Giám Ngục Của Cậu

Chương 7

Cậu nhìn Clarance mới nói được một nửa đột nhiên ngã lên người mình, híp mắt xem nhẹ Clarance.

Vóc dáng của Clarance thật sự rất đẹp, bắp thịt đầy đặn nổi lên, nhân ngư tuyến kéo sâu xuống dưới, tỏa ra vẻ cám dỗ thần bí.

Có điều những thứ này không khiến cậu thấy hứng thú chút nào, cậu hơi tức giận khi Clarance muốn đè mình, hắn lấy bôi trơn trong ngăn kéo đầu giường ra.

Không cần nghĩ cậu cũng biết lúc này Clarance tức giận thế nào, cậu vì bảo vệ bản thân mà tách hai chân Clarance ra, bóp một ít dầu bôi trơn, cậu nhìn thấy dương v*t to lớn cùng cửa động bên dưới của Clarance sạch sẽ một cách bất ngờ.

Cậu suy tính kỹ càng, đâm một ngón tay vào, tiếp theo là hai, ba ngón. Cậu có thể cảm nhận được bắp thịt của Clarance đang run rẩy, cậu thật sự là chịu đủ lắm rồi.

Lúc đâm vào cậu nhàm chán suy nghĩ, một lát nữa không biết Clarance có bóp chết cậu hay không đây, chắc là có đó, cậu vừa có chút chờ mong vừa làm người đàn ông dưới thân mình, vừa nghĩ tới khi Clarance tìm được cậu sẽ dùng cách gì để trừng phạt cậu.

Cậu qua quýt làm cho xong chyện mà mình không thích, vốn dĩ cậu cũng không quá yêu thích làm tình, huống chi bởi vì cậu quá thô bạo, khiến cho bên dưới của Clarance chảy máu, chuyện này làm cho người có chút bệnh sạch sẽ như cậu

cảm thấy khó chịu.

Trận làm tình này rất yên ắng, cậu không vuốt ve người nọ, cũng không hôn người nọ, chỉ đơn thuần là làm tình, nhưng khiến cậu bất ngờ hơn là, trong suốt quá trình Clarance chưa từng mềm xuống, nửa trận còn thở hổn hển.

Cậu không để ý người đàn ông đang nằm trên giường, qua loa lau người xong, mặc quần áo tử tế, cậu mỉm cười nói với hắn, "Clarance, tôi đi đây, hy vọng chúng ta sẽ không gặp lại."

Cậu ra khỏi biệt thự, người canh giữ trong biệt thự bởi vì thấy chủ nhân về nên cũng ẩn nấp ở một bên, bọn họ cho rằng với khả năng của chủ nhân sao có thể không giữ nổi một con chuột yếu ớt, nào ngờ cậu có thuốc.

Cậu rất thuận lợi rời khỏi.

Sau khi đi một đoạn không xa, cậu không biết mình phải đi đâu, người thân của cậu cũng không ở đây. Cậu nhìn bầu trời xanh thẳm không có một tia khói mờ, quyết định vẫn nên quay về quê trước.

Mới vừa quyết định xong, cậu liền bị một người đàn ông bắt ép mang lên xe, người kia chính là kẻ đưa thuốc cho cậu.

Cậu bị hắn nhốt trong một căn phòng, lúc này có một người dáng dấp tương tư Clarance đến gặp cậu, từ lời nói ngắn gọn của bọn họ, cậu đoán được đại khái là người trong gia tộc Clarance muốn đoạt quyền.

Cậu ở căn phòng đó vài ngày, lúc này cậu lại nghiêm túc suy nghĩ. Cả đời này của cậu có thể nói là có chút thê thảm, nếu như lúc đầu cậu không đồng ý với A Bắc, liệu rằng cậu có thể sống tốt hơn không, cậu cẩn thận suy nghĩ nhưng rồi vẫn cảm thấy cuộc sống không có cái gọi là nếu như.

Cửa mở, người tới là gã đàn ông tên Broglie, cậu đoán hắn có lẽ là em trai hoặc em họ của Clarance.

Broglie cầm cây batoong trong tay, tựa như quý tộc thời trung cổ ngồi trên giường, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn cậu.

"Chỉ là một thằng phương Đông có vẻ ngoài xinh đẹp, mày nói xem nếu tao làm mày, Clarance sẽ nghĩ thế nào, ha ha."

Cậu lạnh lùng nhìn gã đàn ông đang nổi điên, trong lòng chán nản nghĩ rằng không hổ là người một nhà, đều không bình thường như nhau.

Broglie cảm thấy cậu cứ im lặng không phản ứng mình, giống như hắn một tên hề nhảy nhót vậy.

Broglie nói tới nói lui nhưng vẫn không động thủ, có lẽ vẫn đang kiêng kỵ Clarance.

Mỗi ngày Broglie đều sẽ tới chỗ cậu ngồi một lúc, cậu nhìn đôi mắt nhắm lại của người đàn ông, cười nhạo hắn, thế nhưng nghĩ đến tình huống hiện tại của bản thân cũng không tốt hơn hắn là bao. Sau đó tâm tình của Broglie ngày càng không ổn định, càng ngày càng nóng nảy.

Cho đến một ngày, cậu bị mấy gã đàn ông lôi ra, như một cái bao bố ném ra sau xe, cậu nhìn thấy bên ngoài là những dãy núi nối liền không ngớt mới phát giác bản thân bị nhốt ở một nơi như vậy.

Cậu bị Broglie ném vào một cậu lạc bộ, câu lạc bộ này có một đặc điểm đặc thù là, nó là câu lạc bộ tình thú.

Lão chủ tai to mặt lớn thấy cậu mà ánh mắt sáng cả lên.

Cậu bị bắt chờ ở bên cạnh, cuối cùng không biết Broglie nói với lão chủ cái gì, nhưng dáng vẻ tươi cười của lão khiến cậu nhớ tới loài chuột Quokka.

"Hưởng thụ cho tốt đi, Clarance không thể nào tìm được mày..." Broglie quay đầu nhìn cậu, nhổ nước miếng một phát, miệng gã ngậm xì gà, điệu cười chế giễu nhìn lão chủ: "Chăm sóc nó cho tốt..."

Cậu bị lão chủ đưa vào giữa một căn phòng, câu lạc bộ này dường như tọa lạc dưới lòng đất, nơi đây có vô số căn phòng.

Bụi khí màu xám tro bay trong không khí như dòng nước ngột ngạt chảy trong bóng tối, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng "vút vút" của roi da, tiếng kêu thảm thiết khi quan hệ, còn cả âm thanh ly vỡ, tiếng thể xác va chạm đầy dâm loạn, có người rên rĩ thống khổ, có người lớn giọng kêu to, những thứ này chính là bộ mặt của câu lạc bộ.

Có người coi đây là khoái lạc của nhân gian, có người lại cảm thấy như đang trầm mình trong địa ngục.

Cậu như chú dê con lạc chân vào đó, tỏa ra hương thơm của mỹ vị.

Cậu muốn chạy, bàn tay bị nắm đến mức hằn lên màu xanh trắng, cậu xem xét mọi khả năng có thể để chạy trốn.

Vì để bản thân không như cá nằm trên thớt mặc người động tay, cậu nghe lời đi vào phòng thay quần áo chung, trong phòng chỉ có mỗi chiếc đèn vàng đủ chiếu sáng mặt mũi, trong đây trừ quần áo ra thì đến cả cửa thông gió cũng nhỏ đến đáng thương.

Cậu thay quần áo xong, yên lặng suy nghĩ, người bên ngoài đã không nhịn được bắt đầu gõ cửa.

Cậu mở cửa, một chàng trai vô cùng xinh đẹp đu tới, nhìn qua trông chỉ như sinh viên mới vừa tốt nghiệp, chỉ có điều sắc mặt cậu ta nhìn không được tốt cho lắm.

"Cậu..."

Chàng trai mỉm cời, đuôi mắt đỏ thẫm: "Cậu không trốn thoát được đâu...Chúng ta đều như nhau, tôi không cần thứ cảm thông rẻ mạc của cậu..."

Chàng trai đưa cánh tay trắng nõn ra, trên đó đều là vết hôn chói mắt: "Thấy không, là dấu vết của đám người ngu xuẩn ngoài kia, bọn chúng bộc phát thú tính, dục vọng khiến người ta buồn nôn, nhưng chúng ta vẫn phải ngồi lên cái bụng to tướng đó phục vụ bọn chúng..."

Cậu cảm thấy phức tạp nhìn chàng trai kia, chàng trai quay đầu cười với cậu, là một nụ cười bi ai: "Cậu chấp nhận đi, không lâu sau cậu cũng sẽ như tôi..."

Chàng trai kia nhích lại gần cậu, cậu theo bản năng né ra, nụ hôn của cậu ta chỉ nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu, tay cậu bị cậu ta nhét vào thứ gì đó, tránh đi tầm nhìn của camera.

Chàng trai nói nhỏ: "Tôi rất hận đám súc sinh kia, chỉ biết phát tình như dã thú...Tôi không giúp cậu được...Mặc dù tôi hận đến mức muốn bọn chúng xuống địa ngục..."

Cậu trai từ từ rời đi, cười nói: "Nhưng tôi không thể như cậu, bởi vì tôi còn người thân..."

Cậu nhìn cánh của dần khép lại, cảm xúc gay gắt khiến cậu lập tức nghĩ ra phương pháp.

Người canh cửa không nhịn được thúc giục cậu.

Câu bước ra, ngước mắt nhìn xung quanh, ánh đèn chiếu lên người cậu tạo ra cái bóng rất dài, nhìn vừa vô vọng vừa xót xa.

Cậu không ầm ĩ, cũng không khóc, chờ đợi vận mệnh, nhưng có lẽ không phải lời ngồi chờ định mệnh ập tới, mà là chờ cơ hội.

Hết chương 7.
Bình Luận (0)
Comment