Ngày Lập Đông
21/09/2009
Miền ngăn cách vốn là ranh giới tự nhiên giữa hai vùng đất, chính vì có miền ngăn cách nên năm đó Hoả Vương Hảo Chiến mới thoát khỏi thế lực hắc ám khổng lồ đang nhăm nhe chực gϊếŧ ông ta ( Gọi là ngài có lẽ hợp hơn).
Sáng nay không tổ chức đi tuần như mọi ngày, anh tập trung mọi người tại khoảng sân chính, tất cả sẽ đi tuần trong rừng và đến cột mốc để trấn giữ, tránh việc quân địch phá hoại cột mốc. Việc làm thường niên này luôn là mạo hiểm và khó khăn, các chiến binh phải dàn mỏng lực lượng đến từng cột mốc và rất dễ xảy ra giao tranh cục bộ. Anh không coi thường tài năng của bất cứ ai trong làng, bọn họ đều là người tài giỏi hiếm có, nhưng cuộc sống đâu ai nói trước được điều gì.
Sáng sớm anh vẫn dậy sớm như thường lệ tập luyện chạy nhảy và bước đi lang thang trong làng. Anh nhớ lập đông năm trước, ngày hôm ấy quả thực là nhiều chuyện để nghĩ, từ đó đến nay anh chưa nghe tin tức gì về Ngô Công Thiết ( tên của con rết đó, nguồn cung cấp :Tiểu Hồng). Chẳng biết gã có sống sót nổi qua mùa đông năm trước không nữa, việc này anh sẽ hỏi Tiểu Hồng
Anh dừng lại ở khoảng sân nhỏ trước nhà Lệ Tri, nàng đang ngồi một mình với vẻ mặt lo lắng sợ hãi vô cùng. Anh hiểu rõ đôi mắt kia, sũng nước và chỉ chực nức nở lên thành tiếng. Anh tiến lại rồi bình thản chìa tay đưa cho nàng chiếc khăn mùi xoa.
- Chắc đêm qua mơ dữ dội lắm! - Anh nói và ngồi xuống cạnh nàng
- Em... - Nàng ngước mắt nhìn anh và nhận lấy chiếc khăn
- Kể anh nghe nếu em thấy làm vậy sẽ bớt đi sợ hãi! - Anh nói bằng chất giọng đều đều không cảm xúc
- Đúng là đêm qua em đã mơ! Một giấc mơ dài và rất loạn! - Nàng rùng mình khi bắt đầu nói
"" Ban đầu em thấy anh và rất nhiều bè bạn xuất hiện tại một cung điện u ám, ai ai cũng hiện sát khí trên mặt. Cung điện rất rộng lớn nhưng chẳng có ai khác ngoài nhóm quân của ta. Mọi người ra sức tìm kiếm điều gì đó và vẻ mặt ngày càng trở nên tức tối. Chớp nhoáng sau đó cảnh vật đột ngột thay đổi, em nhìn thấy anh và Nhất Vũ đang rón rén nấp sau một bụi cây để nhìn trộm một nhóm người. Cảnh vật xung quanh rất u ám, cây cối già nua, kỳ quái, màu sắc thẫm lại và tối tăm. Mùi máu nồng đậm giống như vừa có một cơn mưa máu dội xuống nơi ấy. Quan sát kỹ hơn, em thấy anh đang chăm chú nhìn một nhóm người trên đỉnh đồi, họ vây quanh lấy một thứ gì đó. Trên đỉnh đồi có rất nhiều xác người, cũ mới có đủ. Sau đó nhóm người kia phát hiện ra anh, chúng truy đuổi, và em nhận ra thứ mà chúng vây lấy là một cỗ quan tài trong suốt, phía trong ngập máu và đang ngâm một xác người. Khoảnh khắc ấy khiến em sợ hãi vô cùng, mọi thứ trở nên đảo lộn và nhạt nhoà, chốc lát sau cảnh vật lại biến đổi và trở nên quen thuộc, giống như là tâm trí em tự xoa dịu bằng cách cho em về làng ngay. Cảnh vật ở làng không có gì thay đổi, em đoán lúc đó là mùa hạ vì cây muồng vàng gần nhà đang ra hoa. Em dạo quanh làng và dừng lại ở khoảng sân chính, hai nhóm tuần tra đang giao ca tạo đó. Bỗng có 2 người lạ mặt xuất hiện, họ bước vào từ cổng làng, có một sự thắc mắc ở đây là vì tất thảy mọi người đều đứng yên, không ai nói gì, vẻ mặt ngây ra. Hai người đó nhìn rất đối lập, nhưng cũng rất hợp để đi với nhau. Cả hai đều cao, to và đẹp trai vô cùng nhưng một trắng một đen, anh chàng da trắng có mái tóc vàng hình như không phải người thường, sau lưng anh ta có đôi cánh lớn lắm, anh ta nói chuyện với anh còn kẻ áo đen kia đứng im quan sát.""
Lệ Tri dừng lại rồi ngước mắt nhìn anh nói:
- Đoạn cuối em muốn nói! Không muốn nhớ tới!
- Hẳn là phải khủng khiếp lắm! - Anh dịu dàng nói ( cũng muốn nói lạnh nhạt như mọi khi nhưng nhìn vẻ mặt đáng thương ấy không lạnh nhạt nổi)
- Điều ấy làm em sợ hãi tột độ! Chỉ mong đó không phải sự thật thôi!
Anh muốn ôm trọn nàng vào lòng, chắc chắn sự sợ hãi lo lắng sẽ dịu bớt. Nhưng làm vậy chẳng khác gì anh mở lối cho nàng tiếp tục mong ngóng, cuối cùng anh quyết định chỉ dùng lời nói để xoa dịu nàng
- Đây đâu phải lần đầu em gặp những thứ kinh khủng như vậy! Mạnh mẽ lên đi! Vốn dĩ anh không biết làm gì với một kẻ yếu đuối! Anh không thích những người như vậy!
- Nhưng nó thật sự ghê sợ! Em...
- Nó như thế nào? Anh nghĩ em cũng rất cứng rắn đấy chứ!
- Nó... - Nàng ngậng ngừng rồi kể bằng giọng run run - Em thấy Liễu đang khóc thảm thiết! Cô bé đang ôm một bọc gì đó sũng máu, và lúc ấy cô bé không có bụng thai nữa!
- Đáng lưu ý đây! - Anh nói nhỏ rồi ngừng lại giây lát mới tiếp tục - Nghe này! Tất cả những thứ tiêu cực ấy sẽ thay đổi ít nhiều! Tốt nhất em nên quên đi! Dù sao anh cũng biết rồi!
- Vâng! - Nàng trả lời anh, giọng rất mệt mỏi
- Nào! Đi cùng anh ra sân chính! Nay lập đông rồi! Từ mai chúng ta sẽ không còn vất vả nữa!
Lệ Tri đứng dậy đi theo anh, lần này anh để nàng đi sóng đôi bên cạnh.
Dường như tất cả mọi người đều nhớ việc của ngày hôm nay, khoảng sân chính có mặt gần đủ tất cả các chiến binh. Anh gật đầu chào mọi người như thường lệ và bước thẳng đến chỗ Nhất Vũ. Mắt anh liếc qua Liễu Tâm, cô bé đang cười nói vô tư cùng Thiên Xích và Thiên Hồ. Hình ảnh Liễu Tâm ôm cục máu khóc lóc bỗng hiện ra khiến anh rùng mình( tự tưởng tượng ra một cảnh tươm tươm rồi tự rùng mình ). Anh nhắm mắt và lắc đầu vài cái xua tan hình ảnh đáng sợ đó, hình như nó dai hơn anh nghĩ.
- Anh sao thế? - Nhất Vũ hỏi
- Anh hơi choáng! Lát nữa tự hết thôi!
- Để em xem mạch cho anh! - Tử Hương nói chen vào rồi túm lấy tay anh
Anh còn chưa kịp phản ứng gì thì cô ta lại thốt lên:
- Ối trời! Sao mạch anh nhanh quá vậy?
Anh thử đặt một ngón tay lên mạch rồi trả lời:
- Như vậy với tôi là bình thường hiểu không? Bắt qua thằng nhóc này coi?
Tử Hương đưa mắt gườm Nhất Vũ rồi túm lấy tay cậu nhóc mà bắt mạch.
- Hai người bệnh y chang nhau rồi! - Tử Hương kêu lên
- Ha ha! Cô qua bắt mạch Hiểu Minh hay Lệ Tri xem họ có bình thường không?
- Anh nói vậy ý gì? - Tử Hương hỏi
- Lệ Tri thuộc Miêu tộc cho nên cô ấy chắc chắn là 1 con mèo, tim đập cùng nhịp với loài mèo chứ không giống người. Tụi này cũng vậy thôi.
- Vâng! Xin lỗi em không phải thầy lang cho thú! - Cô ta gườm gườm rồi quay người bỏ đi
Anh cũng thôi cười đùa và bước chân lên bục, vẻ mặt nghiêm nghị trở lại, anh đưa tay túm chiếc dây chuông giật giật. Sau khi chờ đợi một lát anh bắt đầu nói:
- Ngày mai chúng ta được nghỉ! Và hôm nay chúng ta tăng ca! Công việc như thế nào tất cả mọi người đều rõ cả! - Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp - Một lát nữa chúng ta sẽ xuất phát!
- Năm ngoái tình hình không giống năm nay! Anh nên chia rõ ràng chứ! - Y Thần lên tiếng
- Được rồi! Như vậy nhé! - Anh bước lại và ngồi xuống bục - Nhóm tuần ra vừa trở lại tất nhiên sẽ ở làng, Thiên Hồ Thiên Xích cứ làm việc của mình là bảo vệ Liễu. Liễu sẽ ở làng. Ngoài ra thì Nam Khuê và Y Thần cũng chưa khỏi hoàn toàn nên cũng không cần phải đi.
- Vậy cũng không chia nhóm sao? - Một người hỏi
- Không! Tôi đi một mình tới mốc chính! Tạm biệt! - Anh nói rồi đạp khí bay đi
Tới cột mốc lúc này dường như là còn quá sớm, anh không bay mà quyết định thả bộ trong rừng Bạch Dương. Năm nay thời tiết thật khác biệt, dù đã sát mùa đông rồi nhưng trời chưa hề rét, có chăng chỉ là chút gió khô và se lạnh thổi nhè nhè từng cơn bay miên man đi đâu đó. Bước đi như đếm, vừa đi anh vừa nghĩ đến câu chuyện hỗn loạn Lệ Tri kể ban nãy. Trong đầu anh cố hình hình dung một câu chuyện hợp lý, nhưng dường như từng ấy việc không thể nào khớp vào một sự kiện. Điều khiến anh quan tâm nhất là Liễu, anh không biết cô bé ôm thứ gì mà khóc nữa, một cục máu?
* Soạt* - Anh nghe thấy tiếng như là có kẻ vừa chạy vụt qua
Ngay sau đấy mũi anh đã cảm nhận được một thứ mùi tuy khó chịu nhưng chẳng lẫn vào đâu được : mùi máu, hôi và tanh khiến cổ họng anh suýt có phản ứng nôn nguợc ra.
Mọi giác quan của anh căng lên cực hạn, anh đoán là có mai phục quanh đây. Đứng lặng hồi lâu nhưng không có chuyện gì xảy ra, anh thận trọng bước lên từng bước một. Lúc này anh chợt nhớ đến một bài học thất bại của mình, đó là một kỹ năng anh từng được dạy, nhưng không học được. Kỹ năng giác quan địa chấn đó thực sự khó nhưng nó thực sự rất quan trọng, nhất là vào lúc này. ( Giác quan địa chấn đại khái là nhìn bằng tai, cảm nhận các hình ảnh xung quanh bằng chính bước chân của mình khi xung động từ bước chân phát ra rồi dội ngược trở lại( có vẻ giống dơi)).
* Chíu*...
Anh liếc mắt sang bên trái rồi lạnh lùng đưa tay lên búng mũi tên văng sang hướng khác. Chừng ấy thời gian không đầy một giây nhưng mọi vật xung quanh anh dường như đã thay đổi hẳn. Bộ Binh giáp đỏ vây quanh anh thành một vòng lớn, thấp thoáng phía sau có cả vài tên mặc giáp màu lục.
"" Sao chúng nó lại vây quanh đây trước được nhỉ? Tình cờ? Hay là sắp đặt bẫy ai đó?"" - Anh vừa thoáng nghĩ tới đó thì một nhân vật lạ mặt xuất hiện từ bụi rậm trước mặt.
Kẻ đó mang một bộ giáp sắt to ục ịch, trên tay gã cầm một chiếc rìu chiến rất lớn, điểm khiến anh chú ý là khuôn mặt gã. Một vết sẹo lớn kéo từ trán xuống ngang qua mắt trái xuống dưới gò má, mái tóc hắn đen nhánh, ngắn gọn dựng ngược lên.
- Sói con! Người nằm trong tay ta rồi! - Hắn nói rồi đặt mạnh chiếc rìu xuống làm nền đất rung chuyển
Từ ngày cha sinh mẹ để đến giờ anh chưa bao giờ được gọi bằng cái tên ""âu yếm"" đến vậy. Nhưng điều anh đang quan tâm là chiếc rìu lớn trên tay gã và thứ mùi hôi mà anh đã từng ngửi qua. Anh chợt nhớ ngay đến Dương Đăng, đó chính là thứ mùi anh ngửi thấy trên thanh đại đao của anh ta. Chỉ 2 chi tiết đó cũng gần như chắc chắn kẻ đang đứng trước mặt anh với thái độ ngạo nghễ chính là Dạ Phủ mà một thời anh ngưỡng mộ. Nhưng chỉ có 2 điều anh thắc mắc: 1 là Dạ Phủ này hoàn toàn bình thường, không điên dại như anh nghe nói, 2 Là hắn đang xuất hiện tại rừng Bạch Dương, sao hắn bỏ vùng 3 sang đây? Anh hoài nghi hắn chỉ giả điên giả dại gây nên sự hiểu lầm, có lẽ anh đã bị theo dõi. Sau một vài giây suy nghĩ, anh quyết định hỏi:
- Ông là Dạ Phủ?
- Chính xác! - Hắn trả lời gọn lẹ
- Nghe nói ông ở bên vùng 3...
- Mới được điều qua bên đây rồi! - Ông ta ngắt lời anh - Bên đó chán quá mà!
- Vậy tính qua đây ăn chốt hạ sao? - Anh hỏi
- Nghe nói bên vùng 4 có một cá nhân xuất sắc! Ta đang đi tìm ai ngờ kẻ đó đã nằm sẵn trong rọ!
- Ông tìm ai? - Anh vờ ngây ngô hỏi
- Một cậu trai trẻ! - Gã cười khẩy rồi nắm chặt cây rìu thủ thế
"" Nói đểu mình, hay lại là mục tiêu nào khác?"" - Anh thầm nghĩ
Dạ Phủ xoay mình vung tay chém ngang, tầm xa của cây rìu đủ để vươn tới ngang bụng anh. Giao tranh bắt đầu rồi, anh ném một bên chuỷ thủ vào hắn rồi bước lùi lại một bước vừa đủ thể thoát khỏi tầm đánh của chiếc rìu. Dạ Phủ đưa tay phải lên hất văng ám khí và tiếp tục dấn mình lên phía trước. Anh đưa mắt mình quanh, đám bộ binh đứng sát nhau tạo nên một đấu trường, vậy có nghĩa là trận này anh chỉ có duy nhất một đối thủ. Nhưng đối thủ của anh không phải kẻ tầm thường, đó là người anh thần tượng lúc xưa, và anh biết gã đó đang muốn làm gì anh. Nhưng suy cho cùng anh vẫn đang lâm vào thế bị động, vì hắn có thể bỏ chạy, còn anh thì dường như là không thể. Dù sao cũng không còn đường lùi lại, tuy anh không thích cảm giác này nhưng vào thời điểm không còn cách nào khác, anh quyết định phô diễn toàn bộ khả năng. Thứ nhất để xem mình nhỉnh hơn Dạ Phủ được bao nhiêu ( tự tin ghê! :3 ), thứ 2 là anh mong chiếm lại thế chủ động để có thể chạy nếu hắn trên cơ anh :v .
Anh vận thổ công hất bản thân lên cao, từ trên đó anh vận hoả khí tấn công giống cách mà Sơn Sơn vẫn hay làm, những hạt lửa nhỏ có sức công phá không nhỏ.
* Phụt* * Bùm*
* Phụt* * Bùm*
...
Màn ra mắt vậy quả không tồi, nhưng Dạ Phủ vẫn đứng yên nãy giờ, hắn chẳng hề hấn gì cả, thậm chỉ lớp giáp của hắn cũng chẳng sứt mẻ gì. Chính điều ấy khiến anh sinh nghi, tuy hoả lực của anh không quá mạnh, nhưng anh tin là nó đủ khả năng làm lớp giáp trên người gã lõm xuống. Ấy vậy mà gã cứ đứng im nhìn anh với đôi mắt thèm muốn và nụ cười hơi nhếch đáng ghét. Anh đoán chắc chắn phải có mánh khoé nào đó để hắn biến sức mạnh của anh thành trò cười. Trong tình thế như thế này tốt nhất là nên bỏ chạy, với các kỹ năng anh có thì bỏ chạy chẳng phải điều không thể. Nhưng anh chưa bao giờ bỏ chạy trong bất cứ trận đấu nào mà đối thủ không hề nhiều hơn, nhưng anh chưa bao giờ rơi vào thế bị động thế này. Đối phương không đánh, nhưng anh biết mọi đòn tấn công sẽ bị vô hiệu hoá nên không cần hao phí sức lực
Anh chợt nhớ đến một người thầy, người đặc biệt nhất với anh, tuy anh học với thầy không nhiều và anh cũng chỉ học sơ qua môn của ông, đó là một môn anh thất bại. Môn tâm lý, môn học đó không thuộc tuýp của anh, anh thích dùng khả năng vận động nhiều hơn. Nhưng đến lúc này anh mới hiểu rõ tầm quan trọng của tâm lý
"" Đôi khi không cần động thủ cũng giành đuợc chiến thắng"" - Anh không hề tin điều ấy, vì với anh chiến thắng là do ta tự tay đoạt lấy, cứ đứng im chẳng ai dâng tặng cả. Cho đến khi rơi vào đòn tâm lý mạnh của Dạ Phủ anh mới hiểu. Hẳn rồi, hắn là số 1, người đạt được số điểm cao nhất trong ngôi trường cũ của anh.
"" Có đòn tâm lý thì cũng có đòn phản kháng! Đó là cuộc giao tranh khốc liệt nhất! Giao chiến bằng sức mạnh tinh thần! "" - Anh nhớ ông thầy đã từng nói vậy. Bây giờ anh đấu với hắn bằng đòn tinh thần có lẽ đã muộn, nhưng anh thắc mắc một điều. Sức mạnh thể chất của Dạ Phủ không hề thua kém anh, vậy lý do hắn dùng sức mạnh tinh thần để đấu là gì? Câu trả lời chỉ có thể là hắn không muốn tốn sức lực, tức là sau khi chiến thắng, kế hoạch của hắn vẫn được tiếp tục, có lẽ gặp anh chỉ là vô tình. Nhưng sao hắn biết đó là nhược điểm của anh mà tấn công.
Suy nghĩ càng nhiều anh càng thấy rối, trong khi đó vẫn chưa có cách gì để thoát khỏi tình cảnh khó xử này, tiến không được, lùi cũng không xong. Kẻ anh đối mặt chính là thần tượng của anh trước kia, là cái ngưỡng là trước giờ anh tự đặt ra cho bản thân. Kẻ đó cứ đứng lặng tựa như một bức tường mà anh chẳng bao giờ vượt qua nổi, đòn tâm lý đang ảnh hưởng tới anh ngày một nặng hơn, ý chí chiến đấu giống như ngọn lửa thiếu khí và nhỏ dần lại, chẳng bao lâu nữa nó sẽ bị dập tắt tức thì.
* Soạt* - Âm thanh của một ai đó vừa đi xuyên qua bụi cây nào đó phía sau anh
Anh ngoắt người quay lại, kẻ mới xuất hiện là Nhất Vũ, nhưng cậu nhóc không đi một mình. Bên cạnh thằng nhóc, Liễu Tâm tròn xoe mắt nhìn ngây ngô. Toán quân lính lập tức nhao vào tấn công bọn nhóc, anh hoảng hồn toan bước chân chạy tới giải cứu 2 đứa. Dạ Phủ đột ngột xuất hiện ngáng đường, anh gồng mình tấn công liên tiếp không suy nghĩ. Sau một hồi giao chiến anh mới nhận ra sự khác biệt cơ bản giữa anh và hắn. Hắn là kẻ lỳ đòn nhất mà anh biết, anh thì thường hạ kẻ địch với một chiêu duy nhất. Những đòn hiểm của anh có thể đánh trúng, nhưng hắn không gục gã mà cứ trơ ra rồi tấn công ngược lại. Anh còn đang ngần ngừ đôi chút thì từ phía trước mặt, giọng Nhất Vũ vang vang từ trong đám hỗn chiến
- Em ổn! Đừng lo!
Không lo sao được, dù là chúng nó có giỏi thì cũng chẳng xoay sở được với chừng ấy lính. Hơn nữa chúng là lính đỏ, khác hẳn bọn lính đen thường xuất hiện. Điều anh cần nhất là gạt Dạ Phủ sang một bên, nhưng đó dường như là không thể.
- Tránh sang một bên coi? - Anh thét lên giận dữ rồi vung tay phát hoả công loạn xa. Đột nhiên anh cảm thấy trong người khoan khoái lắm, giống như áp lực hay thứ gì đó chặn anh lại bấy lâu nay đã bị gỡ bỏ. Anh cảm nhận được những dòng khí khác lạ đang chảy trong cơ thể mình.
Dạ Phủ tấn công, chiếc rìu bổ chéo từ trên cao xuống rất khó chịu. Đúng sở trường, anh nghiêng mình lách người sang một bên rồi vung tay phát khí công đẩy hắn ra xa. Anh hoàn toàn bất ngờ, chưa bao giờ khí công của anh lại mạnh mẽ như vậy, nhưng đòn tấn công không sát thương ấy chỉ tạo được khoảng cách với Dạ Phủ. Anh cầm phải tìm cách tấn công hắn ngay, anh cần kết thúc trận chiến này càng sớm càng tốt.
Dạ Phủ cũng thay đổi chiến thuật, hắn chủ động tấn công, rìu lại bổ xuống, nhưng tấn công đơn giản vậy còn lâu mới trúng được anh. Quá dễ dàng để né sang một bên, anh gồng mình vận thổ công bốc một khối đất đá lớn gạt về phía hắn. Dạ Phủ bị đẩy lùi khá nhanh, anh mỉm cười tinh quái rồi móc ngón tay tạo một khối đất đá nhô lên phía sau hắn. Hai khối đất va chạm khá mạnh, mọi thứ vỡ vụn, bụi mù mịt. Anh tranh thủ lắng tai nghe ngóng mọi thứ, tiếng Nhất Vũ la lên mỗi khi nó chém xuống vẫn vang lên đều đều, nhưng anh nghĩ bọn nhóc không chỉ có 2 đứa, điều ấy khiến anh bớt lo hơn.
* Soạt* Một bóng mờ từ trong khói bụi phóng ra ngoài đâm thẳng về phía anh.
Anh tiếp tục vận thổ công tạo những khối đất đá nhô lên ngáng đường hắn, hắn không tránh mà húc vỡ để tiếp tục lao lên. Nhưng sau vài lần như vậy, tốc độ của gã giảm rõ rệt, anh vung tay phát hoả công thẳng vào hắn. Dạ Phủ không dừng lại, hắn nghiêng người né đòn và tiếp tục lao lên.
Trong đầu anh chợt loé lên một kế hoạch ranh mãnh, anh buông lỏng chân tay để cơ bắp nghỉ ngơi, trên tay anh, đôi chuỷ thủ được cầm sẵn chờ đợi.
Dạ Phủ bật lên cao vung rìu chém xuống, anh xoay chân nghiêng mình tránh.
* Ầm * Nền đất nứt toác sau cú va chạm cực mạnh
Anh nhằm mặt Dạ Phủ mà tung cú đá nhanh như chớp, hắn văng ra xa một đoạn, chân anh đau điếng.
"" Với những kẻ địch to lớn, nặng nề, hoặc được bọc kín bằng giáp sắt con nên sử dụng ưu thế của mình để áp chế đối phương"" - Anh chợt nhớ lại lời của cô giáo duy nhất từng dạy anh.
Ưu thế của anh so với Dạ Phủ có lẽ là sự nhanh nhẹn, lớp giáp sắt khiến hắn trở nên chậm chạp hơn, nhưng để làm hắn đau chẳng dễ dàng chút nào.
Anh chợt nhận ra yếu điểm chí mạng của lớp giáp sắt, đó không phải là sự cản trở về tốc độ mà là một điểm khác ít ai nghĩ tới. Nở một nụ cười ranh mãnh như cầm chắc phần thắng, anh gồng hai tay vận thổ đẩy hai khối đất trồi lên tấn công bồi vào Dạ Phủ. Gã bước thoái lui tránh đòn, thừa cơ đó anh liếc mắt sang bên trái nhìn ngó thằng em trai. Lẫn trong đám binh lính, anh thấy có cả Thiên Xích và Thiên Hồ, và cũng là lần đầu tiên anh thấy Liễu không quay đầu bỏ chạy, con bé đánh cũng khá lắm.
Chờ cho Dạ Phủ lấy lại sự tập trung, anh quay đầu bỏ chạy. Hiển nhiên gã sẽ đuổi theo, và anh phải cố gắng chạy chậm sao cho giống kiểu cố hết sức chạy bán sống bán chết. Gã chậm hơn anh không bao nhiêu, nhưng do bộ giáp sắt khiến cả hắn cả anh đều mệt mỏi. Việc chạy chậm có chủ đích khiến đôi chân anh không thực sự đúng nhịp, anh không quen với việc ấy, và vào giờ phút này anh chợt nghĩ "" Mình cũng có khiếu lừa đảo đấy chứ! ""
Anh đưa Dạ Phủ tới hồ Gương, đây sẽ là nơi anh quyết tranh cao thấp với gã. Gồng hết sức bình sinh, anh vận công truyền hàn khí đánh thẳng xuống mặt hồ và tiếp tục chạy. Mặt hồ bị đóng cứng một khoảng khá rộng, anh nghĩ chỉ vậy là đủ để làm sân chơi cho anh. Tiến sâu vào sân băng, anh quay lại chờ đợi Dạ Phủ, gã không ngại ngần bước lên mặt hồ. Điều anh đoán quả thật chính xác, bõ công anh đóng kịch, đôi giầy sắt không có ma sát ở đế khiến gã lập tức không thể giữ thăng bằng. Gã lập tức ngã vật xuống, nền băng nứt ra. Chỉ chờ cơ hội ấy, anh vung tay vận băng công tạo một bức tường băng nhô lên phía sau gã, và chỉ cần kéo hai cánh tay về phía mình, anh đi chuyển khối băng đẩy Dạ Phủ sâu vào trong ""sàn đấu"" của anh.
Dạ Phủ chắc chắn đã biết mình đuối thế, nhưng gã chẳng thể quay đầu bỏ chạy được nữa. Về phần anh, anh có thể trói hắn lại và dìm cho hắn chết đuối mà không tốn mấy công sức. Nhưng anh không thích như vậy, hắn chết như vậy khiến anh thấy không hài lòng. Anh kéo lớp băng phủ kín người Dạ Phủ để cho cái lạnh ngấm qua lớp giáp sắt vào phía trong. Nhưng chỉ vài giây sau, kế hoạch của anh bị phía sản hoàn toàn.
* Ầm * - Lớp băng nổ tung, kèm trong đó là một chút vải và cả lớp giáp sắt bay văng tung toé.
Dạ Phủ đành từ bỏ lớp giáp bảo vệ để lấy lại cân bằng, anh biết cuộc chiến lúc này mới bắt đầu. Dù đã bỏ đi lớp giáp sắt cồng kềnh, nhưng gã vẫn đô con gấp đôi anh, đó là trở ngại lớn nhất. Nhưng anh không ngại những cơ bắp cuồn cuộn của hắn, anh sợ thứ mà Dương Đăng từng nhắc tới. Nếu sơ sảy anh biến thành tay
sai cho gã thì chẳng biết mọi chuyện sẽ xấu đến mức nào.
Dạ Phủ gồng mình bắn hoả công về phía anh liên tiếp, anh giật mình lùi lại rồi vung tay kéo lớp băng lên chắn đòn. Đến lúc này anh mới biết gã có hoả công trong người, cũng chẳng có gì lạ, gã là lớp tiền bối đi trước anh cơ mà. Khả năng rất cao là gã còn một vài hành công khác chưa thể hiện. Nhưng anh lại cảm thấy rất thú vị, chẳng mấy khi được chiến đấu cân sức đến thế này.
Lớp giáp vải khiến Dạ Phủ trở nên linh hoạt đến đáng sợ, nhưng dù hắn có nhanh thế nào cũng chỉ ngang ngửa với anh là cùng. Anh và hắn di chuyển qua lại và ra đòn nhanh như chớp. Tất cả đều là đòn hiểm và có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Cả hai cùng tung chân đá đối phương ngã văng ra xa, sau đó cả hai cùng bật dậy rồi hổn hển vừa thở dốc vừa nhìn nhau. Lúc này anh không phấn chấn nữa, vì anh mệt, còn gã thì có vẻ vẫn đang sung sức lắm. Anh quyết định kết thúc trận chiến càng sớm càng tốt.
Anh gạt tay tạo một cột băng mộc nghiêng chọc thẳng vào Dạ Phủ, gã bật lên cao tránh đòn rồi rơi thẳng xuống phía anh. Anh bước lùi 2 bước thoát khỏi điểm rơi của gã, nền băng lại nứt ra khi gã rơi xuống. Anh vung tay đấm tới, gã nhanh nhẹn gạt đi rồi đáp trả cũng bằng một cú đấm. Anh ngã ngửa ra sau, máu từ mũi từ mồm toé ra. Mắt anh mờ đi, cả bầu trời bỗng chốc hoá xanh, cảnh vật đảo lộn. Phải vài giây sau anh mới lấy lại tự chủ, trong mắt anh, Dạ Phủ đang áp sát rất gần. Anh nằm ngửa ra rồi lấy đà lộn ngược về phía sau vài vòng, đầu anh vẫn hơi choáng. Gã tiếp tục chạy tới phía anh, chẳng còn cách nào khác, anh đành dùng tới cách cuối cùng. Chỉ sau một cái vẩy tay, anh khiến lớp băng biến bất và mặt hồ trở lại như cũ. Dạ Phủ chìm ngay xuống hồ, còn anh vẫn bước đi trên mặt nước như bình thường.
Anh vừa lấy lại bình tĩnh thì Dạ Phủ bất ngờ trồi lên, anh giật mình đạp nước đưa mình lên cao rồi xoè tay khiến mặt hồ đóng băng trở lại. Nhưng thật không may, Dạ Phủ không hề bị kẹt lại, gã đã sớm thoát khỏi mặt nước trước khi anh đóng băng mọi thứ.
Anh nhẹ nhàng đặt chân xuống mặt băng cùng quyết tâm hạ gục hắn bằng được. Vết bầm trên mặt anh nhói nhói lên nhắc nhở anh hai điều: 1 là sức mạnh của hắn, 2 là sức chịu đựng của anh. Có lẽ chỉ một sai lầm nữa thôi thì kẻ thua cuộc chính là anh.
Dùng hết sức bình sinh, anh kéo một khối băng thật lớn trồi dậy rồi đẩy về phía hắn. Dạ Phủ nhún chân bật lên cao dùng hoả công phóng hai luồng lửa về phía anh. Chẳng hề nao núng, một tay anh hất lên làm cho những mảnh băng bay tới tấp về phía hắn, sau đó anh gạt tay đồng thời xoay người bắt lấy luồng lửa của hắn rồi bắn trả lại. Trong khoảnh khắc ấy, Dạ Phủ còn đang đau đớn vì những mảnh băng nhỏ cắm trúng một bên sườn. Luồng lửa bay vụt đến đánh hắn văng đi rồi rơi xuống nền băng. Anh nhún chân lướt tới thật nhanh, tay phải anh gạt xuống nền băng để lớp băng bao bọc lấy nắm đấm. Và cú đấm mạnh như trời giáng cộng thêm độ cứng và sắc của lớp băng giáng xuống Dạ Phủ khi hắn vừa bật dậy. Đầu hắn đập mạnh xuống nền băng, máu rỉ ra khá nhiều, anh vui vì điều đó. Mùi máu khiến anh cảm thấy phấn chấn hơn, và máu hắn cũng là máu người, cũng thơm và có lẽ cũng ngọt như máu của bao người khác
Gã bất ngờ bắn một luồng hoả công vào anh, nhưng phản xạ của anh vốn là loại tuyệt vời, bất ngờ đó vẫn nằm trong kiểm soát của anh. Nhưng trong thời gian anh xoay sở tránh đòn, Dạ Phủ cũng kịp đứng dậy thủ thế trở lại. Nhưng điều ấy đã nằm trong kế hoạch của anh, anh nhếch mép cười. Tay trái anh đưa hất lên rồi nắm chặt lại, lớp băng dưới chân Dạ Phủ cũng đột nhiên trồi lên rồi ôm lấy chân hắn thành một lớp dầy và chặt cứng. Vẻ mặt gã lập tức hốt hoảng và tìm cách thoát ra, nhưng cá đã vào rọ, anh không để hắn thoát dễ dàng như vậy được. Tay phải anh xoè ra rồi hất hất ngược lên, lớp băng phía sau Dạ Phủ trồi lên lổng chổng như ngàn vạn que chông. Sau đó anh đưa tay gạt về phía sau, Dạ Phủ ngã ngửa ra, lưng nằm trọn lên thứ vũ khí anh vừa mới dựng lên.
* A* * Á...* - Gã gào thét lên vì đau đớn, mồm hắn hộc ra một chút máu, sau đó hắn ho như điên dại.
Phần thắng chắc chắn thuộc về anh, nhưng chỉ sau một giây không thật sự tập trung. Anh giật lùi lại tránh một cơn gió bất thường, một tên nhân điểu loại cực lớn sà xuống tóm lấy Dạ Phủ rồi bật lên trời phóng vút đi. Anh không tự tin có thể bắt kịp hắn, và anh cũng đang cảm thấy rất thoả mãn nên anh quyết định mặc kệ cho gã thoát thân.
Bây giờ anh mới để ý là trời đã gần trưa, chắc lớp khí độc cũng bắt đầu dâng lên, lại cả bọn nhóc còn đang kẹt lại trong rừng. Anh gạt tay trả lại sự yên ả cho mặt hồ sau đó đạp khí bay đi.
Xác của bọn bộ binh giáp đỏ nằm la liệt cánh rừng, anh hạ xuống đi bộ để dễ dàng lần theo dấu vết và âm thanh. Thật dễ dàng để tìm ra chúng, bọn nhóc vừa chiến đấu vừa la lối om sòm. Anh không có ý định ra tay giúp chúng, mọi việc vẫn ổn, chúng đang làm chủ tình hình. Bốn đứa đang đánh với 4 tên bộ binh tinh nhuệ giáp xanh lục, anh để ý nhất đến Liễu, đây là lần đầu anh thấy cô bé đó thực chiến. Trình độ khá đuối, nếu không vì Liễu thì 3 người kia đã kết thúc bọn lính xong rồi.
Anh kéo một bên chuỷ thủ rồi ném thật mạnh đi, con dao bay vút đi nhanh như mũi tên. Một tên lính ngã dúi xuống, con dao cắm ngay vào đầu, tên lính giãy nhẹ vài cái rồi im hẳn. Thấy anh đã quay trở lại, Nhất Vũ nhoẻn miệng cười khá tươi rồi thu kiếm trở lại mà bước về phía anh. Xuất hiện sơ hở, tên bộ binh kia cầm thương nhao tới định chọc cậu nhóc, anh chỉ kịp đưa tay lên, trong miệng còn ú ớ chưa nói nên lời. Thằng nhóc quay phắt lại, vung thanh kiếm như là chém ngược từ dưới lên, nhưng khoảnh cách còn lâu mới chạm tới tên lính.
* Ào Ào * gió rít lên
* Rắc Rắc * cây cối đổ rạp xuống
* Á...* - Liễu Tâm hét lên
Cả ba âm thanh gần như vang lên cùng lúc.
Anh nhận ra thằng nhóc vừa sao chép thành công chiêu Phong Đao của Nhược Phong, uy lực có vẻ rất mạnh, 2 tên bộ binh gục ngã ngay sau đó. Còn một tên cuối, và xui xẻo cho nó là vị trí hiện tại của nó đang bị kẹp giữa Thiên Xich và Thiên Hồ. Cô bé tóc vàng có một khả năng khá đặc biệt, những ngọn lửa to lớn cháy trên tay có thể bị cô vo tròn cho nhỏ lại và tạo nên sức công phá cực lớn. Một trái hoả đạn được tung lên cao, sau đó cô bé bật nhảy rồi dùng tay đập mạnh cho bay đi thật nhanh. Tên bộ binh toan bỏ chạy, nhưng Thiên Xích đã nhanh chóng áp sát rồi dùng 2 chiếc lưỡi hái khóa chân nó lại. Hỏa đạn bay cắm xuống đất, ngay dưới chân tên bộ binh. Ngay sau đó mặt đất sáng lên, một cột lửa bốc lên cao thiêu rụi lên bộ binh. Thiên xích cũng đứng trong vùng tấn công của cột lửa, tuy nhiên cô ấy lại chẳng hề hấn gì, anh đoán đó chính là điểm đáng sợ của cặp sát thủ này.
- Ổn cả chứ! - Anh hỏi
- Chúng em về làng đây! - Thiên Hồ nói rồi túm tay Liễu Tâm bỏ đi
- Thiên Xích! Cô không sao chứ? - Anh hỏi
- Tôi không hề bị chém trúng cái nào! - Cô quay lại cười với anh - Riêng hoả công không ảnh hưởng tới tôi!
- Em đi trước nhé! - Nhất Vũ nói rồi đi theo 3 chị em
- Ừ! - Anh gật đầu - Khá lắm nhóc! Cú chém rất tuyệt!
- Anh quá khen rồi! - Nhất Vũ nói vọng qua vai
Khi anh tới cột mốc chính giữa thì miền ngăn cách đã kéo lớp màn khí độc lên 1 chút. Từ đây vẫn có thể nhìn xuyên sang bên kia chiến tuyến, nơi đó cảnh vật không có gì xa lạ nhưng dường như đó là 1 thế giới hoàn toàn khác với anh. Đã rất lâu rồi anh không đặt chân đến đó, có lẽ mọi thứ đã thay đổi rất nhiều.
Chờ đợi, công việc có vẻ khá dễ dàng với nhiều người, nhưng nó không dành cho anh. Trong lúc bắt buộc mình phải làm công việc nhàm chán, anh ngồi bệt trên nền đất, vẽ lên trên đó những đường vòng cung nối tiếp nhau, nhìn kỹ sẽ hoa mắt, nhưng nhìn thoáng qua thì đó chỉ là những hình tròn không đồng tâm xếp chồng lên nhau. Chỉ có 1 hình tròn ngoài cùng và một hình tròn trong cùng là xếp ngay ngắn. Các hình tròn khác xếp chồng lớp lớp giống như vảy cá. Địa điểm ấy thật sự chẳng khác nào một mê cung, đó chính là Hoàng cung. Anh đang vạch ra kế hoạch cho lễ hội sắp tới tại đây. Vốn không thích chốn cung cấm nhưng vì Nhất Vũ nên anh quyết định tham gia. Cũng là để cả đội có dịp được tiếp xúc với các chiến binh đến từ các làng khác nhằm tăng kinh nghiệm chiến đấu. Vừa là dịp để Nhất Vũ thể hiện tài năng của nó, thực lòng anh đặt hi vọng vào nó rất nhiều. Anh muốn nó sẽ tiếp nối con đường của anh, anh tin tưởng rằng Nhất Vũ có thể còn làm tốt hơn anh.
Lúc này trời đã ngả về chiều, miền ngăn cách đã được tạo lập gần như hoàn chỉnh. Anh thở phào nhẹ nhõm, đạp khí bay lên. Anh muốn đi tuần tra dọc miền ngăn cách 1 lần nữa. Ánh chiều dần buông, ánh nắng nhẹ nhàng như những gì đang diễn ra trong lòng anh vậy. Mọi thứ trở về với yên bình và với riêng anh những giây phút này quả thật rất thanh thản.
Trên đường trở về anh bắt gặp Ngọc Tuyết, cô nàng đang ngồi đu đưa trên một cây thông lớn. Thoáng thấy bóng anh, cô ta buông mình rơi xuống rồi vận khi lướt đi nhẹ giống như một cơn gió.
- Về sớm vậy Ngọc? - Anh hỏi
- Là do tôi bay nhanh hơn cậu thôi! - Cô trả lời và bước đi song song bên anh
- À... - Anh ngập ngừng - Mấy hôm nữa cậu vào cung chứ?
- Tôi không chắc là sẽ đi!
- Vậy cậu sẽ làm gì? - Mấy hôm nay tôi thấy khó ở! Mệt mỏi lắm!
- Sao? Cậu ốm hả?
- Không! Em bé quẫy đạp mà!
- Sao? Em bé nào nữa? - Anh từ tốn hỏi
- Thì em bé này chứ nào nữa! - Cô cười cười rồi xoa bụng
- Ôi...định mệnh! Sao lại có thể là em bé chứ?
- Thế cậu nghĩ là gì?
- Không! Chỉ là không ngờ cậu và gã Gia Linh đó sản xuất nhanh như vậy!
- Gia Linh nào? Cha đứa bé không phải Gia Linh!
- Ôi...Lạy các đấng linh thiêng! Thế chứ giờ cậu còn đi đẻ thuê à?
- Thuê mướn gì? Cha nó là một người rất đặc biệt mà tôi tình cờ bắt gặp.
- Tình cờ bắt gặp! - Đến lúc này thì anh không giữ nổi bình tĩnh mà nói hắt ra
- Cậu dễ dãi quá mức rồi đấy!
- Thôi! Dễ dãi là chuyện riêng! Ai bảo cậu không quản lý tôi
- Lại còn cái lý đổ thừa nữa! Hết nói nổi cậu rồi! Vậy em bé mấy tháng đây?
- Chắc là vài tuần thôi. Hôm đó cậu đi xa đấy.
Anh thở dài rồi không nói thêm gì nữa.
- Này! - Ngọc gọi với lại
- Sao? - Anh trả lời
- Tôi nghĩ tôi phải đi đây!
- Cậu đi đâu?
- Trong tâm trí tôi có gì đó dâng lên, cảm giác nóng bực khó chịu lắm. Tôi kìm nén lâu rồi! Giờ có lẽ nên phát ra! Rồi ra sao thì ra!
- Đừng có phá hoại làng là được rồi!
- Tôi biết rồi! - Ngọc Tuyết trả lời rồi nhẹ nhàng bay đi
Anh thong thả bước về làng, trong lòng lại vương thêm một mối bận tâm về Ngọc Tuyết. Nhưng mối bận tâm đó liền được giải đáp ngay trước khi anh phải vắt tay lên trán.
* Á....* Tiếng thét quen thuộc của Ngọc Tuyết, khá gần chỗ anh
Anh đạp khí bay lên định tìm xem cô ta bị sao.
* Vụt* * Ào Ào * Ngọc Tuyết bay vụt qua anh
Có cả một quầng lửa cháy bay quanh người cô, khuôn mặt dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu, vẻ hung hãn ấy anh chưa bao giờ thấy qua. Anh đoán lúc này cô không phải bạn anh. Ngọc Tuyết bay đi thẳng mà chẳng bận tâm đến anh, cô ta đi đâu? Đi đâu khi ngọn lửa đã đốt cháy mất lớp vải mỏng bao quanh người cô. Anh nhún vai rồi quay trở lại mặt đất, cô ta mặc hay không thực ra cũng không khác nhau nhiều lắm.
Một năm trước, kẻ bỏ đi là anh, có lẽ lúc ấy Ngọc cũng lo lắng cho anh như lúc này. Nhưng vận mệnh của cô ấy là như vậy, số mệnh của một tộc trưởng, anh tin cô ấy sẽ kế nhiệm vị trí mà mẹ cô bỏ trống bấy lâu nay. Nhưng liệu sau đó anh có mất đi người bạn này hay không? Đó thực sự là điều đáng để lo lắng