Ngoại truyện: Góc nhìn của Cố Tiêu
1.
Vào ngày sinh nhật lần thứ 28 của tôi, có rất nhiều họ hàng đã đến nhà chơi.
Mỗi người họ hàng đều muốn giới thiệu đối tượng cho tôi.
Nhưng tôi chỉ mỉm cười, rồi nói một câu: "Con bận."
Sau khi tiễn hết họ hàng ra về, mẹ tôi kéo tôi lại, vẻ mặt lo lắng, nói: "Dù bận đến mấy cũng không thể trì hoãn chuyện lập gia đình được. Con nhìn xem, cha con làm bác sĩ cả đời, không phải cũng có con sao."
Tôi ôm mẹ, rồi cười nói: "Đó là vì cha gặp được mẹ. Nếu mà con gặp được cô gái nào tốt như mẹ, con cũng sẽ kết hôn thôi."
"Con chỉ biết lừa mẹ thôi." Mẹ tôi liếc tôi một cái, rồi nhìn cha tôi mà trách móc: "Tất cả là tại ông, học y đã đành, lại còn để con trai cũng học y. Giờ thì hay rồi, ngày nào hai cha con ông cũng bận, trong nhà chỉ còn mình tôi. Bây giờ con trai đến cả vợ cũng không tìm được."
"Học y để cứu người, có gì mà không tốt." Cha tôi không ngờ lửa giận của mẹ lan đến tận chỗ mình, liền nói một câu rồi im lặng.
Tôi mỉm cười nhìn hai người, cảm thấy hơi xúc động chẳng vì lý do gì.
Mẹ tôi miệng thì trách cha tôi, nhưng mọi chuyện trong nhà, nấu ăn, giặt giũ, bà đều tự làm, vì nghĩ rằng ông làm việc ở bệnh viện đã mệt, nên không bao giờ để ông phải đụng tay vào bất cứ việc gì.
Khi cha tôi về nhà, mẹ luôn xoa bóp vai gáy cho ông, vì sợ ông đứng lâu không thoải mái.
Cha tôi cũng chưa bao giờ nói nặng lời với mẹ.
Suốt mấy chục năm qua, tình cảm của họ vẫn luôn rất tốt, tốt đến mức mỗi lần trở về nhà, tôi đều cảm thấy mình như được ăn "cơm chó."
Hôm đó, cha gọi tôi vào phòng làm việc để bàn một số công việc.
Đang nói chuyện, thì ông đột nhiên hỏi tôi: "Con còn liên lạc với con bé ấy không?"
Tôi sững người lại.
Chỉ một giây sau, tôi liền biết ông đang nói đến ai.
Sáu năm rồi, tôi cứ ngỡ là mình đã bận rộn đến mức quên cô ấy rồi, tôi tưởng rằng mỗi khi có ai nhắc đến cô ấy, tôi sẽ không còn cảm xúc gì nữa.
Nhưng khi nghe cha thuận miệng nhắc tới, tôi liền cảm thấy không thoải mái.
"Không." Tôi buột miệng trả lời.
Bố nhìn tôi một lúc, rồi nói: "Vậy sao con không gặp thử những cô gái mà mẹ con giới thiệu?"
"Con bận..."
Bố nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi thở dài nói: "Con cũng đã 28 tuổi rồi nhưng vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện."
Tôi không nói gì nữa.
Cha tôi cũng không nói gì nữa.
Nhưng đêm tới, khi nằm một mình, nỗi cô đơn bao trùm lấy tôi, tôi lại nghĩ đến cô ấy.
Cô ấy tên là Trần Giai.
Cả trường đều biết cô ấy theo đuổi tôi suốt bốn năm.
Ban đầu, tôi thật sự không có cảm giác gì với cô ấy. Việc cô ấy theo đuổi tôi mỗi ngày làm tôi cảm thấy rất phiền.
Sau đó có tin đồn rằng tôi không thích cô ấy vì cô ấy hơi mập, nên cô ấy bắt đầu cố gắng giảm cân. Tôi nhìn thấy cô ấy gầy đi từng ngày, càng cảm thấy phiền hơn.
Trong thời gian cô ấy giảm cân, cô ấy tìm đến tôi cũng ít hơn. Cô ấy nói rằng là phải giảm cân xong mới đến tìm tôi.
Ban đầu, tôi nghĩ rằng cuối cùng mình cũng được giải thoát.
Cuối cùng, tôi cũng không còn phải lo lắng cô ấy đột nhiên xuất hiện trên đường tôi đến thư viện, hay ngồi ở sân vận động để xem tôi chơi bóng.
Cũng không cần lo lắng khi tôi đang ăn trong căng tin thì cô ấy bất ngờ xuất hiện ở phía sau tôi…
Nhưng chỉ vài ngày sau, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, như thể khuyết thiếu một cái gì đó…
Nhưng không biết thiếu cái gì.
Cho tới ngày hôm đó, khi tôi trở lại ký túc xá
" Hằng ngày cô ấy đều ra sân thể thao để chạy bộ giảm cân."
"Ai?"
"Cô gái nhỏ đang theo đuổi Cố Tiêu đấy."
"Trời ơi, sao cô ấy kiên trì quá vậy?"
"Cố Tiêu, cậu vẫn nên đồng ý đi, người ta cố gắng như vậy, anh em chúng tôi nhìn thấy cũng không đành lòng."
Chủ đề của bạn cùng phòng mỗi tối đều xoay quanh Trần Giai.
Tôi thật sự là không nói nên lời.
"Đừng lôi tôi vào."
Mỗi lần họ đùa như vậy, tôi đều bỏ ngoài tai.
"Cố Tiêu, cậu chắc chắn là không đi xem thử sao? Trần Giai càng ngày càng đẹp hơn, giờ cô ấy gầy đi nhiều lắm."
"Trần Giai từ trước đã đẹp rồi mà, lúc hơi mũm mĩm càng đẹp hơn, giờ gầy rồi nên cảm giác cũng khác hẳn."
"Cậu chắc chắn là không đi xem thử sao? Dạo này có nhiều anh chàng muốn xin Wechat của cô ấy lắm."
"Đâu có liên quan tới tôi?" Tôi cười lạnh.
"Được rồi, không có liên quan đến cậu."
"Tôi nghe nói cái tên hải vương ở học viện thể thao, mỗi tuần đổi một người bạn gái, cũng nhờ người xin Wechat của cô ấy đấy."
"Người anh em này, cậu không sợ Trần Giai, cô ấy đột nhiên đi nhầm đường lạc lối sao …"
Tôi im lặng, không nói lời nào nữa: "Người khác muốn thì cô ấy liền cho sao?"
"Cô gái trẻ tuổi, có biết gì đâu, dễ bị lừa nhất."
...
"Cô gái trẻ tuổi, có biết gì đâu, dễ bị lừa nhất."
Câu này đã quanh quẩn trong đầu tôi cả đêm.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm, tôi đã đi đến sân thể thao.
Chạy xong vài vòng, tôi vẫn không thấy bóng dáng của Trần Giai đâu.
Sau đó, tôi đã đi liên tục suốt vài tuần, nhưng vẫn không gặp được cô ấy.
Không lẽ...
Cô ấy thật sự bị tên đàn ông xấu xa nào lừa đi rồi sao?
Thực ra tôi không quan tâm cô ấy nhiều đến như vậy, chỉ là tôi cảm thấy cô ấy theo đuổi tôi một thời gian dài như vậy, nếu cuối cùng cô ấy bị tên đàn ông xấu lừa đi, tôi rất mất mặt. Tôi cảm thấy mình cần phải nhắc nhở cô ấy.
Nhưng liên tiếp một hai tháng không thấy cô ấy, tôi cảm thấy có chút buồn rầu.
Thậm chí tôi còn không có WeChat của cô ấy, không biết phải làm thế nào để nhắc nhở cô ấy.
Đúng lúc tôi đang đau đầu, bạn cùng phòng chạy lại hỏi tôi: "Cậu ghét Trần Giai đến vậy à? Cô ấy chạy bộ mỗi đêm, cậu chạy bộ mỗi sáng, có phải để tránh cô ấy không?"
Tôi bối rối.
Khó trách tôi vẫn luôn không gặp cô ấy.
"Cứ... xem là vậy." Tôi miễn cưỡng trả lời một câu.
Dù nói thế, nhưng tôi vẫn không thể không dời thời gian chạy bộ sang buổi tối.
Cuối cùng, tôi đã gặp được cô ấy.
Cô ấy thật sự gầy đi rất nhiều.
Khi cô ấy chào tôi, tôi giả vờ lạnh nhạt không nhận ra, nhưng thật ra trái tim tôi đang đập rất nhanh.
Đập nhanh đến mức tôi quên mất lý do tại sao mình tới tìm cô ấy.
Tôi không hiểu, rõ ràng cô ấy phiền như vậy, nhưng tại sao lâu như vậy không gặp nhau, đến khi vừa gặp cô ấy, trong lòng liền dâng lên một thứ cảm xúc lạ lùng, những cảm xúc lo lắng trước đó cũng được xoa dịu.
Tôi và cô ấy cùng chạy một vài vòng. Sau đó, cô ấy hỏi tôi xin Wechat, vốn dĩ tôi nên từ chối, nhưng tôi lại không làm như vậy.
Sau khi trở về kí túc, cô ấy gửi cho tôi một tin nhắn "Chúc ngủ ngon".
Rõ ràng tôi không nên trả lời lại, nhưng tôi lại trả lời "Chúc ngủ ngon".
Tôi nằm trên giường, suy nghĩ suốt đêm mà vẫn không thể hiểu được.
Càng không thể hiểu hơn là, tôi thế mà liên tục mấy ngày đều đi đến sân thể thao, tìm cách để tình cờ gặp lại cô ấy.
Rốt cuộc cô ấy đã cho tôi ăn bùa mê thuốc lú gì thế?
Sau này tôi nghĩ lại, thực ra nếu cô ấy thật sự thích tôi đến như thế, tôi cũng không phải là không thể chấp nhận, vẫn tốt hơn là để cô ấy bị tên đàn ông xấu xa lừa.
Nghĩ như vậy, tôi dần dần bắt đầu chấp nhận cô ấy.
Một đêm nọ, cô ấy mời tôi đi xem phim. Khi nhân vật nam nữ chính trong phim vượt qua mọi trở ngại để ở bên nhau, không khí rất ấm áp, cặp đôi ngồi bên cạnh bắt đầu hôn nhau.
Cô ấy nhìn sang, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn tôi, dường như muốn hôn tôi.
Tôi bị sốc.
Khi tôi còn đang lo lắng không biết phải làm gì tiếp theo, thì cô ấy cười và hỏi tôi: "Cố Tiêu, anh làm bạn trai em nhé?"
Làm bạn trai?
Chỉ là làm bạn trai thôi, không phải là muốn hôn tôi?
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Nếu không, tôi cũng không biết nếu cô ấy thực sự hôn tôi, thì tôi có đẩy cô ấy ra không.
Không phải là không thể, chỉ là không phải quá nhanh rồi sao?
Dù sao thì tôi và cô ấy còn chưa từng nắm tay nhau...
Tôi cố nén cảm xúc, bình tĩnh nói một tiếng "Được."
Tôi tưởng như vậy là xong, nhưng…
Cô ấy ngẩng đầu lên và chủ động hôn tôi.
Đó là nụ hôn đầu của tôi.
Tôi lập tức cảm thấy đầu óc trống rỗng, tay chân không biết đặt đâu cho đúng.
Cô ấy sao lại dũng cảm như vậy? Tôi mới chỉ đồng ý làm bạn trai cô ấy, mà cô ấy đã làm như thế với tôi. Nếu ba năm trước tôi đã đồng ý, thì không biết cô ấy còn làm cái gì quá đáng hơn nữa...
Chỉ là, môi của cô ấy mềm quá. Thật là xấu hổ, tôi thế mà lại hy vọng cô ấy tiếp tục táo bạo như thế.
2.
Những ngày bên Trần Giai trôi qua khá yên bình.
Tính tôi lạnh lùng, còn cô ấy thì hoạt bát và vui vẻ, giống như có thể hòa đồng với bất kỳ ai vậy.
Vì vậy, khi dẫn cô ấy ra ngoài, tôi sẽ không bao giờ phải lo lắng về việc cô ấy sẽ phá hỏng bầu không khí.
Không chỉ có vậy, cô ấy thực sự là một người rất tự lập và không phiền phức.
Bạn gái của người khác ngày nào cũng gọi điện thoại cho bạn trai, gặp chuyện nhỏ nhặt gì cũng nhờ bạn trai giải quyết.
Nhưng cô ấy thì không.
Khi đi chơi, cô ấy sẽ tự lên kế hoạch, tự tìm hướng dẫn viên du lịch, và chuẩn bị mọi thứ cần thiết.
Khi bị bệnh, cô ấy tự đến bệnh viện, không khóc lóc, không làm ầm ĩ.
Trước mặt tôi, cô ấy luôn cười tươi, khiến tôi cảm thấy rất thoải mái.
Nhiều lúc tôi nghĩ, cả đời này chỉ cần có cô ấy là đủ, có cô ấy bên cạnh, tôi luôn cảm thấy bình yên.
Gần đến ngày tốt nghiệp, tôi nghe cô ấy nói muốn về làm việc ở thành phố quê nhà. Tôi bàn với cha, chọn đến làm việc ở thành phố của cô ấy.
"Khi nào thì con dẫn bạn gái về nhà ăn cơm?" Ông ấy tôn trọng quyết định của tôi.
Trước đó, cha luôn hy vọng tôi làm việc ở bệnh viện của ông, để mẹ tiện chăm sóc tôi và ông.
Cũng vì vậy mà khi tôi chọn đến thành phố của cô ấy, mẹ đã có chút giận dỗi.
"Sắp rồi, đợi khi nào con phỏng vấn thành công đã."
"Ừ, yêu xa không phải là cách, cha không cản con. Nếu đã quyết định đến thành phố của cô ấy, thì nên gặp gỡ cha mẹ của cô ấy, nói rõ mọi chuyện." Cha hiểu biết hơn mẹ tôi rất nhiều trong việc này.
"Con ở một mình bên đó, bệnh viện chắc chắn rất bận, mẹ sẽ chẳng giúp gì được cho con đâu." Mẹ tôi có chút lo lắng nói.
"Con cái lớn rồi, sau này còn phải lập gia đình, tự nhiên sẽ có người đau lòng cho nó, bà thật là..." Cha tôi trách mẹ sao vẫn coi tôi như một đứa trẻ.
Nói chuyện với bố mẹ xong, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Nghĩ đến việc sẽ cùng Trần Giai xây dựng gia đình trong tương lai, tôi liền vô cùng yên tâm.
Ngày nhận được kết quả phỏng vấn, tôi rất vui mừng.
Cuộc sống của tôi luôn thuận buồm xuôi gió, tôi đã nghĩ không có điều gì có thể khiến tôi kích động đến như vậy nữa.
Nhưng khi nghĩ đến việc có thể làm việc và sống trong cùng một thành phố với cô ấy, cùng cô ấy xây dựng gia đình, tôi liền hận không thể báo tin vui này cho cô ấy ngay lập tức.
Nhưng chưa kịp nói với cô ấy, cô ấy đã gửi tin nhắn cho tôi nói muốn chia tay.
Hai chữ chia tay như một gáo nước lạnh dội thẳng vào người tôi.
Tôi suy nghĩ lại, gần đây vì bận rộn tìm việc và phỏng vấn, đúng là có chút lơ là cô ấy.
Tôi liền bảo cô ấy đừng làm loạn.
Cô ấy lại nói rằng cô ấy đã suy nghĩ kỹ rồi, cô muốn chia tay.
Khoảnh khắc đó, tim tôi như bị xé toạc ra.
Tôi cảm thấy mình như bị cô ấy phản bội.
Tôi có ghét cô ấy không?
Tôi không biết nữa.
Chỉ là từ đó về sau, mỗi khi có ai nhắc đến tên cô ấy, ngực tôi lại đau nhói.
Cô gái đầu tiên mà tôi chân thành đối xử, lại chơi đùa với tôi, dẫm đạp lên trái tim tôi. Có lẽ suốt đời này, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng vào tình yêu nữa.
3.
Tôi và cô ấy chia tay.
Nhưng công việc vẫn phải tiếp tục, hợp đồng đã ký, thời gian còn là 5 năm.
Tôi vẫn phải làm việc.
Ở lại thành phố của cô ấy, cảm nhận sự hiện diện của cô ấy, nhưng cô ấy lại không còn yêu tôi nữa. Mỗi khi nghĩ đến điều này, tôi liền cảm thấy khó thở.
Để làm tê liệt bản thân, tôi tự nguyện đến làm việc ở khoa cấp cứu bận rộn nhất.
Khám bệnh, cấp cứu, phẫu thuật... Mỗi ngày đều bận rộn đến chóng mặt, cuối cùng tôi cũng không còn nghĩ đến cô ấy nữa.
Tôi thậm chí còn không về nhà, mỗi ngày đều ở trong ký túc xá của bệnh viện.
Tôi bắt đầu không hiểu, mình bận rộn như thế này để làm gì...
Nhưng khi đủ loại bệnh nhân được đưa vào, tôi liền không có thời gian để suy nghĩ xem tại sao mình lại như vậy.
Tôi giống như một cỗ máy đã được lên dây cót, khi dây cót chưa dừng, tôi cũng không thể dừng.
Khi một người bạn học gửi tin nhắn nhắc tôi tham gia họp lớp, thì tôi vừa mới kết thúc ca đêm.
Tôi sẽ không tham gia buổi họp lớp tẻ nhạt đó.
Nhưng khi nhìn thấy tên và ảnh của một người quen thuộc trong tin nhắn, tim tôi liền không tự chủ được mà đập mạnh.
Sáu năm rồi, đã sáu năm không gặp.
Nụ cười của cô ấy vẫn rạng rỡ như vậy, vẫn khiến trái tim tôi rung động.
Như vô thức, tôi đi đến đó.
Vừa đi đến, tôi liền nghe thấy bạn học hỏi cô ấy.
"Cậu đã đi xem mắt bao nhiêu lần rồi?"
"Không biết nữa, chắc mấy chục lần rồi..." Cô ấy trả lời với vẻ mặt thản nhiên.
Khi thấy tôi, cô ấy hơi ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ ngạc nhiên một chút thôi.
"Đi xem mắt nhiều như vậy rồi, sao vẫn chưa có bạn trai?" Bạn học lại hỏi.
"Sắp rồi, sắp rồi." Cô ấy cười và nói: "Tháng sau sẽ xem mắt thêm một lần nữa, nếu điều kiện ổn, thì sẽ cưới."
Trong lòng tôi cảm thấy có chút khó chịu.
Cô ấy nói những lời đó một cách nhẹ nhàng như vậy, thậm chí khi nhìn tôi, ánh mắt cũng chỉ dừng lại vài giây.
Đối với cô ấy, tôi là gì chứ?
Tối hôm đó, tôi uống rất nhiều rượu.
Mỗi khi nghĩ đến lời cô ấy nói, lòng tôi lại rối bời.
Cuối cùng, tôi say.
Điều kỳ lạ là, tôi lại thấy cô ấy ở nhà tôi.
Cô ấy ôm tôi, cho tôi uống nước, bảo tôi đừng ngủ mà hãy uống chút thuốc giải rượu.
Tôi ngoan ngoãn uống thuốc.
Cô ấy ngồi đó, nhìn tôi rất lâu rất lâu.
Tôi có chút rung động, không kiềm được mà ở trong lòng mỉm cười.
Tôi liền cười nhạo chính mình, ngay cả trong giấc mơ, nhìn thấy cô ấy là trái tim tôi liền không nhịn được mà rung động.
Trong giấc mơ, tình cảm của tôi càng lúc càng không kiểm soát được, tôi liền hôn cô ấy, muốn chiếm hữu cô ấy...
Sáng sớm tỉnh dậy, sờ vào chỗ trống bên cạnh, tôi cảm thấy vô cùng trống trải.
Thật sự chỉ là mơ thôi sao?
Nhưng sao lại chân thật đến mức khi tỉnh dậy không thấy cô ấy, lòng tôi lại đau đớn đến thế.
Một thời gian sau, tôi lại nhìn thấy cô ấy.
Ở bệnh viện của chúng tôi.
Cô ấy đi cùng một người đàn ông.
Nghe nói họ đến để làm kiểm tra trước khi kết hôn, lòng tôi như bị ai đó đào đi mất một góc vậy.
Cả ngày tôi như người mất hồn.
Cô ấy sắp kết hôn, với người đàn ông đó.
Tôi suy nghĩ rất lâu, không nhịn được mà hoài nghi chính mình.
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn là học sinh giỏi trong mắt thầy cô, là người xuất sắc trong mắt bạn bè, họ hàng ai cũng khen ngợi sự nghiệp thành công của tôi, lãnh đạo trong bệnh viện cũng thường xuyên khen ngợi kỹ thuật y khoa của tôi.
Khi còn đi học, tôi đã giành được tất cả các học bổng. Khi đi làm rồi, các giải thưởng lớn nhỏ trong bệnh viện, tôi cũng đều giành hết.
Nhưng những điều đó có ích gì chứ?
Tôi vẫn không hiểu mình thua kém người đàn ông kia ở điểm nào.
Sau vài ngày chán nản, cô ấy lại đến.
Cô ấy ngồi trước mặt tôi, đưa cho tôi một tờ giấy kết quả khám thai và nói rằng cô ấy đã mang thai, nói rằng tôi là cha của đứa bé.
Tôi không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc đó như thế nào.
Trong mắt cô ấy, rốt cuộc tôi là cái gì?
Cô ấy đã định kết hôn, mang thai con của người khác, cãi nhau rồi lại đến tìm tôi cầu xin quay lại?
Khi tôi bình tĩnh lại, tôi lại rơi vào sự mâu thuẫn.
Tôi không biết mình nên vui hay nên buồn, vì khi cãi nhau rồi, cô ấy có thể sẽ không kết hôn với người kia nữa?
Ý nghĩ đó khiến tôi sợ hãi, tôi vội vàng nhắc nhở bản thân mình phải tỉnh táo.
Nhưng tôi không thể kiềm chế được, tôi vẫn còn quan tâm đến tình hình của cô ấy. Thậm chí, tôi còn tìm đến bác sĩ phụ sản của cô ấy, nói rằng cô ấy là bạn của tôi, chỉ để muốn biết thêm một chút tin tức của cô ấy.
Nghe nói tình trạng của cô ấy không tốt, tôi lại lo lắng cho cô ấy.
Tôi không ngờ cô ấy lại đến tìm tôi một lần nữa, nói rằng đứa con đó là của tôi. Chính là buổi họp lớp đêm hôm đó, đó không phải là mơ mà là sự thật...
Tôi mất một lúc không thể nói nên lời vì quá sốc.
Tình huống hiện tại là tôi phải kết hôn với cô ấy, phải giữ lại đứa con này.
Mỗi đêm tôi đều gọi điện cho cô ấy, hỏi về tình hình của đứa bé, nhưng cô ấy lại không mấy để ý đến tôi.
Tôi rất bối rối, không biết cô ấy có ý gì.
Cảm giác hiện tại của tôi chính là cô ấy vốn dĩ định kết hôn với người khác, nhưng chính tôi đã phá hỏng kế hoạch của cô ấy. Cô ấy tìm đến tôi chỉ vì đứa bé này.
Không biết là khả năng nào, nhưng dù sao, cô ấy cũng không thực sự thích tôi.
Trong lòng tôi lúc nào cũng không yên.
Tôi đưa cha mẹ đến nhà cô ấy để bàn chuyện hôn sự.
Tôi cứ nghĩ rằng khi hôn sự được định đoạt, tôi sẽ yên tâm và không còn lo lắng nữa. Nhưng tôi lại nghe được một tin tức còn chấn động hơn.
Cha của tôi là bác sĩ điều trị cho em gái của cô ấy, gia đình cô ấy đã quen biết cha tôi được 10 năm.
Vì vậy, ban đầu Trần Giai quen biết tôi và theo đuổi tôi mãnh liệt, không biết là vì cô ấy thật sự thích tôi, hay vì bố tôi là bác sĩ điều trị cho em gái cô ấy, cô ấy chỉ muốn lợi dụng tôi để giúp em gái mình được điều trị?
Cô ấy đã chọn tôi khi còn học đại học, rồi bỏ tôi, rồi giờ đây cô ấy lại chọn tôi và quyết định giữ đứa trẻ, tôi không biết cô ấy có thật lòng không?
Cuộc trò chuyện về hôn nhân diễn ra không mấy vui vẻ.
Tôi cần một lời giải thích, tôi sẽ đợi cô ấy giải thích cho tôi.
Dù chỉ là một lời nói dối, nhưng nếu cô ấy nói rằng cô ấy chọn tôi vì thích tôi, rằng mọi việc cô ấy làm đều là vì tôi, rằng tất cả chỉ là một sự trùng hợp, tôi sẽ tin.
Cô ấy nói gì tôi cũng tin.
Dù cho là lừa dối tôi cũng được, ít nhất thì tôi có thể dựa vào lời nói dối này để duy trì mối quan hệ.
Cô ấy nói một lần, tôi sẽ tự thuyết phục mình hàng trăm lần.
Nhưng cô ấy không nói một lời giải thích nào cả.
Khi rời đi, tôi cảm thấy rất thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng.
Dù cho cô ấy có mục đích gì, những việc tôi đã làm thì tôi vẫn phải chịu trách nhiệm.
Kết hôn, sinh con, bất cứ điều gì cô ấy muốn, tôi đều có thể đáp ứng.
Nhưng trái tim tôi, trong thời gian ngắn khó có thể chấp nhận cô ấy được nữa.
4.
Sau đó, cô ấy chuyển đến sống cùng tôi.
Nhưng tôi không muốn về nhà.
Tôi không biết phải đối mặt với cô ấy như thế nào.
Dù vậy, tôi vẫn rất lo lắng cho cô ấy và đứa trẻ, nên chỉ có thể tìm hiểu tình trạng kiểm tra thai nhi thông qua bác sĩ của cô ấy.
Khoa đã sắp xếp cho tôi làm ca đêm nửa tháng. Tối nào tôi cũng gọi cho cô ấy một lần, nhưng cô ấy chỉ nói vài câu rồi im lặng.
Tôi cảm thấy mình thật sự thảm hại, nên chỉ nhắn tin cho cô ấy.
Sau đó, bệnh viện bận đến mức tôi gần như không có thời gian để trả lời tin nhắn.
Mẹ tôi cũng rất thất vọng về cuộc hôn nhân của tôi.
Bà vui mừng khi tôi chuẩn bị lập gia đình, nhưng bệnh tình của em gái Trần Giai lại làm cho bà ấy lo lắng.
"Con đã suy nghĩ kỹ chưa? Với bệnh tình này của em gái con bé, nếu con kết hôn với nó, con sẽ phải chịu trách nhiệm cả đời. Đây không phải là chuyện đơn giản. Hơn nữa, với tình trạng này của con bé, không biết có ảnh hưởng đến con cái trong tương lai hay không nữa?" Mẹ gọi điện cho tôi nói.
Mỗi khi nhắc đến chuyện này bà đều rất lo lắng.
Tôi im lặng một lúc, rồi nói "Con và Trần Giai đã kết hôn rồi, em gái của cô ấy cũng là em gái của con, con sẽ chịu trách nhiệm."
Mẹ tôi tức giận đến mức không nói nên lời, liền dứt khoát cúp máy.
Tôi có thể hiểu được sự lo lắng của bà.
Nhưng, nếu đã quyết định kết hôn với cô ấy thì tôi cũng đã chuẩn bị để chấp nhận cả gia đình cô ấy.
Tôi không thể ích kỷ, chỉ chấp nhận một mình cô ấy mà không chấp nhận gia đình của cô ấy được.
Về chuyện này, cha của tôi lại khá lạc quan.
"Bệnh tình của em gái Trần Giai, cha đã gặp hàng vạn trường hợp rồi, cũng không còn cảm giác gì nữa." Ông ngừng lại một chút, rồi nói: "Bệnh tật đâu đâu cũng có, không có gì phải sợ cả, với tư cách là bác sĩ, con càng không nên sợ hãi. Chúng ta chỉ có thể cố gắng điều trị cho từng bệnh nhân, làm hết sức mình, còn lại hãy để số phận quyết định."
"Con à, con người ai rồi cũng sẽ chết. Quan trọng là trước khi chết có sống một cuộc đời trọn vẹn hay không thôi. Tìm một người con muốn ở bên suốt đời, sống tốt nửa đời còn lại, như vậy mới không uổng phí một đời này."
"Cha càng lo lắng hơn là, con bé Trần Giai đã phải chịu đựng quá nhiều, cha không biết được con có đủ sự kiên định để cùng con bé bước tiếp hay không, sẽ không để cho con bé thất vọng hay buồn bã nữa hay không?"
Sau khi cúp điện thoại, tôi lại chìm vào suy tư.
Tôi đang tự hỏi, rốt cuộc cả đời này, tôi muốn gì?
Tôi không biết.
Chỉ là, mỗi khi nhớ lại những ngày tháng bên cạnh Trần Giai, nghĩ đến việc mỗi ngày tan làm đều được gặp cô ấy, tôi liền cảm thấy an tâm.
Hôm đó, Trần Giai đến kiểm tra, còn ghé qua khoa của chúng tôi.
Tôi đang ngủ.
Khi mở mắt ra và nhìn thấy cô ấy, tôi có cảm giác như trở về thời đại học, khi tôi gặp cô ấy lần đầu tiên trên sân thể thao.
Rõ ràng chỉ mới nửa tháng không gặp thôi mà tôi cảm giác như lâu lắm rồi mới được gặp lại, khi gặp lại tim liền không kiềm được liền đập nhanh.
Tôi nhìn cô ấy và bất giác cười.
Cười bản thân, đã giận dỗi với cô ấy lâu như vậy, nhưng khi nhìn thấy cô ấy, thì mọi khó chịu đều tan biến.
Tôi chỉ muốn gặp cô ấy.
Tôi lưu luyến mà đưa cô ấy đến ga tàu. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ lại phụ thuộc vào một người đến như thế.
Tối hôm đó, kết thúc ca đêm thì đã rất muộn, nhưng tôi vẫn trở về nhà.
Kết quả, về đến nhà với tâm trạng vui vẻ, nhưng cô ấy lại không có ở đó.
Nói không thất vọng là nói dối.
Ngày hôm sau, tôi gọi điện cho mẹ, nghĩ rằng có thể là vì cô ấy ở nhà một mình quá buồn chán, cộng với khoảng cách từ nhà đến công ty của cô ấy khá xa, nên đã về nhà cũ của mình.
Kết quả là mẹ tôi đến nhà và bảo rằng Trần Giai đã gầy đi rất nhiều, và cô ấy muốn dọn ra khỏi nhà.
Tôi càng cảm thấy sốc hơn.
Sau một ngày suy nghĩ, tôi nhận ra rằng mình không thể tiếp tục như vậy nữa, tôi cần phải tìm thời gian để nói chuyện rõ ràng với cô ấy.
Nhưng gần đây tôi thường xuyên thức khuya, dẫn đến giờ giấc ngày đêm của tôi đảo lộn.
Tôi không tìm được cơ hội.
Cuối cùng, thật vất vả mới chờ đến hết lượt trực, tình cờ là hôm đó Trần Giai cũng đến khám thai. Đây là lần đầu tiên tôi cùng cô ấy đi khám thai.
Tôi cảm thấy rất vui.
Từ trước đến nay, tôi luôn cảm thấy mình đã bỏ bê cô ấy, để cô ấy một mình chịu đựng quá nhiều. Tôi quyết định sau này sẽ dành nhiều thời gian hơn để cùng cô ấy đi khám thai.
Khi cùng cô ấy xem đứa trẻ từng ngày lớn lên, tôi cảm thấy mình đã tham gia nhiều hơn vào quá trình lớn lên của đứa trẻ, tâm trạng cũng yên tâm hơn.
Tôi mua cho cô ấy và đứa trẻ những tấm đệm mềm. Tôi vừa trải đệm, vừa tưởng tượng ra khung cảnh sau này cô ấy mang cái bụng to đi trên đó, và sau này đứa trẻ bò trên đệm, khóe miệng liền tôi không tự chủ được mà nhếch lên.
Vừa rồi khi ăn mì, mặc dù cô ấy có phàn nàn đôi câu, nhưng vẫn giúp tôi lựa ra rau mùi.
Điều đó làm tôi nhớ đến việc mẹ tôi cũng từng làm như vậy với cha tôi.
Cô gái tôi yêu nhất, mang đứa con của tôi, nấu ăn cho tôi, làm tôi không hiểu trước đó mình đã tức giận vì điều gì.
Cô ấy có thích tôi không, còn không rõ sao?
Nếu không thích tôi, liệu cô ấy có mang thai con của tôi, làm những việc này cho tôi, và đợi tôi về nhà không?
Tôi bị chính mình làm cho bật cười.
Tôi đúng là đã tự chuốc lấy phiền phức vì sự ngu ngốc của mình.
5.
Tôi quyết tâm sẽ sống tốt với cô ấy.
Những vấn đề chưa giải quyết trước đây đều được lôi ra, và tôi sẽ bắt đầu giải quyết từng vấn đề một.
Tôi cùng cô ấy về quê, quan sát tình hình của em gái cô ấy và đã có buổi trao đổi sơ bộ với cha cô ấy. Tuy vấn đề không thể giải quyết ngay lập tức, nhưng sẽ được sẽ được giải quyết từng bước một, và cuộc sống sẽ dần dần đi theo hướng tốt hơn.
Cha mẹ cô ấy cũng là những người rất tốt.
Họ không trách tôi vì sự lạnh nhạt trước đây, mà ngược lại, họ còn không nhắc đến những chuyện đó, như thể chỉ cần tôi đối xử tốt với Trần Giai là họ đã hài lòng lắm rồi.
Họ càng như vậy, tôi lại càng cảm thấy áy náy.
Nhưng Trần Giai chưa bao giờ nhắc đến những chuyện đó.
Cô ấy dường như rất ít khi yêu cầu điều gì đó từ tôi.
Thậm chí đôi khi, cô ấy độc lập đến mức gần không cần đến tôi.
Nhưng tôi đã sai.
Khi nhận được cuộc gọi từ cha Trần Giai, yêu cầu tôi về nhà một chuyến.
Tôi đã vội vã về nhà, thấy cô ấy khóc như một đứa trẻ, tôi hoàn toàn luống cuống.
Tôi ôm cô ấy, lắng nghe nỗi lo lắng của cô về "nguy cơ cao của bệnh Down" cảm nhận được sự yếu đuối mà tôi chưa từng thấy trước đây từ cô ấy. Tôi thực sự cảm thấy rất sốc.
Tôi luôn nghĩ cô ấy là một cô gái mạnh mẽ, nhưng không biết rằng sự cứng rắn và lạnh lùng của cô chỉ là vỏ bọc bên ngoài.
Lần đầu làm mẹ, cô ấy thực sự đã rất lo lắng.
Khi gặp vấn đề về thai nhi, cô ấy cũng rất lúng túng.
Cô ấy chỉ là không dám thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt tôi thôi. Chẳng qua chỉ là vì tôi đã quá bận rộn với công việc của mình, mà không nhận ra điều đó thôi.
Tôi cảm thấy rất có lỗi.
Tôi bắt đầu suy nghĩ về lý do tại sao mình lại bỏ bê gia đình.
Tại sao tôi nhớ rõ các triệu chứng của bệnh nhân nhưng lại để người mình yêu phải một mình gánh vác chuyện mang thai?
Cô ấy cũng sợ hãi chứ.
Buổi tối, sau khi dỗ cô ấy ngủ xong, tôi liền gọi điện cho mẹ.
"Nguy cơ cao của bệnh Down không đáng sợ như con tưởng tượng đâu." Mẹ tôi cũng biết điều này.
"Cô ấy không biết, cô ấy thường một mình và lại là lần đầu làm mẹ, nên cảm thấy rất hoang mang." Tôi tự trách trong lòng.
Mẹ tôi cũng im lặng vài giây.
"Mẹ, lúc mang thai con, mẹ có lo lắng không? Cha có ở bên mẹ không?" Tôi hỏi mẹ.
"Lúc đó cha con bận rất nhiều công việc ở bệnh viện, không thể chú ý đến... là ông bà ngoại đã giúp mẹ rất nhiều."
"Nhưng mẹ của Trần Giai không thể đến, con cũng không muốn giống như bố." Nghĩ đến việc Trần Giai ngủ mà trên mặt vẫn còn đọng nước mắt, tôi liền cảm thấy đau lòng vô cùng.
Mẹ tôi im lặng một lúc lâu, rồi mới nói: "Con trai, ngày mai mẹ sẽ qua."
Kết thúc cuộc gọi với mẹ, cha tôi cũng gọi cho tôi.
Tôi nói với cha rằng tôi muốn chuyển sang một khoa ít bận rộn hơn.
"Cả đời này, cha đã nợ mẹ con rất nhiều. Không phải ai cũng phải cống hiến cả đời cho bệnh viện. Nếu con muốn dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, thì cha ủng hộ con."
"Trần Giai đã chịu đựng quá nhiều. Con bé không giống như mẹ con. Mẹ con thì mạnh mẽ, nhưng tâm tư của con bé Trần Giai thì rất nhạy cảm. Con cần phải chăm sóc con bé nhiều hơn."
Cha tôi đã nói rất nhiều điều chân thành với tôi. Ông kể về những điều ông nợ mẹ tôi.
Khi còn trẻ, ông chỉ tập trung vào sự nghiệp và không chú ý đến gia đình. Khi già đi, ông nhận ra rằng con cái đã trưởng thành rồi, thì không còn cách nào để bù đắp cả.
Ông hy vọng tôi đừng lặp lại sai lầm của ông.
Đêm đó, tôi gần như không ngủ được.
Tôi nghĩ về những chuyện đã xảy ra giữa tôi và Trần Gia từ trước đến giờ.
Cuối cùng, tôi hiểu rằng, ở bệnh viện, nếu tôi rời đi, thì sẽ có các bác sĩ khác thay thế, nhưng cô ấy chỉ có mình tôi thôi. Nếu tôi không ở bên cạnh cô ấy, thì cô ấy thật sự sẽ gục ngã.
Vì vậy, tôi càng quyết tâm chuyển khoa, để có thể chăm sóc Trần Giai thật tốt.
Hy vọng mọi thứ vẫn chưa quá muộn.
6.
Sau đó chúng tôi đi kiểm tra lại DNA, kết quả không có vấn đề gì, đứa bé cũng khỏe mạnh.
Cả nhà cuối cùng cũng yên tâm.
Việc chuyển khoa cũng không hề dễ dàng và nhanh chóng.
Mỗi ngày tan làm, chỉ cần không phải trực đêm, thì dù có muộn đến đâu tôi cũng về nhà.
Dù nhiều lúc tôi chẳng giúp được gì.
Nhưng nhìn bụng của cô ấy ngày càng lớn, nụ cười trên khuôn mặt cô ấy ngày càng nhiều, tôi liền cảm thấy rất mãn nguyện.
Tôi phải về bên cô ấy, chăm sóc gia đình này, và bảo vệ đứa bé trong bụng cô ấy.
Trong lòng tôi cuối cùng cũng có được sự bình yên chưa từng có.
Chín tháng sau
Vào ngày đứa bé chào đời, tôi đứng đợi ở bên ngoài phòng mổ, lần đầu tiên cảm thấy lo lắng.
Đồng nghiệp đều cười tôi, nói tôi đã vào phòng mổ biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ thấy tôi căng thẳng như thế, ngồi trên ghế dài mà tay cũng không ngừng run rẩy.
Tôi cũng cười chính mình, phẫu thuật mổ giờ đã hiện đại lắm rồi, xác suất thất bại rất thấp.