Trên đường Ngụy Dịch ôm
Lôi Ti Ti đến phòng thay quần áo, Lôi Ti Ti rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của
quần chúng chung quanh. Có người kinh ngạc, có người hâm mộ, cũng có người ghen
ghét —— thật T^T
Nếu như ánh mắt thật có thể giết người, Lôi Ti Ti cảm thấy mình đã chết vô số
lần.
Cô quýnh lên, vội vàng kéo tay áo che mặt: đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi, tôi
không biết anh >
Muốn cùng người khác phủi sạch quan hệ như vậy, sẽ được như ý sao?
Đáp án đương nhiên là, không!
Lôi Ti Ti còn chưa có làm ra phản ứng kế tiếp, một cỗ khí nóng đã phất lên trên
mặt cô. Lông tơ trên mặt Lôi Ti Ti dựng đứng lên, sau lưng chợt lạnh: công
công, anh, anh muốn làm gì?
Thời gian một giây, bị kéo dài vô hạn. Dưới sự giãy giụa ngọt ngào của Lôi Ti
Ti và đủ các ánh mắt, Ngụy Dịch nghiêng đầu hôn một cái lên má cô. Tiếp Ngụy
Dịch đưa ánh mắt lên, quét nhìn bốn phía, quần chúng vây xem lập tức chui.
Chỉ có một người, còn đứng xa xa, lạnh lẽo lẫm liệt. Ngụy Dịch khẽ mỉm cười, lộ
ra tư thái của người thắng.
Quả nhiên gặp địch thủ, là phương pháp tuyên bố quyền sở hữu là tốt nhất.
Không chỉ có một mình Nghiêm Vũ Vi tức giận. Lôi Ti Ti luôn luôn làm việc khiêm
tốn cũng tức giận.
Ngụy Dịch ưu tú như thế, sau này danh hiệu của cô chẳng lẽ sẽ biến thành “Lôi
Ti Biên thanh mai trúc mã của Ngụy Dịch gần quan được ban lộc, mặt ngoài ngây
thơ thật ra thì lòng dạ rất sâu”?!
Về sau cô không còn mặt mũi lăn lộn T^T
Lôi Ti Ti tự nhiên nói lảm nhảm: “Xong rồi xong rồi, về sau nhảy vào Hoàng Hà
cũng rửa không sạch.”
Nhưng người khác giống như chưa bao giờ muốn rửa sạch với cô? Quả nhiên Ngụy
Dịch cúi đầu nhìn cô, rất bất mãn hừ một tiếng. Hơi thở phả vào sợi tóc, ánh
mắt nhìn chằm chằm cô có ánh sáng rõ ràng như đá đen —— chớp động giống như dã
thú săn thức ăn, Lôi Ti Ti hoài nghi mình có thể bị anh nuốt vào hay không.
Em vừa nói sai cái gì?
Lôi Ti Ti hơi buồn bực, vội vàng giải thích: “Anh biết em không phải ý này... Ý
của em là, công công lợi hại như vậy, làm tan vỡ nhiều con tim thiếu nữ như thế
không tốt ~ lại nói hai chúng ta còn sạch hơn cả nước trong, công công anh nói
đúng không?”
Ngụy Dịch nghe vậy mỉm cười: “Vì sao anh phải quản họ? Một mình em cũng đủ
phiền toái cho anh.”
Mặc dù anh còn mỉm cười rất lịch sự, nhưng sao Lôi Ti Ti cảm thấy sau lưng có
trận trận gió lạnh?
Bạn học Ti Ti đáng thương có trực giác nhạy cảm như động vật. Một giây kế tiếp,
Ngụy Dịch quả quyết vén rèm lên ôm cô đi từng bước đến cái bàn trong phòng thay
quần áo.
Ngửa mặt lên trời ngủ thật dài, ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra?
Không biết tại sao, trong đầu Lôi Ti Ti nhớ lại một câu 囧 người 囧 như vậy >
“Công công, anh muốn làm gì?!”
Ngụy Dịch cau mày giống như uất ức: “Lôi Ti Ti, em làm anh rất có cảm giác có
tội.”
Lôi Ti Ti nói từng chữ: “Anh, không, nên, có, sao?!”
Ban ngày ban mặt, lại cởi y phục của con gái —— không biết xấu hổ, khốn kiếp!
Mà Lôi Ti Ti lại khẽ run lên dưới đầu ngón tay hơi lạnh của người nào đó. Tay
nhỏ bé của cô vội vã hợp lại nắm cổ tay phải của người khác. Ngụy Dịch nghiêng
đầu, uy hiếp: “Lôi Ti Ti, em tốt nhất chớ lộn xộn.”
“Lộn xộn thì sao?”
Ngụy Dịch hé mắt: “Anh không bảo đảm kế tiếp sẽ xảy ra cái gì.”
Uy hiếp cô? Uy hiếp cô như thế?! Lôi Ti Ti giận mà không dám nói gì, mắt trừng
lên vừa sáng vừa tròn.
Nhưng xét thấy lực hành động của công công thật kinh người, hay là thôi đi T^T
Trong chốc lát vải vóc rơi xuống lộ ra phần lớn da thịt như ngọc. Lôi Ti Ti sợ
lạnh co rụt lại.
Mà lúc này đầu ngón tay Ngụy Dịch phất lên bả vai trái của cô, cảm giác hơi đau
và hơi nhột xẹt qua như sấm sét!
Lôi Ti Ti không biết làm gì chỉ thở hổn hển, ánh mắt Ngụy Dịch biến đổi. Bỗng
cửa rèm đột ngột bị vung lên, một bóng người xông vào.
“Ti Ti!” Người đến là Nghiêm Vũ Vi, vẻ mặt tức giận hiếm thấy cùng xen lẫn
không cam lòng.
Lôi Ti Ti ngu: bị người bắt tại trận rồi, chúng tôi thật không phải đang làm
chuyện xấu a T^T
Ngụy Dịch lại rất tự nhiên khoác y phục rơi ra lên người cô.
Nhiệt độ của ngón tay cách vải vóc hơi lạnh truyền tới. Ngụy Dịch thuận thế
vuốt vuốt tóc của cô, quay đầu lại cười với Nghiêm Vũ Vi —— cư nhiên vô cùng...
Yêu nghiệt?!
Đúng, chính là yêu nghiệt!
Cười như không cười, giận như không giận, khóe mắt nhếch qua. Ánh mắt của Ngụy
Dịch từ đậm chuyển sang nhạt lại nhanh chóng trở nên đậm, ánh sáng thâm sâu
phát ra từ mắt anh, có dã tính rục rịch chộn rộn như thú.
Lôi Ti Ti vội vàng ngửa đầu đè lại lỗ mũi: cô không muốn nhìn bạn trai mình còn
chảy máu mũi...
Vậy thì quá mất mặt T^T
Mà Nghiêm Vũ Vi lại đi tới vào lúc này.
Lôi Ti Ti giống như có thể nhìn thấy từng dòng khí từ trên người hắn tỏa ra ——
xem ra, rất kinh khủng.
Lôi Ti Ti bối rối: hai người kia chẳng lẽ muốn quyết đấu vì mình? Đùa gì thế
>
Cũng may chuyện Lôi Ti Ti lo lắng không hề xảy ra. Nghiêm Vũ Vi mỉm cười chào
hỏi: “Học trưởng.”
Ngụy Dịch khẽ vuốt cằm. Nghiêm Vũ Vi nói tiếp: “Quấy rầy hai người? Ngượng
ngùng.”
Ngụy Dịch nhàn nhạt đáp: “Không sao, thời gian của chúng tôi còn dài.”
Mặc dù thần sắc Ngụy Dịch nhạt nhẽo, nhưng trong lời nói có uy nghiêm không ai
có thể phủ nhận: tôi và Lôi Ti Ti có rất nhiều thời gian; mà cậu, là một loser,
đã sớm ra sân.
Sắc mặt Nghiêm Vũ Vi càng thay đổi, mới nói: “Học trưởng bình thường đều chiếm
đoạt đồ như vậy sao? Thủ đoạn của anh cũng không cao hơn tôi bao nhiêu.”
“Đồ?” Ngụy Dịch giả bộ ngu “Nếu như là phòng thay đồ, chúng tôi đi ngay bây
giờ.”
Lôi Ti Ti cũng không hiểu ra sao nhìn Nghiêm Vũ Vi.
Ánh mắt như thế của Lôi Ti Ti thành giọt nước tràn ly.
Ánh mắt cô nhìn anh, không khác với nhìn người bình thường —— không còn tìm
được loại ánh mắt có đủ sùng bái cùng giãy giụa. Nghiêm Vũ Vi chán nản, tay
phải mở ra lại nắm vào, nổi gân xanh.
Cuối cùng anh hít sâu một hơi: “Vậy hai người cứ tự nhiên!”
Ngụy Dịch cười sang sảng: “Đa tạ.”
Nghiêm Vũ Vi hung hăng trừng mắt nhìn anh, xoay người. Thanh âm lành lạnh của
Ngụy Dịch vang lên sau lưng: “Học đệ, đây chính là sự khác biệt của chúng ta:
thứ nhất, tôi không xem cô ấy là thứ có thể giành được; thứ hai, nếu tôi là
cậu, cho dù là tình huống như thế, cũng sẽ không buông tay.”
Nghiêm Vũ Vi dừng lại!
Hắn nói từng chữ từng câu: “Ý của anh là, hiện tại tôi nên cướp người?!”
Ngụy Dịch cười yếu ớt: “Không có. Tôi sẽ không cho phép tình huống như thế xảy
ra; huống chi, cậu không phải là tôi.”
Cậu không phải là tôi, cho nên, không có nếu như, không có giả thiết.
Cô ấy, chỉ có thể là của tôi.
Nghiêm Vũ Vi khổ sở cười một tiếng, đứng nghiêm hồi lâu mới di chuyển bước chân.
Nhìn bóng lưng của hắn, Ngụy Dịch cười. Tiếp anh xoay người ôm chặt Lôi Ti Ti,
không đợi cô nói lên nghi vấn liền ngăn chận lời của cô: “Ti Ti, lại nói, lúc
nào chúng ta mới bàn về cái danh tiếng không trong sạch đó?”
Thân hình Nghiêm Vũ Vi hơi chậm lại, cuối cùng vẫn đi ra ngoài.
Bóng dáng liêu xiêu.
“Anh nói lăng nhăng gì đó?!” Lôi Ti Ti trợn mắt trừng trừng, đôi chân muốn chạy
ra ngoài.
Ngụy Dịch mặc xong quần áo cho cô rồi lại muốn cởi ra, Lôi Ti Ti giận quá: “Đại
sắc lang, anh đến cùng muốn làm cái gì?!”
“Anh thật sự muốn làm gì, em ngăn được sao?”
... (>_
Nhìn bộ dáng đắc ý của Ngụy Dịch, Lôi Ti Ti liền giận, không cam lòng, nhưng
cuối cùng vẫn khuất phục.
Không phải nói cuộc sống tựa như QJ, nếu như không có thể phản kháng, liền tận
tình hưởng thụ JQ à?
Lôi Ti Ti quét mắt qua cái bàn rắn chắc, chỉ vào bên cạnh: “Hay chúng ta vào
phòng trong đi.”
Ngụy Dịch tốt bụng nhíu mày.
Mặt Lôi Ti Ti đỏ hết: “Nơi đó... Nơi đó có ghế sa lon, hơn nữa hơn nữa có gra
giường, nếu dơ, chúng ta còn có thể mang đi giặt!”
... >///
“Lôi Ti Ti, em cho rằng anh muốn làm gì?”
“Anh còn có thể làm gì?! Làm tình làm tình!” mặt Lôi Ti Ti đỏ bừng, rống xong
đầu cũng không ngẩng lên được.
Ngụy Dịch không biết từ đâu lấy ra một miếng băng cá nhân dán dính vào trên vai
cô, mặt hứng thú nhìn chằm chằm cô.
Lôi Ti Ti quýnh lên:
Thì ra là bả vai cô bị trày...
Thì ra là cô hiểu lầm...
Thì ra là...
Chúa ơi, xin mang con đi đi!
“Ti Ti, em đói khát thế sao? Anh sẽ mau chóng.”
Anh cứ giả bộ đi, giả bộ đi... Em khinh!
Hai người mè nheo một lát mới ra khỏi phòng thay quần áo.
Lúc này Thương Gian vừa đi tới, hô một tiếng: “Lão đại.”
“Lão đại?” Lôi Ti Ti nghi ngờ. Hai người chỉ gặp một lần ở bệnh viện liền không
gặp lại nữa, lúc nào thì biến thành lão đại?!
Mặt của Thương Gian lập tức xụ xuống: sao anh lại không cẩn thận nói lỡ miệng
rồi?! Nhìn dáng vẻ lão đại chắc còn chưa có nói rõ?
Mồ hôi lạnh của Thương Gian rơi xuống.
Nhưng Lôi Ti Ti nhất quyết không tha: “Lão đại gì? Hai người đã biết nhau
trước?!”
Thương Gian vò đầu, nhìn trời, than thở.
Thương Gian vừa định chối bỏ, thanh âm quen thuộc lành lạnh từ sau lưng
“Lão đại? Lão đại của Tôi Là Thương Gian, đương nhiên là Giang gia.”
Toàn thân Thương Gian cứng đờ, quay đầu lại phát hiện người tới chính là Lưu
Chiêu Chiêu. Bên cạnh cô còn có một chàng trai cao ngất. Chàng trai đeo mắt
kiếng, áo sơ mi trắng bao bọc thân thể có vẻ hơi gầy yếu. Chàng trai khẽ mỉm
cười: “Chào lão đại, em là Sultry.”
Sultry?!
Mắt Lôi Ti Ti trừng lớn, chẳng lẽ công công thật sự là Giang gia?!
Lúc miệng Lôi Ti Ti hiện lên trạng thái phóng đại vô hạn, bỗng nhiên có người
từ phía sau nhào tới: “Chị dâu!”
Lôi Ti Ti lảo đảo một cái, Ngụy Dịch vịn cô, lại thuận tay mò lên một viên
thịt.
Viên thịt nhỏ mặc áo sơ mi trắng phao, mắt to vụt sáng vụt sáng, đôi môi mềm
mại khẽ vểnh lên —— chẳng lẽ là Miễn?!
Lôi Ti Ti co quắp: Vậy Thỉnh Đẳng Đẳng đâu?!
Ngụy Dịch giống như nhìn thấu ý tưởng của cô: “Anh ta không tới được.”
Lâm Lâm, cũng chính là Thỉnh Đẳng Đẳng hiện tại đang bi kịch hành y ở quê hương
—— ai bảo người khác làm hư chuyện tốt của Giang gia ngày hôm đó, phải bị trừng
phạt ~
“Anh gạt người “ Lôi Ti Ti lên án, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đầy lòng căm
phẫn.
Gạt người gạt người gạt người!!!
Bình thường khi dễ cô như vậy, ở trong trò chơi cũng không bỏ qua >
Đùa giỡn người vui lắm phải không? Xem cô tự chui đầu vào lưới thật vui đúng
không?!
Lôi Ti Ti nổi giận, mắt tròn xoe đảo quanh, dáng vẻ sắp phóng hỏa.
Đám người Thương Gian sợ tới mức lui về phía sau một bước: bộ dáng chị dâu như
vậy, là muốn gây gổ sao? Thậm chí là, đánh người?
Ánh mắt Ngụy Dịch chợt lóe, bắt lấy tay Lôi Ti Ti.
Cô liền hất tay anh ra, lại chợt tiến lên một bước.
Động tĩnh bên này hấp dẫn người chung quanh.
Tố Thủ Lộng Cầm cũng từ bên kia chạy tới, bộ dạng khoanh tay xem kịch vui.
Bộ ngực nhỏ của Lôi Ti Ti rung động rung động, chợt kêu một tiếng, lao ra đám
người không quay đầu lại?!
Chạy như vậy?!
Trên trán một nhóm người đầy hắc tuyến: vị bạn học này, cô thật có chí khí ~
Ngụy Dịch không chút do dự xông ra ngoài, lúc đi qua Thương Gian thì dùng bả
vai đụng một cái.
Thương Gian lảo đảo một cái: anh biết, anh xong rồi.
Tiếp Sultry đứng ở trước mặt anh. Thương Gian bĩu môi: “Thế nào, muốn tiền của
anh hả?”
Sultry trầm mặc không nói, một lát sau chợt nắm tay Lưu Chiêu Chiêu. Anh cười
cười, vẻ mặt hơi ngốc: “Không chỉ muốn tiền của anh, còn muốn cô gái trước kia
của anh.”
Hai chữ “trước kia” khiến Thương Gian xù lông: “Em có ý tứ gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
“Muốn đánh nhau phải không?”
“Đang có ý đó.”
Lại có hai giống đực, quyết đấu vì yêu ~
Lưu Chiêu Chiêu hơi há hốc mồm, Miễn cũng hơi sững sờ.
Khi Miễn sững sờ thật đáng yêu, trợn mắt thật lớn, lông mi cong cong giống như
một cây quạt, da càng thêm vô cùng mịn màng.
Lưu Chiêu Chiêu không nhịn được bấu một cái, lại bị Miễn đẩy ra. Miễn chu mỏ cả
giận nói: “Lưu manh!”
Mà đổi qua bên kia, Lôi Ti Ti đã bị Ngụy Dịch chận ở cửa nhà vệ sinh nữ.
“Không cho phép tới đây, nơi này chính là nhà vệ sinh nữ!” Lôi Ti Ti còn chưa
nói hết đã lớn tiếng kêu lên.
Cô đã bị Ngụy Dịch ôm lấy. Cánh tay của anh có lực, Lôi Ti Ti không cách nào
tránh thoát.
Trong lúc nhất thời tâm tình uất ức vọt lên.
Công công bây giờ, lông mày không đáng yêu, mắt cũng không đáng yêu, miệng càng
đáng ghét hơn!
Tại sao muốn trêu chọc em?
Thật xem em là ngu ngốc sao?!
Nghĩ tới trước đó mình mong đợi gặp mặt Giang gia, nước mắt Lôi Ti Ti càng thêm
đảo quanh ở trong hốc mắt.
Ngụy Dịch than thở: “Ti Ti, em hãy nghe anh nói.”
“Không nghe! Em không nghe!”
“Lôi Ti Ti, nghe lời!”
“Nghe lời?” Lôi Ti Ti giễu cợt cười một tiếng, “Tại sao phải nghe lời? Ngụy
Dịch, anh cảm thấy trong tình yêu này, chúng ta ngang hàng sao? Anh nói cái gì
em đều phải nghe, dù không, anh cũng có thể đào bẫy cho em nhảy vào từng bước
một. Em biết rõ, anh rất thông minh, coi như mười Lôi Ti Ti cũng kém hơn. Anh
có thấy, lần này anh thật quá mức không? Anh lấy thân phận Nhất Vĩ Độ Giang đến
gần em để làm gì? Trêu chọc em, nhìn em có tình cảm thắm thiết với anh, anh rất
vui đúng không? Nhìn em lấy lòng anh trước sau rất thú vị đúng không? Trên thế
giới có một đống người thích anh, tại sao anh phải níu lấy em không thả?”
Lôi Ti Ti nói xong thật nhanh, không nhìn tới biểu tình của Ngụy Dịch.
—— vẻ mặt bị thương, bị hiểu lầm. Trong mắt của anh có ánh sáng vỡ vụn, tiếp sẽ
biến mất không còn trong mắt
Lôi Ti Ti còn nói: “Nếu như không phải anh, có lẽ hiện tại em, có lẽ hiện tại
em...”
“Sẽ ở chung với Nghiêm Vũ Vi sao?”
“Đúng vậy!” Lôi Ti Ti sẵng giọng nói, vẻ mặt tàn nhẫn.
Cô chỉ là ghét cảm giác cái gì cũng bị Ngụy Dịch trói buộc, giống như một vật
phụ thuộc.
Cô bị tức giận làm choáng đầu, không có ý thức được đáp án này đả thương người
cỡ nào.
Ngụy Dịch nghe vậy cả người rét run, tiếp đó anh lộ ra nụ cười thất bại: “Nếu
như em thật muốn như vậy, em...”
Anh dừng lại hồi lâu, mới chậm rãi phun ra hai chữ “Đi đi”.
Anh buông cô ra, không khí lạnh như băng lập tức lấp đầy khoảng cách giữa hai
người.
Lôi Ti Ti chỉ cảm thấy buồn cười.
Anh xem anh, cả buông tay cũng nhẹ nhàng như vậy.
Sủng vật cứng đầu cứng cổ, cứ như vậy mất đi sự chăm sóc của chủ nhân sao?
Lôi Ti Ti nhìn anh thật sâu, tiếp đó không chút do dự xoay người.
Thời gian ngọt ngào vừa rồi, trong suốt mỏng manh giống như kẹo gương, giống
như ảo giác.
Mà lúc này cô bị một sức lực kéo lại, ngã vào trong ngực Ngụy Dịch lần nữa.
Lôi Ti Ti kêu to: “Buông tay!”
Ngụy Dịch lãnh đạm nói: “Không thả.”
Trong lời nói của anh có thất bại hiếm thấy: “Nếu anh buông tay, chúng ta sẽ
hoàn toàn xong rồi.”
“Đó là đương nhiên!”
Ngụy Dịch cười khổ: “Em xem, chính là như vậy. Ti Ti, anh chưa từng xem em là
vật phụ thuộc, anh chỉ là... Sợ thôi.”
Ngữ điệu của anh trầm nhẹ giống như lông chim bồ câu, nhẹ nhàng thổi qua đáy
lòng, chóp mũi ê ẩm.
Công công, cũng sợ sao?
Đùa gì thế!
“Trước kia không biết.” Ngụy Dịch giống như nhìn thấu ý định của cô “Sau khi có
em, thì biết.”
“Ti Ti, em xem, giống như mới vừa rồi: nếu anh thật sự buông tay, em sẽ không
đuổi theo anh đúng không? Sợ mất đi, cho nên mới phải dùng sức nắm chặt, mới
muốn hiểu biết em từ các phương diện. Anh mạnh hơn thì thế nào? Anh chỉ cam tâm
làm đầy tớ của em.”
Anh đã nắm tay Lôi Ti Ti tỉ mỉ hôn: “Tha thứ anh.”
Tiếp nụ hôn của anh chuyển dời đến cái trán của cô, mắt, gương mặt rồi đến đôi
môi.
Đầu lưỡi của anh đưa vào chậm rãi dây dưa với cô: “Ti Ti, anh yêu em.”