Giám Định Một Loài Thực Vật Mới / Tự Đái Xuân Dược Đích Nam Nhân

Chương 3.2

Người phụ trách quảng cáo giải thích xong, Kha Nhạc cũng hiểu được kịch bản gốc cũng là dựa trên Lăng Miêu mà thiết kế.

“Có thể cho hỏi thăm nhiếp ảnh gia là ai không?”

“Nhiếp ảnh gia là bằng hữu của giám đốc công ty chúng tôi, cũng là một vị cực nổi danh, nếu không phải là vì quan hệ của sếp thì thực rất khó hẹn.”

“A? Là vị nào?”

“Chính là Mục Mục lão sư, người đã từng đoạt giải kim cương trong một cuộc thi chụp ảnh quốc tế, cùng với nhiều giải thưởng trong nước, hơn nữa còn lẫy lừng là nhiếp ảnh gia độc quyền của tạp chí Minus.”

Kha Nhạc không kìm lòng mà hô lên: “Oa, đây quả là trùng hợp!”

“Các vị quen nhau?”

“Chúng tôi hôm qua mới hợp tác với Mục lão sư, hơn nữa Mục lão sư còn là hàng xóm với Miêu Nhi, ôi chao, chúng tôi ở rất gần.”

“Thật vậy không? Vậy tốt quá, các vị từng hợp tác qua, nói vậy chắc chắn người mẫu cùng nhiếp ảnh gia phải rất ăn ý.”

Lăng Miêu cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ mà nhíu mày.

“Nội dung cùng công việc lớn như vậy, chúng ta mau chóng ký kết hợp đồng với người đại diện của Miêu Nhi đi chứ.”

“OK không vấn đề!” Kha Nhạc hài lòng cùng Lăng Miêu lần lượt đứng lên,”Chúc hợp tác thành công.”

“Hợp tác thành công.” Người phụ trách quảng cáo cùng Lăng Miêu bắt tay.

Kha Nhạc kín đáo chọt Lăng Miêu, muốn y cũng phải có chút biểu hiện.

“Tôi rất mong chờ.”

Nhận được một dự án tốt, Kha Nhạc lúc lái xe mặt tươi như hoa.

“Nói thật tôi cũng rất muốn nhìn hình tượng câu khi cùng giả nam và nữ, hiệu quả nhất định rất giống long phượng thai, không, long phượng thai còn là song sinh, cậu phải là trứng long phượng.”

Lăng Miêu lãnh đạm mà “Hừ” một tiếng.

“Miêu Nhi cậu không vui sao?” Kha Nhạc nhìn kính chiếu hậu mà quan sát y.

“Tôi chỉ là đang suy nghĩ.”

“Suy nghĩ gì?”

“Buổi sáng người phụ trách quảng cáo nói Mục Mục là nhiếp ảnh gia của tạp chí nào?”

“Minus.”

“Chúng ta bây giờ đi phỏng vấn cho tờ nào?”

“… Minus.”

Một lúc sau Kha Nhạc mới phản ứng: “Sẽ không trùng hợp tới mức lại gặp Mục lão sư đấy chứ?”

Hắn kinh ngạc cảm thán: “Như vậy là duyên số, duyên số rồi, quả thực có thể mời Mục lão sư về làm nhếp ảnh gia riêng cho cậu!”

Lăng Miêu liếc mắt.

“Ngay cả việc chụp ảnh mèo cũng để cho Mục lão sư tới làm luôn đi? Nhưng mà thù lao của anh ta rất cao, không biết có chèo chống được không.” Kha Nhạc không thể không khống chế mà nói.

Lăng Miêu lại nghĩ thầm không rõ mà “Hừ” một tiếng.

“Có thể chúng ta hãy dùng lợi thế là hàng xóm mà gây quan hệ, hôm nào đó mua chút lễ vật tới thăm hỏi, cậu nói có được không?”

“Lan điếu nữa.”

Kha Nhạc sửng sốt: “Mục lão sư thích lan điếu? Cậu làm sao mà biết? Nhưng mà làm gì có khách nào lại đi tặng một chậu hoa?”

“Tôi chỉ đoán vậy thôi, thực cũng không muốn đi.”

“Cậu nếu được Mục lão sư giúp đỡ, thì đừng nói chụp ảnh bìa tuần, bìa năm cũng có thể. Hai người là một tổ hợp mạnh mẽ, cái gì Bố Ngẫu, cái gì Kim Cát Lạp, cơ bản đều không phải đối thủ để cạnh tranh.”

Lăng Miêu nghĩ đến phòng khách của Mục Mục, ảnh chụp động vật, hình như cũng có chút lung lay.

Bìa tờ Miêu Chí… Làm sao bây giờ, thực cũng có chút động tâm…

“Cậu bảo tôi nói đúng hay không?”

Lăng Miêu: “Hừ, từ từ rồi tính.”

Ở nơi hẹn, trái với phỏng đoán ban đầu, không hề nhìn thấy bóng Mục Mục, chỉ có một ký giả, hễ thấy Lăng Miêu là mắt liền sáng rực.

Trong giới này, Lăng Miêu lăn lộn đã lâu, lớn lên ở Thái Lan, sau này vươn ra Đại Lục, hơn nữa lại được giới trẻ ủng hộ vô cùng, rất nhanh trở nên nổi tiếng, hầu như tạp chí nào cũng tranh giành phỏng vấn, ký giả lần này cũng thấy đây quả thực là một cơ hội lớn.

“Lăng Miêu lão sư, tôi hâm mộ ngài đã lâu, rất vinh hạnh được phỏng vấn.”

Y đối với người sùng bái mình thì dường như luôn giữ hòa khí, không chỉ ký tên cho cậu mà còn chụp ảnh cùng, ký giả thực cảm động vô cùng, bởi vì Lăng Miêu cao ngạo thì ai chẳng biết.

“Chúng ta có thể bắt đầu phỏng vấn được chưa?” Lăng Miêu sợ cậu kích động quá mà chạy luôn ra khỏi phòng.

“Đương nhiên đương nhiên, ừm, câu hỏi đầu tiên…”

Tài liệu khi trước về Lăng Miêu đều là giả, nay đã thuộc làu làu, hơn nữa lại có Kha Nhạc ở bên hỗ trợ, thực ứng phó với những cuộc phóng vấn thế này đều không hề khó khăn.

“Như vậy Miêu Nhi lão sư rất thích mèo, còn chó thì sao?”

Lăng Miêu bất ngờ vì không nghĩ đối phương sẽ hỏi câu này.

“Thích mèo hơn, còn chó thì…”

Ở bên kia Kha Nhạc vã mồ hôi hột, chỉ sợ y lại nói ra câu nào khiến nhiều người tức giận, như “Vừa bẩn vừa ngu xuẩn, bề ngoái xấu xí ghê tởm”.

“Khi bé bị chó cắn, do vậy nên tương đối sợ chúng.”

Kha Nhạc yên lòng.

“A, là thế này, kế hoạch của chúng tôi trong số đặc biệt là chủ để Nam tử mèo hệ VS Nam tử chó hệ, muốn tìm hai người mẫu tương ứng, mỗi người sẽ đại diện cho một loài vật. Ngoài lần phỏng vấn này còn một buổi chụp hình cùng động vật nữa, chẳng hay người đại diện của Miêu Nhi lão sư đã nói hay chưa.”

Dường như đã nói, bất quá Lăng Miêu đã quên.

Lăng Miêu: “Hắn có nói qua.”

“Nếu Miêu Nhi lão sư đã không muốn tiếp xúc với chó, tôi liền kiến nghị với tổng biên tập để ngài đại diện cho hệ mèo.” Ký giả nói xong lập tức bổ sung, “Hơn nữa tôi cũng cảm thấy Miêu Nhi lão sư phong cách đặc biệt gần gũi với mèo, ngay cả tên cũng có chữ mèo, có thể nói là Nam nhân hệ mèo tiêu biểu.”

Kha Nhạc tưởng tượng ra Lăng Miêu làm nam nhân hệ chó… Thực không còn lời nào.

Lăng Miêu: “Tốt thôi.”

“Nhiếp ảnh gia bên chúng tôi sẽ liên lạc với ngài, dễ dàng chọn địa điểm để bàn luận chi tiết hơn.”

“Không biết lần này sẽ hợp tác với ai?” Lăng Miêu hỏi.

“Ô?”

“Nếu như có thể tôi muốn cùng với Mục lão sư.”

Lời này ngay cả Kha Nhạc cũng kinh ngạc, Lăng Miêu bình thường vòng vo, y trước đây cũng không hề hòa hợp với các nhiêp ảnh gia, bìa năm có sức dụ dỗ lớn tới vậy sao?

“Mục lão sư? Cái này..” Ký giả có chút lúng túng, “Mục lão sư là nhiếp ảnh gia mà công ty chúng tôi mời riêng, có thể thoải mái chọn người mẫu, thế nhưng người mẫu lại không thể…”

Kha Nhạc trong đầu: Muốn chết muốn chết muốn chết…

Lăng Miêu lần đầu tiên đưa ra loại yêu cầu này lại liền bị từ chối, sắc mặt rõ ràng tối sầm lại.

Ký giả khẩn trương chống chế: “Nhưng mà tôi cùng tổng biên tập sẽ xin cho, tận lực cùng Mục lão sư bàn bạc, đương nhiên có thể hay không vẫn là phụ thuộc vào ý nguyện của bản thân ngài ấy…”

Lăng Miêu ngạo kiều nói: “Quên đi, không dám làm phiền.”

Y đứng lên: “Còn chuyện gì nữa không?”

“Tôi, tôi đi gọi điện cho tổng biên tập.”

“Nhiếp ảnh gia nào cũng được, với tôi mà nói cũng chẳng khác nhau là mấy, bên ấy tự quyết rồi trực tiếp liên hệ với trợ lý của tôi là được.”

Kha Nhạc ở phía sau lúng túng giơ tay ra: “Là tôi.”

“Cứ vậy đi, bye.”

Ký giả đầu đầy mồ hồi nhìn Lăng Miêu rời đi, trong đầu cũng bắt đầu nghĩ: Không xong rồi không xong rồi không xong rồi…
Bình Luận (0)
Comment