Giám Ngục Của Cậu

Chương 11

Cậu nhìn đôi mắt xanh lục trong suốt của Clarance, đôi mắt tinh khiết xinh đẹp, cậu trông thấy con ngươi của hắn co rụt lại. Người đàn ông tuấn tú vuốt ve gương mặt cậu, đôi môi mỏng hấp dẫn mấp mấy: "Cục cưng, anh không tin vào Chúa, anh chỉ tin em."

Trên cổ Clarance bị kề một con dao nhỏ, cậu nhìn cần cổ đã rỉ máu của hắn, chỉ cần đâm vào một chút nữa, cặp mắt xanh của người đàn ông này sẽ nhắm lại: "Tôi sẽ đưa anh đi gặp Thượng Đế, tôi chịu đủ rồi! Clarance."

"Cục cưng, em khiến anh si mê em, nếu em muốn, bất cứ khi nào cũng có thể lấy mạng anh, linh hồn của anh vẫn sẽ ở bên cạnh em mãi mãi." Clarance thả lỏng cơ thể, như đang thật sự nghênh đón cái chết tới gần.

Hơn hai mươi năm qua, cậu chưa từng đụng phải người nào như hắn. Cậu tránh khỏi cái ôm của người đàn ông, đứng lên, lảo đảo vứt đi con dao, nhìn thần sắc kinh hoảng của người phụ nữ tàng nhan, cậu chán nản đi ra ngoài.

Còn chưa đi được mấy bước đã bị Clarance kéo ngã, dưới thân là bãi cỏ, một nụ hôn tàn bạo tấn công cậu, người đang ông lẩm bẩm bên tai như tiếng gọi của quỷ Sa Tăng: "Cục cưng, em không thể rời khỏi anh..."

Gương mặt cậu tái nhợt, đối diện là đôi mắt không thể tin của người phụ nữ tàn nhang, cơ thể bà ta run rẩy.

Clarance vừa hôn vừa ôm cậu lên, tầm mắt xoay chuyển, đối diện cậu là lồng ngực hắn, người nọ thấp giọng nói: "Cục cưng, em nhẹ quá."

Lại nhìn một lúc, người phụ nữ kia đã không thấy đâu.

...

Hoa hồng tươi tắn khi mất đi nước và chất dinh dưỡng đều sẽ khô héo, cho dù có được nâng trong đôi tay non mềm của người đẹp thì cũng vậy.

Cậu có thể nhìn màn hình tivi hoặc ngắm nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ cả ngày, ánh sáng phân tán chiếu trên gương mặt tái nhợt của cậu, nhưng trong mắt cậu đã không còn ánh sáng.

Người đàn ông xử lý xong công việc thì nôn nóng chạy về nhà, được báo tin cậu đã một ngày cậu chưa ăn cơm. Cậu ngồi trên ghế sofa, người nọ đi tới ôm lấy cậu, hắn không hỏi tại sao cậu không ăn, chỉ lẳng lặng ôm cậu như thế, buổi tối, Clarance dụ dỗ cậu, không, là nửa uy hiếp nửa dụ dỗ.

"Cục cưng, thức ăn không hợp khẩu vị sao, vậy thì tay đầu bếp kia cũng không cần giữ lại làm gì, không biết suy đoán sở thích của chủ nhân hắn hầu hạ, giữ lại cũng vô ích."

Người đàn ông tuấn tú vừa thốt ra những lời hết sức thờ ơ lạnh nhạt, hệt như trong mắt hắn sinh mạng con người chỉ như một con chuột mà thôi.

Dưới bàn tay của người nọ, cuối cùng cậu cũng ăn được một ít.

Clarance ôm cậu như ôm trân bảo khổng lồ về giường. Cậu mở to mắt nhìn ánh trăng, cậu bắt đầu không dám ngủ, bởi vì trong mơ máu thịt sẽ biến thành người chết quấn lấy cậu, đuổi theo cậu.

Cho dù làm tình xong rồi, được Clarance ôm lấy cũng khó mà ngủ được.

Liên tiếp mấy ngày, Clarance phát hiện cậu càng ngày càng gầy, thần sắc tiều tụy, ngày nào cũng như ngày nấy. Cậu nhìn vẻ mặt hắn nở một nụ cười châm biếm.

Mỗi tối sau đó người nọ sẽ ép cậu uống sữa, sau khi uống xong, Clarance sẽ ôm cậu vào lòng, tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, dùng tiếng thứ tiếng Pháp thuần hậu hát một bài ca dao lãng mạn.

Cảnh tượng như trở về lần đầu tiên Clarance ôm cậu rồi hát cho cậu nghe.

Cậu lại vì tác dụng của sữa cộng thêm tiếng hát của hắn, ý thức chầm chậm chìm vào vực sâu. Cậu không nhìn thấy, sau khi cậu ngủ, ẩn sâu trong mắt người nọ là sự si mê quyến luyến không rời.

Lần này giấc mơ tái hiện lại ánh lửa ngất trời vào đêm hôm đó, cả người A Bắc dính đầy máu tươi lảo đạo chạy tới chỗ cậu.

"Cố Ly, em giết người...Anh nhận tội thay em được không...Vì dù gì anh cũng không có vướng bận gì cả..."

Cậu lạnh lùng đẩy A Bắc ra.

"Không được, tôi đã trả cho cậu đủ rồi..." Cậu nhìn gương mặt vặn vẹo của A Bắc.

"Tại sao vậy Cố Ly, anh là bạn trai của em mà, không phải anh...Không vướng bận gì sao...Không vướng bận thứ gì sao.."

Máu thịt lại bao bọc lấy cậu, cậu nghiêng ngã chạy về hướng rừng cây, trong rừng rất tối, cậu nhìn thấy bóng lưng của Clarance.

Người nọ xoay người, đôi mắt xanh khóa chặt cậu.

"Cục cưng lại đây đi, em đừng đi, được không? Đừng đi...Đừng đi..."

Đừng đi...

Đi...

Mà...

...

Cậu mở mắt, giữa mơ và thực, khiến ý thức cậu có chút mờ mịt.

Cậu xuống giường, Clarance đã không có ở đây, cậu không rửa mặt mà đi thẳng xuống lầu, như một du hồn. Cậu nhìn cửa lớn mở tung, trong lòng có hơi bất ngờ, bởi vì bình thường cánh cửa kia được đóng rất chặt.

Cậu cẩn thận bước tới, nhìn thấy trời xanh rộng lớn, một màu xanh ngát được cậu thu hết vào mắt.

Cậu cảm thấy không thật, ánh nắng chói qua đôi mắt cậu, cậu bước ra ngoài, nhìn thấy Clarance đang cắt tỉa cây cảnh.

Ánh nắng chiếu lên hàng lông mi dày của hắn, nhìn như bức tranh sơn dầu đắt tiền thời trung cổ. Không thể không thừa nhận, vẻ ngoài của Clarance rất dễ đánh lừa người khác.

Clarance dường như đang cùng người bên cạnh nói gì đó. Thấy cậu tới, hắn vứt kéo, tiện tay ngắt xuống một đóa hoa đưa tới cắm lên tóc cậu.

Cậu đối diện với khuôn mặt phóng đại của hắn, trán cậu tiếp nhận một nụ hôn nhẹ, nhẹ tựa như mơ: "Cục cưng, em thật xinh đẹp." Giọng nói hắn nhu hòa.

Cậu không biết người kia bị thứ gì kích thích.

Mặt cậu bị hắn nâng lên: "Ngày mai anh đưa cục cưng đến một nơi."

Cậu không nói gì, nhưng buổi cơm tối đó, lượng cơm cậu ăn tương đương với một người bình thường.

...

Ngày hôm sau, người nọ chăm cậu như chăm trẻ, cậu ngoan ngoãn để hắn cởi hết quần áo, Clarance không làm gì cậu, nhưng hơi thở không ổn định của hắn đã để lộ tất cả, cuối cùng cậu được cho mặc một bộ quần áo tương tự hắn.

Ngồi trên xe, cảnh vật như gió lướt qua cửa xe.

Sắc trời bên ngoài rất đẹp, mọi người đều nở nụ cười hạnh phúc, trước kia cậu cho rằng nước M không hề thối nát, kết quả vẫn là cậu quá ngây thơ.

Hết chương 11.
Bình Luận (0)
Comment