Giai Thoại Anh Và Em

Chương 37

Edit: Sunnie

"Đang mơ mộng gì đó?" Không biết từ lúc nào mà Vinh Hưởng đã xuất hiện ở phía sau cô, đôi giày màu trắng chơi bóng đang giẫm lên trên tảng đá cao thấp gập gềnh, còn mang theo một chút gió biển thổi vào người cô.

Vinh Nhung mê mang nhìn anh, khóe môi hơi cong lên: "Không có gì, chỉ là đang ngắm hoàng hôn mà thôi."

Lông mày Vinh Hưởng nhíu lại thật sâu, trong mắt có chút khinh thường mà nói: "Em chỉ là một đứa bé mà còn già mồm, cũng không đang diễn vai cô gái nhà nghèo, mấy loại này có gì để nhìn."

Vinh Nhung chỉ là cười, không trả lời. Mặc dù bị Vinh Hưởng khinh bỉ, nhưng cô vẫn là yên tĩnh ngồi ở bên cạnh anh. Hai người cùng nhau nhìn về phía hoàn hôn ở đường chân trời mà ngẩn người....

Đây là ngày thứ tư Vinh Nhung được sống lại, đến bây giờ cô vẫn còn chưa thích ứng lắm với chuyện này.

Lúc đó, khi cô mở mắt ra thì nhìn thấy ở trước mặt có một cậu bé đang cười với cô, lặp tức cô giật mình trong lòng, không biết mình nên có phản ứng như thế nào. Ý thức của cô còn chưa hồ phục lại, cảm giác cơ thể này không giống thật, còn có cảm giác xương cốt tan vỡ đau nhói cũng còn lưu lại ở trong người. Cô chỉ là tham lam cố chấp nhìn anh đầy chăm chút, rồi sao đó nước mắt lại rời đầy mặt.

Khi đó Vinh Hưởng chỉ nhìn chăm chú vào mặt của cô, một đứa bé chỉ mới tám tuổi, vậy mà lại làm một hành động ngoài ý muốn, cậu không tiếng động nào mà giúp cô lau nước mắt. Nếu không phải cô biết anh vẫn còn sống tốt, thì Vinh Nhung còn tưởng rằng anh là ảo giác theo trí nhớ từ kiếp trước của cô mà cùng tới đây.

Nhưng ảo giác cuối cùng là ảo giác. Đau khổ như vậy, không phải nói hết thì sẽ lặp tức hết. Thà quyết định nhảy xuống dưới mười tầng lầu, cũng không muốn trông ngống thêm một chút gì nữa. Tổn thương vĩnh viễn là sự thật, Vinh Nhung tự nói với chính mình một lần nữa.

Cho dù cô trốn tránh đến thế nào thì anh và cô đều bị ràng buộc thật sâu. Kiếp trước kiếp này, luân hồi trăm lần, bọn họ đều không thể thoát khỏi số phận họ có máu mủ ràng buộc lẫn nhau. Cuối cùng vẫn là trở lại điểm khởi đầu, dây dưa lẫn nhau, anh vẫn là anh trai của cô như cũ, cô vẫn là Vinh Nhung. Nếu như có thể, cô hi vọng sau khi mình sống lại sẽ ở một thân phận khác, để không cần nhìn thấy anh nữa cũng sẽ không nhớ về quá khứ.

Đúng vậy cô thật sự được trọng sinh, quên hết mọi chuyện của kiếp trước.

Vinh Nhung không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, làm lại một lần, cô nên lựa chọn như thế nào? Còn phải bất chấp tất cả để yêu anh hay không? Cô cũng không có đáp án.

Vinh Hưởng cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cũng nghiêng mặt sang nhìn thẳng vào mắt của cô, hiện lên một nụ cười đặc trưng của một đứa bé tám tuổi, “Sao em lại ngắm hoàn hôn mà ngẩng người vậy?"

"....Bởi vì, kết thúc một ngày, khổ sở cũng giảm bớt rất nhiều." Cô có chút mơ hồ nhìn ánh sáng mờ dần dần biến mất, ánh mắt thả tự do, biểu hiện trên mặt hoàn toàn không hề giống như một đứa bé bảy tuổi.

Vinh Hưởng nhìn chằm chằm vào cô, hình như đã hiểu, và cũng hình như không có hiểu, im lặng ngồi ở bên cạnh cô.

Vinh Nhung lại rơi vào trong hồi ức, linh hồn ở thực tế và trí nhớ giãy giụa với nhau. Số mạng tuyệt vọng như vậy, cô nên thảy đổi như thế nào đây, bảy tuổi, tất cả lại bắt đầu lại từ đầu.

Mẹ cô cố chấp, cha cô tham lam, Hồng Mộ mềm yếu, tất cả đều giống như kiếp trước, những thứ này cô đều không thể thay đổi. Nhưng số mạng để cho cô có trí nhớ của kiếp trước, điều ngày ngụ ý mọi chuyện sẽ không giống nhau.

Trong lòng cô than nhẹ, tới đâu thì tới, cái số mạng đáng ghét này, cô sẽ không sợ nữa. Ít nhất, sống lại cô có thể cứ vớt được nhà họ Vinh, khiến cho Hồng Mộ tránh khỏi việc bị tổn thương sâu tới vậy, cũng có thể làm cho Vinh Hưởng sống được thoải mái hơn. Về phần cô....Có lẽ Tống Hải Thanh mang cô rời khỏi nhà họ Vinh, chính là kết quả cuối cùng.

Vinh Hưởng dẫn đầu đứng dậy, bóng dáng dưới hoàn hôn duỗi tay về phía cô: "Về nhà thôi, tới giờ ăn cơm rồi."

Con ngươi của Vinh Nhung từ từ co rúc lại, từ trong suy nghĩ hoàn hồn lại, đưa tay về phía anh. Hai bàn tay nho nhỏ nắm tại một nơi, lòng bàn tay Vinh Hưởng có một nguồn nhiệt ấm áp, anh dắt cô, đi từ từ gió biển thổi dào dạt ở bên cạnh. Bên tai đều là nước biển vỗ vào tảng đá ngầm nổ, Vinh Nhung nhìn bóng lưng của anh, trong lòng yên lặng quyết định, kiếp này, họ chỉ làm anh em!

*

Giờ phút này nhà họ Vinh rất hòa thuận với nhau, Tống Hải Thanh đang làm trợ lý cho tổng giám đốc của một công ty bất động sản, quan hệ với Hồng Mộ vẫn là bạn bè như trước. Vinh Kiến Nhạc vẫn như cũ rất ít khi trở về nhà ăn cơm, cho nên số lần đụng phải Tống Hải Thanh vô cùng ít ỏi. Vinh Nhung thở phào nhẹ nhõm, nói như vậy không chừng tất cả còn có thể thay đổi.

Cuộc sống cũng được coi như là bình tĩnh, căn bản không có gì cô không ứng phó được, trừ....

Vinh Nhung nhìn đóng sách học đang để ở đầu giường được ánh trăng rọi vào, chúng đang được đặt lộn xộn với nhau, cô dường như đã quên mất, bây giờ mình còn là một học sinh tiểu học bảy tuổi. Thành tích của cô vẫn luôn ổn, nghe lời thầy cô, lại không gây chuyện, hoàn toàn là một bạn học ngoan ngoãn trong mắt tất cả mọi người.

Vinh Hưởng thì không giống như cô, anh lớn hơn cô một tuổi, nhưng mà bây giờ thì được coi là một thằng quỷ nhỏ.

Vinh Nhung luôn cho rằng Vinh Hưởng là loại người ngoài ung dung thản nhiên, nhưng trong lòng lại là người ủ rủ hư hỏng. Anh có người dáng dấp tốt, luôn là làm cho người ta có ảo giác là một người lịch sự nho nhã, nhưng thật ra là một tiểu tặc, năng lực trả đũa là hạng nhất. Lúc thân thế của cô lộ ra ánh sáng, sau đó có mấy người bên cạnh Vinh Hưởng tới gây sự nghịch ngợm với cô. Sự im lặng của anh là kể từ năm cô bảy tuổi.

Bây giờ nghĩ lại, thật ra thì lúc anh nóng nảy hình như luôn lộ ra đầu mối, đáng tiếc tuổi cô còn quá nhỏ, không hiểu rõ mọi chuyện.

Vinh Nhung thỉnh thoảng sẽ thấy Vinh Hưởng và một đám bé trai đứng ở ngoài cửa phòng học của anh mà chịu phạt, chỗ cô ngồi ở gần cửa sổ, mỗi lần nhìn thấy thì cô luôn hứng thú theo dõi nét mặt của anh. Trí nhớ của kiếp trước khắc quá sâu, ng vẻ anh thâm trầm che giấu cẩn thận đã ăn xâu vào người cô, bây giờ nhìn dáng vẻ ngây thơ của anh như vậy, thì trong lòng cô như có bị đồ vật gì rất ấm áp mềm mại đề lấy, không thể khống chế được mà nảy sinh tình cảm với anh.

Vinh Nhung suy nghĩ cẩn thận, lại không dám để cho những chuyện đó xảy ra, chỉ là ánh mắt không bị khống được mà hướng về người nọ.

Chủ nhiệm lớp giống như là cảm thấy mệt mỏi, nói câu gì đó rồi đi vào phòng học. Mấy nam sinh nghiêng ngã dựa vách tường, không hề có ý tứ một chút nào, thỉnh thoảng lại còn duỗi đầu mấy cái.

Vinh Hưởng dựa vào vách tường, ánh mắt vẫn đen như mực phóng xa, ngơ ngác còn có chút đáng yêu. Lúc này anh vẫn còn dáng vẻ của trẻ con, gương mặt tròn trịa, Vinh Nhung nhìn thấy thì rất muốn đưa tay nhéo lấy mặt của anh.

Vinh Hưởng cũng giống như cô có cảm ứng với nhau, nghiêng đầu trừng mắt nhìn cô. Khóe miệng Vinh Nhung mang theo nụ cười, nheo lại mắt, một chút ý tứ tránh mặt cũng không có. Đôi mắt Vinh Hưởng to tròn trừng mắt nhìn cô, hiển nhiên là anh không hài lòng khi bị cô nhìn thấy dáng vẻ mất thể diện như vậy. Vì vậy anh lặp tức dùng ánh mắt không vui uy hiếp cô, Vinh Nhung giả bộ không hiểu, nghễnh cằm nhỏ cùng anh giằng co .

Chợt Vinh Hưởng cười không rõ ràng, con ngươi lóe sáng, tâm trạng dường như rất tốt. Vinh Nhung có chút kinh ngạc, lúc đang không giải thích được thì cái bàn của cô bị gõ mấy cái. Lúc này Vinh Nhung mới hồi phục lại tinh thân, quay mặt lại thì đã nhìn thấy ánh mắt sắc bén của thầy giáo rồi.

Kết quả chính là Vinh Nhung và Vinh Hưởng hai người cách một cái cửa sổ nhìn nhau, anh trừng em em trừng anh, bởi vì cuối cùng Vinh Nhung cũng bị phạt. Còn Vinh Hưởng thì dường như đang rất vui vẻ, chỉ cần cô nhìn qua thì sẽ nhìn thấy anh nhe răng trợn mắt cười tươi.

Lúc nghỉ giữa trưa Vinh Hưởng còn chẳng biết xấu hổ mà đi tới tìm cô, Vinh Nhung mở to hai mắt không muốn để ý đến anh. Làm gì mà có ai độc ác tới như vậy, cô đứng đến tê cả hai chân rồi đó!

Về nhà nhất định phải nói cho dì biết, anh đánh nhau rồi bị phạt đứng, còn bày kế hãm hại cô. Vinh Nhung nhìn chằm chằm anh, trong lòng suy nghĩ nhất định phải chữ hết hoàn toàn tính xấu của Vinh Hưởng.

Vinh Hưởng dõng dạc ngồi bên cạnh cô, cười khanh khách hộp cơm quản gia vừa đưa tới.

Vinh Nhung ngửi được mùi thơm quen thuộc không nhịn được mà liếc mắt nhìn một cái, trong hộp cơm đều là rao xanh giống nhau, còn anh thì lại có nhiều món cô thích hơn một phần. Vinh Nhung bĩu môi oán trách: "Thím Trương thật thiên vị, rõ ràng là hai hợp cơm được chuẩn bị cùng một lúc. Tại sao trong hộp cơm của anh lại có sườn chua ngọt chứ."

Thật ra thì Vinh Hưởng không thích ăn món này lắm, thậm chí còn có chút ngán, nhưng anh vẫn cầm chiếc đũa gương mặt bình tĩnh gắp lên một miếng rồi chậm rãi nhai: "Ưm, ai bảo anh đáng yêu hơn em. Từ trước tới giờ thím Trương luôn hiểu ý anh nhất."

Nhìn Vinh Nhung mặt mất hứng đâm hộp cơm, Vinh Hưởng đi tới gần nói: "Nếu không.... thì chúng ta đổi đi?"

"...." Vinh Nhung cảnh giác híp mắt nhìn anh, âm mưu? Người này luôn luôn không dễ nói chuyện như vậy.

Vinh Hưởng nhìn cô nhíu mày, bĩu môi nói: "Không muốn thì thôi...."

"Ừ.... Đổi thì đổi, ăn nhiều đồ ngọt dễ mắc phải bệnh tiểu đường, để em giúp anh." Dáng vẻ Vinh Nhung nghiêm túc, nhanh chóng đổi hộp cơm trước mặt cho anh còn cười híp mắt bắt đầu ăn.

Khóe miệng Vinh Hưởng khẽ lướt qua một nụ cười xấu xa, nhìn Vinh Nhung nở nụ cười ăn món sường chua ngọt, sau đó mới không nhanh không chậm mở miệng nói: "Vậy về nhà không được méc mẹ anh."

"...." Nụ cười trên mặt Vinh Nhung cứng đờ, hè chi anh lại kỳ lạ tới vậy? Cô nghĩ cái gì anh đều biết. Trong miệng Vinh Nhung vẫn còn đang nhai miếng sườn, không thể tin quay đầu nhìn anh: "Anh có thuật đọc tâm sao?"

Vinh Hưởng cười thần thần bí bí: "Em nghĩ cái gì. Anh chỉ cần nhìn một cái là biết rồi."

"...." Sau lưng Vinh Nhung lạnh đi, không nhịn được mà chà xát cánh tay của mình.

*

Sau khi tan học về nhà, Vinh Hưởng vừa vào nhà liền ngó dáo dác vào phòng bếp. Vinh Nhung nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của anh: "Anh đối bụng rồi sao? Đang tìm cái gì vậy?"

"Không có gì." Vinh Hưởng ưỡn thẳng lưng, suy nghĩ một chút rồi lại nắm tay Vinh Nhung cùng nhau đi lên lầu: "Chơi trò chơi với anh đi, dưới lầu có cái gì để chơi? Mỗi ngày vừa học xong là lặp tức chui vào phòng bếp."

Vinh Nhung càng không giải thích được, nhìn anh nhíu mày siết thật chặt tay áo của mình: "Em còn phải đợi thím Trương lặt rau, sau đó thì coi thím ấy nấu ăn ."

"Em học nấu làm cái gì, người giúp việc trong nhà để làm gì, em gây náo loạn làm gì." Vinh Hưởng cố chấp kéo cô lên lầu. Vinh Nhung không cản được anh, không thể làm gì khác hơn đi theo anh lên lầu chơi điện tử. Thật ra thì Vinh Nhung cũng liền ít như vậy hứng thú, đặc biệt thích nấu nướng, nhìn món ăn của mình làm xong mà được người khác thích thì đó cũng là một sự thỏa mãn.

Nhưng mà nếu nói lý lẻ với một đứa trẻ tám tuổi thì tám phần anh cũng không hiểu. Vinh Nhung bất đắc dĩ nghĩ, con đường này dài đằng đẵng, còn nhiều năm phải đi như vậy, không biết cô có thể kiên trì hết hay không, có thể địch nổi lại số mạng hay không. Cho dù làm anh em, cô cũng không có cách nào làm trái với tình cảm chân thật của chính mình, nhìn anh cô cũng đã từng yêu cũng đã từng hận.

Vinh Nhung và Vinh Hưởng ở trong phòng chơi với nhau, trình độ thuần thục của Vinh Nhung khiến Vinh Hưởng có chút ngạc nhiên, thậm chí năng lực còn vượt qua anh. Vinh Hưởng kinh ngạc nhìn cô: "Có phải mỗi ngày em thừa dịp anh ngủ thiếp đi rồi luyện tập hay không, còn nghĩ biện pháp đánh bại ta?"

Vinh Nhung ném cho anh một ánh mắt xem thường, đây đều kết quả kiếp trước anh bồi dưỡng cho cô. Chỉ là nhìn thấy anh bị cô ngược đãi, quả nhiên là rất sảng khoái, chẳng lẽ trong lòng của cô cũng muốn báo thù anh hay sao?

Trong lòng Vinh Nhung có chút hài lòng, khẽ cong khóe môi rồi nghiêm mặt nói: "Mình ngu dốt còn trách người khác quá thông minh, có chơi tiếp hay không?"

Gương mặt của Vinh Hưởng đen lại, cắn răng nghiến lợi nói: "Chơi, anh không tin anh không đấu lại tiểu nha đầu như em."

Vinh Nhung mím môi cười, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tốt biết bao....

*

Ăn cơm xong Vinh Hưởng lại kéo Vinh Nhung lên lầu, rốt cuộc thì Vinh Nhung cảm thấy có gì đó không bình thường. Tại sao anh lại sợ cô vào phòng bếp tới như vậy? Vinh Nhung ngoài miệng thì đồng ý nhưng thừa dịp anh đi vệ sinh, cô lại nhanh chóng đi một chuyến tới phòng bếp, vừa đúng gặp được thím Trương đang rửa chén.

Chờ Vinh Hưởng từ phòng vệ sinh ra thì cảm thấy nhiệt độ căn phòng lạnh xuống, anh rùng mình một cái: "Làm gì mà phẫn nộ tới vậy hả tiểu nha đầu?"

Vinh Nhung cười đến gần anh, tay để lên vai anh: "Buổi trưa anh có quên nói chuyện gì với em không?"

"...." Vinh Hưởng đảo mắt, ngượng ngùng cười: "Ách, bài tập hôm nay thật là nhiều. Nếu không thì chúng ta đừng chơi nữa, làm nhanh lên bài tập đi. Em trở về phòng của em đi, bàn học của anh nhỏ quá." Nói xong anh liền đẩy cô ra khỏi cửa.

Vinh Nhung đưa tay chống đỡ anh, không ngừng ngoắc ngoắc ngón tay: "Xem ra em không cho anh một chút màu sắc, thì anh không biết cái gì gọi tự làm điều ác không thể sống nổi."

Vinh Hưởng canh chừng móng vuốt của cô, nuốt nước miếng một cái: "Cái đó, em dám cào vào mặt của anh thì anh sẽ không tha cho em." Nói qua liền nhì về bộ móng tay bén nhọn của Vinh Nhung. Vinh Hưởng vội vàng né tránh, bị cô đuổi theo anh liền nhảy lên trên ghế sa long. Vinh Hưởng từ trên cao nhìn xuống: "Này, em cào thật đó à?"

Vinh Nhung thở phì phò cắn răng nói: "Vậy thì mau nói sự thật đi."

Không biết có phải là do kiếp trước cô bị lừa gạt quá thê thảm, nên kiếp này khi anh có một chút mưu kế thì sẽ vô cùng tức giận. Vinh Nhung tự nói với mình nên thả lỏng tâm trạng, muốn thay đổi tất cả chỉ là vì Hồng Mộ, là vì nhà họ Vinh, cũng là vì cuộc sống thản nhiên sau này của bọn họ.

Vinh Hưởng dường như lơ đãng vỗ vỗ đầu mình: "Coi trí nhớ của anh này, buổi trưa hộp cơm hình như là thím Trương đặc biệt chuẩn bị cho em, anh lỡ tay lấy lộn rồi."

Vinh Nhung phát điên, người này không phải cầm nhầm, mà rõ ràng chính là cố ý! Lại bắt đầu tính toán cô, làm cho cô càng nghĩ thì càng tức. Vinh Nhung nhảy lên ghế sa lon muốn cắn anh. Vinh Hưởng thấy thế vội vàng trốn tránh, Vinh Nhung không có đứng vững, té một cái nằm úp trên sàn nhà.

Vinh Hưởng sợ hết hồn, vội vàng tới đỡ cô: "Té có đau không?"

Vinh Nhung gạt tay của anh ra, mặt lạnh nói: "Anh khi dễ em, cũng gạt em, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy."

Vinh Hưởng ngẩn người, không ngờ cô còn nhỏ mà lại nói những lời như vậy. Nhìn thấy đôi mắt của cô đỏ lên anh liền hoảng hốt: "Không phải chỉ là đùa một chút thôi sao? Sau này anh sẽ không lừa em nữa?"

Trong mắt Vinh Nhung thoáng qua một tia sáng, nhưng lại lập tức bị che giấu lại: "Này, anh cho em cào mấy cái đi."

"....Mấy cái?" Vinh Hưởng do dự liếc nhìn ngón tay đang rục rịch của cô.

"Năm cái?"

"Hai cái!"

"Ba cái! !"

"....Được rồi." Vinh Hưởng rất buồn bực, sao anh lại có cảm giác mình bị gày bẫy đây?
Bình Luận (0)
Comment