, chỉ cười không nói, dùng tay chỉ nhẹ một chút vào Huống Dịch.

Phó Nhiễm trở lại phòng ngủ, khóa trái cửa, cô sợ bị Lý Vận Linh phát hiện, cầm lên điện thoại đặt ở tủ đầu giường, sau đó lập tức kéo ra cửa sổ sát đất đi tới ban công, đầu ngón tay bấm theo số điện thoại không quen thuộc kia. Nhạc chờ là một khúc nhạc Latin nhiệt tình.

Bên trong phòng vang vọng huyên náo cùng bối cảnh âm nhạc ầm ĩ át đi một tiếng nhạc chuông. Cô gái thuận thế ngồi vào đùi Minh Thành Hữu, bàn tay hắn để ở nơi vạt áo cô như có như không khẽ tìm.

"Muốn nhìn tôi nhảy? Em biết kỹ thuật nhảy của tôi khi nào đẹp mắt nhất sao?"

Cô gái cười hắc hắc, chịu không nổi tạo nên mập mờ, cô nghiêng người hướng tới gò má hắn đang nghiêng đi, mắt lơ đãng liếc về hướng cửa, môi trái tim nhẹ vểnh lên, hiển nhiên trong mắt nhìn đối phương là không thiện cảm, cô gái bĩu bĩu môi.

"Người này người nào? Chết thảm rồi !"

Minh Thành Hữu theo tiếng kêu nhìn lại, thấy Thẩm Ninh sắc mặt trắng bệch chẳng biết lúc nào mở cửa đứng đó, ánh mắt lạnh như băng bị thương, thê thảm.

Phó Nhiễm cầm điện thoại, cắt đứt sau lần nữa bấm, còn không có người nào nghe.

Ngoài cửa truyền đến tiếng Tiêu quản gia.

"Thiếu phu nhân, phu nhân gọi cô quay lại."

"Ồ, vâng."

Phó Nhiễm gấp gáp, chỉ đành phải nhắn tin cho Minh Thành Hữu, chỉ sợ Lý Vận Linh đợi đến chịu không nỗi, nội dung tin ngắn đơn giản rõ ràng.

"Có chuyện, mau trở về!"

Bóng dáng cao lớn nhanh chóng xuyên qua hành lang, so sánh với bước chân theo sát sau lưng tới xốc xếch, hắn cũng thân hình vững vàng. Chỉ là đột nhiên đáy mắt kia giận giữ, cặp con ngươi hẹp dài sắc bén kinh người. Bên trong đại sảnh Mê Tính, nền gạch đều soi rõ bóng người, Thẩm Ninh chạy chậm tiến lên, ôm lấy cánh tay trái Minh Thành Hữu.

"Thành Hữu, em biết rõ sai lầm rồi, anh đừng tức giận!"

Hắn dừng bước, khóe miệng đường cong lên cười như không cười, tầm mắt nhìn thẳng vào Thẩm Ninh đang níu tay vướng víu.

"Cô có lỗi ở đâu?"

"Em... Em không nên tự tiện ra ngoài tìm anh."

Mặc dù biết sai, nhưng mà giọng điệu lại không tránh được uất ức.

"Thẩm Ninh, làm sao em biết anh ở nơi này?"

Minh Thành Hữu ra cửa cũng không để người khác biết rõ hành tung.

Thẩm Ninh cuống quít từ trong xách tay móc ra điện thoại di động của mình, tìm kiếm lung tung sau đó đưa ra trước mặt Minh Thành Hữu.

"Là có người gởi nhắn tin nói cho em biết, Thành Hữu, anh đừng tức giận, em. . . . . ."

Nghĩ đến lúc cô gái kia giống như rắn nước quấn trên người Minh Thành Hữu, Thẩm Ninh cắn môi, vừa muốn khóc.

"Nén nước mắt trở về, trước tiên hãy nói chuyện rõ ràng."

Thẩm Ninh nức nở.

" Em cũng không biết, nhận được tin nhắn lúc đó đầu óc nóng lên, em không nghĩ được nhiều. . . . ."

"Đầu óc nóng lên là liền đến chỗ này mà la lối om sòm?"

Minh Thành Hữu tức giận nửa ẩn nửa hiện, mới vừa ở bên trong phòng hát bị Thẩm Ninh náo loạn, Huống Dịch bọn họ đã sớm ôm người của mình tản ra.

" Em trở về trước đi."

"Thành Hữu, em thật sự không phải cố ý. . . . . ."

"Thẩm Ninh, em nghĩ qua người nào sẽ gửi tin nhắn cho em sao?"

" Em không biết."

Minh Thành Hữu cất bước rời đi .

" Tốt nhất em nên suy nghĩ một chút."

Phục vụ viên bưng khay từ bên trong phòng khách bê ra, phía trên bày ba lượng bình Hennessy cao nhất, hắn khom lưng chào hỏi.

"Tam Thiếu."

Thẩm Ninh thấy bóng lưng Minh Thành Hữu bóng lưng, vội vàng tiến lên muốn kéo tay cánh tay hắn. Khuỷu tay Minh Thành Hữu cố ý va chạm vào thắt lưng người phục vụ, khay trong tay anh ta rơi xuống đất, miếng thủy tinh vãi tung toé hất thẳng vào chân Thẩm Ninh, cô kinh ngạc dậm chân. Mặt Minh Thành Hữu lộ vẻ không kiên nhẫn.

" Cô náo loạn đủ chưa?"

Lúc rời đi, hắn gọi người phục vụ lại.

"Đem những cái này ghi vào hóa đơn cho ta."

Lý Vận Linh tinh thần rất tốt, xem chiếu phim xong lại lôi kéo Phó Nhiễm ở phòng khách uống trà. Minh Thành Hữu nổi giận đùng đùng về đến nhà, đi vào phòng khách vừa hay nhìn thấy Lý Vận Linh cùng Phó Nhiễm vừa nói vừa cười, hai người bộ dáng khéo léo. Nhìn thấy hắn đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo nhẹ nhõm mở miệng.

"Anh đã về."

"Thằng bé chết tiệt này, đi đâu chơi hiện tại mới trở về?"

Phó Nhiễm không để lại dấu vết hướng nhìn Lý Vận Linh, lúc trước rõ ràng cô đã nói qua Minh Thành Hữu ở công ty có chuyện, chỉ sợ hắn nói lỡ lời, cô vượt lên trước mở miệng.

"Không phải nói công ty bận rộn muốn ở lại ăn cơm tối sao?"

Cánh môi Lý Vận Linh chứa ý cười, ngoắc tay ý bảo Minh Thành Hữu ngồi vào bên cạnh.

"Khắp người mùi rượu, cũng không biết ở nhà đối tốt với Tiểu Nhiễm."

Hai ngón tay Minh Thành Hữu đặt nhẹ mi tâm.

"Mẹ, con có việc, mẹ lúc nào thì tới?"

"Sáng sớm đã tới rồi, nhờ có Tiểu Nhiễm theo ta xem hai bộ phim điện ảnh."

"Vậy sao?"

Tầm mắt Minh Thành Hữu xuyên qua gò má Lý Vận Linh nhìn thẳng hướng Phó Nhiễm. Cô chỉ cho là mình thay hắn tránh thoát Lý Vận Linh ép hỏi, thậm chí cho là, cô cùng hắn xuất diễn phối hợp không chê vào đâu được.

Một lúc sau khi Minh Thành Hữu cùng Lý Vận Linh nói chuyện, lúc này mới trở về phòng đi nghỉ ngơi.

Phó Nhiễm ngồi ở mép giường xem sách, Minh Thành Hữu lấy điện thoại di động ra, lúc này mới thấy có một số cuộc không nghe, biểu hiện thời gian chính là lúc Thẩm Ninh xông vào phòng hát. Hai chân hắn thẳng tắp đứng lại trước giường, Lý Vận Linh sáng sớm đã tới biệt thự rồi, Phó Nhiễm nếu thật muốn thông báo cho hắn, chọn thời gian thích hợp, sao có thể trùng hợp như vậy?

Bởi vì Phó Nhiễm đưa lưng về phía hắn, hơn nữa suy nghĩ chôn ở trong sách, cho nên không phát hiện ra khác thường sâu thẳm trong mắt người đàn ông. Hắn cởi áo ngoài ra, vòng qua cuối giường bên người Phó Nhiễm ngồi vào chỗ của mình.

Đột nhiên đệm lõm xuống làm cho người ta cảm giác giống như đi lại ở trên bờ đột nhiên lại rơi vào trong nước, cứ như vậy trầm xuống. Phó Nhiễm vội vã ngẩng đầu, chỉ thấy cặp mắt đen Minh Thành Hữu như giữa hoa đào một vẻ liễm diễm.

"Tôi gọi điện thoại cho anh thế nào lại không nhận?"

"Oh, lúc ấy vừa đúng lúc có chuyện."

Mặt Minh Thành Hữu lộ vẻ thanh thản, gương mặt sóng nước xanh xao, hắn lấy ví da rút ra tờ giấy xung quanh mạ vàng đưa cho Phó Nhiễm.

"Đây là thẻ vàng VIP tại Mê Tính, cho em, có rảnh rỗi mang bạn bè đi chơi một chút."

Phó Nhiễm vươn tay, lại như nhìn ra trên mặt hắn không có ý tốt, đang muốn nhìn kỹ thì chỉ thấy hắn cánh môi nhẹ cười, muốn gieo họa liền có nhiều tai họa.
Bình Luận (0)
Comment