Bố mẹ Bạch tới Châu Nam được ba hôm thì nhất quyết không chịu ở lại nữa, một phần do lo lắng mảnh vườn nhỏ ở nhà không ai chăm bón, một phần cảm thấy con trai lớn rồi thích bạn gái quan tâm hơn là cha mẹ, bàn bạc với bên thông gia chuyện cưới hỏi xong xuôi liền quay về Vân Giang.
Triệu An Ngữ tiễn hai người ra cổng, dáng vẻ dâu hiền ngoan ngoãn cất lời: “Bác trai, bác gai đi đường bình an.
”
“Thay bác chăm sóc Kính Xuyên.
” Bạch phu nhân cầm tay con dâu tương lai thân thiết vỗ về: “Vất vả cho con rồi.
”
Triệu An Ngữ mỉm cười lắc đầu, có gì vất vả chứ? So với những hy sinh Bạch Kính Xuyên bỏ ra có đáng gì.
Cô giơ tay vẫy chào cha mẹ Bạch, cứ thế đứng chờ cho đến khi chiếc xe mang theo hai người hòa vào dòng xe cộ tấp nập mới xoay người vào trong.
Triệu An Ngữ nhanh chân rảo bước trên hành lang dài đằng đẵng đi tới căn phòng chăm sóc dưỡng bệnh cao cấp, cánh tay đặt lên chốt cửa chuẩn bị mở ra thì chợt nghe thấy trong phòng vang lên giọng nói không chỉ thuộc về một người.
Cô không muốn làm gián đoạn cuộc hội thoại giữa mấy người đàn ông bọn họ, hạ tay xuống đi tới ghế ngồi chờ.
Khoảng nửa tiếng sau sáu bảy người đàn ông thần thái nghiêm nghị bất phàm, tuổi tác phong phú bước ra ngoài.
“Tư lệnh Bạch chúc cậu sớm bình phục, hẹn cậu vào dịp khác.
”
“Các vị đi thong thả.
” Bạch Kính Xuyên tươi cười hớn hở nhiệt tình đi ra tới tận cửa tiễn khách, khi quay vào bất chợt giọng nói giận hờn quen thuộc vang lên phía sau khiến anh dừng bước.
“Kính Xuyên anh lại không chịu nghe lời rồi.
” Triệu An Ngữ cau có đứng lên, không vui nhìn Bạch Kính Xuyên.
Con người này thật là không thể nằm yên dưỡng bệnh được mà.
“Lại đây.
” Bạch Kính Xuyên ôn nhu cất gọi.
Triệu An Ngữ giận dỗi vờ như không nghe thấy lời anh hậm hực giữ nguyên vị trí, nhưng khi Bạch Kính Xuyên tỏ ý muốn đi lại phía cô, Triệu An Ngữ lại không nhịn được tiến tới bên cạnh anh.
“Bụng anh còn đau không?”
Bạch Kính Xuyên khẽ cười vòng tay ôm Triệu An Ngữ vào ngực, mặt chôn ở hõm cổ cô hít lấy mùi hương thanh mát dễ chịu:
“Quan tâm anh?”
Triệu An Ngữ ngẩng mặt nhìn sâu vào con ngươi đen ôn nhuận chỉ có mình bản thân của đối phương, không chút che giấu tâm tình gật đầu.
Ngón tay Bạch Kính Xuyên chạm vào vành môi đỏ mọng của Triệu An Ngữ nhẹ nhàng miết qua miết lại, ý cười lan tỏa từ trái tim tới đôi mắt giải thích:
“Em nhớ không anh có cuộc họp cấp cao ở Nam An? Bọn họ trước khi trở lại đơn vị muốn ghé qua thăm anh.
” Những người khác anh có thể bảo Lâm Tường từ chối thịnh tình, nhưng đối với các vị lão thành đáng kính trọng ở phương xa này sao có thể tỏ ra cao ngạo được.
“Trong quá trình họp tự ý rời khỏi có sao không?” Triệu An Ngữ nhớ ra chuyện đó, cũng nghĩ tới môi trường nhân nhân nghiêm nghị kỷ luật, ánh mặt hiện lên lo âu khẽ hỏi.
“Quân nhân thì cũng có gia đình mà.
” Nhìn cánh môi hé mở trước mắt, Bạch Kính Xuyên nói xong không nhịn thêm được nữa nghiêng đầu hôn Triệu An Ngữ.
Dường như đối với anh thân mật cùng cô chưa bao giờ là đủ, năm tháng trống vắng qua triệt để phải đòi lại tất cả.
Triệu An Ngữ bị sự cuồng nhiệt của Bạch Kính Xuyên làm cho tâm trí trở lên mơ hồ, gót chân kiễng lên đón nhận những ngọt ngào mà anh mang tới.
Trong lúc cả hai đang chìm đắm, đầu óc Triệu An Ngữ bỗng thanh tỉnh vội vàng đẩy Bạch Kính Xuyên.
Bạch Kính Xuyên ngơ ngác không hiểu nguyên nhân, cô bé này vừa rồi còn nhiệt tình lắm mà, anh định tiến lại bắt lấy cằm cô tiếp tục chuyện vừa rồi, lại nghe được thanh âm đầy ngượng ngùng từ cô: “Kính Xuyên đang ở ngoài cửa đấy.
”
Bạch Kính Xuyên bật cười “Vậy vào trong nhé?”
Lời dụ dỗ đầy ý tứ lọt vào tai, hai má Triệu An Ngữ lập tức đỏ bừng, cúi gằm mặt xuống không rõ là đồng ý hay không?
Bạch Kính Xuyên yêu chết cái điệu bộ đáng yêu này, khom lưng cúi thấp người xuống cố tình hỏi lại.
“Hả… có được không?”
Triệu An Ngữ bặm môi, dùng cùi chỏ huých vào ngực Bạch Kính Xuyên bất mãn nói: “Anh lại không đứng đắn rồi.
”
Bạch Kính Xuyên được thể cười lớn, kéo Triệu An Ngữ lại gần đặt vào trán cô một nụ hôn si mê, sau đó như sợ rằng bản thân sẽ rơi vào trầm luân nhanh chóng rời đi, bàn tay vuốt tóc cô sủng nịnh nói.
“Theo anh ra ngoài đi dạo, ở phòng bức bối quá.
”
Triệu An Ngữ có vẻ còn quan ngại sức khỏe anh chưa tốt, chần chừ giữ tay anh lại.
“Yên tâm, giờ anh có em rồi sẽ không mặc kệ cơ thể đâu, phải ra sức tĩnh dưỡng thật khỏe mạnh chứ.
” Ngón tay Bạch Kính Xuyên lồ ng vào tay Triệu An Ngữ vừa nói vừa kéo cô đi.
Nói cái gì không biết?
Triệu An Ngữ theo phía sau khẽ đưa mắt lườm Bạch Kính Xuyên, sao cô lại nghe ra mùi vị không mấy nghiêm túc trong đó nhỉ.
Người đàn ông này bề ngoài chững chạc là thế, mà sao nhiều khi nói ra lại chẳng khác nào một đám thanh niên mới lớn hư hỏng vậy?
Khuôn viên bệnh viện giữa trưa nắng nóng vắng vẻ bóng người, Triệu An Ngữ cùng Bạch Kính Xuyên như hai kẻ thần kinh lang thang dưới ánh mặt trời gay gắt.
Triệu An Ngữ híp híp đôi mắt kéo Bạch Kính Xuyên ra hàng ghế đá dưới tán cây liễu ngồi xuống, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên mặt cho anh, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Chúng ta có phải quá ngốc rồi không? Phòng điều hòa mát mẻ không ở.
”
Bạch Kính Xuyên cầm tay cô đưa đến miệng hôn, tình yêu mà đôi khi ngốc một chút cũng không sao cả.
“Anh…” Ngay khi Bạch Kính Xuyên mở miệng nói lời yêu đương, lại bị tiếng chuông điện thoại trong túi Triệu An Ngữ cắt ngang.
“Em nghe điện thoại một chút.
” Cô nhìn nhìn anh, rồi đứng lên đi ra xa bắt máy.
Bạch Kính Xuyên thở dài đầy bất mãn đuổi theo bóng lưng cô.
“Dạ con hiểu.
” Triệu An Ngữ một bên nói chuyện với mẹ, một bên quay người nhìn Bạch Kính Xuyên, tự nhiên không rõ vì nguyên do gì anh lại đột ngột rời khỏi ghế đá, đi ra ngoài tán cây khom người nhặt vật gì đó.
Khi anh đứng thẳng người, ánh mặt trời kịp thời chiếu đến khiến cả người anh phát sáng.
Trong mắt Triệu An Ngữ giờ phút này đây mọi thứ đều nhòa đi, chỉ còn duy nhất người đàn ông cao lớn, bất phàm kia.
Cảnh vật xung quanh và cả ánh mặt trời chói chang nữa, vì sự có mặt của anh mà trở nên đẹp đẽ.
Triệu An Ngữ y hệt người mộng du buông di động xuống, đi tới gần Bạch Kính Xuyên, hai tay đặt lên hông anh, mặt áp vào tấm lưng vững chãi.
Bạch Kính Xuyên khựng lại cánh hoa bồ công anh trên tay theo đó bị cơn gió thổi bay lên cao, anh nhẹ xoay người lại nhìn Triệu An Ngữ, trầm ấm hỏi: “Sao vậy?”
Triệu An Ngữ cong nhẹ cánh môi lắc đầu: “Không sao, chỉ là muốn ôm anh mà thôi.
” Nói dứt câu cô liền ngả vào lòng anh, vòng tay qua ôm anh thật chặt.
Kính Xuyên cảm ơn anh đã luôn bao dung với em.
“Anh cũng vậy, mỗi giây mỗi phút đều thấy rất nhớ em.
” Bạch Kính Xuyên theo đó cũng ôm Triệu An Ngữ, đơn giản tham lam tìm kiếm hơi ấm thuộc về cô.
Một tuần sau, với nhiều lý do hết sức chính đáng Bạch Kính Xuyên đã thành công nhận được sự chấp thuận xuất viện từ Triệu An Ngữ.
Trước khi quay lại Hải Thành, anh cùng Lâm Tường tới trại giam gặp phạm nhân bị phán quyết bốn mươi năm tù Doãn Khiên một chuyến.
Doãn Khiên sau nhiều ngày bị hành hạ thừa sống thiếu chết, tính cách có phần thay đổi sợ ánh sáng sợ tiếng bước chân, anh ta liếc ngang liếc dọc run rẩy theo người cai tù tới căn một phòng kín.
Ngay khi nhìn rõ mặt người tới thăm mình là ai, tròng mắt hắn ta hiện rõ sự kinh ngạc lùi về sau lắp bắp nói: “Không thể nào, không thể.
”
“Bất ngờ lắm phải không? Cậu nghĩ với những thứ đó giết được tôi sao? Doãn Khiên cậu chưa đủ trình.
” Bạch Kính Xuyên ngồi vắt chân trên ghế, nhàn nhạt mở miệng.
Doãn Khiên không thể tin được hiện thực này, hắn ta cho rằng mình đã giết được Bạch Kính Xuyên cho nên dù có chịu bao nhiêu đau đớn cũng không sao, nhưng sao lại như vậy? Hắn đã tính toán sai ở bước nào?
Doãn Khiên muốn chạy trốn nhưng lại bị Lâm Tường ở phía sau đẩy mạnh một cái bổ nhào xuống sàn nhà, hắn ta ôm đầu hai mắt trắng dã ai oán.
“Bạch Kính Xuyên mày tới để cười nhạo tao?”
Bạch Kính Xuyên nhếch môi trào phúng: “Cậu nghĩ mình đáng sao?”
“Tôi chưa bao giờ coi trọng cậu, bởi loại người như cậu chỉ đem tới thứ tình cảm nhất thời chứ không đậm sâu, vì thế chẳng muốn phí phạm thời quan quan tâm cậu sống thế nào làm gì?”
Doãn Khiên nhíu mày, không tới để cười nhạo? Vậy tới để giết hắn ta ư?
“Tôi muốn cậu trả lời một câu hỏi, đừng cho rằng mình thông minh tôi có khách khiến cậu khốn khổ hơn hiện tại đấy.
” Giọng Bạch Kính Xuyên tuy không cao nhưng lại lộ ra khí thế uy nghiêm, phối hợp cùng ánh mắt sắc biến khiến cho Doãn Khiên ớn lạnh.
“Là mày làm?” Hắn ta chợt nhận ra những thống khổ bao ngày qua đều bắt nguồn từ Bạch Kính Xuyên, Doãn Khiên ngửa cổ cười như một kẻ điên: “Tao quên mất mày là tư lệnh cơ mà, thích làm gì chẳng được.
”
“Cậu nhầm rồi tôi chưa bao giờ làm việc theo sở thích, nhưng người nào chạm vào giới hạn của tôi chắc chắn sẽ không sống yên ổn.
”.