Vốn loại tiểu bạch như
Lôi Ti Ti, rút lui hay không cũng không có người quan tâm.
Nhưng xét thấy người nào đó danh tiếng quá xấu lại có ông xã quá dũng mãnh, cô
mới vừa lui khỏi bang, trên thế giới lập tức bay đầy nước miếng và trứng gà,
oanh oanh liệt liệt gây lên.
Đảng Giang gia và Công Chúa bang chiếm đỉnh núi, công kích lẫn nhau, gây đến
một mất một còn ——
[Tầm Triệu Triệu]: chúc mừng Khinh Hiệp các, người cuối cùng cũng bị nhóm người
T ra.
[Hương Hương Công Chúa]: cút! Khinh Hiệp các chúng ta rất nhiều người có được
hay không?
[Hương Hương Heo Đực Đại JP (cực phẩm)]: nghe không ra người ta mắng mi không
phải là người sao?
[Thất Công Chúa]: vậy thì thế nào? Tại sao người ta phải làm người, người ta là
Công Chúa ~
[Yêu Chủ Tịch Nhiều Nhất]: mồ hôi, dư cái chân liền lấy nó làm tay. Lão nương
nói bao nhiêu lần, mi là heo à là heo à là heo!
[Tinh Tinh Điểm Đăng]: còn là công – ****** mặt trời ******!
[Chủ Tịch Tiểu Mật Đoàn Số 4]: Anh Tinh lại phun ra, rất đẹp trai!
[Chủ Tịch Tiểu Mật Đoàn Số 2]: Anh Tinh lại phun ra, rất đẹp trai!
[Chủ Tịch Tiểu Mật Đoàn Số 4]: 2, cậu đừng nói theo tôi!
[Chủ Tịch Tiểu Mật Đoàn Số 2]: 2 lần 2, heo đực mới học cậu.
[Tề Thiên Đại Thẩm]: Tiểu Nhị, em thật là thật là quá đáng! Tứ Tứ ngàn sai vạn
sai, nhưng sao em có thể mắng cô ấy là heo đực! Quá vũ nhục người!
[Chủ Tịch Tiểu Mật Đoàn Số 2]: ô ô, em sai lầm rồi, em thật sự là quá vũ nhục
sự thông minh của Tứ Tứ. Tứ —— Tứ ——
[Chủ Tịch Tiểu Mật Đoàn Số 4]: Nhị —— Nhị ——
[Vỗ Lên の Trân Châu]: hai đứa thiếu não -, -
[Gia Của Ta]: chó điên không cần gọi loạn.
[Gia Của Ta]: Ặc, tôi sai lầm rồi. Nói như vậy cũng rất vũ nhục chó.
...
Lôi Ti Ti hít mũi một cái, trong lòng ấm áp.
Cô mới vừa khóc xong cười lên liền hơi ngu. Cô cười híp mắt nói với Lưu Chiêu
Chiêu: “Không nghĩ tới họ sẽ giúp mình nói chuyện, ha ha.”
Lưu Chiêu Chiêu ném qua một vẻ mặt khinh bỉ: “Thôi đi, yêu ai yêu cả đường đi
có hiểu hay không? Chúng ta là nhìn ở chủ tịch!”
Thì ra là như vậy T_T
Trong đầu lập tức Lôi Ti Ti nhảy ra hình Giang gia kiểu hoạt họa, cái đuôi kéo
một tam giác nhỏ, lộ ra hàm răng nhọn: “Chủ tịch và mi cùng tồn tại ~”
Lôi Ti Ti đổ mồ hôi: quá... Lạnh quá.
“Chiêu Chiêu cậu an ủi mình, chẳng lẽ cũng là vì anh ta chứ?”
Không thể nào? Này này này, khiến cô làm sao mà chịu nổi?! T_T
“Có một nửa là vì anh ấy.”
Lôi Ti Ti mấp máy khóe miệng, cười trộm.
Dầu gì cô còn có một nửa, thỏa mãn! >V
Lưu Chiêu Chiêu chột dạ quay lưng lại, nội tâm đấu tranh ing: có cần nói cho cô
ấy biết, còn dư lại một nửa, là vì thần tượng hay không?
Hốc mắt Lôi Ti Ti hơi hồng, vẻ mặt lại mây tan mưa tạnh, trở nên tươi tắn. Thứ
xa xỉ như tình yêu, không có cũng sẽ không chết. Không khó chịu hắc không khó
chịu.
Khi cô đang tự lừa mình dối người như vậy, Thỉnh Đẳng Đẳng ló đầu trên thế
giới, kêu gọi: “Đi đi nha.”
Đảng Giang gia giận: “Tại sao?!”
Bây giờ người có lời nói ác độc không nhiều, thiếu não rõ ràng không đủ dùng.
Thật vất vả có mấy con heo đực có thể đùa giỡn, lại bảo các cô từ bỏ ý đồ?
Không có cửa đâu!
Thỉnh Đẳng Đẳng cũng không gấp, chậm rãi ghi ra một hàng chữ: “Có bản lãnh lúc
bang chiến lại phun.”
Cái gì?! Bang chiến?!
Mắt đảng Giang gia lập tức đầy máu: bang chiến, NGAO...OO
Một nhóm người lập tức chạy về kênh bắt đầu yy:
[Yêu Chủ Tịch Nhiều Nhất]: bang chiến a bang chiến a! Chủ tịch thật là quá đẹp
trai xuất sắc rồi!
[Tiểu Bạch Con Rùa]: giận đỏ mặt vì hồng nhan a... Đại đao chém tới tình
địch... Làm chủ tịch phu nhân thật là rất rất rất tốt đẹp...
Thỉnh Đẳng Đẳng rất buồn bực: Wey wey Wey, người đàn ông này muốn mấy người đi
làm vật hy sinh, đẹp trai cái gì mà đẹp trai?
Mặc dù Thỉnh Đẳng Đẳng biết, giúp Giang gia một chuyện, hồi báo là rất phong
phú rất phong phú.
Nhưng anh cũng thật khó chịu, thật ghen tỵ, nhưng là... Cố tình lại đánh không
lại anh ta, bi kịch.
Tề Thiên Đại Thẩm chợt bắt đầu chà bình: mấy người nói, Giang gia có lên tiếng
chỉ huy chiến đấu hay không?
Mấy người nói, Giang gia có lên tiếng chỉ huy chiến đấu hay không?
...
Một nhóm người trong nháy mắt sục sôi rồi, nắm quyền: sẽ sẽ, nhất định sẽ.
[Gia Của Ta]: thanh âm mất hồn kia, âm thanh khẽ mang theo chấn động kia, giọng
nói trầm thấp từ tính kia... A, tôi muốn phun máu >
Mọi người giận: “Chẳng lẽ mi đã sớm nói chuyện với Giang gia rồi à?!”
Không thể nhẫn nhịn!!
Một nhóm người cách màn ảnh tốn hơi thừa lời sèn soẹt: chúng ta cắn chết ngươi!
Cắn chết ngươi! Cắn chết ngươi!
Gia Của Ta yếu ớt nói: “Ặc, không nhìn ra sao? Tự tôi yy (tưởng tượng).”
Mọi người lập tức bổ nhào: yy sinh động thế này, đứa bé này nghĩ đủ thảm.
Lúc này Hệ thống thông báo: người chơi [Phỉ Ngã Lôi Ti] gia nhập bang phái [Hạo
Miểu các].
Trong bang nhất thời yên lặng như tờ, yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng tim
vỡ răng rắc.
Đảng Giang gia bi ai: tới, vẫn phải tới!
Vì vậy mỗi một người đều lặn xuống, nhìn có chút hả hê chờ tẻ ngắt.
Không ngoài dự đoán, Lôi Ti Ti quả nhiên hơi lúng túng. Cô đánh một hàng chữ,
lại xóa, không biết nên nói gì. Chần chừ nửa ngày, Lôi Ti Ti không thể làm gì
khác hơn là nói: “Chào mọi người, tôi là Phỉ Ngã Lôi Ti.”
[Tề Thiên Đại Thẩm]: ID cô viết. Chúng tôi có mắt nhìn, hừ hừ.
Không thân thiện, khóc.
Nhiệt độ trong bang lại giảm xuống N độ.
Lôi Ti Ti khóc chết. Trên thực tế tính tình cô khá làm người thích, nhân duyên
cũng tốt. Tại sao đến thế giới ảo, lại bi kịch như vậy?
Cô bi thương, không thể làm gì khác hơn là nhờ Chiêu Chiêu nữ vương giúp đỡ.
“Chiêu Chiêu...” mắt Lôi Ti Ti lấp lánh, trong đôi mắt viết hai chữ to: giúp
mình!
Lưu Chiêu Chiêu đang bận, nhanh chóng làm vẻ nói không ra tiếng với cô: Giang
gia.
Ặc, được rồi.
Lôi Ti Ti ủ rũ cúi đầu gõ Nhất Vĩ Độ Giang: “Giang gia, giúp em một chút T_T”
Giang gia gõ một câu tới đây: “Em kêu anh cái gì?”
Không biết tại sao, Lôi Ti Ti đột nhiên cảm thấy một dòng nước lạnh đập vào
mặt.
Xong đời, Giang gia nổi giận.
Lưu Chiêu Chiêu lại phát âm bằng hình miệng: “Gọi ông xã.”
Có ích không? Còn buồn nôn như vậy?
Lôi Ti Ti rơi lệ, nghiêm mặt nói: “Ông xã, giúp em một chút mà ~”
Giang gia trả lời rất ngắn gọn: “Ừ.”
Trong nháy mắt có cảm giác bị thuần dưỡng, khóc >
Đảng Giang gia vẫn tiếp tục không thân thiện.
[Chủ Tịch Tiểu Mật Đoàn Số 1]: Phỉ Ngã Lôi Ti là ai? Không biết.
[Chủ Tịch Tiểu Mật Đoàn Số 4]: hừ, không biết, người nào? Đáng ghét như vậy!
[Nhất Vĩ Độ Giang]: cô gái của tôi.
Bốn chữ rất ngắn rất mạnh mẽ, tiến vào trong mắt Lôi Ti Ti. Trong nháy mắt hô
hấp dừng lại. Tay Lôi Ti Ti cầm chặt con chuột, lại gãi gãi bàn gõ, trong lúc
nhất thời không biết thả hướng nào.
Tôi là con gái, Mộng Tưởng quốc rốt cuộc có người thừa nhận tôi là con gái...
Cô rất cao hứng nhưng cũng có tâm tình kỳ quái. Ửng hồng tràn lan theo cổ, cả
khuôn mặt Lôi Ti Ti mau chóng đỏ hết.
Xong rồi, cháy, tự nhiên T_T
Cô nhất định là quá hưng phấn, nhất định vậy! Lôi Ti Ti liều mạng quạt gió cho
mình: cô không có xấu hổ, cô thật không có xấu hổ.
[Nhất Vĩ Độ Giang]: cô ấy hơi ngu ngốc, mọi người đừng khi dễ cô ấy.
Tôi phun.
Ửng hồng lập tức bể, Lôi Ti Ti giận: Nhất Vĩ Độ Giang tên tự luyến cuồng
[Thỉnh Đẳng Đẳng]: đúng rồi, Yên Hoa Nhâm Bình sinh đã đáp ứng bang chiến rồi.
[Miễn]: em muốn đi thả thỏ ^^ thỏ thỏ thỏ!
[Sultry]: -., -
[Mạnh Phụ Tam Thiên]: Cậu nói thế nào?
[Thỉnh Đẳng Đẳng]: tôi trực tiếp sử dụng plug-in, giúp anh xác định, ha ha ha.
Vừa rồi sao tứ đại cao thủ không xuất hiện?
Lôi Ti Ti chợt cảm thấy mình bị tính toán.
Nếu mới vừa rồi bọn họ ra ngoài giải vây, mình cần gì đi cầu xin đồ chết tiệt
đó?!
Chẳng lẽ, chẳng lẽ... anh ta mưu đồ đã lâu?
Bị trêu ghẹo rồi, cô thật là ngu ngốc T_T
Hạo Miểu các căn bản không có người để ý tới áp suất thấp của cô.
[Nhất Kỵ Tuyệt Hậu]: tại sao không phải bang chủ hạ chiến thư? -., -
[Tinh Tinh Điểm Đăng]: ***, mi lại làm mất danh tiếng, con mẹ mày.
[Thỉnh Đẳng Đẳng]: (biểu tình giận dữ) lão Đại bảo tôi đi!
Hả? Một nhóm người đều rất nghi hoặc. Mặc dù Phó Bang Chủ hạ chiến thư, nhưng
bang chủ nói, cảm giác mới chính thức hơn chứ?
Giang gia rất bình tĩnh bàng quan, cũng không nói chuyện.
Lôi Ti Ti cũng rất tò mò. Đúng nha, tính tình thúi như Nhất Vĩ Độ Giang, vừa có
thể nói lời ác độc vừa có thể làm náo động, có đi khẳng định sẽ đi ~
[Phỉ Ngã Lôi Ti]: tại sao không đi?
[Nhất Vĩ Độ Giang]: muốn biết?
[Phỉ Ngã Lôi Ti]: muốn ~
[Nhất Vĩ Độ Giang]: kêu tướng công nghe một chút.
Lôi Ti Ti đổ mồ hôi, trái lương tâm mà nói: “Tướng công, tại sao?”
[Nhất Vĩ Độ Giang]: khinh thường.
Lôi Ti Ti ngất: thật là đáp án rất Giang gia rất Giang gia.
[Thỉnh Đẳng Đẳng]: lão Đại anh anh anh...!
[Nhất Vĩ Độ Giang]: uh
[Thỉnh Đẳng Đẳng]: không có không có... Chuyện, đừng động tới em T_T
Thỉnh Đẳng Đẳng tinh thần chán nản ngồi chồm hổm góc tường. Chuyện vốn đang
được cho là rất hay ho rất oai phong, thì ra là chuyện mà lão đại căn bản khinh
thường làm.
Như vậy càng tỏ rõ anh vô cùng thấp kém, anh bị thương T_T
Cho dù Thỉnh Đẳng Đẳng cũng áp suất thấp rồi, một nhóm người vẫn thảo luận say
mê cuồng nhiệt.
[Tìm Triệu Triệu]: lại nói, chúng ta chiếm một tiệm in tờ nết để bang chiến
chứ?
Đảng Giang gia ngẩn người một chút, lập tức hưng phấn đập bàn: “Tốt tốt tốt!!!”
Nếu đều cùng chung một chỗ, khoảng cách của mọi người cũng không quá xa.
Vậy chúng ta, liền tổ chức thành đoàn thể đi xem Giang gia đi!
Oa cắn cắn cắn.
Nhưng, ngộ nhỡ Giang gia không đáp ứng?
Lời nói là Lưu Chiêu Chiêu nói, nhưng hộp tin tức của Lôi Ti Ti lại nổ.
[Tề Thiên Đại Thẩm]: Ti Ti, Ti Ti a ~
Chủ Tịch Tiểu Mật Đoàn số 1 2 3 4 đều ngọt ngào gọi cô: Chị Ti Ti, xin chăm sóc
nhiều
Lôi Ti Ti co quắp, mấy người... Mấy người rốt cuộc muốn làm gì?
“Nó,
Đối với chúng em
Rất khó.
Đối với chị
Lại đơn giản.
Anh ấy,
Đối với chúng em
Rất xa.
Đối với chị
Lại gần.”
Lôi Ti Ti cảm thấy trên đầu có một đám quạ bay qua. Thật là bị sét đánh ngoài
khét trong sống rất ưu thương T_T
“Rốt cuộc có chuyện gì?!” Lôi Ti Ti hỏng mất.
“Ti Ti, khuyên nhủ Giang gia ~ đến tiệm in tờ nết bang chiến! Đến in tờ nết
bang chiến!”
“Ặc, tại sao muốn tôi đi?”
Tề Thiên Đại Thẩm nổi giận: “Cô không có đầu óc sao?! Hay não của cô mọc trên
mông đít hả?! Biến, ngã xuống thổi gió thoảng bên gối cho tôi!”
Lôi Ti Ti rốt cuộc khuất phục ở dưới dâm uy của đảng Giang gia.
Cô đánh chữ rất nhanh, khóe mắt nhếch lên cong cong.
Nam rắm thúi có hình dạng thế nào đây?
Làm sao bây giờ, cô cũng cực kỳ mong đợi ~>V
[Phỉ Ngã Lôi Ti]: ừ, tôi cũng rất muốn đi.
[Mạnh Phụ Tam Thiên]: không tốt sao? Thành B lớn như vậy, có người có thể không
tới kịp.
Lôi Ti Ti hô hào ở trong lòng: đây là một bầy con gái vì gặp Giang gia, không
sợ vào chảo dầu!
Lôi Ti Ti không thể làm gì khác hơn là lăn lộn ngay tại chỗ: “Đi nha đi nha đi
nha ~”
[Mạnh Phụ Tam Thiên]: ngoan, GG đáp ứng em ~
[Nhất Vĩ Độ Giang]: è hèm.
Xoẹt, tóc gáy sau lưng Mạnh Phụ Tam Thiên lập tức đứng lên, anh cảm thấy trán
mãnh liệt giựt, mí mắt đập mạnh: không được không được, vô cùng không tốt!
Anh vội vã nói: “Ai, con trai đang khóc. Tôi logout tôi logout rồi.”
Sao anh có thể đùa giỡn cô gái của lão đại?
Anh thật con mẹ nó có bệnh!
Lôi Ti Ti vẫn còn đang công thành: “Tướng công, ông xã, anh yêu, đi đi đi
đi...”
Lôi Ti Ti sắp không xong.
Đảng Giang gia ép cô...
Những lời này thật không phải tôi nói...
Ngàn vạn ngôn ngữ, như nghẹn ở cổ họng. Ánh mắt Lưu Chiêu Chiêu nhìn cô cũng
thay đổi rồi. Cô hài hước: “Lôi Ti Ti, không nhìn ra ~”
Đến cuối cùng, Lôi Ti Ti không thể không ói ra, vô số “anh yêu”. Đến cuối cùng,
cô sắp ói đủ lời quỷ của liên quân 8 nước Anh, Pháp, Mỹ, Đức, Ý, Nhật, Nga và
Đế quốc Áo-Hung, lúc này Giang gia mới lên tiếng.
Ngữ điệu của anh rất nhạt, chỉ có một chữ được.
Rất khó hiểu, tim của cô cũng kích động lên theo sự hiện ra của chữ này.
Nghe nói hôm nay là đêm thất tịch.
Lôi Ti Ti buồn bực. Lại thất tình trước đêm thất tịch, có lầm hay không?
Buổi tối cô không có khóa, lại không có người hẹn, nhàm chán muốn trồng nấm.
Cuối cùng không thể không vào Mộng Tưởng quốc.
Có lẽ có lễ lạc gì đây?
Đánh chết cô cũng không thừa nhận: cô nghĩ đến có thể vô tình gặp được người họ
Gia
Làm sao có thể?! >
Lôi Ti Ti mới vừa vào, Giang gia liền gõ cô: “Đến Đào Hoa Uyên.”
Lôi Ti Ti rất bình tĩnh đánh “Ừ”, nhưng bước chân liền vô cùng không vững.
Anh ấy muốn làm gì? anh ấy muốn làm gì?
Phấn hồng phao phao lượn lờ phía trên đỉnh đầu người nào đó.
Đào Hoa Uyên vào ban đêm, trăng sáng sao tỏ, bầu trời trong xanh. Xa xa truyền
đến tiếng nước đổ ầm ầm của thác nước và tiếng chim hót uể oải.
Bên phải phía trên màn ảnh, nam tử mặc áo đen đang biến mất ở dưới tàng hoa
đào. Dưới chân anh là cánh hoa rụng rực rỡ, ở ban đêm có vẻ kinh dị khác
thường.
Gió thổi nâng vạt áo anh, khẽ phấp phới, lòng của Lôi Ti Ti cũng nhẹ nhàng nhảy
theo.
Lúc này Nhất Vĩ Độ Giang như cảm nhận được mà quay qua, trên người anh khoác
ánh trăng nhàn nhạt, áo đen dính mấy cánh hoa hồng hồng, mặt mày vô cùng bén
nhọn, mông lung ở trong bóng đêm, cũng có vẻ dịu dàng.
Đại não của Lôi Ti Ti trực tiếp chập mạch, căn bản không biết nên nói cái gì.
Cô có ảo giác, tựa hồ cảm thấy người họ Giang cười với cô.
Tiếp Nhất Vĩ Độ Giang liền vén áo khoác lên ngồi xuống, trước mặt anh xuất hiện
một cây đàn cổ. Đàn màu đỏ sậm loang loáng trong bóng đêm, tiếp, âm nhạc từ đầu
ngón tay của anh trút ra ngoài, du dương phập phồng.
Lúc này, Đào Hoa Uyên chợt dâng lên từng đóa từng đóa vàng sáng chói.
Đầu tiên là một hai đóa, sau đó là ba bốn đóa, tiếp càng ngày càng nhiều, cho
đến khi chúng nối đuôi nhau thành một hàng dài—— một cái một cái, nguyên lai là
đèn Khổng Minh.
Thiếu nữ áo trắng ngẩng đầu, trong đôi mắt long lanh chiếu ra sắc màu ấm áp.
Ngón tay Giang gia vẽ một cái, vững vàng dừng lại giai điệu cuối, anh đứng lên,
chậm rãi bước đi thong thả đến trước mặt thiếu nữ áo trắng.
Mặc dù nói tiếng Anh trong trò chơi phong cách cổ đại hơi tức cười, nhưng khi
đó Lôi Ti Ti hồn nhiên không phát giác.
Đôi mắt chàng trai áo đen nhìn cô, đầu ngón tay đánh ra một hàng chữ: “One
woman, one house, one piece of land to call your own, one landscape to look at,
one way to die.”
—— anh nói là: “Yêu một cô gái, ở một căn nhà, nhìn một phong cảnh, đi một
đường chết.”
Lôi Ti Ti chợt nhớ tới, bài hát anh khảy đàn, là nhạc đệm của bộ phim Nghệ Sĩ
Dương Cầm Trên Biển, The Crave.
Mà đỉnh đầu bọn họ, là hai vì sao tượng trưng Ngưu Lang Chức Nữ, đang nhẹ nhàng
đụng vào nhau.