Chuyện Hồng Mộ sẽ la lối tức giận đều nằm trong dự liệu của anh, Vinh
Hưởng tựa vào ban công im lặng hút thuốc đồng thời nghe thấy tiếng nước
chảy từ phòng tắm truyền ra. Mưa vẫn chưa tạnh, có lẽ rất khuya Vinh
Kiến Nhạc mới trở về. Vinh Hưởng thầm nghĩ, chuyện này không thể để cho
Vinh Kiến Nhạc và Hồng Mộ lôi ra bàn bạc, anh mà càng biểu lộ thì Hồng
Mộ sẽ càng không cho Vinh Nhung một sắc mặt tốt.
Trong lòng anh hơi có chút mờ mịt, mâu thuẫn rối rắm khiến cho suy nghĩ
của anh càng thêm mơ hồ không rõ. Hồng Mộ là của mẹ của anh, đau lòng
che chở đều là chức trách của anh.
Nhưng Vinh Nhung....thật ra cũng bởi vì trong nhất thời anh động lòng
cảm thông mới đón cô trở về nhà họ Vinh. Hành động này rốt cuộc là đúng
hay sai? Nhà họ Vinh vốn không yên bình, việc làm lần này khẳng định anh đã tự tay chăm ngòi cho quả bom được giấu dưới lòng đất.
Khói mù trộn lẫn trong màn mưa, Vinh Hưởng đắm chìm trong một bức tranh xám xịt.
Vinh Nhung vừa ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy hình ảnh như vậy, anh
mặc áo sơ mi trắng, thân hình cao ngất nghiêng người dựa vào rào chắn
màu đen trên ban công. Bên chân là cây mã đề màu trắng, sợi tóc đen làm
nổi bật lên gò má trắng noãn lành lạnh của anh. Từ nhỏ cô luôn cho rằng anh là một bé trai hấp dẫn ánh mắt của người khác, nhưng mười một năm
qua cô chưa từng tỉ mỉ nhìn anh như vậy. Anh giống như đã hoàn toàn trở
thành một người khác, kiêu căng khó có thể thân cận.
Trên khuôn mặt của Vinh Nhung cũng đổi lại vẻ dịu dàng, cứ như vậy yên
lặng mà chăm chú nhìn anh. Có một vài trí nhớ lúc còn nhỏ như phim điện
ảnh chợt hiện trong đầu cô, bên tai không ngừng vang vọng tiếng cười nô
đùa thời ấu thơ.
Khi đó cô vẫn là Tống Niệm Nhung, vẫn chỉ là một đứa bé bị Tống Hải
Thanh mang thai ngoài ý muốn sinh ra, cô vẫn không biết Vinh Kiến Nhạc
kia là ba của mình.
"Anh, chờ em lớn lên sẽ gả cho anh."
"Tại sao?"
"Bởi vì anh là bé trai đẹp nhất."
"Đứa ngốc! Vậy, anh khẳng định sẽ không cưới em”.
"Tại sao?"
"Bởi vì em là nha đầu xấu xí nhất."
....
Vinh Nhung siết chặt khăn tắm trong tay, từ lúc nào bọn họ đã bắt đầu xa cách?
Hình như là, năm bảy tuổi đó, Vinh Hưởng tan học trở về tận mắt bắt gặp
Tống Hải Thanh và Vinh Kiến Nhạc ở trên giường. Từ đó về sau, Vinh Hưởng nhìn cô lúc nào cũng là vẻ mặt lạnh nhạt. Thân thế của cô....rốt cuộc
cũng lộ ra ngoài ánh sáng ở trước mắt của Hồng Mộ. Cô bị tuyên bố, vĩnh
viễn không thể đạt được cái kỳ vọng nho nhỏ kia của mình.
Nhưng chỉ có một phần ấm áp thật sự thuộc về của cô, chân thật chạm đến. Từ sau cái năm đó, cô đã bắt đầu không hiểu tâm tư đối với anh rốt cuộc là như thế nào. Có lẽ cô vẫn còn đang đắm chìm trong giấc mộng kia chưa tỉnh lại, có lẽ chỉ là một phần đơn thuần nào đó lệ thuộc vào anh trai. Nhưng Vinh Hưởng nhất định sẽ không giống cô, chỉ vì ba chữ Tống Hải
Thanh kia mà anh có thể tiếp nhận cô một lần nữa, khiến cô cảm động đến
rơi nước mắt.
Mỗi lần anh đối với cô là vẻ mặt ôn hoà, dáng vẻ của cô lại càng hèn mọn van xin. Cô không phải là cô bé yếu đuối dễ dàng van xin người khác,
chỉ riêng đối với anh thì cô hoàn toàn không có một chút giới hạn nào.
Trên thế giới này, chỉ có một người như vậy là thật lòng đợi cô.
Vinh Hưởng quay đầu lại nhìn thấy cô, cười nói: "Tắm xong rồi sao?"
Ánh mắt Vinh Nhung lóe sáng, "Dạ."
Nhìn bộ quần áo thể thao rộng thùng thình của anh trên người cô, giống
hệt một đứa bé vụng trộm mặc quần áo của người lớn vậy. Khóe miệng của
Vinh Hưởng chứa đựng nụ cười: "Tại sao mấy năm này vóc dáng lại không hề phát triễn vậy."
"Nói bậy, em có rất nhiều thịt đấy!" Vinh Nhung nói xong liền đem quần
áo thể thao bó ra sau lưng, trong lúc nhất thời đường cong phát triển
cực chuẩn của cô đều lộ ra hết. Ngực nhô ra như ẩn như hiện, vô cùng
nổi bật dưới lớp quần áo màu trắng. Nhất thời khiến mặt của Vinh Nhung
nóng lên vội vàng buông tay.
Vinh Hưởng lúng túng dời ánh mắt đi.
Trong chốc lát hai người đều không biết nói gì, Vinh Nhung cắn môi dưới, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Anh, dì ấy...."
"Em không cần lo lắng, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì cũng có anh ở đây." Vinh Hưởng cười cười.
Vinh Nhung nhếch môi, miệng lộ ra cái răng khểnh, "Em không lo lắng tí nào cả."
Vinh Hưởng nghe xong lời của cô thì sững sờ, "Em tin tưởng anh đến vậy
sao? Nếu như anh không lay chuyển được mẹ của anh thì sao?"
Vinh Nhung nheo lại mắt, khẽ lắc đầu một cái, "Sẽ không, anh rất lợi hại."
"Anh lợi hại như thế nào?" Vinh Hưởng cũng không nhịn được mà nheo mắt
trêu chọc cô, "Có phải là từ trước tới bây giờ anh bắt nạt em rất lợi
hại hay không?"
"Vinh thiếu gia, cái trò đùa dai của một nhóc con mà đáng đáng để anh kiêu ngạo sao?"
"Ưm, đúng là không có gì để kiêu ngạo. Bây giờ bắt nạt em khóc, mới đáng kiêu để ngạo đây."
"....Anh, chẳng lẽ anh có thể chất S tiềm tàn hay sao?"
"Tiềm tàn, anh vốn chính là S!"
"...." Chẳng lẽ đây là chuyện đáng tự hào??
*
Đến giờ ăn cơm Hồng Mộ vẫn còn tức giận nên khóa trái cửa nhốt mình ở
trong phòng, làm thế nào cũng không chịu đi ra ngoài. Vinh Hưởng gõ cửa
vài lần, nói lời dịu dàng một lúc lâu mà bên trong vẫn không có chút
động tĩnh nào. Tính tình bướng bỉnh của Vinh Hưởng cũng nổi lên, ngồi ở
trên bàn buồn bực ăn cơm.
Vinh Nhung cầm chiếc đũa, lo lắng nhìn anh, "Anh bưng cơm vào cho dì ấy đi."
"Không cần, vú Lưu đã làm rồi. Ăn cơm của em đi!"
Vinh Nhung cúi đầu ăn cơm, không nói thêm gì nữa. Tính khí của Vinh
Hưởng không tốt, lúc anh buồn bực nói gì anh cũng không nghe theo, càng
nói thì càng làm cho tình huống trở nên bê bát hơn thôi. Đương nhiên là Vinh Hưởng không có khẩu vị cho nên anh chỉ ăn một chút thì đã để đũa
xuống, lạnh lùng ngồi đó giống như một pho tượng.
Vinh Nhung len lén nhìn anh, bị anh hét một tiếng: "Ăn cơm nhanh lên, ăn xong anh dẫn em về nhà lấy đồ."
"Vâng." Đã quen với tính khí đại thiếu gia của anh, nhưng không ngờ hai năm qua hình như nó lại càng phát triễn mạnh hơn.
Vinh Nhung biết bởi vì mình cho nên Vinh Hưởng rất khó xử. Vì vậy lúc về đến căn nhà nhỏ của Tống Hải Phong thì Vinh Nhung mới nhỏ giọng nói:
"Anh, nếu không em...."
"Nếu em dám nói không theo anh trở về, thì sau này em vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến việc sẽ tiếp tục trở lại nhà họ Vinh."
Một câu nói nhẹ nhàng của Vinh Hưởng lặp tức chặn họng của cô lại, Vinh
Nhung cắn môi không lên tiếng, yên lặng đi trước lên lầu.
Vinh Hưởng đi theo phía sau cô, nhìn vào dáng người thon gầy của cô mà có chút đau lòng.
Nhìn thấy Tống Hải Phong không có ở nhà, Vinh Nhung lặp tức cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu như ông ta có ở đây thì cô sợ tính khí của Vinh Hưởng lại nổi điên lên mà đánh nhau một trận, thật sự cô không ngăn anh được. Vinh
Nhung dọn dẹp quần áo trong phòng mình, Vinh Hưởng ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, nhìn bố cục của căn nhà. Căn nhà 90 m2, ba người ở xem ra
cũng không đến nổi chật, chỉ là phòng vệ sinh kia, thấy thế nào cũng khó chịu. Khung cửa kiểu cũ, trên ván cửa còn có kính mờ.
Vinh Nhung nói Tống Hải Phong nhìn lén cô tắm, chắc hẳn chính là nhìn
lén từ chỗ này. Nghĩ tới đây, trong lòng Vinh Hưởng có chút phiền não.
Anh muốn hút thuốc lá, nhưng sờ sờ trong túi lại không có bao thuốc lá,
cho nên anh mới nói với người ở trong phòng một tiếng: "Anh đi ra ngoài
mua thuốc, sẽ trở lại ngay thôi."
"Vâng, lầu dưới có tiệm tạp hóa."
"Ừ." Vinh Hưởng tiện tay đóng cửa rồi đi xuống lầu.
Ở dưới lầu mua thuốc, xong rồi Vinh Hưởng cũng không lập tức lên lầu, anh hút hơn phân nửa điếu thuốc mới trở về.
Hành lý của Vinh Nhung rất ít, khi nhìn túi đồ trước mặt thì chân mày của Vinh Hưởng nhíu lại, "Chỉ có bao nhiêu đây thôi sao?"
"Vâng, một vài
bộ quần áo, không còn thứ gì nữa.”
Vinh Hưởng đưa tay xách túi, phát hiện có vẻ nặng, “Nặng như vậy, bên trong đều là quần áo sao?”
“Vâng.” Vinh Nhung đáp một tiếng rồi không giải thích gì thêm, Vinh
Hưởng cũng không hỏi nhiều, từ trước đến giờ con gái tương đối phiền
toái, quần áo nhiều cũng là hợp tình hợp lý.
***
Đem hành lý của Vinh Nhung bỏ vào cốp xe, Vinh Hưởng lái xe rời đi.
Vinh Nhung mở túi của mình ra, lấy ra mấy quyển album thật to, giấu trong tủ treo quần áo.
Thẳng đến khuya, lúc Vinh Nhung sắp đi ngủ thì Vinh Kiến Nhạc mới trở
về. Nghe nói Vinh Nhung trở về nhà họ Vinh, ông chỉ sững sốt một chút,
tiếp đó gật đầu với Vinh Hưởng một cái, bày tỏ ông đã biết, sau đó thì
trở về phòng.
Vinh Hưởng đã sớm dự đoán được chuyện sẽ như vậy, cho nên anh cũng không có chút ngạc nhiên nào. Vinh Kiến Nhạc không có tình cảm đối với Vinh
Nhung. Nuôi cô, đối với ông ấy, cũng giống như nuôi một con chó, con mèo nhỏ mà thôi.
Trước khi đi ngủ thì Vinh Hưởng có tới gõ cửa phòng của Vinh Nhung, anh
dựa vào cánh cửa mà không đi vào, “Nếu còn thiếu cái gì thì nói cho anh
biết.”
“Cái gì cũng không thiếu.” Vinh Nhung mặc chiếc váy bông màu trắng cười
với anh, cô thấp hơn anh một cái đầu, cô ngước lên lộ ra khuôn mặt trắng trong thuần khiết khéo léo trả lời.
Vinh Hưởng không biết tại sao lại nâng tay lên rồi thuận thế mà theo tóc của cô trượt một đường xuống bả vai, “Ngủ ngon.”
“… Ngủ ngon.” Vinh Nhung trợn mắt nhìn cánh tay dường như vẫn còn lưu
lại độ ấm thuộc về anh, ấm áp bắt được giống như là bỗng chốc đánh tan
vào trong lòng của cô.
Khóe miệng của Vinh Hưởng mang theo nụ cười, giúp cô đóng cửa, lúc xoay
người nhìn vào lòng bàn tay của mình có chút sững sờ. Vừa rồi trong mắt
Vinh Nhung tràn đầy đề phòng, anh nhìn thấy rất rõ ràng, chẳng lẽ cử
động này của anh hù dọa cô sao? Suy nghĩ ngược lại, có lẽ là do mấy năm
chia xa, cho nên khiến tình cảm vốn thân mật của bọn họ trở nên có chút
xa cách, cô không quen là chuyện bình thường, từ từ là sẽ tốt lên thôi.
Không biết Vinh Kiến Nhạc nói gì với Hồng Mộ, từ sau đêm đó, mặc dù sắc
mặt của Hồng Mộ nhìn Vinh Nhung không tốt nhưng bà không còn nói lời mặn nhạt châm chọc nào nữa, cũng không có ý đuổi cô đi.
***
Vinh Nhung chính thức ở lại nhà họ Vinh, mỗi ngày cùng đi học với Vinh Hưởng.
Cho dù nhiều năm sau nhớ lại, Vinh Nhung vẫn cảm thấy, trong cuộc đời mình đây là khoảng thời gian vui sướng nhất.
Vinh Nhung rất nghe lời, rất biết chăm sóc người khác, buổi trưa mỗi
ngày đều cùng Vinh Hưởng đi ăn cơm, trước kia cô đều đi ăn cùng Tưởng
Mạch. Nhưng hiện tại phần lớn thời gian đều là cùng Vinh Hưởng, bởi vì
Vinh Hưởng ghét xếp hàng, ghét chen chúc vào đám người.
Mỗi ngày, đến buổi trưa, khi tiếng chuông kết thúc tiết học cuối cùng
vang lên, cô sẽ dùng tốc độ chạy nhanh nhất tới phòng ăn mua cơm cho
Vinh Hưởng, Vinh Hưởng thích ăn cái gì, cô biết rất rõ.
Hôm nay, Vinh Nhung mua xong cơm thì ngồi ở bàn ăn chờ Vinh Hưởng. Xa xa đã nhìn thấy Vinh Hưởng và hai nam sinh đang đi tới đây. Dịch Phong thì cô biết, còn người còn lại thì cô chưa từng thấy qua.
Vinh Hưởng đi tới trực tiếp ngồi bên cạnh cô, tự nhiên nhận lấy chiếc đũa cô đưa tới.
Dịch Phong trêu ghẹo nói: “Vinh Hưởng, cậu thật là tốt số, aizz, Vinh
Nhung, đều là con người giống nhau, tại sao Tưởng Mạch lại sẽ không khéo léo như em vậy?”
“…” Vinh Nhung đang nhai cơm trong miệng, chợt sững sờ nhìn Dịch Phong.
Vinh Hưởng trừng mắt nhìn cậu ta. “Đó là vì cậu sợ vợ!” Nói xong nghĩ
lại, hình như không đúng, như vậy không phải là đang nói Vinh Nhung là
vợ anh sao? Xì xì, suy nghĩ của mình thật là ghê tởm. Anh đúng là người
không có đầu óc, tại sao lại thiếu suy nghĩ đến vậy. Anh nhấc chân lên
đá đá Dịch Phong, “Còn không mau xếp hàng, chờ ăn cơm thừa sao?”
Nam sinh đứng bên cạnh Dịch Phong vẫn không lên tiếng, chỉ là anh ta
đang dùng một đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào Vinh Nhung, khiến cô
không thoải mái tí nào. Khi cô cúi đầu xuống cũng có thể cảm nhận được
cái gì nóng bỏng kia.
Chu Tư Thành ngồi đối diện với Vinh Nhung, ánh mắt mang đầy ý vị sâu xa
liếc nhìn Vinh Nhung một cái: “Vinh Hưởng, không giới thiệu một chút
sao?”
“À, em gái mình, Vinh Nhung.”
Một đôi tay có khớp xương rõ ràng xuất hiện ở trong tầm mắt cô, giọng
nói nhẹ nhàng từ tính mang theo một chút mê hoặc: “Xin chào, anh là Chu
Tư Thành.”
Vinh Nhung ngẩng đầu lên nhìn anh ta, vừa mới chuẩn bị vươn tay ra thì
Vinh Hưởng đã lên tiếng: “Tư Thành, Doãn Phồn của cậu ở phía sau, nhìn
cậu đã lâu rồi đó.”
Vinh Nhung nhìn theo tầm mắt của Chu Tư Thành thì nhìn thấy một nữ sinh
cột tóc đuôi ngực, mặc áo khoác ngoài màu đỏ đang lạnh lùng nhìn sang.
Trong cặp mắt đen nhánh trong suốt kia phát ra ánh sáng lạnh băng giống
như mũi tên, thấy vậy Vinh Nhưng lập tức có chút lạnh cả người.