Giấc Mộng Tình Thân

Chương 15

Lênh Đênh

10/8/2009

Anh cảm thấy lo lắng cho chuyến đi sắp tới, và lo cho mọi việc ở nhà nhiều hơn. Hai hôm trước, lão Hảo Chiến kia lại gửi cho anh một bức thư yêu cầu anh và một nhóm lên đường tới đảo Cự Giải. Một hòn đảo nằm khá xa nơi anh ở. Đó là 1 phòng tuyến trên biển của vùng đất Trắng. Anh cũng chỉ từng nghe nói tới nơi ấy chứ chưa tới bao giờ. Phải cất công tới một nơi xa xôi như vậy vì theo lời Hoả Vương nói thì chúa đảo mới qua đời. Việc của anh là tạo dựng với tân chúa đảo một liên minh mới. Anh chẳng mặn mà với việc này, nhưng vì mọi sự thuận lợi trong tương lai, anh cũng đành phải đi. Lại một chuyến đi xa lâu ngày, và điều anh không thích nhất là lần này lại ra biển. Anh không thích biển đơn giản vì anh không biết bơi. Theo lời Tâm Thuỷ nói thì mọi người sẽ phải đến bến Hải Vận. Đó là một bến tàu lớn gần mỏm Xử Nữ, nơi trước kia anh gieo mình xuống bãi đá ngầm mà làm mồi cho đám cá biển. Trời đã sáng từ lâu, mọi sinh hoạt cũng diễn ra bình thường. Anh chờ cho nhóm tuần tra của Tử Hương và Nhược Phong trở về là lên đường. Trong đầu anh điểm lại những khuôn mặt trong nhóm. Vô Song, Tâm Thủy, Tú Phương, Ngọc Tuyết, Nhất Vũ, Liễu Tâm và hai kẻ trong nhóm tuần tra nữa. Chợt, anh nhận thấy Nhất Vũ chưa xuất hiện. Chắc nó vẫn còn ngủ, 4 5 hôm nay nó dậy rất muộn. Kể từ khi nó với Liễu Tâm công khai mối quan hệ và quyết định ""Chải Tóc"" cho nhau. Hai đứa nó dọn về ở chung một phòng. Từ ấy sáng nào thằng nhóc cũng dậy muộn. Không những thế nó còn mệt mỏi và lười luyện tập. Anh quyết định đến tận nơi để gọi thằng nhóc dậy.

* Cộc Cộc Cộc*

- Ai vậy? - Giọng Liễu Tâm vọng ra, cô bé vẫn còn ngái ngủ

- Anh đây! Trả thằng chồng em cho anh nào!

- Anh! Thôi để em lấy cái khác cho nhanh! Anh ra với anh Bon trước đi!

- Em nhanh lên đấy! Dọn dẹp cho gọn gàng nhé!

* Kéttt kéttt* Nhất Vũ ló mặt ra, nó nhìn anh rồi toe toét cười:

- Gì vậy anh?

- Gì gì con khỉ ấy? Biết nay đi đâu không mà giờ này còn ngủ? Muốn bị phạt à?

- Úi! Em sửa soạn gọn gàng rồi mà! - Thằng nhóc bước hẳn ra ngoài và vội đóng cửa lại - Đây này! Em chuẩn bị sẵn rồi!

- Vậy sao còn chui trong nhà thế? - Anh hỏi và bắt đầu quay trở lại bục lớn

- Ơ! Cũng không có gì đâu ạ! - Tóm lại là làm sao? - Anh gặng hỏi - Chú mày dạo này chểnh mảng lắm nghe chưa?

- Em tìm đồ thôi mà! - Thằng nhóc nói lí nhí

- Mất cái gì hả? Sao không để anh tìm hộ cho?

- Ối không! Anh cứ để vợ em tìm! Đồ phụ nữ mà!

- Sao mà mất được mất mấy thứ đồ nhỏ nhỏ ấy nhỉ? Có chuột à?

- Úi! Chuột là thế nào! Tại đêm qua...em ném lung tung thôi mà!

- Ôi cái thằng này... - Anh cũng chẳng biết nói gì nữa, đành đi thẳng ra sân

Khi ra đến khoảng sân lớn, anh bắt gặp Lam Lam đang đi ngược lại anh. Vậy là nhóm tuần tra về rồi, anh dấn bước đi nhanh hơn và không quên gật đầu chào Lam Lam.

- Thế nào? Ta đi được chưa đây? - Anh hỏi Tử Hương khi đang bước lại gần

- Không nghỉ ngơi gì sao anh?

- Bến Hải Vận cách đây cũng không gần lắm! Ta chỉ cần lên thuyền lúc tối là được rồi! - Anh trả lời

- Anh nói vậy thì ta đi ngay thôi! - Tử Hương nói và đứng ngay dậy

- Ngựa hả? Chuyện đó Tâm Thuỷ lo rồi! Sắp đến giờ hẹn rồi! Chúng ta ra cổng đi. Cổng Nam!

Anh vừa nói vừa nhanh chân bước về hướng cổng Nam. Những tiếng nói chuyện ồn ào cứ phát ra từ phía sau anh khiến anh thấy đôi chút khó chịu. Anh cũng muốn nói chuyện cùng mọi người. Nhưng dường như họ chỉ nói chuyện với anh về công việc, và chấm hết tại đó. Chuyện đời tư mà mấy chị em nói với nhau thì anh không thắc mắc nhưng mấy anh con trai, đàn ông cũng vậy. Chuyện đời tư của họ cũng chỉ nói chuyện riêng với nhau. Anh cảm thấy mình và mọi người vẫn có một khoảng cách khá xa về độ thân thiết. Họ chấp nhận anh làm thủ lĩnh. Nhưng đó chưa phải tất cả những gì anh muốn. Anh muốn hoà đồng với mọi người hơn. Như điều mà thằng nhóc Nhất Vũ dễ dàng làm được. Anh hiểu, có lẽ tại bản tính lạnh nhạt và muốn giữ kín cảm xúc của anh khiến mọi người xa lánh anh hơn. Tại cổng Nam, Tâm Thuỷ đã đứng chờ cả nhóm cùng 9 con ngựa từ khá lâu. Anh quý Tâm Thuỷ ở điểm này nhất, một anh chàng luôn đúng hẹn và chu đáo. Nhận dây cương từ tay Tâm Thuỷ, anh trèo lên ngựa và bắt đầu thả nước kiệu cho ngựa chạy ra khỏi làng.

- Một chuyến đi may mắn nhé! - Thảo (thỏ) nói vọng xuống từ căn chòi

- Cám ơn! - Anh Bon nói và rùng mình vì chất giọng của cô ta.

- Anh! - Thằng nhóc Nhất Vũ chạy lên hỏi

- Nay mình phải đi thuyền à?

- Nói từ hôm qua rồi mà! - Anh trả lời

- Em nghe nói đi biển có thể bị say sóng phải không?

- Đúng rồi! Còn ghê hơn say rượu ấy!

- Vậy nếu có kẻ tấn công thì sao? - Nó hỏi

- Có phải ai cũng say đâu! Tuỳ từng người thôi. Người bị người không bị. Em thì anh nghĩ không sao đâu.

- Sao anh biết? - Người thần kinh vững như anh em mình thì không bị! Đại khái thế!

- Vậy à? Vậy thì khoẻ rồi! - Thằng nhóc lại hớn hở cười

Anh chẳng tin được là một đứa như nó lại đã có vợ, và chuẩn bị làm bố. Nhớ lại cái vẻ mặt của nó khi biết tin Liễu Tâm có mang, anh lại không giấu được cảm xúc. Nhìn cái mặt nó vừa mếu vừa cười, khiến anh dù cố nhịn nhưng cũng phải phì ra cười như nắc nẻ. Sau vụ đó anh thấy hơi có lỗi, nhưng nó làm thinh như không có gì và chuẩn bị mọi thứ làm lễ chải tóc với Liễu Tâm.

Lần này anh quyết định cho mọi người dừng lại nghỉ trưa. Vì anh đoán chắc đêm nay sẽ chẳng được yên ổn nên cứ để mọi người nghỉ ngơi vào ban trưa. Họ nghỉ trưa tại một khoảng rừng thưa thớt. Cánh rừng này là phần phía sau của rừng Bạch Dương. Và dường như rừng cũng sắp hết, phía trước mọi người mờ mờ hiện ra một cánh đồng hoang vắng. Trong khi mọi người tranh thủ ngủ trưa, anh giở tấm bản đồ bằng da mà Hảo Chiến mới gửi cho anh hôm trước để xem lại lịch trình. Xuyên qua rừng Bạch Dương là rừng Thống Ba. Vậy là anh đang đứng ở nơi tiếp giáp giữa rừng Thống Ba với cánh đồng Kim Sa. Trên bản đồ vẽ rõ lắm, đi hết cánh đồng là ra đến các cồn cát. Từ đó ra đến Hải Vận chỉ độ 2 tiếng đi ngựa. Anh tính nhẩm trong đầu khoảng thời gian đến Hải Vận thì cùng lắm cũng chỉ 5 tiếng. Vậy là vẫn còn nghỉ ngơi được một lúc lâu lâu nữa. Anh quyết định cất tấm bản đồ vào trong áo và nhắm mắt lại để nghỉ ngơi giây lát.

Chuyến đi lần này khác hẳn so với những chuyến đi trước, vì họ đang đi trên một con đường mới, ngoài phạm vi hoạt động của họ. Nhưng theo như bản đồ chỉ dẫn thì vùng này rất ít khi có người đi qua. Cũng chẳng có ai sinh sống ở nơi bán hoang mạc thế này. Nhưng đột nhiên anh nghe thấy có tiếng động di chuyển ở đâu đó. Nghe kỹ ra thì đúng là tiếng bước chân đang rón rén. Anh cho ngựa đi chậm lại và ra hiệu cho mọi người tiếp tục đi lên trước như bình thường.

- Cho em chơi với! - Thằng nhóc Nhất Vũ ngoái lại nài nỉ

- Lo cho vợ đi! Anh xí phần vụ này! - Anh trả lời và cho ngựa dừng lại hẳn

Tiếng bước chân cũng dừng lại theo đó, anh nhắm mắt lại và cố gắng nghe tất cả mọi âm thanh phát ra xung quanh. Vận may của anh đã đến khi một cơn gió nhẹ bỗng đưa một mùi hương thơm gần giống như mùi của hoa Sử Quân. Anh quay phắt lại và phóng mình lên không trung. Từ trên cao, anh nhận ra ngay một bóng người đang cố lẩn vào trong bụi cỏ phía xa. Anh không cảm thấy sát khí từ người này, nhưng hắn là ai, sao lại lẩn trốn và rình rập như vậy.

Anh đạp khí di chuyển lại gần và cất giọng:

- Ai đấy? Ra mặt đi!

Một giọng nói quen thuộc bỗng khiến anh rùng mình và cứng đơ người trong giây lát.

- Nếu có duyên sẽ gặp lại!

Sau câu nói ấy, anh không nhúc nhích được nữa, chỉ nghe và cảm nhận thấy người đó vận công sử dụng tuyệt kỹ Dịch chuyển tức thời để thoát thân. Sao cô ta ( nghe giọng là con gái mà ) lại bỏ đi vội vã như vậy?

Anh tặc lưỡi rồi lên ngựa đuổi theo cả nhóm, mặc kệ cô gái bí ẩn kia. Vì theo như anh cảm nhận, thì cô gái đó cũng không phải là người xấu, hay ít nhất là không có ý đồ xấu. Một phần cũng vì cái mùi còn thoang thoảng vương lại cũng quen thuộc lắm. Người ấy chắc chắn không có ý đồ xấu, anh sẽ quay lại nơi này để điều tra sau.

Cả nhóm đã ra đến bờ cát, bến Hải Vận mờ mờ hiện ra ở tít xa. Và mờ hơn chút nữa là mỏm Xử Nữ ở tít trên cao. Tuy là nhìn thấy vậy, nhưng nơi đây còn cách bến Hải Vận xa lắm. Thả cho ngựa chạy nước kiệu chắc phải tối mới đến nơi. Nhưng anh cũng không vội, vì mọi chuyện vẫn đang trong tính toán. Đi thuyền ban đêm tuy là nguy hiểm nhưng sẽ bớt thời gian chờ đợi cho mọi người. Sau một giấc ngủ là đến nơi, sẽ không phải chờ đợi nhiều. Thực sự anh không hề hào hứng với chuyến đi này chút nào. Anh không thích biển, không thích nơi nào nhiều nước, đơn giản là vì anh không biết bơi. Lần đầu tiên đi thuyền của anh gợi lại khá nhiều kỷ niệm. Đó là một bài thực hành vất vả với kỹ năng Thuỷ Bộ. Điều khiến anh nhớ nhất là hôm ấy anh đã phải uống khá nhiều nước và sự ghê rợn đến với anh khi mọi người đi ngược lên đầu nguồn một đoạn. Lúc ấy anh đã suýt nôn hết mọi thứ trong bụng ra vì xác của vài chục con thú nằm chồng chất dưới sông. Có vẻ nước tử thi cũng không tệ như anh nghĩ. Nhưng càng nghĩ càng thấy ghê, đến lúc này anh vẫn rùng mình khi nhớ lại.

Anh đang mơ màng trong ký ức thì bỗng một tiếng hét kinh hãi vang lên từ phía trước khiến anh giật nảy mình. Đưa mắt nhìn xung quanh kiểm tra tất cả mọi việc, anh nhanh chóng nhận thấy Tú Phương đã nằm trên nền cát, còn con ngựa của cô nàng thì đã bị một kẻ lạ mặt xé làm đôi. Phía sau hắn, anh nhìn thấy một cái lỗ trống hoác, chắc chắn hắn chui lên từ đó. Bình tĩnh nhìn lại diện mạo kẻ lạ mặt kia, anh nghĩ mình chưa gặp qua hắn bao giờ. Lớp giáp trụ bao bọc lấy cơ thể hắn gần như kín mít, chỉ lộ ra khuôn mặt chi chít những vết sẹo dài và lớn. Hai tay của hắn nhìn đúng như hai cái càng cua, thêm cái đuôi bè bè phía sau nữa, anh nghĩ hắn là một Giải Tinh nào đó. Anh mới chỉ nghe qua, thực tình chưa bao giờ gặp dòng tộc ấy nên lần này chỉ đoán mò như vậy. Về phần gã Giải Tinh kia sau khi xé đôi con ngựa của Tú Phương có lẽ vẫn còn chưa dừng lại. Gã quăng xác con ngựa đi và lao vào Tú Phương. Anh cảm tưởng như gã sẽ lại ngấu nghiến cô nàng chỉ trong giây lát. Nhưng cái giây lát ấy của hắn không nhanh bằng Vô Song. Anh ấy xuống ngựa, rút kiếm và dùng Tốc Ảnh để hất gã Giải Tinh kia bắn ra xa chỉ trong chớp mắt. Cú va chạm rất mạnh, mỗi người văng đi một nơi, còn Tú Phương tiếp tục hoảng loạn và hét lên. Cô nàng tương đối nhỏ người, nhưng đối nghịch với hình thể, âm thanh cô nàng hét lên đủ để người trong bến Hải Vận nghe thấy. Mọi người cùng nhảy xuống ngựa để truy đuổi gã Giải Tinh và cứu Tú Phương. Anh thì khác, anh chậm rãi ngó nghiêng xung quanh tìm đồng đảng của gã. Chỉ lát sau, anh nghe có tiếng đập cánh vù vù trên trời. Ngước mặt lên cao, anh tìm kiếm bóng dáng của một con chim nào đó. Và chẳng khó khăn gì để anh nhận ra nó, một con quạ đen sì trong hình dạng con người. Anh nghĩ là anh gặp tên này rồi, cũng có thể là một tên nào khác gống như vậy. Điểu nhân, Ô tộc, hắn chắc hẳn là một nhân vật tầm cỡ. Anh rời khỏi lưng ngựa và đạp khí bay lên tiếp đón tiếp "" khách quý "".

- Nếu chúng ta đã gặp nhau thì tốt nhất ngươi nên tránh đường đi!

- Thật xui xẻo khi phải đối mặt với mày lần nữa! Nhưng tao sẽ không thua đâu!

- Để xem mày có gì mới nhé! - Anh nhếch miệng cười và đạp khí lao tới

Gã Ô Tinh này thuộc dòng nhân điểu mạnh mẽ với đôi cánh mọc sau lưng và đôi tay rất giống con người. Anh lao tới hắn thật nhanh nhưng cũng căng hết các giác quan để quan sát mọi cử động của hắn. Một trận không chiến với anh có lẽ là hơi bất lợi, nên anh phải tìm mọi cách kéo hắn xuống mặt đất. Ý định của anh tạm thời chỉ có vậy thôi, nhưng với một đối thủ có cánh thì việc cũng chẳng dễ chút nào. Gã xoay người tung cú đá vào anh nhanh như chớp, nhưng phản xạ của anh đủ nhanh để đưa tay gạt chân hắn ra. Trên không trung, lực và điểm tựa đều giảm đi rất nhiều nên uy lực của cả anh và đối thủ dường như cân bằng. Anh và hắn giằng co khá lâu trước khi hắn bất ngờ trợn trừng mắt lên và lảo đảo rơi xuống. Anh nhận ra ngay lý do vì trước đó chỉ một giây thôi, tiếng mũi tên bật khỏi dây cung nghe một tiếng "" roảng "". Đó là đặc trưng của mũi tên băng mà Tú Phương thường sử dụng. Vậy là cô nàng đã bình tĩnh trở lại rồi, và có lẽ tên Giải Tinh kia cũng bị xử đẹp rồi. Đúng như anh dự đoán, cả hai kẻ phục kích đều bại trận. Có điều chúng cũng nhanh chóng thoát thân.

- Gã kia bị thương không nặng lắm! Còn con chim chắc chết! - Tú Phương nói

- Thôi kệ chúng nó! Không ai bị thương chứ? - Anh hỏi

- Không anh ạ! Không có ai bị sao hết! - Nhất Vũ nhanh nhảu trả lời

- Vậy ta đi tiếp thôi! - Anh nói và trèo lên ngựa

- Vậy em đi với ai? - Tú Phương hỏi

- Em có thể đi chung với ai đó! Hoặc ai đó nhường ngựa cho em? - Anh đáp

...

- Nếu không cả hai? - Cô bé hỏi

- Thì em chịu khó đi bộ vậy! - Anh cười và gọi - Nhóc!

- Dạ! - Nhất Vũ nhanh nhẹn thưa

- Hai vợ chồng đi chung một ngựa đi! Nhường cho con bé...

- Vâng! - Thằng nhóc lại nhanh nhảu đáp

Nó dắt con ngựa tới đưa cho Tú Phương và quay lại trèo lên ngựa ngồi cùng với Liễu Tâm.

Mặt trời vừa lặn thì cả nhóm đặt chân đến bến Hải Vận. Mọi người không mệt, nhưng anh cảm thấy ai nấy đều rụt rè và lừng chừng. Có lẽ mọi người cũng như anh, không sợ, nhưng lo lắng về chuyến đi đầy bão táp phía trước. Anh ngước lên nhìn mỏm Xử Nữ vươn ra ngoài biển trước khi bước vào trong bến. Trong anh bỗng xuất hiện một cảm giác lạ. Hạ tầm nhìn xuống, anh đưa mắt quan sát bãi đá ngầm ngay bên dưới. Độ cao ấy chừng 50 mét, nếu không có bãi đá ngầm cứ nhô ra sau mỗi khi sóng rút đi thì nhảy từ trên đó xuống cũng cầm chắc cái chết. Anh nghĩ mình cũng dại, với khả năng của anh thì hoàn toàn có thể thoát hiểm. Chẳng biết lúc ấy anh nghĩ gì mà quyết định phó mặc cho số phận để mang máu tô màu cho mấy viên đá. Nhìn chúng cứ lớp lớp hiện ra như những con cá đói mồi chờ chực sẵn vậy.

Tàu rời bến ngay khi bữa tối kết thúc, anh tranh thủ vào trong khoang ngủ một giấc sớm. Chuyện đâu còn có đó, anh nghĩ chắc phải đến nửa đêm mới có điều đặc biệt xảy đến. Ánh trăng méo xệch đang lơ lửng giữa trời rồi, anh lặng lẽ ra khỏi khoang tàu và đi loanh quanh. Lúc này chỉ còn mấy anh ngư dân đi cùng là thức, còn mọi người đều ngủ hết cả rồi. Anh chẳng biết gì về tàu thuyền cả, kể cả nó hoạt động ra sao. Tàu đi biển có nhiều loại lắm, loại này khá to, và dường như là tàu buôn. Dây dợ vứt lung tung cạnh một đàm đen bốc mùi tanh nồng. Anh ghét mùi này, nó xộc thẳng vào mũi anh và gắt lên. Mùi tanh của cá cộng với mùi mặn chát của muối biển khiến mũi anh sắp sưng lên rồi. Thà rằng ngửi mùi tử thi có lẽ còn dễ chịu hơn. Anh thấy mình thật sự không hợp với biển.

* Cạch * Một tiếng động bỗng vang lên phía đuôi tàu.

Anh quay ngoắt lại và rảo bước đi về phía ấy, các giác quan của anh căng ra nghe ngóng mọi mọi âm thanh. Nhưng ngoài tiếng ì oạp và rì rào của sóng thì hình như mọi thứ đang lặng im.

* Á! * * Xoẹt * Một tiếng la hét vang lên gần như cùng lúc với tiếng đao kiếm chém người.

Anh biết có chuyện xảy ra phía mũi tàu rồi, anh chắc chắn ""khách "" đã đến. Anh đưa ngón tay vào miệng và rít lên làm tiếng báo động. Sau đó anh cầm đôi chủy thủ lao thẳng xuống đuôi tàu. Đúng như anh dự đoán, một bóng đen giật nảy mình thoái lui. Nhưng nó không nhanh bằng anh, chỉ một giây thôi, anh quyết định ném chủy thủ về bóng đen ấy và tạo ra một chiếc khác trên bàn tay mình. Hắn là đàn ông, anh biết sau khi hắn kêu lên vì con dao anh ném đã ghim sâu vào đâu đó trên cơ thể hắn. Anh rùng mình phát Hoả công và để lửa cháy trên tay mình làm đèn. Mọi thứ sáng rõ hơn, anh nhận thấy bóng đen đó kịp lết một chân núp sau mấy kiện hàng. Anh cười mỉm rồi đưa tay chuẩn bị truyền hơi lạnh vào những vết chân đầy nước của hắn còn đọng lại trên sàn tàu. Anh nghe thấy có tiếng hò hét và giao chiến phía mũi tàu ngày một lớn hơn. Có lẽ mọi người đã thức dậy cả. Mọi chuyện đang đi vào tầm kiểm soát rồi, anh quay lại yên tâm hạ tên này.

* Roạt* * Tách Tách *

Một luồng hơi lạnh từ tay anh phóng ra khiến nước trên sàn tàu cứng lại. Vết băng chạy theo dòng nước đến chân của gã đang nấp sau đống hàng kia. Và hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng khe khẽ.

Anh chắc mẩm gã đó dù có mạnh cỡ nào thì cũng chẳng nhanh chóng thoát được cái cùm anh vừa tặng cho gã. Anh mạnh dạn bước lên và đưa tay cuộn lớp băng lên thành một khối để đẩy những kiện hàng đó ra xa. Và anh thật sự có đôi chút bất ngờ vì đối thủ của mình đã chờ sẵn rồi. Gã lao lên tấn công anh nhanh như cắt. Nhưng anh nhận thấy chân hắn bị lỡ một nhịp, có lẽ vì vết thương hồi nãy. Đưa tay gạt cú đá của gã sang một bên, anh đưa chân đá mạnh vào lưng khiến hắn oằn người ngã ra sàn tàu. Thân pháp gã này khá nhanh, nhưng anh nhận thấy gã cũng chỉ thuộc loại gà mờ. Anh chợt nhận ra sự thiếu vắng kỳ lạ, từ chiều đến giờ không hề thấy sự xuất hiện của bọn lâu la. Thông thường thì chúng đã hiện ra rất đông rồi mới đúng.

"" Thôi kệ! Cứ giải quyết tên này rồi tính sau đã! "" - Anh nghĩ

Nhưng tính toán của anh lần này không chuẩn xác nữa. Đối thủ của anh không phải cao thủ trong việc hoạt động chân tay, nhưng hắn lại là kẻ mạnh trong việc dùng nguyên tố. Gã ngồi bật dậy vung tay khiển nước trên sàn ào ạt bay lên và tấn công anh. Anh hơi hoảng vì đó đúng là yếu điểm của anh, chẳng còn cách nào khác, anh gồng mình toả hơi lạnh và đưa tay đón những mũi băng đang lao vào mình xoay ngược lại. Một việc vô cùng mạo hiểm nhưng nó có tác dụng lắm. Vừa là tấn công, vừa là phòng thủ, và cũng là che giấu điểm yếu bản thân nữa. Nhưng mọi việc không hoàn hảo như anh nghĩ. Đúng lúc anh ném khối băng kia ngược trở lại thì một cảm giác đau nhói ở má khiến anh giật mình đưa tay đi chếch đi. Một mảnh băng anh gom sót đã tặng thêm cho anh một sẹo trên mặt. Khối băng đi sượt đối thủ của anh chỉ có chút xíu. Nhưng tai hại là anh đã phá thủng một bên thành tàu, một cái lỗ to hoác thông thẳng ra biển. Nó chẳng khác gì mở ra cho gã kia một kho vũ khí vô hạn. Anh thấy hắn cười đểu, hắn chẳng ngu gì mà không lôi nước lên tàu, có khi là nhấn chìm tàu luôn cũng được. Nhưng anh đã có cách rồi, anh nhẹ nhàng đạp khí và lướt đi trên sàn tàu đến đúng lúc gã lôi một khối nước biển lên. Hoả công ở tay trái của anh đủ mạnh để cắt ngang dòng nước. Việc tiếp theo hơi đau một chút nhưng anh cắn răng chịu đựng. Tay đang nóng, nhưng anh đổi luôn sang hơi lạnh để bít cái lỗ hổng kia lại. Một cơn đau buốt chạy khắp cánh tay anh. Nhưng anh coi như không có gì và dùng hơi lạnh ở cả hai tay úp khối băng ấy thành một cái lồng nhốt đối thủ của mình lại. Nhưng anh chợt nhận ra cái lồng này không có tác dụng gì cả, gã thoát khỏi cái cùm của anh cũng dễ dàng lắm mà. Dù là biết trước, nhưng anh vẫn bất ngờ vì gã dùng Hoả công để thoát thân. Ra là vậy, gã này chắc cũng là đồng môn với anh rồi. Nhưng dù là Hoả hay Thuỷ thì anh cũng không ngại. Vì bàn tay của anh xuyên qua lớp băng và tóm lấy cổ của gã đó. Gã thư sinh lắm, sức lực không có bao nhiêu. Dù xét về khả năng nguyên tố thì có khi anh chẳng bằng hắn, nhưng anh khoẻ hơn, ít nhất là tên thư sinh này. Chỉ cần bẻ một cái, là cổ của gã lệch đi ngay nhưng anh chợt cảm thấy có gì đó ngăn cản mình. Trái tim anh mách bảo, gã này có chút gì giống anh, gã không phải kẻ xấu.

Anh tạm khoá chân tay hắn lại và hỏi:

- Sao lại đến đây hả bạn đồng môn?

- Ngươi... - Gã bất ngờ kêu lên

- Ta đoán cậu cũng học ở cái trường dành cho nhưng kẻ quái dị. Ta cũng vậy!

- Vậy ngươi là kẻ phản bội?

- Đúng! Ta phản bội! Ta muốn trả thù chúng! Chúng là kẻ gϊếŧ cha mẹ ta! Chúng là một bè lũ xấu xa.

- Chiến tranh thì phe mình là phe tốt! Hai chiến tuyến phải gϊếŧ lẫn nhau! Ta thua rồi! Gϊếŧ ta đi!

- Tôi không muốn bỏ phí một tài năng! Cậu cũng mạnh lắm! Và tôi nghĩ cậu cũng không xấu xa! Tâm hồn cậu trong sạch lắm!

- Sao anh nghĩ vậy? - Gã hỏi, giọng điệu xuống dần

- Vì tôi nhận ra cậu không muốn gϊếŧ tôi!

Dường như anh đã nói trúng rồi, gã tiếp tục xuống nước:

- Thú thực họ nói với tôi là đêm nay làm bài thi tốt nghiệp! Một chuyến đi thực tế! Chỉ vậy thôi!

- Vậy cậu không muốn tốt nghiệp sao?

- Có chứ!

- Vậy cậu phải gϊếŧ được tôi đấy!

- Nhưng...

- Nhưng cậu không xuống tay được!

Cậu tên gì nào?

- Tên tôi là Thái Nam Khuê

- Được rồi Nam Khuê! Có lẽ cha mẹ cậu đã chết cả rồi phải không?

- Vâng! Sao anh biết?

- Tôi thả cho cậu đi đấy! Coi như hôm nay tôi đã gϊếŧ cậu! Chúng sẽ nghĩ cậu chết rồi! Cậu có thể âm thầm điều tra về gia đình mình. Sự thật có thể bị che đậy và làm sai đi. Nhưng sự thật chỉ có một. Tôi muốn cậu tự nhận thấy chúng xấu như thế nào. Nếu cậu nhận thấy thì có thể đi cùng với tôi để chống lại chúng. Địa chỉ của tôi rất dễ tìm. Ở biên giới thôi! Vùng nguy hiểm số 4.

Nói rồi anh làm băng tan ra và đỡ Nam Khuê dậy. Anh dành cho cậu ta một ánh mắt đầy khích lệ và chỉ đường cho cậu ta thoát thân. Nam Khuê quay lại nhìn anh cảm ơn rồi nhảy xuống biển đen và biến mất. Tạm gác lại chuyện về cậu nhóc đó, anh vội vã quay lại mũi tàu để giúp mọi người. Nhưng hình như mọi chuyện cũng không mấy khó khăn. Đám bộ binh hung ác bị xử gọn gàng, chỉ có hai điều đáng tiếc là một anh ngư dân đã thiệt mạng còn tên cầm đầu cũng nhảy xuống biển bỏ chạy rồi. Anh chột da, liệu hai kẻ đó có gặp nhau không. Tự dưng anh lại thấy lo cho cậu ta, vì cậu ta giống anh của nhiều nhiều năm trước. Sóng gió tạm qua đi, mọi người tiếp tục say giấc ở khoang dưới. Chỉ riêng anh lang thang quanh tàu và tiếp tục suy nghĩ đủ mọi chuyện. Vùng biển này cũng khá gần vùng đất Đen, có lẽ biên giới trên biển cũng ở gần đây. Anh thấy hơi lạ là lực lượng phục kích của chúng có vẻ hời hợt. Chúng tới chỉ như là điều không thể thiếu được. Chúng không muốn thắng, không có tổ chức gì hết.

Bình minh trên biển có lẽ còn đẹp hơn hoàng hôn, vì nó mọc từ phía đông, nơi mà giờ đây anh coi là đất mẹ, và cũng vì anh yêu cái màu hồng hồng của ánh sáng tươi mới đầu ngày. Riêng anh thấy bình minh là lúc mang lại một sức sống mới, một sự khởi đầu tốt đẹp. Và bình minh tới cũng có nghĩa là tàu sắp đến đảo Cự Giải rồi, anh đi vào khoang lái tìm bác lái tàu để kiếm thông tin cho chính xác.

Vừa chui vào khoang tàu, anh đã ấn tượng ngay với bác lái tàu. Đó là một người đàn ông trung tuổi, làn da sạm đi vì gió biển, và nổi lên trên khuôn mặt là hàm răng trắng cứ liên tục nói cười. Anh bước lại gần và bắt chuyện:

- Mọi việc vẫn ổn chứ bác?

- Vẫn ổn cậu ạ! Sao dậy sớm vậy? - Bác trả lời bằng giọng nói méo xẹo của dân miền biển

- Sau khi đuổi được mấy đứa kia đi, cháu không ngủ nữa!

- Cảnh giác quá ha! Chắc cậu chưa đi biển bao giờ rồi!

- Sao hả bác? Đúng là cháu ít khi ra biển lắm!

- Trên biển này không có giống trong đất liền đâu! Ở đây chúng nó không tác quái được như trên đó. Hôm qua chúng nó tới như vậy là rất đông rồi. Nhưng có lẽ so với trên bờ thì chẳng đáng là mấy!

- Cháu cứ lo là sao chúng nó có lẻ tẻ vậy! Ra là chúng nó sợ nước hả bác?

- Chúng nó đánh nhau với Thuỷ tộc Ngư tộc mấy trăm năm nay nhưng không thắng được! Nên biển không phải chỗ cho chúng nó tới.

- À! - Anh nói cùng tiếng thở dài

- Thì ra là như vậy!

- Nhưng tôi nghe đâu nói là chúng cũng có Thuỷ tướng đấy. Gã đó ghê gớm lắm nha! Nhưng một mình gã không sao đọ nổi với trăm ngàn tôm cá dưới biển. Cho nên gã đó chỉ lang thang rình mò tàu thuyền đi qua là đánh phá! Cũng may tàu của ta không đi qua vùng đó vì hắn ở xa ngoài khơi cơ!

- Biết đâu gã đó hôm nay chui vào vùng biển này thì sao bác?

- Thì gã cầm chắc cái chết chứ sao? Cậu nghĩ đây là nhà của gã chắc! - Bác lái vừa nói vừa cười khà khà, đoạn bác quay sang hỏi anh - Cậu là người ở đâu thế? Ra đảo Cự Giải chơi hay làm gì mà bị chúng nó kéo quân tới đánh vậy?

- Cháu và các bạn kia đều là người ở vùng giao tranh. Nay ra đảo là theo yêu cầu của Hảo Chiến thôi mà!

- Ấy chết! Sao lại gọi tên huý của Hoả vương như vậy chứ!

- À cháu xin lỗi! Cháu gọi như vậy quen rồi!

- Thì ra cậu là người của Hoả vương! Hèn gì đang ngày nghỉ mà ông chủ gọi tụi tui tới lái tàu. Còn dặn hoài phải đưa ra đến nơi rồi chờ để đưa về nữa.

- Cháu cũng thấy lạ! Là vừa mới bước vào mà đã có người ra đón, rồi thiết đãi bữa cơm. Sau đó lôi lên tàu luôn!

- Ha ha! - Bác lái cười lớn - Vậy cậu không sợ bị lừa à?

- Người của ta hay địch cháu rõ lắm! Đó là ở cảm giác thôi! Nhưng cháu không nhầm được đâu

- Cậu tự tin như vậy thì không lầm được thật! Tụi tui cũng hay dùng cảm giác để đi biển lắm! Trên biển nhìn êm đềm vậy thôi! Chứ giông tố nổi lên bất chợt lắm! Có khi biết trước rồi mà chạy đâu có kịp đâu! Đành phải thả neo chịu trận! Sóng biển khi đó dữ dội lắm, chứ không hiền lành như bây giờ đâu! - Bác kể lể và đưa ánh mắt nhìn mấy con sóng, chợt bác quay lại nói với giọng vui tươi hơn - Kìa cậu! Đảo Cự Giải đó!

Theo hướng tay bác chỉ, một hòn đảo mờ mờ hiện ra trước mắt anh.

- Còn bao lâu nữa thì đến bác nhỉ?

- Tuy là nhìn thấy! Nhưng chắc cũng phải cả tiếng nữa!

- Sao lâu quá vậy bác?

- Tôi đâu có bắt tàu đi nhanh được! Gió trời bữa nay yếu mà!

- Gió hả? Tưởng gì chứ gió thì chỉ là chuyện nhỏ thôi! - Anh cười mỉm - Cháu cho gió to lên được không bác?

- Nếu cậu làm được thì cứ tự nhiên! Không cần mạnh lắm đâu! Cho buồm no gió là được rồi!

- No là sao bác? - Anh ngạc nhiên hỏi

- Là căng hết cỡ đó!

- Ra vậy! Vâng! Bác chuẩn bị sẵn tinh thần đi!

Anh chạy ra khỏi khoang lái và phi luôn xuống mấy khoang bên dưới tìm Ngọc Tuyết. Trời sáng hẳn rồi, nhưng vẫn chưa có ai dậy cả. Có lẽ cuộc chiến đêm qua khiến họ mệt mỏi và cũng vì lênh đênh trên biển khiến họ mệt hơn bình thường. Mặc kệ ai mệt ai không, anh gọi tất cả mọi người dậy, riêng Ngọc Tuyết thì đi cũng với anh lên Boong tàu.

- Cái gì? Cậu bắt tôi lên đây "" cho buồm ăn"" trong khi nhìn tôi như thế này hả? - Ngọc Tuyết nói hắt ra vẻ bực bội

- Thôi đi! Cậu trở lại như cũ đi nhé! Giúp tôi một chút! Rồi lát nữa xuống đấy sửa soạn trang điểm sau! Được nhé! Giúp tôi đi nhé!

- Vậy tôi phải làm những gì? - Cậu cứ đẩy căng cánh buồm ấy lên là được! Căng vừa phải thôi nhé!

- Biết rồi! Biết rồi!

- Ấy khoan đã mấy vị ơi! - Một anh ngư dân tá hoả chạy đến - Bác lái không nghĩ các vị làm được nên nói vậy! Nhưng thấy ổng bảo anh quyết tâm quá nên mới bảo tui ra xem. Ai dè các vị làm thiệt hả?

- Tất nhiên! Cái gì cũng phải khẩn trương lên chứ!

- Vậy mời các vị ra đằng kia! Gió từ kia tới thì tàu mới đi nhanh được! - Anh ngư dân nói và chỉ về phía mạn đuôi tàu.

Theo lời anh ta, Ngọc Tuyết xuống dưới đó khua nhẹ tay tạo Khí công đánh thẳng vào mấy cánh buồm. Mọi chuyện tưởng như không tưởng, cô bạn của anh đột nhiên trở thành người lái tàu. Con tàu lao đi vun vút mà không cần đến đội thanh niên chèo cực nhọc nữa.

- Nhỏ gió đi! Đâm vào đá ngầm là chết cả lũ đấy! - Bác lái lao ra quát

Ngọc Tuyết dừng lại, cô hỏi:

- Nhỏ nữa! Hay thôi?

- Hiu hiu thôi! Được chứ?

- Chuyện không khó! Bác vào trong đi! - Ngọc Tuyết trả lời và phát Khí công thật nhẹ

- Ồ! Bà chị sử dụng Khí công giỏi quá nhỉ? - Nhược Phong bước tới bắt chuyện

- Chẳng nhẽ cậu không làm được sao? - Ngọc Tuyết hỏi

- Tên tôi là Nhược Phong cơ mà! Tôi không hề có khí công giống mọi người!

Chợt có giọng quát, hình như là của anh ngư dân hồi nãy:

- Dừng! Dừng ngay! Hỏng tàu bây giờ!

Ngọc Tuyết rụt vội tay lại và nhìn về phía mũi tàu. Cũng còn may, chỉ chút nữa là cả con tàu đồ sộ đâm thẳng vào bến. Ấy là chưa kể phía trước còn cả một bãi đá ngầm khổng lồ. Mà nếu ai không biết thì chắc chắn sẽ gặp rắc rối to. Tàu dừng lại cách bờ vài trăm mét, anh Bon và cả nhóm được lên một chiếc thuyền nhỏ hơn và đưa vào bờ an toàn

 Trên bờ, có cả một đội quân khá đông đang chờ đợi. Anh đoán họ cũng được Hoả Vương thông báo từ trước. Mọi việc làm của ông ta thật khó hiểu, anh cũng chẳng hiểu hết rằng ông ta muốn gì nữa. 

"" Tỏ ra thân thiện và lịch sự với người trên đảo...!"" anh nhớ lại lời dặn dò trong thư của Hoả Vương. Ông ta cứ làm như anh là một gã võ biền thô lỗ và mất lịch sự không bằng. Để chứng minh điều ấy, anh cúi nhẹ đầu chào 3 người ra tận đây đón anh. Bọn họ cũng có vẻ thân thiện lắm, cả 3 đều cúi rạp người chào anh. Người có vẻ là lớn tuổi nhất trong số họ bước ra và đưa cho anh một nắm vải:

- Chào cậu! Tôi là Lý Nam Phương! Hôm nay vẫn thuộc quốc tang! Chúng tôi biết rõ là anh tới để làm gì! Xin hãy đeo dải buộc đầu này lên cổ tay và tới làm lễ với người chủ quá cố của chúng tôi!

Anh đưa tay nhận lấy nhúm vải trắng từ tay Nam Phương. Đó là một tá những sợi vải được dệt thô. Ngay lúc ấy anh hiểu ra đó là tục lệ riêng của họ. Vì tất cả 3 người đứng trước mặt anh đều có một dải buộc đầu như vậy. Anh chia ra cho mỗi người một chiếc và buộc lên tay rồi nhẹ giọng hỏi:

- Được rồi chứ?

- Chúng ta đi! - Ông ta nói và đưa tay chỉ đường cho cả nhóm theo chân mình.

Trong không gian yên lặng, anh nhẹ chân theo 3 người bản xứ ấy đến một dinh thự khá lớn. Hiện hữu khắp nơi là những mảnh vải trắng, vải buộc đầu, quấn đầu, quấn tay. Có cả những bộ quần áo và cả mũ mặc che kín người. Anh đoán là tuỳ theo các mối quan hệ sẽ có kiểu sử dụng khác nhau. Màu trắng ấy còn lan rộng ra khắp mọi nơi khi anh bước vào trong cánh cổng, kể cả trên cánh cửa, trên cây và cả lũ thú nuôi cũng được đeo khăn tang. Thật quá sức tưởng tượng, bao nhiêu cái tráng lệ và bề thế của cả khu dinh thự biến mất trong cái màu trắng tang tóc. Anh chợt thấy mình nổi lên vì bộ đồ màu đen, dường như có vẻ hơi kệch cỡm khi đi vào trong sảnh chính. Màu trắng, đâu đâu cũng thấy màu trắng, lần đầu tiên trong đời anh muốn trốn tránh. Anh thật sự cảm thấy như cái màu trắng khổng lồ ấy đang nuốt lấy anh: một chấm than nhỏ xíu, và cũng đang mờ dần.

Lý Nam Phương bước vào gian chính và đặt tay lên vai người đàn ông đang quỳ giữa nhà và nói:

- Chú ba! Tôi dẫn họ đến rồi đây!

Người được gọi là chú ba quay lại và tỏ vẻ niểm nở bước ra gặp anh

- Anh chắc là Quý Bình mà Hoả Vương nhắc tới?

- Vâng! Là tôi! - Anh gật đầu xác nhận

- Trước tiên các bạn cứ vào hành lễ với cha tôi đã! Chúng ta sẽ bàn chuyện vào chiều nay!

- Ồ! Xin theo lời gia chủ! - Anh tiếp tục gật đầu nhẹ và bước vào.

Trong nhà có khá nhiều người, hầu như tất cả đều mặc đồ trắng toát. Anh đoán chắc toàn là người thân của chúa đảo. Có một người trong nhà đứng châm sẵn hương cho khách. Đó là một cô gái trẻ quấn vải trắng trên đầu. Vừa châm hương, cô vừa sụt sịt khóc. Anh chậm rãi bước đến, cô gái đưa cho anh một nén hương và nói:

- Khách từ xa đến! Không cần phải quỳ! Cắm nhang xuống! Rồi vái 3 lần là xong!

- Cám ơn! - Anh nhận nén hương và bước tới hành lễ

Cả nhóm cứ lần lượt từng người một bước vào, lần nào cô gái cũng nói như vậy, âm điệu vẫn vậy, đều đều, nhàn nhạt. Nhưng anh cảm nhận ở cô gái có một điều gì đó rất đặc biệt. Khí mà cô ấy toát ra không nhiều nhưng anh cảm thấy sức mạnh ở trong ấy. Nguồn sức mạnh ấy có đôi chút lạnh lẽo, gai góc.

Khi tất cả đã hành lễ xong, người được gọi là chú ba bước tới đặt nhẹ tay lên vai anh rồi sau đó ông ta bước ra ngoài. Anh rõ ngay là người đàn ông ấy đang dành thời gian cho anh. Trông anh ta cũng còn trẻ thôi, khoảng 30 35 gì đó. Anh quay lại và rảo bước theo chân ông ấy đến một khu nhà khác cũng rất đồ sộ. Xung quanh đó thể hiện rõ nơi đó là khu vực dành cho quân lính. Ở sân có khá nhiều hình nộm và người gỗ. Các loại binh khí thường dùng cũng được xếp khá nhiều ở gần đó. Xa hơn một chút gần tường bao là khoảng chục bia tập bắn tên. Anh đoán chỗ này dành cho việc tập và huấn luyện quân lính. Chú ba bước vào nhà và đứng chờ cho mọi người vào hết rồi đóng cửa. Nhưng chỉ có anh Bon bước vào như mọi lần.

Anh cất giọng giải thích:

- Ngài vào trong đi! Họ không làm phiền cuộc nói chuyện của chúng ta đâu!

Ông ta nhẹ nhàng khép cánh cửa lại và cất giọng nói:

- Thư tôi đã đọc rồi! Nhưng anh cũng hiểu cho cảnh tang gia bối rối! Thời gian dành cho các anh không được nhiều!

- Chúng tôi cũng không cần quá nhiều thời gian của ngài đâu! - Anh trả lời

- Tôi là Lý Đông Phương con trai thứ 3 của chúa đảo. Và tôi sẽ là chúa đảo tiếp theo như lời cha tôi dặn dò lại.

- Tôi là Hàn Quý Bình! Người đại diện cho vùng giao tranh số 4!

- Ồ! Vậy là anh thay thế cho Đại Hải sao?

- Chính tôi thưa ngài! Ngài cũng có quan hệ với làng tôi sao?

- Tôi và cậu ta là bạn! Nhưng khi cậu ấy lâm nguy thì tôi đang trong thời gian tu luyện! Nên không thể có mặt ở đó được! Dạo gần đây tôi mới trở lại nơi này. Nhiều việc quá chưa thể tới đó được! Thật ngại quá!

- Chúng tôi luôn chào đón các ngài mà! - Anh nói

- Tôi sẽ đến! Và... - Đông Phương chợt dừng lại

- Vậy tôi sẽ mong chờ ngày ấy đấy! - Anh Bon trả lời

Cuộc nói chuyện kéo dài tới gần trưa mới xong. Anh bước ra cùng Đông Phương với thái độ hoàn toàn khác. Tuy cả hai vẫn không nói không cười nhưng nét mặt của anh đã nói lên tất cả. Sau đó cả nhóm được tân chúa đảo đích thân dẫn tới nhà ăn chung để ăn trưa.

Biển chiều nay yên lặng quá, gió nhè nhẹ mang mùi biển đến với anh. Trên một mỏm đá chĩa thẳng ra biển, anh ngồi nhìn vu vơ xa ngoài khơi tít tắp. Nhìn biển hiền hoà như vậy nhưng đến đêm nó thay đổi và trở nên khác biệt hẳn. Biển đêm nay có lẽ cũng dữ dội và chứa chấp biết bao mối hiểm họa như hôm trước. Ấy và chuyện của ban đêm, còn bây giờ biển vẫn nhẹ ngàng đẩy từng cơn sóng từ ngoài khơi vào. Anh dõi theo những con sóng từ tít ngoài vào tận bờ cát. Chợt, anh nhận ra có hai kẻ đang lang thang dạo trên bãi biển. Đó là đôi vợ chồng trẻ nít kia, nhìn hai đứa hạnh phúc anh chợt chạnh lòng. Bỗng một tiếng sấm nổ trong đầu anh, sau đó anh cảm thấy như là sét đánh trúng người khiến chân tay anh tê rần. Anh vừa nhận ra điều gì đó ghê gớm lắm. Anh không dám chắc nhưng nó làm anh sợ. Dù là gì thì anh cũng sợ điều ấy, anh chẳng biết phải đối mặt với chuyện ấy thế nào nếu nó là thật.

Trời chiều còn khá sớm, nhưng anh quyết định lên đường. Phần vì thuỷ triều nơi đây, phần vì anh muốn mọi người nghỉ một giấc trước khi lại phải thức đêm. Tại bến tàu, anh dừng lại nói mấy lời cuối với Đông Phương trước khi xuống tàu. Vị chúa đảo trẻ tuổi có dẫn theo một cậu nhóc trạc tuổi Nhất Vũ. Theo như lời giới thiệu của Đông Phương, đó là con trai lớn của anh trai cả anh ấy. Có nghĩa rằng đó là cháu đích tôn của chúa đảo. Và là người thừa kế sau này trên đảo Cự Giải. Nhìn qua thằng nhóc, anh thấy nó có lẽ cũng giống Đông Phương ngày trẻ. Mạnh, nhưng không thể phát huy được hết sức mạnh. Nhưng Đông Phương lại có lời mời là cho nó theo lên bờ, theo chân anh. Anh tìm cách chối ngay, vì anh còn Nhất Vũ, và cũng vì anh còn bận nhiều việc lắm.

- Đông Phương ạ! Tôi biết anh là một thầy giáo tốt mà! Anh có thể vượt qua rào cản thì anh cũng có thể giúp cậu nhóc này giống như vậy! Tôi tin là nó còn mạnh hơn cả anh nữa đấy!

- Tôi muốn nó được đến sống cùng với các anh! Để có kinh nghiệm thực chiến nhiều hơn! Và cũng được học hỏi nhiều hơn!

- Vậy thì trước hết cậu nhóc này phải thuần thục khả năng của mình đã! - Anh trả lời Đông Phương và quay sang nói riêng với nó - Này nhóc! Cậu có thể làm được gì nào?

- Cháu có cả Thuỷ Công và Thổ công trong người! - Thằng nhóc nói lí nhí, mặt nó cúi gằm

Anh chợt cười và nhớ lại lời dạy của thầy giáo: ""Thổ là đất đá! Muốn điều khiển nó thì ta phải mạnh hơn nó! Trước tiên là phải dứt khoát và mạnh mẽ"". Cậu nhóc này có lẽ không mạnh lên được vì tính nhút nhát của mình.

- Này nhóc! Cậu phải dứt khoát và mạnh mẽ lên! Bạo dạn lên! Chứ nhút nhát như vậy thì không dùng được Thổ công đâu! Đừng để mẹ cậu thất vọng vậy nhé!

- Dạ...dạ! Cháu nhớ rồi! - Nó lại lí nhí nói

- Cậu tên gì?

- Cháu là Lý Kiến Long ạ!

- Ồ! Một cái tên hay quá đấy chứ! - Anh nói - Cố lên! Cha mẹ cậu đặt rất nhiều hi vọng vào cậu đấy!

- Vâng! - Kiến Long đáp gọn lỏn

- Điều cuối cùng! Gọi tôi bằng anh thôi! Nhớ đấy! - Anh nói và gật đầu chào Đông Phương trước khi nhảy lên tàu.

Tàu bắt đầu rời bến, mọi người cùng nhau xuống khoang nghỉ hết theo đúng lời anh nói. Anh nghĩ một giấc ngủ là rất cần thiết, nhưng không phải với anh. Anh phải thức để phòng khi chúng bất ngờ xuất hiện. Phải có người canh gác và báo động, và anh sẽ làm việc ấy. Anh đoán sẽ có một cuộc tấn công vào lúc gần sáng, vậy nhưng anh vẫn không thể chợp mắt được chút nào.

Cả đêm qua anh thức để ngồi trên boong nghe ngóng mọi âm thanh. Chẳng có gì ngoài tiếng gió vi vu và tiếng sóng ì oạp vỗ vào mạn tàu. Trời đang sáng dần lên, tinh thần cảnh giác của anh cũng tăng lên. Không gian yên lặng khiến anh cảm thấy căng thẳng. Nhưng theo phán đoán của anh, những kẻ không có phần trên biển sẽ không mạo hiểm ra biển một lần nữa. Hoặc chúng sẽ chờ anh trên bờ hoặc sẽ là khi tàu vào gần đến bờ.

Rạng đông mới ló, trời mới chỉ sáng hơn chứ chưa có chút tia mặt trời nào le lói. Nhưng đôi mắt tinh tường của anh vẫn có thể nhìn thấy mờ mờ phía trước là bến Hải Vận. Lần quay về này hình như nhanh hơn lượt đi. Sắp đến bến, anh quyết định bỏ vị trí để gọi mọi người dậy. Anh mới chỉ bước xuống khoang dưới, một tiếng động lớn đã khiến anh quay ngoắt lại. Anh nghe như có kẻ nặng cân nào đó vừa nhảy lên sàn tàu. Anh xác định tiếng động vọng lại từ phía đuôi tàu.

Anh nhanh chân chạy xuống khoang dưới đập cửa phòng rồi gọi ngắn gọn:

- Chú ý! Trò chơi bắt đầu!

Sau đó anh quay trở lại và chạy đi "" Sao cứ bắt mình xuống đuôi tàu thế nhỉ?"" - Anh tự càu nhàu

Anh vừa đến đuôi tàu thì phía mũi tàu cũng bắt đầu vang lên tiếng giao chiến. Vậy là anh đoán đúng, chúng nó muốn kéo anh ra khỏi cuộc vây hãm trên kia. Nhưng anh biết trước rồi, ở đây anh là người giỏi nhất ( có lẽ vậy :v ) nhưng đâu phải cứ không có anh là mọi thứ tan nát đâu. Chúng nó cất công giăng bẫy thì anh cũng để cho chúng nó toại nguyện. Anh cố tình mắc bẫy để xem chúng có quà gì cho anh. Vì anh có sự chuẩn bị trước dành cho chúng và cho cả đồng đội rồi. Trảng trống ở đuôi tàu vắng lặng không một bóng người. Anh đang thắc mắc, không biết lần này chúng nó dùng cái gì để cầm chân anh. Anh đoán rằng có kẻ nào đó đang lẩn trốn đâu đó, hắn chỉ chờ cơ hội để nhảy ra bất ngờ. Các giác quan của anh bắt đầu căng ra nghe ngóng mọi thứ. Không một tiếng động, cũng không có cơn gió nào cả. Tất cả mọi thứ giống như bị cái yên lặng đóng băng lại. Anh chợt nhận ra ý đồ của chúng trong một giây suy nghĩ, nụ cười đắc thắng lại nở trên môi anh. Một kế hoạch nhỏ lập tức được vạch ra, và anh thực hiện bước đầu tiên: quay lại mũi tàu. Anh vừa bước được mươi bước thì lập tức phía sau đã có một tiếng động. Tiếng động nhỏ thôi, và anh mặc kệ mà bước như không có gì xảy ra. Bỗng ở gáy anh xuất hiện một cảm giác rờn rợn, lông gáy dựng lên. Anh biết lý do, và trong một giây, anh hụp người cúi nhanh xuống tránh lưỡi đao phóng vụt qua. Chúng đã lộ diện đúng như anh mong muốn, anh mỉm cười và...bỏ chạy. Guồng chân anh chạy vừa đủ để giữ khoảng cách với những kẻ theo sau. Anh chạy đến giữa tàu, và dừng lại ngay cột buồm chính. Phía sau anh, quân địch đã lộ rõ, chúng chỉ là bọn bộ binh hung ác. Nhưng chúng nó định dùng số đông để uy hiếp anh. Tình huống này anh không ngờ tới, và thắc mắc lớn của anh là tiếng động lớn ở đuôi tàu lúc trước. Chắc chắn có kẻ nào đó to lớn lắm đã có mặt trên tàu này. Anh chẹp miệng, việc đầu tiên là thoát khỏi bọn trẻ nít này đã. Rượu nhạt uống lắm cũng say, trong tình huống này hình như cũng gần giống vậy. Quân định tuy yếu kém hơn anh cả vạn lần, nhưng chúng nó dễ có tới cả trăm, còn anh chỉ có một mình. Nhưng với đám đông này thì anh nghĩ là anh lo được, quần thảo một lúc đã khá lâu mà chưa có đứa nào chạm được vào anh. Anh tận dụng mọi thứ trên tàu để chạy, trốn, tránh né và cả phản đòn nữa. Nhưng anh cũng biết nếu để tình trạng này kéo dài quá lâu, chính anh mới là người chịu thiệt. Nhưng xung quanh đâu đâu cũng thấy địch, chúng nó bịt kín mọi con đường thoát thân của anh. Chẳng còn cách nào khác, tàu cũng về gần đến bến rồi, có lẽ hỏng một chút cũng không sao. Anh nhớ lại những gì mà Đông Phương đã nói với anh, đây cũng không phải lần đầu anh được một bậc thầy chỉ dạy.

"" - Ồ! Vết thương trên mặt anh còn mới lắm! Trên đường đi gặp chuyện không hay chăng? - Đông Phương hỏi

- Tôi hơi sơ ý! Nhưng gã đó cũng mạnh lắm! Một kẻ giống tôi!

- Giống anh?

- Vâng! Tôi dùng băng khoá hắn lại, nhưng không ngờ hắn vận hoả phá băng rồi lập tức vận thuỷ phản công. Do

sơ ý tôi đã bị mất mảnh băng xẹt qua.

- Ồ! Tôi cũng biết một kẻ kỳ lạ tương tự vậy! Vừa vận được Thổ, vừa vận được Thủy.

- Tôi cũng là một trong những kẻ ấy đấy! Nhưng nó hơi khiếm khuyết!

- Khiếm khuyết?

- Tức là tôi vận được băng mà không vận được thuỷ! Tôi bay được nhưng vận khí không được. Thổ và hoả cũng không mạnh như người thường.

-À tôi đã hiểu chuyện của anh! Thực sự là do anh không trau dồi khả năng của mình.

- Tôi chưa hiểu!

- Chỉ cần nhìn, tôi cũng biết điểm mạnh của anh không phải ở năng lực tự nhiên! Cũng không phải sức mạnh cơ bắp. Bước chân của anh nhanh và nhẹ nhàng hơn người thường. Phản xạ cũng tuyệt vời hơn rất nhiều. Đó là điểm mạnh. Nhưng theo như anh nói, điểm mạnh thật sự của anh chính là năng lực nguyên tố.

- Nhưng tôi... - Anh Bon nói

- Anh cứ để tôi nói nốt! - Đông Phương gạt đi - Ngày nhỏ tôi yếu ớt và kém cỏi lắm. Nhưng cha tôi đã truyền cho tôi quyết tâm và nghị lực để phát huy hết tiềm năng trong tôi. Cha tôi nói rằng "" không có ai mạnh hơn ai, chỉ có người biết cách sử dụng sức mạnh và người chưa biết sử dụng sức mạnh"" chính vì vậy nên tôi nghĩ anh vẫn chưa phát huy được tài năng của mình đâu. Hãy cố gắng lên! Anh sẽ làm được những điều không thể ngờ đến!""

Anh cũng chẳng biết cái ""không thể ngờ đến"" là cái gì. Nhưng trong tình thế này có lẽ hoả công sẽ giúp ích được nhiều. Anh thu hai tay lại, cố gắng gồng mình dùng hết khả năng và bắn hoả công ra từ nắm đấm. Luồng hoả khí phát ra mạnh hơn mọi khi, nhưng cũng chẳng được mấy phần. Dù vậy cũng đủ để giải quyết đám đông ở gần anh lùi lại đôi chút.

"" Không lẽ bế tắc ở đây sao?"" anh nghĩ nhanh và trong một giây, anh chợt nghĩ ra cách thoát thân, chỉ là thoát thân thôi.

Trước kia anh đã từng nhìn thấy thầy giáo của mình tạo gió lốc để phòng thủ. Khi đó anh không nghĩ là làm được nên chưa thử. Có lẽ giờ là lúc đáng để thử xem. Lúng túng một lúc, anh quyết định xoay vòng tròn giống như điệu múa quanh đống lửa vào ngày hội. Chỉ khác là những vũ công vừa xoay tròn vừa di chuyển quanh đống lửa, còn anh thì đứng yên tại chỗ. Cùng lúc ấy tay anh cố gắng cảm nhận không khí để phát Khí công. Anh chưa phát Khí công từ tay bao giờ, nhưng theo như Ngọc Tuyết có nói, phát khí công ở tay và chân cũng na ná giống nhau. Anh cũng chẳng biết làm sao để tay mình phát ra được luồng gió nào hết. Nhưng anh lại chợt nhớ đến một câu nói của Ngọc Tuyết "" Gió thực ra luôn hiện hữu quanh ta! Nó chính là những luồng không khí di chuyển! Chỉ cần nắm được nó thôi!"". Chân anh bước được, tức là tay anh sẽ nắm được. Đây có lẽ chẳng phải điều kỳ diệu nào cả, tay anh đang phát khí công, và kế hoạch của anh cũng đang có tác dụng. Nhưng anh lại đang tự trách mình sao không cố gắng mà học những điều này từ trước.

Cơn lốc không chỉ là lá chắn cho anh, nó cuốn tất cả những kẻ lao vào vòng xoáy và ném vụt ra theo một hướng khác. Anh đã được yên thân, nhưng bây giờ anh cũng chưa biết phải dừng nó lại như thế nào. Cho nên anh quyết định mắc kệ nó mà đạp khí bay vụt lên trên. Vừa ra khỏi cơn lốc, anh giật mình vì những tổn hại vừa gây ra. Gió cũng có sức công phá thật sự ghê gớm. Cột buồm và tất cả chỗ dây buồm cùng buồm đang quện vào nhau cùng với một số gã bộ binh hung ác. Anh chợt rùng mình, sao anh bay ra được bên ngoài mà không mắc vào đâu hết. Mới nghĩ đến đó, anh chợt thấy mình bị kéo xuống dưới. Cơn lốc đang làm khí xung quanh đây không ổn định. Anh đạp mạnh khí và nhớ lại lời dạy khi trước của Tú Ninh. Phát hoả công cùng lúc với đạp khí, chiêu ấy khiến anh bắn vọt đi rất nhanh. Chỉ trong chớp mắt anh đã ở cách tàu một đoạn khá xa. Ở khoảng cách này, anh nhìn thấy phía mũi tàu đã kết thúc cuộc chiến. Nhưng hình như chiến thắng thuộc về phe địch. Anh giật thót lo lắng cho mọi người và quyết định đạp khí phóng ngay tới đó.

Trong tầm mắt anh dần hiện ra mọi chuyện, đám bộ binh chỉ có lưa thưa vài đứa quây thành một vòng tròn. Nhưng đứng giữa vòng tròn là 3 tên cao to lực lưỡng. Cả ba đều có hình dạng quái dị, chúng khá giống nhau ở lớp vảy bao kín thay cho da. ""Không lẽ là Xà tộc?"" anh nghĩ nhanh. Nhưng anh nhận ra ngay chúng không phải Xà tộc khi vừa đặt chân xuống sàn tàu và đứng đối diện với cả ba đứa. Chúng nó có mõm lòi ra ngoài và lớp vảy khá to. Chân tay chúng nó cũng lòi cả móng vuốt sắc nhọn. Xà tộc anh biết không thô tục như vậy. Anh đoán bọn này là thằn lằn thôi.

Nhưng điều anh quan tâm nhất lúc này là đồng đội, mọi người hầu như đều bị hạ gục cả rồi. Tất cả đều bị dồn lại một góc, co cụm lại mà chống trả. Anh thấy chỉ có Nhất Vũ và Tử Hương là còn đang khoẻ mạnh. Nhưng Ngọc Tuyết thì không có mặt ở đây. Chẳng biết cô nàng ấy lại biến đi đâu, nhưng anh cảm thấy phải dè chừng cả 3 tên này. Vô Song và Tâm Thuỷ bị chúng nó hạ nhanh chóng. Đến cả người mới Nhược Phong cũng chẳng làm gì được.

- Anh! Chúng nó mạnh lắm! Coi chừng tốc độ của chúng nó! - Nhất Vũ nói

- Anh biết rồi! Lo chăm sóc cho mọi người đi nhóc! - Anh nói và thận trọng bước tiến lên

Đám bộ binh hung ác lập tức lao vào anh. Chúng có khoảng cả chục đứa ở khắp mọi phía. Anh còn chưa xác định sẽ làm gì với chúng thì bất chợt có một cơn giận dữ bốc lên trong anh. Hai tay anh nắm chặt lại và bắt đầu có cảm giác mất tự chủ. Anh thấy tay mình có cảm giác như muốn phát Khí công. Những luồng khí dồn lên tay anh ngày một mạnh và nhiều hơn. Rồi bỗng trong đầu anh, tiếng của thầy giáo số 5( một trong các thầy giáo của anh, do quá nhiều thầy nên đánh số lần lượt từng người một :3 ) chợt vang lên:

"" Hãy để sự phẫn nộ thoát ra ngoài trước khi nó vượt quá sự chịu đựng của con"" Anh không ưa gì ông thầy đấy, nhưng anh vẫn dành sự tôn trọng cho ông ta.

Ông ta là một người dùng Khí công rất mạnh. Điều anh ấn tượng nhất về ông ta là tuyệt chiêu phòng thủ toàn diện. Trong khoảnh khắc, anh để toàn bộ khí ở hai cánh tay rò ra một chút. Đồng thời anh nắm bàn tay phải và đưa tay lên đánh mạnh vào nhau như đang hành lễ với bề trên. Khí từ toàn thân anh toả ra theo hình khối cầu. Anh trùng chân thấp xuống để khối cầu tròn và hai chân không bị căng tức. Khối cầu khí nhanh chóng biến mất giống như mấy con bộ binh hung ác. Cùng đó cơn giận dữ của anh cũng biến mất.

- Nộ khí cầu! Ai dạy cậu thế? - Giọng của Ngọc Tuyết vang lên

"" Ra thế? Nó có tên cơ đấy! "" anh nghĩ nhanh và không trả lời Ngọc Tuyết.

Tiếp tục bước lên phía 3 tên thằn lằn kia anh nhận thấy sau chiêu vừa rồi, thái độ của chúng đã khác, ba đứa chúng nó bắt đầu di chuyển. Thoạt nhìn ba kẻ đó khá giống nhau, nhưng có lẽ hai tên bên cánh yếu hơn, mũ khôi của hai kẻ đó giống nhau và xấu hơn của đứa ở giữa. Anh đoán hai đứa ở cánh sẽ lao lên trước, rồi chờ lúc anh không phòng bị tên kia sẽ bất ngờ tấn công. Quả không sai, cả hai đứa nó cùng nhau lao lên. Trong một giây, anh nhận ra cả hai đứa nó đều bị thương. Đứa ở bên tay phải bị một vết chém ở chân, có lẽ là tác phẩm của Nhất Vũ. Còn đứa ở bên trái bị một vệt loang bong hết vảy ở bắp tay, chắc chắn do Tử Hương làm. Chúng bị thương, tức là chúng bất lợi hơn anh. Nhưng có vẻ cả hai gã đó đều còn sung sức lắm, chúng di chuyển nhanh và tấn công anh chớp nhoáng. Đúng như lời Nhất Vũ dặn dò, tốc độ của mấy tên này không coi thường được. Anh nhanh nhẹn tiến nhanh lên trước và đưa hai tay thuận đà kéo chúng về phía sau anh. Sau đó anh chạy thật nhanh tới kẻ đứng giữa kia đồng thời anh bụm môi huýt sáo một tiếng lớn.

Anh không mạnh về hoả công nhưng anh vẫn quyết định thử ngay lúc này. Bởi vì dù đối thủ có đứng im, nhưng anh nhận thấy hắn ta đang phòng thủ quá chặt. Anh không thấy sơ hở nào cả, có lẽ chính vì vậy nên mọi người mới bị hạ gục dễ dàng đến vậy. Anh bật lên và tung cú đá trực diện, cùng lúc ấy anh cố gắng tìm mọi cách để chân có thể phóng ra một luồng lửa như những chiến binh hoả hệ bình thường. Nhưng tuyệt nhiên chẳng có gì phóng ra cả và gã thằn lằn kia chẳng khó khăn gì để tóm lấy chân rồi quăng anh ra phía sau hắn. Anh oằn người đạp khí và đáp xuống đất nhẹ nhàng, trên môi anh, một nụ cười đắc thắng đã hiện ra. Anh biết mình còn phải luyện tập sức mạnh nguyên tố nhiều, nhưng hôm nay anh sẽ là chính  người hạ gục gã này. Gã chẳng có gì mạnh so với anh, gã chỉ lì lợm và bịp người là giỏi thôi. Mọi người quá nóng vội nên mới bị hắn hạ gục, chứ anh tin tưởng vào khả năng của mình. Phải công nhận là gã nhanh, nhưng gã chỉ lợi dụng lực của đối thủ mà ném họ vào đâu đó. Theo như cách hắn làm, anh nghĩ chắc hắn có thể ném được cả một con voi. Nhưng với gã, người như anh có thể gọi là yếu điểm chí mạng rồi. Anh tiếp tục chạy tới, được mươi bước, bàn tay anh vung lên ném mạnh một bên chuỷ thủ vào gã. Đúng như anh đoán, gã đủ nhanh để tóm lấy thanh đoản kiếm rồi xoay một vòng ném trả lại anh. Nhưng anh cũng nhanh chẳng kém gã, trong khi gã đang xoay sở với thanh đoản kiếm thì anh đã áp sát gã và đâm mạnh hai nhát vào bụng gã. Lớp vảy khá dày, nhưng đôi chuỷ thủ của anh vẫn xuyên qua ngọt xớt. Bụng gã túa máu, gã loạng choạng ôm bụng và bước lui lại. Miệng gã lầm bầm thứ tiếng gì đó mà anh không hề biết.

Anh đoán là gã gọi hai kẻ kia, nhưng hắn chẳng hề biết rằng tiếng huýt sao hồi nãy của anh chính là hiệu lệnh dành cho Nhất Vũ và Tử Hương tiêu diệt hai kẻ đó. Mặc kệ, anh bước nhanh tới tiếp tục tấn công. Gã quay lại, tìm kiếm sự giúp đỡ từ phía sau. Nhưng chính lúc ấy, gã mới thấy hai thủ hạ của mình, một đứa ôm cổ giãy đành đạch, một đứa thì bị Ma kiếm Trường Sinh ghim chặt vào thành tàu. Anh nghĩ, đến đây là hết sạch với gã, chẳng còn gì vui thú với anh khi đối thủ đã bại hoàn toàn. Anh vẫy vẫy tay ra hiệu cho Nhất Vũ kết liễu gã ấy. Thằng nhóc cũng tinh mắt lắm, nó rút luôn kiếm ra và xông tới hùng hổ. Nhưng bất chợt, nó dừng lại và chờ đợi điều gì đó. Gã vẫn đứng im ôm bụng, máu vẫn tong tong chảy xuống có lẽ vì miệng vết thương quá lớn.

- Kết thúc đi nhóc! - Anh quát

Mắt thằng nhóc sáng lên, vẻ mặt nó lập tức tỏ ra hí ha hi hửng. Nó cầm ngược thanh kiếm và bắt đầu chạy tới. Nó để mũi kiếm quét xuống sàn tàu và ấn tay trái lên đốc kiếm rồi cứ thế chạy thẳng tới hắn. Cho tới khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa thanh kiếm thì thằng nhóc dừng chân và đưa kiếm từ dưới đất hất ngược lên cao rồi xoay người lại. Đường kiếm đi chéo thân hình gã thằn lằn chắc chắn sẽ tạo một vết thương cực sâu. Gã bị hất mạnh ra sau và nằm im trên sàn tàu cùng bãi máu bắt đầu chảy lênh láng.

- Làm tốt lắm nhóc! - Anh khen ngợi

- Nhưng mà em thấy chưa ổn ạ!

Anh chợt thấy lạ, lần đầu nó hạ gục tướng địch mà lại trầm ngâm như vậy. Anh hỏi:

- Có gì chưa ổn nào? Anh thấy đường kiếm hoàn hảo rồi đấy chứ!

Vì em nghĩ nếu có một cơn gió từ lòng đất cùng chém lên sẽ mạnh hơn, hất đối phương đi xa hơn!

- Thôi nào! Em có phải chiến binh Phong hệ đâu mà đòi làm vậy.

- Ơ cái anh này! Kiếm của em có đủ cả 4 nguyên tố mà. Vậy nên nó mới bắt chước được mọi thứ chứ!

- Ờ nhỉ? Bách Diệp sát cũng làm được cơ mà! - Anh gật gù ( Bách Diệp sát: thực chất là những mảnh băng được cô lại từ hơi nước trong không khí hoặc do người sử dụng tích trữ nước trong người. Khi khai triển họ sẽ tạo ra những mảnh băng nhỏ bay xung quanh mình. Rồi cho tất cả tấn công đối phương cùng lúc)

- Các cậu cũng khá nhở! - Ngọc Tuyết xuất hiện

- Cậu vừa bỏ đi đâu đấy? - Anh hỏi

- Tôi...đi sơ tán cho ông lái tàu với mấy thuyền viên

- Vậy sao? Nay cậu có bình thường không đấy? Cô nàng hiếu chiến?

- Trước giờ tôi vẫn vậy mà! Cậu sao thế? Tôi có khởi động với mấy thằng ở bên dưới kia rồi. Mà hình như chúng nó chết hết rồi đấy nhỉ?

- Ừ! Cũng đúng lúc cập bến luôn! Dìu mọi người dậy đi!

- Nhanh thật đấy! Tôi cứ nghĩ là có cả đám đông cơ! Ban nãy còn nghe cả con tàu kêu răng rắc cơ mà!

Anh chợt nhớ lại điệu múa của mình rồi sực nhớ ra đám bộ binh ấy. Chúng nó cũng biến mất luôn rồi, anh không nghĩ là chúng nó chết hết được.

- Nhóc! Em với Ngọc Tuyết ở đây nhé! Anh quay lại đuôi tàu đã!

- Vâng! Em sẽ xuống trước và chờ anh dưới kia!

- Ừ đi đi! Bảo vệ vợ cho tốt đấy!

- Tôi đi cùng cậu được không?

- Cậu ở lại lo cho mấy người bị thương đi! Tôi quay lại đuôi tàu lát thôi!

Từ xa anh thấy phần đuôi tàu bị phá nát không nhỏ, sàn tàu thủng một khoảng khá lớn. Xác của bọn Bộ binh vẫn còn nằm đấy. Mỗi đứa một chỗ, và chẳng đứa nào sống sót cả. Anh không nghĩ là mình vừa gây ra kiểu phá hoại giống như Ngọc Tuyết à không, giống Hảo Xuân mới đúng. Cũng may là anh dừng lại kịp lúc, nếu không có lẽ con tàu sẽ bị đánh chìm mất. Anh thấy nguồn sức mạnh này không hợp với con người của anh, thực sự là không thấy quen. Khi anh quay lại, mọi người đều đã xuống bến, cả nhóm đang ngồi chờ anh ở trong sảnh lớn. Có vẻ không ai bị thương nặng lắm. Chỉ là những vết thương ngoài da do va đập.

- Không ai bị thương nghiêm trọng chứ? - Anh hỏi

- Có lẽ chúng ta nên về làng nhanh lên ạ! Liễu Tâm có vẻ không ổn lắm!

- Chết! Động thai sao? - Anh chột dạ

- Em không biết nữa! Vừa rồi em cũng bị nó ném - Liễu Tâm nhăn nhó nói

- Nhưng anh Vũ đỡ được em nên không bị ngã mạnh lắm. Giờ em cũng chỉ hơi đau bụng thôi!

- Hơi đau mà nhăn như khỉ thế à? Nào! Ta về làng luôn thôi! Anh nói và đưa tay đỡ Liễu Tâm dậy.

- Nào! Ta đi về trước thôi!

- Cứ để em ở bên cô ấy được rồi mà! - Nhất Vũ nói

- Em thì biết gì? - Anh quát nhẹ và quay sang nói với Ngọc Tuyết

- Ngọc! Ra đây tôi nhờ chút nào!

- Sao sao? Cần đến tôi rồi đấy à?

- Làm ơn bình tĩnh lại nhé! Tôi đang cần cậu giúp thật nghiêm túc đấy!

- Được rồi! Nói đi! – Ngọc Tuyết nghiêm túc nói

- Mọi người chịu khó về sau nhé! Tôi và Ngọc Tuyết sẽ về trước cùng Liễu Tâm! Cô bé cần được chữa ngay!

- Vậy chúng ta bay về à? - Ngọc Tuyết hỏi

- Ừ! Chứ cậu nghĩ chúng ta làm gì khác được sao?

- Vậy đi thôi! - Ngọc Tuyết nói, vẻ mặt cô nàng có vẻ rất nghiêm túc

Anh thích vẻ mặt này của Ngọc Tuyết, lúc cô nàng thực sự làm người lớn nhìn rất duyên dáng và dễ thương. Khác hẳn với vẻ tưng tửng khác thường của mọi ngày.

- Mỗi người một bên nhé! - Anh nói - Chúng ta sẽ đạp khí và bay lên cùng lúc!

- Chuyện nhỏ với tôi mà! Nào đi luôn thôi!

Cả hai cùng đạp khí và đưa Liễu Tâm lên cao. Được một đoạn, Liễu Tâm nhăn nhó nói

- Em có vẻ không hợp với độ cao lắm!

- Còn gì nữa không? - Anh hỏi

- Em thấy mình giống như tù binh bị áp giải!

- Chị cũng thấy giống! - Ngọc Tuyết cười

- Và em cũng sợ tốc độ nhanh luôn! Vậy nên anh chị bay hết tốc lực cho em nhờ ạ!

- Ô hô! Sợ mà vẫn bảo làm! - Ngọc Tuyết tròn mắt hỏi

- Để nó nhanh kết thúc ấy ạ! - Liễu Tâm nói trong khi mắt cô bé đã nhắm nghiền

Anh Bon quay sang nhìn Ngọc Tuyết trong giây lát rồi cả hai cùng gật đầu.

- Gồng mình lên mà chịu đựng! Em sẽ có mặt ở nhà sau vài phút nữa! - Ngọc Tuyết nói

Anh chợt giật thót, vì khả năng bay của Ngọc Tuyết khác xa so với anh. Và anh cũng chưa kịp nói gì thì Ngọc Tuyết bắt đầu tăng tốc. Nhưng cũng may, anh chợt nghĩ ra chiêu mà hôm trước Tú Ninh dạy. Hoả công và khí công cùng phát ra một lúc để tăng sức cho nhau. Nhưng dù là vậy thì anh cũng phải cố gắng lắm mới có thể bắt kịp tốc độ gần bằng Ngọc Tuyết. Cũng bởi vì trò này anh chưa thuần thục, và vì Ngọc Tuyết bay hết tốc lực thì không mấy ai bì kịp cô nàng.

Hai người cùng đặt chân xuống trước cửa nhà của Lý Tịnh. Không gọi, không gõ cửa, cả hai cùng dìu Liễu vào trong. Cũng thật may, Lý Tịnh đang ở trong nhà. Ngay lập tức Liễu được đưa vào trong để khám chữa.

- Giờ tôi mới là người mệt đây!- Anh thở dốc mà nói

- Cậu sao thế? - Ngọc Tuyết hỏi

- Cậu không thấy sao? Tôi bay đâu có được như cậu?

- Tôi biết chứ! Cho nên tôi vẫn còn bay chậm đấy!

- Chậm á? Thế tối đa thì nó như nào?

- Nín thở mới dám bay! Chắc từ đó về đây tầm hơn 1 phút!

- Hơn 1 phút? Đùa tôi à?

- Tôi không nói chơi đâu! Mấu chốt của việc bay nhanh hay chậm là ở bản thân cậu đấy! Hoả lực ở chân chỉ là một cách vớ vẩn không chính thống. Cách dành cho các chiến binh Hoả hệ! Nhưng đối với Phong hệ cách đó không giúp gì cả!

- Tôi biết mấu chốt chính là ở việc để người nhẹ nhàng. Càng nhẹ càng nhanh!

- Đúng đúng! Không lo nghĩ gì nữa! Ít nhất là giả vờ như vậy!

Anh nhún vai và không nói gì cả, Ngọc Tuyết cười có lẽ vì cô biết với anh điều ấy còn khó hơn cả đi hái sao.  

Bình Luận (0)
Comment