Giác Ngộ

Chương 109



Vô Ly đã hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ biết điên dại cuồng tiếu. Ở trên đôi môi kia mà cắn xé, y hận không thể phá hủy nó, khiến cho kẻ khác không muốn chạm vào nữa. Như vậy, Tiểu Phong chỉ thuộc về một mình y.

Mộc Du Tử sống mũi hơi cay, nhẫn nhịn cảm giác đau đớn trên môi, mặc cho người phía trên phát tiết cơn giận, hắn chỉ biết nắm chặt hai tay, không phát ra tiếng động nào.

Gặm cắn một hồi, đến khi máu tươi giàn giụa, vị tanh tanh mặn mặn thấm vào đầu lưỡi, Vô Ly mới dừng lại. Đưa ánh mắt cuồng dã nhìn người dưới thân, thấy hắn nhắm chặt hai mắt liền giống như bất mãn.

"Tiểu Phong, sao đệ lại không dám nhìn ta? Mở mắt ra nhìn ta đi, chẳng phải lúc ở dưới thân đại ca, ngươi rất hưởng thụ hay sao?"

Nghe được lời này, Mộc Du Tử mới chậm rãi mở mắt ra, mông lung sương mờ.

Nguyên lai là như vậy. Vân Ngạo Phong, Tiểu Phong...

Cẩm Ngọc à, ngươi thay đổi rồi...

Thấy hắn mở mắt, nhưng lại cắn răng không nói tiếng nào. Vô Ly tựa hồ nhẫn nhịn thật lâu, trên trán cùng mu bàn tay đều nổi lên gân xanh, hốc mắt đỏ ngầu, nhìn vào chỉ thấy được sự hung ác cùng độc chiếm điên cuồng.


"Không dám nhìn ta sao? Mau nhìn ta, nhìn vào mắt ta... Ta muốn câu trả lời của đệ, ta có cái gì không bằng hắn!"

Vô Ly nói càng lúc càng lớn tiếng, đến câu cuối cùng y gần như là gầm lên.

Y lấy tay nắm chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Du Tử, ép hắn nhìn thẳng vào mắt mình.

Tay y dùng lực rất lớn, cơ hồ lúc nào cũng có thể bóp nát khuôn mặt tinh mỹ kia. Mộc Du Tử vẫn như cũ không rên một tiếng, nắm lấy bàn tay Vô Ly.

"Dư. Ngươi đừng làm càn! Ta không phải Tiểu Phong, ngươi tỉnh táo lại đi."

Rốt cuộc, y buông tay ra. Chỉ là, y điên rồi, thật sự điên rồi!

"Không, đệ đừng gạt ta. Đệ chính là Tiểu Phong."

Mộc Du Tử không kịp phòng bị, y phục bị y một cái xé rách tơi. Thân thể trắng tuyết bại lộ trong không khí, run lên một cái.

"Ngươi... đừng hối hận. Ta không muốn làm tổn thương ngươi, tỉnh táo lại đi! Vô Ly!"

Nghe đến hai chữ Vô Ly, y đầu tiên là hơi khựng lại. Nhưng rất nhanh liền đã lâm vào điên cuồng, cúi đầu cắn xé đôi môi dính đầy máu tươi kia, không một chút lưu tình.

Mộc Du Tử nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt thành quyền.

Vô Ly hung tàn thô bạo, động tác rất nhanh đem y phục trên người cởi bỏ. Y nâng chân Mộc Du Tử đặt lên vai mình, hạ thể không báo trước mà đâm mạnh vào thông đạo chặn khít khô khốc kia.

Mộc Du Tử đau đến nhăn mặt, miệng hô đau một tiếng.

"A..."

Vô Ly vừa tiến vào liền liên tục trừu động, mặc cho huyệt đạo phía dưới bị máu tươi giăng kín. Mỗi lần ra ra vào vào đều dùng sức lực rất lớn, Mộc Du Tử cơ hồ có thể ngất đi.

Một lần tiến vào, không có dạo đầu, không có... xuân dược. Thông đạo khô khốc chật hẹp, chỉ có máu tươi bôi trơn. Nhưng Vô Ly không hề quan tâm, chỉ một lòng muốn độc chiếm Tiểu Phong của y, điên cuồng phát tiết.


Mộc Du Tử nghiêng đầu sang một bên, nước mắt từ hốc mắt tuôn ra, chảy xuống thấm ướt một mảnh nệm giường.

Hắn... rơi lệ rồi! Suốt mấy ngàn năm qua, hắn chưa từng rơi nước mắt vì ai.

Bây giờ, hắn khóc không phải vì đau đớn trên cơ thể. Mà hắn khóc, là vì trái tim hắn đang rỉ máu, nó quặn thắt lại, đau đến xé lòng.

Tâm đau... đau vì y. Nhưng dù thế nào hắn cũng sẽ không trách cứ y, cái mạng này là do y đổi lấy. Hắn sẽ không bao giờ oán trách y.

Động tác của Vô Ly cực kỳ thô bạo, dường như muốn Mộc Du Tử ép tới chết. Mặc dù hạ thể rất đau, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng.

Hắn... là biết trước kết quả vẫn đâm đầu vào!

Người cần không có, người có không cần. Thử hỏi xem, cuộc sống này có bao nhiêu trớ trêu?

Mộc Du Tử nhíu lại đôi mày thanh tú, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của một người. Người đó đối với hắn vô cùng tốt, cho dù hắn làm sai cũng sẽ che chở, bao dung vô điều kiện.

Còn khi hắn làm đúng, người đó sẽ khen hắn hết lời. Thậm chí, đem chuyện đó đi khoe khoang với những người khác. Thật sự là... có một chút giống ông cụ non.

Mộng Dư. Ngươi của bây giờ thay đổi rồi. Tất cả mọi người đều thay đổi rồi!

Vô Ly tay nắm chặt lấy chân Mộc Du Tử, dưới hạ thân không ngừng trừu sáp, động tác vừa cuồng dã vừa thô bạo.

Đau nhiều hơn là khoái cảm. Mặc dù huyệt đạo đã sớm ẩm ướt trơn mềm, nhưng Vô Ly ở mặt trên vô cùng táo bạo.

Máu cũng đã ngừng chảy. Nháy mắt khi nhìn thấy dòng lệ trong suốt rơi xuống, Vô Ly tựa hồ khựng lại một chút. Y ngừng đi động tác, cúi đầu hôn lên khóe mắt hắn.

Khẽ liếm đi vệt nước lung linh kia, một hương vị mằn mặn tan trong đầu lưỡi.

Mộc Du Tử từ đầu chí cuối đều chưa chủ động chạm vào Vô Ly, điều này làm y có chút bức xúc, khó chịu.


Tiểu Phong tại sao lại kháng nghị đối với y như vậy?

Nghĩ đến hành động thô tục vừa rồi của mình, Vô Ly giống như bừng tỉnh một chút. Tay chân luống cuống lau đi nước mắt của hắn, tựa hồ nhận biết được bản thân vừa làm ra một chuyện khiến Tiểu Phong chán ghét. Y cả người run lên nhè nhẹ, không biết làm thế nào mới tốt.

"Tiểu Phong, đừng giận ta, có được không? Vừa rồi ta... ta chỉ là nhất thời nóng nảy thôi. Ta sẽ nhẹ nhàng, tiếp nhận ta, có được không?"

Nhìn bộ dạng luống cuống trong men rượu, lại còn vụng về tìm lời biện bạch của Vô Ly. Mộc Du Tử cuối cùng vẫn là không thể phũ y, thu lại dáng vẻ chật vật, trên miệng khẽ nhếch, tạo nên một đường cong dịu dàng, ôn nhu.

Mặc dù biết trước trong mắt Vô Ly là hình bóng của ai. Nhưng mà... hắn vẫn xin tham lam một chút, chỉ là không biết sau này sự tình sẽ đi về hướng nào.

Thấy hắn cười, Vô Ly rốt cuộc cũng thở phào một hơi, cười híp mắt.

Cúi đầu ngậm lấy đôi môi của hắn, đẩy lưỡi vào cảm nhận hương vị ngọt ngào bên trong. Mùi rượu phảng phất quẩn quanh chóp mũi, Mộc Du Tử chậm rãi nhắm mắt lại, hưởng thụ dư vị ngọt ngào này.

Hắn đưa tay choàng lấy cổ y, Vô Ly thấy hắn đã thích ứng, hạ thể liền nhẹ nhàng chuyển động. Mang theo vài phần ôn nhu, cưng chiều.

Bất tri bất giác, Mộc Du Tử phát ra vài tiếng rên nho nhỏ, câu hồn đoạt phách người.

Trong phòng bị mị thanh bao trùm, không khí đều nhuốm mùi vị tình ái. Từng tiếng rên rỉ ái muội không ngừng phát ra từ một chỗ, làm người nghe không khỏi mặt đỏ tai hồng.

Ánh trăng ngoài cửa sổ treo trên cao, chìm vào trong bóng tối. Ánh sáng yếu ớt chiếu qua từng mái nhà, rọi xuống hai thân ảnh đang quấn lấy nhau kia, tạo nên một cảnh tượng xuân sắc vô hạn.






Bình Luận (0)
Comment