Giấc Mộng Tình Thân

Chương 35

Tinh thần thép cũng chán nản. Người thương yêu nhất gặp nguy hiểm.

05/06/2010

Sau khi trở về từ dãy Bích Sơn, kết quả không nhiều nhưng mọi thứ luôn khiến anh suy nghĩ. Trong lòng anh luôn đau đáu về một chuyện là làm sao để đánh bại Khát Máu. Những gì tổ tiên lưu lại về hắn không phải là không có nhưng cũng chẳng nói rõ làm sao để có thể tiêu diệt hắn. Thêm một điều quan trọng nhất là hắn di chuyển quá nhanh nên dù đã biết chính xác lửa là thứ dễ nhất để có thể khiến hắn bị thương, cũng khó mà làm hắn bị thương. Bên cạnh đó, anh nghĩ họ không nói là duy nhất thì chắc chắn sẽ còn cách khác. Nhưng cách khác ấy không có ghi chép lại, cũng không truyền miệng lại. Hoặc là những họ hàng Sói đó không tin tưởng anh, cũng có thể họ không còn màng thế sự, cũng có thể do anh không được chào đón tại đó nữa. Cũng chính vì vậy mà chuyến đi kết thúc chóng vánh. Thậm chí lúc ấy anh còn nghĩ họ chưa đuổi anh đi là may rồi.

Anh vừa đi tuần vừa ngẩn ngơ suy nghĩ nên tụt lại phía sau khá xa. Đột nhiên anh ngửi thấy có dấu mùi của hai người đã lâu không gặp.

- Tôi đi đằng này một lát. Anh em cứ đi bình thường nhé. - Anh nói với lên phía trên thông báo rồi đạp khí bay đi

Hai người đó là Thiên Xích và Thiên Hồ, đúng như anh đoán, họ đang cùng nhau thả bộ trên đoạn đường dẫn thẳng đến cổng Đông của làng.

Anh chợt giật mình hoảng hốt, Thiên Xích đã trở lại, anh không biết nói với cô thế nào về Sơn Sơn. Mấy bữa trước còn nghe Lệ Tri nói họ sắp làm đám cưới. Nay âm dương cách biệt anh cũng chẳng biết ăn nói làm sao. Nhìn hai chị em cười nói vô tư, chắc cũng chẳng được bao lâu nữa.

Anh lấy hết can đảm rồi xuất hiện.

- Đã lâu không gặp mặt.

- Chào anh! - Hai cô gái đồng thanh trả lời

- Hai cô lại có nhiệm vụ mới sao?

- Nhiệm vụ chính là bảo vệ Liễu Tâm và hai đứa nhóc. - Thiên Hồ nói - Ngoài ra còn một nhiệm vụ nữa cần hoàn thành luôn ạ.

- Tôi có vinh hạnh được nghe trước chăng?

- Thực ra bọn em được biết chị Ngọc Tuyết sắp sinh rồi, hai bé nhà Liễu cũng đã trở lại. Cha nuôi (Hảo Chiến) phái chúng em tới để ban một chiếu chỉ.

- Em nói chiếu chỉ nghe to tát quá. - Thiên Xích cười.

- Vua ra lệnh thì chắc chắn đó là chiếu chỉ thôi.

- Tôi sẽ không quỳ xuống để nhận đâu. - Anh khẽ nhếch miệng. - Ai đó nói rõ tôi nghe đi.

- Em sẽ không nói. - Thiên Hồ quả quyết

- Thôi được. Không nhắc chuyện đó nữa. Vậy tôi muốn nói chuyện riêng với Thiên Xích được không?

- Việc riêng sao?

- Ừ. Thiên Hồ chịu khó nhé.

Chờ cho Thiên Hồ khuất bóng sau lùm cây, Thiên Xích quay sang nói với anh, vẻ mặt cô thoáng chút đau đớn.

- Nếu là chuyện của Sơn Sơn thì tôi đã sớm biết. Anh cũng không cần ngạc nhiên. - Cô bình thản nói - Chúng tôi có một kết nối riêng. Anh ấy có làm gì tôi cũng biết.

- Ra là vậy. - Anh thở dài - Xin lỗi. Tôi đã không giúp được gì.

- Còn nhiệm vụ chính của chúng tôi là truyền lại ý muốn của Hỏa Vương. Hai đứa nhóc của Nhất Vũ và đứa nhóc Ngọc Tuyết sinh vào hôm nay đã được đặt sẵn một định mệnh. Cha nuôi cho phép chúng đi vào căn hầm thời gian.

- Hầm thời gian có phải là...

- Đúng! - Thiên Xích gật đầu xác nhận - Chúng sẽ lớn cấp tốc vì một ngày ở đây bằng một năm trong đó.

- Ông ta có ý gấp rút thực hiện kế hoạch sao?

- Thời gian có lẽ không còn nhiều. Nhưng dù là vội vàng mọi thứ đều cần phải đi đúng hướng.

Anh trầm mặc, Thiên Xích cười nhạt thếch rồi quay đầu bỏ đi. Anh lững thững bước trở về làng.

Mới bước đến cổng, trong làng vọng ra những âm thanh chói tai của Ngọc Tuyết. Anh vội vã chạy vào, khá đông người đang vây kín quanh nhà của Lý Tịnh. Anh vừa tới nơi cũng là lúc Ngọc Tuyết dừng lại, có lẽ cô đã sinh.

Anh đứng yên lắng nghe, không thấy tiếng khóc chào đời vang lên. Trong lòng anh chợt thấy nóng như lửa đốt. Mặc kệ mọi thứ xung quanh, anh liều mình mở cửa xông vào. Ngọc Tuyết đang nằm trên giường, hơi thở khó khăn. Lý Tịnh, Tử Hương và cả Lệ Tri đang vây quay một cái bọc nhầy.

Anh bước lại, bốn người nhìn nhau, Lý Tịnh khẽ lắc đầu, Tử Hương im lặng cúi đầu. Anh ngồi xuống gần hơn, Lệ Tri vội vã đưa tay ngăn lại. Anh gạt ra, đôi tay vừa kịp chạm đến thì một bàn tay từ trong cái bọc thò ra nắm lấy tay anh. Lệ Tri cuống quít định lôi anh ra, anh đặt tay lên vai nàng rồi dùng ánh mắt trấn tĩnh nàng.

Lớp bọc nhầy nhúc nhích rồi cuộn lại thành hình một bé gái, lúc này tiếng khóc mới vang lên. Ai nấy đều sửng sốt, anh nhẹ nhàng bế bé gái đặt cạnh Ngọc Tuyết.

- Mộ Dung Cát Lý. - Cô khẽ mỉm cười

Sau đó Ngọc Tuyết lịm đi vì mệt và mất máu.

Trời chiều nắng vàng, ca đi tuần của anh là buổi tối nhưng vì không có việc gì làm nên anh cùng Đại Lang và Đại Vũ đi dạo. Chợt Đại Lang tru lên, Đại Vũ đậu ngay xuống vai anh. Các giác quan của anh lập tức căng ra, ngay sau đó anh ngửi thấy mùi hôi hám của Khát Máu từ hướng rừng tre. Nhưng anh còn chưa kịp bước chân truy đuổi thì từ phía rừng Bạch Dương cũng vang lên tiếng giao chiến. Anh ngoái lại nhìn, trong lòng bỗng dưng có cảm giác không tốt. Nhưng sau cùng anh cũng chạy về rừng tre theo dấu mùi Khát Máu để lại. Đại Lang và Đại Vũ cùng nhau lao nhanh về làng.

Anh nhanh chóng bắt gặp Khát Máu, hắn ung dung đứng đó chờ anh. Lần này hắn không trùm kín nữa mà ăn mặc như bình thường, để lộ ra nước da trắng như thạch cao. Nhìn hắn có đôi chút khác so với Quốc Đông.

- Không mong gặp nhau tại đây đâu. - Hắn khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng.

- Quốc Đông? - Anh bất giác gọi tên

- Quên người đàn ông đó đi. Ngươi không nghe cánh rừng bên kia đang có giao chiến lớn à?

Anh giật thót, chỉ sau một giây mọi thứ gần như đã sáng tỏ. Chắc chắn hắn đã gây sự chú ý rồi kéo anh tới rừng tre. Còn ở rừng Bạch Dương chắc chắn có khuất tất gì đó.

Hắn lại mỉm cười.

- Bây giờ mi bay thẳng sang đó có khi vẫn kịp...nếu hắn không quá nhanh và thằng nhóc kia không quá yếu.

Anh đưa mắt lườm hắn.

- Đi đi. Hôm nay ta không có hứng đánh nhau.

Anh quay đầu đạp khí phóng vụt đi.

Bầu trời chợt tối đen lại, mây từ đâu bất ngờ kéo tới. Gió lớn nổi lên, đấm sét ì ùng. Anh buộc lòng phải đáp xuống chạy bộ. Trời mưa, nước đổ xuống xối xả, các dấu mùi hòa lẫn vào nhau. Anh cố gắng loại bỏ mọi âm thanh hỗn tạp để tìm kiếm một âm thanh chiến đấu. Nhưng tiếng mưa gần như đã át hết tất cả. Khá lâu sau đó anh nghe rõ mồn một tiếng la thất thanh của Nhất Vũ từ phía mấy gốc thông vọng lại. Cũng gần như vào khoảng khắc ấy, một nhóm Bộ binh xuất hiện. Chúng nhanh chóng vây quanh anh, nhưng không hề có ý định tấn công. Anh biết có một nhân vật tài ba nào đó đang ra tay sai khiến mọi chuyện.

Anh cuộn nắm đấm lại, hai cánh tay tràn ngập hơi lạnh, những giọt nước mưa kết cứng quanh tay anh ngày một dày. Anh vung tay đấm một đứa gần nhất, lớp băng kéo dài ra tạo thành một thứ vũ khí sắc nhọn giống như thanh đao. Tên bộ binh chỉ kịp "Hự" khi ngã ngửa ra, hắn chết tại chỗ. Những tên còn lại cảnh giác hơn, nhưng chúng không hề có ý định lui bước.

Anh nghiến chặt hàm răng, hai mắt liếc đảo liên hồi. Bất chợt anh dồn lực chân phóng vụt về phía trước, hai tay anh vận Hàn khí cuộn nước mưa thành những mũi tên nhọn hoắt bắn tứ phía.

Anh chạy thật nhanh tới chỗ mấy gốc thông, một tiếng nổ lớn từ hướng đó vang lên. Khí bị ép lại đẩy mọi thứ bao gồm cả anh về hướng ngược lại. Anh thoái lui hai bước rồi rồi vội vã chạy lại.

- Ta quyết sống chết với ngươi phen này! - Tiếng Nhất Vũ vang lên.

Trong lòng anh bỗng nhói đau, cảm giác như đứt từng khúc ruột. Le lói qua những cây tre anh thoáng nhìn thấy Nhất Vũ đang bị một gã áo đen khống chế. Thằng nhóc bị pháp thuật đen quấn khắp người và ấn vào một cây lớn. Ánh mắt nó hiện rõ sự phẫn nộ và quyết tâm. Nhất Vũ đưa thanh kiếm lên chỉ thẳng về hướng kẻ thù.

- Hôm nay dù có chết ta cũng chết cùng mi.

- Mi thật ảo tưởng. Chết đi cho rồi. - Gã đó nói, chất giọng cao, thanh.

Đó là Vương Trí, anh không bao giờ quên hắn. Hắn là anh trai của Vương Túc, là con thứ hai của kẻ đứng đầu vùng đất Đen. Vương Trí nổi tiếng với ma thuật đen cực mạnh, Nhất Vũ chắc chắn không phải đối thủ của hắn, bởi vì chính anh cũng không nghĩ sẽ làm gì được kẻ đó.

Vương Trí bước lên hai bước lại gần Nhất Vũ rồi tiếp tục đùa cợt.

- Thanh kiếm đó gϊếŧ chết ta được đó. Đâm ta đi. Trái tim ta ở ngực phải đây này.

Nhất Vũ vô cùng phẫn nộ, thằng bé gào thét rồi vung vẩy thanh kiếm kèm những lời chửi bới thậm tệ. Hắn vội vã xua tay.

- Vậy là không ngoan đâu. Hôm nay ta rất có hứng chơi đùa đấy.

Vương Trí nhẹ tay cuộn ma thuật đen trói chặt Nhất Vũ hơn nữa. Thằng bé rú lên vì đau đớn, cánh tay ban nãy còn khá thoải mái nay bị những sợi dây màu đen trong suốt siết chặt lại khiến nó chẳng thể nhúc nhíc được nữa. Vương Trí cười nhẹ, hắn bước thêm mấy bước lại gần Nhất Vũ.

- Ta vừa nghĩ ra sẽ làm gì cậu rồi chú bé lạc đàn ạ.

- Tôi cũng thế. - Nhất Vũ đột ngột thay đổi thái độ

Bàn tay Nhất Vũ vẫn còn chút linh hoạt, nó gồng tay vươn tới cố thoát khỏi ma thuật đen của Vương Trí. Hắn nhẹ phẩy tay ép bàn tay ngó ngoáy của Nhất Vũ sát vào người.

Thằng nhóc nhếch miệng cười gian xảo, ngay lúc đó, một mảng ma thuật đen hóa thành hình thanh kiếm đâm xuyên người nó. Nhất Vũ hộc máu, hơi thở dồn dập, vị trí đâm là ngực trái.

Bước chân của anh sững lại, trong lòng chợt xuất hiện một nỗi đau khó tả. Cảm giác đúng như anh vừa đánh mất một thứ và không bao giờ cứu vãn được nữa. Nó xuất phát từ tim rồi lan ra khắp cơ thể, cuối cùng là xộc lên tận óc. Vài giây sau đó chân anh chẳng còn đứng vững, hai tay run rẩy buông thõng.

Vương Trí hình như nghe thấy tiếng bước chân của anh, hắn quay ngoắt lại. Ngay sau đó hắn ngoác miệng ra cười hả hê.

Nhất Vũ thét lên một tiếng.

- A a a a...

Vương Trí quay đầu nhìn lại, anh cũng hướng mắt lên nhìn. Thằng nhóc luồn ngón tay cái lên ấn vào viên ngọc màu lam. Lưỡi kiếm nhanh chóng dài ra rồi xuyên thẳng vào ngực phải của Vương Trí. Tiếp đó Nhất Vũ cúi gập người xuống ép chặt vào viên ngọc màu hổ phách. Ma kiếm Trường Sinh lập tức biến to ra, đồng thời cũng phá nát khuôn ngực của Vương Trí. Khuôn mặt hắn méo xệch đi, ma thuật đen dần biến mất. Nhưng trong giờ khắc cuối cùng hắn kịp vung tay chém thêm một nhát nữa ngay cổ Nhất Vũ. Anh lúc này đã bình tĩnh trở lại, hai chân dồn lực phóng vụt tới đó đâm liên hồi vào một bên sườn của hắn. Vương Trí nửa điên dại, vẻ mặt thỏa mãn cười vang trời, ma thuật đen vẫn tiếp tục dày vò Nhất Vũ. Anh dồn hết khả năng bắn một luồng lửa cực lớn vào hắn.

Cả hai cùng đổ ngục xuống nền đất ẩm ướt, mưa cũng bắt đầu tạnh, gió cũng không thổi mạnh nữa. Trời quang dần, mọi thứ lại trở nên rõ ràng. Vương Trí bốc cháy rồi giây lát sau chỉ còn lại vệt đen trên nền đất.

Anh quỳ xuống ôm lấy Nhất Vũ, thằng bé vẫn chưa lịm hẳn. Nó cười, máu từ trong miệng ộc ra.

- Ổn rồi. Hắn chết rồi.

- Em chưa gặp ai như hắn cả. Đối phương mạnh quá.

- Em giỏi lắm. Hắn mạnh hơn anh nhiều. Nhưng em gϊếŧ được hắn rồi.

- Nhiệm vụ hoàn thành rồi. - Nhất Vũ cười mãn nguyện rồi thở hắt ra.

- Em à. Sao em lại vào rừng một mình. Lẽ ra phải đi cùng với ai đó chứ.

- Em theo dõi anh đấy. Nhưng lại để mất giấu nên mới lang thang ở đây.

- Hả? - Anh tròn mắt ngạc nhiên.

- Ngày nào anh cũng dẫn hai con thú vào rừng. Em rất tò mò thôi.

- Anh đi huấn luyện chúng thôi mà.

...

- Nhất Vũ!

Anh nhẹ đặt tay lên mũi, Nhất Vũ đã không còn thở nữa.

Anh ôm chặt đứa em vào lòng, nỗi đau trở lại, hai mắt nhắm nghiền.

Cả khu rừng chìm trong tiếng tru của con sói, âm thanh hòa lẫn nỗi đau và lòng căm hận.

Ánh sáng chói lòa lóe lên rồi vụt tắt.

Anh bước trở về làng, một tay là Ma kiếm Trường Sinh, tay kia cầm một chiếc hũ nhỏ. Mọi người gặp anh đều ngạc nhiên, anh bỏ qua những câu hỏi đi thẳng đến bục lớn kéo chuông.

Mọi người có mặt đủ, anh buồn bã cất giọng.

- Trước khi vào việc chính tôi muốn Liễu Tâm chuẩn bị tinh thần.

Cô bé nuốt khan gật đầu.

- Ai cũng thấy kì lạ khi tôi giữ Ma kiếm Trường Sinh phải không? Còn cái hũ này là gì? Xin nói luôn. Đây là những gì còn lại của Nhất Vũ. Ban nãy vì tôi bắt gặp Khát Máu nên truy đuổi. Nào ngờ hắn chỉ là mồi nhử. Ngay khi nhận ra tôi lập tức lần theo âm thanh để tìm. Nhưng tôi đã chậm chân, chỉ kịp chứng kiến cái chết anh dũng của cậu ấy.

- Sao cơ? - Liễu Tâm buột miệng nói rồi lả đi

- Cô bé ngất rồi. - Thiên Xích nói.

- Mất mát quá lớn. Thiên Xích hãy đưa Liễu về nhà đi. Sự thật này cô bé phải chấp nhận chậm hơn.

Anh lạnh lùng nhìn tất cả, không gian im ắng, anh hắng giọng.

- Kẻ thù đã bị hạ cùng lúc với Nhất Vũ. Hắn là Vương Trí, Hoàng Tử thứ 3 của vùng đất Đen. Sau khi chết cả hai cùng bị ngọn lửa thiêu rụi tất cả.

Anh dừng lại giây lát rồi nói tiếp.

- Có ai thắc mắc giống tôi không? Địch mạnh tay dùng biện pháp đơn lẻ. Chúng đang thay đổi cách thức hoạt động. Lý do là gì?

- Do đám lính đã cạn kiệt chăng? - Hiểu Minh nói

- Tôi cũng có nghĩ tới. Nhưng bọn lâu la mạt tướng cũng không ít. Đâu đến mức mạo hiểm để hai hoàng tử tài ba phải chết?

- Anh có biết chúng còn những hoàng tử nào không? - Xuyên Vân nói.

- Theo như tôi biết thì chỉ còn Thái Tử nữa thôi.

- Ha ha. Tôi chẳng cần biết lý do. Nhưng tên thái tử đó sang đây tôi cũng sẽ liều chết với hắn. - Hiểu Minh cười rất sảng khoái, anh mạnh bạo đưa ra quan điểm - Dù là gì thì chỉ nội đó thôi cũng thấy vui mừng lắm rồi.

Hòa theo tiếng cười sảng khoái của Hiểu Minh, mọi người bỏ ngỏ câu hỏi khó trả lời của anh. Họp ngắn giải tán, anh rời khỏi bục lớn. Lệ Tri lặng lẽ bước theo anh, anh biết, và anh cũng rất muốn được nói chuyện cùng nàng. Nhưng vào giây phút này, cảm xúc của anh đang rất dễ gục ngã. Anh quay lại đưa Ma kiếm Trường Sinh và cái hũ nhờ nàng giữ hộ. Sau đó anh đạp khí bay đi, anh cần không gian yên tĩnh. Nhưng cánh tay anh bỗng bị kéo giật lại, lần này Lệ Tri đã cương quyết hơn. Anh đứng yên cho nàng ôm, vòng tay siết chặt. Cảm giác thật sự rất dễ chịu. Bao nhiêu ký ức vội vã dồn về, thái độ ngang ngược này của nàng khiến trong lòng anh có chút vui lên.

Khá lâu sau đó, anh cựa mình, nàng buông tay. Anh nhìn nàng bằng anh mắt âu yếm hơn thường ngày.

- Anh ổn. Cám ơn em. Giữ thanh kiếm và tro cốt của Nhất Vũ nhé. Sau này Hồ Phong có lẽ sẽ dùng thanh kiếm ấy.

- Anh định đi đâu? - Lệ Tri vội vã hỏi khi anh vừa quay đi.

- Có một nơi anh cần đến ngay trong ngày.

- Cậu muốn đến đó trong ngày thì cần tớ giúp đấy. - Ngọc Tuyết xen vào

Ngọc Tuyết xuất hiện trước mặt anh, khuôn mặt cô nhợt nhạt, thiếu sức sống.

- Cậu tỉnh lại rồi sao? - Anh vội bước lại gần cô - Sao lại ra đây làm gì?

- Cát Lý nhờ mọi người trông giúp vài hôm. Tôi có việc phải đi ngay. - Ngọc Tuyết vừa nói vừa túm tay anh lôi đi

Anh kéo ngược cô lại hỏi.

- Cậu muốn đi đâu? Thời gian này cậu nên tĩnh dưỡng mới mau lại sức.

- Cứ đi đi. - Ngọc Tuyết ghé sát bên anh thì thào - Tôi chỉ nói với cậu thôi.

Cô nói vậy anh đành để cho cô túm tay bay vút đi. Gió tạt ào ào, Ngọc Tuyết thì thào bằng Phong Ngôn.

- Về sức khỏe thì cậu yên tâm. Tớ rất ổn. Nghe tin về Nhất Vũ tớ không ở yên được.

- Cậu kéo tôi đi đâu đấy?

- Trước hết phải tới Tề Phủ. Tới thăm họ một lát. Sau đó tôi phải tới " nhà riêng " một vài hôm.

- Cậu mới sinh sáng nay đã bay lượn liệu có ổn không?

- Sống vài trăm năm có ý nghĩa gì nếu không bảo vệ được người mình trân quý. Tôi còn lâu mới chết.

- Nhưng nghe này. Tôi chỉ muốn xác nhận. Đánh nhầm hay đánh đúng cũng không nên nhé.

- Đồng ý. Với thể lực bây giờ thì giao tranh thực sự không có lợi. Nhưng tôi sẽ không để yên đâu.

- Ừ. Hôm nay thôi. Hắn sẽ sớm bị tống khứ khỏi nơi này.

Vẻ uy nghi bề thế của Tề Phủ trở nên huy hoàng trong ánh nắng cuối chiều, nhìn từ trên cao anh tưởng tượng đó là chốn hội tụ của các anh hùng. Điểm sáng nhất đó nào ngờ lại là nơi ẩn náu của đại ác ma. Hai người đáp xuống từ khá xa rồi giả bộ đi tới gõ cửa.

Cánh cổng mở ra, anh lịch sự chào hỏi. Hai người được dẫn tới phòng khách lớn, lát sau Gia Lạc bước vào cùng nụ cười hiền lành. Phía sau cậu là Thiên Lạc, khuôn mặt đanh lại vô cùng nghiêm túc.

Ngọc Tuyết liếc mắt nhìn anh, miệng cô khẽ thì thào Phong Ngôn.

- Thế nào?

- Cứ từ từ. Sao phải vội vã - Anh trả lời

Anh làm vẻ mặt vui mừng rồi bước tiến lại vừa chào hỏi vừa đưa tay tới tỏ ý kết thân. Sắc mặt Gia Lạc thoáng thay đổi, nhưng nụ cười vẫn nở thường trực, hắn cũng chực đưa tay ra.

- Câu nệ vậy làm gì. Chẳng phải chúng ta là bằng hữu hay sao? - Thiên Lạc lên tiếng - Hai người ngồi đi.

Vẻ mặt Gia Lạc tươi hơn bao giờ hết, hắn thu tay lại ngồi cạnh Thiên Lạc. Anh hơi mỉm cười, ngồi xuống bên đối diện.

- Đường xá xa xôi, nếu không có việc gì lớn chắc hai bạn không cất công tới đây. - Thiên Lạc mở lời

- Tất nhiên không có chuyện không tới. - Anh đáp lời, tay lấy từ trong áo miếng ngọc bội đặt kên bàn - Trước đây có thấy trên người hai bạn đeo miếng ngọc bội này. Sáng nay đột nhiên nhặt được một miếng bị vỡ. Nên mang tới đối chiếu xem có phải của Tề Gia hay không.

Thiên Lạc cầm lên ngắm nghía.

- Miếng này...

- Sao vậy? - Anh hỏi.

- Đúng là rất giống ngọc của Tề Gia. Nhưng khi ghép lại ở giữa có chứ Long. Trong khi ngọc của chúng tôi ở giữa có chứ Tề. - Gia Lạc cầm miếng ngọc của mình đưa cho anh đối chiếu, miệng hắn khẽ cười.

Anh đăm chiêu suy nghĩ, trong đây ắt phải có uẩn khúc nào đó. Hai người bất chợt quay sang nhìn nhau, Ngọc Tuyết khẽ gật đầu rồi lảng câu chuyển sang một hướng khác.

Khi anh đứng dậy chào ra về trời đã là buổi tối. Tuy có bị mời nài giữ lại nhưng cả hai đều cự tuyệt ra về.

Bay được một đoạn, anh dùng Phong Ngôn thì thào nói chuyện với Ngọc Tuyết.

- Ngọc à. Chuyến đi này cậu có thu hoạch gì không?

- Có chứ.- Ngọc Tuyết hồ hởi nói. - Đến giờ có thể khẳng định Gia Lạc đó là Khát Máu giả dạng.

- Tôi cũng nghĩ như cậu. Nhưng là từ khi

nào chứ?

- Chắc chưa lâu đâu. Gia Lạc chúng ta gặp ngày mùa đông là thật. Hôm đó khi tỉnh táo tôi có để ý cả hai anh em họ không ai có cái bớt nhỏ ở tai cả.

- Vậy...Gia Lạc thật sự không lẽ đã...

Anh ngập ngừng, Ngọc Tuyết mạnh miệng nói thẳng.

- Chắc là bị Khát Máu đó thủ tiêu để thế chỗ rồi. Miếng ngọc bị vỡ là của Quốc Đông. Mấy miếng ngọc mới giờ có chút khác biệt.

- Tôi cũng nghĩ vậy.

- Giờ tính sao? - Ngọc Tuyết hỏi

- Hắn có vỏ bọc hoàn hảo rồi. Nhưng phải nhanh chóng tiêu diệt một kẻ như vậy. Đại họa đó.

- Nhưng hắn sống ở đây lâu vậy sao không bị thánh lực tiêu diệt nhỉ?

- Tôi cũng có nghĩ qua chuyện này. Có thể là do thân xác Quốc Đông khiến hắn ta cũng thuộc về nơi đây.

- Nghe có lý đấy. Giờ cậu định đi đâu?

- Tôi không muốn về làng. Cậu bảo đi " nhà riêng " mà. Cho tôi theo được chứ.

- Ở bên tôi là lựa chọn tốt nhất đấy. - Ngọc Tuyết cười, cô bay sát vào rồi vòng tay ôm lấy anh.

Trong vài phút sau đó anh không nhìn thấy gì cả, chỉ có tiếng gió quất vào tai anh liên hồi.

Ngọc Tuyết dừng lại, cô thả anh ra rồi đáp xuống đất trước. Bên dưới đó có cả một đội quân xếp hàng ngay ngắn cúi chào cô. Nổi bật trong đám đông đó có một cô gái bận đồ trắng bước lên cúi đầu chào Ngọc Tuyết bằng " Chị ". Anh nhận ra ngay đó là cô gái hung dữ dạo nọ đã tấn công anh ở trại Lạc Vân. Trong ánh sáng lem luốc mờ ảo của những ngọn đuốc, Mộ Dung Nhạc Tĩnh hiện rõ nét căng thẳng trên mặt.

Bình Luận (0)
Comment