Giác Ngộ

Chương 137



"Haizzz..." Ông lão chợt thở dài một hơi, chắp tay sau lưng nói: "Ở đây đã một vạn năm trôi qua rồi, tiểu tử ngươi sao vẫn không buông bỏ oán niệm?"

Vân Ngạo Phong chống tay đứng dậy:"Nguyên Tiên Quân, cũng là một vạn năm rồi ngài không xuống nhân gian. Oán niệm khó buông, huống chi ngài không phải là người trong cuộc, sẽ không hiểu được."

Tầm mắt Nguyên Tiên Quân khẽ đảo một vòng, nhìn một lượt những người ở đây. Cuối cùng dừng ở mắt của một con rồng vàng trên Cổng Tự Loan, ánh lên tia kinh ngạc.

Đúng lúc này, sau lưng Nguyên Tiên Quân bỗng nhiên ma khí ngập tràn. Trong nháy mắt, một đoàn hắc vụ lao thẳng về phía Cổng Tự Loan.

"Ồ. Ông bạn già, thứ gì không phải của ngươi thì chớ nên lấy nha!" Dứt lời, Nguyên Tiên Quân liền đã giơ tay lên. Ở trên đầu ngón tay thoát ra một luồng sáng trắng bạc, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà lao đến phía trước đoàn hắc vụ, tạo thành một vầng chắn bán trong suốt.

Hắc vụ tập kích thất bại, liền hạ xuống đất, hóa thành nhân hình. Đó là một gã đàn ông trung niên, bề ngoài khoảng ngoài bốn mươi tuổi. Nhưng thực chất, niên kỷ của gã đã gần hơn một vạn năm.


"Thứ này vốn chẳng là của bất cứ người nào. Ta không quản ngươi là ai, hôm nay ta nhất định phải lấy nó!" Gã ta miệng còn chưa nói xong, lòng bàn tay liền đã lập tức tụ tập ma lực, dùng toàn lực hòng phá nát lá chắn trước mặt.

Chỉ tiếc là, cho dù gã có công kích bao nhiêu lần đi nữa, thì vầng chắn kia vẫn không hề mảy may lay động.

Lúc này, Nguyên Tiên Quân khẽ cười một tiếng, nháy mắt dịch chuyển đến phía sau vầng lá chắn: "Chính vì không thuộc về bất cứ người nào, nên nó tất nhiên là vật phải quay về hư vô rồi a."

Thiên Minh bấy giờ cũng xông lên, mười móng vuốt sắc bén quanh quẩn ma khí. Hắn ta tung ra một chưởng, chuẩn xác nện mạnh vào vầng chắn.

Lách cách một tiếng, lá chắn nứt ra vài đường nhỏ. Thấy vậy, Nguyên Tiên Quân liền tỏ vẻ cả kinh, sợ hãi: "Ai yo, tiểu tử Thiên Minh ngày nào bây giờ đã mạnh thành cái dạng này rồi nha. Chậc chậc, kết giới Tinh La của ta cũng có thể phá nát luôn."

Tuy miệng nói, nhưng tay ông lại không rảnh rỗi. Vầng chắn bị đánh vỡ tan tành, Nguyên Tiên Quân liền nửa thật nửa giả chơi trò mèo vờn chuột.

Một đối chiến hai, thời khắc này, Thiên Minh cùng gã trung niên kia đã bị Nguyên Tiên Quân ép lùi lại khá xa. Ông cho dù là đại năng đã phi thăng, nhưng nói thế nào cũng không thể cứ đối chấp như vậy được.

Không khí lúc này vô cùng căng thẳng, tất cả mọi ánh mắt đều cùng nhìn về một hướng.

Nguyên Tiên Quân vừa đấu đá, vừa quay đầu nói với Vân Ngạo Phong: "Tiểu tử thối, còn không mau đem cánh hoa kia thu lại!"

Ông nói cánh hoa, chính là một phần của Yên Âm Liên Hoa. Vân Ngạo Phong lúc này mới kịp ứng định, ngay tức khắc nén đau đớn tiến tới trước Cổng Tự Loan.

Phía trên mắt rồng từng bị Oán kiếm đâm vào, hiện lên một chùm sáng chói lóa. Bên trong bọc một cánh hoa trắng trong, tinh khiết tựa thủy tinh, lấp lánh đối lập với sắc trời hiện tại.


Đem cánh hoa nâng trên tay, Vân Ngạo Phong có chút mặc danh kỳ diệu. Hắn cũng không ngờ, Yên Âm Liên Hoa lại có một phần ở đây.

Còn nhớ Ngụy Khởi Thiên từng nói, nếu có thể triệu tập đủ bảy cánh của Yên Âm Liên Hoa, thì thiên hạ tất sẽ nổi loạn. Bởi vì trên đời này, không có ai là không ham muốn thống trị thiên hạ, làm chủ mọi chuyện.

Nhanh chóng đem cánh hoa thu lại, Vân Ngạo Phong mới phóng tầm mắt lên trên núi. Đúng lúc này, ở vị trí mà hắn quen thuộc nhất, thế nhưng cũng lại vang lên một tiếng nổ lớn.

Trong lòng khẽ động, hắn liền biết có chuyện không hay xảy ra, đang định mở miệng. Nhưng lại nghe Nguyên Tiên Quân nói: "Lên núi, Yên Âm Liên Hoa tập hợp rồi. Nhớ kỹ, ngươi nhất định không được để nó rơi vào tay kẻ khác!"

Vân Ngạo Phong triệu ra Vân Tú Vô Ảnh, nhảy thoát lên thân kiếm: "Vậy chỗ này liền giao cho ngài."

Hắn vừa dứt lời đã cưỡi phi kiếm thẳng hướng Vấn Thiên viện mà đi. Vân Tuân Vũ bất vi sở động, rốt cuộc cũng ngự kiếm đuổi theo hắn.

Ở phía sau, từng người, từng người một cũng lần lượt đuổi theo. Đám đệ tử của Thê Tam thành đều đã bị đánh ngất, thế nên người lên núi lúc này cũng chỉ có mấy đệ tử Hướng Linh Sơn, cùng với những yêu tộc còn sống sót mà thôi.

Quả nhiên, ở ngay Vấn Thiên viện xảy ra một cuộc tranh chấp. Tiếng đao kiếm va chạm cùng với tiếng thét đau đớn hòa lẫn vào nhau.

Dưới đất chất đầy thi thể, xung quanh lại trở nên đổ nát, tồi tàn như khi Vân Ngạo Phong vừa đến đây.

Có thể nói, cảnh tượng này chính xác được gọi là máu chảy thành sông, thi chất thành núi!

Hắn khẽ đảo mắt, tìm kiếm những mảnh vỡ của Yên Âm Liên Hoa. Nhìn một vòng, rốt cuộc cũng phát hiện phía trên vực sâu có mấy chùm sáng chói mắt.


Vân Ngạo Phong dường như không kịp suy nghĩ gì. Ngay lập tức liền đã hướng một phía vọt tới, hắn thi triển thuật ẩn thân, cưỡi trên Vân Tú Vô Ảnh.

Đến gần trên vực sâu đen thẳm, hắn liền bắt đầu điều động linh lực, muốn đem tất cả năm cánh hoa tinh khiết kia đều thu về.

Nhưng giữa chừng lại xảy ra biến cố, Yên Âm Liên Hoa không nghe theo sự điều động của hắn. Năm cánh hoa sáng lóa bắt đầu không ngừng xoay vòng, giống như muốn hợp lại thành một bông hoa hoàn chỉnh.

Chỉ là, Yên Âm Liên Hoa vốn có bảy cánh. Một, ở trong người Ngụy Khởi Thiên, nhưng bây giờ hắn ta liền không rõ tung tích nơi nào.

Hiện tại, Vân Ngạo Phong chỉ nắm giữ sáu mảnh, cho dù có thể hợp thành một bông hoa, thì tình thế cũng chỉ càng thêm rối rắm, tồi tệ hơn thôi.

Vậy chỉ còn duy nhất một cách, phá hủy!

**Chẳng ngọt chẳng ngược!






Bình Luận (0)
Comment