Gian Phi Tướng Gia Thật Khó Trêu

Chương 22


Tô Diêu nghe được tin tức này, bảo Ngọc Phù đi gọi Khanh Thần đến ngay vì có một ý tưởng "không tồi" vừa nảy ra.

Cười nụ cười xấu xa khi thấy đệ đệ bước tới cửa.

Khanh Thần nhìn thấy ánh mắt quỷ dị với nụ cười nham hiểm thì thấy sởn gai óc.

Chả biết tỷ tỷ lại có ý quỷ...à không, chủ ý hay ho gì đây.

Không chần chừ dài dòng, Tô Diêu trực tiếp đi thẳng vấn đề bảo Khanh Thần tham gia bái Ninh các lão làm thầy.
Tiểu hài tử biết ngay mà! Cảm thấy thật trêu ngươi, hỏi lại Tô Diêu.
"Ta biết chữ muộn, mà nhiều chữ còn chữa rõ.

Đó là ai chứ, là Ninh các lão! Từng là đế sư của thiên tử, giờ là sư của Sở thừa tướng.

Sao có thể thu một đệ tử như ta chứ!"
"Ài! Ngươi cảm thấy bản thân bắt đầu chậm, thua thiệt người khác, nhưng ta thấy ngươi lại đi được con đường gần nhất ấy chứ!" Tô Diêu bật khỏi chỗ ngồi, đứng trước ghế Khanh Thần, nở nụ cười mà trả lời với vẻ đầy tự tin."
"Cơ mà.."
"Không có gì phải lo cả.


Muốn bái sư thì cần có lễ bái sư mới được.
Ngươi qua đây!"
Tiểu đệ đệ vô cùng bất ngờ, hắn vậy mà có thể có cơ hội được Ninh các lão nhận làm đệ tử sao? Nếu thực sự được nhận thì quá tốt rồi! Vậy tương lai hắn có thể quang minh chính đại mà bảo vệ tỷ tỷ rồi nhỉ?
Tàng thư các.
Ninh các lão đang dọn dẹp lại sách, xếp chúng gọn gàng lên kệ.

Bên trong không đơn thuần chỉ có sách, trưng bài bao nhiêu là thứ đáng giá, cũng có trân phẩm quý báo khác được hoàng thượng ngự ban.

Toàn là đồ danh bất hư truyền.
Tô Diêu cùng Khanh Thần bước vào, kính cẩn hành lễ.
" "Nghi Hoa" bái kiến Ninh các lão!"
Có vẻ bất ngờ vì sự hiện diện của hai tỷ đệ.
"Nghi Hoa nha đầu, ngươi đây là?" Dắt đệ đệ đến ra mắt lão phu sao? Ông ấy vuốt vuốt chòm râu trắng dài, nhìn Mộc Khanh Thần đứng bên cạnh Tô Diêu.
"Nghi Hoa mấy ngày trước bị thương, lại nghĩ tới đã hứa tới giúp chỉnh lý Tàng thư các, không dám chậm trễ...Nên mới đưa theo đệ đệ Khanh Thần, có lẽ sẽ giúp được gì đó.." Nàng chậm rãi giải thích, vừa dứt lời liền đẩy đệ đệ ra, ra hiệu bái lễ ngài ấy.
"Khanh Thần bái kiến Ninh các lão!"
Giúp đỡ gì chứ.

Rõ ràng là nghe nói ngài ấy muốn thu nhận đồ đệ nên mới dắt ta đến đây, tỷ tỷ đúng là lời gì cũng có thể nói mà! Nhưng nếu xét theo góc độ nào đó thì cũng hợp lý phết!
Ninh lão sư cẩn thận suy xét Khanh Thần.

Bỗng quay mặt đi, tỏ ý không hài lòng.
"Tàng thư các là tâm huyết nhiều năm của lão phu, nào có phải kẻ nào cũng có thể giúp đỡ được?"
Nghe như vậy, trong lòng Mộc Khanh Thần chắc chắn thấy không dễ chịu gì rồi! Còn có sợ hãi! A dọa tiểu hài tử rồi!
Tô Diêu nào để cơ hội tốt như thế trượt mất được!
"Đúng, đó là tự nhiên a!" Hét lên với trạng thái tràn đầy tự tin, khí thế.

Nàng chạy vòng quanh Ninh các lão, không ngừng tuôn ra những lời tâng bóc nhưng không thái quá.
"Ninh các lão ngài học phú ngũ xa tài cao, hiểu nhiều biết rộng.

Là thánh nhân mà thế gian hiếm có! Ngài lại có tấm lòng nhân từ vô cũng cao thượng.

Không chỉ từng làm đế sư của thiên tử, còn dạy ra một nhân tài như Sở tướng gia."
Nghe khen mà mát cả lòng, ánh mắt hòa nhã nhìn nha đầu biết lấy lòng người.

Đang ra sức giúp đệ đệ vào ngồi chức đệ tử của ông.
"Không chỉ là ta, đến Khanh Thần cũng ngưỡng mộ ngài vô cùng a...!nên mới viết một phần văn chương, muốn tặng cho ngài!"

"Ồ? Là cái gì? Lão phu kể ra cũng muốn xem thử!"
Cầm tờ giấy trên tay, đọc qua liền cảm nhận được ý vị sâu xa, đặc biệt là nó gần giống với con người của lão phu.

Mộc Khanh Thần này có khi là một hạt giống khá ổn!
"Khanh Thần khi ở Vinh thành, từng nghe câu chuyện về ngài, nhớ rõ nhất là khi ngài vân du tứ hải hồi trẻ, từng nói một câu, học vô tiền hậu, đạt giả vi sư...Khanh Thần mới viết thành một đoạn như vậy.

Khanh Thần tài học thô thiển, nên nhờ tỷ tỷ sửa giúp cho, mới dám đưa cho ngài..."
Tô Diêu đứng một bên mà hồi hợp hết sức! Cổ văn này là do nàng chép, chép cổ văn không khó nhưng để mô phỏng theo cuộc sống của Ninh các lão ngài ấy mà sửa đổi, thì đúng là khó a...! Hy vọng là không có lỗi sai gì a, làm ơn đi...
Sau khi đọc xong, ông không thể hài lòng hơn nữa.
"Không tồi! Nghe nói ngươi biết chữ muộn, mà có thể viết được như thế này, có lẽ cũng là kẻ thông tuệ.

Lão phu dạo này có ý thu một quan môn đệ tử, ngươi có muốn bái vào môn hạ của lão phu không?"
A! Thành công rồi! Dễ dàng như vậy sao? Kế hoạch của tỷ tỷ thành công rồi à? Bốn mắt hai tỷ đệ sáng rực nhìn Ninh các lão như nhìn trân bảo.

Khanh Thần thì vui mừng quá độ mà đứng hình mất mấy giây!
Dù sao cũng phải thu một kẻ, tên tiểu tử này kể ra cũng nhanh nhẹn..

bớt cho đám tông thất phiền phức kia đi...Haha, cứ quyết định vậy đi.

Màn nội tâm sâu sắc của Ninh lão sư.
"Khanh Thần tự nhiên nguyện ý ạ!"
Cả hai hào hứng nhìn ông ấy.

Ông ấy cũng nhìn hai con người kia.

Ba phút sau.

Tô Diêu nhắc nhở Khanh Thần.
"Ngươi còn ngây ra đó làm gì nữa!" Nhỏ giọng.
Giờ này mới định thần lại, quỳ thụp xuống hành đại lễ.

"Đệ tử bái kiến sư phụ! Ngày sau xin nghe sư phụ dạy bảo, nỗ lực học tập.

Tôn sư kính trưởng, tuyệt không cô phụ một mảnh khổ tâm cả sư phụ!"
"Ha ha! Hay, hay!"
Hehe kế hoạch thành công mĩ mãn, đệ tử là chuyện nhỏ.

Ôm đùi bự của ta mới là chuyện lớn.

Bây giờ đệ đệ mình đã thành đồng môn với thừa tướng đương triều rồi.

Nghe mà đã cả tai a, muốn hắt mũi lên cao mà nói chuyện ghê!
"Sư phụ!"
Ồ mới nhắc, Sở đùi bự liền tới rồi!.

Bình Luận (0)
Comment