Vinh Hưởng nhìn gương mặt trắng nõn của cô đỏ ửng lên, lông mi còn chớp
chớp. Trong mắt hiện ra một chút giảo hoạt, nghiêng mặt kề sát cô, thấp
giọng cười nói: “Cái này… Chắc hẳn là cùng một bộ với cái trước nhỉ?”
Vinh Nhung nhớ đến lần trước ở trong phòng bị anh nhìn xuyên qua cổ áo,
trên mặt lại càng nóng hơn. Mập mờ mắng không rõ: “Ai cần anh lo, em
thích quái thú nhỏ, thì sao nào?”
Lúc Vinh Hưởng cười thì lồng ngực lên xuống nhè nhẹ, bờ vai dán vào cánh tay của cô thuận thế mà tạo ra một chút ma sát làm cho cô cảm thấy nóng rực. Vinh Nhung cảm thấy có một luồn điện khác thường xuyên qua lớp áo mỏng thấm vào trái tim. Lồng ngực có một cảm giác rung động kỳ lạ,
giống như có cái thứ gì đó ngứa ngứa khó nhịn ở trong lòng. Cô nâng mắt
nhìn anh, đôi mắt sâu thẩm sáng ngời làm nổi bật ngũ quan tuấn tú của
anh giống như phát ra một tầng ánh sáng.
Vinh Hưởng nghiêng đầu, gò má cách cô rất gần, hơi thở như có như không
thổi vào trên mặt cô. Nhìn khuôn mặt hàm chứa tức giận của cô, ánh mắt
của Vinh Hưởng không tự chủ được mà nhìn cô thật lâu không rời, ngón tay cũng bất giác thuận theo sợi tóc mềm mại của cô liên tục mơn mớn.
Tim Vinh Nhung giống như sắp nổ tung, bên tai đều là tiếng hô hấp nồng
đậm và tiếng tim đập dồn dập của mình. Ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm
vào anh, hai tay đang đặt trên đầu gối luống cuống dùng lực nắm chặt
lại.
Cảm xúc mềm mại dịu dàng trong tay giống như tính tình nhu thuận hiểu
chuyện của cô, Vinh Hưởng có chút tham luyến vuốt ve sợi tóc mềm mại của cô. Ánh mắt nóng bỏng di chuyển đến cánh môi đang khẽ mím lại, cánh môi căng mọng xinh xắn lộ ra màu hồng, hô hấp của Vinh Hưởng bắt đầu từ từ
trở nên dồn dập. Bàn tay đặt ở phía sau đầu cô hơi dùng lực kéo cô về
phía mình, kìm lòng không được từ từ ghé sát vào cô.
Vinh Nhung khẩn trương nhắm mắt lại, trong đầu ngây ngô dại dột. Chỉ cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của anh xuyên qua sợi tóc truyền trái tim
sớm đã đập loạn nhịp. Lúc Vinh Hưởng cảm nhận được trên mặt cô có mùi
hương nhàn nhạt thơm ngát, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi nhỏ xinh
của cô. Hơi thở nóng bỏng của hai người đều thổi vào khuôn mặt đối
phương.
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, lần đầu tiên thân mật với người khác
giới. Đầu óc của hai người đều đã trống rỗng, dựa vào dục vọng và bản
năng vốn có trong một phần thân thể kia mà điều kiển. Môi của Vinh Hưởng rất lạnh, nhẹ nhàng dán lên chóp mũi của cô. Vinh Nhung run rẩy một
chút, tay không tự chủ được mà nắm lấy vạt áo sơ mi của anh.
Một tay còn lại của Vinh Hưởng vòng ở trên eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Mang theo một luồn điện chỉ dừng lại ở đó mà không tiến tới, anh chỉ
vuốt ve làn da nhẵn nhụi của cô, như thế nào cũng không tiến thêm bước
nữa. Đôi môi dán vào gương mặt trắng nõn bóng loáng của cô mà nhẹ nhàng
cọ xát. Vinh Nhung cảm thấy toàn thân mình đều giống như bị mất nước,
toàn bộ sức lực và ý thức đều không biết chạy đi nơi nào. Yếu ớt dựa vào lồng ngực của anh.
Hai tay Vinh Hưởng nâng mặt của cô lên, môi di chuyển ở trên gò má của
cô, nhẹ nhàng và dịu dàng giống như đang cầm một món đồ quý giá. Cả
người Vinh Nhung đều ngồi ở trong lòng ngực của anh, cảm xúc mềm mại từ
người cô truyền đến giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt lồng ngực
của anh. Vinh Hưởng hôn cô, nhưng lại không chạm đến môi của cô. Chỉ làở trên mặt của cô nhẹ nhàng vuốt ve hôn mút, Vinh Nhung có chút động
tình, hai mắt mê mang nhìn vào người quen thuộc trước mặt.
Mắt Vinh Hưởng như hồ sâu không đáy, sâu xa nhìn kỹ cô, trong lúc cánh
môi của cô chỉ một milimet thì cúi đầu nỉ non gọi: “ Nhung Nhung… Nhung
Nhung…”
Tay của Vinh Nhung gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng của anh, dùng ánh mắt
gần như vỡ vụn mê ly ngẩng đầu lên nhìn anh. Vinh Hưởng nhìn dáng vẻ lúc này của cô, nhẹ nhàng thu tất cả vào trong mắt, trên mặt là nụ cười
nhàn nhạt: “Nha đầu ngốc.”
*
Vinh Hưởng cứ như vậy mà buông mình ra rồi rời đi sao, thật lâu sau Vinh Nhung mới lấy lại tinh thần. Toàn thân giống như còn vương vấn mùi
hương nhẹ nhàng mê hoặc của anh, cô ngửa đầu, nước ấm từ vòi sen bao bọc lấy cô, cơ thể đắm chìm trong hơi thở dày đặc nhưng ấm áp. Trong đầu
vẫn không ngừng vang vọng mấy tiếng anh khàn khàn nỉ non gọi ‘Nhung
Nhung’.
Vinh Nhung nhịn không được mà suy nghĩ, rốt cuộc thì tâm tư của Vinh
Hưởng như thế nào lại có những hành động này. Anh dường như không khống
chế được mình, nhưng dường như lý trí cũng rất tỉnh táo. Trong lòng Vinh Nhung cực kỳ mâu thuẫn, một giây này, trong lòng cô nghĩ đều nhớ đến
Vinh Hưởng. Cho dù anh đối với cô như thế nào, đụng vào cô như thế nào,
cô đều không chán ghét. Thậm chí còn vô cùng tham luyến, dưới sự vuốt ve đụng chạm của anh, cô thậm chí còn đạt được một loại cảm giác yên tâm
chưa bao giờ có.
Vinh Nhung biết mình rất ghê tởm, loại tình cảm trái với luân thường đạo đức này sẽ bị người đời khinh bỉ như thế nào. Chỉ là, dường như từ bé
cô đã có tình cảm không giống người thường đối với Vinh Hưởng. Người
này, bắt đầu từ khi cô còn nhỏ, vẫn luôn yêu thương sủng nịnh cô, bảo hộ chiếu cố, sắm vai người bảo vệ trong sinh mệnh vốn thiếu hụt tình cảm
của cô. Từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện thì đã cảm thấy, cả đời anh là của cô, chỉ có thể là của cô.
Cho dù anh có là anh trai của cô, cô cũng chưa từng nhìn thẳng vào phần huyết thống này mà thay đổi.
Bởi vì Tống Hải Thanh mà mấy năm qua Vinh Hưởng vẫn luôn hận cô, trong
lòng vừa chịu hành hạ gấp đôi đồng thời cũng vừa ghê tởm và an ủi chính
mình….
Anh hận cô, nếu như vậy cả đời cũng sẽ không quên được cô. Những thứ
tình cảm biến thái này đã phong tỏa rất nhiều năm ở trong lòng cô, thậm
chí cô không dám đụng vào. Sợ chỉ cần chạm vào một góc, tất cả đều đổ
vỡ.
Mấy năm nay, lúc nào Vinh Hưởng nhìn cô cũng đều là dáng vẻ lạnh lùng hờ hững, người ở bên ngoài nhìn bọn họ giống như là nước với lửa, oán hận
lẫn nhau.
Nhưng chỉ có Vinh Nhung biết, lúc cô sinh bệnh thì Vinh Hưởng đã từng
lén bỏ hộp thuốc vào trong túi của cô, Vinh Hưởng đã từng ở ngoài trường học đánh nam học sinh nam quấy rầy cô đến gãy xương. Ở sau lưng cô,
Vinh Hưởng dùng phương thức vừa kỳ cục lại vụng về để quan tâm cô, cô
không phá vỡ nó, vừa hưởng thụ cũng vừa đau khổ.
*
Vinh Hưởng ngồi trên hành lang dài ở ngoài hội quán, ngẩn người nhìn bể
cá cách đó không xa. Điếu thuốc lá ở giữa ngón tay đã hết, lúc ngón tay
cảm nhận được nhiệt độ nóng mới vội vàng ấn điếu thuốc vào trong cái gạt tàn thuốc trên bàn thủy tinh. Ngọn đèn màu xanh dương âm u chiếu vào bể cá, tiếng nước chảy ào ào luôn ở bên tai. Vinh Hưởng nhắm mắt lại, yên
lặng nhìn ngón tay thon dài của chính mình.
Vinh Nhung là em gái của anh, anh hận chuyện này hơi bất cứ người nào.
Anh vẫn hận Tống Hải Thanh, giận chó đánh mèo làm liên lụy đến Vinh
Nhung. Nhưng hai người bọn họ lại có duyên ngoài dự tính, cho dù anh đi
đến trường nào, Vinh Nhung cũng sẽ học cùng trường với anh. Anh nghĩ,
nhất định là Tống Hải Thanh để cho Vinh Nhung dính lấy anh cho nên mới
tốn công sức sắp xếp cho bọn họ học cùng một ngôi trường. Vì thế, anh
lại càng tỏ ra chán ghét Vinh Nhung.
Vinh Nhung là con rối, cái gì cô cũng tin vào Tống Hải Thanh. Ngay cả
lúc trước ở chung một chỗ với anh, đôi mắt phát ra ánh sáng ngây thơ nói cái gì mà tương lai nhất định phải gả cho anh đều là những kịch bản của Tống Hải Thanh. Từ khi còn nhỏ Vinh Hưởng đã chôn xuống thù hận đối với Vinh Nhung, bị lừa gạt bị tính kế. Anh vô cùng chán ghét sự chân thành
của mình bị người khác giẫm đạt.
Cho dù anh bắt nạt hay đùa cợt làm cho cô nhục nhã như thế nào, thì cũng không có cách nào thỏa mãn được cơn giận và cảm giác trống trải trong
lòng. Lúc nào Vinh Nhung cũng yên lặng chịu đựng anh làm nhục và giận
chó đánh mèo, nhìn vẻ mặt nhịn nhục và dáng vẻ quật cường của cô. Vinh
Hưởng chỉ cảm thấy có một cỗ lửa giận trong lòng kia không ngừng tuỳ
tiện thiêu đốt.
Chính anh cũng không biết tình cảm của anh dành cho cô là như thế nào,
cho dù làm như thế nào thì anh cũng không thấy thoải mái. Cô giống như
một cây kim chôn ở trong tim anh, làm cho anh không dám tùy tiện hành
động. Vừa động, máu thịt sẽ lẫn lộn.
Mãi đến năm anh mười sáu tuổi, trong lúc vô tình nhìn thấy mấy học sinh
nam lạ mặt chặn Vinh Nhung ở ngoài trường học. Mấy học sinh nam kia có
dáng người cao cao vây xung quanh cô. Vẻ mặt Vinh Nhung tràn đầy đề
phòng, một đôi mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn học sinh nam cao hơn cô cả
một cái đầu. Vinh Hưởng đứng ở cổng trường chờ tài xế đến đón anh, thờ ơ nhìn toàn bộ mọi chuyện.
Có nên giúp cô không? Vinh Hưởng còn chưa suy nghĩ kỹ thì nhìn thấy Vinh Nhung bị một học sinh nam trong số đó mạnh mẽ kéo vào trong ngực, Vinh
Hưởng không nghe rõ bọn họ đang nói gì. Tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm
vào cánh tay đang khoác lên vai cô, lúc này trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, dường như thứ gì đó của mình đã bị xâm phạm. Cái gì anh cũng
không kịp suy nghĩ đã xông lên đánh một đấm vào mặt học sinh nam kia.
Năm đó, lần đầu tiên Vinh Hưởng vì một học sinh nữ mà đánh nhau. Cũng là lần đầu tiên vì đánh nhau mà bị trường học ghi lỗi, Vinh Nhung ôm túi
sách sợ hãi đi theo phía sau anh, một lúc lâu cũng không dám nói câu
nào. Vinh Hưởng dừng lại ở rừng cây nhỏ trong trường, xoay người nói với cô: “Đừng đi theo tôi nữa! Tôi nhìn thấy cô là phát phiền rồi.”
Vinh Nhung im lặng không lên tiếng lấy ra bình thuốc mỡ từ trong túi
sách, run rẩy đưa đến trước mặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì thiếu
dinh dưỡng mà tái nhợt nhìn vào anh. Vinh Hưởng nhìn chằm chằm cô một
hồi, sau đó mới ngồi xuống ghế đá ở bên cạnh.
Vinh Nhung giúp anh thoa thuốc lên vết thương ở trên mặt, thuốc mỡ lạnh
lẽo thoa lên ở khóe môi. Rõ ràng là rất lạnh nhưng ngón tay mảnh khảnh
của cô lại giống như mang theo ma lực, thoa ở bên môi anh tạo ra một sựk ấm áp. Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa khóe môi của anh, thỉnh thoảng
không cẩn thận chạm đến cánh môi. Ánh mắt của Vinh Hưởng phức tạp cúi
đầu nhìn cô.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, Vinh Nhung ngừng động tác trong tay lại, mở to mắt nhìn anh.
Khuôn mặt kia, chỉ vài năm không gặp từ lúc nào đã trở nên xinh đẹp đến
như vậy? Vinh Hưởng nhìn vào đôi mắt to trong suốt của cô đang chăm chú
nhìn mình, không biết tại sao anh lại cảm thấy hơi chóng mặt. Cái miệng
nhỏ của Vinh Nhung vểnh lên, vẫn giống như hồi còn bé, lộ ra cái răng
khểnh nhìn anh vui vẻ cười nói: “Anh, lúc anh đánh nhau thực sự rất đẹp
trai.”
Vinh Hưởng chỉ gắt gao nhìn chăm chú vào ngũ quan xinh xắn kia, trong
ngực có chút tình cảm khác thường quấy nhiễu đến đại não của anh, trong
nháy mắt không có khả năng tự hỏi. Anh không biết là vì cái gì lại hôn
lên đôi môi của cô. Chỉ là môi kề môi, lướt qua rồi dừng lại một như một cái hôn.
Trong nháy mắt thân thể Vinh Nhung cứng ngắc không dám chớp mắt nhìn
chằm chằm vào anh, giống như bị hù dọa nhưng lại giống như có chút u mê
luống cuống. Vinh Hưởng bị hành động của mình làm cho sợ hãi, im lặng
một lúc lâu rồi rời đi, anh vẫn giữ khoảng cách như vậy đối với cô, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ lo sợ giống như con thỏ nhỏ. Anh chỉ cảm thấy hô
hấp dần dần trở nên nặng nề, qua một hồi lâu mới mặt lạnh đẩy cô ra.
“Về sau không được gọi tôi là anh, nếu không sẽ phạt cô giống như hôm
nay!” Dáng vẻ hung tợn của anh khiến Vinh Nhung co người lại ngồi ở đó
cái gì cũng không dám hỏi.
Vinh Hưởng đứng dậy mau chóng rời đi, anh chán nản lo âu, trong lòng cảm thấy vừa oán giận lại vừa khinh bỉ. Rốt cuộc thì anh bị cô hạ thuốc gì
mà lại giống như gặp quỷ, tự nhiên lại đi hôn một cô bé mới có mười lăm
tuổi. Hơn nữa điều nguy hiểm nhất chính là cô là em gái ruột của anh, là con gái của Tống Hải Thanh! Mỗi một thứ đều đủ để anh khinh bỉ chính
mình một trăm lần.
Anh càng thêm xác định, Vinh Nhung giống như Tống Hải Thanh, là yêu tinh, là hồ ly tinh giỏi nhất về việc quyến rũ người khác!
Đêm đó, lần đầu tiên Vinh Hưởng mơ thấy Vinh Nhung. Xa cách gần chín
năm, Vinh Nhung ở dưới thân anh khó khăn nhận lấy vui vẻ, dịu dàng xinh
đẹp như nước. Vinh Hưởng bị giấc mơ của mình làm cho giật mình tỉnh
giấc, cái loại mơ mộng biến thái kinh tởm này rốt cuộc đã bắt đầu từ khi nào? Nhưng mà, cô luôn luôn có mặt ở mọi nơi, hoàn toàn cắm rễ trong
lòng anh. Có lẽ…. Thật lâu trước kia, côđãở trong lòng anh, lặng yên
không một tiếng động, chậm rãi ăn mòn. Mang theo anh, rơi vào vực sâu
tội ác tối tăm kia.
*
Buổi tối có vũ hội, được tổ chức ở bên ngoài, mọi người tụ năm tụ ba ở
cùng một chỗ vui đùa ầm ĩ. Vinh Hưởng và đám người Dịch Phong ngồi ở một bàn ngoài rìa, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười. Lúc Vinh Nhung bị
Tưởng Mạc kéo đến gần chỗ bọn họ thì bước chân gần như không ổn định.
Vinh Nhung có chút không biết nên đối mặt với anh như thế nào, anh có
thể cảm thấy xấu hổ hay không? Nhưng bất ngờ, lúc Vinh Hưởng nhìn thấy
cô lại tự nhiên nở nụ cười.
Vinh Nhung cảm thấy mình là một người rất buồn cười.
Lạc Lăng cũng ở đó, ngồi ở giữa Chu Tư Thành và Vinh Hưởng, bởi vì uống
rượu mà hai gò má đỏ ửng lên. Lúc nhìn về phía Vinh Hưởng ngồi ở bên
cạnh thì ánh mắt cực kỳ tỏa sáng, bỗng nhiên trong đầu Vinh Nhung nhớ
lại một câu ‘đưa tình ẩn tình’. Tương Mạch không vui khi bị Dịch Phong
lôi kéo tới ngồi ở bên cạnh anh ta, thỉnh thoảng hai người lại nói nhỏ
vài câu với nhau. Vinh Nhung ngồi nghiêng người về phía Vinh Hưởng, ngồi đối diện cô chính là Chu Tư Thành. Trên bàn dài có rất nhiều người, đều là bạn học của bọn họ.
Nam nữ trẻ tuổi vô cùng náo nhiệt, nói mấy câu liền tổ chức chơi trò
chơi. Có người la hét nói chơi đại mạo hiểm, tất cả mọi người đều đồng
ý. Lúc Vinh Nhung muốn rời đi thì đã không kịp, Tương Mạch ở dưới bàn
kéo lấy tay cô.
Cũng may, chơi mấy vòng vận khí của Vinh Nhung đều rất tốt, không bị
phạt lần nào. Càng về sau thì càng hứng khởi, không khí cũng theo âm
nhạc đinh tai nhức óc mà lên cao, Vinh Hưởng giống như ở trạng thái vắng mặt, vậy mà qua mấy vòng lại cũng có lúc thua. Các bạn nam đều cười xấu xa, có một người đưa ra vấn đề: “ Không bằng cậu nói một chút vềđối
tượng trong mộng của cậu là ai đi, cần phải có trong hiện thực, không
phải là cái gì mà Thương Tỉnh Không, Ozawa Maria à.”
“…” Vinh Nhung trợn mắt há hốc mồm nhìn mấy học sinh nam kia, hỏi như vậy liệu Vinh Hưởng có tức giận không?
Hình như Vinh Hưởng cũng sửng sốt, sau cùng ánh mắt nhẹ nhàng lóe sáng lên, cười nói: “Vậy mình chọn đại mạo hiểm.”
Một đám nam sinh lại nháo lên, bỗng nhiên Chu Tư Thành đề nghị: “Nếu như chọn đại mạo hiểm… thì không bằng cậu hôn Lạc Lăng của chúng ta một
cái, như thế nào?”
Lạc Lăng đỏ mặt đánh Chu Tư Thành vài cái: “Đáng ghét, tại sao lại lôi
tớ ra.” Nhưng ánh mắt lại len lén nhìn về phía Vinh Hưởng.
Vinh Nhung khẩn trương nhìn Vinh Hưởng, Vinh Hưởng nhìn thoáng qua cô,
cái nhìn kia, vừa nhanh lại vừa mơ hồ. Thậm chí Vinh Nhung không kịp nắm bắt hàm ýở trong đó. Khóe miệng của Vinh Hưởng mang theo một chút ý
cười, thật sựđưa tay vòng qua bả vai Lạc Lăng: “Được, nhưng đừng chảy
máu mũi đấy.”