Giám Ngục Của Cậu

Chương 3

Cuối cùng cậu cũng không nôn ra được gì, dạ dày thống khổ kêu đau, cậu đã không ăn cơm một ngày, hoặc có lẽ là hai ngày, cậu cũng không biết nữa, cậu đã liên tục không ăn suốt mấy ngày bị áp giải đến ngục giam.

Cậu bò dậy nhìn xung quanh, cậu đã bị đưa về ngục giam, ngục giam không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể để ba cái giường, mỗi người cách nhau một giường.

Gã mập kia không thấy đâu, người đàn ông có vết sẹo trên mặt nhắm mắt nằm trên giường, không biết đã ngủ hay chưa.

Cậu nhìn ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ.

"Nhóc con, tao thấy cả người mày sạch sẻ như con gà không lông vậy, mày giết người nào."

Cậu không trả lời, cảm thấy người đàn ông mặt sẹo cực kỳ ồn ào.

Gã mặt sẹo tự nói, miệng giống như súng được gạt chốt: "Thượng Đế hiểu rõ, nhóc con mày thật quá là đáng thương."

Cậu và gã mặt sẹo yên ổn ở trong ngục được vài ngày, tên mập vẫn chưa về. Cậu lục tìm quy tắc của ngục giam.

Tòa ngục giam này quả thực rất hỗn loạn, dị thường, nơi đây nhốt những tên ác nhân cực kỳ tàn ác, bọn chúng như những con chuột trong cống ngầm, chỉ biết cạy mạnh vào ban đêm.

Cậu nghe được từ miệng tên mặt sẹo, không, là tên mặt sẹo nói hắn tên là Bruns, hắn nói ở ngục giam này tôn thờ kẻ mạnh, kẻ yếu phải dựa vào kẻ mạnh mới có thể sống, chết chóc ở ngục giam là chuyện quá bình thường, tựa như uống một ly nước thôi, bởi vì những người tới đây nhất định phải chết. Bruns nói hắn vì tò mò mà xâm nhập vào hệ thống chính phủ nước M, dẫn đến hệ thống bị sập, khiến cho một số lớn văn kiện cơ mật bị lộ ra nước ngoài, bao gồm cả các loại kỹ thuật.

Cậu không có hứng thú để biết, đôi mắt nhìn chằm chằm đại dương bên ngoài cửa sổ.

Sau đó lại đến Bruns không thấy đâu, khi tỉnh dậy, nơi nhốt cậu ban đầu đã biến thành nơi lúc cậu lên cơn sốt đã từng ở.

Cậu đứng lên thử mở cửa, cánh cửa bằng sắt rất dầy, không mở được, điều kiện chỗ này tốt hơn ngục giam rất nhiều, rất trống, ở đây chỉ có một cái giường, thật ra thì đối với cậu mà nói, ở đâu cũng không thành vấn đề.

Cửa tự động khóa, để lộ gương mặt sắc xảo cùng con ngươi xanh thẳm dưới ánh sáng của Clarance, khiến cậu không khỏi nhớ lại hình ảnh chó sói trong rừng rậm.

Dạ dày bắt đầu phản kháng, có thể là vì mấy ngay nay nằm mơ thấy giấc mộng kia, cậu nhẫn nhịn chịu đựng cảm giác không thoải mái này: "Anh..."

Cậu vừa nói một chữ, liền bị Clarence dùng ngón trỏ đặt lên môi, đôi môi mềm mại có thể cảm nhận được sự thô ráp trên ngón tay kia, cậu khó chịu giật giật môi.

"Cục cưng, gọi tên anh."

Cậu nhíu mày, hết sức kiềm nén dục vọng muốn chạy trốn cùng sự mất kiên nhẫn trên môi, thấp giọng nói: "Clarence..."

Đột nhiên đón lấy một nụ hôn nóng bỏng, nụ hôn tương tự như mấy ngày trước, ngang tàng, bạo lực, máu tanh.

Người điên, cậu tức giận cắn hắn, mùi máu tanh tràn ngập trong khoang miệng, không thoải mái mà nhớ tới giấc mộng kia. Cuối cùng dạ dày cũng không chịu nổi sức ép, cậu hung hăng đạp Clarence một cái, nôn ra làm bẩn cả người Clarence.

Trong lòng cậu dâng trào cảm giác được trả thù, thậm chí còn mong đợi người đàn ông này bóp chết cậu, như vậy cậu sẽ không cần phải đối mặt với những chuyện này nữa.

Rõ ràng cậu không làm gì sai, tại sao cậu phải đối mặt với những thứ kinh tởm, biến thái này!

Đối diện với đôi mắt xanh biếc của Clarence, đôi mắt kia bằng phẳng như một viên đá quý màu xanh. Clarence không quan tâm đến quần áo đã bị bẩn, ngược lại thoải mái cười to, cười đủ lại lấy tay kéo gò má của cậu, ngón cái lau sạch nước miếng còn dính trên mép môi cậu, đưa đến bên miệng mình, thè lưỡi liếm láp, miệng lẩm bẩm: "Thật là đáng yêu, thật là đáng yêu."

Clarence lấy từ trong túi ra thứ gì đó, hắn mở ra ném nó vào miệng.

Trái tim cậu căng chặt, mắt thấy Clarence tiến lên trước, lại hung ác cắn cậu một lần nữa, không cần nhìn cậu cũng biết mình nhất định rất thê thảm.

Có một vật được đẩy vào miệng, mùi vị nước đào bùng nổ.

Clarence cuối cùng còn chưa đã ngứa lè lưỡi cẩn thận liếm môi cậu: "Bảo bối em thật ngọt."

Giờ phút này cậu đặc biệt muốn đánh gã đàn ông trước mặt này, nhưng biết rõ giá trị vũ lực của mình kém hơn hắn.

Lúc này cậu mới nhớ tới mấy ngày nay Bruns cứ lãi nhải với cậu, mơ hồ biết được địa vị của Clarence ở ngục giam này là ——KING, chí cao vô thượng.

Cậu suy nghĩ rất lâu cũng không biết mình làm gì mà trêu chọc đến tên điên này, biến thái.

Không hề chậm trễ, cậu ở cùng với Clarence trong một gian phòng, cùng ăn cùng ngủ.

Cho dù cơm nước thay đổi tốt hơn, cậu vẫn khó mà nuốt trôi, nhưng cậu vẫn phải ăn tiếp, bởi vì không biết tại sao, Clarence lại rất thích đút cậu, dùng chung một cái chén, cái muỗng với cậu.

Mấy ngày nay cậu dù chán ghét nhưng không thể làm gì khác, lúc mới đầu kháng cự không ăn, Clarence sẽ nhai nát thức ăn trong miệng rồi miệng đối miệng đút cho cậu, thức ăn hòa lẫn với nước miệng của cả hai đảo tới đảo lui trong miệng hai người. Clarence làm chuyện này mà không biết mệt, thích thú đặc biệt cao cùng với kích động, sau một hồi thì đống thức ăn đó dù muốn dù không vẫn có một phần nhỏ đi vào bụng cậu.

Lúc này, cậu đối mặt với việc ăn một phần thức ăn dính đầy nước miếng, hoặc là ăn phần ăn dính ít nước miếng hơn, cho dù cả hai cái cậu chẳng muốn chọn cái nào, nhưng cậu vẫn lựa chọn cái sau.

Cuối cùng, cậu thuận theo nhận lấy muỗng đồ ăn Clarence đút, nhìn thấy được tròng mắt xanh biếc tràn đầy tiếc nuối thất vọng của Clarence.

"..."

Bệnh sạch sẻ của cậu cuối cùng cũng chịu thua trong tay Clarence.

Cũng không biết là Thượng Đế làm sao mà tạo ra được tiểu biến thái Clarence này.

Cậu cảm giác Clarence dường như rất thích tiếp xúc thân mật với cậu, hận cả hai không phải là em bé sơ sinh dính lấy nhau. Đối với việc này cậu chỉ có thể thầm chửi đậu má, lon ma no.

Lại một buổi tối, cậu cùng Clarence ngủ chung một giường. Giường không lớn, nằm vừa vặn hai người, Clarence cưỡng ép cậu đối diện với hắn, cho dù dung mạo của Clarence có sánh bằng với dung mạo của đại thiên sứ trưởng trong Kinh Thánh, cho dù gương mặt này giờ phút này oán giận cọ tới cọ lui trong cổ cậu, cậu cũng không dậy nổi chút gợn sóng nào, thậm chí cảm thấy bất mãn với sự thiên vị của Thượng Đế.

Clarence chôn trong cổ cậu, giống như loài chó lớn ngửi ngửi: "Bảo bối thật là thơm, thật thích..."

Mấy ngày nay cậu đã đau đến chết lặng, cho dù là với bất kỳ chuyện gì.

Cậu đại khái cũng biết tên biến thái Clarence này có thể mắc chứng cuồng da thịt.

Hết chương 3.

Mọi người ơi dù cách rất lâu Dưa mới đăng chương mới nhưng Dưa vẫn sẽ đăng nhé, không có bỏ truyện đâu nên mọi người cũng đừng quên mình nha <3
Bình Luận (0)
Comment