Minh Tranh đi lên
trước, đưa tay dùng sức ôm cô vào trong ngực, cảm nhận được đầu vai cô
run rẩy, cánh tay anh càng dùng sức ôm chặt thêm một chút.
La Văn Anh muốn tránh ra, Minh Tranh dường như dùng toàn lực ôm cô thật chặt “Sao có thể không cần?”
Lồng ngực cô căng thẳng, không cách nào nói ra nỗi khó chịu dâng trào, Minh
Tranh dẫn cô đến trước sô pha, xoay người vào phòng tắm cầm khăn ra
ngoài trùm lên cho cô, La Văn Anh vẫn cảm thấy lạnh, Minh Tranh pha cho
cô ly nước ấm.
Anh không dám hỏi cô những chuyện xảy ra ngày hôm
nay, nhưng tự nhiên cảm nhận được cô cùng Tống Cẩm Trác chưa chấm dứt
quan hệ được.
Vừa mới qua một phen kích động, đầu mũi La Văn Anh
đỏ lên, Minh Tranh ngồi bên cạnh cô, không gian yên lặng tĩnh mịch,
phảng phất có thể nghe được âm thanh ngón tay mơn trớn trên thành cốc.
Tống Cẩm Trác lái xe rất nhanh, cán vào những vũng nước đọng tóe lên bay ra
xa vài thước, những người đi trên phần đường giành cho người đi bộ đều
không thể tránh khỏi bị văng trúng, tiếng mắng chửi tuôn ra không kịp
truyền vào trong tai anh, xe đã sớm lái đi thật xa.
Minh Tranh ngồi bên cạnh La Văn Anh rất lâu, giọng La Văn Anh nhỏ nhẹ, nghèn nghẹn trong cổ “Anh đi về trước đi.”
“Anh ngồi ở đây với em một chút.”
“Không cần, em muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”
Minh Tranh kéo tay cô qua đặt trên đầu gối mình, tay để trên mu bàn tay La
Văn Anh “Anh không ép em.” Nói xong mấy chữ như vậy, anh buông tay ra
đứng lên đi ra ngoài.
La Văn Anh nghe tiếng bước chân dần dần
biến mất bên tai, chóp mũi không khỏi chua xót, đưa tay lau mắt, cảm
nhận được đầu ngón tay ươn ướt.
Sau khi Minh Tranh rời khỏi, anh
đóng cửa lại, bóng dáng cao lớn cố chấp đứng trước ngưỡng cửa, rất lâu
sau cũng không động đậy, anh dựa người lên cánh cửa, dưới ánh đèn bóng
anh bị kéo ra, dài thật là dài, chạm đến trước thành cửa sổ.
Trước khi ngủ, La Văn Anh nhận được điện thoại nhà, nói dì của Tống Cẩm Trác
mới qua chào hỏi, hôm nay mọi người của Tống gia đối với cô rất vừa
lòng, còn hối cô cũng nhanh nhanh sắp xếp thời gian dẫn Tống Cẩm Trác về nhà một chuyến.
La Văn Anh đáp lại qua loa, kéo qua chăn mền che qua đỉnh đầu.
Hôm sau tỉnh lại, tinh thần không được tốt, La Văn Anh ăn xong bữa sáng rồi đi xuống lầu, ở bãi đỗ xe, ngoài ý muốn nhìn thấy xe của Tống Cẩm Trác, anh cũng vừa mới tới, xuống xe giơ mấy cái túi trong tay lên “Văn Anh.”
“Sao anh lại tới đây?”
Tống Cẩm Trác đưa đồ trong tay cho cô “Mẹ anh bảo anh cầm qua, sáng sớm mới làm xong.”
La Văn Anh đưa tay nhận lấy “Thật xấu hổ, tối hôm qua mưa lớn như vậy, bác trai bác gái không ở lại trên núi?”
“Không có” Tống Cẩm Trác tựa vào cửa kính xe, khôi phục tư thế biếng nhác như
trước “Mẹ anh nói chúng ta đều không ở lại, trên núi cũng không có gì
hay để chơi, dứt khoát bảo tài xế lái xe trở về.”
La Văn Anh gật
đầu, Tống Cẩm Trác thấy cô ăn mặc trang điểm trang nhã, tinh thần cũng
không đến nỗi, khóe môi anh câu nhẹ lên, biểu hiện ý cười đùa “Ngủ một
giấc xong lại sinh long hoạt hổ*? Tối hôm qua nhìn em như cô vợ nhỏ bị
ủy khuất, anh còn sợ nếu em ở lại thì ba mẹ sẽ mắng anh một trận.”
*生龙活虎 > sinh long hoạt hổ= khoẻ như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào
Trong lòng La Văn Anh cảm thấy nhẹ nhàng không ít “Sao có thể chứ, tối hôm
qua do em nhìn thấy mưa to, cho nên trong lòng mới gấp.”
“Anh đưa em đến công ty, lúc tan ca sẽ đến đón, cùng nhau đi ăn cơm chiều.”
“Không cần” La Văn Anh cảm thấy nếu như vậy quan hệ sẽ không thể chấm dứt
được, mới đầu nghĩ thử nói chuyện với anh một lần, không nghĩ tới bây
giờ cha mẹ hai bên đều tìm mọi cách để gắn hai người vào với nhau “Em có thể tự mình lái xe đi.”
Tống Cẩm Trác nhìn ra bốn phía, nhịn không được cười nói “Xe của em đâu?”
La Văn Anh theo thói quen xuống lầu lấy xe, nghe Tống Cẩm Trác nói sực tỉnh, lúc này mới nhớ ra xe của mình còn để ở Hào Khôn.
Tống Cẩm Trác đã mở sẵn cửa xe bên ghế phụ, La Văn Anh thấy vậy cũng không
tiếp tục từ chối, cô cầm theo cái túi to ngồi vào, tự mình thắt dây an
toàn.
Lái xe ra, bên ngoài thời tiết vẫn âm u, mưa phùn tung bay
trên bầu trời, lúc mới nhìn thấy bình thường, đến lúc nhìn qua bên cạnh
mới phát hiện nước mưa thấm mát như vậy, La Văn Anh dán mặt lên cửa
kiếng xe nhìn ra, nhìn dòng người mơ hồ vụt qua trong mắt.
Tống Cẩm Trác ngắm nhìn La Văn Anh “Tâm tình không tốt sao?”
“Tạm được” La Văn Anh lờ đờ uể oải trả lời “Gần đây công việc có tranh cãi
qua lại, tâm trạng có chút phiền chán, thật muốn nghỉ ngơi một thời
gian.”
Tống Cẩm Trác chạy xe ra khỏi tiểu khu “Vậy thì đừng làm,
mệt sống mệt chết cầm được một ít tiền lương, hay là em ra ngoài làm một mình cũng được.”
“Làm gì có chuyện đơn giản như vậy” La Văn Anh
dựa vào lưng ghế, nhún vai “Làm một mình càng phải lo lắng nhiều hơn, em sợ em chưa già đã yếu.”
Bên tai truyền đến tiếng cười vui không
kìm nén được của Tống Cẩm Trác, ngón tay anh gõ gõ trên tay lái “Có điều có chuyện anh cần nhắc nhở em, tài sản sở hữu Hào Khôn có liên quan đến phương diện tài chính gì đó em tốt nhất đừng đụng vào, bây giờ là thời
điểm mẫn cảm nhất, lúc trước có tra xét qua không ít công ty, em cũng
biết, đây chỉ chuyện không tra tới thì thôi, còn một khi bị để mắt tới,
không có công ty nào có thể may mắn thoát khỏi.”
“Tại sao đột
nhiên nghiêm khắc như vậy?” La Văn Anh giật mình, phương diện tài chính
nợ nần của Hào Khôn tuy rằng cô không có quyền hỏi đến, nhưng công ty
lớn như vậy, nếu đem nguồn lưu thông tiền đột nhiên ngăn chặn lại hoặc
giả như rút vốn đầu tư về như là Tống Cẩm Trác nói, tùy tiện một khoản
cũng có thể làm cho Minh Tranh rước lấy không ít phiền toái.
“Qua mỗi lần hội nghị sẽ nghiêm khắc hơn một chút, chỉ cần em không liên
quan vào chuyện đó là được.” Tống Cẩm Trác không có để lộ nhiều hơn, ánh mắt anh chuyên chú nhìn phía trước.
Đáy lòng La Văn Anh tăng
thêm dự cảm không tốt, trước xe gặp phải vật cản, Tống Cẩm Trác thình
lình dùng chân đạp mạnh thắng xe, đột nhiên bị lực đánh vào làm La Văn
Anh hoàn hồn trong nháy mắt, ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy có ký giả ngăn ở trước xe.
La Văn Anh tự nhận làm việc khiêm nhường,
từ trong đáy lòng không muốn dính dáng tới chuyện trêu chọc truyền thông báo chí, ánh mắt Tống Cẩm Trác yên lặng nhìn về phía trước, anh hạ cửa
kính xe xuống, chỉ lộ ra một cái khe hở hẹp “Mọi người có chuyện gì
sao?”
Ký giả bất chấp mưa phùn, mạo hiểm hỏi một ít về chuyện của hội nghị, La Văn Anh nghe được là chuyện liên quan đến công việc của
Tống Cẩm Trác, trong lòng cô buông lỏng, vẻ mặt đồng thời cũng buông
thõng xuống.
“Không thể trả lời, sau này sẽ có bí thư An sắp xếp
buổi họp báo, ở nơi này tôi không tiện nói nhiều, thật xin lỗi, bây giờ
là thời gian cá nhân.”
“Tốt lắm, anh đã nói là thời gian cá nhân, tôi cũng xin thay đổi xưng hô, xin hỏi Tống thiếu, gần đây nghe nói anh cùng La tiểu thư đang hẹn hò yêu đương, có chuyện như vậy sao?”
“Báo của các người từ lúc nào lại cảm thấy hứng thú đối với loại tin tức
này?” Ánh mắt Tống Cẩm Trác quan sát La Văn Anh ngồi ở bên cạnh, sau đó
cười nói “Chúng tôi đúng là đang hẹn hò, nhưng chuyện sau này như thế
nào còn chưa biết trước được.”
La Văn Anh ngẩng đầu lên, mắt vừa
lúc bị ánh đèn loang loáng chiếu vào không mở ra được, Tống Cẩm Trác làm rõ ý của cô, anh vỗ tay La Văn Anh đang để trên đầu gối “Anh cho rằng
không cần thiết phải giấu giếm, thay vì bị người đuổi theo trốn trốn
tránh tránh, chẳng phải nên hào phóng thừa nhận.”
Ký giả lấy được đáp án rõ ràng, lại có tấm hình làm chứng, cũng không làm khó anh nữa,
Tống Cẩm Trác lái xe đi ra, ánh mắt từ trong kính chiếu hậu thu hồi lại.
“Anh biết rõ em đang lo lắng cái gì, là sợ quan hệ của chúng ta sẽ bị mọi người biết phải không?”
La Văn Anh không trả lời câu hỏi, kỳ thật nói toạc ra cô cũng không có gì
để tránh né “Cẩm Trác, em với anh đứng giữa, từ đầu đến cuối đều là bị
người khác đẩy đến một bước này, lời của em là có ý gì, khẳng định anh
còn rõ ràng hơn em.”
Tống Cẩm Trác rất lâu không lên tiếng, mãi
đến khi xe đi vào đường cao tốc, anh mới lần nữa mở miệng “Em có nghĩ
tới hay không, hai chúng ta cùng một chỗ mới là thích hợp nhất, không ai có thể hiểu được sự trân trọng lẫn nhau hơn so với chúng ta, đây là ý
nghĩa tất yếu nhất trong hôn nhân.”
La Văn Anh được đưa đến bên dưới lầu của Hào Khôn, cô vẫn còn đang suy nghĩ về câu nói trên xe của Tống Cẩm Trác.
Đi tới phòng làm việc, La Văn Anh mở gói to Tống Cẩm Trác đưa cho cô ra,
bên trong có rất nhiều món ăn bình dân, đều là mẹ Tống đích thân làm. La Văn Anh ngồi vào ghế làm việc, chuẩn bị đem giấy tờ công việc của ngày
hôm chỉnh sửa lại, trước cửa truyền đến tiếng gõ dồn dập.
“Mời vào.”
Tiểu Chu vội vàng đi tới, La Văn Anh rất ít thấy bộ dáng này của cô “Thế nào, trời sập xuống ?”
“Cũng không khác biệt lắm” Tiểu Chu bước mấy bước tới bên cạnh La Văn Anh “Lão đại có khả năng gặp phải phiền toái.”
“Anh ta thì có cái gì phiền toái” La Văn Anh không đem lời Tiểu Chu nói để ở trong lòng, thủy chung tập trung chú ý vào công việc, không đứng lên,
bỗng nhiên cô nghĩ đến chuyện hôm nay Tống Cẩm Trác nói ở trên xe “Có
phải công ty đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Người của cục thuế
nhà nước đến điều tra Hào Khôn” Tiểu Chu hạ giọng “Em mới nghe Tạ Nam
nói như vậy, lúc này khả năng thật sự có phiền toái, công ty đang nghĩ
biện pháp muốn quyết toán sổ sách, nhưng đã bị theo dõi nên không kịp
nữa, nghe nói là mấy ngày nữa sẽ đến giai đoạn tra xét tổ tụng, vậy phải làm sao bây giờ đây?”
La Văn Anh trấn định “Em không cần hoảng,
nói sao thì những chuyện như thế này cũng không tới phiên chúng ta quản, em lo hoàn thành tốt công việc trong phận sự là tốt rồi, yên lặng theo
dõi tình hình đi.”
Tiểu Chu khẽ gật đầu, ánh mắt do dự, không thấy được chút biến động nào trên mặt La Văn Anh “Eve?”
“Còn có việc gì sao?”
Tiểu Chu do dự một chút, sau lắc đầu, lúc ra đến cửa rồi lại mở miệng nói
“Bạn trai chị không phải người đứng đầu cục thuế nhà nước sao? Kỳ thật,
chuyện này...”
La Văn Anh nghiêm mặt ngẩng lên “Tiểu Chu, không phải chuyện chúng ta nên ra mặt, can thiệp vào không có lợi.”
“Thực xin lỗi” Tiểu Chu vội vàng im bặt “Vậy em đi ra ngoài.”
La Văn Anh xoay ghế làm việc, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, nơi không xa là
những tòa nhà cao tầng san sát nhau, La Văn Anh tự nhiên không tin là
Tống Cẩm Trác sẽ vì nguyên nhân riêng tư mà đi giải quyết chuyện phiền
toái của Hào Khôn, đang trong giai đoạn hoạt động kinh doanh bình
thường, có mấy công ty có thể nói rõ ràng tất cả các khoản tài chính
liên quan?
Tạ Nam không nhịn được quan sát xung quanh bên trong
phòng làm việc, vừa rồi mọi người bên bộ tài vụ bị gọi vào, đến lúc này
vẫn chưa đi ra, mơ hồ còn có thể nghe được giọng Minh Tranh.
Một
hồi chuông điện thoại đột nhiên gọi tới điện thoại của thư ký, Minh
Tranh yêu cầu cô nhanh chóng đặt vé máy bay sang Bắc Kinh, Tạ Nam không
dám chậm chạp.
Hoàn thành xong việc, cô đứng dậy đi tới cửa phòng làm việc, đẩy cửa ra nhìn thấy Minh Tranh, thần sắc lạnh lùng ngồi ngay ngắn ở bên trong ghế làm việc “Dám đến điều tra Hào Khôn, tôi thấy bọn
họ lần này có vẻ sẽ không từ bỏ ý đồ, tôi muốn lập tức đi đến Bắc Kinh
một chuyến, công việc công ty tùy tình hình hãy báo cáo với tôi.”
Tạ Nam không dám vào trong quấy rầy, nhanh chóng đóng cửa trở lại trước bàn thư ký.
La Văn Anh không nhúc nhích, duy trì tư thế lúc trước, vùi người trong ghế làm việc, ánh mắt cô xuất thần, giương mắt nhìn cố định một chỗ, tâm
tình tan rã, đến trưa Tiểu Chu tới gọi cô ăn cơm, lại thấy cô vẫn còn
ngồi ì ở đó “Eve, ăn cơm.”
La Văn Anh không quay đầu lại “Em đi trước đi.”
“Hay là em mang một phần lên cho cho chị nhé?”
Ánh mắt La Văn Anh hướng về bên cạnh, thấy gói đồ ăn to buổi sáng Tống Cẩm Trác cho cô “Không cần, ở đây chị còn có ít đồ ăn.”
Nếu là trước đây, Tiểu Chu nhất định phải quấn lấy cô đòi chia một chén
súp, nhưng lúc này mọi người đâu còn tâm tư nói giỡn, Tiểu Chu sau khi
rời khỏi tự ý đóng cửa phòng làm việc lại.
Khoảng hơn nửa phút
sau, lần nữa có người đẩy cửa, La Văn Anh nghe được tiếng bước chân,
không khỏi phiền lòng khó chịu “Tôi nói tôi không ăn cơm, mọi người đi
trước đi.”
Minh Tranh bước mấy bước đi tới phía sau La Văn Anh “Cơm không ăn, em nghĩ mình là làm bằng sắt sao?”
La Văn Anh xoay ghế quay lại đối diện Minh Tranh “Em không đói bụng, sao anh vẫn chưa đi?”
“Theo anh xuống ăn cơm đi.”
Cô thấy sắc mặt Minh Tranh tối tăm, lời nói ra đến bờ môi lại không thể
nói nên lời, La Văn Anh cùng anh bốn mắt nhìn nhau “Công ty không sao
chứ?”
Minh Tranh nhún vai một cái, kéo ghế dựa đến ngồi đối diện La Văn Anh “Anh nghĩ là em sẽ hỏi anh có sao không.”
“Anh có sao không, em cũng không phải là không có mắt.”
Minh Tranh quan sát cô một lát, bỗng nhiên khóe miệng giãn ra “Đi một chút
đi, coi như là chìu theo anh, buổi tối anh còn phải bay đi Bắc Kinh.”
La Văn Anh muốn tránh đề tài này ra, nhưng trong lòng cũng như ngoài miệng từ đầu đã không nghe theo mình “Phải đi Bắc Kinh tìm người sao?”
“Chuyện này em không cần lo lắng, anh nhất định sẽ không có chuyện gì.”
La Văn Anh không muốn đi xuống, nên bảo Tiểu Chu đem hai phần thức ăn lên.
Tất cả Hào Khôn bị bao trùm trong bầu không khí buồn bã trầm lặng, Minh
Tranh kỳ thật cũng chưa ăn được miếng cơm nào, Tiểu Chu thấy hai người
bên trong phòng làm việc, thức thời đặt đồ ăn xuống rồi bước nhanh ra
ngoài.
La Văn Anh chậm rãi lấy hộp cơm đựng bên trong ra, Minh
Tranh cầm bình nước khoáng ở bên cạnh uống, ánh mắt không hề chớp nhìn
cô chằm chằm, không ai muốn phá tan thời khắc yên tĩnh này.
Anh vặn nắp chai nước khoáng lại, bỗng nhiên đưa tay vuốt ve ở đỉnh đầu cô “Anh đi ra ngoài.”
La Văn Anh ngẩng đầu, chỉ thấy bóng lưng Minh Tranh đi ra, tóc bên tai hơi bay nhẹ, anh giống như một trận gió, đi vừa nhanh vừa vội.
La Văn Anh hơi há miệng, cuối cùng một câu “cố gắng lên” hay là “lên đường bình an” cũng không mở miệng nói ra được.
Minh Tranh bận đến hơn 7 giờ tối, La Văn Anh từ chối lời mời của Tống Cẩm
Trác, kỳ thật công việc trong công ty không gấp, nhưng cô lại chọn ở lại tăng ca.
Hào Khôn gần như lâm vào trong cảnh khói mù, ngẫu nhiên nhìn lại, giống như lúc ký túc xá đang bị một đôi mắt hắc ám cắn nuốt,
chỉ có mấy phòng làm việc bên trong lưu lại ánh đèn vẫn còn ương ngạnh
chống đỡ.
La Văn Anh uống ly coffee thứ mấy, cả cô cũng không nhớ được.
Bộ tài vụ Hào Khôn tăng ca thâu đêm, Tạ Nam cũng xung phong nhận việc để ở lại, La Văn Anh dựa vào cửa sổ sát đất, ánh mắt nhìn ra ngoài, tim đập
mạnh và loạn nhịp, cô không biết, Minh Tranh cũng đứng ở đó, tư thế so
với cô, gần như giống nhau như đúc, cũng xuất thần nhìn chòng chọc về
phương xa.