Giác Ngộ

Chương 111



Giọng nói khàn đặc, yếu ớt này. Nếu nói không gây ra sự chú ý thì chính là giả. Vân Ngạo Phong hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh liền đã khôi phục về trạng thái bình thường.

"Ngươi chưa tìm thấy nhị ca ta sao?"

"Thấy rồi."

"Vậy y đâu?"

"Không biết!"

Nhìn thái độ thất thần của Mộc Du Tử, Vân Ngạo Phong liền bất giác liếc sang Vân Tuân Vũ. Chỉ cảm thấy người trước mặt này hôm nay thật kỳ lạ, giống như từ đầu đến chân cái gì cũng thay đổi vậy.

"Ta đi tìm y."

Mộc Du Tử nói xong liền đi, lướt qua Vân Ngạo Phong hai người như một cái xác không hồn, đờ đẫn khó hình dung.


Đợi khi Mộc Du Tử đi khuất, hắn mới kịp phản ứng lại, quay đầu kêu một tiếng. Nhưng là người đã biến mất rồi, căn bản không nghe được lời hắn gọi.

Vân Ngạo Phong và Vân Tuân Vũ không hẹn cùng nhìn nhau một cái, đi về phía Mộc Du Tử vừa khuất.

...

Vô Ly một đường ngự kiếm, không có mục đích đến. Y lờ mờ nhớ lại chuyện xảy ra ở tối hôm qua, thật sự không ngờ tới bản thân lại làm ra loại sự tình không thể vãn hồi như vậy.

Lúc Vô Ly đáp đất, đằng xa xa phía trước là một cái vực sâu.

Thâm uyên này được gọi là Ma Vực. Bởi vì chỗ này là nơi giao thoa duy nhất giữa tu chân giới và Ma giới. Ma tộc muốn sang Nhân giới gây chiến loạn, cũng chỉ có thể từ con đường này.

Ma Vực được coi như là một thông đạo ngầm, có rất ít người biết chuyện qua lại giữa hai giới Nhân - Ma, đều được thông qua từ chỗ này.

Vô Ly vốn dĩ chỉ cho rằng đây là một cái vực thẳm bình thường. Vì vậy, mảnh đất bằng phía trên liền trở thành đối tượng cho y phát tiết cơn giận.

Chỉ nghe từng tiếng đùng đùng, dưới đất liền hình thành mấy cái hố to, ngay cả cây cối mọc xung quanh cũng bị lay chuyển mạnh mẽ.

Chẳng biết qua bao lâu, Vô Ly rốt cuộc thở hổn hển dừng lại. Mồ hôi ngập đầu, ánh mắt đỏ ngầu, chứa đựng một cỗ tức giận và tuyệt vọng không hề nhỏ.

Lồng ngực y phập phồng lên xuống, y bước đến bên bờ vực, thê lương gào lên một tiếng. Nhưng y lại không hề chú ý tới, có một người đang âm thầm quan sát y, lo lắng cho y.

Lại hét lớn thêm vài tiếng, Vô Ly quỳ xuống bên bờ vực, hai tay buông thõng, đầu cúi gằm thật sâu, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào một điểm.

Lúc này, đằng sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói âm dương quái khí, tà mị lạnh giá. Chính là giọng nói họ nghe thấy ở tiểu điếm kia.

"Cảm giác này có phải hay không rất đau khổ? Chậc chậc, nhìn bộ dạng chật vật suy sụp của ngươi kìa, thật khiến ta cảm thấy buồn cười nha."

Mộc Du Tử ở phía xa yên lặng đem khí tức cùng hơi thở giấu đi. Rõ ràng trước mắt chỉ là bóng lưng đơn độc của Vô Ly, nhưng khi nghe được giọng nói bất thường này, hắn có chút manh động.


Chỉ là, hắn rất nhanh liền đã bình tĩnh lại, im lặng ở một bên quan sát tình hình. Bàn tay đã siết chặt thành quyền, từng chút một run lên.

Vô Ly tựa hồ phải nín thở mới nghe rõ được lời nói kia. Y đột nhiên vùng dậy, tuy trước mặt chỉ là một khoảng trống không, nhưng y vừa quay người liền xuất ra tầng tầng lớp lớp linh lực, đánh tứ tung bốn phương tám hướng, vừa đánh trên miệng vừa gào to.

"Ngươi là ai! Lén lén lút lút thì vui lắm sao? Có giỏi thì ngươi ra đây, sống chết với ta một trận!"

Bốn phía trước sau đều bị Vô Ly vỗ lên một tầng bụi bặm, người ở trong đó, cơ hồ hít thở không thông.

Lúc này, giọng nói kia đã chuyển hướng. Hiển nhiên, những chiêu thức vừa rồi hoàn toàn chẳng làm gã ta bị thương chút nào cả.

"Ta sao? Ta là người đưa các ngươi vào mê trận. Những chuyện xảy ra trong mê trận đều là do một tay ta gây nên. Thế nào? Đau lòng sao? Tình lang chạy theo người khác rồi, đau lòng lắm phải không?"

Vô Ly lại vươn tay tung một chưởng, bụi bặm mịt mù tứ phía lại dâng lên, đến nỗi không thể xác định phạm vi mọi vật trước mắt.

"Ngươi vì sao phải làm như thế chứ! Ta với ngươi không thù không oán, ngươi lại làm những hành động thấp hèn đê tiện như vậy, ta khinh! Ta khinh!"

Có vẻ như chủ nhân của giọng nói kia lại thay đổi vị trí đứng, lần này chất giọng lạnh lẽo thất thường của gã ta vang lên ngay sau lưng Vô Ly, mang theo ý châm chọc.

"Ha ha, đúng là ta với ngươi trước giờ không gây thù chuốc oán. Nhưng tiểu tình lang của ngươi thì chưa chắc đâu, có khi nào hắn với ta lại có thâm cừu đại hận không nhỉ?"

"Chậc chậc, nhưng dù sao ta cũng cảm thấy rất thương cảm cho ngươi a. Đã đánh mất tình lang cũng thôi đi, đằng này lại còn đoạt tình tuyệt nghĩa với vị tiểu bằng hữu kia. Ngươi nói xem, trên thế gian này còn có người nào đáng thương như ngươi không?"

Khi nhắc đến ba chữ tiểu bằng hữu, giọng nói kia dường như nhấn mạnh từng ngữ thanh.

Cả người Vô Ly như cứng đờ, trên đầu bắt đầu truyền tới từng trận đau nhức ong ong. Y khuỵu xuống đất, hữu tâm vô lực mà vò đầu bứt tai, mái tóc mượt mà đen óng đều bị y vò cho rối tung rối mù cả lên.

"Chuyện giữa ta và hắn, không cần ngươi quản! Ngươi, cũng không được phép sỉ nhục Tiểu Phong, Tiểu Phong không phải hạng người mà ngươi nói!"

Tựa hồ nhìn thấy bộ dạng suy tàn của Vô Ly khiến cho gã ta rất khoái chí, hả hê cười lớn tiếng.


"Ô! Ta có phải kích động quá rồi không? Ngươi vốn dĩ quên hết rồi, vậy có muốn từ từ nhớ lại không a? Mộng Dư?"

Dư...

Vô Ly cực kỳ chán ghét từ này, là bởi vì Mộc Du Tử kêu y như vậy, cho nên khiến y ghê tởm!

Bên tai không ngừng truyền đến tiếng nói quái dị của người nọ, cứ thao thao bất tuyệt, như âm hồn bất tán. Vô Ly rốt cuộc không nhịn nổi nữa, từ dưới đất đứng dậy, lấy ra Ngưng Hoả Xuân Kinh kiếm mà chém lung tung bốn phía, tựa như một kẻ điên gào rống, thần trí không rõ ràng.

"Ngươi câm miệng lại cho ta! Câm miệng! Đừng nói nữa, đừng nói nữa! Ta không nghe, ta tuyệt đối không nghe. Ta không muốn nghe!"

Suy cho cùng thì... tất thảy mọi chuyện đều do một chữ Tình gây ra.

Vì tình mà phiêu bạt.

Vì tình mà cách biệt.

Vì tình mà tan vỡ rồi lại tự lành!

Cuối cùng... vì tình mà si tâm. Lún sâu vào nghiện ngậm mà không hề hay biết!






Bình Luận (0)
Comment