Giấc Mơ Tỷ Phú

Chương 64


“Không sao, đừng lo lắng, ngày mai cô chuẩn bị bảo vệ luận văn tốt nghiệp tốt một chút.” Triệu Phong cười nói.
"Còn anh? Nếu không chúng ta cùng nhau đi thư viện đọc sách." Lâm Nhược Nhược đỏ mặt hỏi.
“Tôi có chuyện cần giải quyết, có thể buổi tối chờ tôi.” Triệu Phong nói.
Bảo vệ luận văn trong phạm vi nhỏ, với chỉ số IQ và năng lực chuyên môn của Triệu Phong, có thể trực tiếp giảng bài cho gia sư.
Lâm Nhược Nhược không có ép buộc anh ở lại, cô biết Triệu Phong không phải người bình thường, còn có rất nhiều việc cần phải làm.
Điều này càng củng cố thêm quyết tâm của Lâm Nhược Nhược làm việc chăm chỉ đuổi kịp Triệu Phong!
Sau khi chia tay Lâm Nhược Nhược, Triệu Phong lái xe rời khỏi Đại Học Bình An.
Hennessy Viper đã xuất hiện trở lại tại Đại Học Bình An sau nhiều ngày, tương tự như những lần trước, lại gây xôn xao dư luận.
Nhưng, Triệu Phong vẫn giữ nguyên bản trầm mặc, không có đỗ xe gần trường học.
Những người khác chỉ thấy chiếc xe mát mẻ này nhanh chóng lái đi, nhưng rất khó xác định Triệu Phong đang ngồi ở ghế lái.
Chủ sở hữu luôn là một bí ẩn!
Mọi người đoán già đoán non Chủ nhân của chiếc Hennessy Viper này có lẽ là đại gia Thành Phố Bình An Ngô Lương.
Ngô Lương điều hành câu lạc bộ siêu xe lớn nhất Thành Phố Bình An nên ai cũng nghĩ là khả dĩ nhất.
Triệu Phong đã hạ mình bốn năm, cho dù bây giờ lái một chiếc ô tô bình thường, cũng sẽ khiến cựu học sinh Đại Học Bình An kinh ngạc.
Nhưng không lâu sau khi Triệu Phong lái xe ra khỏi khuôn viên trường đại học, anh liền nhận được điện thoại của Tống Trí Viễn.
Tống lão đầu vẫn luôn lễ phép coi Triệu Phong là cổ y thừa kế, hiện tại lại phải nhờ đến Triệu Phong, tự nhiên sẽ càng thêm hạ thấp tư thế.
"Tiểu Triệu, anh ở đâu? Tôi đi đón anh, nhà tôi ở Vân Thủy Sơn Cư, anh hẳn là chưa từng tới đây."
Vân Thủy Sơn Cư là khu giàu có của Thành Phố Bình An, nơi tập trung rất nhiều biệt thự sang trọng, đặc biệt là phòng hướng hồ của những biệt thự ven hồ là sang trọng bậc nhất.
Tống Trí Viễn cho rằng Triệu Phong hiếm khi tiếp xúc với khu vực giàu có như Vân Thủy Sơn Cư.
Nhưng mà Triệu Phong không chỉ có tiếp xúc, anh ta còn là chủ nhân nơi đó, một cái đại boss ẩn thân có tới ba biệt thự nhìn ra hồ.

“Tôi biết nơi đó, để tôi tự mình đi.” Triệu Phong trả lời Tống Trí Viễn.
Truy cập :
Để nhận thêm nhiều chương mới nhất nhé.
Lái xe về nhà là vừa rồi, sao lại phải phiền đến Tống Trí Viễn đi đón.
“Vậy thì, trên đường chú ý an toàn, đến đó thì nói tên của tôi, nhân viên bảo vệ sẽ đưa anh tới ” Tống Trí Viễn nói.
Dịch vụ của Cộng đồng Vương giả chắc chắn khác với cộng đồng thông thường.

Hàng năm, rất nhiều khoản phí tài sản được trả và dịch vụ mang phong cách cực kỳ cao cấp.
“À vâng, tình trạng của bệnh nhân, tôi cũng cần hỏi bà ấy có mắc bệnh gì khác ngoài thoái hóa đốt sống cổ không, để tôi mang theo thiết bị y tế có thể sử dụng tùy theo tình trạng bệnh mà ông mô tả.” Triệu Phong nói.
"Vợ tôi có vấn đề về cột sống cổ.

Cô ấy cũng hay bị mất ngủ, đêm nào cũng không ngủ được, cứ trằn trọc mãi.

Có thể bởi vì kiệt sức do giúp tôi chăm sóc cửa hàng mới ”Tống Trí Viễn giải thích.
“Vấn đề không lớn.” Triệu Phong bình tĩnh nói.
"Tiểu Triệu, không đơn giản như anh nghĩ đâu.

Sau khi xem bệnh trực tiếp rồi hãy đưa ra kết luận.

Thật là bất lực.


Các bệnh viện lớn ở Thành Phố Bình An, còn mời cả bác sĩ nổi tiếng của tỉnh và thành phố, tất cả điều trị đều không có hiệu quả "
Khi Tống Trí Viễn nói về bệnh tình của vợ, ông cảm thấy rất buồn.
Đến Thành Phố Bình An mở lần lượt năm cửa hàng, cả nhà tất bận, quá bận.
Sau khi vợ bận việc, cũng trả giá rất nhiều.
Sau khi uống thuốc do bác sĩ kê cho hiệu quả không tốt, không những không có tác dụng ngay mà còn bị mất ngủ sau khi ngưng thuốc.
"Chà, đừng hoảng sợ."
Triệu Phong rất bình tĩnh.
Mặc dù tình trạng của vợ Tống Trí Viễn vẫn chưa được chẩn đoán nhưng Triệu Phong luôn giữ được tâm lý bình tĩnh trong quá trình điều trị.
Khi Triệu Phong biết được tình trạng chung của vợ Tống Trí Viễn, anh đã biết kế tiếp nên chuẩn bị dụng cụ y tế nào.
Không nhiều, chỉ là những cái thường dùng nhất.
Loại bệnh này không nhỏ không lớn, không phải là bệnh cấp tính mà là bệnh mãn tính, rất hành hạ người.
Gần nửa giờ sau, Triệu Phong đến biệt thự của Vân Thủy Sơn Cư.
Ba biệt thự của Triệu Phong cách biệt thự của Tống Trí Viễn không xa, biệt thự của Triệu Phong chiếm một vị trí tuyệt vời ở đây.
Phong Thủy ở đây thật tốt, Triệu Phong có được Trương Tiễn sư phụ dạy Phong Thủy thuật khinh công, nhất định sẽ không chọn sai vị trí.
Tuy nhiên, vì Triệu Phong thường đi sớm về muộn, nên anh ấy sẽ chỉ luyện Quy Tức Công ở ban công ngoài trời trong khoảng thời gian mà anh ấy đã tính toán là thời gian tốt.
Chính vì điều này mà nó đã trở thành sự tồn tại bí ẩn nhất trong toàn bộ cộng đồng giàu có.
Đến chỗ ở của Tống Trí Viễn, dưới sự dẫn dắt của quản gia, bước vào phòng làm việc của Tống Trí Viễn.
Tống Trí Viễn đứng lên, vẻ mặt ôn hòa, cười nghênh đón Triệu Phong đến.
"Tiểu Triệu, mời ngồi."
Ngay lập tức, bà vú ở nhà liền pha trà.

Tống Trí Viễn, để thể hiện tầm quan trọng của Triệu Phong, cố ý dùng nước suối núi ngọt để pha trà đá đặc điểm kỹ thuật cao nhất.
Ngay cả bộ ấm trà dùng để uống trà cũng không phải bình thường mà là do bàn tay của một bậc thầy pha chế bình.
Đúng lúc này, Tống Từ bước vào phòng làm việc.
Tống Từ liếc Triệu Phong ánh mắt không tốt, sau đó than thở với Tống Trí Viễn: "Ông nội, sao ông thật sự lại tìm anh ta?"
"Nếu ông không tìm Tiểu Triệu, ông có thể tìm ai? Tất cả các bác sĩ khác.

Ông đã tìm bác sĩ cả tỉnh và Thành Phố Bình An.

Cô không biết tác dụng chữa bệnh của họ sao?" bà nội mỗi đêm đều mất ngủ, cột sống cổ Vẫn còn đau như vậy, là bệnh tật dày vò, hôm nay Tiểu Triệu có đây là đã coi ông nội này như bạn bè, đừng vô lễ.

”Tống Trí Viễn có phần không thoải mái đáp.
“Không phải là bởi vì anh tốt với anh ta, anh đã giúp anh ta nhiều như vậy, anh ta xấu hổ như thế nào không tới.” Tống Từ không đồng ý lời của ông nội.
"Còn không phải là bởi vì ông đối tốt với anh ta, trước trước sau sau ông giúp anh ta nhiều việc như vậy, anh ta không đến làm sao mà coi được chứ " Tống Từ đối với lời nói của ông nội, xem nhẹ đáp.
Nghe vậy, Triệu Phong cười nhạt.
Đúng vậy, Tống Trí Viễn đã giúp anh ta mấy lần, nhưng nếu lúc đó Tống Trí Viễn không xuất hiện, Triệu Phong vẫn có thể giải quyết.
"Tiểu Từ.

Chuyện này không phải vô nghĩa.

Chính là Tiểu Triệu đối tốt với ông, không có anh ta, xương cốt già nua của ông đã hóa thành tro rồi." Tống Trí Viễn nhớ tới ngày đó trong nhà xác tỉnh lại, ông vẫn nhớ rất rõ, được nhìn thấy mọi thứ bằng đôi mắt mở ra sẽ không bao giờ quên trong cuộc đời này.
"Cháu có cha của một người bạn cùng lớp, là bác sĩ nổi tiếng Trung Tây y, cũng là một người bán thời gian.

Cháu đã liên hệ rồi và ông ta sẽ sẽ đến ngay." Tống Từ nói.
“Anh ta tên gì?” Tống Trí Viễn hỏi.

"Ông ấy tên là Hà Thanh Dương.

Ông nội, có thể ông không quen.

Ông ấy mới trở về từ một gia đình làm nghề thuốc Bắc.

Ông ấy là bác sĩ Tây y tại Đại học Pennsylvania, Hoa Kỳ.

Ông ấy còn có hơn cả 20 năm kinh nghiệm khám chữa bệnh lâm sàng tại một bệnh viện tư nhân ở Hoa Kỳ.

Đó là sửa chữa kép Trung Tây y.

”Tống Từ nói.
"Hà Thanh Dương? Họ của Hắc y nhân có thể gọi là gia tộc Trung y tỉnh lỵ là Nhân Tâm Đường ven biển?" Tống Trí Viễn đoán.
“Chính xác, ông nội, người thừa kế của Nhân Tâm Đường, thực lực này không thể nghi ngờ.” Tống Từ có chút tự đắc.
Tống Trí Viễn, với tư cách là một tỉnh lỵ, chắc chắn cũng biết rằng Nhân Tâm Đường rất nổi tiếng.
" Ông tìm cùng tế đường, chín thảo đường danh y, cũng không thể chữa khỏi bà cháu mất ngủ cùng xương cổ bệnh, cùng tế đường cùng chín thảo đường đều là cùng Nhân Tâm Đường nổi danh, ông cũng không cảm thấy Nhân Tâm Đường có thể có biện pháp nào."
Trên thực tế, Tống Trí Viễn so với Tống Từ khôn ngoan hơn rất nhiều, chẳng những không bối rối, ngược lại còn rất sáng suốt.
Lúc này, Tống Từ nghiêm túc hỏi lại: "Ông ơi, ông ấy có khác.

Ông ấy là tiến sĩ của Đại học Pennsylvania, cũng là con cháu của Nhân Tâm Đường.

Lý lịch và lai lịch của ông ấy đều khá bắt mắt., không giống ai đó, một kẻ nói dối! ".

Bình Luận (0)
Comment