Lưu Chiêu Chiêu tiếp cận
tới: “Tiểu tử, không tệ lắm. Lợi hại!”
Lôi Ti Ti ngẩn người một chút: “Hả?”
Lưu Chiêu Chiêu đâm trán cô: “Ngẩn người cái gì?”
Lôi Ti Ti giận: đừng đâm trán mình, đã đủ chiều rộng T_T
Cô quýnh lên liền có chút cà lăm: “Mình, mình nào có!”
Lưu Chiêu Chiêu vui vẻ, nhìn chính xác chỗ trống đẩy Lôi Ti Ti ra, đưa đầu tới
trước.
Cô mới liếc một cái, thì không thể nhịn, máu gà trên người ing: “A a a, đây là
lời tâm tình đi đây là lời tâm tình đi? Đúng không đúng không đúng không?”
Lưu Chiêu Chiêu giãy dụa: quá mờ ám... >///
Lôi Ti Ti tỏa ra một loại ngượng ngùng bị người dòm ra.
Nếu như bị Lưu Chiêu Chiêu truyền ra ngoài, cô nhất định phải chết!
Lôi Ti Ti lập tức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cô đạp Lưu Chiêu Chiêu: “Cút cút
cút, không cho phép xem!”
“Không cho phép xem?” sau lưng Lôi Ti Ti đột nhiên toát ra bốn cái đầu, đồng
loạt bắn ánh sáng kinh người, “Cái gì không cho phép xem?”
Lôi Ti Ti đổ mồ hôi, làm thế nào, là Chủ Tịch Tiểu Mật Đoàn >
Lôi Ti Ti xả thân bổ nhào vào computer, muốn che giấu chứng cớ phạm tội, lại bị
Thương Gian xách ra.
Thương Gian quan sát màn ảnh một lát, đột nhiên móc một cuốn sổ từ trong túi
ra, cắn nắp bút soàn soạt soàn soạt ghi xuống.
Mặt Lưu Chiêu Chiêu tràn đầy ửng đỏ nhào qua: “Thương Gian GG, làm bạn gái của
anh nhất định rất hạnh phúc...” Tùy thời tùy chỗ đều có thể trích lại lời tâm
tình, a a...
Tiểu Mật Đoàn không nhịn được đẩy Lưu Chiêu Chiêu ra: “Tán tỉnh đi sang một
bên!”
Thương Gian ngượng ngùng cười một tiếng: “Anh còn chưa có bạn gái”
Anh, anh ấy đang ám chỉ gì đó với mình sao?
Lưu Chiêu Chiêu kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Chiêu Chiêu đáng thương, thật là không chút hiểu rõ người khác.
Thương Gian nghĩ nhưng thật ra là: lưu trữ chuyện này vào hồ sơ, về sau có thể
uy hiếp lão đại chứ?
Vừa nghĩ tới mặt thối của người khác, Thương Gian nhịn không được bật cười: đối
với loại cường hào cấp tro cốt như anh, chỉ có không nghĩ tới, chứ không có
không gõ tới!
—— coi như là lão đại, đó cũng chỉ là case nhỏ ~
Tại trong mắt cường hào nào đấy, mấy dòng chữ trên màn ảnh đã hóa thân thành
máy in tiền vô cùng lớn, được kêu là một kho vàng lấp lánh.
Thương Gian đắc ý, thọt Lưu Chiêu Chiêu: “Lấy máy chụp hình ra.” Có hình làm
chứng, chẳng phải hơn...
Thương Gian cười trộm, hàm răng phản quang, trực tiếp lừa bịp Lưu Chiêu Chiêu.
Lưu Chiêu Chiêu yên lặng ing: “Cái đó, anh thọt trúng mimi (ngực) của em
rồi...”
Cho nên, mau để chị đụng ngã đi, ha ha ha >V
Thương Gian cười rất vô hại: “Vậy sao? Anh cho là lưng của em.”
Lưu Chiêu Chiêu ngẩn người một chút, bừng tỉnh hiểu ra: lại dám nói ngực chị
sân bay.
“Gian thương, em liều mạng với anh!!!!”
Một nhóm người cãi nhau ầm ĩ, vui vẻ hòa thuận. Không khí không thân thiện mới
vừa rồi, rất nhanh liền tan thành mây khói.
Thật ra thì Lôi Ti Ti biết, bọn họ không có ác ý, chỉ nhanh mồm nhanh miệng
thôi. Nghĩ như vậy, khóe mắt Lôi Ti Ti khẽ cong, nở nụ cười.
Dĩ nhiên, nếu như Chủ Tịch Tiểu Mật Đoàn không nhiều chuyện thì càng tốt,囧.
Bang chiến hết, một nhóm người quả nhiên giết tới tiệm thịt nướng.
Nội tâm Lôi Ti Ti vô cùng vui vẻ: ăn uống chùa còn có hoàn cảnh tốt như vậy,
quan trọng nhất là, đều là thịt a thịt a thịt!
Lôi Ti Ti không thịt không vui, âm hiểm cười một tiếng, mài đao sèn soẹt về
phía heo dê.
Thịt bò đầy đặn, thịt dê tươi mới, Lôi Ti Ti ăn cực vui sướng, khuôn mặt nhỏ
nhắn thiếu chút nữa vùi vào trong đống thịt. Mà trước mặt cô, là hai người liếc
mắt đưa tình:
Lưu Chiêu Chiêu nhìn Thương Gian, vẻ mặt thẹn thùng, ánh mắt hung ác; mà Thương
Gian, thỉnh thoảng cười cực trăng tròn hoa thắm với cô, khẽ yêu nghiệt.
—— tốt đẹp đến khiến người muốn làm kỳ đà cản mũi >V
Lôi Ti Ti xấu bụng đi qua: “Chiêu Chiêu, cậu không ăn?”
Lôi Ti Ti quơ quơ thịt bò, lại quơ ơ, Lưu Chiêu Chiêu nhìn đến ánh mắt trợn
trắng rồi.
Lôi Ti Ti tà ác: giả thục nữ? Mình không tin không làm cậu tham chết!
Nữ vương Chiêu Chiêu đoán được ý đồ của Lôi Ti Ti, đẩy tay của cô ra.
Lưu Chiêu Chiêu cười duyên: “Ti Ti, cậu thật không có tình điệu.”
Lôi Ti Ti trợn tròn mắt: “Muốn tình điệu làm gì?”
Thương Gian nghe vậy mỉm cười: “Không có tình điệu, làm sao tán tỉnh?” Nói xong
anh hài hước nhìn Lưu Chiêu Chiêu, cười đến rất đáng đánh đòn.
Lưu Chiêu Chiêu nổi giận: anh được đấy Thương Gian, đã thối lại còn giả bộ hồ
đồ đúng không? Xem em thu thập anh!
Lôi Ti Ti hôn mê: không hổ là bạn của Giang gia, không biết xấu hổ cũng tương
tự nhau T_T
Lại nói tên khốn kia sao còn chưa tới?
Vừa bắt đầu làm người ta thật trông ngóng, kết quả cả cái bóng cũng không nhìn
thấy.
Lôi Ti Ti giận dữ, vứt bỏ thịt bò, cầm cá nướng dồn vào trong miệng...
Lôi Ti Ti chợt trợn to hai mắt, trong đầu chậm rãi nhảy ra hai chữ to:
Bi —— kịch —— ——
A a a, muốn chết, cô bị mắc xương.
Anh xương cá vô cùng âm hiểm, lại chơi trò hết thịt hiện gai với Lôi Ti Ti.
Đáng thương Ti Ti của chúng ta, trực tiếp bị đâm chết. Cô hung hăng nuốt một
ngụm nước bọt, kết quả vẫn bại hoàn toàn.
Lôi Ti Ti đã hiểu một sự thực bi thống: Làm thế nào? Cô hoàn toàn không thể
chứa anh xương cá khổng lồ T_T
Lôi Ti Ti bắt đầu huơ tay: cứu mạng a T___________T
Thương Gian mắt tinh: “Em kẹt?”
Lôi Ti Ti cuồng gật đầu.
Lưu Chiêu Chiêu nhéo cằm quan sát một hồi, nhếch môi nói: “Ngu ngốc.”
Mình...!
Mà Thương Gian thì cười một tiếng, tiếp liền nắm tay Lưu Chiêu Chiêu. Lưu Chiêu
Chiêu lướt mắt giết qua, ánh mắt hai người dây dưa, khó xa khó rời.
—— hoàn toàn quên Lôi Ti Ti.
Đáng thương Ti Ti của chúng ta, đã hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu rồi.
Thời khắc sống còn, Lôi Ti Ti dứt khoát kiên quyết —— cô nhúng ngón tay vào
trong một ly nước dưa hấu.
Dĩ nhiên, là cái ly của Lưu Chiêu Chiêu ~
Nhìn mặt xanh biếc của Lưu Chiêu Chiêu, Lôi Ti Ti thầm dễ chịu một chút. Tiểu
tử, dám không nhìn ta?!
Lôi Ti Ti không nhìn Lưu Chiêu Chiêu giương nanh múa vuốt, viết hai chữ to
“Huyết thư” (ý chỉ là viết bằng nước dưa hấu thì có màu đỏ như viết bằng máu)
lên khăn ăn: “Giang gia”.
Viết xong, ánh mắt Lôi Ti Ti khiêu khích nhìn Thương Gian: “È hèm ~”
Cho mi không nhìn ta, cho mi không nhìn ta!
Ta muốn đi thổi gió thoảng bên gối, ta muốn đi thổi gió thoảng bên gối...
Quả nhiên, sắc mặt Thương Gian thay đổi, phất tay gọi phục vụ tới.
Anh khẽ híp mắt, che giấu một tia âm hiểm trong mắt: Lại dám uy hiếp anh? Nếu
anh bị cô uy hiếp, anh sẽ đảo ngược tên!
Phục vụ viên cong cong người, bỏ cái đĩa nhỏ cuối cùng xuống.
Tâm muốn chết Lôi Ti Ti đều đã có.
Cô hoảng sợ nhìn cơm nắm, miếng cháy, dấm gạo, mù-tạc đối diện...
Mẹ nó, đây là Mãn Hán toàn tịch hay là Mãn Thanh thập đại khốc hình?
Lôi Ti Ti rơi lệ, bướng bỉnh thà chết không theo.
Thương Gian cười lạnh: “Chị dâu, chị mau ăn đi. Tránh cho lão đại trách em
không trông chừng chị.”
Không trông chừng tôi.
Làm ơn, tôi không phải chó của Giang gia >
Lôi Ti Ti hoảng hồn, liền bị rót một đống dấm vào miệng. Cô sặc đến nước mắt
nước mũi cũng đi ra, anh xương cá vẫn kiên cường giữ quan ải một mình.
Lôi Ti Ti khóc: thần a, tôi muốn đi bệnh viện! Tôi muốn đi bệnh viện!
Thần nghe được Lôi Ti Ti kêu gọi, đáng tiếc người đưa đi cũng là Thương Gian.
Thương Gian nịnh hót cười một tiếng: “Chị dâu, chúng ta phải đi bệnh viện ngay.
Chị phải nhớ chiếu cố em, bảo lão đại hao chút tâm, để ý em nhiều.”
Lôi Ti Ti trợn mắt trừng trừng, mới là lạ!
Trước không nói anh thấy chết mà không cứu, hành vi vừa rồi của anh, cũng làm
người ta giận sôi: Cô sắp orz rồi, anh lại vẫn không quên kêu gõ chủ tiệm lại!
Gõ liền gõ đi, gõ tới Lôi Ti Ti không chia được nửa đồng tiền!
Lôi Ti Ti nổi giận: quả nhiên, người giàu ít nhờ vào tiết kiệm, người giàu
nhiều dựa vào trời, người quá giàu phải dựa vào không trả tiền.
—— đáng thương cô, cứ như vậy bị khổ nhục kế.
Xe như người. Xe Thương Gian, rất có phong phạm cường hào, vừa phong cách vừa
hao dầu vừa lắc lư.
Nước chua đầy bụng Lôi Ti Ti lắc loạn, muốn ói T_T
Cô bắt đầu yy (tưởng tượng) lúc công công lái xe —— Lái chiếc xe rất ổn định,
đệm xe cũng vừa mềm vừa thoải mái, mấu chốt là bộ dáng đủ đẹp trai. Thắt cà
vạt, mặt áo sơ mi, mặt bên trầm tư không nên quá mất hồn a ~
Nhưng, mất hồn hơn thì có ích lợi gì, còn không phải là của người khác!
Trong lòng Lôi Ti Ti bay lên một loại tâm tình quỷ dị như “gả con gái”.
Lôi Ti Ti bị chít thuốc tê, lại làm phiền bác sĩ đại nhân động dao găm, mới
miễn miễn cưỡng cưỡng gắp xương cá ra ngoài.
Bác sĩ xem cái xương cá kia, lại nhìn Lôi Ti Ti, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không
thành thép.
Bác sĩ đại nhân nói trong lòng: “Cô gái ngu ngốc như vậy, là lần đầu tiên mình
gặp.”
Trái tim của Bác sĩ đại nhân còn nói: “Ai, gọi cô ngu ngốc, quả thật chính là
vũ nhục ngu ngốc...”
Thái độ của bác sĩ đại nhân thay đổi, Lôi Ti Ti rất quỷ dị hiểu được.
Cô vô cùng bi phẫn: tôi cũng không muốn >
Nhưng ngàn vạn ngôn ngữ cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng “Ô ô”.
Cô là người... bị gây tê mà T_T
Tạm biệt bác sĩ, đã gần mười giờ.
Lưu Chiêu Chiêu: “Ti Ti, cậu tính trở về thế nào?”
Lôi Ti Ti kéo vạt áo của cô, điềm đạm đáng yêu: chúng ta cùng nhau đi ~
Nữ vương Chiêu Chiêu hiển nhiên không thích đáp án này.
Nói giỡn! Cô còn phải đại chiến 300 hiệp với yêu nghiệt này!
Nhưng để Ti Ti trở về một mình...
Lưu Chiêu Chiêu nhìn quanh phía ngoài: trên đường rõ ràng ít có người đi đường;
ánh đèn trên nhà cao tầng, nhàn nhạt, miễn cưỡng.
—— đêm tối giống như quái thú khổng lồ màu đen, ngủ đông ở chỗ không xa.
Gần đây không phải có sắc lang taxi sao? Hiện tại Lôi Ti Ti muốn nói cũng không
thể nói, nếu...
Trong đầu Lưu Chiêu Chiêu, nhất thời mơ mộng ra một hình ảnh ——
Thần tượng không nói một chữ, một kiếm chém mình tan tác.
Đúng rồi đúng rồi, không phải còn có thần tượng sao?! Lưu Chiêu Chiêu kích
động, vội nói: “Ti Ti, hôm nay mẹ mình gọi mình về nhà, nên mình nói Thương
Gian thuận đường đưa mình về. Cậu a, mình nhắn thần tượng đến đón cậu là được!”
Lôi Ti Ti kinh hãi: mình không làm kỳ đà cản mũi còn không được sao? Mình có
tiền, tứ chi mình mạnh khỏe, mình có thể thuê xe!
Cô thật không muốn đụng phải công công a T_T
Nhưng rất bi thống chính là, hiện tại Lôi Ti Ti hoàn toàn không nói ra lời.
Lưu Chiêu Chiêu lập tức bấm số Ngụy Dịch: “Học trưởng... Ừ... Là như vậy... Anh
lập tức tới ngay... Được, bái bai ~”
Vừa nghe Ngụy Dịch muốn qua, Lôi Ti Ti oanh một cái liền nổ.
Cô dĩ nhiên không muốn anh tới đây, cô còn muốn làm đà điểu!
Nhưng tại sao, cô còn mơ hồ kỳ vọng?
Mấy ngày không gặp, bộ dạng công công sắp mơ hồ —— thật nhớ.
Tại sao mình có thể có ý tưởng ngu xuẩn như vậy?!
Lôi Ti Ti hung hăng lắc đầu một cái, co cẳng chạy.
Đáng tiếc Thương Gian đánh đòn phủ đầu, lại ôm cô.
Lôi Ti Ti buồn bực muốn đập đầu vào tường: không phải chỉ cao hơn sao, không
nên khi dễ người như vậy!
Mà Thương Gian đầu sỏ gây nên, cũng mờ mờ ảo ảo cảm thấy có cái gì không đúng.
Phía sau lưng của anh, sao càng ngày càng lạnh đây?
Lúc này, Lưu Chiêu Chiêu vui mừng kêu lên: “Thần tượng, anh thật nhanh!”
Lôi Ti Ti vặn thân thể nhìn sang, là Ngụy Dịch.
Anh yên tĩnh đứng ở nơi đó, mắt lạnh lùng, trên tay quấn băng, nhưng vẫn anh
tuấn khôi ngô.
Lôi Ti Ti gấp gáp: bị thương?!
Cô không kịp chờ đợi muốn chạy qua, chợt dừng động tác lại: anh cả chuyện lớn
như vậy cũng không nói cho cô biết, tại sao?
Cảm thấy không cần thiết, hay cảm thấy cô không có tư cách?
Tim Lôi Ti Ti khô khốc, giận dỗi xoay đầu qua.
Mà Thương Gian ẵm Lôi Ti Ti lên cũng ngu. Đây không phải là lão đại sao?!
Mặc dù Ngụy Dịch không thích đăng hình, nhưng có chuyện gì có thể làm khó được
Thương Gian đây? Anh thông qua hối lộ Thỉnh Đẳng Đẳng, rốt cuộc ở nửa tháng
trước lấy được hình của lão đại mình.
Mặc dù chỉ là mặt bên, nhưng dáng vẻ cũng cường đại vô cùng. Thương Gian khẳng
định, người đàn ông có đủ lạnh như băng, ương ngạnh trước mắt này, chính là lão
đại biến thái kia của anh.
Thần tượng a!
Thương Gian mộng ảo, đắm chìm ở trong nhu tình anh hùng tiếc anh hùng.
Ngụy Dịch mím môi không nói, ánh mắt lạnh lùng quét qua Thương Gian. Tựa hồ
ngừng một chút ở trên tay anh? Thương Gian nhìn tay mình, mồ hôi lạnh đã rơi
xuống.
Không trách được run rẩy như vậy, anh tựa hồ hình như đại khái ôm chị dâu...
Thương Gian đảo qua Lôi Ti Ti trong ngực, thầm mắng: mẹ nó, anh còn chưa muốn
chết!
Anh vội vã đẩy mạnh Lôi Ti Ti vào trong ngực Ngụy Dịch.
Ngụy Dịch nửa ôm Lôi Ti Ti, lãnh đạm nói: “Cảm ơn.”
Thương Gian không lựa lời nói: “Không có gì.”
“Hử?”
“Không đúng, không cần cảm ơn! Không cần cảm ơn!” Thương Gian khó chịu nhe nhe
răng, “Chúng em đi trước. Không tiễn, không tiễn, ngàn vạn đừng tiễn!”
Thương Gian nói xong, kéo Lưu Chiêu Chiêu không quay đầu lại chạy mất.
Thương Gian kéo Lưu Chiêu Chiêu đến bãi đậu xe.
Lưu Chiêu Chiêu còn chưa thở đều đặn, liền bắt đầu nhiều chuyện: “Hai người
quen?”
Thương Gian nắm tóc: “Anh ta là Nhất Vĩ Độ Giang.”
Lưu Chiêu Chiêu hít khí: “Cái gì?!”
“Anh ta chính là lão đại!”
Lưu Chiêu Chiêu rõ ràng không tin: “Sao anh biết?”
“Anh có hình anh ấy.”
Lưu Chiêu Chiêu không tin: “Giang gia không phải...”
“Anh lấy từ Thỉnh Đẳng Đẳng.”
“Anh trực tiếp h**k Computer anh ấy không được sao?”
Thương Gian than thở: “Anh từng làm.” Kết quả bị cái Anti-Triads biến thái kia
xóa hết 10G trân quý của anh, toàn bộ 10G a!!
Một hồi lâu, Lưu Chiêu Chiêu mới câm lặng làm thinh nói: “Thần tượng anh anh
anh ấy... Thật sự là Giang gia?!”
Không trách được, không trách được! Không trách được Giang gia luôn không giải
thích được đối tốt với Lôi Ti Ti, không trách được Giang gia có mắt không tròng
—— cũng có nguyên nhân a ~
Người khác bị không để ý tới N lần, rốt cuộc thăng bằng.
Đáng tiếc, Lưu Chiêu Chiêu lập tức lại không thăng bằng.
Cô ghen tỵ, ghen tỵ thật sâu: thần tượng vì nha đầu kia, đủ phí tâm a >
Nữ vương Chiêu Chiêu mất hứng, cô không cao hứng liền muốn người khác cũng
không cao hứng. Cô cười hắc hắc: “Thương Gian, anh hình như rất sợ Giang gia?”
Mặt Thương Gian liền biến sắc, chỉ cười không nói.
Dù sao loại chuyện như vậy nói ra, vẫn rất mất mặt. Nhưng anh là cường hào,
cường hào làm xằng làm bậy! Chỉ có người sợ anh, nào có người anh phải sợ?!
—— cố tình anh lại thần phục ở dưới quần tây của lão đại, mất thể diện cỡ nào.
“Chẳng lẽ...” ngữ điệu của Lưu Chiêu Chiêu chuyển một cái, hai mắt tỏa ánh
xanh.
Thương Gian bị cô nhìn đến sợ nổi da gà: “Chẳng lẽ cái gì?!”
Lưu Chiêu Chiêu cười: “Chẳng lẽ anh luôn ái mộ thần tượng? Không thể nào không
thể nào không biết...”
Lời nói đến một nửa Lưu Chiêu Chiêu chợt dừng lại, con ngươi chợt phóng đại.
Thương Gian hôn cô!
Anh ấn cô ở trên cửa kính xe, đầu lưỡi linh hoạt vẽ hình môi của cô.
Nhất định là dáng vẻ mặt mày hớn hở của cô quá hấp dẫn, anh mới không kìm hãm
được. Thương Gian nghĩ như vậy, không khỏi dùng sức.
Từ một cửa sổ xe khác nhìn ra, ánh sáng chiếu trên cửa kính màu trà, thân thể
dây dưa. Bóng đêm mập mờ, nhàn nhạt tỏa ra. Một hồi lâu, anh mới buông Lưu
Chiêu Chiêu ra, vẻ mặt thoả mãn giống như mèo thích trộm đồ tanh.
Lưu Chiêu Chiêu mềm ở trong lòng anh, qua nửa ngày mới mắng: “Anh... Anh làm gì
đấy?!”
Thương Gian nhíu mày cười một tiếng: “Chứng minh tính hướng của anh bình
thường.”
“Xì!”
Thương Gian hôn tóc cô, miễn cưỡng nói: “Nếu như em cần tiến một bước chứng
minh, anh không ngại.”
“Em ngại!”
“Đã muộn!”
...