Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 38



Sau khi tiếp xúc với Cẩu Phú Quý, miếng mai rùa góc chính đông của Phong ngữ bốc lại phát sinh biến hóa một lần nữa.

Chính minh tộc đầu chó thật sự có liên quan đến uế khí của Kê Vô Trần.
Nếu muốn đi đến quốc gia đầu chó ở hải ngoại xa xôi đương nhiên phải hoàn thành tâm nguyện của Cẩu Phú Quý trước đã, tiện thể đòi thêm ít tiền.
Nghe Diêu Diêu nói, cách Tam Giang thôn không xa có một cái trấn nhỏ, Lý Do Hỉ quyết định đi đến trấn đó mua ít đồ, tranh thủ tìm linh cảm luôn.
Diêu Diêu ở lại trong nhà chăm sóc Lý Viên Viên.

Thập Dương và Cẩu Phú Quý sửa nhà giúp cô bé, một mình Lý Do Hỉ đi về phía trước.
Trấn nhỏ tên là Giao Lạc, thuộc Hải Thành Đông giới.

Nghe Diêu Diêu nói Hải Thành Đông giới là địa bàn của giao nhân tộc, Lý Do Hỉ nhớ mang mang thủ lĩnh của họ là một người cá tên Diệu Đan Đan.

Mấy tháng trước, tin tức Diệu Đan Đan và Ngọc Sơn Sơn chia tay còn lên hot search của thế giới tu chân đấy, sáo huân nêu suốt ba ngày liền.
Phần lớn lãnh địa của giao nhân tộc nằm trên biển, trên đất liền chỉ có một bộ phận nhỏ.
Giao Lạc trấn là một trong số đó, phong tục tập quán của chỗ này cũng có điểm không giống lắm với bên ngoài.

Để tránh bị gió lốc thổi bay, phần lớn nhà cửa đều xây bằng đá, nóc nhà và mặt tường đều sơn màu xanh lam của biển.

Cư dân trên trấn ăn mặc khá là ngắn ngủn, thoải mái.

So sánh với sự nghèo khó chất phác của Tam Giang thôn, Giao Lạc trấn tràn đầy phong tình kỳ diệu khác thường.

Từ xa, Lý Do Hỉ đã nhìn thấy một tòa lầu cao.

Thạch lâu có khoảng năm, sáu tầng, ở giữa các căn nhà đá thấp nhỏ như hạc trong bầy gà.

Trên lầu có một lá cờ màu lam tung bay trong gió, bên trên viết: “Lĩnh Tiên quán - Phân quán số mười hai.
Phân quán của Lĩnh Tiên quán trải rộng khắp thế giới tu chân, mặc dù phân quán số mười hai không sầm uất, ồn ào như trụ sở chính ở Tứ Hà thành, nhưng vì bao trọn đa dạng các loại nghiệp vụ nên cũng xem như là náo nhiệt.
Lý Do Hỉ ngựa quen đường cũ, đem tất cả da rắn lột, tạp vật lung tung thu được trong Cửu Phu Phần ra bán hết lấy tiền.

Sắt vụn Vô Chi Kỳ tặng là bảo vật vô giá, chắc những người này cũng không biết hàng, nàng không nỡ bán.
Chỉ có điều, cuối cùng thì da rắn lột không đáng bao nhiêu tiền.

Linh thạch đổi ở Tứ Hà thành lúc trước đã tiêu phí không ít suốt dọc đường đi, gia sản dần về không.

Lý Do Hỉ sờ túi linh thạch sắp thấy đáy, lo lắng trùng trùng -- Phải kiếm tiền nhanh chút, nếu không cả nhà sẽ bị đói bụng.

Đi loanh quanh trên đường, Lý Do Hỉ vẫn luôn nghĩ làm thế nào để đổi đầu cho Cẩu Phú Quý.

Bây giờ chỉ trông cậy vào Tử tâm huyền tinh của hắn ta thôi.

Mặc dù miếng ở trong tay là tiền đặt cọc, nhưng trước khi đổi đầu thành công thì miếng Tử tâm huyền tinh này vẫn chưa thuộc về nàng hoàn toàn.
Đầu người chết thì chắc chắn là không được, xui xẻo.

Đầu người sống lại càng không được, thất đức.

Mặc dù tham tiền nhưng cũng phải có đạo nghĩa, không thể tùy tiện làm bừa.
Lý Do Hỉ đứng trước một sạp hàng bán kẹo đường tạo hình.

Kẹo đường hình người có màu sắc tươi đẹp, được tạo hình y như đúc.
Đầu người kẹo đường cũng rất đẹp đấy, chỉ là không chắc chắn cho lắm.

Nhưng cái này cũng đã cho nàng một gợi ý, dứt khoát tạo một cái đầu đi! Thế này vừa không dễ bị hỏng, lại có thể tạo giống Thập Dương, khẳng định là Cẩu Phú Quý sẽ hài lòng.
Hoàn hảo.
Lý Do Hỉ hạ quyết tâm, mua rất nhiều kẹo đường tạo hình, kẹo hồ lô và bánh ngọt… Nàng cầm một cái kẹo đường vừa đi vừa ăn, chỗ còn lại sẽ mang về cho Thập Dương.
Nếu tạo một cái đầu thì vật liệu là mấu chốt, khắc gỗ hay là nặn đất đây? Phí tổn cũng phải nằm trong phạm vi khống chế.
Lý Do Hỉ vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên từ trong túi giới tử truyền ra một đợt rung động, nàng thò tay vào mò một lúc, mò ra được cái sáo huân.
Sau khi nhận tín hiệu, giọng nói của Bách Lý Lộ Lộ truyền đến: “A Hỉ, a Hỉ, tôi kể cô nghe này! Trầm Nghiên ý, Trần Nhị Ngưu ý, hắn ta thối lắm!
“Hả?” Lý Do Hỉ tưởng bản thân nghe nhầm rồi: “Cái gì lung ta lung tung thế?”
Giọng điệu của Bách Lý Lộ Lộ rất tủi thân, “Cô biết không, a Hỉ, sau khi hắn ta làm xong việc, cởi giày ra, mùi vị đó thật…..” Nói đến đây, nàng ấy dừng lại một lúc, Lý Do Hỉ nghe thấy nàng ấy thở dồn dập, sau đó tiếp tục nói: “Tôi đi ra đây, tôi không chịu nổi nữa!”
“Còn nữa, cô có biết không? Lúc hắn ta ăn cơm không lịch sự chút nào, vừa vội vừa nhanh như một con quỷ chết đói đầu thai vậy.

Nhưng những điều này tôi đều nhịn được, chỉ có một điều duy nhất không có cách nào nhẫn nhịn đó là hắn ta hoàn toàn không hiểu tôi, cũng không chơi cùng với tôi! Cô biết người ta thích nhất là ngâm thơ mà, căn bản là hắn ta không biết thưởng thức! Cô biết hắn ta nói tôi gì không?”
Lý Do Hỉ tò mò: “Gì cơ?”
Bách Lý Lộ Lộ tức giận đến cực điểm: “Hắn ta nói tôi khóc gió than mưa (1)! Nói tôi nhàm chán, còn nói cái gì mà ngày nào hắn ta cũng rất bận, gì mà sáng sớm phải cắt cỏ chăn ngỗng, còn phải làm ruộng làm cỏ, còn phải giúp ông lão hàng xóm gánh nước.


Người ta có lòng muốn ở cùng hắn ta, hắn ta lại bảo tôi đừng làm phiền hắn, để hắn yên tĩnh một lúc! Căn bản là hắn ta không thích tôi…..

Hu hu, a Hỉ, người ta nhớ cô…..”
Bách Lý Lộ Lộ lên án kịch liệt, hiển nhiên là trong thời gian này bị tủi thân không ít lần.
Bách Lý Minh Minh còn ở bên cạnh thêm mắm thêm muối: “Tên Trầm Nghiên này quả thực là không biết tốt xấu! Tiểu thư nhà chúng ta là thân phận gì, nếu không phải nể mặt cô, tôi đã đập hắn từ lâu rồi…..”
Lý Do Hỉ lặng lẽ nghe, một lúc lâu sau mới nói: “Không được thì chia!” Nàng vừa đi vừa nghe, không để ý đến sự nhốn nháo trên con đường phía trước.
Bách Lý Lộ Lộ hỏi: “Không được thì chia là ý gì thế?”
Lý Do Hỉ nói: “Nơi nào cũng có cỏ thơm, tội gì mà phải yêu một bông hoa? Ý là chia tay.” Nàng nói xong thì đưa kẹo đường lên miệng cắn, không ngờ phía trước xẹt qua một tàn ảnh, đâm vào nàng, làm nàng quay tại chỗ một vòng.
Còn chưa kịp phản ứng lại, mấy người cầm chĩa (đâm) cá đang lao đến lại va vào nàng, làm Lý Do Hỉ ngã dập mông xuống đất.
“Này, đại gia nhà anh!” Kẹo đường trong tay đã rơi đâu không biết, nàng bò dậy đuổi về phía trước.
Bách Lý Lộ Lộ còn đang nói trong sáo huân: “Gì thế? Đại gia nhà tôi làm sao?”
Lý Do Hỉ vừa chạy vừa trả lời: “Tôi không nói với cô!”
Bách Lý Lộ Lộ gật đầu: “Thế tôi đến tìm cô nhé? Người ta nhớ cô rồi…..”
Lý Do Hỉ chạy điên cuồng trên phố: “Tôi ở Hải Thành Tây giới, ở đây có chút chuyện, tắt máy trước đã!”
Bách Lý Lộ Lộ nhìn cái huân không còn tiếng động trong tay, lại nhìn Trầm Nghiên đang chổng mông ngâm vại dưa muối, cuối cùng mới nói với Bách Lý Minh Minh: “Bản tiểu thư xinh đẹp như hoa như trăng, đầy bụng tài tình, sao hắn ta lại không thích nhỉ? Còn đòi ta phải cho hắn một chút không gian cá nhân nữa?
“Bách Lý Minh Minh vội vàng an ủi nàng: “Hắn ta không thích là do hắn ta mắt mù! Tiểu thư tốt nhất! Minh Minh thích tiểu thư nhất!”
Bách Lý Lộ Lộ hừ lạnh một tiếng, nâng cằm: “Minh Minh chỉ thích tiền của ta thôi, căn bản không phải là loại thích từ nội tâm, từ trong linh hồn ra ngoài! Ta mới không tin!”
Lý Do Hỉ cất cái huân, sải chân mà chạy.
Mấy nam tử trước mặt ở trần thân trên, bên dưới mặc váy dài màu xanh lam của biển như nhau.

Làn da trắng đến chói cả mắt, tóc đen tuyệt đẹp đang tung bay ở sau lưng.
Mấy người này nhìn rất khỏe mạnh, nhưng chạy rất chậm, Lý Do Hỉ chẳng tốn bao nhiêu sức lực đã đuổi kịp rồi.

Nàng vừa chạy vừa hỏi: “Kẹo đường của tôi đâu? Ai cướp kẹo của tôi rồi?”
Mấy người quay lại nhìn nàng, khuôn mặt một người lại tuấn tú hơn so với một người, trên đầu đều đội phát quan (buộc tóc nam) bằng san hô, ở giữa còn đính một viên đá quý màu lam, đều lắc đầu.
Lý Do Hỉ hừ một tiếng, vượt qua bọn họ, chạy lên phía trước.

Trước mắt có thể thấy lờ mờ một bóng người đang vui vẻ nhảy nhót, trong tay cầm kẹo đường tạo hình người của nàng.
Đuổi theo bóng dáng kia suốt đến tận bờ biển lại bỗng mất tích.

Lý Do Hỉ chống nạnh thở dốc, tầm nhìn đảo qua giữa mấy dải đá màu đen, đã thấy một cái đầu tròn đang chuyển động.
Nàng đang muốn tiến lên, mấy người cầm chỉa cá ở phía sau đã đuổi kịp.

Lý Do Hỉ quay đầu nhìn, cái đầu kia đã cấp tốc chìm xuống.
Mấy người giống thị vệ ghé lại gần nhau lẩm bà lẩm bẩm cái gì không biết nữa, rồi tản ra tìm ở xung quanh.
“Haizzz!” Lý Do Hỉ quay mặt về phía biển lớn, thở dài không biết làm sao: “Tên đáng ghét! Lại dám cướp kẹo của ta, nếu không phải không biết bơi thì đã đuổi theo rồi!”
Mấy người kia quay đầu nhìn nhau, sau khi liếc mắt thì đồng thời gật đầu, người nào người nấy hóa thành ánh sáng trong suốt hòa vào biển, giữa sóng biển đang cuộn lên có thể lờ mờ thấy được đuôi cá cực lớn đang lấp lánh ánh sáng.
Bờ biển yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng sóng biển, tiếng gió thổi lá cây xào xạc.
Cái đầu nhỏ trốn ở sau dải đá ngầm lặng lẽ thò ra.

Trên cát đã không còn một ai, cậu ta thử liếm kẹo một cái, hai mắt to tròn lấp lánh đảo quanh.
“Này, tiểu quỷ!” Đột nhiên có một tiếng nói vang lên ở sau lưng, cậu ta giật mình run rẩy, suýt nữa thì làm rơi kẹo trên tay xuống đất.
Cậu ta quay đầu, thấy một nữ nhân đang ngồi vắt chân trên tảng đá, khoanh tay nhìn mình từ trên cao.
Cậu ta ưỡn ngực, không hề sợ sệt, hỏi ngược lại: “Ngươi là ai?” Giọng nói như nước suối róc rách, mang theo cảm giác mát lạnh.

Thoạt nhìn, thiếu niên nhỏ hơn Thập Dương, chẳng qua chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, một mái tóc dài mềm mượt màu bảo lam xõa xuống hai vai.

Làn da trắng noãn, thân trên cũng để trần, thắt lưng rộng ba đốt ngón tay khảm đầy đá quý màu lam, phía dưới mặc một cái quần thụng thêu đầy hoa văn hình vảy màu lam lấp lánh, tỏa ra đủ loại màu sắc khi được chiếu rọi dưới ánh nắng mặt trời.

Lý Do Hỉ thấy cậu ta mặc cũng không giống đứa trẻ nhà nghèo, nói ngay và luôn: “Bớt phí lời, cậu cướp kẹo của tôi, trả tiền đi!”
“Á…..” Cậu ta há to miệng, lại liếm hai cái, sờ cả người từ trên xuống dưới, đến một cái túi cũng không có.

Cậu ta nhún vai: “Không có tiền.”
Dáng vẻ cậu ta hết sức tuấn tú, mặt mày tinh xảo, ngũ quan còn mang theo mấy phần nét trẻ con của thiếu niên.

Chân trần dẫm trên bờ cát, vẻ mặt ương bướng, không nghe lời, cứ như đang đeo trên đầu mấy chữ to “Không có tiền đấy, ngươi có thể làm gì ta”.
Lý Do Hỉ cười mỉm gật đầu -- Lão nương chuyên trị thiếu niên nổi loạn giai đoạn dậy thì!
Nàng xắn tay áo, lấy rìu trong túi giới tử ra, ước chừng trong tay: “Rất tốt, tuổi nhỏ mà không học cho tốt, để tôi dạy dỗ cậu thay mẹ cậu.”
Thiếu niên đưa kẹo vào miệng cắn, nắm chặt tay thành quyền, cong lưng làm một tư thế phòng bị, nhìn nàng cảnh giác.
Lý Do Hỉ lại nhảy xuống dải đá, đi vào một rừng cây bên ngoài bờ cát.

Thiếu niên thấy nàng đi xa, hai tay nhỏ trắng nõn bấu víu dải đá, trèo lên núp ở mặt sau, lặng lẽ quan sát.
Không bao lâu, Lý Do Hỉ lại đi ra từ rừng cây, còn ôm một đống cành cây.

Nàng để cành cây trên cát, lại lấy nồi niêu bát đũa… từ trong túi giới tử ra.
Sắp đến buổi trưa, quả thật nên ăn cơm rồi.
Thiếu niên vẫn chưa đi xa, nhìn nàng cởi giày, đi chân đất ra chỗ biển nông, cầm một cái ô to rất kỳ lạ rồi vào biển.
Khoảng chừng hai khắc không thấy nàng ra khỏi nước, thiếu niên hơi lo lắng, chạy nhanh đến bờ cát.

Cậu ta mới chạy được một nửa đường thì đột nhiên Lý Do Hỉ thò đầu lên khỏi mặt biển, thiếu niên lại quay người, chạy trở về, tiếp tục trốn sau dải đá quan sát.
Nàng ôm một quả cầu to ra khỏi nước, giả vờ không nhìn thấy cậu ta, vắt nước ở tóc và váy.

Nàng quay lại bờ cát, bỗng ngồi xuống không nhúc nhích.
Lý Do Hỉ vào thức hải hái rau, chào hỏi Kê Vô Trần mà hắn lại chẳng để ý.
“Mấy loại rau này lớn nhanh thật.” Lý Do Hỉ quay đầu nhìn hắn, hắn nhắm mắt, không biết là đang ngủ hay đang tu luyện.
Nàng hái rau xong, lại hỏi: “Anh muốn ăn cá không?”
Kê Vô Trần vẫn không lên tiếng, thậm chí còn quay lưng lại.

Lý Do Hỉ nhún vai, nói: “Thế anh nghỉ ngơi đi, tôi không quấy rầy anh vậy! Đừng để quá mệt đấy!” Nói xong, nàng đi ra ngoài thật.
Kê Vô Trần mở hai mắt, đưa tay ôm ngực nơi trái tim -- Bản tọa buồn đến phát hoảng..


Bình Luận (0)
Comment