Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 11



Lý Do Hỉ bò dậy, lúc này mặt đất bắt đầu rung chuyển, cứ như là có cái gì đó muốn đội đất chui ra.
  
Bất thình lình nàng bị nghiêng người, ngã sang một bên.

Khi quay đầu lại nhìn, gạch lát ở trong phòng bị kênh lên, mặt đất đùn ra một nửa cái xác chết đã thối rữa.
  
Nó đội đất chui lên một cách im lặng, không tiếng động, một nửa bộ xương vẫn còn thịt mắc trên đó, y phục trên người đã nát chẳng còn ra hình dáng gì.
  
Lý Viên Viên nhe răng, cổ họng gầm gừ mấy tiếng trầm thấp, nhanh chóng nhảy vọt tới đánh hai trảo, rồi nhảy lên trên xác thối, vừa cắn, vừa xé.
  
“Đừng ăn! Bẩn quá!”! Lý Do Hỉ ôm ngang bụng nó lên, rồi nhấc chân, đạp một phát vào ngực xác chết, kết quả là mắt cá chân lại bị mắc đúng vào lồng ngực của xác chết, một lúc lâu cũng chưa lấy ra được.
  
Toàn bộ mặt đất trong phòng bị đẩy lên, xác chết nối tiếp nhau bò ra.

Có vài cái xác hình như mới chết gần đây, màu sắc của y phục vẫn còn phân biệt được, trên thân thì đầy là giòi bọ ngoe nguẩy.

Có vài cái không biết đã bị chôn dưới đất bao nhiêu lâu rồi, sớm đã tiêu hết chỉ còn bộ xương khô.

Nhưng mà, tất cả những xác chết này đều là nam, không hề có một ngoại lệ nào.
  
Không trách được lại nói trên đầu chữ sắc có một con dao, dưới váy thạch lựu khó giữ mạng.

Vạn Nương không hổ là Vạn Nương.
  
Lý Do Hỉ nhặt túi giới tử lên, ôm hổ, đạp cửa ra ngoài.

Ở bên ngoài, Thập Dương và Vạn Nương vẫn đang đấu pháp, xung quanh đã biến thành một mớ hỗn độn.

  
Khắp nơi trong viện đều là xác thối, xương khô, dây leo điên cuồng lớn lên bị Thập Dương chém đứt đang vặn vẹo trên mặt đất, rất vướng víu.

Lý Do Hỉ trốn trái tránh phải, nhảy qua nhảy lại trong viện, né tránh những xác chết đang nhe nanh múa vuốt kia.
Cái viện này vốn không lớn, dưới đất vẫn còn xác thối đang bò lên không ngừng, Thập Dương chém xác như chẻ củi, đã chất thành đống như một ngọn núi nhỏ.

Mấy xác chết bị chặt đứt rơi trên mặt đất, lại tụ vào với nhau như mới.

Cũng không cần quan tâm ai có cánh tay của ai, ai dùng chân của ai, cứ chắp vá loạn lên thành một thể, bò dậy đánh tiếp.
  
Vạn Nương áp dụng chiến thuật thi hải (biển xác chết).

Nàng đứng trước cửa phòng, hai mắt nhắm chặt, miệng niệm khẩu quyết, điều khiển xác chết hết sức chăm chú.

Tóc nàng tung bay, làn váy không cần gió cũng tự cuốn lên.
  
Lý Do Hỉ nhặt được một khúc xương đùi trên đất, múa loạn hết lên, đánh đuổi mấy xác chết đang ở gần nàng.

Mấy bộ xương khô chết càng lâu thì càng dễ đẩy lui, nhưng trong những xác chết đang tới gần, không thiếu mấy cái còn rất mới, chắc chết chưa lâu lắm.
  
Lý Do Hỉ ôm hổ, chỉ có một tay để đối địch, chưa đánh được bao lâu thì sức cùng lực kiệt, lúc mất cảnh giác đã bị hai cánh tay như gọng kìm bóp chặt cổ.
  
Cái nam thi (xác chết là nam) này mới chết chưa được bao lâu, trên thân thể vẫn còn khoác áo bào đạo sĩ màu xanh, tà áo phanh rộng, đầu bù tóc rối.

Hai hốc mắt trũng sâu, xương gò má nhô cao, hai má hóp lại, hắn bị hút cạn dương khí mà chết.

Ngoại hình này phối hợp với vẻ mặt sướng như tiên ngay khi hắn chết, thật là muốn bao nhiêu xấu xí thì có đúng bấy nhiêu.
  
Đánh người phải đánh lên mặt, đá người thì phải đá vào háng.

Lý Do Hỉ theo bản năng đá một phát vào đũng quần của hắn.

Nhưng chưa cần nói đến gốc rễ con cháu của cái xác chết này đã sớm bị Vạn Nương cắt ra ngâm rượu, người chết thì sao có thể cảm thấy đau đớn được.
  
May là mặc dù Lý Do Hỉ không biết dùng bất cứ pháp thuật nào, cái thân thể này có tu vi là luyện khí trung kỳ cũng khỏe hơn người phàm khá nhiều, nếu chỉ dùng vũ lực thì nhất thời cũng không thể bóp nàng chết được.
  
Lý Do Hỉ bị bóp cổ đến hai mắt trợn trắng, Lý Viên Viên giãy ra khỏi cái ôm của nàng, nhảy lên cái xác, há miệng phun ra một ngọn lửa màu lam lên mặt của nam thi -- Ngọn lửa bé như nắm tay, nháy mắt một cái liền tắt, đến cả sợi tóc của hắn mà còn chẳng đốt nổi.
  
“Ưm… cứu… mạng……….” Lý Do Hỉ khua tay vùng vẫy mãi rồi cuối cùng Thập Dương cũng nhìn thấy, nhảy đến, một kiếm chém đứt hai cánh tay đang bóp cổ nàng.
  
Lý Do Hỉ phải gỡ mấy ngón tay ra thì mới quăng được cánh tay đứt đoạn từ trên cổ xuống đất.

Nàng hung ác giẫm thêm hai phát, hỏi Thập Dương: “Không đánh nữa, chạy ra ngoài trước rồi lại tính?”
  
Tất cả xác chết đều đang tập hợp về phía Thập Dương, Thập Dương tiếp ứng không xuể, vội vàng chặt qua chẻ lại đến mức biến thành một đạo tàn ảnh: “Không được, quá nhiều rồi, chúng ta đang ở trong trận, kể cả giết chết nữ nhân kia cũng không thể đi ra được… Ngươi mau đi tìm mắt trận xem ở đâu…..”
  
Thập Dương đi đến đâu thì mấy xác chết và dây leo sẽ theo đến đó.

Vạn Nương hạ quyết tâm phải ngủ với hắn rồi.
  
Lý Do Hỉ nhanh chóng tránh ra, cách hắn thật xa, “Mắt trận là cái gì thế, căn bản là tôi không hiểu mà!”
  
“Ôi……” Thập Dương thở dài một tiếng, cả cái kiếm cũng bận đến mức biến thành con quay rồi mà vẫn không quên lo nghĩ -- Thế giới tu chân bây giờ đúng thật là kém xa trước đây! Kê Vô Trần chọn cái dạng nữ nhân này làm kí chủ, chỉ sợ đời này hắn cũng đừng nghĩ có thể đi ra được!
  
“Ngươi đi tìm đi….


tìm thử xem, tìm thấy mắt trận thì phá nó đi là được!” Đã đánh lâu như thế, hơi thở của hắn cũng hơi rối loạn, giọng nói lộ ra chút mệt mỏi.
  
Lý Do Hỉ cúi người xuống, tránh được một công kích của bộ xương khô, tiện tay nhặt một nửa viên gạch xanh ở dưới đất, đập một phát lên đầu nó, xương sọ bị choảng đến nát thành vụn phấn.
  
“Quả nhiên viên gạch vẫn dễ dùng hơn!” Lý Do Hỉ nhìn quanh một vòng, phát hiện chỉ có căn phòng của Vạn Nương là không có xác chết bò ra, nói không chừng mắt trận mà Thập Dương nhắc đến chính là ở đó.

Nhưng mà Vạn Nương đang đứng ngay trước cửa, làm thế nào mới vào được cơ chứ.
Nàng thay đổi cách nghĩ, ước lượng viên gạch trong tay, rồi ném ra với toàn bộ sức lực (2), gạch xanh bay theo đường parabol, cứng cứng cáp cáp đập vào đỉnh đầu của Vạn Nương, đập đến chảy cả máu.
“A--” Vạn Nương ôm đầu, mở to hai mắt, cũng không biết là cái tên thất đức nào lại dám dùng gạch đập nàng như thế! Nàng tu hành theo con đường phong nguyệt (chuyện nam nữ), quen quyến rũ và thao túng, nên thể chất vốn mảnh mai, yếu đuối, lúc đó bị đập đến nổ đom đóm mắt, máu tươi chảy đầy theo trán xuống dưới.
  
Lý Do Hỉ lập tức trốn vào góc tường, Thập Dương tranh thủ cơ hội nói: “Dâm phụ! Có bản lĩnh thì ra đây, nếu có thể chạm vào góc áo của tiểu gia, hôm nay sẽ để ngươi xử lý!”
Sự thực đã chứng minh, tu vi kém còn có chút lợi ích, căn bản là Vạn Nương không hề biết ai đã đập nàng.

Nghe được lời của Thập Dương, nàng lại không hề cắn câu, làm một thuật nhỏ để cầm máu, vẫn đứng ở chỗ cũ, không động đậy, tay vẫn không ngừng kết ấn.

Nàng cười lanh lảnh: “Đợi thể lực của cậu kiệt quệ, đến lúc đó còn không phải là do lão nương tùy ý sắp xếp hay sao!”
Vạn Nương không bị lừa, Lý Do Hỉ lại càng khẳng định mắt trận ở chỗ đó.

Nàng trốn trong góc tường, nghĩ cách giúp Thập Dương: “Dùng sắc đẹp dụ dỗ, sắc dụ! Cậu cởi quần áo nhanh đi, Vạn Nương nhìn thấy thì khẳng định là không chịu nổi!”
Thập Dương cùng một giuộc (3) với nàng, cũng cảm thấy nàng nói có lý.

Trường kiếm trong tay lập tức quét qua thân mình, trên áo xuất hiện một vết cắt rất ngọt ở eo, phần áo ở trên rơi lả tả xuống đất theo động tác vung kiếm của hắn.
Thân hình thiếu niên dù gầy nhưng không yếu ớt, vai rộng eo thon, nước da trắng nõn, bắp thịt rắn chắc.

Hắn cởi trần, chỉ còn quần dài màu trắng và đôi ủng, tóc đen phất phơ dọc theo cơ thể, không ngừng vung thanh kim kiếm, xê dịch nhảy nhót (4), nhẹ nhàng, thoát tục, tiêu sái một cách đáng ngạc nhiên.
Vì vận động trong thời gian dài, trên lưng, trên vai hắn phủ một lớp mồ hôi mỏng, được ánh trăng mông lung chiếu vào cứ như đang phát sáng.

Hắn thở có hơi dồn dập, hai má phiếm hồng.

Thập Dương quay đầu lại, cười đểu, lưỡi kiếm cứa một nhát qua lòng bàn tay trái, chỉ vừa vặn cắt qua lớp da, chảy một ít máu tươi.

Mùi máu tỏa ra bốn phía một cách nhanh chóng, từng đợt, từng đợt một bay đến mũi của Vạn Nương.
Lý Do Hỉ chẳng hề cảm giác được hơi thở, mùi hương chí thuần chí dương có gì khác biệt, nhưng đối với Vạn Nương tu luyện phong nguyệt mà nói, mị dược cũng không hơn được cái này.
Trong lòng Vạn Nương không thể không chấn động vì cảnh tượng này phối hợp với hương vị dương khí thuần khiết nhất, động tác trên tay hơi bị chậm lại.

Dây leo và xác chết đang nhe nanh múa vuốt ở trong viện cũng dừng lại một lát theo động tác của Vạn Nương.

Thập Dương nắm bắt cơ hội, phi thân lên trước, túm lấy eo Vạn Nương, mang nàng ra chính giữa viện.

Vạn Nương để hắn ôm eo, gió nhẹ thổi qua tai, tóc dài tung bay, hai người ôm ấp cứ như một đôi bướm bay múa rập rờn.

Vạn Nương ngửi mùi hương trên người hắn, cả người đều sa vào ý cười phô bày sắc đẹp (6) của hắn.

  
Lý Do Hỉ ôm hổ, tranh thủ chạy vào phòng ngủ của Vạn Nương.

Nàng lẩm bẩm một mình, “Mắt trận, mắt trận nằm ở đâu?” Đi hết một vòng cũng chẳng thấy vật gì giống con mắt…..

Nhưng lại phát hiện ra một cái tủ lớn bên cạnh bức tường phía đông của phòng.
  
Ánh trăng chiếu vào qua khung cửa rộng mở, trong tủ để đầy ắp những bình thủy tinh trong mờ.

Trong bình đổ đầy chất lỏng vàng óng, cứ như còn đang chứa thứ gì đó.
  
Lý Do Hỉ tới gần nhìn thử.


Giỏi thật đấy! Toàn là “Tiên”! Tất cả đồ trong cái tủ này là các loại “Kỳ Tiên” Vạn Nương thu gom được bao nhiêu năm nay, kích cỡ làm cho người ta ngạc nhiên vô cùng.
  
Góc phải bên dưới cái tủ có một cái vại lớn, Lý Do Hỉ mở ra nhìn thử.

Wow! Quá khủng rồi, phải hai người mới ôm hết được cái vại này, nửa vại là rượu, một nửa là “Tiên”, tất cả là chiến lợi phẩm mấy năm nay của Vạn Nương.
  
“Ai da, ghê quá!” Lý Do Hỉ chỉ thấy cay mắt, vội tránh ra mấy bước, nhớ đến Thập Dương đã uống bao nhiêu là rượu này -- Kệ hắn đi, dù sao cũng không phải nàng uống.
Nhưng mà nếu không tìm được mắt trận, khẳng định là hủy đi cái vại Vạn Tiên tửu này cũng đủ làm Vạn Nương tức phát nghẹn.

Nghĩ đến đây, nàng liền lấy hết bình thủy tinh trong tủ xuống, đập vỡ, lại cấp tốc ra ngoài tìm một viên gạch để đập cái vại.
  
Rượu tràn đầy ra phòng, mùi hăng khó ngửi.

Lý Do Hỉ ôm hổ, ngồi xổm dưới đất, xoa đầu Lý Viên Viên, nói: “Bé hổ ngoan, nhanh phun lửa, chứng minh năng lực của bé đi!”
  
Lý Viên Viên thật sự hiểu được lời nàng nói, há mồm à ú một tiếng, rồi phun ra một ngọn lửa màu lam bé bằng nắm tay, rượu trên mặt đất lập tức bắt lửa, lan tràn nhanh chóng, lửa lớn hừng hực đốt cháy cả gian phòng.
  
Vạn Nương còn đang trầm luân trong sắc đẹp của Thập Dương, bỗng chốc mông nhói đau, hóa ra Thập Dương thả tay làm nàng rơi xuống đất.

Thập Dương đi theo Ô Thiệu Tùng nhiều năm, chưa bao giờ nương tay với yêu ma làm việc ác, gác trường kiếm trên cổ nàng, vẻ mặt tự đắc: “Tiểu gia hỏi ngươi phục hay không?”
Lý Do Hỉ nhảy đến: “Thế nào rồi, chẳng cần quan tâm cái gì mắt, cái gì trận, một mồi lửa đốt sạch sành sanh là được!”
Vạn Nương ngã ngồi dưới đất, quay đầu lại nhìn, mấy trăm năm sưu tập của nàng đều nằm gọn trong lửa (7).

Hai mắt nàng phản chiếu ánh lửa hừng hực, không hề gợn sóng, không nhìn ra được vui buồn.
“Không phải là bị dọa cho ngốc luôn đấy chứ?” Lý Do Hỉ vẫy tay trước mặt nàng.
Dường như Vạn Nương không hề đau lòng về số rượu ở trong phòng, quay đầu lại, ánh mắt lấp lánh nhìn Thập Dương, chẳng thèm để ý là trường kiếm đã làm cho cổ nàng chảy máu.
Nàng quanh quẩn trăm năm trên thế gian, giống như con bướm đã từng lưu luyến nơi bụi hoa nay tìm được tình yêu đích thực, nhìn thẳng vào Thập Dương, từng câu từng chữ thể hiện tình cảm chân thành (8): “Vạn Nương không cần nữa, cái gì cũng không cần nữa, về sau sẽ đi theo cậu, có được không… khẳng định là tôi sẽ ngoan ngoãn, tôi không đi tìm người khác nữa, tôi chỉ đi theo cậu, có được không…”
Vạn Nương giơ cánh tay trắng nõn, muốn vuốt ve khuôn mặt hắn, trong con ngươi tràn đầy tình ý, hiển nhiên là trúng độc không nhẹ.
Lý Do Hỉ ôm hổ, đứng ở một bên xem kịch hay, muốn xem hắn kết thúc vụ này thế nào.

Một đại mỹ nhân như hoa như ngọc, nàng không tin là thằng nhóc này không động lòng.
Thập Dương đắc ý phổng mũi, “Còn không phải là cuối cùng vẫn phủ phục dưới kiếm của tiểu gia hay sao.” Hắn không hề trả lời, vểnh mặt quay lại nói với Lý Do Hỉ: “Này, tìm cho ta một bộ y phục mới để mặc đi.”
Trong túi càn khôn của Thập Dương toàn là đồ ăn cho hổ của Lý Viên Viên, đồ dùng hàng ngày đều nhét vào túi giới tử của Lý Do Hỉ.

Lý Do Hỉ nghe xong thì vội cúi đầu tìm trong túi.
Vạn Nương còn đang thúc giục, “Được không?”
Thập Dương không nói, chỉ không chớp mắt nhìn Lý Do Hỉ.

Vạn Nương ôm đùi hắn, khổ sở van nài: “Nếu mà không được thì chỉ một lần, một lần thôi, được không….”
Bàn tay trái bị cứa của Thập Dương đang thả bên người, máu chảy theo ngón tay, rồi đọng lại ở đầu ngón tay, muốn rơi mà lại không rơi xuống.

Tầm nhìn của Vạn Nương ngưng kết lại theo giọt máu đó, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, thè lưỡi nhỏ ra liếm.
Chính vào lúc nàng sắp liếm được giọt máu đó, Thập Dương bỗng nhấc tay, đánh một quyền làm nàng bay ra, vung kiếm cắt một góc áo của Lý Do Hỉ lau tay, lau xong thì tùy ý ném trên mặt đất, cười rất tàn nhẫn: “Thà vứt đi cũng không cho ngươi.”
Lý Do Hỉ còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, lấy một bộ y phục trong túi giới tử ra đưa cho hắn, ngẩng đầu lên thì thấy Vạn Nương đang ôm ngực ngồi dưới đất, ánh lửa trong mắt đã dần mờ đi, vẻ mặt âm lãnh dọa người.
Lý Do Hỉ lui về sau mấy bước: “Tôi thấy cô ta vẫn còn hậu chiêu đấy……”.


Bình Luận (0)
Comment