Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 21



Lang nha bổng, Phi hổ trảo, Lưu tinh chùy… đều là do Bách Lý Lộ Lộ chuẩn bị lúc trước để “chiêu đãi” Lý Do Hỉ, rốt cuộc bây giờ đã có chỗ dụng võ rồi.
Lý Do Hỉ đứng trước cánh cửa lớn nặng nề màu đỏ thắm kia, hít một hơi thật sâu, nghĩ ngợi, còn chưa đeo nút tai.
Huyền Linh đã sắp xếp thầy thuốc đợi lệnh ở trước cửa, bất kể là ai bò ra trước đều có thể được cứu trị trước tiên.

Thập Dương vẫn không yên tâm, nhắc nhở: “Hay là cứ đeo vào đi? Đường sau này còn dài, cô nhất thiết không được chết đó.”
Lý Do Hỉ hừ lạnh: “Chuyện cười, đeo nút tai chẳng phải là gian lận à? Lý Do Hỉ ta đây chưa bao giờ là người như thế.” Thập Dương lè lưỡi, trong lòng nghĩ chuyện như vậy mà cô làm còn ít hay sao?
Khi Lý Do Hỉ đi vào một lần nữa, Lệ Vô Tịch vui vẻ đến hỏng luôn, biến thành chim bay quanh nàng hai vòng biểu hiện hoan nghênh -- Lâu lắm rồi không có ai nói chuyện với hắn, đúng là nghẹn hỏng rồi.
Ba cái đầu chim đồng thanh kêu lên: “Thủ hạ bại tướng, thủ hạ bại tướng, ngươi lại đến rồi! Ngươi lại đến rồi!”
Lý Do Hỉ định thử nói chuyện tử tế với hắn.

“Thấy tôi đến, anh có vẻ rất vui đấy nhỉ, bình thường chắc là chẳng có ai dám nói chuyện với anh hả?”
Bình thường hắn cũng không ra ngoài, cả ngày buồn bực ở trong phòng.

Giống như một con mèo thần tài vẫy tay không biết nói chuyện, chỉ cần ngồi ngơ ngẩn ở nơi nào thì nơi đó sẽ trở nên phồn vinh.

Nhưng lại không thể sinh sống như những người bình thường khác, tất cả mọi người đều kính trọng nhưng không hề gần gũi với hắn, đúng là hơi đáng thương.
Lý Do Hỉ đã chuẩn bị sẵn vài phương án, phương án đầu tiên là chính sách dụ dỗ.


Dùng tình yêu và chân thành đến cảm hóa hắn, làm hắn cảm động.

Muốn nói chuyện cùng con chim đê tiện này phải có nội tâm mạnh mẽ vô cùng, nàng tạm thử một lần.
Lệ Vô Tịch hạ xuống đất, co đôi cánh lại trên lưng, lắc đầu, thong thả bước đi theo nhịp điệu: “Mặc cái gì thế này, áo tang hả, nhà có người chết à?”
Lý Do Hỉ hít một hơi thật sâu, lập tức đi đến ngồi bên bàn, mặt cười nhưng giọng nói thì không: “Nhất định là anh rất cô đơn hả, có lẽ những ngày tháng sống ở Xích Huyết giới là đoạn thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời anh.

Muốn nói cứ nói, muốn mắng cứ mắng, kiểu gì cũng có người dọn dẹp cục diện rối rắm thay anh, không phải anh nên làm chút chuyện gì đó cho người ta sao? Làm người, à phi, làm chim phải luôn mang lòng biết ơn.”
Từ sau khi Kê Vô Trần bị nhốt vào Phong Ma đài, Xích Huyết giới bị tẩy trừ hoàn toàn, các yêu ma tháo chạy, ẩn nấp khắp nơi.

Bình thường Lệ Vô Tịch kết oán rất nhiều, không còn núi dựa nữa thì đương nhiên thành chuột chạy qua đường, người người hô đánh, qua tay hết người này đến người khác rồi lưu lạc đến Thường Đình sơn, gặp Huyền Linh thuộc tộc Khổng tước.

Huyền Linh thấy hắn đáng thương bèn thu nhận và giúp đỡ hắn.
Đời đời thế thế tộc Khổng tước đều sống ở Thường Đình sơn, phụ thân của Huyền Linh là Khổng tước vương.

Lúc đó, yêu ma đang đại chiến cùng tu giả, khói lửa nổi lên khắp nơi.

Để tránh việc Lệ Vô Tịch dẫn tai họa đến, trong khoảng thời gian năm trăm năm, hắn bị hạ cấm ngôn thuật, không có cách nào phát ra chút âm thanh.
Sau đó, chiến hỏa lan đến gần Thường Đình sơn, Huyền Tranh, phụ thân Khổng tước vương của Huyền Linh, kết giao với Bách Lý phu nhân, bèn dắt tộc nhân đến Tứ Hà thành tị nạn, mở Lĩnh Tiên quán.

Sau khi đến đây, Huyền Tranh lệnh cho thuộc hạ tạo ra căn phòng này chuyên để cho hắn ở, Tứ Hà thành cũng dần dần phồn hoa lên.
Đương nhiên là Lệ Vô Tịch cảm kích tộc Khổng tước, căn phòng này cũng không được thiết kế cấm chế, nhưng từ khi đến Tứ Hà thành, hắn chưa bao giờ ra khỏi cửa phòng.

Những lúc chỉ có một mình, thường đứng trước cửa sổ nhìn người qua người lại dưới phố.

Chẳng có ai nói chuyện với hắn, chẳng có ai biết hắn đang nghĩ gì.
Thật ra hắn có thể nói chuyện bình thường với người ta, nhưng lời nói luôn sắc như dao, căn bản là phần lớn người bình thường không nhịn nổi.
Người đáng hận tất có chỗ đáng thương mà, Lý Do Hỉ chuẩn bị tâm lý giao lưu tình cảm.

Nhưng Lệ Vô Tịch chẳng biết ơn chút nào, uy phong lẫm liệt đậu trên cái cột vàng, hát lên bài hợp xướng: “Hôm qua sông Ngô Chi có lũ lụt, sáng nay Lý Do Hỉ biến thành con rùa đen! Con rùa đen, không có chân, xoay người phải dựa vào dịch mông, dịch mông, liên hoàn rắm theo gió bay xa tận tám vạn dặm…..”
Khóe miệng Lý Do Hỉ run rẩy hai cái, quyết định từ bỏ dụ dỗ mà đi thẳng vào vấn đề chính.
Nàng nhìn không chớp mắt, cất cao giọng: “ Anh đưa Phong ngữ bốc cho tôi, tôi đi cứu Kê Vô Trần, đợi khi Đại Ma Vương khôi phục Xích Huyết giới, anh cũng không cần ngơ ngẩn ở đây thêm nữa.

Xích Huyết giới lớn như vậy, anh muốn bay đi đâu thì bay đi chỗ đấy, muốn mắng ai thì cứ mắng người nấy, giống hệt như trước không tốt à?”
“Khôi phục Xích Huyết giới?” Lệ Vô Tịch nghiêng ba cái đầu, dùng mắt chim trừng nàng, sau đó ba cái đầu đồng loạt cười to, nghe cứ như một đám người đang cười, ồn ào vô cùng.
Cười xong lại vỗ cánh, bắt đầu hát: “Ai là tên xấu xí a, ngươi là tên xấu xí, xấu như nào a, xấu như nào a, mặt vừa như chó lại giống lừa, i a ô, a ơ ô, i ê a ơ ô…..”
Lý Do Hỉ im lặng một lúc lâu, ngón trỏ gõ nhẹ trên mặt bàn, cảm thấy hoàn toàn không nên phí lời với hắn, động thủ trực tiếp không phải là xong rồi à? Nghĩ thế nên nàng lặng lẽ móc một cái Lang nha bổng từ trong túi giới tử ra…..
Lúc này, một đồ vật hình bán nguyệt bị ném lên bàn, lăn đến bên cạnh tay nàng.


Lý Do Hỉ cầm lên nhìn, là một miếng ngọc quý mịn màng ấm áp màu tuyết trắng cỡ lòng bàn tay, bên trên có khắc đường vân mai rùa.

Chỉ trong nháy mắt chạm vào, dường như nàng có thể khẳng định đây là Phong ngữ bốc ngay lập tức.
Quả nhiên là đối xử với kẻ ác là phải ác hơn hắn.
Lệ Vô Tịch vẫn còn không nhận thua ở ngoài miệng: “Đồ xấu xí, người đừng có chết ở trên đường đấy.”
Lý Do Hỉ được Kê Vô Trần xác nhận, cất Phong ngữ bốc đi.
Trên mặt nàng không hề gợn sóng, không mừng không giận, chính là điềm báo bão táp đang đến.
Lý Do Hỉ đứng dậy, nhìn thẳng vào hắn, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một: “Hôm nay tôi muốn dạy cho anh một đạo lý.

Khi đối mặt với một nữ nhân, có thể nói cô ấy ngốc, có thể mắng cô ấy ngu, thậm chí có thể nói mọi thứ đều không đúng.

Nhưng, dù sao cũng không thể nói cô ấy xấu.” Mấy chữ cuối cùng là được phun ra khi nghiến răng.
Lý Do Hỉ nhấc Lang nha bổng rồi tiến lên, “Hôm nay tôi không thử cho anh thêm ít màu sắc thì anh sẽ không hiểu rốt cuộc Mã vương gia có bao nhiêu con mắt (1)!”
Trong nháy mắt, một người một chim đánh nhau, tức thời trong phòng nổi gió tứ phía, lông chim bay loạn, có tiếng loảng xà loảng xoảng.
Mọi người ngoài cửa hoàn toàn không biết gì cả, vẫn đang lo lắng đứng đợi.

Nửa canh giờ sau, cuối cùng thì cánh cửa gỗ nặng nề cũng được mở ra từ bên trong, đám người ùn ùn vây lại.
Lý Do Hỉ là bước ra, nhưng dáng vẻ rõ ràng không tốt lắm, tóc tai bù xù như nữ quỷ.

Váy bị rách mấy cái lỗ to, áo ngoài biến thành mấy mảnh vải vụn vắt trên người.

Trên đầu dính đầy lông chim, trên cánh tay còn bị mỏ chim mổ ra mấy lỗ chảy máu, trên mặt thì có vết móng chân chim cào.
“Ai da, sao lại đánh nhau thế!” Huyền Linh vội gọi thầy thuốc đến băng bó cho nàng, Lý Do Hỉ nâng cao cái mai rùa bằng bạch ngọc lên, ngửa mặt cười to: “Cái đồ bệnh dịch, dám đấu với ta!”
Thập Dương liếc mắt nhìn theo khe cửa, ngạc nhiên hô lên một tiếng, mọi người vội nghểnh cổ nhìn vào trong.
Chỉ thấy ở trong phòng lộn xộn, bàn ghế giường tủ đều đổ ra đất, không thiếu tay cầm thì thiếu chân.

Mảnh vụn khăn trải giường bay phất phơ, vải rơi đầy đất, Lệ Vô Tịch đang nằm ở chính giữa phòng, lông trên mông bị vặt sạch, ba cái cổ chim bị tết thành hình dạng dây thừng, mắt chim trợn trừng, má sưng lên rất to…..
Thắng bại đã phân, Lý Do Hỉ cười xong thì lắc đầu, chẳng thèm để ý: “Haizz, kiểu tóc bị loạn rồi.” Sau đó mắt thì nhắm, chân thì khuỵu, ngã quỵ xuống đất.
Lý Do Hỉ nằm ở phủ thành chủ ba ngày, Bách Lý Lộ Lộ ôm Lý Viên Viên đến thăm nàng, trên mặt nàng ấy vẫn còn vết máu chưa tan hết do Lý Viên Viên đánh.
Đầu tiên, Lý Do Hỉ tỏ vẻ cảm ơn, sau đó nói: “Việc ở đây cũng đã làm xong không sai biệt mấy, chỉ sợ là tôi không ở lại lâu được.”
Bách Lý Lộ Lộ gật đầu, đặt Lý Viên Viên xuống bên cạnh chân nàng, đưa một cái túi nhỏ.

Lý Do Hỉ vừa mở ra xem thì có mùi gỗ nồng đậm truyền vào mũi, là một túi cây giống Xích Đồng mộc.
Bách Lý Lộ Lộ xoa đầu ngón tay thành hình tròn, cúi đầu ngoan ngoãn, tao nhã thanh lịch: “A Hỉ, tôi muốn đi cùng với cô.”
“Cô biết tôi đi đâu không?” Lý Do Hỉ ước lượng túi cây giống, nói: “Đi với tôi sẽ gặp nhiều nguy hiểm đấy.”
Bách Lý Lộ Lộ ngẩng đầu, ánh mắt chân thành: “Tôi không biết, nhưng mà tôi cảm thấy cô rất tiêu sái, rất khí phách.

Người ta cũng muốn giống như cô, đi mạo hiểm ở nơi không biết!”

Thật đúng là một đại tiểu thư không hiểu sự đời, Lý Do Hỉ lắc đầu, “Không phải tôi đi mạo hiểm, tôi là muốn đi cứu người, việc này có liên quan đến hạnh phúc tương lai của tôi.”
Kê Vô Trần trong thức hải dựng lỗ tai lên thật cao, Bách Lý Lộ Lộ cũng ghé sát vào nàng: “Hạnh phúc gì cơ?”
Lý Do Hỉ xoay tròn con ngươi, thấp giọng: “Cô đã thích người nào bao giờ chưa?”
Bách Lý Lộ Lộ mê mê tỉnh tỉnh gật đầu: “Có chứ, mẹ tôi, nhóm cha tôi, còn có Minh Minh, Lý Viên Viên, còn có cô, tôi đều rất thích!”
“Ài.” Lý Do Hỉ thở dài: “Không phải là kiểu thích đấy, nếu đúng là cô chẳng có việc gì làm, toàn nhàn rỗi buồn chán, không bằng đi nếm thử mùi vị đau khổ của tình yêu đi.”
Lý Do Hỉ dùng đầu ngón tay đếm với nàng ấy: “Chia xa, oán giận, cầu mà không được, đều là mùi vị đau khổ của tình yêu.

Mỗi cô gái đều mong chờ tình yêu hoàn mỹ, đời người không thử qua mùi vị đau khổ của tình yêu là không hoàn chỉnh.

Cô đi trèo đèo lội suối, bị giày vò với tôi không bằng đi trải nghiệm mùi vị đau khổ của tình yêu đi!”
Như là Bách Lý Lộ Lộ nghĩ đến việc gì đó, “Nhưng mà, nó có tác dụng gì chứ?”
Lý Do Hỉ tiếp tục lắc lư (như học trò đọc sách ngày xưa): “Không gì buồn hơn là phải ly biệt, không gì vui hơn là mới gặp nhau.

Nó giống như thạch tín, lại giống như mật ong.

Lúc đau khổ thì như cha mẹ qua đời, mình ở địa ngục.

Loại cảm giác này khó nói thành lời, cô phải tự đi trải nghiệm.”
Khuôn mặt Bách Lý Lộ Lộ hoang mang: “Mơ hồ như thế á?”
“Đương nhiên rồi, có phải nghe thấy rất thú vị không?” Lý Do Hỉ tiện tay ôm Lý Viên Viên vào trong lòng vuốt ve, “Sao nào, suy nghĩ một chút đi.”
“Thế…..” Bách Lý Lộ Lộ xoắn khăn tay, hơi tủi thân: “Tôi biết là cô đang chê tôi phiền toái…..

nhưng tôi có thể đi với cô trước được không, đợi tôi tìm được rồi thì không đi cùng nữa, được không?”
Lý Do Hỉ nghĩ ngợi, gật đầu: “Cũng được.”
Lúc Bách Lý Lộ Lộ đi ra khỏi phòng ngủ của Lý Do Hỉ, trên mặt vẫn là biểu cảm hoang mang.

Bách Lý Minh Minh tiến đến, “Tiểu thư, không phải người đã tin mấy lời quỷ quái của người kia rồi đấy chứ?”
Bách Lý Lộ Lộ đi ra vài bước bỗng quay đầu, vỗ tay: “Ta thấy cuộc sống của ta đúng là quá tốt, quá thoải mái rồi!”
Bách Lý Minh Minh dừng chân, “Cho nên?”
Nàng nói: “Yêu hay không yêu chẳng sao cả, quan trọng là phải chịu khổ!”.


Bình Luận (0)
Comment