Giác Ngộ

Chương 117



Thiên Minh vừa dứt lời, Mộc Du Tử thầm lãnh rủa một tiếng, quả nhiên vẫn là không kịp rồi.

Nhìn đôi đồng tử trắng dã vô hồn của Vô Ly, trong tình thế cấp bách, Mộc Du Tử lại không thể ngừng áp chế độc chú. Hắn mím chặt môi, mồ hôi lạnh chảy xuống trên trán to tựa hồ bằng hạt đậu.

Lúc này, Vô Ly đột nhiên cử động, một cánh tay vớ lấy thanh kiếm rơi trên nền đất, đâm mạnh vào ngực phải của Mộc Du Tử.

Cảm giác trong miệng truyền đến mùi vị rỉ sét, hắn cố gắng đem máu nuốt ngược trở lại. Nhưng huyết dịch một đường xông lên, bên môi rốt cuộc vẫn là vương lại chút máu đỏ.

Mặc dù bị đâm một nhát, nhưng Mộc Du Tử cũng không hề rên một tiếng. Trên tay vẫn là cưỡng chế truyền linh lực, chữa tri cho Vô Ly.

Tuy biết độc chú này không thể giải, chỉ có thể dùng một mạng đổi lấy một mạng. Nhưng Mộc Du Tử không thể trơ mắt nhìn y cứ như vậy bị người khác khống chế. Tuy biết dùng linh lực ngăn cách độc chú, thì sinh mệnh của mình sẽ tiêu hao tổn trọng, nhưng hắn vẫn cứ làm.


Cái mạng này, là do y đổi lại!

"Giết hắn đi!" Thiên Minh có vẻ rất thích thú, khi nhìn thấy cảnh huynh đệ tương tàn. Song, đồng thời cũng hàm chứa tức giận, trong đầu không khỏi tái hiện lại cảnh tượng đẫm máu giữa hai huynh đệ trước kia.

Quả nhiên, Vô Ly gầm gừ một tiếng trong cổ họng, thanh kiếm trên tay khẽ xoay, đem lưỡi kiếm sắc bén rút ra.

Máu tươi theo động tác của y như một dòng thác nước nhỏ mà chảy xuống, nhiễm lên y phục cả hai người.

Mộc Du Tử hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn tinh thần, nhịn đau tiếp tục truyền linh lực cho y.

Nhưng lúc này Vô Ly lại không có ý phối hợp chút nào. Mặc kệ hết thảy mọi thứ xung quanh, trong đầu y bây giờ chỉ vang vảng lên một chữ: Giết!

Vô Ly trở mình vùng dậy, lăn lộn một vòng trên mặt đất. Thực lực của Thiên Minh rất mạnh, hiện tại hắn ta lại đang khống chế y, cũng đồng nghĩa với việc, thân thể bây giờ là của Vô Ly, nhưng tâm trí cùng linh hồn một phần đã là của Thiên Minh.

Vậy nên, tu vi của y lúc này rất cao.

Y... bị chi phối rồi!

Mộc Du Tử không quản máu chảy có bao nhiêu nhiều, cũng không quản tình trạng của mình hiện tại. Hắn phản ứng đầu tiên là vươn người dậy, hơi loạng choạng bước về phía Vô Ly.

"Mộng Dư, ngươi nghe cho kỹ. Đừng để bị hắn ta khống chế, tâm là của ngươi, chấp niệm cũng là của ngươi, không phải của hắn ta. Ngươi đã nghe rõ chưa, mau tỉnh táo lại cho ta!"


Mộc Du Tử nói ra lời này, tựa hồ rít ra từ kẽ răng, lạnh lẽo đến cực điểm. Vô Ly phảng phất khựng lại một chút, đôi mắt trắng dã vô hồn lúc này đã trở lại bình thường, hằn lên tia máu.

Thấy có hiệu lực, tâm Mộc Du Tử khẽ nhẹ nhõm một chút. Chỉ là, chưa kịp để hắn nói ra lời tiếp theo, Vô Ly rất nhanh liền đã giơ kiếm lên, không chút do dự, cố kỵ nào mà xông thẳng vào người đối diện.

"Nhị ca! Huynh dừng tay lại đi!" Kèm theo âm thanh đinh đinh chói tai và tiếng hít thở nặng nề, đây lại là một giọng nói rất quen thuộc. Không khó để nhận ra, người vừa nói không ai khác chính là Vân Ngạo Phong.

Chỉ là, một thanh kiếm Thiên giai như Vân Tú Vô Ảnh, tại sao lại nằm trên tay hắn?

Chưa kịp giải đáp thắc mắc, Vô Ly lúc này dưới sự thao túng của Thiên Minh, đã sớm bỏ ngoài tai hết thảy mọi âm thanh xung quanh, kể cả Vân Ngạo Phong.

Thanh kiếm trên tay giơ cao, tinh quang chợt lóe, tựa như hoá thành lưu tinh xẹt ngang bầu trời. Mộc Du Tử vẫn lặng đứng ở đó, ánh mắt phảng phất tràn ra một cỗ u buồn lạnh lẽo.

Mặc kệ vết thương trên ngực đang rỉ máu, hắn vẫn chỉ lặng im nhìn Vô Ly. Cuối cùng, hắn giăng hai tay ra, cũng không phải để đón nhận cái chết, mà là hắn không muốn nhìn y tự mình hao tổn sinh mạng của mình nữa.

Lúc này, chỉ thấy động tác chém ngang của Vô Ly bị gián đoạn. Thân kiếm dính máu keng một tiếng, liền đã gãy thành từng mảnh vụn rơi xuống đất.

Kế tiếp, trong lúc Thiên Minh chưa kịp điều động độc chú, Mộc Du Tử liền không quản bản thân là bộ dạng như thế nào, không chút do dự đem một phần sinh mệnh đổi lấy đôi chút tự do cho Vô Ly.

Bầu trời trên cao cuốn tới hắc vân, tiếng gió rít gào tựa như từ địa phủ âm ti truyền đến, khắc khoải mà ghê rợn.

Từng đạo lôi vân cuồn cuộn vũ động, tia sét tím nhạt như ẩn mình vào phía sau mây đen, trốn tránh sự soi mói của trần thế.


Nhìn bầu trời càng lúc càng biến tối, Thiên Minh liền cởi bỏ tấm áo choàng vướng víu bên ngoài. Lộ ra bên trong là một bộ y phục màu đen có đai lưng bạc, hai đầu vai còn được đính từng cây đinh lăng sắc nhọn.

Hắn ta tựa hồ từ trong miệng lẩm nhẩm ra cái gì. Sau đó, liền không báo trước mà kết tụ ma lực, đánh về phía Mộc Du Tử.

Nhìn thấy tình thế không chút ổn định, Vân Ngạo Phong liền hợp lực vào thanh bảo kiếm trên tay, mạnh mẽ xuất ra một chưởng khí, đem hắc y nhân cùng vô số cây đinh rỉ sắt chấn ngã xuống bên vách vực.

Mười ngón tay hợp thành ma trảo, móng tay đột nhiên mọc dài ra, lượn lờ hàng ngàn tia hắc khí sắc bén. Ngay khi Thiên Minh sắp sửa làm hỏng chuyện, thì bỗng nhiên, một lực lượng vô hình ngăn hắn lại.

Vân Ngạo Phong biết người này là Đế Tôn, nhưng vẫn ra tiếp một chiêu. Tuy nói Vân Tú Vô Ảnh có khả năng tự chiến đấu bằng ý niệm để bảo vệ chủ nhân. Nhưng lúc này tu vi của Vân Ngạo Phong còn thấp, không thể phát ra khả năng đó.

Cho nên, lấy cứng đối cứng cũng chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, người si nói mộng.

Đằng này, Vân Ngạo Phong đang bị thương, Thiên Minh lại còn thèm khát Vân Tú Vô Ảnh như vậy. Hắn ta liếc mắt ra hiệu cho Biên Á, tự mình lại hòng cướp đoạt bảo kiếm.






Bình Luận (0)
Comment