Giám Định Một Loài Thực Vật Mới / Tự Đái Xuân Dược Đích Nam Nhân

Chương 7.1

“Miêu Miêu! Miêu Miêu!”

Mục Mục vô cùng sốt ruột mà kiếm tìm, nửa đêm nửa hôm đi tìm một con mèo động dục, quả thực xác suất thành công là vô cùng thấp.

“Meo meo ——”

Một tiếng kêu quen thuộc khàn khàn vang lên.

“Miêu Miêu, là ngươi sao?”

Một con mèo Siam toàn thân ướt nhẹp, từ trong bụi cây bò ra ngoài, lông dính bụi đất, trên người còn quấn vài sợi bèo rong không dõ lai lịch, dáng vẻ thấp bé quả thực vô cùng đáng thương.

“Meo meo ——” Nó cơ bản là đang kể lại tình trạng thê thảm của mình: Phát tình, đi tìm mèo cái mà tìm không nổi, lại còn rơi xuống rãnh.

Mục Mục lo lắng cởi áo khoác, đau lòng ôm nó lên: “Ngươi không sao chứ? Cứ chạy loạn như thế, làm ta lo lắng đến chết.”

Mèo Siam núp vào áo khoác anh mà run lên cầm cập, cũng không biết còn hoảng sợ hay không.

“Không sao không sao rồi.” Mục Mục dỗ dành nó, “Chúng ta về nhà thôi.”

Lăng Miêu trở về ngôi nhà ấm áp của Mục Mục, bất quá bây giờ nó chẳng còn nhìn như một con mèo hoàng tộc nữa, mà lôi thôi nhếch nhác như mèo bỏ hoang.

“Này, tới đây ta tắm cho ngươi.” Mục Mục ôm mèo Siam vào phòng tắm.

Vừa nghe tới tắm rửa Lăng Miêu liền quên hết mọi thứ, làm người đối với việc tắm rửa quả nhiên là tình yêu tha thiết, nhưng làm mèo đối với tắm rửa thì quả là tai họa.

Thế là vào tối nay Lăng Miêu lần thứ hai lại muốn chạy trốn, nhưng Mục Mục đã rút ra kinh nghiệm, không đợi nó chạy được bước nào, chân sau đã liền bị quấn lấy, kéo ngược trở lại.

Lăng Miêu buồn bực: Tóm lại Mục Mục đã dùng biện pháp gì mà lúc nào cũng có thể bắt được mình?

“Thế nào, ngươi không thích tắm rửa sao? Không được, ngươi xem giờ ngươi bẩn như thế, khuôn mặt lấm lem, tắm xong mới có thể lên giường.”

Lăng Miêu nếu có khả năng nói, hiện tại giờ đã mắng chửi: Đó không phải là bẩn! Đó là màu lông của tôi!

Mục Mục không nói gì đưa mèo Siam vào phòng tắm, luồn tay ra sau lưng khóa cửa, cách này sẽ khiến Lăng Miêu rất khó chạy thoát.

“Ngoan nào, rất nhanh thôi.”

Lăng Miêu kêu thê thảm, nếu bị người ngoài nghe thấy, còn tưởng bên trong đang xảy ra một thảm án hiếp đáp mèo.

Mục Mục nhẹ nhàng dụ dỗ nó, trên tay với tốc độ rất nhanh làm ướt lông, Siam cũng không biết nếu nhỡ trong nước có thứ vi khuẩn gì thì không xong.

Lăng Miêu ngửi thấy một mùi rất khó chịu, hương thơm của nước khử trùng thú nuôi, nghĩ trong một tuần tới mình sẽ có mùi này, thực Lăng Miêu vô cùng tuyệt vọng.

Mục Mục thoa sữa tắm cho Lăng Miêu từ đầu tới chân, mặc dù đã bị anh sờ qua không biết bao nhiêu lần, nhưng lúc này là tủi hổ nhất.

Siam dần dần mệt mỏi và trở nên bất động, âm thanh khàn khàn kia trở nên khó nghe hơn, cũng may Mục Mục cuối cùng cũng làm xong, cả người nó dính đày bọt.

“Cơ bản đã sạch sẽ, đừng nhúc nhích.”

Mục Mục mở vòi sen, điều chỉnh về nước ấm, cẩn thận né mặt mèo Siam, đem cơ thề dính đầy bọt của nó từ từ tới bên vòi sen, gội rửa sạch sẽ.

Lăng Miêu cũng đâu phải mèo bình thường, biết rõ vòi sen không nguy hiểm, thế nhưng với bản năng của mèo thì cực kỳ bài xích và có cảm giác rất không an toàn, nhưng dù sao cũng đâu có thể chạy thoát, chỉ có thể nằm trên đất không nhúc nhích, cứ như bị hù dọa mà hóa đá.

Trận cực hình cuối cùng cũng trải qua những giờ cuối cùng, Mục Mục dùng khăn bông bọc lấy nó, phía trên còn chút mùi hương đặc trưng của Mục Mục, cũng khiến Lăng Miêu được chút an ủi phần nào.

“Quả thật rất ngoan.” Mục Mục cầm khăn lau sơ qua, bộ lông của nó lúc này nom thật nực cười, lông bết vì ướt, lộ ra cơ thể gầy ốm.

“Ngươi sao lại gầy như thế này? Xem ra phải cho ngươi ăn nhiều hơn một chút.

Lăng Miêu nằm lỳ trên giường, ỉu xìu nghĩ, tôi đây là ăn hoài không béo, có biết bao người ao ước được như tôi đó.

“Không sấy lông là sẽ bị cảm đó, cố thêm một chút nữa.” Mục Mục đem mấy sấy tóc tầm trung tới, lấy tay thử độ nóng rồi mới dám sấy cho Lăng Miêu.

Nó bây giờ thì chẳng khác gì một con chó chết, Mục Mục cũng không hiểu tại sao tự nhiên Lăng Miêu lại ngoan ngoãn tới vậy.

“Được rồi.” Nhìn mèo Siam giờ đã khôi bục lại nguyên bản xinh đẹp ban đầu, Mục Mục lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thầm hạ quyết tâm, từ sau nếu nó có nghịch lan điếu cũng tuyệt đối sẽ không đánh nó nữa, với tính khí của mèo Siam, chỉ mong nó không vì vậy mà ghi thù.

Thế nhưng Mục Mục sai hoàn toàn, sáng ngầy hôm sau như mọi khi mèo Siam rời nhà, đến tối vẫn chưa thấy về, ngày thứ hai cũng y hệt như thế. Mãi đến lúc nào Mục Mục mới nhận ra, mèo Siam vốn cũng không phải là mèo của mình, nó là mèo đã có chủ, cũng có khi là gặp được chủ nhân mới.

Thế nhưng, cũng có thể là gặp người xấu.

Càng nghĩ anh càng lo lắng, mấy ngày liền đều không chú tâm vào công việc, cứ như vừa mất đi một người thân trong gia đình.

Có trời mới biết được liệu anh còn nhìn thấy cái tên nghịch ngợm đó, lá lan điếu rơi đầy nhà, rồi vị bị bắt quả tang mà chui vào gầm bàn hay không.

Đáng tiếc mỗi ngày Mục Mục đều tràn đầy hi vọng trở về nhả, mở cở đón anh vào cũng chỉ là thất vọng. Thế rồi một tuần trôi quá, mèo Siam cũng không trở về, Mục Mục giờ không biết liệu nó có được đảm bảo an toàn hay không.

Lăng Miêu phong trần mệt mỏi ngồi taxi, y bị phái đến Úc công tác một tuần, Kha Nhạc nhân cơ hội này cũng lười biếng xin nghỉ phép về quê, nên ngay cả một cú điện thoại cũng không nhận.

Y vừa đi vào khu nhà, đã thấy hình mình bị dán to đùng trên bảng thông báo khiến Lăng Miêu giật mình, phía dưới có ghi dòng chứ lớn:

—— MÈO THẤT LẠC

Phía sau còn khi dòng chữ nhỏ:

—— Xin mời liên lạc khẩn cấp, hậu tạ lớn

—— Mục 13XXXXXXXX

Lăng Miêu: “…”

“Miêu Nhi?”

Phía sau liền truyền tới một giọng nam quen thuộc.

“…” Vừa nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo liền tới, “Mục lão sư.”

Lăng Miêu cẩn trọng quan sát anh, trong một tuần không gặp, Mục Mục có vẻ tiều tụy đi rất nhiều, râu mọc ra cũng không còn được cạo sạch sẽ.

Mục Mục nhìn thấy hành lý của y: “Cậu phải đi công tác à?”

“Tôi vừa mới ở nước ngoài về.”

Mục Mục gật đầu, không có tinh thần tác dóc như ngày thường, khác với cung cách cư xử của Mục Mục mọi khi, tâm tình có phần thờ ơ lãnh đạm.

Lăng Miêu chú ý tới trong tay anh vẫn cầm một xấp giấy tìm mèo.

“Lão sư mất mèo sao?”

“Ừ… Kỳ thực cũng không tính là mèo của tôi.”

“Mèo này nhìn qua thật quen mắt.”

Mục Mục lập tức phấn chấn: “Cậu đã gặp qua?”

“Nếu như tôi không nhầm, thì hình như Kha Nhạc nuôi mèo.”

“Kha Nhạc là ai?”

“Trợ lý của tôi.”

Mục Mục chợt bừng tỉnh: “Ban đầu người ở cửa hàng thú nuôi nói người ở lầu thứ 18 nuôi mèo Siam chính là hắn sao? Tôi đi tìm ở các hộ dưới nhiều lần, cũng không phát hiển a.”

“Nhưng mà có điều mèo này không thích ở nhà nhiều, buổi tối luôn rời đi không trở lại. tôi thấy có vẻ Kha Nhạc cũng chẳng để tâm?”

Mục Mục đương nhiên biết mèo Siam đi nơi nào: “Vậy nó gần đây hay về nhà sao?”

“Tôi chẳng phải vừa xuất ngoại sao, Kha Nhạc nghỉ phép về quê, thuận tiện cũng đem mèo theo.”

Mấy ngày liên tiếp lo âu, giờ anh có thể thở phào nhẹ nhõm: “Thực thế không? Vậy thì tốt quá.”

Lăng Miêu giả vờ không biết chuyện hỏi: “Nhưng mà lão sư anh làm sao lại tìm mèo của Kha Nhạc?”

“Thực ra con mèo này buổi tối thường đến nhà toi, một khoảng thời gian dài liền có cảm tình, không thấy nó tôi rất lo.”

Lăng Miêu nghe thấy ba chữ “Có cảm tình”, trong lòng hả hê đắc ý.

“A, vậy anh muốn gặp, kỳ nghỉ của Kha Nhạc sắp kết thúc, ngày mai chắc sẽ lên thôi.”

“Không chạy lạc là tôi an tâm rồi.” Mục Mục cũng chẳng hy vọng quá nhiều, tiêu rằng biết được mèo Siam có chủ, quá thật có chút mất mát.
Bình Luận (0)
Comment