Giác Ngộ

Chương 134



Thời điểm Vân Ngạo Phong trở lại quảng trường trước Cổng Tự Loan, Ma tộc đã phá hủy kết giới, xông thẳng lên núi.

Nhưng, cũng có người ở lại quảng trường, hiển nhiên là để chờ hắn.

Hắn vừa đến, Vân Tú Vô Ảnh đang xoay vòng vòng ở trên trời cao ngay lập tức hạ tới trước mặt hắn. Kế tiếp liền bị nhét lại vào không gian giới chỉ.

Tác phong hành sự của Thiên Minh, Vân Ngạo Phong đã rõ ràng đến nhất thanh nhị sở.

Lúc này, ở quảng trường rộng lớn cư nhiên chia ra ba nhóm người. Bọn họ ba bên đều đối đầu nhau, không cùng một phe phái.

Vân Ngạo Phong bình thản liếc nhìn, một nhóm người mặc áo trắng liền đã lọt vào tầm mắt. Nhiều người như vậy, nhưng hắn lại chỉ để ý đến một thân ảnh.

Trên y phục trắng toát của Vân Tuân Vũ hiện lên màu máu đỏ, lấm tấm trên nền bạch y, từ xa nhìn tới, giống như những đóa hoa đỏ lửa nở rộ trên nền tuyết trắng xóa.


Vân Ngạo Phong chỉ nhìn một chút, rất nhanh liền đã quay mặt đi.

Lúc này, chỉ nghe Thiên Minh căm phẫn thốt ra từng câu từng chữ: "Đệ đệ a. Vạn kiếp đoản mệnh, kiếp này cũng sẽ không có ngoại lệ. Ta chẳng muốn phí lời, trực tiếp dâng mạng đi!"

Dứt lời, tinh quang chợt lóe, mười ngón tay mọc ra móng vuốt sắc nhọn đen nhánh, đánh về phía Vân Ngạo Phong.

Hắn chỉ đứng lặng im, Tiểu Cửu ở bên cạnh liền bước lên che ở trước mặt hắn, cùng Thiên Minh đả đấu phân tranh.

Đám đệ tử của Thê Tam thành cũng có mặt đầy đủ ở đây. Nhìn thấy Vân Ngạo Phong, Bách Xuyên như nhìn thấy thù địch, ngọn lửa trong người ngay tức khắc bùng lên dữ dội, đem máu thiêu đốt đến sôi sục.

Mã Liên cũng chú ý tới phản ứng của Bách Xuyên, vỗ vai nhìn hắn chấn an. Lập tức vận linh lực nhanh nhẹn nhảy thoát đến trước mặt Vân Ngạo Phong.

Không nói lời nào, Mã Liên liền đã đem kiếm triệu ra, vung về phía hắn.

Nhanh nhạy lui về một bước, tránh đi mũi kiếm bén nhọn kia. Không dừng lại ở đó, Mã Liên lại tiếp tục vung kiếm, chiêu kế chiêu mà chém tới.

Tựa tiếu phi tiếu, trong mắt toát ra khí lạnh, hắn liền khẽ phất tay, đã phiêu nhiên đem đối phương nhẹ nhàng nện xuống mặt đất.

"Hự..." Mã Liên hơi giãy dụa, phun ra một búng máu to.

Vân Ngạo Phong ngược lại không để ý, tựa hồ vừa rồi bản thân chỉ là ném đi một bao cát vụn.

Hồi trước giao đấu với nhóm người kia, hắn mất khá nhiều sức. Trịnh Trúc vì một đường giữ chân Ma tộc, hao tổn quá nhiều công lực, dẫn đến tổn hại nguyên thần, cũng vẫn lạc rồi. Y nói rằng bản thân đã báo được thù, chết cũng không có gì nuối tiếc.

Hắn bề ngoài trơ mắt nhìn từng người, từng người một chết trước mặt hắn. Lại bất lực không thể làm gì, kỳ thực nội tâm không hề dễ chịu.


Chỉ là, mọi chuyện đều có định số, không thể thay đổi.

Chưa kịp bình phục tinh thần, Bách Xuyên liền đã xông lên. Tay cầm trường kiếm chém tới, Vân Ngạo Phong không tránh, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.

Keng một tiếng, kiếm rơi trên mặt đất. Chỉ thấy người vừa ra tay toàn thân nhuốm máu, bóng lưng có vẻ hơi mảnh. Người này, chính là Bạch Yên!

"Ngươi tránh ra!" Mở mắt nhìn, Vân Ngạo Phong liền không nóng không lạnh nói.

Lúc này, cả đoàn người đã bắt đầu không yên phận. Tất cả đồng thời nhao nhao lao vào chém giết. Biên Á vốn đã bị thương, lúc này lại vận động mạnh, miệng vết thương truyền tới từng trận đau nhói như muốn đòi mạng.

Người ở đây, ai cũng mang trên mình thương tích, nhưng khi giao đấu lại vô cùng hăng hái.

Thiên Minh động tác nhanh như tàn ảnh, di chuyển xung quanh người Tiểu Cửu. Rất nhanh, hắn ta liền chiếm được lợi thế.

Sau lưng đau rát truyền thẳng lên đại não. Tiểu Cửu chỉ cảm giác giống như y phục bị cào rách, ngay cả da thịt trắng tuyết bên trong cũng bị cào đến sung huyết.

Mười đầu ngón tay nhỏ máu, Thiên Minh rống hận lên một tiếng. Kế tiếp, trước ngực, đầu vai, bả vai của Tiểu Cửu liền đồng dạng với sau lưng bị cào đến huyết nhục mơ hồ.

Từng luồng tiên huyết đỏ thắm không ngừng tuôn rơi. Y ngã xuống trên nền đá lạnh, nghiêng người sang bên cạnh thốc ra một búng máu đỏ tươi.

Nếu như không vì yêu tộc mà mất quá nhiều sức, y liền có thể cùng Thiên Minh giao đấu một trận công bằng, không phân thắng bại. Nhưng y đã trải qua một trận gió tanh mưa máu, khí lực hết thảy đều đã muốn cạn kiệt không còn một mống.

Mạnh mẽ phất tay một cái, Thiên Minh liền chuyển đổi mục tiêu công kích.

Vân Ngạo Phong đang nhẹ nhàng xử lý từng tên Ma chúng. Bỗng nhiên cảm giác sau gáy lạnh toát, hắn liền theo bản năng nhận biết được nguy hiểm, triệu ra Vân Tú Vô Ảnh, để nó tự động phòng ngự.


Quả nhiên, đinh một tiếng chói tai, Vân Tú Vô Ảnh chặn lại một vật thể kim loại.

Lại liên tục vang lên vài tiếng, chiến trường lúc này đã loạn thành một đoàn. Vân Ngạo Phong vừa xoay người, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, người tấn công hắn không ai khác chính là Thiên Minh.

"Ngươi nếu có bản lĩnh, vậy liền đấu với ta một trận công bằng. Nếu ngươi thắng, tất cả coi như chấm dứt, từ nay về sau ta đi đường của ta, ngươi đi đường của ngươi. Tuyệt đối không dính dáng tới nhau!"

Trên tay vẫn không ngừng ứng đối với Vân Tú Vô Ảnh, Thiên Minh liền mở miệng nói ra thỏa thuận, yêu cầu.

Như đã nói, tác phong hành sự của Thiên Minh, Vân Ngạo Phong đã hiểu rõ đến nhất thanh nhị sở. Bây giờ hắn ta nói như vậy, tất nhiên cũng chỉ là trá biệt, trang mô tác dạng.

Mặc dù biết rõ một bụng thiên tư vạn tưởng của Thiên Minh xấu xa, ác độc tàn bạo nhường nào. Nhưng Vân Ngạo Phong vẫn là mở miệng nói: "Vậy nếu thua thì sao?"

Lúc này, hắn đem Vân Tú Vô Ảnh triệu tới trên tay. Đồng thời, lại nghe Thiên Minh phẫn hận gằn từng chữ: "Ngươi phải chết, vĩnh viễn thoát khỏi luân hồi!"

Chỉ là, lời còn chưa dứt, hắn ta liền đã trực tiếp tấn công...

Vân Ngạo Phong chung quy không nghĩ Thiên Minh sẽ trở mặt nhanh như vậy. Nhất thời không kịp phòng thủ, máu tươi lại lần nữa nhuộm đỏ y phục.






Bình Luận (0)
Comment