Editor: Di
Quang cảnh trước mắt có phần lờ mờ, cảnh tượng vừa rõ ràng vừa mờ ảo. Là giấc mơ sao?
Hình như vừa trải qua chuyện gì đó, hai con chó nhà giàu ngày thường vẫn bám theo chân cậu, Triệu gia và Chu gia đang ngồi cười châm biếm kế bên. Cả bọn tay ôm đàn bà, chuẩn bị đi ra ngoài tiêu phí.
Cửa hàng trang sức xa xỉ, cô gái rất hào hứng, bạn giường mới này của cậu dáng vẻ tương đối non nớt, cùng nhau đi ra ngoài sẽ không bị coi như chị em.
Trên thực tế, cậu không hề thích kiểu phụ nữ này, cậu thích kiểu em gái nhỏ, quyến rũ và rạng rỡ, mặc dù có thể sẽ bị hiểu nhầm là Thành tỷ tỷ hoặc đang bao dưỡng tiểu bạch kiếm. Hiện tại ở bên cô bạn tình này chưa được vài ngày nhưng cậu đã cảm thấy rất mệt mỏi, mờ nhạt, vô vị.
Cô vẫn còn đang nói rất hăng say. Lúc đầu, cậu còn cảm thấy giọng nói của cô giống như một con đà điểu nhỏ màu vàng, sắc nét và rõ ràng, ngay cả trên giường, lúc khóc nức nở, còn làm cậu cảm thấy tươi mới. Nhưng bây giờ, cậu chỉ cảm thấy phiền toái, cảm thấy khắc nghiệt và cảm thấy ồn ào. Cô đang hỏi cậu rằng chiếc vòng cổ có sang trọng không. Cậu ném một chiếc thẻ thanh toán cho cô và rời khỏi nơi ồn ào này, mặc kệ giọng nói kêu gào như bị tổn thương của cô, bây giờ cậu chỉ muốn một mình.
Chu Kình nhấc chân đuổi theo cậu, cái tay vừa choàng lên vai đã bị cậu hất xuống. Hiện tại cậu chỉ muốn tát một phát vào vẻ mặt đang cười nhạo cậu của Chu Kình. Đột nhiên, bước chân cậu dừng lại, cậu nhìn thấy một người phụ nữ, đủ để khiến trái tim cậu nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô mặc một chiếc váy quá gối màu đỏ, lửa sáng, đôi bông tai pha lê dài áp vào làn da trắng trên khuôn mặt. Lông mi dài và cong, dáng người nóng bỏng, cao gầy. Cô đang nhìn một chiếc đồng hồ của nam, thỉnh thoảng ngước mắt lên hỏi người phục vụ trước mắt một vài vấn đề. Người phục vụ thoạt nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, mỗi lần nói chuyện cùng cô thì khuôn mặt lại đỏ thêm vài phần.
Cậu nhìn cô chằm chằm, máu huyết trong cơ thể sôi sục. Cảm giác được bản thân đang bị ai đó nhìn chằm chằm, cô quay đầu, cặp mắt hoa đào xinh đẹp chạm mắt với cậu, cô khẽ mỉm cười khiến cậu ngây ngốc tại chỗ.
“Vừa ý sao?” Chu Kình nhếch mép, cố tình nói: “Ồ, hình như có bạn trai rồi….”
Cậu cau mày, liếc nhìn Chu Kình. Chu Kình nhìn về phía cô gái, cố tình nói với giọng điệu chậm rãi.
“Nhưng cũng không phải không có cách…” Dừng lại một chút, Chu Kình quay đầu lại nhìn cậu, nụ cười ngày càng rõ ràng hơn: “Cái chính là Bạch thiếu thích nàng tới mức nào…”
Ánh mắt cậu ngày càng say mê, vẫn nhìn cô, phảng phất như không nghe thấy những lời Chu Kình nói. Cô đã mua đồ xong, đưa thẻ cho người phục vụ rồi nhờ gói lại. Cánh cửa kính của cửa hàng được mở ra rồi đóng lại, cô giống như một con búp bê tinh xảo, đẹp đẽ và đắt tiền.
Thật không biết là cậu có đủ tiền để mua con búp bê này hay không.
Cô bước ra ngoài, tiếng giày cao gót kêu lên như đang giẫm vào trái tim cậu. Có lẽ do ánh mắt cậu quá nóng bỏng, cô nhìn cậu lần nữa, khẽ cúi đầu mỉm cười, như thể đang chào hỏi. Cậu nghĩ, người phụ nữ này, cậu nhất định phải có được.
Chu Kình ghé vào lỗ tai cậu, khẽ nói gì đó, âm thanh ngày càng nhỏ dần, cậu cảm giác cơ thể lập tức trở nên nặng nề, tầm mắt dần mơ hồ, bên tai truyền đến tiếng mở cửa, trong nháy mắt ý thức tỉnh táo lại.
Qủa nhiên là mơ.
Cố gắng mở mí mắt, vừa động đậy, cậu cảm thấy hơi đau, cơ thể giống như bị xe nghiền nát. Điểm mấu chốt là vị trí ẩn trong mông thậm chí còn nóng hơn, ruột bên trong hình như cũng bị tổn thương.
Ký ức ngày hôm qua ùa về trong tâm trí cậu và dường như cậu không thể chấp nhận nó. Nó khiến cậu vô cùng lúng túng và ngại ngùng.
Ngước mắt lên, cậu thấy anh ta đang cầm cái thùng cách nhiệt và những viên thuốc cậu không biết tên đi đến.
Giống như phản xạ có điều kiện, cậu bắt đầu run rẩy, cố gắng kéo cơ thể mệt mỏi vào bên trong, cho đến khi bản thân bị thu nhỏ vào góc, không thể rút lui được nữa.
“Đói không?” Thẩm Lê hỏi.
“Anh … tên của anh là gì? Tại sao anh lại bắt giữ tôi? Nói cho tôi biết, được không?” Cậu sợ hãi, thật sự. Cậu chưa bao giờ sợ hãi như vậy kể từ khi cậu được sinh ra, và cậu chưa bao giờ cảm thấy nghẹt thở như vậy. Bị bắt cóc, bị cầm tù và bị xâm phạm, cậu nghĩ, ngay cả khi cậu thực sự được giải cứu, không biết cậu có kiên trì được đến lúc được cứu hay không. “Ít nhất anh hãy cho tôi biết tại sao, cho tôi biết nguyên nhân?”
“Ăn đi.” Thẩm Lê vẫn giữ nguyên biểu cảm đó, không có gì thay đổi. Tầng hầm không có ánh mặt trời chiếu vào, đèn sợi đốt luôn sáng và cậu không thể phân biệt được ngày đêm. Cậu không thể chịu đựng được nữa. Cậu hét lên: “Tôi không ăn! Tôi không ăn! Hãy để tôi đi!”
Cổ tay và mắt cá chân cậu được buộc bằng dây xích sắt. Cậu cúi đầu xuống, thấy mình không có mặc quần áo, bản thân trần như nhộng trên giường.
Cậu mở to mắt nhìn Thẩm Lê trong sự hoài nghi. Gì đây? Anh ta không coi cậu là người hả. Chẳng lẽ muốn nhốt cậu cả đời ở đây sao.
Không. Không. Ba mẹ nếu không thấy cậu nhất định sẽ rất nóng lòng. Họ sẽ lo lắng. Họ chắc chắn sẽ tìm thấy cậu. Chắc chắn … chắc chắn sẽ tìm thấy…
Thẩm Lê mở ngăn kéo, trong tầm nhìn của Bạch Thiệu Lan, rút ra một con dao gọt nhỏ. Đầu nhọn và lưỡi dao lóe lên. Cậu lập tức hét lên, lưng dựa sát vào bức tường lạnh lẽo, thở hổn hển. Cuộn tròn cơ thể lại.
Thẩm Lê liếc mắt nhìn cậu. Ngay lập tức cậu cảm thấy nổi da gà, giọng nói cũng trở nên sợ hãi: “Anh… anh muốn làm gì …”
Thẩm Lê thu hồi con dao lại. Cậu thở phào nhẹ nhõm. Thấy anh ta nhấc viên thuốc lên, nói với giọng nghiêm túc: “Đây là thuốc chống viêm. Nếu cậu không muốn uống nó, tôi sẽ thay thế nó bằng thứ khác.”
Thẩm Lê không nói nó là gì, nhưng dựa theo trực giác của Bạch Thiệu Lan thì chắc chắn thứ đó không hề tốt lành gì. Thuốc chống viêm, chống viêm ở phía sau sao….? Mặt cậu đột nhiên đỏ lên, cậu nghĩ, nếu có một con dao trong tay, cậu phải giết cái tên chết tiệt này.
“Cậu có uống hay không?” Thẩm Lê hỏi lại.
“….” “Quên đi, không phải chỉ là một loại thuốc chống viêm thôi sao? Hơn nữa, nếu như phía sau…….Qủa thật không thoải mái, cậu muốn lờ đi cũng không được.
“Tôi uống.” Anh mở miệng, nhắm mắt lại, bộ dạng như là sắp uống thuốc độc, chết đi cũng được.
Mãi không thấy anh ta có động tĩnh gì. Cậu chớp mắt thấy anh ta đứng cạnh giường mình. Dáng người cao lớn, mặc dù biểu cảm thẫn thờ, nhưng khí thế của anh ta vẫn khiến cậu co rúm lại và không thể kiểm soát được sự run rẩy.
“Sao…Làm sao…”
“Chẳng lẽ cậu muốn tôi đút?” Giọng Thẩm Lê có một chút ưu tư, mỉa mai. Nghe được những lời này, tâm cậu cứng lại, lòng tự ái của cậu như đang bị chà đạp.
Cậu đưa tay ra, không chú ý đến những vết xước đỏ trên cổ tay do dây xích. Nhanh chóng lấy thuốc và nhét nó vào miệng. Viên thuốc trắng chảy ra trên đầu lưỡi, vừa đắng vừa chát. Nhưng cậu không cầm lấy nước trong tay Thẩm Lê, dùng hành động nhỏ này để thể hiện sự phản kháng, đôi mắt liên tục nhìn chằm chằm vào anh ta.
Thẩm Lê thấy cậu đã uống thuốc, thờ ơ xoay người, để thùng giữ ấm ở nơi Bạch Thiệu Lan có thể với tới.
“Cả ngày hôm nay cậu ăn cháo trắng, thích hay không tùy cậu.”
Nguyên một ngày ăn cháo trắng! Tên biến thái này cũng quá hẹp hòi! Nhìn cũng không đến nỗi nghèo mà!
Ban đầu Bạch Thiệu Lan nghĩ rằng, mặc kệ bất kể món ăn anh ta đưa có ngon cỡ nào, cậu cũng phải kiên quyết tuyệt thực! Cho đến khi cậu chết đói thì cậu cũng không thỏa hiệp! Nhưng mà….Chỉ có cháo, ăn cả một ngày. Tâm tư muốn phản kháng ngay lập tức bị dập tắt. Khi Thẩm Lê đã đi ra ngoài, dạ dày của cậu kêu lên, cuối cùng cậu vẫn đi tới mép giường múc một chén cháo húp.
Thôi, cần gì phải ủy khuất chính mình, muốn chết cũng nên chết cách khác, chứ chết đói quá khó chịu.
Uống xong cháo, cơn đói bụng tạm thời được ổn định, cậu nhìn xung quanh, bắt đầu nghĩ cách để trốn thoát.
Không có ai đến cứu thì cậu chỉ có thể cứu chính mình.